Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 445 : Ngày Săn Linh (1)

    trước sau   
Ninh Hinh vàrvbk Doãnhxkn Ngôramln cùifgwng ngồvbxci trong mộifgwt chiếdvvzc xe ngựnplfa, bázrqpnh xe cuồvbxcn cuộifgwn, Ninh Hinh liếdvvzc nhìnkeqn phong cảowgknh ngoàrvbki cửaekwa sổdsrv, thờisyb ơowgkjjqhi: “Ngưaekwơowgki chắgwgec chắgwgen đftzbãnhxk nhìnkeqn thấkofmy Quâetzqn Tàrvbk đftzbếdvvzn đftzbâetzqy chứhfdg?”.

Doãnhxkn Ngôramln gậcxydt đftzbausiu nójjqhi: “Chắgwgec chắgwgen, ta cốhqbz ýfkvc sai ngưaekwisybi đftzboztw ýfkvcaekwdjyung đftzbi củrvbka Phậcxydt Cẩnkeqm, tuy Quâetzqn Vôramlrvbk tớdjyui sau mộifgwt chúnkeqt nhưaekwng sau đftzbójjqh đftzbãnhxkifgwng Phậcxydt Cẩnkeqm ngồvbxci lêaiitn chiếdvvzc xe ngựnplfa kia.”.

“Ồsajs?” Ninh Hinh xoay đftzbausiu lạxgoci, trêaiitn khuôramln mặqwijt xinh đftzbifgwp xuấkofmt hiệpexkn mộifgwt tia thúnkeq vịzmpz: “Hắgwgen vậcxydy màrvbk lạxgoci thựnplfc sựnplfzrqpm tớdjyui đftzbâetzqy, cójjqh vẻnmkh nhưaekw việpexkc trưaekwdjyuc đftzbójjqh ngưaekwơowgki đftzbãnhxkrvbkm rấkofmt tốhqbzt, lạxgoci cójjqh thểoztw khiêaiitu khícxydch thàrvbknh côramlng hắgwgen đftzbếdvvzn đftzbâetzqy.”

Doãnhxkn Ngôramln khôramlng đftzbázrqpp chỉvbxc nhếdvvzch miệpexkng cưaekwisybi, nhưaekwng trong lòxgocng hắgwgen đftzbang chấkofmt chứhfdga tia lửaekwa giậcxydn bừciusng bừciusng.

Hắgwgen vẫifgwn chưaekwa quêaiitn đftzbưaekwjplfc, ngàrvbky đftzbójjqh khi đftzbázrqpm thiếdvvzu niêaiitn kia trởcius vềtzfh kểoztw lạxgoci nhữkajsng gìnkeq Quâetzqn Vôramlrvbk bảowgko họibhkjjqhi lạxgoci vớdjyui hắgwgen.

aiitn Quâetzqn Vôramlrvbk đftzbójjqh thếdvvzrvbk lạxgoci dázrqpm gọibhki hắgwgen làrvbk chójjqh!


Hai tay giấkofmu sau ázrqpo siếdvvzt chặqwijt thàrvbknh nắgwgem đftzbkofmm, trong đftzbázrqpy mắgwget Doãnhxkn Ngôramln hiệpexkn lêaiitn nhữkajsng tia tàrvbkn nhẫifgwn, viềtzfhn mắgwget hắgwgen bắgwget đftzbausiu nójjqhng lêaiitn.

Cứhfdg đftzboztw cho Quâetzqn Vôramlrvbk đftzbgwgec ýfkvc nốhqbzt mấkofmy ngàrvbky, đftzbjplfi đftzbếdvvzn khi vàrvbko rừciusng Linh Vũfzci rồvbxci sẽxnsw cho hắgwgen biếdvvzt thếdvvzrvbko làrvbk cảowgk đftzbisybi nàrvbky phảowgki chôramln xázrqpc ởciusowgki rừciusng rậcxydm hoang vu kia, vĩjjqhnh viễcxydn khôramlng thểoztw quay vềtzfh đftzbưaekwjplfc nữkajsa!

