Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1234 : Phải Nghiêm Trị Trương Hách

    trước sau   
dmbmnjvo cừvptga lấckywy mộhovjt xấckywp giấckywy thụbeid lệfznunh ra, ânrcim thầsdldm cóqbyf mộhovjt đsdldgtmvo ýybyh chírdow lựvptgc tra xéaroht đsdldếfgien, xem xéaroht mộhovjt chúuvnct, cóqbyf ngưfgiezlbpi nóqbyfi: “Nhịcxdi vịcxdi đsdldybyhu từvptgng tớgmixi Đrccggtmvi Chu phủhtnw, ta sẽwpnx khôdmbmng nóqbyfi nhiềybyhu vềybyh quy củhtnw, nơtwxwi cóqbyf thàhtnwnh trìytws cầsdldn hạgtmv xuốbcexng đsdldckywt, khôdmbmng đsdldưfgieqmojc bay qua!”

Trưfgieơtwxwng Hátwxwch vộhovji đsdldátwxwp: “Đrccgưfgieơtwxwng nhiêjyyrn, chúuvncng ta sẽwpnx cốbcex gắcjlyng trátwxwnh thàhtnwnh trìytws.”

Giờzlbp phúuvnct nàhtnwy, Tôdmbmnjvonjvong thấckywy đsdldưfgieqmojc ngưfgiezlbpi Đrccggtmvi Chu phủhtnw trong mộhovjt đsdldátwxwm mânrciy cátwxwch đsdldóqbyf khôdmbmng xa, đsdldátwxwm mânrciy bịcxdi xốbcexc lêjyyrn lộhovj ra mộhovjt thàhtnwnh lũnjvoy, vàhtnwi vịcxdifgiezlbpng giảziaq mặeuwfc átwxwo giátwxwp hiệfznun thânrcin, trong đsdldóqbyffznun cóqbyfhovjn Minh sưfgie.

Ngưfgiezlbpi nóqbyfi chuyệfznun làhtnw vịcxdihovjn Minh sưfgie mặeuwfc átwxwo bàhtnwo trắcjlyng.

Nhìytwsn hai ngưfgiezlbpi mộhovjt hồjmfki, vịcxdihovjn Minh sưfgie nọjdjn lạgtmvi nóqbyfi: “Mặeuwft khátwxwc, ởybyh trong đsdldcxdia bàhtnwn Đrccggtmvi Chu phủhtnw khôdmbmng cho phéarohp tưfgie đsdldckywu! Còfznun cóqbyf, sắcjlyp tớgmixi sẽwpnxqbyf Vạgtmvn Tộhovjc giátwxwo đsdldjmfk lẻhkman vàhtnwo, nhịcxdi vịcxdi tựvptg cẩdmbmn thậvvwun.”

qbyfi đsdldếfgien đsdldânrciy, y lạgtmvi nhìytwsn Tôdmbmnjvo, átwxwnh mắcjlyt bấckywt thiệfznun, “Việfznuc nàhtnwy làhtnw nhờzlbpdmbmnjvo Đrccggtmvi Minh phủhtnw ban tặeuwfng! Phảziaqi cảziaqm tạgtmv Đrccggtmvi Minh phủhtnw!”


dmbmnjvo nhúuvncn vai, nóqbyfi thẳeuwfng: “Đrccgvptgng nhìytwsn ta, ta khôdmbmng trêjyyru chọjdjnc Đrccggtmvi Chu phủhtnw! Nếfgieu vịcxdi tiềybyhn bốbcexi nàhtnwy cảziaqm thấckywy Tôdmbmnjvo khiếfgien cátwxwc ngưfgieơtwxwi gặeuwfp phiềybyhn toátwxwi thìytws đsdldi tìytwsm Tôdmbmnjvohtnwrdownh sổelvw, đsdldvptgng giậvvwun chóqbyf đsdldátwxwnh mèhdtto, ta làhtnw Đrccgúuvncc Binh sưfgie, chuẩdmbmn bịcxdi thăhovjng cấckywp thàhtnwnh Đrccgúuvncc Binh sưfgie Đrccgcxdia giai, ta cũnjvong cóqbyf ngưfgiezlbpi ởybyh Đrccggtmvi Chu phủhtnw, Triệfznuu phủhtnw trưfgieybyhng làhtnw trưfgieybyhng bốbcexi củhtnwa ta, tuy ngưfgieơtwxwi làhtnwtwxwn Hảziaqi nhưfgieng cũnjvong khôdmbmng nêjyyrn dùgddxng ngữiowc khírdowhtnwy nóqbyfi chuyệfznun cùgddxng ta.”

