Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 509 : Phương Thức Bẽ Mặt Liên Hoàn Thứ Tư (9)

    trước sau   
“Cácykmc ngưceqsơtbmli thậzqpft sựbawleehlm việwwwdc khốdvyun nạuvznn nàeehly?” Khílxcv toàeehln thâdftnn Nam Cung Húakelc run lêbxxrn, sau khi dílxcvnh vàeehlo Nhiếbawlp Vâdftnn Phong lạuvzni còzeltn liêbxxrn quan đfvqfếbawln Thụaktay Lâdftnn quâdftnn, đfvqfácykmm lưceqsu manh nàeehly, rốdvyut cuộceqsc gâdftny ra bao nhiêbxxru họgwuia đfvqfâdftny!

Bọgwuin họgwuiqwbing biếbawlt, việwwwdn trưceqsvccsng họgwuic việwwwdn Phong Hoa Phạuvznm Khảtyafi vìbqqkbqqkm kiếbawlm Mộceqs Thầeyztn màeehl hao tổfswun bao nhiêbxxru tâdftnm lựbawlc, bọgwuin họgwui vậzqpfy màeehl lạuvzni muốdvyun hạuvzni chếbawlt đfvqfwwwd tửuudc củeehla Mộceqs Thầeyztn!

Đbtrdâdftny khôjhygng phảtyafi làeehl buộceqsc Mộceqs Thầeyztn trởvccs mặgeplt thàeehlnh thùwzzt vớdbtei bọgwuin chúakelng sao!

Lộceqs Uy Kiệwwwdt đfvqfãkmhs sợnmri đfvqfếbawln mứvkalc mặgeplt khôjhygng còzeltn chúakelt mácykmu, biếbawlt đfvqfưceqsnmric Long Kỳtbml lạuvzni làeehl Thụaktay Lâdftnn quâdftnn, hắcbvzn đfvqfgeplt môjhygng ngồeumii sậzqpfp xuốdvyung đfvqfcdsnt, vẻnrpa mặgeplt khócbvzc khôjhygng ra nưceqsdbtec mắcbvzt.

“Nam Cung đfvqfuvzno sưceqs! Chuyệwwwdn nàeehly khôjhygng phảtyafi ta khơtbmli màeehlo, làeehl Ninh Hinh! Làeehl Ninh Hinh nócbvzi muốdvyun đfvqfocqy linh thúakel cấcdsnp lãkmhsnh chúakela giếbawlt bọgwuin họgwui! Ta chỉqzlqeehl bịwwwd ma quỷgepl ácykmm ảtyafnh, bịwwwd lờcdsni củeehla nàeehlng ta mêbxxr hoặgeplc mớdbtei cócbvz thểocqyeehlm nhưceqs vậzqpfy!” Lộceqs Uy Kiệwwwdt liềjbxeu mạuvznng hégwuit to.

Chuyệwwwdn nàeehly ầeyztm ĩruqa lớdbten quácykm, cho dùwzzt hắcbvzn cócbvz bảtyafn lĩruqanh lớdbten bằbtrdng trờcdsni cũqwbing khôjhygng chốdvyung đfvqfsfdz đfvqfưceqsnmric!




Nghe thấcdsny têbxxrn Ninh Hinh, sắcbvzc mặgeplt Nam Cung Húakelc lạuvzni trắcbvzng nhợnmrit.

“Đbtrdjbxeu làeehleehlng ta, nàeehlng ta biếbawlt thựbawlc lựbawlc Long thiếbawlu cao siêbxxru hơtbmln bọgwuin hắcbvzn, muốdvyun dùwzztng bảtyafn đfvqfeumi trong tay đfvqffswui lấcdsny linh thạuvznch cao đfvqftbmlng màeehl Long thiếbawlu đfvqfưceqsa cho bọgwuin họgwui, lạuvzni cócbvz ýakta đfvqfwwwdnh mưceqsnmrin hơtbmli, nhưceqsng Long thiếbawlu tưceqsdbteng khôjhygng muốdvyun dâdftny dưceqsa vớdbtei nàeehlng ta, nàeehlng ta liềjbxen thẹmniun quácykmcbvza giậzqpfn, ýakta đfvqfeumi hạuvzni chếbawlt Long thiếbawlu tưceqsdbteng bọgwuin họgwui, nhữdscnng việwwwdc nàeehly đfvqfjbxeu tạuvzni Ninh Hinh làeehlm! Đbtrdjbxeu làeehleehlng ta!” Lộceqs Uy Kiệwwwdt đfvqfãkmhs sợnmri tớdbtei mứvkalc hồeumin lìbqqka khỏfjeni xácykmc, mộceqst tia ýakta thứvkalc đfvqfem tấcdsnt cảtyaf mọgwuii chuyệwwwdn đfvqfjbxeu đfvqfavany tớdbtei trêbxxrn ngưceqscdsni Ninh Hinh.

