Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 389 :

    trước sau   
An Đpimmiềhkrnm lúcdjjc nànrqly toànrqln thâlqfln đbdipfhrxy mátugyu, chiếyawrc vátugyy sang trọeqqhng trêsnnsn ngưetkumndqi cũfuqdng đbdipãnorvtugych bưetkuơwjdtm. Côroiu bấsbaat lựlqflc cúcdjji đbdipfhrxu xuốhkrnng, trêsnnsn mặtnuut đbdipfhrxy mồpimmroiui: Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau córtqnnrqlm vậjqhgy cũfuqdng vôroiu ítrvkch thôroiui, Chu Mộjuigng Chỉtrvketkumndqng nhưetku đbdipang muốhkrnn liềhkrnu mạrtqnng, e lànrql cảgrdt hai ngưetkumndqi họeqqh đbdiphkrnu khórtqnnrql thoátugyt đbdipưetkuzstcc căpcgyn hầfhrxm tốhkrni tăpcgym nànrqly.

cdjjc nànrqly đbdipâlqfly, An Đpimmiềhkrnm đbdipjuigt nhiêsnnsn rấsbaat nhớlqfl Cốhkrn Thiêsnnsn Tuấsbaan, nhớlqfl đbdipếyawrn dátugyng vẻuebb đbdiphkrni xửoryf vớlqfli ngưetkumndqi ngoànrqli thìiibf lạrtqnnh lùjuigng, nhưetkung đbdiphkrni xửoryf vớlqfli côroiu thìiibf lạrtqni dịeenwu dànrqlng củtffza anh, còolopn nhớlqfl cảgrdt nhữolopng cátugyi hôroiun trộjuigm vànrqltugyi ôroium thưetkumndqng xuyêsnnsn củtffza anh, tấsbaat cảgrdt nhữolopng kítrvkghmbc ấsbaay giờmndq đbdipâlqfly biếyawrn thànrqlnh thứghmb quýnbja giátugy nhấsbaat đbdiphkrni vớlqfli An Đpimmiềhkrnm.

“Đpimmưetkuzstcc, côroiu muốhkrnn bảgrdto vệntuk cho An Đpimmiềhkrnm, vậjqhgy tôroiui sẽyksd đbdipátugynh cho côroiu khôroiung dátugym bảgrdto vệntuk nữolopa!” Chu Mộjuigng Chỉtrvk hoànrqln toànrqln khôroiung hềhkrniibf thấsbaay Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau che chắjaypn mànrql ngừcgjwng tay, ngưetkuzstcc lạrtqni, sựlqfl bảgrdto vệntuknrqly củtffza Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau cànrqlng khiếyawrn Chu Mộjuigng Chỉtrvk đbdipsnnsn tiếyawrt hơwjdtn, côroiu ta lạrtqni vung câlqfly roi trêsnnsn tay lêsnnsn vụamynt mạrtqnnh xuốhkrnng.

“Ákyyl!” Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau đbdipghmbng chắjaypn trưetkulqflc mặtnuut An Đpimmiềhkrnm lậjqhgp tứghmbc hértqnt lêsnnsn đbdipau đbdiplqfln, nưetkulqflc mắjaypt trànrqlo ra, khôroiung kìiibfm đbdipưetkuzstcc mànrql lắjaypc đbdipfhrxu: Đpimmau quátugy! Thậjqhgt sựlqfl đbdipau khôroiung chịeenwu nổuathi!

Chu Mộjuigng Chỉtrvk nheo mắjaypt nhìiibfn Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau rồpimmi lạrtqni tiếyawrp tụamync giơwjdt roi lêsnnsn, dùjuigng hếyawrt lựlqflc toànrqln thâlqfln mànrql đbdipátugynh xuốhkrnng.

Mộjuigt loạrtqnt tiếyawrng kêsnnsu gànrqlo thảgrdtm thiếyawrt vang vọeqqhng lêsnnsn khắjaypp cảgrdt tầfhrxng hầfhrxm, đbdipátugym đbdipànrqln ôroiung xăpcgym mìiibfnh đbdipghmbng bêsnnsn cạrtqnnh trôroiung thấsbaay cảgrdtnh ấsbaay còolopn phảgrdti khiếyawrp sợzstc.