“Mặqwijc dùifgw bịzmpz Quâetzqn Tàrvbk cảowgkn trởcius, nhưaekwng lạxgoci cójjqh thựnplfc lựnplfc củrvbka Phạxgocm Cẩnkeqm đftzbqwijt ởcius đftzbójjqh, trưaekwdjyuc tiêaiitn cứhfdg cho ngưaekwisybi đftzbi thăijjom dòxgoc xem thếdvvzrvbko.” Ninh Hinh thậcxydn trọibhkng mởcius miệpexkng, sau đftzbójjqhowgki ngừciusng mộifgwt chúnkeqt nójjqhi: “Têaiitn phếdvvz vậcxydt Tửaekw Mộifgw kia, lầausin trưaekwdjyuc đftzboztw hắgwgen đftzbgwgec ýfkvc nhưaekw vậcxydy, lầausin nàrvbky sẽxnsw đftzboztw hắgwgen đftzbi đftzbázrqpnh trậcxydn đftzbausiu, mặqwijc dùifgw chỉvbxcrvbkaiitn phếdvvz vậcxydt nhưaekwng dùifgw sao giớdjyui linh củrvbka hắgwgen cũfzcing khôramlng tồvbxci, cũfzcing làrvbk giớdjyui linh cấkofmp năijjom… Ha, thựnplfc lựnplfc nhưaekw vậcxydy lạxgoci ởcius trêaiitn ngưaekwisybi têaiitn rázrqpc rưaekwciusi đftzbójjqh, thậcxydt quázrqpnhxkng phícxydrvbk!”

“Vâetzqng! Đibhkpexk sẽxnswjjqhi vớdjyui hắgwgen, trong khoảowgkng thờisybi gian nàrvbky, Ninh sưaekw tỷpary vẫifgwn chưaekwa gặqwijp hắgwgen, tiểoztwu tửaekw kia bắgwget đftzbausiu cójjqh vẻnmkh sốhqbzt ruộifgwt rồvbxci.” Doãnhxkn Ngôramln âetzqm thầausim che giấkofmu sựnplf hảowgkaiit củrvbka hắgwgen trong đftzbázrqpy mắgwget, hắgwgen vốhqbzn dĩjjqh đftzbãnhxk khôramlng vừciusa mắgwget têaiitn Tửaekw Mộifgw ngu ngốhqbzc kia. Hắgwgen ởcius trong phâetzqn việpexkn Phụsyjsc Linh lâetzqu nhưaekw vậcxydy, thếdvvzrvbk ngay cảowgk nhữkajsng thứhfdgowgk bảowgkn nhấkofmt cũfzcing khôramlng nắgwgem vữkajsng, thậcxydt đftzbúnkeqng làrvbk phếdvvz vậcxydt.

Loạxgoci rázrqpc rưaekwciusi nhưaekw vậcxydy, rơowgki vàrvbko tay Ninh sưaekw tỷpary thìnkeq đftzbãnhxk bịzmpz vứhfdgt đftzbi từciusetzqu rồvbxci.

Ninh Hinh cưaekwisybi lạxgocnh mộifgwt tiếdvvzng, nójjqhi: “Chỉvbxcrvbk mộifgwt têaiitn phếdvvz vậcxydt, vậcxydy màrvbk đftzbòxgoci gặqwijp ta sao?”

“Thôramli đftzbưaekwjplfc rồvbxci, chuyếdvvzn đftzbi vàrvbko rừciusng Linh Vũfzci lầausin nàrvbky, bảowgko bọibhkn chúnkeqng hỏkykoi thăijjom Quâetzqn Tàrvbk cho tửaekw tếdvvz, tốhqbzt nhấkofmt làrvbkrvbkm cho Phạxgocm Cẩnkeqm phảowgki đftzbhfdgng ra bảowgko vệpexk, đftzbếdvvzn lúnkeqc đftzbójjqh sẽxnswjjqh thểoztw khiếdvvzn cho thanh danh củrvbka hắgwgen rơowgki xuốhqbzng đftzbázrqpy vựnplfc!” Ninh Hìnkeqnh đftzbifgwc ázrqpc dặqwijn dòxgoc.

“Vâetzqng!”.



Đibhkrvbkn xe củrvbka họibhkc việpexkn Phong Hoa đftzbi đftzbúnkeqng mộifgwt ngàrvbky, đftzbếdvvzn khi hoàrvbkng hôramln buôramlng xuốhqbzng mớdjyui dừciusng lạxgoci mộifgwt chúnkeqt. Quãnhxkng đftzbưaekwisybng đftzbếdvvzn rừciusng Linh Vũfzci trưaekwdjyuc mắgwget bọibhkn họibhk mớdjyui chỉvbxc đftzbi đftzbưaekwjplfc nửaekwa đftzbưaekwisybng, muốhqbzn đftzbếdvvzn đftzbưaekwjplfc đftzbójjqh, còxgocn phảowgki mấkofmt thêaiitm ícxydt nhấkofmt làrvbk mộifgwt ngàrvbky nữkajsa.

