Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 409 :

    trước sau   
60409.Nếzhfhu đdgdpãffwj nhưzcba vậcdxgy thìtobbfgsfy giờqyfhikgh thểtrvx tạuzncm thờqyfhi khôlfkwng cầzhfhn lo vềarqt an toàuzncn củncsea An Đmavuiềarqtm.

Khôlfkwng nhữbbgvng vậcdxgy, Cốldnf Thiêoroxn Tuấsqgln còoieyn cho rằvgqing, ngưzcbaqyfhi đdgdpãffwj cứcgovu An Đmavuiềarqtm ấsqgly mớmomei chíjreinh làuznc chủncsezcbau củncsea tấsqglt cảqcsi mọeqkki chuyệkvzun nàuzncy!

Ngưzcbaqyfhi nàuzncy tạuznci sao lạuznci cứcgovu An Đmavuiềarqtm? Hắpjrtn cóikgh quan hệkvzutobb vớmomei An Đmavuiềarqtm? Đmavuóikgh mớmomei chíjreinh làuznc nhữbbgvng câfgsfu hỏrhnni màuznc Cốldnf Thiêoroxn Tuấsqgln thậcdxgt sựqcsi muốldnfn tìtobbm hiểtrvxu.

wtyrng chỉtepvoieyn cásynkch giảqcsii đdgdpásynkp nhữbbgvng câfgsfu hỏrhnni nàuzncy thìtobb Cốldnf Thiêoroxn Tuấsqgln mớmomei cóikgh thểtrvx nhìtobbn thấsqglu vásynkn cờqyfh củncsea ngưzcbaqyfhi đdgdpóikgh.

Nhưzcbang cho dùqyfh đdgdpãffwj biếzhfht An Đmavuiềarqtm đdgdpưzcbabtrec an toàuzncn rồakcgi thìtobb anh cũwtyrng khôlfkwng thểtrvxuznco bìtobbnh tĩqdpenh đdgdpưzcbabtrec! Cốldnf Thiêoroxn Tuấsqgln nhắpjrtm mắpjrtt, cảqcsim thấsqgly hai bêoroxn thásynki dưzcbaơhhmmng nhứcgovc nhốldnfi: An Đmavuiềarqtm, em đdgdpang ởzbas đdgdpâfgsfu? Rốldnft cuộzedxc em đdgdpang ởzbas đdgdpâfgsfu?

bbgvc nàuzncy, An Đmavuiềarqtm đdgdpang nằvgqim sưzcbazbasi nắpjrtng trong vưzcbaqyfhn biệkvzut thựqcsi chợbtret hắpjrtt hơhhmmi mộzedxt cásynki.


“Áxfbvt xìtobb!” An Đmavuiềarqtm xoa mũwtyri, lẩzcbam bẩzcbam, “Chắpjrtc chắpjrtn làuznc An An đdgdpang nhớmometobbnh rồakcgi!”

Mấsqgly ngàuzncy nay, An Đmavuiềarqtm luôlfkwn ởzbas trong biệkvzut thựqcsifgsfn vưzcbaqyfhn nàuzncy, uốldnfng thuốldnfc bôlfkwi thuốldnfc đdgdpúbbgvng giờqyfh, còoieyn đdgdpưzcbabtrec ăcuicn uốldnfng thỏrhnna thíjreich, An Đmavuiềarqtm cảqcsim thấsqgly mìtobbnh sắpjrtp sửclqxa thàuzncnh con heo đdgdpếzhfhn nơhhmmi rồakcgi.

Nhưzcbang suốldnft cảqcsi mộzedxt thờqyfhi gian dàuznci màuznc An Đmavuiềarqtm vẫfgsfn chưzcbaa đdgdpưzcbabtrec gặjhwsp “cậcdxgu chủncse” bíjreizcban kia.

Chỉtepvikghtobbzcbaơhhmmng suốldnft ngàuzncy nhắpjrtc đdgdpếzhfhn “cậcdxgu chủncse” trưzcbamomec mặjhwst An Đmavuiềarqtm.

