Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 406 :

    trước sau   
60406.“Mẹtbgv kiếbceip, màutszy bịydki đublaiếbceic àutsz?” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo nóiflbi xong liềqlxgn cởqitni chiếbceic giàutszy hônnpgi bẩxeetn trêlzcsn châjctbn xuốtopxng rồqibyi nécidwm mạhqdcnh vềqlxg phílbema Chu Mộliffng Chỉjsox.

“Bốtopxp” mộlifft tiếbceing, chiếbceic giàutszy cỡqzpm 42 ngay lậutszp tứbwspc đublautszp vàutszo mắzxjvt Chu Mộliffng Chỉjsox.

Chu Mộliffng Chỉjsox đublaau đublaếbcein bụowrom mắzxjvt phảzobti củrvfia mìjsoxnh lạhqdci, nưbbrabceic mắzxjvt cứbwsp vậutszy màutsz chảzobty xuốtopxng. Cônnpg ta cắzxjvn chặcidwt mônnpgi, cốtopx khônnpgng đublaqzpmjsoxnh bậutszt khóiflbc thàutsznh tiếbceing.

“Mang chiếbceic giàutszy củrvfia tao sang đublaâjctby!” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo ngồqibyi trong góiflbc vớbceii vẻijis đublazxjvc ýchgcutsz ra lệqitnnh cho Chu Mộliffng Chỉjsox.

Chu Mộliffng Chỉjsox cốtopx gắzxjvng kìjsoxm nécidwn sựqlxg thônnpgi thúavlgc muốtopxn khóiflbc, vẫnnpgn bịydkit mắzxjvt mìjsoxnh, cúavlgi xuốtopxng đublaưbbraa tay kia ra nhặcidwt chiếbceic giàutszy lêlzcsn.

“Ai cho màutszy dùocqcng tay nhặcidwt?” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo hécidwt lêlzcsn. “Dùocqcng miệqitnng ngậutszm sang đublaâjctby cho tao!”


“Ha ha ha ha…” Cárihqc nữbkap phạhqdcm nhâjctbn nữbkapjctby quanh ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo lạhqdci đublaưbbratvzhc mộlifft trậutszn cưbbrarlodi đublaãijis đublarlodi. “Nhanh lêlzcsn! Mau ngậutszm qua đublaâjctby! Lâjctbu lắzxjvm rồqibyi bọrlsgn tao khônnpgng đublaưbbratvzhc thấydpmy chóiflb, hãijisy làutszm cho bọrlsgn tao vui vẻijislbemutszo!”

bbrabceic mắzxjvt rơivmui lãijis chãijis xuốtopxng đublaydpmt, Chu Mộliffng Chỉjsox cốtopx chịydkiu cơivmun đublaau ngàutszy càutszng nhiềqlxgu trưbbrabceic ngựqlxgc, chiếbceic giàutszy bẩxeetn thỉjsoxu trong tay đublaang bốtopxc ra mùocqci hônnpgi thốtopxi, làutszm cônnpg ta rấydpmt buồqibyn nônnpgn. Mộlifft thứbwspivmu bẩxeetn nhưbbra thếbcei, sao cônnpg ta cóiflb thểqzpmocqcng miệqitnng củrvfia mìjsoxnh đublaqzpm ngậutszm qua đublaóiflb?

“Mẹtbgv kiếbceip! Tao thấydpmy màutszy bịydki đublaárihqnh chưbbraa đublarvfi!” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo nhổsiam mộlifft ngụowrom nưbbrabceic bọrlsgt, rồqibyi dùocqcng mắzxjvt ra hiệqitnu vớbceii mộlifft nữbkap phạhqdcm nhâjctbn bêlzcsn cạhqdcnh. “Màutszy, qua đublaóiflb dạhqdcy cho nóiflb biếbceit quy tắzxjvc!”

“Dạhqdcjctbng, đublahqdci tỉjsox!” Nữbkap phạhqdcm nhâjctbn đublaóiflbbbrarlodng nhưbbrapbosng rấydpmt thílbemch làutszm nhữbkapng việqitnc đublahqdcp thêlzcsm mấydpmy cárihqi nàutszy, vừruuea nhậutszn đublaưbbratvzhc lệqitnnh củrvfia ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo, cônnpg ta liềqlxgn phấydpmn khởqitni chạhqdcy qua.

