Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 336 : Làm loạn Lãnh uyển (8)

    trước sau   
‘Em khôizbcng quan tâbztlm, tóexxcm lạtwori anh phảufvmi đkdpvbscgn cho em.’

Tuy côizbc rấiwgft khôizbcng muốgciin làkfctm nhưkvht vậochxy nhưkvhtng … dùnilt sao cũvawhng đkdpvãbeoc hứvdnka vớtlcwi Liêthbdn Kiềbscgu, nếmbjru nhưkvht khôizbcng giúmfflp côizbc, Liêthbdn Kiềbscgu nhấiwgft đkdpvufvmnh sẽfigx vừvdnka khóexxcc vừvdnka nábodfo bábodfm theo mìiwgfnh cảufvm mộmjeit buổxeyoi tốgciii mấiwgft thôizbci.

izbci nhưkvhttlcwng màkfcty, ‘Cũvawhng đkdpvưkvhtmfflc, vậochxy côizbc muốgciin tôizbci làkfctm sao?’

izbcbodfi nàkfcty càkfctng lúmfflc càkfctng khiếmbjrn hắtomgn thấiwgfy rấiwgft thúmffl vịufvm.

Hoàkfctng Phủochx Anh đkdpvufvmo mắtomgt mộmjeit vòanakng, lúmfflc côizbc ngẩsplcng đkdpvpaqbu lêthbdn, trong đkdpvôizbci mắtomgt đkdpvfexpp chợmfflt xẹfexpt qua mộmjeit tia giảufvmo hoạtwort, ‘Anh cũvawhng biếmbjrt làkfctizbci khôizbcng thểlrkzniltng đkdpvtworn thậochxt, vậochxy … tôizbci cóexxc thểlrkzniltng cábodfi gìiwgf?’

‘Cóexxc thểlrkzniltng đkdpvtworn chìiwgfkfct!’ Lôizbci trảufvm lờwndvi mộmjeit cábodfch đkdpvơkvhtn giảufvmn.


‘Vậochxy …’ Hoàkfctng Phủochx Anh đkdpvi đkdpvếmbjrn bêthbdn cạtwornh hắtomgn, gưkvhtơkvhtng mặzduwt xinh xắtomgn ngẩsplcng lêthbdn nhìiwgfn hắtomgn, hỏohnri dòanak: ‘Vậochxy nếmbjru em muốgciin dùniltng đkdpvtworn mêthbd thìiwgfexxc đkdpvưkvhtmfflc khôizbcng?’

‘Đbztltworn mêthbd?’ Lôizbci chau màkfcty vẻcrin khôizbcng hiểlrkzu, ‘Côizbc muốgciin dùniltng đkdpvtworn mêthbd đkdpvlrkzkfctm gìiwgf?’

‘Em chỉvlyqanakanak thôizbci màkfct.’

Hoàkfctng Phủochx Anh vộmjeii khéumvjp mắtomgt trảufvm lờwndvi, ábodfnh mắtomgt củochxa ngưkvhtwndvi đkdpvàkfctn ôizbcng trưkvhttlcwc mặzduwt quábodf sắtomgc béumvjn, côizbc sợmffl hắtomgn cóexxc thểlrkz nhìiwgfn thấiwgfy manh mốgciii gìiwgf đkdpvóexxc từvdnk trong mắtomgt côizbc.

Nhưkvhtng thấiwgfy vẻcrin mặzduwt Lôizbci vẫbhcon đkdpvpaqby nghi hoặzduwc, côizbc vộmjeii vàkfctng giảufvmi thíherjch: ‘Em … ờwndv … ừvdnkm … Em muốgciin thửkvht bắtomgn chim nhưkvhtng lạtwori sợmfflkfctm nóexxc chếmbjrt, nêthbdn muốgciin thửkvhtniltng đkdpvtworn mêthbd thôizbci màkfct.’

Đbztlôizbci màkfcty Lôizbci càkfctng chau chặzduwt hơkvhtn, sựqmep nghi hoặzduwc trong mắtomgt càkfctng lúmfflc càkfctng nồcrinng đkdpvochxm.

niltng đkdpvtworn mêthbd đkdpvlrkz bắtomgn chim???

Sao lạtwori cóexxc suy nghĩqmepkfcty chứvdnk?

‘Anh Anh tiểlrkzu thưkvht …’ Lôizbci chậochxm rãbeoci lêthbdn tiếmbjrng gọfexpi côizbc, bàkfctn tay bỗbztlng vưkvhtơkvhtn ra nâbztlng cằmfflm côizbcthbdn đkdpvlrkz cho côizbc đkdpvgciii diệdjbdn vớtlcwi hắtomgn.

Thâbztln mìiwgfnh Hoàkfctng Phủochx Anh hơkvhti run, dưkvhttlcwi cằmfflm truyềbscgn đkdpvếmbjrn cảufvmm giábodfc nóexxcng rựqmepc nhưkvhtexxc mộmjeit chiếmbjrc bàkfctn ủochxi đkdpvzduwt ởxuhj đkdpvóexxc, tim cũvawhng theo đkdpvóexxckfct đkdpvochxp loạtworn lêthbdn.

‘Đbztlâbztly làkfct ýhrsk củochxa côizbc? Hay làkfct … củochxa ngưkvhtwndvi khábodfc?’

Hắtomgn nhìiwgfn đkdpvôizbci mắtomgt đkdpvfexpp đkdpvang mơkvht hồcrin nhưkvht phủochx mộmjeit lớtlcwp sưkvhtơkvhtng mùnilt, hỏohnri rõkvhtkfctng từvdnkng chữpiod mộmjeit.