dmbmnjvo thu lạgtmvi nụbeidfgiezlbpi, nghiêjyyrm mặeuwft nóqbyfi: “Đrccgi ngang qua Đrccggtmvi Chu phủhtnw mộhovjt chúuvnct màhtnw thôdmbmi, lầsdldn trưfgiegmixc tớgmixi đsdldânrciy, ngưfgiezlbpi Đrccggtmvi Chu phủhtnw đsdldãbcex rấckywt ngạgtmvo khírdow, năhovjm đsdldóqbyf ta nhỏxrgd yếfgieu, lưfgiezlbpi so đsdldo vớgmixi cátwxwc ngưfgieơtwxwi, hiệfznun tạgtmvi còfznun dátwxwm nhírdowu màhtnwy lêjyyrn mặeuwft vớgmixi ta ưfgie?”

dmbmnjvo khôdmbmng khátwxwch khírdow, “Ta chưfgiea trêjyyru chọjdjnc cátwxwc ngưfgieơtwxwi, cóqbyf tin khi ta đsdldếfgien chiếfgien trưfgiezlbpng Chưfgie Thiêjyyrn, ta sẽwpnxtwxwo trạgtmvng cátwxwc ngưfgieơtwxwi vớgmixi vôdmbm đsdldcxdich hay khôdmbmng!”

“...”

Vịcxditwxwn Hảziaqi kia cạgtmvn lờzlbpi, ta chỉhumnqbyfi mộhovjt cânrciu, ngưfgieơtwxwi phảziaqn bátwxwc mưfgiezlbpi cânrciu!

jyyrn khốbcexn Đrccggtmvi Minh phủhtnw chỉhumn biếfgiet mátwxwch lẻhkmao!

Y cũnjvong biếfgiet Thôdmbmi Lãbcexng.

Kểviyg cảziaq chuyệfznun tốbcexi hôdmbmm qua, hiệfznun tạgtmvi đsdldãbcexqbyf mộhovjt írdowt tin tứxrgdc lưfgieu truyềybyhn.

Hắcjlyn sắcjlyp thăhovjng cấckywp Đrccgúuvncc Binh sưfgie Đrccgcxdia giai, quảziaq thậvvwut khôdmbmng thểviyg chọjdjnc đsdldếfgien, y hơtwxwi nhírdowu màhtnwy nóqbyfi: “Thôdmbmi Lãbcexng, khôdmbmng ai đsdldbcexi nghịcxdich vớgmixi ngưfgieơtwxwi, Tôdmbmnjvo hồjmfk ngôdmbmn loạgtmvn ngữiowc khiếfgien Đrccggtmvi Chu phủhtnw gặeuwfp phiềybyhn toátwxwi làhtnw sựvptg thậvvwut! Nếfgieu khôdmbmng phảziaqi tạgtmvi hắcjlyn, nàhtnwo cóqbyf nhiềybyhu phiềybyhn toátwxwi nhưfgie vậvvwuy!”

dmbmnjvocjlyu môdmbmi, “Ngưfgieơtwxwi tìytwsm hắcjlyn đsdldi, đsdldvptgng nóqbyfi vớgmixi ta, ta khôdmbmng thânrcin vớgmixi hắcjlyn, mớgmixi gặeuwfp mộhovjt hai lầsdldn màhtnw thôdmbmi, hắcjlyn còfznun khôdmbmng phảziaqi ngưfgiezlbpi Đrccggtmvi Minh phủhtnw. Khụbeid khụbeid, xem nhưfgie thếfgie đsdldi, miễlxdgn cho Phủhtnw chủhtnw biếfgiet rồjmfki trátwxwch phạgtmvt ta.”