Cuốhkrni cùjuigng, Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau đbdipau đbdiplqfln khôroiung chịeenwu nổuathi nữolopa, ngãnorv vậjqhgt xuốhkrnng đbdipsbaat nằcdjjm quằcdjjn quạrtqni.

Chu Mộjuigng Chỉtrvkcdjjc nànrqly mớlqfli hànrqli lòolopng dừcgjwng tay lạrtqni, khẽyksd xoay cátugyi cổuath tay córtqnwjdti mỏihzxi củtffza mìiibfnh, rồpimmi ngay sau đbdipórtqnrtqnp chặtnuut lấsbaay cằcdjjm củtffza An Đpimmiềhkrnm: “Nhìiibfn thấsbaay chưetkua? Mànrqly vànrql cảgrdt nhữolopng ngưetkumndqi đbdiphkrni xửoryf tốhkrnt vớlqfli mànrqly đbdiphkrnu sẽyksdrtqn kếyawrt cụamync thếyawrnrqly!”

An Đpimmiềhkrnm lúcdjjc nànrqly đbdipãnorv đbdipau đbdipếyawrn mứghmbc khôroiung còolopn sứghmbc lựlqflc nữolopa, côroiucdjji đbdipfhrxu, trong lòolopng córtqn rấsbaat nhiềhkrnu đbdipiềhkrnu muốhkrnn nórtqni vớlqfli Chu Mộjuigng Chỉtrvk, nhưetkung vìiibf đbdipau quátugysnnsn khôroiung còolopn hơwjdti sứghmbc quan tâlqflm côroiu ta nữolopa.

“Chậjqhgc chậjqhgc chậjqhgc… Đpimmúcdjjng lànrqlroiu dụamynng, mớlqfli đbdipátugynh córtqn mấsbaay cátugyi mànrql đbdipãnorv khôroiung chịeenwu nổuathi rồpimmi ànrql?” Chu Mộjuigng Chỉtrvk khinh miệntukt đbdiplqfly cằcdjjm An Đpimmiềhkrnm sang mộjuigt bêsnnsn rồpimmi dưetkuơwjdtng dưetkuơwjdtng đbdipjaypc ýnbjartqni, “Hay lànrql, đbdipjdka tao bátugyo cho mànrqly mộjuigt tin vui, cho mànrqly vui lêsnnsn nhértqn?”

An Đpimmiềhkrnm thầfhrxm giậjqhgt mìiibfnh, côroiu cốhkrn gắjaypng dùjuigng hếyawrt sứghmbc lựlqflc còolopn sórtqnt lạrtqni, lúcdjjc nànrqly mớlqfli miễjcaun cưetkusftvng ngưetkulqflc đbdipưetkuzstcc mắjaypt lêsnnsn, nhìiibfn vànrqlo gưetkuơwjdtng mặtnuut nham hiểjdkam mértqno mórtqn củtffza Chu Mộjuigng Chỉtrvk.

“Mànrqly đbdipcgjwng quêsnnsn mànrqly con mộjuigt con bạrtqnn thâlqfln lànrql Khưetkuu Doanh Doanh!” Chu Mộjuigng Chỉtrvk vừcgjwa vung vẩlqfly sợzstci roi vừcgjwa đbdipjaypc ýnbjartqni.

An Đpimmiềhkrnm nghe Chu Mộjuigng Chỉtrvkrtqni đbdipếyawrn đbdipórtqn thìiibftugyu toànrqln thâlqfln nhưetku đbdipôroiung cứghmbng lạrtqni, Chu Mộjuigng Chỉtrvk sao lạrtqni nhắjaypc đbdipếyawrn Doanh Doanh?

Phảgrdti rồpimmi! Doanh Doanh hôroium đbdipórtqn đbdipãnorv trôroiung thấsbaay Chu Mộjuigng Chỉtrvk ôroium ấsbaap mộjuigt ngưetkumndqi đbdipànrqln ôroiung khátugyc!

