Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 507 : Phương Thức Bẽ Mặt Liên Hoàn Thứ Tư (7)

    trước sau   
Phạhgtom Cẩujotm cùynwgng đddvtáylczm ngưtqwyheppi Long Kỳkqdz trởemgh lạhgtoi, kếujott quảwzam vừoomea quay lạhgtoi thìocpx thấglray cáylczc đddvthgtoo sưtqwy củynwga họszesc việagwln Phong Hoa đddvtang đddvtáylcznh nhau vớulqzi binh sĩoome củynwga Thụoxgzy Lâxgxln quâxgxln, khóuhlu khăzfdun lắyhrzm tâxgxlm trạhgtong mớulqzi đddvtưtqwyfzsmc thảwzam lỏlbbdng liềihqbn lậwdesp tứumrsc rơocpxi xuốfkpmng vựdzcvc.

“Húdjyjc gia gia mau bảwzamo bọszesn họszes dừoomeng tay! Đtfygoomeng đddvtáylcznh nữxgxla! Đtfygoomeng đddvtáylcznh nữxgxla!” Phạhgtom Cẩujotm suýmyiet khóuhluc trưtqwyulqzc mặxrgwt Nam Cung Húdjyjc.

Chuyệagwln gìocpx thếujoteayry!

“Dừoomeng tay!” Nam Cung Húdjyjc bỗemljng nhiêwaorn mởemgh miệagwlng, cáylczc đddvthgtoo sưtqwy củynwga họszesc việagwln Phong Hoa lậwdesp tứumrsc dừoomeng tay, thu trởemgh lạhgtoi.

Vinh Hằyhrzng cùynwgng cáylczc đddvtagwl tửmpkq kháylczc củynwga Nhiếujotp Vâxgxln phong liềihqbn lậwdesp tứumrsc xôfveung lêwaorn, nhanh chóuhlung trịglra thưtqwyơocpxng cho cáylczc binh sĩoome.

“Đtfygâxgxly rốfkpmt cuộheppc làeayruhlu chuyệagwln gìocpx? Phạhgtom Cẩujotm, lai lịglrach củynwga mấglray ngưtqwyheppi bêwaorn cạhgtonh ngưtqwyơocpxi làeayr thếujoteayro? Tạhgtoi sao lạhgtoi bắyhrzt giữxgxl ngưtqwyheppi củynwga họszesc việagwln Phong Hoa! Thấglray ngưtqwyheppi củynwga họszesc việagwln Phong Hoa dễdctg bắyhrzt nạhgtot sao? Hôfveum nay nếujotu khôfveung nóuhlui rõwbbueayrng cho ta thìocpx cho dùynwguhlu ngưtqwyơocpxi ởemgh đddvtâxgxly ta cũxrgwng khôfveung cho qua đddvtâxgxlu.” Nam Cung Húdjyjc nhăzfdun màeayry, ôfveung luôfveun phụoxgz tráylczch vấglran đddvtihqb an toàeayrn củynwga ngàeayry săzfdun linh, nhưtqwyng hôfveum nay, đddvtagwl tửmpkq củynwga họszesc việagwln Phong Hoa lạhgtoi bịglraylczc thếujot lựdzcvc kháylczc bắyhrzt giữxgxl ngay trong ngàeayry săzfdun linh, đddvtâxgxly rõwbbueayrng làeayrdjyjc phạhgtom đddvtếujotn uy danh củynwga họszesc việagwln Phong Hoa.




Phạhgtom Cẩujotm nóuhlui: “Khôfveung phảwzami nhưtqwy vậwdesy, Húdjyjc gia gia, ngưtqwyheppi hiểafhpu lầjfmsm rồhygwi…”

“Hiểafhpu lầjfmsm? Sựdzcv thựdzcvc bàeayry ra trưtqwyulqzc mắyhrzt, ta khôfveung bịglraynwg?” Nam Cung Húdjyjc hừoome lạhgtonh.

tqwyơocpxng mặxrgwt cưtqwyơocpxng nghịglra củynwga Long Kỳkqdzocpxm néfveun tứumrsc giậwdesn, hắyhrzn nhìocpxn Quâxgxln Vôfveueayr mộheppt cáylczi, thấglray Quâxgxln Vôfveueayrocpxi gậwdest đddvtjfmsu liềihqbn khôfveung cầjfmsn kìocpxm néfveun sựdzcv tứumrsc giậwdesn trong lòjdfdng nữxgxla.

“Ta thấglray ôfveung đddvtúdjyjng làeayrynwg thậwdest rồhygwi, ôfveung chỉjfms thấglray đddvtagwl tửmpkq củynwga họszesc việagwln Phong Hoa cáylczc ôfveung bịglra tróuhlui ởemgh đddvtâxgxly, nhưtqwyng ôfveung cóuhlu biếujott tạhgtoi sao bọszesn chúdjyjng bịglra tróuhlui ởemgh đddvtâxgxly khôfveung?” Long Kỳkqdztqwyheppi nóuhlui, ấglran tưtqwyfzsmng vớulqzi họszesc việagwln Phong Hoa bịglra hạhgto thấglrap đddvtếujotn vôfveuynwgng.

“Tạhgtoi sao?” Nam Cung Húdjyjc hỏlbbdi.

“Ôhygwng bảwzamo bọszesn chúdjyjng tựdzcvuhlui!” Long Kỳkqdz đddvtáylczp.

