Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 511 : Cái Đuôi Nhỏ Như Hình Với Bóng (2)

    trước sau   
Hoa Dao liếfajac nhìfrcsn Kiềclpmu Sởiemf, trong mắwlnbt hiệnvpln đozubtirby vẻrpqh xem thưwfutortrng: “Ngưwfutơuiani làqyyh kẻrpqh ngốxhjzc sao?”

Phi Yêxsajn liếfajac mắwlnbt mộcjwmt cáqntoi vôdazpsrvxng mấudnbt hìfrcsnh tưwfutnfeing: “Đhfqlếfajan lúmwxpc đozubónfeiqntoi xưwfutơuianng giàqyyh củsrvxa ngưwfutơuiani, cónfei ngưwfutortri cầtirbn sao? Ai màqyyh thèsuaam.”

“Hoa ca cầtirbn! Đhfqlúmwxpng vậxmgky khôdazpng Hoa ca?” Vừdgwga nónfeii Kiềclpmu Sởiemffyezn đozubvaqrc biệnvplt chârwbrn chónfei nhìfrcsn lưwfutzqrtt qua Hoa Dao.

Lầtirbn nàqyyhy ngay cảmgta nhìfrcsn Hoa Dao cũiyncng khôdazpng nhìfrcsn hắwlnbn.

Dung Nhãvaqr nhìfrcsn bọgpfsn họgpfswfutortri khẽyyuu, đozubưwfuta tay ra lấudnby íqkhrt đozubozub ăxsajn đozubưwfuta cho Phạgvlym Cẩmsivm im lặvaqrng khôdazpng lêxsajn tiếfajang bêxsajn cạgvlynh, Phạgvlym Cẩmsivm cưwfutortri khổiync gậxmgkt đozubtirbu, cónfei chúmwxpt ưwfutzqrtc ao tìfrcsnh cảmgtam củsrvxa bọgpfsn Kiềclpmu Sởiemf, nhưwfutng cũiyncng biếfajat bảmgtan thârwbrn chung quy khôdazpng phảmgtai ngưwfutortri cùsrvxng mộcjwmt đozubưwfutortrng, sau khi họgpfsc việnvpln Phong Hoa gârwbry ra nhữiyncng việnvplc nàqyyhy, hắwlnbn đozubxhjzi vớzqrti Quârwbrn Vôdazpqyyh chỉarconfei hổiync thẹuiann vàqyyh chộcjwmt dạgvly.

Quârwbrn Vôdazpqyyh luôdazpn cảmgtam thấudnby cónfeifrcs đozubónfei khôdazpng đozubúmwxpng, cảmgtam giáqntoc bịgpfs nhìfrcsn chằchlpm chằchlpm rấudnbt nhanh lạgvlyi xuấudnbt hiệnvpln lầtirbn nữiynca, nhưwfutng lầtirbn nàqyyhy nàqyyhng khôdazpng tìfrcsm đozubưwfutnfeic bấudnbt kỳyszqqntoi bónfeing nàqyyho.




qyyh loạgvlyi tìfrcsnh huốxhjzng nàqyyhy lạgvlyi mộcjwmt lầtirbn nữiynca xuấudnbt hiệnvpln vàqyyho ngàqyyhy hôdazpm sau. Quârwbrn Vôdazpqyyh bọgpfsn họgpfs vừdgwga mớzqrti hạgvlyqntot mộcjwmt con linh thúmwxp cấudnbp cao, cảmgtam giáqntoc nàqyyhy liềclpmn nổiynci lêxsajn trong lòfyezng.

Lầtirbn nàqyyhy nàqyyhng khôdazpng đozubi tìfrcsm nữiynca màqyyh ârwbrm thầtirbm pháqntoi Dạgvlyqntot ra.

Nhưwfutng đozubếfajan khi Dạgvlyqntot trởiemf vềclpm, Quârwbrn Vôdazpqyyh lạgvlyi hơuiani sữiyncng sờortr.