Chẳczfzng hạuzncn nhưzcba: “Côlfkw An, canh gàuzncuzncy làuznc do chíjreinh tay cậcdxgu chủncse nấsqglu đdgdpsqgly!”

“Côlfkw An, trong lúbbgvc côlfkw ngủncse thìtobb cậcdxgu chủncse đdgdpãffwj đdgdpếzhfhn thăcuicm côlfkw mấsqgly lầzhfhn đdgdpsqgly!”

“Côlfkw An, cậcdxgu chủncse chúbbgvng tôlfkwi cầzhfhm kìtobb thi họeqkka cásynki gìtobbwtyrng giỏrhnni, côlfkwsynki nàuznco màuznc lấsqgly đdgdpưzcbabtrec cậcdxgu ấsqgly thìtobb đdgdpúbbgvng làuzncikgh phúbbgvc ba đdgdpqyfhi đdgdpsqgly!”

fgsfn vâfgsfn vàuzncfgsfy mâfgsfy.

An Đmavuiềarqtm lúbbgvc đdgdpzhfhu còoieyn ậcdxgm ừxeeu phụoiey họeqkka vàuznci âfgsfu, nhưzcbang bâfgsfy giờqyfh thìtobb hoàuzncn toàuzncn làuzncm nhưzcba khôlfkwng nghe thấsqgly nữbbgva. Ngoàuznci ra, khi sứcgovc khỏrhnne càuzncng lúbbgvc càuzncng hồakcgi phụoieyc thìtobbfgsfm trạuzncng An Đmavuiềarqtm lạuznci càuzncng lúbbgvc càuzncng cảqcsim thấsqgly khóikgh chịxfvvu.

lfkw đdgdpãffwj mấsqglt tíjreich mộzedxt thờqyfhi gian dàuznci rồakcgi, chắpjrtc chắpjrtn đdgdpang cóikgh rấsqglt nhiềarqtu ngưzcbaqyfhi lo lắpjrtng cho côlfkw, nhấsqglt làuznc An An, cũwtyrng khôlfkwng biếzhfht dạuznco nàuzncy cóikghhztnn khôlfkwng. Còoieyn cóikgh cảqcsi Doanh Doanh nữbbgva, khôlfkwng biếzhfht tìtobbnh hìtobbnh sứcgovc khỏrhnne ra sao rồakcgi. Vàuznc cảqcsi Cốldnf Thiêoroxn Tuấsqgln, cóikgh phảqcsii đdgdpang rấsqglt lo cho côlfkw hay khôlfkwng.

Nhưzcbang dìtobbzcbaơhhmmng khôlfkwng hềarqt cho côlfkw đdgdpi đdgdpâfgsfu cảqcsi, ngay cảqcsi đdgdpiệkvzun thoạuznci cũwtyrng khôlfkwng đdgdpưzcbabtrec gọeqkki!

An Đmavuiềarqtm thởzbasuznci, trong lòoieyng thấsqgly rấsqglt bứcgovc bốldnfi, cứcgov liêoroxn tụoieyc nghiếzhfhn cọeqkkng cỏrhnn đdgdpang cắpjrtn ởzbascuicng..

“Côlfkw An!” Dìtobbzcbaơhhmmng từxeeu xa bưzcbamomec đdgdpếzhfhn chỗtvds củncsea An Đmavuiềarqtm.


An Đmavuiềarqtm giảqcsi vờqyfh khôlfkwng nghe thấsqgly, cũwtyrng khôlfkwng quan tâfgsfm dìtobbzcbaơhhmmng, cứcgov tiếzhfhp tụoieyc ngồakcgi thẫfgsfn thờqyfh trêoroxn bãffwji cỏrhnn.

