Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1402 : Di tích tổ tiên (3)

    trước sau   
Editor: Tưiyabifjung An

“Tỷfebx thíiuhp kếotirt thúdtrnc chưiyaba?” Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt nhếotirch môgoyki, quéyjqat mắmqxyt vềargn phíiuhpa khuôgoykn mặvkhbt xanh méyjqat củoueoa Tứkapwc Mặvkhbc Nhấjlect, “Nếotiru tỷfebx thíiuhp đmwcmãjhtl kếotirt thúdtrnc, vậkiqfy cóifju thểukco tan cuộohvfc hay khôgoykng?”

Sắmqxyc mặvkhbt Tứkapwc Mặvkhbc Nhấjlect lúdtrnc xanh lúdtrnc trắmqxyng, lạcsksnh lùjlecng nhìfntan Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt.

Nếotiru cóifju thểukco, Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt tin, nam nhâqccen nàhvaby nhấjlect đmwcmqpkjnh sẽifju ra tay vớefmti nàhvabng.

Nhưiyabng thôgoykng qua chuyệhmizn Y gia, cóifju thểukco thấjlecy Tứkapwc Mặvkhbc gia dốuvvii trávtta cỡfbhihvabo, hắmqxyn tuyệhmizt đmwcmuvvii sẽifju khôgoykng ra tay vớefmti nàhvabng trưiyabefmtc mặvkhbt nhiềargnu ngưiyabifjui nhưiyab vậkiqfy…

“Hừdtpo!” Tứkapwc Mặvkhbc Nhấjlect hừdtpo lạcsksnh, liếotirc nhìfntan Lâqccem Nghiệhmizp sắmqxyc mặvkhbt távttai nhợcvjht, trong lòeifmng thầvtjem mắmqxyng mộohvft câqcceu ‘phếotir vậkiqft’, nóifjui: “Chúdtrnng ta đmwcmi!”


Dứkapwt lờifjui, hắmqxyn khôgoykng hềargn nhìfntan ngưiyabifjui Trịqpkjnh gia, xoay ngưiyabifjui rờifjui đmwcmi, nhanh chóifjung biếotirn mấjlect khỏzzkfi tầvtjem mắmqxyt mọvddsi ngưiyabifjui…

Trong đmwcmávttam đmwcmôgoykng truyềargnn ra từdtpong tiếotirng hoan hôgoyk.

Ngưiyabifjui Trịqpkjnh gia sùjlecng bávttai nhìfntan Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt, ávttanh mắmqxyt sávttang ngờifjui.

Trong mắmqxyt bọvddsn họvdds, nữgits tửuzafhvaby chíiuhpnh làhvab thầvtjen khôgoykng gìfnta khôgoykng làhvabm đmwcmưiyabcvjhc, nếotiru khôgoykng cóifjuhvabng, chỉbftk sợcvjh giờifju đmwcmâqccey Trịqpkjnh gia sẽifju bịqpkjqccem gia hung hănofzng giẫpzpcm đmwcmcsksp dưiyabefmti châqccen…

“Cảndfim ơjpoan ngưiyabơjpoai.” Trịqpkjnh Thiêifjun Thiêifjun cắmqxyn môgoyki, đmwcmi đmwcmếotirn bêifjun cạcsksnh Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt, tưiyabơjpoai cưiyabifjui châqccen thàhvabnh tha thiếotirt, “Ngưiyabơjpoai đmwcmãjhtl giúdtrnp ta quávtta nhiềargnu, nếotiru khôgoykng nhờifju ngưiyabơjpoai, ta thậkiqft sựargn khôgoykng biếotirt nêifjun làhvabm gìfntaqccey giờifju, hơjpoan nữgitsa, ta cũucdwng khôgoykng cóifju quyếotirt đmwcmvttan đmwcmưiyaba ra yêifjuu cầvtjeu nhưiyab vậkiqfy vớefmti ngưiyabifjui Tứkapwc Mặvkhbc gia…”

“Đpycydtpong quêifjun chuyệhmizn cávttac ngưiyabơjpoai đmwcmãjhtl đmwcmávttap ứkapwng ta làhvab đmwcmưiyabcvjhc.”

Kỳctam thậkiqft, đmwcmuvvii vớefmti ngưiyabifjui Trịqpkjnh gia, Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt vẫpzpcn tưiyabơjpoang đmwcmuvvii cóifju hảndfio cảndfim, cho dùjlecdtrnc đmwcmvtjeu Trịqpkjnh Thiêifjun Thiêifjun vàhvab Trịqpkjnh Nhiêifjun từdtpong nóifjui chuyệhmizn rấjlect lỗympejhtlng.

Nhưiyabng tíiuhpnh cávttach bọvddsn họvdds lạcsksi rấjlect châqccen thậkiqft, dũucdwng cảndfim thừdtpoa nhậkiqfn sai lầvtjem củoueoa mìfntanh chứkapw khôgoykng phảndfii vìfntavttai gọvddsi làhvab mặvkhbt mũucdwi màhvab khôgoykng cúdtrni đmwcmvtjeu đmwcmưiyabcvjhc…

“Lâqccem Vâqccen Long, dựargna theo giao ưiyabefmtc củoueoa chúdtrnng ta, cóifju phảndfii ngưiyabơjpoai nêifjun giao mộohvft chiếotirc chìfntaa khóifjua khávttac cho ta hay khôgoykng?”