Trưfgieơtwxwng Hátwxwch lêjyyrn tiếfgieng hòfznua giảziaqi: “Hai vịcxdi đsdldvptgng nóqbyfng, đsdldvptgng vìytws ngưfgiezlbpi khôdmbmng liêjyyrn quan màhtnw xung đsdldhovjt, Thôdmbmi lãbcexo đsdldfznu, chúuvncng ta còfznun phảziaqi lêjyyrn đsdldưfgiezlbpng, khôdmbmng nêjyyrn chậvvwum trễlxdg, ngưfgieơtwxwi khôdmbmng sợqmoj Trìytwsnh lãbcexo đsdlduổelvwi theo sao?”

Nghe vậvvwuy, Tôdmbmnjvo lậvvwup tứxrgdc đsdldátwxwp: “Vịcxdibcexo huynh nàhtnwy, nếfgieu Trìytwsnh lãbcexo thựvptg trưfgieybyhng Đrccggtmvi Đrccgưfgiezlbpng phủhtnw tớgmixi thìytwsbcexy ngăhovjn ôdmbmng ấckywy lạgtmvi, ôdmbmng ấckywy tớgmixi quấckywy rốbcexi, ôdmbmng làhtnw Nhậvvwut Nguyệfznut cửdmbmu trọjdjnng, cẩdmbmn thậvvwun mộhovjt chúuvnct, thẩdmbmm tra nhiềybyhu vàhtnwo, cóqbyf khảziaqhovjng ôdmbmng ta muốbcexn tậvvwup kírdowch Chu việfznun trưfgieybyhng, chúuvncng ta đsdldi trưfgiegmixc đsdldânrciy, cátwxwc ngưfgieơtwxwi nhớgmix ngăhovjn cảziaqn đsdldckywy!”

Dứxrgdt lờzlbpi, hắcjlyn đsdldátwxw phi ưfgieng, nhanh chóqbyfng rờzlbpi đsdldi.


Thủhtnw vệfznutwxwn Hảziaqi kia khẽwpnx nhírdowu màhtnwy, chờzlbp bọjdjnn họjdjn đsdldi rồjmfki, y khôdmbmng nhịcxdin đsdldưfgieqmojc mắcjlyng: “Gia hỏxrgda nàhtnwy kiêjyyru ngạgtmvo thậvvwut! Khôdmbmng phảziaqi còfznun chưfgiea tớgmixi Đrccgúuvncc Binh sưfgie Đrccgcxdia giai sao?”

jyyrn cạgtmvnh, mộhovjt vịcxdifgiegmixng lĩcjlynh Chiếfgien Giảziaqtwxwn Hảziaqi cảziaqnh cưfgiezlbpi đsdldátwxwp: “Ngưfgiezlbpi ta trẻhkma tuổelvwi đsdldãbcex tiếfgien vàhtnwo Lăhovjng Vânrcin, sắcjlyp bưfgiegmixc vàhtnwo Đrccgcxdia giai, kiêjyyru ngạgtmvo mớgmixi làhtnwytwsnh thưfgiezlbpng! Lãbcexo Lưfgieu, đsdldvptgng nóqbyfi mãbcexi chuyệfznun Tôdmbmnjvo nữiowca, vôdmbm duyêjyyrn vôdmbm cớgmix chọjdjnc phiềybyhn toátwxwi, còfznun têjyyrn kia thìytws cứxrgd cho ngưfgiezlbpi giátwxwm sátwxwt làhtnw đsdldưfgieqmojc, nếfgieu Trìytwsnh lãbcexo Đrccggtmvi Đrccgưfgiezlbpng phủhtnw thậvvwut sựvptg tớgmixi đsdldânrciy, vậvvwuy bátwxwn đsdldxrgdng hàhtnwnh tung củhtnwa hắcjlyn, đsdldviyg hắcjlyn bịcxdi bắcjlyt vềybyh Đrccggtmvi Đrccgưfgiezlbpng phủhtnw, xem hắcjlyn còfznun kiêjyyru ngạgtmvo đsdldưfgieqmojc khôdmbmng!”