eehlng ta bấcdsnt nhâdftnn trưceqsdbtec thìbqqk khôjhygng thểocqy trácykmch hắcbvzn bấcdsnt nghĩruqaa!

Nam Cung Húakelc bịwwwd châdftnn tưceqsdbteng làeehlm cho hoảtyafng sợnmri, toàeehln thâdftnn chấcdsnn đfvqfceqsng, muốdvyun mởvccs miệwwwdng vìbqqk Ninh Hinh màeehl phảtyafn bácykmc vàeehli câdftnu, lạuvzni đfvqfceqst nhiêbxxrn nhớdbte tớdbtei trưceqsdbtec đfvqfâdftny khôjhygng lâdftnu, bọgwuin họgwui quảtyaf thựbawlc nhậzqpfn đfvqfưceqsnmric đfvqfuvznn tílxcvn hiệwwwdu củeehla Ninh Hinh, vịwwwd trílxcvcykmch nơtbmli đfvqfâdftny cũqwbing khôjhygng xa, Ninh Hinh vàeehl Doãkmhsn Ngôjhygn đfvqfceqst nhiêbxxrn tuyêbxxrn bốdvyuakelt khỏfjeni ngàeehly săhrmqn linh, cơtbml bảtyafn cũqwbing làeehlm ngưceqscdsni ta cảtyafm thấcdsny nghi ngờcdsn, Nam Cung Húakelc còzeltn vìbqqk hai ngưceqscdsni họgwui hốdvyui tiếbawlc hồeumii lâdftnu.

dftny giờcdsn nghe đfvqfưceqsnmric lờcdsni nócbvzi củeehla Lộceqs Uy Kiệwwwdt, ôjhygng dưceqscdsnng nhưceqs hiểocqyu đfvqfưceqsnmric vìbqqk sao hai ngưceqscdsni bọgwuin họgwui đfvqfang yêbxxrn đfvqfang làeehlnh lạuvzni rờcdsni khỏfjeni.

“Ôzeltng nghe rõdscn rồeumii chứvkal?” Long Kỳtbml mởvccs miệwwwdng cưceqscdsni lạuvznnh: “Dung túakelng đfvqfwwwd tửuudcceqsu tàeehli hạuvzni mệwwwdnh, đfvqfuvzno sưceqs lạuvzni vẽwwwd đfvqfưceqscdsnng cho hưceqsơtbmlu chạuvzny, mộceqst lầeyztn nữdscna đfvqftyaf thưceqsơtbmlng binh sĩruqa Thụaktay Lâdftnn quâdftnn củeehla ta, mócbvzn nợnmrieehly Thụaktay Lâdftnn quâdftnn nhấcdsnt đfvqfwwwdnh sẽwwwd đfvqfòzelti họgwuic việwwwdn Phong Hoa mộceqst lờcdsni giảtyafi thílxcvch.”

Vinh Hằbtrdng cũqwbing nócbvzi: “Việwwwdc nàeehly trởvccs vềjbxe sẽwwwd bẩavanm bácykmo gia sưceqs, gia sưceqs sẽwwwd đfvqfòzelti lạuvzni côjhygng đfvqfuvzno cho bọgwuin ta!”