“Đbbrahqdci tỉjsoxlzcsu màutszy ngậutszm giàutszy qua đublaóiflbjsoxa!” Nữbkap phạhqdcm nhâjctbn bưbbrabceic đublaếbcein trưbbrabceic mặcidwt Chu Mộliffng Chỉjsox rồqibyi giẫnnpgm mạhqdcnh lêlzcsn khớbceip châjctbn củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsox.

Cảzobt ngưbbrarlodi Chu Mộliffng Chỉjsox giốtopxng nhưbbra mộlifft con búavlgp bêlzcs vỡqzpm, ngay lậutszp tứbwspc lảzobto đublazobto quỳydpm xuốtopxng đublaydpmt.

Bộliff đublaqibyng phụowroc tùocqc vốtopxn đublaãijispbos kỹuuof nay lạhqdci càutszng rárihqch nárihqt hơivmun. Đbbraavlgu gốtopxi trắzxjvng nõezuan củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsoxpbosng đublaâjctby mộlifft cụowroc xanh, kia mộlifft cụowroc tílbemm. Cônnpg ta nhìjsoxn chằxmnzm chằxmnzm vàutszo chiếbceic giàutszy nằxmnzm trêlzcsn đublaydpmt, nhưbbrang vẫnnpgn khônnpgng nhúavlgc nhílbemch.

Sao cônnpg ta cóiflb thểqzpm ngậutszm chiếbceic giàutszy hônnpgi thốtopxi nhưbbra vậutszy? Khônnpgng đublarlodi nàutszo! Khônnpgng đublarlodi nàutszo!

“Vẫnnpgn khônnpgng vâjctbng lờrlodi chứbwspjsox?” Nữbkap phạhqdcm nhâjctbn đublaưbbraa tay ra nắzxjvm lấydpmy đublaavlgu tóiflbc củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsox, buộliffc cônnpg ta phảzobti nhìjsoxn vàutszo mìjsoxnh. “Vậutszy xem ra tao phảzobti mạhqdcnh tay rồqibyi!”

Nữbkap phạhqdcm nhâjctbn nóiflbi xong liềqlxgn nhặcidwt chiếbceic giàutszy hônnpgi thốtopxi đublaóiflblzcsn vàutsz nhécidwt thẳliffng vàutszo miệqitnng Chu Mộliffng Chỉjsox.

“Ưesfgm! Ưesfgm! Ưesfgm!” Chu Mộliffng Chỉjsoxocqcng vẫnnpgy đublaavlgy đublaau đublabcein. Cônnpg ta cốtopx hếbceit sứbwspc đublaydpmm đublaárihqutszo nữbkap phạhqdcm nhâjctbn kia, cóiflb chếbceit cũpbosng khônnpgng chịydkiu hárihq miệqitnng ra.

“A!” Nữbkap phạhqdcm nhâjctbn bịydki Chu Mộliffng Chỉjsox đublaang vùocqcng vẫnnpgy vônnpgjsoxnh đublahqdcp trúavlgng mộlifft phárihqt, làutszm cônnpg ta đublaau đublaếbcein phảzobti hécidwt to lêlzcsn. Cônnpg ta giậutszm châjctbm hécidwt lêlzcsn giậutszn dữbkap. “Con khốtopxn nàutszy! Muốtopxn chếbceit chứbwspjsox!”

Chu Mộliffng Chỉjsox vừruuea thoárihqt khỏfazyi sựqlxg tróiflbi buộliffc củrvfia nữbkap phạhqdcm nhâjctbn liềqlxgn nhanh chóiflbng bòuqer dậutszy, sợtvzhijisi chạhqdcy đublaếbcein góiflbc tưbbrarlodng cúavlgi đublaavlgu ônnpgm lấydpmy hai châjctbn mìjsoxnh. Đbbraônnpgi giàutszy bẩxeetn thỉjsoxu đublaóiflb vẫnnpgn nằxmnzm trêlzcsn mặcidwt đublaydpmt.


“Mẹtbgv kiếbceip! Làutszm phảzobtn rồqibyi nhỉjsox!” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo thấydpmy vậutszy liềqlxgn nổsiami xung thiêlzcsn. Cônnpg ta vẫnnpgy tay nóiflbi vớbceii nhóiflbm nữbkap phạhqdcm nhâjctbn bêlzcsn cạhqdcnh: “Chúavlgng màutszy, lêlzcsn hếbceit cho tao! Hônnpgm nay, dùocqc thếbceiutszo đublai nữbkapa, tao cũpbosng phảzobti nhìjsoxn thấydpmy bộliff dạhqdcng củrvfia con khốtopxn nàutszy khi ngậutszm giàutszy!”

rihqc nữbkap phạhqdcm nhâjctbn vốtopxn rấydpmt thílbemch hùocqca nhau làutszm đublaiềqlxgu árihqc, vàutszliff nhiêlzcsn họrlsg muốtopxn xem bộliff dạhqdcng củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsox khi ngậutszm giàutszy nhưbbra thếbceiutszo. Thếbceiutsz, giọrlsgng củrvfia ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo vừruuea dứbwspt, họrlsg lậutszp tứbwspc vâjctby quanh Chu Mộliffng Chỉjsox trong góiflbc tưbbrarlodng.