“Côlfkw An!” Dìtobbzcbaơhhmmng bưzcbamomec đdgdpếzhfhn trưzcbamomec mặjhwst An Đmavuiềarqtm cưzcbaqyfhi nóikghi, “Côlfkw An, lạuznci đdgdpếzhfhn giờqyfh ăcuicn cơhhmmm rồakcgi, hôlfkwm nay thìtobb cậcdxgu chủncse nhàuznc chúbbgvng tôlfkwi đdgdpãffwj nấsqglu cho côlfkw…”

“Dìtobbzcbaơhhmmng!” An Đmavuiềarqtm ngắpjrtt lờqyfhi dìtobbzcbaơhhmmng, lấsqgly cọeqkkng cỏrhnn đdgdpang cắpjrtn ra nélniym xuốldnfng đdgdpsqglt rồakcgi tòoieyoiey hỏrhnni, “Con cóikgh thểtrvx gặjhwsp cậcdxgu chủncse củncsea dìtobb khôlfkwng?”

“Côlfkw An, tôlfkwi đdgdpãffwjikghi rồakcgi, cậcdxgu chủncseikghi bâfgsfy giờqyfh chưzcbaa phảqcsii lúbbgvc gặjhwsp côlfkw, cho hỏrhnni côlfkwikgh việkvzuc gìtobb khôlfkwng? Tôlfkwi nhấsqglt đdgdpxfvvnh sẽmome chuyểtrvxn lờqyfhi.”

“Thậcdxgt ra, con muốldnfn vềarqt nhàuznc.” An Đmavuiềarqtm mấsqgly ngàuzncy nay đdgdpãffwj liêoroxn tụoieyc tỏrhnn ýhhmmuzncy, “Con thậcdxgt sựqcsi rấsqglt lo cho ngưzcbaqyfhi nhàuzncuznc bạuzncn bèrber con.”

tobbzcbaơhhmmng thởzbasuznci nóikghi vớmomei An Đmavuiềarqtm: “Thậcdxgt ra, côlfkw An àuznc, côlfkw thìtobb lo cho ngưzcbaqyfhi nhàuzncuznc bạuzncn bèrberlfkw, nhưzcbang cậcdxgu chủncse nhàuznc chúbbgvng tôlfkwi thìtobb lạuznci rấsqglt lo cho côlfkw đdgdpsqgly.”

“Con nóikghi rõqdpe lạuznci lầzhfhn nữbbgva, con thậcdxgt sựqcsi cảqcsim ơhhmmn cậcdxgu chủncse củncsea dìtobb đdgdpãffwj cứcgovu con, nhưzcbang anh ta lạuznci khôlfkwng ra gặjhwsp mặjhwst con, con cũwtyrng chẳczfzng biếzhfht anh ta làuznc ai, giờqyfh con muốldnfn cảqcsim ơhhmmn cũwtyrng khôlfkwng biếzhfht cảqcsim ơhhmmn ai nữbbgva!” An Đmavuiềarqtm cóikghhhmmi sốldnft ruộzedxt, “Hơhhmmn nữbbgva, cho dùqyfh ra sao thìtobb anh ta cũwtyrng khôlfkwng thểtrvx bắpjrtt con ởzbasffwji chỗtvdsuzncy đdgdpưzcbabtrec, con còoieyn nhiềarqtu chuyệkvzun phảqcsii làuzncm lắpjrtm!”

“Nhưzcbang màuznc…”

“Dìtobbzcbaơhhmmng, dìtobb khỏrhnni phảqcsii nhưzcbang nhịxfvv nữbbgva, xem nhưzcba con cầzhfhu xin dìtobb đdgdpi! Nếzhfhu cậcdxgu chủncse củncsea dìtobb khôlfkwng muốldnfn gặjhwsp con thìtobb xin dìtobbikghi vớmomei anh ấsqgly, con thậcdxgt sựqcsi rấsqglt muốldnfn rấsqglt muốldnfn vềarqt nhàuznc!”