Vậjqhgy nêsnnsn Chu Mộjuigng Chỉtrvklqfly giờmndqfuqdng muốhkrnn bátugyo thùjuig Doanh Doanh!

An Đpimmiềhkrnm run rẩlqfly nhìiibfn Chu Mộjuigng Chỉtrvk, sợzstcnorvi đbdipếyawrn mứghmbc thởifdm hổuathn hểjdkan, vừcgjwa thởifdm vừcgjwa hỏihzxi: “Côroiu đbdipãnorvnrqlm gìiibf Doanh Doanh rồpimmi?”

“Tao chẳmndqng lànrqlm gìiibfrtqn cảgrdt! Mọeqqhi chuyệntukn lànrql do nórtqn tựlqfl chuốhkrnc lấsbaay thôroiui!” Chu Mộjuigng Chỉtrvk cầfhrxm sợzstci roi nhúcdjjn vai nórtqni, “Bâlqfly giờmndqrtqn lẽyksdrtqn đbdipãnorvjuig rồpimmi.”

An Đpimmiềhkrnm sữolopng ngưetkumndqi trong giâlqfly látugyt, rồpimmi ngay sau đbdipórtqnnrqlo khórtqnc: “Chu Mộjuigng Chỉtrvk, côroiu đbdipang nórtqni cátugyi gìiibf?”

“Tao nórtqni…” Chu Mộjuigng Chỉtrvk átugyp sátugyt lạrtqni ngưetkumndqi An Đpimmiềhkrnm, lặtnuup lạrtqni từcgjwng chữolop mộjuigt, “Khưetkuu Doanh Doanh bâlqfly giờmndqrtqn lẽyksd đbdipãnorvjuig rồpimmi!”


“Chu Mộjuigng Chỉtrvk…” An Đpimmiềhkrnm cắjaypn chặtnuut môroiui, rồpimmi bấsbaat chấsbaap việntukc mìiibfnh đbdipang bịeenw thưetkuơwjdtng mànrql ra sứghmbc vùjuigng vẫsnvdy, “Con khốhkrnn! Mànrqly sẽyksd khôroiung đbdipưetkuzstcc chếyawrt yêsnnsn ổuathn! Mànrqly sẽyksd khôroiung đbdipưetkuzstcc chếyawrt yêsnnsn ổuathn!”

Cho dùjuig vếyawrt thưetkuơwjdtng trêsnnsn ngưetkumndqi đbdipang rấsbaat đbdipau, nhưetkung An Đpimmiềhkrnm vẫsnvdn dốhkrnc hếyawrt sứghmbc lựlqflc cuốhkrni cùjuigng củtffza mìiibfnh mànrqljuigng vẫsnvdy, côroiulqfly giờmndq đbdipang rấsbaat muốhkrnn đbdipi cứghmbu Khưetkuu Doanh Doanh, bởifdmi côroiurtqn ngâlqfly thơwjdt đbdipátugyng yêsnnsu đbdipórtqn từcgjw đbdipfhrxu đbdipếyawrn cuốhkrni chẳmndqng hềhkrn biếyawrt chuyệntukn gìiibf cảgrdt, hoànrqln toànrqln khôroiung đbdipátugyng phảgrdti gặtnuup phảgrdti chuyệntukn đbdipátugyng sợzstcnrqly! Hoànrqln toànrqln khôroiung đbdipátugyng chúcdjjt nànrqlo!

Từcgjwng giọeqqht nưetkulqflc mắjaypt lãnorv chãnorv men theo gưetkuơwjdtng mặtnuut đbdipfhrxy vếyawrt thưetkuơwjdtng củtffza An Đpimmiềhkrnm mànrqlwjdti xuốhkrnng, tiếyawrng khórtqnc củtffza côroiu từcgjw sựlqfl phẫsnvdn nộjuig ban đbdipfhrxu dầfhrxn dầfhrxn chuyểjdkan thànrqlnh sựlqfl tuyệntukt vọeqqhng bấsbaat lựlqflc.

cdjjc nànrqly, Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau đbdipang quỳnrqletkulqfli đbdipsbaat, nghe Chu Mộjuigng Chỉtrvkrtqni thếyawr thìiibffuqdng giậjqhgt mìiibfnh: Sựlqfl tựlqfl tiệntukn củtffza mìiibfnh khôroiung nhữolopng đbdipãnorvnrqlm liêsnnsn lụamyny An Đpimmiềhkrnm mànrqlolopn hạrtqni thêsnnsm títrvknh mạrtqnng củtffza mộjuigt ngưetkumndqi khátugyc nữolopa sao?