Chu Mộliffng Chỉjsox đublaavlgu tóiflbc rốtopxi bờrlodi, giốtopxng nhưbbra mộlifft ngưbbrarlodi phụowro nữbkap đublaãijis giàutsz đublai mưbbrarlodi tuổsiami. Cônnpg ta sợtvzhijisi nhìjsoxn vàutszo nhữbkapng nữbkap phạhqdcm nhâjctbn đublaang nhếbceich mécidwp cưbbrarlodi árihqc ýchgc, sợtvzh đublaếbcein mứbwspc lùocqci vềqlxg sau liêlzcsn tụowroc, nhưbbrang sau lưbbrang cônnpg ta làutsz bứbwspc tưbbrarlodng, làutszm gìjsoxuqern đublaưbbrarlodng đublaqzpmavlgt lui.

“Cầavlgu xin cárihqc chịydki, hãijisy tha cho tônnpgi đublai!” Cuốtopxi cùocqcng, Chu Mộliffng Chỉjsoxpbosng khônnpgng chịydkiu nổsiami nữbkapa, cônnpg ta hécidwt lêlzcsn rồqibyi bậutszt khóiflbc.

Song, Chu Mộliffng Chỉjsoxuqern chưbbraa khóiflbc đublaưbbratvzhc tiếbceing thứbwsp hai, nhóiflbm nữbkap phạhqdcm nhâjctbn đublaãijis lao đublaếbcein nhưbbra ong vỡqzpm tổsiam. Trong chưbbraa đublaavlgy mưbbrarlodi giâjctby, vàutszi ngưbbrarlodi đublaãijis giữbkap chặcidwt tay châjctbn củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsox, vàutszi ngưbbrarlodi khárihqc lạhqdci giữbkap chặcidwt đublaavlgu củrvfia Chu Mồqibyng Chỉjsox, cuốtopxi cùocqcng cóiflb mộlifft ngưbbrarlodi dùocqcng sứbwspc cạhqdcy miệqitnng Chu Mộliffng Chỉjsox ra.

rihqi miệqitnng mềqlxgm mạhqdci giốtopxng nhưbbra quảzobt anh đublaàutszo kia, thưbbrarlodng ngàutszy đublaưbbratvzhc phủrvfi mộlifft lớbceip son cao cấydpmp, mỗruuei tuầavlgn còuqern đublai chăqwalm sóiflbc mộlifft lầavlgn, bâjctby giờrlod lạhqdci bịydki nhiềqlxgu bàutszn tay bẩxeetn thỉjsoxu đublaowrong vàutszo!

Chu Mộliffng Chỉjsox trợtvzhn to mắzxjvt đublaavlgy kinh hoàutszng, trơivmu mắzxjvt nhìjsoxn mộlifft nữbkap phạhqdcm nhâjctbn nhặcidwt chiếbceic giàutszy hônnpgi thốtopxi vàutsz bẩxeetn thỉjsoxu đublaóiflblzcsn vàutsz nhécidwt thậutszt mạhqdcnh vàutszo!

“Ưesfgm!” Chu Mộliffng Chỉjsoxutszo lêlzcsn thảzobtm thưbbraơivmung, cảzobtm thấydpmy miệqitnng mìjsoxnh sắzxjvp bịydki chiếbceic giàutszy bẩxeetn thỉjsoxu kia làutszm cho nứbwspt ra. Nưbbrabceic mắzxjvt chảzobty xuốtopxng nhưbbrabbraa, trong dạhqdcutszy cũpbosng đublaang nhưbbraiflbng lớbcein cuộliffn tràutszo.

Sao mìjsoxnh lạhqdci rơivmui vàutszo cảzobtnh ngộliffutszy? Tạhqdci sao?

Chu Mộliffng Chỉjsox nghẹtbgvn ngàutszo nứbwspc nởqitn. Cônnpg ta nghĩliff đublaâjctby làutsz mộlifft cơivmun árihqc mộliffng! Khônnpgng, đublaiềqlxgu nàutszy còuqern khủrvfing khiếbceip hơivmun mộlifft cơivmun árihqc mộliffng!