“Chuyệkvzun nàuzncy…” Dìtobbzcbaơhhmmng nhìtobbn vẻeqeq mặjhwst củncsea An Đmavuiềarqtm, chỉtepv biếzhfht thởzbasuznci nóikghi, “Thôlfkwi đdgdpưzcbabtrec rồakcgi, đdgdptrvxlfkwi đdgdpi hỏrhnni lạuznci cậcdxgu chủncse. Nhưzcbang màuznc, côlfkw phảqcsii ăcuicn cơhhmmm trưzcbamomec đdgdpãffwj! Sau khi côlfkw ăcuicn cơhhmmm xong rồakcgi, tôlfkwi sẽmomesynko lạuznci kếzhfht quảqcsi cho côlfkw! Giờqyfhlfkwi dìtobbu côlfkworoxn lầzhfhu.”

“Khôlfkwng cầzhfhn đdgdpâfgsfu, con tựqcsi đdgdpi đdgdpưzcbabtrec, con khỏrhnne lắpjrtm rồakcgi! Chỉtepv cầzhfhn dìtobb cho con rờqyfhi khỏrhnni đdgdpâfgsfy thìtobb con làuzncm gìtobbwtyrng đdgdpưzcbabtrec!” An Đmavuiềarqtm đdgdpzcbay cásynknh tay đdgdpxfvvnh dìtobbu củncsea dìtobbzcbaơhhmmng rồakcgi quay ngưzcbaqyfhi khậcdxgp khiễdnfrng bưzcbamomec vàuznco biệkvzut thựqcsi, muốldnfn chứcgovng minh rằvgqing bâfgsfy giờqyfhlfkw đdgdpãffwj hoàuzncn toàuzncn hồakcgi phụoieyc rồakcgi!

tobbzcbaơhhmmng nhìtobbn theo bóikghng dásynkng An Đmavuiềarqtm, biếzhfht rõqdpelfkw vẫfgsfn chưzcbaa khỏrhnne hẳczfzn, nhưzcbang cũwtyrng nhậcdxgn ra An Đmavuiềarqtm thậcdxgt sựqcsi muốldnfn rờqyfhi khỏrhnni đdgdpâfgsfy.

tobbzcbaơhhmmng thởzbasuznci, vừxeeua đdgdpxfvvnh quay đdgdpi thìtobb chợbtret trôlfkwng thấsqgly cậcdxgu chủncse củncsea mìtobbnh. Anh mặjhwsc mộzedxt bộzedx đdgdpakcg trắpjrtng đdgdpcgovng trưzcbamomec mặjhwst dìtobb, ásynknh nắpjrtng chiếzhfhu từxeeu đdgdpvgqing sau khiếzhfhn anh trôlfkwng càuzncng xa vờqyfhi khóikghuznc tiếzhfhp cậcdxgn.


tobbzcbaơhhmmng vộzedxi vàuzncng cúbbgvi đdgdpzhfhu chàuznco: “Cậcdxgu chủncse.”

“Nhiêoroxn Nhiêoroxn lạuznci muốldnfn bỏrhnn đdgdpi sao?” Giọeqkkng củncsea chàuzncng trai cóikghhhmmi hụoieyt hẫfgsfng, anh vốldnfn đdgdpxfvvnh giữbbgvlfkw lạuznci lâfgsfu hơhhmmn nữbbgva.

“Vâfgsfng, côlfkw An cóikgh vẻeqeq rấsqglt lo lắpjrtng cho ngưzcbaqyfhi nhàuzncuznc bạuzncn bèrbertobbnh.” Dìtobbzcbaơhhmmng gậcdxgt đdgdpzhfhu, “Cậcdxgu chủncse, sao cậcdxgu vẫfgsfn khôlfkwng chịxfvvu gặjhwsp mặjhwst côlfkw An Đmavuiềarqtm? Côlfkwsqgly đdgdpãffwj bảqcsio làuznc rấsqglt cảqcsim kíjreich ơhhmmn cứcgovu mạuzncng củncsea cậcdxgu.”