Chỉarco thấudnby mộcjwmt con cừdgwgu nhỏitrf tròfyezn vo lôdazpng bónfeing mưwfutnfeit đozubang bịgpfs Dạgvlyqntot xáqntoch ởiemf trong tay, thârwbrn thểatxt tròfyezn xoe vừdgwga nhìfrcsn liềclpmn giốxhjzng nhưwfut mộcjwmt quảmgta cầtirbu tuyếfajat lôdazpng. Hai cáqntoi sừdgwgng cuộcjwmn nằchlpm trêxsajn đozubarconh đozubtirbu củsrvxa con cừdgwgu nhỏitrf, mộcjwmt đozubôdazpi mắwlnbt to long lanh đozubvzeqm nưwfutzqrtc mắwlnbt nhìfrcsn Quârwbrn Vôdazpqyyh.

“Đhfqlârwbry làqyyh… linh thúmwxp?”

Kiềclpmu Sởiemf mởiemf to hai mắwlnbt nhìfrcsn, thấudnby con cừdgwgu nhỏitrfqyyhy khôdazpng lớzqrtn hơuiann con mèsuaao mun làqyyh bao, cảmgtam thấudnby thếfaja giớzqrti thựyszqc sựyszqqyyh quáqnto kỳyszq diệnvplu.

Kiềclpmu Sởiemf đozubưwfuta tay chọgpfsc chọgpfsc vàqyyho cơuian thểatxt đozubtirby lôdazpng mưwfutnfeit củsrvxa cừdgwgu nhỏitrf, tiểatxtu tửcrhz kia lậxmgkp tứguwoc run lêxsajn.

“Be be…”

Mắwlnbt Quârwbrn Vôdazpqyyhuiani lónfeie lêxsajn, cũiyncng khôdazpng cónfei đozubcjwmng táqntoc gìfrcs.

“Con linh thúmwxpqyyhy vẫvzeqn luôdazpn theo đozubgvlyi tiểatxtu thưwfut.” Dạgvlyqntot nónfeii.

“Hảmgta? Thếfajaqyyhy cũiyncng thậxmgkt ly kỳyszq, mộcjwmt con linh thúmwxp nhỏitrf nhưwfut vậxmgky, chắwlnbc làqyyh linh thúmwxp cấudnbp thấudnbp? Cấudnbp mộcjwmt? Theo Tiểatxtu Tàqyyh tửcrhzqyyhm chi?” Cảmgtam giáqntoc mềclpmm mạgvlyi khiếfajan cho Kiềclpmu Sởiemf khôdazpng thấudnby mệnvplt mỏitrfi, tiếfajap tụqyyhc giàqyyhy vòfyez bộcjwmdazpng mềclpmm mạgvlyi củsrvxa cừdgwgu nhỏitrf.

Bịgpfs Dạgvlyqntot xáqntoch ởiemf trêxsajn tay, bốxhjzn cáqntoi chârwbrn củsrvxa cừdgwgu nhỏitrf khôdazpng ngừdgwgng giãvaqry đozubgvlyp, bấudnbt luậxmgkn nhưwfut thếfajaqyyho cũiyncng khôdazpng tráqntonh đozubưwfutnfeic sựyszq giàqyyhy vòfyez củsrvxa Kiềclpmu Sởiemf, chỉarconfei thểatxt khôdazpng ngừdgwgng pháqntot ra tiếfajang kêxsaju “Be be be be”.

“Ha ha ha!” Kiềclpmu Sởiemf chơuiani nghiệnvpln rồozubi, dưwfutortrng nhưwfutnfei chúmwxpt hiểatxtu tạgvlyi sao Quârwbrn Vôdazpqyyh lạgvlyi yêxsaju thíqkhrch Cổiyncn Cổiyncn rồozubi.


Cháqntot!

nfeing trưwfutzqrtc củsrvxa cừdgwgu nhỏitrf trựyszqc tiếfajap đozubgvlyp trêxsajn sốxhjzng mũiynci Kiềclpmu Sởiemf, chârwbrn nhỏitrf cứguwong rắwlnbn trựyszqc tiếfajap tạgvlyo trêxsajn sốxhjzng mũiynci Kiềclpmu Sởiemf mộcjwmt ấudnbn màqyyhu đozubitrf.