“Khôroiung!” Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau gànrqlo to rồpimmi đbdipghmbng dậjqhgy, tứghmbc giậjqhgn thởifdm phìiibf phòolop nhìiibfn Chu Mộjuigng Chỉtrvk, sau đbdipórtqn liềhkrnu mạrtqnng chạrtqny ra cửoryfa hầfhrxm: Mìiibfnh phảgrdti chạrtqny ngay, phảgrdti đbdipi bátugyo cảgrdtnh sátugyt, phảgrdti kểjdka hếyawrt mọeqqhi chuyệntukn cho anh ba, nhờmndq anh ba đbdipi cứghmbu côroiutugyi vôroiu tộjuigi ấsbaay!

Sẽyksd kịeenwp, chắjaypc chắjaypn sẽyksd kịeenwp mànrql!

“Ngăpcgyn nórtqn lạrtqni!” Chu Mộjuigng Chỉtrvk vừcgjwa ra lệntuknh, đbdipátugym lưetkuu manh kia đbdipãnorv liêsnnsn xôroiung đbdipếyawrn, kértqno Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau lạrtqni rồpimmi đbdiplqfly côroiu ngãnorv xuốhkrnng đbdipsbaat.

“Bịeenwch” mộjuigt tiếyawrng, Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau ngãnorvrtqnng xoànrqli, đbdipfhrxu gốhkrni bậjqhgt mátugyu. Côroiu chốhkrnng hai tay trêsnnsn mặtnuut đbdipsbaat, từcgjw từcgjw đbdipghmbng dậjqhgy.

Chu Mộjuigng Chỉtrvk nhoẻuebbn miệntukng cưetkumndqi khinh bỉtrvk rồpimmi bưetkulqflc lêsnnsn nórtqni: “Nếyawru mànrqly muốhkrnn cứghmbu An Đpimmiềhkrnm, vậjqhgy thìiibf tao sẽyksd cho mànrqly nếyawrm luôroiun mùjuigi vịeenw củtffza sợzstci roi nànrqly!”

Chu Mộjuigng Chỉtrvkrtqni xong liềhkrnn quay sang nórtqni vớlqfli đbdipátugym lưetkuu manh: “Cátugyc ngưetkumndqi mau trórtqni cảgrdtlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau lạrtqni!”

“Chuyệntukn nànrqly…” Đpimmátugym lưetkuu manh córtqnwjdti do dựlqfl, đbdiphkrni vớlqfli chúcdjjng mànrqlrtqni thìiibf chuyệntukn bắjaypt An Đpimmiềhkrnm lànrql hoànrqln toànrqln khôroiung córtqn vấsbaan đbdiphkrn, nhưetkung mànrqllqflm Hiểjdkau Hiểjdkau thìiibf lạrtqni lànrql mộjuigt ngôroiui sao nổuathi tiếyawrng con nhànrql danh giátugy, chúcdjjng sợzstc sẽyksd đbdipjaypc tộjuigi.

“Đpimmưetkuzstcc thôroiui!” Chu Mộjuigng Chỉtrvk chértqnp miệntukng nórtqni, “Cátugyc ngưetkumndqi sợzstc mộjuigt ngôroiui sao cỏihzxn con chứghmbiibf? Khôroiung córtqn gan thìiibflqfly giờmndqcdjjt hếyawrt đbdipi! Đpimmcgjwng córtqn đbdipi theo Chu Hátugyn Khanh nữolopa!”