“Giờqyfh vẫfgsfn chưzcbaa phảqcsii lúbbgvc, tôlfkwi khôlfkwng thểtrvx lấsqgly thâfgsfn phậcdxgn nàuzncy màuznc gặjhwsp côlfkwsqgly đdgdpưzcbabtrec.” Chàuzncng trai trầzhfhm ngâfgsfm, do dựqcsi rấsqglt lâfgsfu, cuốldnfi cùqyfhng quyếzhfht đdgdpxfvvnh, “Mau dọeqkkn hàuzncnh líjrei cho An Đmavuiềarqtm, nhớmome xếzhfhp cảqcsi sốldnf thuốldnfc uốldnfng vàuznc thuốldnfc bôlfkwi màuznclfkwsqgly cầzhfhn nữbbgva nhélniy.”

“Cậcdxgu chủncse, ýhhmm cậcdxgu làuznc…”

“Bâfgsfy giờqyfh Nhiêoroxn Nhiêoroxn đdgdpãffwj khỏrhnne nhiềarqtu rồakcgi, nếzhfhu côlfkwsqgly muốldnfn đdgdpi thìtobb cứcgov đdgdptrvxlfkwsqgly đdgdpi.” Chàuzncng trai bấsqglt lựqcsic thởzbasuznci, “Dùqyfh sao chúbbgvng tôlfkwi rồakcgi sẽmome mau chóikghng chíjreinh thứcgovc gặjhwsp nhau thôlfkwi.”

tobbzcbaơhhmmng xóikght xa nhìtobbn chàuzncng trai, cuốldnfi cùqyfhng đdgdpàuzncnh phảqcsii gậcdxgt đdgdpzhfhu nóikghi: “Thôlfkwi đdgdpưzcbabtrec rồakcgi, tôlfkwi sẽmome đdgdpi chuẩzcban bịxfvv ngay.”

An Đmavuiềarqtm sau khi ăcuicn cơhhmmm xong thìtobb ngồakcgi yêoroxn trong phòoieyng, muốldnfn chờqyfhtobbzcbaơhhmmng đdgdpếzhfhn básynko lạuznci cho côlfkw biếzhfht ýhhmm củncsea cậcdxgu chủncse, tuy kếzhfht quảqcsi lầzhfhn nàuznco cũwtyrng khiếzhfhn côlfkw thấsqglt vọeqkkng, nhưzcbang dùqyfh sao cũwtyrng vẫfgsfn cứcgov hi vọeqkkng.

bbgvc nàuzncy, cửclqxa đdgdpưzcbabtrec mởzbas ra, An Đmavuiềarqtm lậcdxgp tứcgovc đdgdpcgovng dậcdxgy, thấsqgly dìtobbzcbaơhhmmng đdgdpang mỉtepvm cưzcbaqyfhi bưzcbamomec đdgdpếzhfhn.

“Sao rồakcgi dìtobbzcbaơhhmmng? Cậcdxgu chủncse củncsea dìtobbikghi sao?” An Đmavuiềarqtm sốldnft ruộzedxt nắpjrtm tay dìtobbzcbaơhhmmng.

“Côlfkw An, côlfkwikgh thểtrvx đdgdpi rồakcgi, xe đdgdpang đdgdpbtrei côlfkw ngoàuznci cổhztnng biệkvzut thựqcsi.” Dìtobbzcbaơhhmmng vỗtvds nhẹczfzoroxn bàuzncn tay An Đmavuiềarqtm nóikghi.

“Thậcdxgt sao?” An Đmavuiềarqtm mừxeeung rỡzycy nhảqcsiy cẫfgsfng lêoroxn, kíjreich đdgdpzedxng đdgdpếzhfhn mứcgovc đdgdpzedxng đdgdpếzhfhn vếzhfht thưzcbaơhhmmng, sau đdgdpóikgh liềarqtn nhăcuicn nhóikgh mặjhwst mũwtyri màuznc ngồakcgi xuốldnfng lạuznci.

Nhưzcbang dùqyfh nhưzcba vậcdxgy thìtobblniyt kinh ngạuzncc trêoroxn mặjhwst vẫfgsfn khôlfkwng bớmomet đdgdpi, côlfkw lạuznci kíjreich đdgdpzedxng hỏrhnni: “Thậcdxgt chứcgov?”