Kiềclpmu Sởiemf sửcrhzng sốxhjzt mộcjwmt chúmwxpt.

“Đhfqlgvlyi tiểatxtu thưwfut, cáqntoi nàqyyhy phảmgtai xửcrhzsitw nhưwfut thếfajaqyyho?”

Dạgvlyqntot nónfeii.

“Đhfqlưwfuta cho ta.” Quârwbrn Vôdazpqyyhwfutơuiann tay ra, Hắwlnbc Miêxsaju nằchlpm trêxsajn vai nàqyyhng, yêxsajn lặvaqrng dùsrvxng đozubdazpi che hai mắwlnbt mìfrcsnh.

Con cừdgwgu nhỏitrfuiani vàqyyho trong lòfyezng Quârwbrn Vôdazpqyyh, toàqyyhn bộcjwm thârwbrn thểatxt bịgpfs lậxmgkt lêxsajn, cáqntoi bụqyyhng cũiyncng bịgpfsdazpng rốxhjzi bờortri bao phủsrvx, thoạgvlyt nhìfrcsn thậxmgkt giốxhjzng mộcjwmt quảmgta cầtirbu.

“Be be…”

Quârwbrn Vôdazpqyyhqkhrp mắwlnbt, nhìfrcsn quảmgta cầtirbu lôdazpng nhỏitrf trong lòfyezng, nhẹuian nhàqyyhng híqkhrt mộcjwmt hơuiani.

Ôarcom chặvaqrt mộcjwmt cáqntoi!

Chàqyyh chàqyyh!

“Be be! Be be!”

“…” Đhfqláqntom ngưwfutortri Kiềclpmu Sởiemf ngârwbry ngẩmsivn cảmgta ngưwfutortri, thếfaja nhưwfutng rấudnbt nhanh bộcjwmc ra mộcjwmt loạgvlyt tiếfajang thìfrcs thầtirbm, nhìfrcsn chúmwxp cừdgwgu nhỏitrf đozubưwfutnfeic Quârwbrn Vôdazpqyyh ôdazpm trong lòfyezng sờortr sờortr xoa xoa, bọgpfsn họgpfs quảmgta thựyszqc buồozubn cưwfutortri chếfajat mấudnbt.

Ăortrn đozubxmgku phụqyyh củsrvxa mộcjwmt con linh thúmwxp, việnvplc nàqyyhy chỉarco sợnfeiiyncng chỉarconfei Quârwbrn Vôdazpqyyhqyyhm đozubưwfutnfeic.

Sau khi Quârwbrn Vôdazpqyyh cảmgtam thấudnby mỹyyuuvaqrn, nàqyyhng liềclpmn ngồozubi xổiyncm xuốxhjzng, đozubem con cừdgwgu nhỏitrf thảmgta trêxsajn mặvaqrt đozubudnbt, con cừdgwgu nhỏitrf bịgpfs chàqyyh đozubgvlyp đozubếfajan mứguwoc choáqntong váqntong hoa mắwlnbt chónfeing mặvaqrt, nằchlpm trêxsajn mặvaqrt đozubudnbt mộcjwmt hồozubi lung la lung lay, nónfei nỗbauc lựyszqc lắwlnbc lắwlnbc đozubtirbu, khónfei khăxsajn thanh tỉarconh lạgvlyi, lúmwxpc nàqyyhy mớzqrti cậxmgkt lựyszqc quay đozubtirbu, muốxhjzn nhìfrcsn xem, kếfajat quảmgta pháqntot hiệnvpln lôdazpng mìfrcsnh nhiềclpmu quáqnto, quay đozubtirbu chỉarconfei thểatxt nhìfrcsn đozubưwfutnfeic thârwbrn thểatxt tròfyezn xoe củsrvxa mìfrcsnh, nónfeimwxpc nàqyyhy mớzqrti bưwfutzqrtc bốxhjzn cáqntoi chârwbrn nhỏitrf, chậxmgkm rãvaqri đozubi mộcjwmt vòfyezng, ngửcrhza đozubtirbu đozubxhjzi mặvaqrt vớzqrti Quârwbrn Vôdazpqyyh.

“Be be…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.