Trịqpkjnh Nhiêifjun cưiyabifjui cưiyabifjui nhìfntan khuôgoykn mặvkhbt xanh méyjqat củoueoa Lâqccem Vâqccen Long, trong lòeifmng thốuvving khoávttai chưiyaba từdtpong cóifju.

qccem Vâqccen Long hừdtpo lạcsksnh, néyjqam chìfntaa khóifjua tớefmti trưiyabefmtc mặvkhbt Trịqpkjnh Nhiêifjun, sau đmwcmóifju cắmqxyn rănofzng nóifjui: “Chúdtrnng ta trởuous vềargn!”

Dứkapwt lờifjui, hắmqxyn dẫpzpcn theo ngưiyabifjui Lâqccem gia rờifjui khỏzzkfi quảndfing trưiyabifjung…

“Ha ha ha!” nhìfntan hắmqxyn rờifjui đmwcmi, Trịqpkjnh Nhiêifjun rốuvvit cuộohvfc nhịqpkjn khôgoykng đmwcmưiyabcvjhc cưiyabifjui phávttaifjun, “Lâqccem Vâqccen Long, têifjun thủoueo hạcsks bạcsksi tưiyabefmtng kia, khôgoykng phảndfii lúdtrnc trưiyabefmtc luôgoykn nóifjui nữgits nhi ta khôgoykng bằzcving nhi tửuzaf ngưiyabơjpoai sao? Hiệhmizn tạcsksi thếotirhvabo? Còeifmn khôgoykng phảndfii thua trong tay nữgits nhi ta?”


Thanh âqccem tràhvabo phúdtrnng giốuvving nhưiyabvttai gai hung hănofzng đmwcmâqccem vàhvabo tim Lâqccem Vâqccen Long, hắmqxyn cũucdwng khôgoykng dừdtpong lạcsksi màhvabeifmn bưiyabefmtc nhanh hơjpoan, hậkiqfn khôgoykng thểukco lậkiqfp tứkapwc biếotirn mấjlect trưiyabefmtc mặvkhbt Trịqpkjnh Nhiêifjun, cũucdwng tốuvvit hơjpoan phảndfii nghe mấjlecy lờifjui cưiyabifjui nhạcskso kia…

“Mộohvfgoykiyabơjpoang.” Trịqpkjnh Nhiêifjun quay đmwcmvtjeu nhìfntan Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt, cưiyabifjui nóifjui: “Hôgoykm nay ngưiyabơjpoai chuẩvddsn bịqpkj sẵsschn sàhvabng, ngàhvaby mai chúdtrnng ta sẽifju xuấjlect phávttat đmwcmếotirn di tíiuhpch, cóifju đmwcmiềargnu, vịqpkj nam tửuzafifjun cạcsksnh ngưiyabơjpoai cóifju muốuvvin lưiyabu lạcsksi Trịqpkjnh gia hay khôgoykng? Ta sẽifju phávttai ngưiyabifjui bảndfio hộohvf hắmqxyn an toàhvabn…”

Nam nhâqccen nàhvaby thoạcskst nhìfntan giốuvving nhưiyabeifmn chưiyaba hoàhvabn toàhvabn trưiyabuousng thàhvabnh, nếotiru mang theo hắmqxyn khóifju trávttanh khỏzzkfi sẽifju gặvkhbp nguy hiểukcom…

“Tiểukcou Nguyệhmizt, ta khôgoykng muốuvvin cávttach xa ngưiyabơjpoai.” Vôgoyk Vong túdtrnm chặvkhbt tay Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt, ủoueoy khuấjlect nóifjui.

Mấjlect đmwcmi kýwwsfkapwc, hắmqxyn giốuvving nhưiyab mộohvft chiếotirc thuyềargnn lêifjunh đmwcmêifjunh giữgitsa biểukcon khơjpoai mêifjunh môgoykng, chỉbftk muốuvvin túdtrnm chặvkhbt lấjlecy cọvddsng rơjpoam cuốuvvii cùjlecng nàhvaby…

“Đpycyưiyabcvjhc, ta sẽifju khôgoykng đmwcmukco ngưiyabơjpoai lưiyabu lạcsksi mộohvft mìfntanh.”

Mộohvf Nhưiyab Nguyệhmizt vỗympe vỗympe tay Vôgoyk Vong rồhmizi quay đmwcmvtjeu nóifjui vớefmti Trịqpkjnh Nhiêifjun: “Ta sẽifju bảndfio hộohvf hắmqxyn, ngưiyabơjpoai cứkapw an bàhvabi ngưiyabifjui mang chúdtrnng ta đmwcmi làhvab đmwcmưiyabcvjhc.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.