Nam Cung Húakelc cảtyafm thấcdsny hai châdftnn mìbqqknh nhưceqs nhũqwbin ra, mộceqst Thụaktay Lâdftnn quâdftnn, lạuvzni thêbxxrm mộceqst Mộceqs Thầeyztn… Lúakelc nàeehly thậzqpft làeehldftny chuyệwwwdn lớdbten rồeumii! Cho dùwzzt Thụaktay Lâdftnn quâdftnn khôjhygng cócbvz khảtyafhrmqng dụaktang binh vớdbtei họgwuic việwwwdn Phong Hoa, thếbawl nhưceqsng mộceqst khi chuyệwwwdn nàeehly từakel trong miệwwwdng Thụaktay Lâdftnn quâdftnn vàeehl Mộceqs Thầeyztn truyềjbxen ra, khôjhygng bao lâdftnu sau trong thiêbxxrn hạuvzn đfvqfjbxeu sẽwwwd biếbawlt họgwuic việwwwdn Phong Hoa đfvqfjbxeu làeehl hạuvznng ngưceqscdsni cưceqsdbtep gàeehl trộceqsm chócbvz, uy danh củeehla họgwuic việwwwdn Phong Hoa sẽwwwd khôjhygng còzeltn sócbvzt lạuvzni chúakelt gìbqqk trong tílxcvch tắcbvzc!

“Mong hai vịwwwd bớdbtet giậzqpfn! Việwwwdc nàeehly do họgwuic việwwwdn Phong Hoa ta quảtyafn giácykmo khôjhygng nghiêbxxrm! Cũqwbing xin hai vịwwwd nểocqy mặgeplt họgwuic việwwwdn Phong Hoa, thưceqs thảtyaf chúakelt thờcdsni gian, việwwwdc nàeehly họgwuic việwwwdn Phong Hoa nhấcdsnt đfvqfwwwdnh sẽwwwd cho hai vịwwwd mộceqst sựbawljhygng bằbtrdng! Họgwuic việwwwdn Phong Hoa tuyệwwwdt đfvqfdvyui sẽwwwd khôjhygng dung túakelng đfvqfwwwd tửuudc!”

Đbtrdocqy bảtyafo vệwwwd uy danh củeehla họgwuic việwwwdn Phong Hoa, Nam Cung Húakelc liềjbxen miệwwwdng thềjbxe thốdvyut, hắcbvzn tuyệwwwdt đfvqfdvyui khôjhygng thểocqy đfvqfocqy chuyệwwwdn nàeehly ồeumin àeehlo hơtbmln, nếbawlu nhưceqs việwwwdc nàeehly khôjhygng xửuudcakta tốdvyut, e rằbtrdng uy danh trăhrmqm năhrmqm củeehla họgwuic việwwwdn Phong Hoa sẽwwwd bịwwwd hủeehly hoạuvzni triệwwwdt đfvqfocqy!

“Vậzqpfy đfvqfưceqsnmric, chúakelng ta sẽwwwd chờcdsn họgwuic việwwwdn Phong Hoa cho chúakelng ta mộceqst lờcdsni giảtyafi thílxcvch, nếbawlu nhưceqs xửuudcakta khôjhygng tốdvyut, chúakelng ta sẽwwwdwzztng phưceqsơtbmlng phácykmp củeehla mìbqqknh đfvqfocqy đfvqfòzelti lạuvzni côjhygng bằbtrdng, hy vọgwuing họgwuic việwwwdn Phong Hoa khôjhygng làeehlm chúakelng ta thấcdsnt vọgwuing.”

Long Kỳtbml lạuvznnh giọgwuing mởvccs miệwwwdng.

“Phảtyafi, phảtyafi.” Nam Cung Húakelc liêbxxrn tụaktac lau đfvqfi mồeumijhygi lạuvznnh, chuyệwwwdn nàeehly quácykm lớdbten, tựbawl thâdftnn ôjhygng đfvqfãkmhs khôjhygng còzeltn cácykmch nàeehlo xửuudcakta, chỉqzlqcbvz thểocqy đfvqfnmrii sau khi trởvccs lạuvzni họgwuic việwwwdn Phong Hoa, do việwwwdn trưceqsvccsng Phạuvznm Khảtyafi đfvqfwwwdnh đfvqfoạuvznt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.