Nghe vậvvwuy, mấckywy ngưfgiezlbpi đsdldybyhu phìytwsfgiezlbpi, rồjmfki Chiếfgien Giảziaqtwxwn Hảziaqi lạgtmvi nóqbyfi: “Nhưfgieng Nhậvvwut Nguyệfznut cửdmbmu trọjdjnng nhậvvwup cảziaqnh vẫjdjnn phảziaqi giátwxwm sátwxwt chặeuwft, đsdldviyg trátwxwnh phátwxwt sinh chuyệfznun ngoàhtnwi ýybyh muốbcexn, bátwxwo tưfgiegmixng chủhtnw lạgtmvi đsdldânrciy, chưfgiea chắcjlyc chúuvncng ta đsdldãbcexqbyf thểviyg tra xéaroht rõjtqthtnwng.”

“Cũnjvong đsdldúuvncng.”

Mấckywy ngưfgiezlbpi nhanh chóqbyfng thôdmbmng tri Nhậvvwut Nguyệfznut tiếfgien đsdldếfgien, đsdldgtmvi năhovjng Nhậvvwut Nguyệfznut cửdmbmu trọjdjnng nhậvvwup cảziaqnh thìytws phảziaqi cảziaqnh giátwxwc.

Khôdmbmng bao lânrciu sau, mộhovjt vịcxdifgiezlbpng giảziaq Nhậvvwut Nguyệfznut củhtnwa Đrccggtmvi Chu phủhtnw tớgmixi.

Mấckywy ngưfgiezlbpi mớgmixi vừvptga hàhtnwn huyêjyyrn vềybyh Thôdmbmi Lãbcexng, sắcjlyc mặeuwft cưfgiezlbpng giảziaq Nhậvvwut Nguyệfznut khẽwpnx biếfgien, lậvvwup tứxrgdc hỏxrgdi: “Trìytwsnh lãbcexo đsdldếfgien rồjmfki ưfgie?”

fgie khôdmbmng hơtwxwi chấckywn đsdldhovjng, ngay sau đsdldóqbyf, mộhovjt vịcxdibcexo nhânrcin đsdldi ra từvptg trong hưfgie khôdmbmng, cưfgiezlbpi hớgmixn hởybyh chàhtnwo hỏxrgdi: “Tiểviygu Tôdmbmn, làhtnw ngưfgieơtwxwi àhtnw? Vàhtnwi năhovjm khôdmbmng gặeuwfp, gia gia ngưfgieơtwxwi cóqbyf khỏxrgde khôdmbmng?”

“Khụbeid khụbeid, Trìytwsnh lãbcexo, ôdmbmng nộhovji củhtnwa ta đsdldãbcex qua đsdldzlbpi.”

“Àrbyc...”

bcexo nhânrcin thởybyhhtnwi, “Ta khôdmbmng đsdldviyg ýybyh, lạgtmvi mộhovjt vịcxdibcexo bằsvtrng hữiowcu đsdldi rồjmfki! Thôdmbmi, ngưfgieơtwxwi tựvptg chơtwxwi đsdldi, ta còfznun cóqbyf việfznuc, khôdmbmng nóqbyfi chuyệfznun nhiềybyhu đsdldưfgieqmojc!”

“Khụbeid khụbeid, Trìytwsnh lãbcexo, ngàhtnwi tớgmixi tìytwsm Thôdmbmi Lãbcexng àhtnw?”

“Khôdmbmng phảziaqi!”


bcexo nhânrcin lậvvwup tứxrgdc phủhtnw nhậvvwun: “Ta tớgmixi tìytwsm Trưfgieơtwxwng Hátwxwch, nghe nóqbyfi Trưfgieơtwxwng Hátwxwch cốbcex ýybyh cảziaqn trởybyh mộhovjt vịcxdi Đrccgcxdia binh sưfgie thăhovjng cấckywp, têjyyrn khốbcexn kiếfgiep nhưfgie vậvvwuy phảziaqi nghiêjyyrm trịcxdi mớgmixi đsdldưfgieqmojc, phảziaqi răhovjn đsdlde cảziaqnh cátwxwo đsdldviyg ngưfgiezlbpi sau khôdmbmng dátwxwm. Ngưfgieơtwxwi biếfgiet Trưfgieơtwxwng Hátwxwch ởybyh đsdldânrciu khôdmbmng?”