Đpimmátugym lưetkuu manh nghe Chu Mộjuigng Chỉtrvkrtqni thếyawr thìiibf liềhkrnn xôroiung lêsnnsn, chỉtrvk mộjuigt látugyt sau đbdipãnorv trórtqni đbdipưetkuzstcc Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau, bọeqqhn chúcdjjng hiệntukn giờmndq đbdiphkrnu lànrql nhữolopng têsnnsn cặtnuun bãnorvnorv hộjuigi, nếyawru khôroiung đbdipi theo Chu Hátugyn Khanh thìiibf e rằcdjjng sau nànrqly sẽyksd khórtqn sốhkrnng!


Chu Mộjuigng Chỉtrvknrqli lòolopng gậjqhgt đbdipfhrxu, nhìiibfn An Đpimmiềhkrnm vànrqllqflm Hiểjdkau Hiểjdkau đbdipang bịeenw trórtqni trêsnnsn cộjuigt rồpimmi nórtqni: “Tao sẽyksd cho chúcdjjng mànrqly ghi nhớlqfl thậjqhgt kĩtnuu, chỉtrvk cầfhrxn lànrql ngưetkumndqi đbdipjaypc tộjuigi vớlqfli Chu Mộjuigng Chỉtrvknrqly thìiibf sẽyksd khôroiung córtqn kếyawrt cụamync tốhkrnt!”

Chu Mộjuigng Chỉtrvk vừcgjwa dứghmbt lờmndqi liềhkrnn vung sợzstci roi trong tay xuốhkrnng quấsbaat túcdjji bụamyni lêsnnsn ngưetkumndqi An Đpimmiềhkrnm vànrqllqflm Hiểjdkau Hiểjdkau.

lqflm Hiểjdkau Hiểjdkau đbdipau đbdiplqfln gànrqlo khórtqnc, còolopn An Đpimmiềhkrnm thìiibf đbdipãnorv đbdipau đbdipếyawrn mứghmbc khôroiung còolopn sứghmbc ngẩlqflng đbdipfhrxu lêsnnsn nữolopa. Sợzstci roi lúcdjjc nànrqly đbdipãnorvtrvknh đbdipfhrxy mátugyu, tiếyawrng roi quấsbaat vang vọeqqhng khắjaypp ngórtqnc ngátugych căpcgyn hầfhrxm tốhkrni tăpcgym.

Chu Mộjuigng Chỉtrvketkumndqi thítrvkch thúcdjj, tay cứghmb liêsnnsn tụamync vung roi xuốhkrnng, chẳmndqng mấsbaay chốhkrnc tay côroiu ta đbdipãnorv mỏihzxi nhừcgjw.

lqflm Hiểjdkau Hiểjdkau đbdipãnorv đbdipau đbdipếyawrn mứghmbc ngấsbaat đbdipi, nhưetkung An Đpimmiềhkrnm thìiibf vẫsnvdn còolopn khẽyksd đbdipjuigng đbdipjqhgy mắjaypt: Khôroiung biếyawrt Doanh Doanh bâlqfly giờmndq thếyawrnrqlo rồpimmi, mìiibfnh thậjqhgt sựlqfl muốhkrnn biếyawrt Doanh Doanh hiệntukn giờmndq ra sao rồpimmi!

“Con khốhkrnn, da cũfuqdng dànrqly thậjqhgt!” Chu Mộjuigng Chỉtrvkrtqnm sợzstci roi xuốhkrnng đbdipsbaat, lớlqflp trang đbdipiểjdkam trêsnnsn mặtnuut córtqnwjdti nhòolopa đbdipi vìiibf mồpimmroiui, khiếyawrn côroiu ta trôroiung đbdipátugyng sợzstc nhưetku mộjuigt con quỷoryf.

“Cátugyc ngưetkumndqi!” Chu Mộjuigng Chỉtrvk quay sang nórtqni vớlqfli đbdipátugym lưetkuu manh, “Cửoryf mộjuigt ngưetkumndqi ra đbdipâlqfly giúcdjjp tôroiui tiếyawrp tụamync đbdipátugynh chúcdjjng!”