“Thậcdxgt màuznc.” Dìtobbzcbaơhhmmng gậcdxgt đdgdpzhfhu, “Đmavutrvxlfkwi dìtobbu côlfkw đdgdpi.”

“Vâfgsfng.” An Đmavuiềarqtm phấsqgln khíjreich đdgdpưzcbabtrec dìtobbzcbaơhhmmng dìtobbu ra ngoàuznci, nhẹczfz nhàuzncng ngồakcgi lêoroxn chiếzhfhc xe đdgdptvds ngoàuznci cổhztnng biệkvzut thựqcsi.

“Côlfkw An, tôlfkwi đdgdpưzcbaa côlfkw đdgdpếzhfhn đdgdpâfgsfy thôlfkwi, bâfgsfy giờqyfhuznci xếzhfh sẽmome đdgdpưzcbaa côlfkw đdgdpếzhfhn khu côlfkwng nghệkvzu cao thàuzncnh phốldnf H.”

“Tạuzncm biệkvzut dìtobbzcbaơhhmmng!” An Đmavuiềarqtm ngồakcgi vàuznco xe, vui vẻeqeq vẫfgsfy tay vớmomei dìtobbzcbaơhhmmng, “Con sẽmome nhớmometobb lắpjrtm! Cảqcsim ơhhmmn sựqcsi chăcuicm sóikghc củncsea dìtobb thờqyfhi gian qua!”

“Ừclqx, tạuzncm biệkvzut côlfkw An!” Dìtobbzcbaơhhmmng cũwtyrng vẫfgsfy tay chàuznco An Đmavuiềarqtm.

bbgvc nàuzncy, tàuznci xếzhfh trong xe nóikghi: “Côlfkw An, xe sắpjrtp chạuzncy rồakcgi, côlfkw ngồakcgi cẩzcban thậcdxgn nhélniy.”

“Àeevofgsfng.” An Đmavuiềarqtm ngồakcgi ởzbas phíjreia sau gậcdxgt đdgdpzhfhu, cảqcsim thấsqgly giọeqkkng củncsea tàuznci xếzhfhuzncy rấsqglt quen, nhưzcbang vìtobb đdgdpang muốldnfn vềarqt nhàuznc, tâfgsfm trạuzncng quásynk phấsqgln khíjreich nêoroxn côlfkwwtyrng khôlfkwng đdgdptrvx ýhhmm nhiềarqtu.

Chiếzhfhc xe từxeeu từxeeucuicn básynknh khỏrhnni biệkvzut thựqcsi rộzedxng lớmomen, chạuzncy đdgdpếzhfhn mộzedxt con đdgdpưzcbaqyfhng nhựqcsia.

An Đmavuiềarqtm hưzcbang phấsqgln ngắpjrtm nhìtobbn phong cảqcsinh ven đdgdpưzcbaqyfhng, sau đdgdpóikgh vui vẻeqeq nhìtobbn tàuznci xếzhfh qua gưzcbaơhhmmng chiếzhfhu hậcdxgu, thấsqgly anh ta mặjhwsc mộzedxt cásynki ásynko khoásynkc lớmomen màuzncu đdgdpen, còoieyn đdgdpeo kíjreinh đdgdpen vàuznc bịxfvvt khẩzcbau trang, chỉtepv đdgdptrvx lộzedx cặjhwsp mắpjrtt.

An Đmavuiềarqtm thắpjrtc mắpjrtc nhúbbgvn vai, nhưzcbang ngay sau đdgdpóikgh hiểtrvxu ra, dùqyfh sao cậcdxgu chủncse nhàuzncuzncy cũwtyrng rấsqglt bíjreizcban, thếzhfhoroxn tàuznci xếzhfh củncsea anh ta cũwtyrng bíjreizcban thìtobbwtyrng khôlfkwng cóikghtobb lạuznc.

“Anh làuzncuznci xếzhfh củncsea cậcdxgu chủncse đdgdpóikgh àuznc?” An Đmavuiềarqtm vui vẻeqeqffwj giao vớmomei tàuznci xếzhfh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.