“...”

Mấckywy ngưfgiezlbpi cânrcim nírdown, Trưfgieơtwxwng Hátwxwch đsdldang hộhovj tốbcexng vịcxdi chuẩdmbmn bịcxdi đsdldhovjt phátwxw Đrccgcxdia binh sưfgie nhưfgieng đsdldãbcex bịcxdi y phátwxw hủhtnwy chuyệfznun thăhovjng cấckywp kia kìytwsa.

Thôdmbmi Lãbcexng còfznun khôdmbmng thèhdttm đsdldviyg ýybyh, ngàhtnwi còfznun muốbcexn trừvptgng phạgtmvt ngưfgiezlbpi ta sao?

Cứxrgdqbyfi thẳeuwfng ra ngàhtnwi tớgmixi vìytws Thôdmbmi Lãbcexng làhtnw đsdldưfgieqmojc rồjmfki.

“Trìytwsnh lãbcexo, bọjdjnn họjdjn đsdldãbcex đsdldi rồjmfki, phưfgieơtwxwng hưfgiegmixng làhtnw Chưfgie Thiêjyyrn phủhtnw.”

bcexo nhânrcin sờzlbpnrciu, “Chưfgie Thiêjyyrn phủhtnw... Gia hỏxrgda nàhtnwy muốbcexn đsdldi chiếfgien trưfgiezlbpng Chưfgie Thiêjyyrn? Bêjyyrn kia cóqbyftwxwi gìytws tốbcext, nguy hiểviygm vạgtmvn phầsdldn, Lăhovjng Vânrcin yếfgieu đsdlduốbcexi đsdldếfgien đsdldóqbyfytwsm chếfgiet àhtnw? Lạgtmvi còfznun khôdmbmng phảziaqi làhtnwhovjn Minh sưfgie am hiểviygu chiếfgien đsdldckywu.”

bcexo nhânrcin lẩdmbmm bẩdmbmm mấckywy cânrciu, rồjmfki nóqbyfi: “Ta đsdldi tírdownh sổelvw vớgmixi Trưfgieơtwxwng Hátwxwch, cátwxwc ngưfgieơtwxwi canh cửdmbma đsdldi nhéaroh, tốbcext nhấckywt làhtnwtwxwo cho ngưfgiezlbpi bêjyyrn kia giúuvncp ta cảziaqn ngưfgiezlbpi mộhovjt chúuvnct, đsdldvptgng cho bọjdjnn họjdjn chạgtmvy vàhtnwo Chưfgie Thiêjyyrn chiếfgien trưfgiezlbpng!”

“Vânrcing, Trìytwsnh lãbcexo.”

fgiezlbpng giảziaq Nhậvvwut Nguyệfznut cảziaqnh cưfgiezlbpi gậvvwut đsdldsdldu, lãbcexo nhânrcin đsdldgtmvp vỡvqdvfgie khôdmbmng, biếfgien mấckywt trong nhátwxwy mắcjlyt.

Chờzlbp ôdmbmng đsdldi rồjmfki, thốbcexng lĩcjlynh Nhậvvwut Nguyệfznut thởybyh hắcjlyt ra, “Cưfgiezlbpng đsdldgtmvi hơtwxwn rồjmfki, nếfgieu nóqbyfi trong Nhânrcin cảziaqnh cóqbyf vịcxdi Nhậvvwut Nguyệfznut nàhtnwo cóqbyf hy vọjdjnng chứxrgdng đsdldgtmvo vôdmbm đsdldcxdich, vịcxdihtnwy cũnjvong sẽwpnx nằsvtrm trong sốbcex đsdldóqbyf, lầsdldn sau cátwxwc ngưfgieơtwxwi gặeuwfp thìytws khátwxwch khírdow mộhovjt chúuvnct, đsdldvptgng trêjyyru chọjdjnc lung tung.”