“Ha ha ha…”

Cuốtopxi cùocqcng đublaãijis nhìjsoxn thấydpmy bộliff dạhqdcng củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsox khi ngậutszm giàutszy, cárihqc nữbkap phạhqdcm nhâjctbn cưbbrarlodi phárihqlzcsn vui vẻijis. Họrlsg chỉjsoxutszo Chu Mộliffng Chỉjsox đublaang thêlzcs thảzobtm khốtopxn khổsiamutszbbrarlodi đublaếbcein mécidwo mặcidwt.

“Nàutszy nàutszy nàutszy! Đbbraruueng chỉjsox lo cưbbrarlodi chứbwsp! Giàutszy củrvfia tao đublaâjctbu?” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo vẫnnpgn ngồqibyi ởqitn vịydki trílbem ban đublaavlgu. Cônnpg ta nhúavlgc nhílbemch cổsiamiflbi: “Chúavlgng màutszy cũpbosng thậutszt làutsz! Mau nhờrlod ‘phu nhâjctbn Cốtopx’ ngậutszm giàutszy qua đublaâjctby cho tao chứbwsp! Chịydki đublaâjctby cũpbosng muốtopxn tậutszn hưbbraqitnng mùocqci vịydki đublaưbbratvzhc ‘quýchgcutsz’ phụowroc vụowro!”


“Phảzobti đublaydpmy! Phu nhâjctbn Cốtopx àutsz, hãijisy ngậutszm giàutszy qua cho đublahqdci tỉjsox đublai nàutszo!” Mộlifft trong nhữbkapng nữbkap phạhqdcm nhâjctbn vừruuea cưbbrarlodi vừruuea xárihqch cổsiam árihqo củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsox đublaqzpmnnpg ta đublabwspng dậutszy, rồqibyi đublaxeety mạhqdcnh vềqlxg phílbema trưbbrabceic. “Mau đublai nàutszo!”

“Rầavlgm” mộlifft tiếbceing, Chu Mộliffng Chỉjsox lạhqdci quỳydpm xuốtopxng đublaydpmt. Lầavlgn nàutszy, Chu Mộliffng Chỉjsox khônnpgng khóiflbc. Cônnpg ta sắzxjvp bịydki nhóiflbm nữbkap phạhqdcm nhâjctbn nàutszy hàutsznh hạhqdc đublaếbcein khônnpgng biếbceit lêlzcsn tiếbceing luônnpgn rồqibyi.

“Ốphtvi! Thílbemch quỳydpm đublaếbcein vậutszy àutsz?” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo thấydpmy Chu Mộliffng Chỉjsox vẫnnpgn khônnpgng nóiflbi khônnpgng rằxmnzng, liềqlxgn ngoárihqy mũpbosi nóiflbi: “Vậutszy màutszy hãijisy ngậutszm giàutszy củrvfia tao rồqibyi bòuqer qua đublaâjctby đublai!”

“Phảzobti đublaóiflb! Tròuqerutszy mớbceii vui nàutszy!” Cárihqc nữbkap phạhqdcm nhâjctbn rấydpmt phấydpmn khílbemch, họrlsg đublaárihqutszo lưbbrang Chu Mộliffng Chỉjsoxcidwt lêlzcsn. “Bòuqer đublai! Mau bòuqer đublai!”

Trong khoảzobtnh khắzxjvc màutsz Chu Mộliffng Chỉjsox bịydki nhécidwt chiếbceic giàutszy vàutszo miệqitnng, tinh thầavlgn cônnpg ta đublaãijis sụowrop đublasiam. Bâjctby giờrlodijiso cônnpg ta trốtopxng rỗruueng, thậutszm chílbem ngay cảzobtjsoxnh làutsz ai, cônnpg ta cũpbosng tạhqdcm thờrlodi quêlzcsn mấydpmt.

rihqc nữbkap phạhqdcm nhâjctbn đublahqdcp tiếbceip mộlifft cárihqi, Chu Mộliffng Chỉjsox liềqlxgn bòuqer mộlifft cárihqi. Đbbrahqdcp cárihqi nữbkapa, cônnpg ta liềqlxgn bòuqer thêlzcsm cárihqi nữbkapa.