Đpimmátugym lưetkuu manh nghe Chu Mộjuigng Chỉtrvkrtqni thếyawr lậjqhgp tứghmbc lùjuigi vềhkrn sau mộjuigt bưetkulqflc, đbdipưetkua mắjaypt nhìiibfn nhau, cuốhkrni cùjuigng mộjuigt têsnnsn bịeenw cảgrdt bọeqqhn đbdiplqfly ra mànrqletkulqflc lêsnnsn mộjuigt cátugych khôroiung cam tâlqflm tìiibfnh nguyệntukn.

“Mau lêsnnsn!” Chu Mộjuigng Chỉtrvk khórtqn chịeenwu ra lệntuknh.

snnsn kia nuốhkrnt nưetkulqflc bọeqqht đbdipátugynh ựlqflc rồpimmi bấsbaat đbdipjaypc dĩtnuucdjji xuốhkrnng nhặtnuut sợzstci roi lêsnnsn, sau đbdipórtqn từcgjw từcgjwetkulqflc đbdipếyawrn trưetkulqflc mặtnuut An Đpimmiềhkrnm vànrqllqflm Hiểjdkau Hiểjdkau, khôroiung kìiibfm đbdipưetkuzstcc mànrqljuigng mìiibfnh.

So vớlqfli mấsbaay vếyawrt thưetkuơwjdtng trêsnnsn ngưetkumndqi Lâlqflm Hiểjdkau Hiểjdkau thìiibf An Đpimmiềhkrnm còolopn thảgrdtm hơwjdtn nhiềhkrnu, bộjuigtugyy côroiu mặtnuuc bâlqfly giờmndqtrvknh đbdipfhrxy mátugyu, vảgrdti vànrqltugyu lẫsnvdn lộjuign vànrqlo nhau, nhữolopng chỗifkv bịeenw đbdipátugynh vừcgjwa mớlqfli chảgrdty mátugyu ra lạrtqni bịeenw đbdipátugynh tiếyawrp đbdipếyawrn mứghmbc tértqnt cảgrdt thịeenwt…

“Đpimmátugynh đbdipi!” Chu Mộjuigng Chỉtrvketkulqflc ra ngồpimmi phítrvka sau têsnnsn kia, thởifdm phìiibf phòolop rồpimmi quátugyt lêsnnsn.

snnsn kia hítrvkt mộjuigt hơwjdti thậjqhgt sau rồpimmi vung roi đbdipátugynh xuốhkrnng, vếyawrt thưetkuơwjdtng còolopn chưetkua kịeenwp khôroiu lạrtqni tiếyawrp tụamync nhỏihzxtugyu tưetkuơwjdti, bêsnnsn dưetkulqfli câlqfly cộjuigt An Đpimmiềhkrnm đbdipang bịeenw trórtqni lúcdjjc nànrqly, mátugyu đbdipãnorv chảgrdty thànrqlnh vũfuqdng.

Ýwjdt thứghmbc củtffza An Đpimmiềhkrnm dầfhrxn trởifdmsnnsn mơwjdt hồpimm, tiếyawrng roi vúcdjjt vẫsnvdn còolopn vang lêsnnsn bêsnnsn tai, nhưetkung côroiu đbdipãnorv bắjaypt đbdipfhrxu khôroiung còolopn cảgrdtm thấsbaay đbdipau nữolopa, côroiu chỉtrvk thấsbaay cảgrdt ngưetkumndqi mìiibfnh chợzstct trởifdmsnnsn rấsbaat nhẹwkja, nhẹwkja đbdipếyawrn mứghmbc nhưetku sắjaypp sửoryfa bay lêsnnsn.

Cốhkrn Thiêsnnsn Tuấsbaan, An An, Doanh Doanh, vànrql tấsbaat cảgrdt nhữolopng ngưetkumndqi quan tâlqflm tôroiui, tôroiui chắjaypc lànrql… khôroiung cầfhrxm cựlqfl đbdipưetkuzstcc nữolopa rồpimmi. An Đpimmiềhkrnm toànrqln thâlqfln đbdipfhrxy mátugyu khẽyksd chớlqflp mắjaypt, bórtqnng ngưetkumndqi trưetkulqflc mặtnuut liềhkrnn nhòolopa đbdipi, cuốhkrni cùjuigng, hórtqna thànrqlnh mànrqlu đbdipen…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.