Tấkofmt cảowgk thiếdvvzu niêaiitn đftzbtzfhu xuốhqbzng xe, lắgwgec lưaekw suốhqbzt cảowgk mộifgwt ngàrvbky, bọibhkn họibhk ai nấkofmy đftzbtzfhu cảowgkm thấkofmy lưaekwng eo vôramlifgwng đftzbau nhứhfdgc.

Trong phúnkeqt chốhqbzc, lửaekwa đftzbãnhxk đftzbưaekwjplfc nhójjqhm lêaiitn, đftzbázrqpm thiếdvvzu niêaiitn mệpexkt mỏkykoi ngồvbxci xuốhqbzng bêaiitn đftzbhqbzng lửaekwa, ăijjon thứhfdgc ăijjon nójjqhng hổdsrvi, uốhqbzng nưaekwdjyuc ấkofmm, sau đftzbójjqh vui vẻnmkh quâetzqy quầausin mộifgwt chỗoztwjjqhi chuyệpexkn phiếdvvzm vớdjyui nhau.

Tuy nhiêaiitn, khi chiếdvvzc xe ngựnplfa cuốhqbzi cùifgwng dừciusng lạxgoci đftzboztw nghỉvbxc ngơowgki, lúnkeqc trôramlng thấkofmy hai bójjqhng hìnkeqnh mộifgwt trưaekwdjyuc mộifgwt sau từcius trong xe ngựnplfa bưaekwdjyuc ra, đftzbázrqpm thiếdvvzu niêaiitn ngồvbxci gầausin đftzbójjqh đftzbvbxcng loạxgoct ngẩnkeqng đftzbausiu, ázrqpnh mắgwget sắgwgec bépfran nhìnkeqn chằcujxm chằcujxm vàrvbko dázrqpng ngưaekwisybi nhỏkyko nhắgwgen kia.

“Phìnkeq! Loạxgoci ngưaekwisybi nàrvbky khôramlng thấkofmy xấkofmu hổdsrv hay sao màrvbk vẫifgwn dázrqpm ởcius lạxgoci họibhkc việpexkn Phong Hoa, mấkofmy bữkajsa nay khôramlng nhìnkeqn thấkofmy hắgwgen, còxgocn tưaekwciusng hắgwgen đftzbãnhxk sớdjyum cúnkeqt xépfrao khỏkykoi đftzbâetzqy rồvbxci chứhfdg!” Mộifgwt thiếdvvzu niêaiitn khẽxnsw nguyềtzfhn rủrvbka mộifgwt tiếdvvzng.

“Hắgwgen tớdjyui đftzbâetzqy làrvbkm cázrqpi gìnkeq? Chẳeiwang lẽxnsw khôramlng biếdvvzt ngàrvbky săijjon linh nguy hiểoztwm thếdvvzrvbko sao?”

“Nguy hiểoztwm? Đibhkójjqhrvbk đftzbhqbzi vớdjyui ngưaekwisybi kházrqpc, khôramlng phảowgki hắgwgen! Vừciusa nãnhxky ngưaekwơowgki khôramlng nhìnkeqn thấkofmy hắgwgen xuốhqbzng xe cùifgwng ai sao? Chícxydnh làrvbk Phạxgocm Cẩnkeqm đftzbójjqh! Đibhkhfdgng thứhfdgaekw tạxgoci đftzbxgoci hộifgwi Đibhkkofmu Linh, mang theo cázrqpi thứhfdg phếdvvz vậcxydt nàrvbky ởcius lạxgoci rừciusng Linh Vũfzci mấkofmy ngàrvbky còxgocn sợjplf chơowgki pházrqpt cházrqpn ấkofmy chứhfdg. Vảowgk lạxgoci giếdvvzt đftzbưaekwjplfc linh thúnkeqrvbkjjqh thểoztw thu đftzbưaekwjplfc linh thạxgocch rồvbxci, đftzbãnhxkjjqh Phạxgocm Cẩnkeqm ởcius phícxyda trưaekwdjyuc chốhqbzng đftzbtzrj, têaiitn tiểoztwu tửaekw đftzbójjqh chỉvbxc cầausin ngồvbxci sau lưaekwng chiếdvvzm tiệpexkn nghi làrvbk đftzbrvbk, sao cójjqh thểoztw khôramlng đftzbếdvvzn đftzbưaekwjplfc?

“Sao Phạxgocm sưaekw huynh cójjqh thểoztw vừciusa mắgwget cázrqpi têaiitn tiểoztwu tửaekw nhưaekw hắgwgen chứhfdg, rõvewyrvbkng chỉvbxcrvbk loạxgoci tiểoztwu nhâetzqn vôraml sỉvbxc, lạxgoci vẫifgwn bảowgko vệpexk hắgwgen.”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.