Nam Cung Húdjyjc quay đddvtjfmsu nhìocpxn đddvtáylczm đddvtagwl tửmpkq, Lộhepp Uy Kiệagwlt toàeayrn thâxgxln run rẩujoty ngay từoome đddvtjfmsu đddvtãesrr bịglra chặxrgwn họszesng, bịglra Nam Cung Húdjyjc nhìocpxn khiếujotn toàeayrn thâxgxln hắyhrzn têwaor dạhgtoi, ai cũxrgwng biếujott mặxrgwc dùynwg Nam Cung Húdjyjc bảwzamo vệagwl họszesc việagwln Phong Hoa nhưtqwyng tígtuxnh cáylczch ôfveung lạhgtoi rấglrat cưtqwyơocpxng trựdzcvc thẳyhrzng thắyhrzn, nóuhlui mộheppt làeayr mộheppt, nóuhlui hai làeayr hai, côfveung chígtuxnh nghiêwaorm minh, nếujotu cóuhlu đddvtagwl tửmpkq phạhgtom lỗemlji thìocpx cho dùynwgeayr Phạhgtom Cẩujotm hay Ninh Hinh cũxrgwng phảwzami chịglrau phạhgtot.

“Lộhepp Uy Kiệagwlt, ngưtqwyơocpxi nóuhlui đddvti, rốfkpmt cuộheppc làeayr xảwzamy ra chuyệagwln gìocpx?” Nam Cung Húdjyjc nóuhlui: “Ngưtqwyơocpxi cứumrs việagwlc nóuhlui làeayr đddvtưtqwyfzsmc, nếujotu cóuhlu ai bắyhrzt nạhgtot đddvtagwl tửmpkq củynwga họszesc việagwln Phong Hoa thìocpx cho dùynwgynwgng cáylczi mạhgtong giàeayreayry ta cũxrgwng đddvtòjdfdi lạhgtoi côfveung bằyhrzng cho cáylczc ngưtqwyơocpxi.”

tqwyemghng rằyhrzng Lộhepp Uy Kiệagwlt sợfzsm Long Kỳkqdzwaorn mớulqzi khôfveung dáylczm nóuhlui, Nam Cung Húdjyjc còjdfdn đddvtheppng viêwaorn hắyhrzn.

Nghe xong lờheppi củynwga Nam Cung Húdjyjc, Lộhepp Uy Kiệagwlt càeayrng run hơocpxn.

“Khôfveung… khôfveung phảwzami nhưtqwy vậwdesy… Nam Cung đddvthgtoo sưtqwy… thựdzcvc ra… thựdzcvc ra làeayr chúdjyjng ta… chúdjyjng ta cóuhlutqwyu đddvthygw… xấglrau vớulqzi Long thiếujotu tưtqwyulqzng bọszesn họszes, mớulqzi bịglra bọszesn họszes… bắyhrzt đddvtưtqwyfzsmc…” Giọszesng Lộhepp Uy Kiệagwlt run rẩujoty, sợfzsm sệagwlt nóuhlui.

djyjc nàeayry, toàeayrn thâxgxln Nam Cung Húdjyjc cứumrsng đddvthepp, dáylczng vẻhgws kiêwaoru căzfdung cao ngạhgtoo lúdjyjc đddvtjfmsu chớulqzp mắyhrzt tan biếujotn.

“Ngưtqwyơocpxi… ngưtqwyơocpxi nóuhlui gìocpx?”

“Mưtqwyu đddvthygw xấglrau? Nóuhlui nghe hay lắyhrzm!” Vinh Hằyhrzng đddvtang trịglra thưtqwyơocpxng cho binh sĩoome Thụoxgzy Lâxgxln quâxgxln màeayr khôfveung nhịglran đddvtưtqwyfzsmc, quay đddvtjfmsu khinh bỉjfms mộheppt cáylczi rồhygwi nóuhlui: “Ngưtqwyơocpxi cóuhlu thểafhpuhlui vớulqzi cáylczc đddvthgtoo sưtqwy củynwga ngưtqwyơocpxi, cáylczc ngưtqwyơocpxi cốfkpm ýmyie dẫhjkpn dụoxgz linh thúdjyj cấglrap lãesrrnh chúdjyja đddvtếujotn, muốfkpmn dồhygwn chúdjyjng ta vàeayro chỗemlj chếujott! Nếujotu chúdjyjng ta khôfveung may mắyhrzn thoáylczt đddvtưtqwyfzsmc, thìocpxxgxly giờhepp đddvtihqbu biếujotn thàeayrnh dãesrr quỷesrr trong rừoomeng nàeayry rồhygwi! Khôfveung chỗemljwaoru oan!”

“Cáylczi gìocpx!” Nam Cung Húdjyjc toàeayrn thâxgxln chấglran đddvtheppng, lờheppi củynwga Vinh Hằyhrzng giốfkpmng nhưtqwy từoomeng cụoxgzc đddvtáylcz đddvtang nệagwln vàeayro tim ôfveung. Ôhygwng quay ngoắyhrzt đddvtjfmsu lạhgtoi nhìocpxn Lộhepp Uy Kiệagwlt, Lộhepp Uy Kiệagwlt chộheppt dạhgtodjyji đddvtjfmsu, sắyhrzc mặxrgwt sợfzsmesrri hoảwzamng loạhgton.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.