Mấckywy ngưfgiezlbpi vộhovji vàhtnwng gậvvwut đsdldsdldu, chắcjlyc chắcjlyn rồjmfki.

Nhậvvwut Nguyệfznut cửdmbmu trọjdjnng, dùgddx khôdmbmng thểviygdmbm đsdldcxdich thìytws bọjdjnn họjdjnnjvong sẽwpnx khôdmbmng tùgddxy ýybyh trêjyyru chọjdjnc.

Thốbcexng lĩcjlynh Nhậvvwut Nguyệfznut lạgtmvi dặeuwfn dòfznu: “Nghe nóqbyfi cátwxwc ngưfgieơtwxwi còfznun suýybyht nảziaqy sinh xung đsdldhovjt vớgmixi Thôdmbmi Lãbcexng, tiểviygu Lưfgieu, đsdldvptgng gặeuwfp ai cũnjvong đsdldânrcim chọjdjnc vàhtnwi cânrciu, Thôdmbmi Lãbcexng sắcjlyp thăhovjng cấckywp Đrccgcxdia binh sưfgie, Đrccggtmvi Minh phủhtnwqbyfhtnwi vịcxdi Đrccgcxdia binh sưfgie nhưfgieng tuổelvwi đsdldybyhu đsdldãbcex lớgmixn, Đrccggtmvi Đrccgưfgiezlbpng phủhtnwnjvong chỉhumnqbyf mộhovjt vịcxdi Đrccgcxdia binh sưfgie, lầsdldn nàhtnwy hai phủhtnw tuyệfznut đsdldbcexi sẽwpnx khôdmbmng cho hắcjlyn rờzlbpi đsdldi, đsdldcjlyc tộhovji Thôdmbmi Lãbcexng cũnjvong khôdmbmng đsdldưfgieqmojc gìytws, trong phủhtnwfznun cóqbyf khôdmbmng írdowt Đrccgcxdia binh sưfgie, ngưfgieơtwxwi làhtnwhovjn Minh sưfgie, tựvptg hiểviygu tìytwsnh huốbcexng ra sao, Đrccgúuvncc Binh sưfgie rấckywt đsdldhtnwn kếfgiet, chuyệfznun hôdmbmm nay màhtnw truyềybyhn ra thìytws ngưfgieơtwxwi cẩdmbmn thậvvwun bịcxdi nhằsvtrm vàhtnwo.”

twxwn Hảziaqi họjdjnfgieu cóqbyf chúuvnct bấckywt đsdldcjlyc dĩcjly, “Ta khôdmbmng nhằsvtrm vàhtnwo hắcjlyn, ta biếfgiet đsdldxrgdc hạgtmvnh Đrccgúuvncc Binh sưfgie thếfgiehtnwo, màhtnwjyyrn kia quátwxw kiêjyyru ngạgtmvo, ta chỉhumnqbyfi Tôdmbmnjvo, nhưfgieng hắcjlyn lạgtmvi cãbcexi lạgtmvi.”

“Việfznuc nàhtnwy cứxrgd vậvvwuy thôdmbmi.”

Thốbcexng lĩcjlynh Nhậvvwut Nguyệfznut khôdmbmng muốbcexn nhiềybyhu lờzlbpi, trầsdldm giọjdjnng nóqbyfi: “Gầsdldn đsdldânrciy Đrccggtmvi Chu phủhtnw khôdmbmng yêjyyrn ổelvwn, cảziaq Nhânrcin cảziaqnh đsdldybyhu khôdmbmng yêjyyrn ổelvwn, chúuvncnrcim đsdldi!”

“Vânrcing!”

Mấckywy ngưfgiezlbpi đsdldátwxwp lờzlbpi, thốbcexng lĩcjlynh Nhậvvwut Nguyệfznut cũnjvong nhanh chóqbyfng rờzlbpi đsdldi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.