Cứbwsp nhưbbra thếbcei, Chu Mộliffng Chỉjsox đublaavlgu tóiflbc rốtopxi bờrlodi vàutsznnpgocqcng nhếbceich nhárihqc đublaãijis ngậutszm chiếbceic giàutszy củrvfia ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo kia, từruue từruueuqer đublaếbcein trưbbrabceic mặcidwt cônnpg ta.

Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo thấydpmy árihqnh mắzxjvt Chu Mộliffng Chỉjsox đublaãijis trởqitnlzcsn ngâjctby dạhqdci, cônnpg ta hừruue mộlifft tiếbceing lạhqdcnh lùocqcng khinh bỉjsox, rồqibyi đublaưbbraa tay ra nắzxjvm lấydpmy chiếbceic giàutszy kia kécidwo mạhqdcnh nóiflb ra ngoàutszi.

“A!” Chu Mộliffng Chỉjsox lạhqdci hécidwt lêlzcsn mộlifft tiếbceing thảzobtm thưbbraơivmung. Cárihqi miệqitnng đublaãijis bịydkirihqch bâjctby giờrlod lạhqdci bịydki tổsiamn thưbbraơivmung lầavlgn thứbwsp hai. Márihqu đublafazybbraơivmui chảzobty ra từruue khóiflbe miệqitnng củrvfia cônnpg ta, nhỏfazy xuốtopxng mặcidwt đublaydpmt, vàutszpbosng nhuộliffm đublafazy chiếbceic giàutszy củrvfia ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo.

Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo liếbceic nhìjsoxn chiếbceic giàutszy đublaãijis bịydkilbemnh márihqu củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsox rồqibyi mang vàutszo vớbceii vẻijis bựqlxgc dọrlsgc. Cônnpg ta đublabwspng dậutszy giẫnnpgm mộlifft châjctbn lêlzcsn mặcidwt Chu Mộliffng Chỉjsox.

Khuônnpgn mặcidwt củrvfia Chu Mộliffng Chỉjsoxlbemnh sárihqt vàutszo mặcidwt đublaydpmt bẩxeetn thỉjsoxu, nhưbbrang cônnpg ta vẫnnpgn trợtvzhn to mắzxjvt màutsz khônnpgng nóiflbi gìjsox.

“Giàutszy củrvfia tao đublaãijis bịydkilbemnh márihqu củrvfia màutszy, thậutszt làutsz xui xẻijiso, nêlzcsn mưbbratvzhn mặcidwt củrvfia màutszy dùocqcng mộlifft lárihqt!” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo nóiflbi xong thìjsox đublaưbbraa chiếbceic giàutszy lêlzcsn miếbceit mạhqdcnh vàutszo mặcidwt Chu Mộliffng Chỉjsox.

Mặcidwc dùocqc ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo dùocqcng sứbwspc rấydpmt mạhqdcnh, nhưbbrang Chu Mộliffng Chỉjsox ngay cảzobt việqitnc nhílbemu màutszy lạhqdci cũpbosng khônnpgng. Cônnpg ta chỉjsox trợtvzhn to mắzxjvt, árihqnh mắzxjvt trốtopxng rỗruueng nhìjsoxn vàutszo mộlifft chỗruue.

Chu Mộliffng Chỉjsox khônnpgng cóiflb phảzobtn ứbwspng dầavlgn dầavlgn khiếbcein cárihqc nữbkap phạhqdcm nhâjctbn mấydpmt hứbwspng thúavlg. Họrlsg thay nhau đublaárihq Chu Mộliffng Chỉjsox mộlifft cárihqi, sau đublaóiflbcidwm cônnpg ta đublaếbcein cạhqdcnh bồqibyn cầavlgu, tạhqdcm thờrlodi tha cho cônnpg ta.

“Màutszy, chàutsz bồqibyn cầavlgu đublai!” Ngưbbrarlodi phụowro nữbkapcidwo nécidwm câjctby cọrlsg rửnpxea bồqibyn cầavlgu hônnpgi bẩxeetn vàutszo mặcidwt Chu Mộliffng Chỉjsoxutsziflbi: “Nếbceiu chàutsz khônnpgng sạhqdcch, ngàutszy mai màutszy sẽdfjt biếbceit mùocqci!”

Chu Mộliffng Chỉjsoxavlgi đublaavlgu nhìjsoxn câjctby cọrlsg rửnpxea bồqibyn cầavlgu trong tay, thừruue ngưbbrarlodi ra vàutsz cầavlgm nóiflblzcsn, bắzxjvt đublaavlgu chàutsz bồqibyn cầavlgu thậutszt mạhqdcnh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.