‘Đbztlưkvhtơkvhtng nhiêthbdn làkfct ýhrsk củochxa em rồcrini, em … em cũvawhng vừvdnka mớtlcwi nghĩqmep đkdpvếmbjrn.’


Tim Hoàkfctng Phủochx Anh khôizbcng khỏohnri thấiwgfp thỏohnrm, côizbc luôizbcn cóexxc cảufvmm giábodfc giốgciing nhưkvht ngưkvhtwndvi đkdpvàkfctn ôizbcng nàkfcty biếmbjrt đkdpvưkvhtmfflc đkdpviềbscgu gìiwgf đkdpvóexxc vậochxy.

‘Đbztlgciii vớtlcwi ngưkvhtwndvi mớtlcwi nhưkvhtizbc, đkdpvtworn mêthbd rấiwgft nguy hiểlrkzm.’ Lôizbci thởxuhjkfcti mộmjeit tiếmbjrng.

‘Lôizbci đkdpvtwori ca!’

Hoàkfctng Phủochx Anh bưkvhttlcwc đkdpvếmbjrn, nhẹfexpumvjo cábodfnh tay hắtomgn nóexxci bằmfflng mộmjeit giọfexpng màkfct chíherjnh côizbcvawhng khôizbcng phábodft hiệdjbdn ra làkfctexxc chúmfflt nũvawhng nịufvmu: ‘Cho em thửkvhtkfcti viêthbdn thôizbci cóexxc đkdpvưkvhtmfflc khôizbcng? Năfigxn nỉvlyq anh đkdpviwgfy!’

Đbztlâbztly làkfct lầpaqbn đkdpvpaqbu tiêthbdn côizbcniltng cábodfch xưkvhtng hôizbckfcty gọfexpi hắtomgn, cábodfch gọfexpi thâbztln thiếmbjrt nhưkvht vậochxy khiếmbjrn côizbcvawhng ngưkvhtmfflng ngùniltng đkdpvếmbjrn đkdpvohnr mặzduwt.

Nhưkvhtexxc mộmjeit luồcrinng sứvdnkc mạtwornh vôizbciwgfnh mạtwornh mẽfigx chạtworm vàkfcto tim Lôizbci nhấiwgft làkfct khi nghe giọfexpng nóexxci dịufvmu dàkfctng củochxa côizbc gọfexpi têthbdn mìiwgfnh khiếmbjrn hắtomgn chấiwgfn đkdpvmjeing khôizbcng thôizbci.

Giọfexpng nóexxci củochxa côizbc thậochxt nhỏohnr, thậochxt nhẹfexp, nhưkvht mộmjeit chúmffl chim nhỏohnr đkdpvang hoảufvmng sợmffl nhưkvhtng lạtwori mạtwornh mẽfigx chạtworm vàkfcto nơkvhti sâbztlu nhấiwgft trong nộmjeii tâbztlm củochxa Lôizbci.

Thấiwgfy néumvjt mặzduwt hắtomgn cóexxc chúmfflt biếmbjrn hóexxca nhỏohnr, đkdpvábodfy mắtomgt củochxa Hoàkfctng Phủochx Anh chợmfflt lóexxce lêthbdn hy vọfexpng, côizbc ngẩsplcng mặzduwt lêthbdn lầpaqbn nữpioda, rồcrini nhưkvht mộmjeit đkdpvvdnka béumvj muốgciin xin kẹfexpo, thấiwgfp giọfexpng khẩsplcn thiếmbjrt nàkfcti nỉvlyq.

‘Vừvdnka nãbeocy anh cũvawhng nóexxci rồcrini đkdpvóexxc, bắtomgn bằmfflng đkdpvtworn thậochxt thìiwgf sứvdnkc giậochxt rấiwgft lớtlcwn, vậochxy nếmbjru bắtomgn bằmfflng đkdpvtworn mêthbd chắtomgc làkfct khôizbcng đkdpvếmbjrn nỗbztli nhưkvht vậochxy đkdpvúmfflng khôizbcng? Chỉvlyq mấiwgfy viêthbdn thôizbci màkfct, xin anh!’

Trábodfi tim cứvdnkng rắtomgn, trábodfi tim tưkvhtxuhjng sớtlcwm đkdpvãbeoc đkdpvtomgp thàkfctnh thàkfctnh lũvawhy vữpiodng vàkfctng rốgciit cuộmjeic cũvawhng bịufvm sụxtugp đkdpvxeyo, dưkvhttlcwi ábodfnh mắtomgt long lanh đkdpvpaqby chờwndv mong củochxa côizbc, dưkvhttlcwi giọfexpng nóexxci yếmbjru ớtlcwt pha chúmfflt khẩsplcn cầpaqbu xủochxa côizbc, tim củochxa Lôizbci dầpaqbn trởxuhjthbdn mềbscgm nhũvawhn.

‘Vậochxy côizbc cầpaqbn mấiwgfy viêthbdn?’ Hắtomgn rốgciit cuộmjeic đkdpvcrinng ýhrsk.

Trong mắtomgt Hoàkfctng Phủochx Anh khôizbcng dấiwgfu đkdpvưkvhtmfflc sựqmep mừvdnkng rỡixar, ‘Anh cho em thậochxt sao? Thậochxt sao?’

‘Cóexxc thểlrkz!’


Đbztlábodfy mắtomgt vẫbhcon luôizbcn lộmjei vẻcrin thâbztlm thúmffly khóexxcanak củochxa Lôizbci chợmfflt xẹfexpt qua mộmjeit ýhrskkvhtwndvi nhàkfctn nhạtwort, từvdnk cổxeyo họfexpng phábodft ra mộmjeit tiếmbjrng cưkvhtwndvi màkfct chíherjnh hắtomgn cũvawhng khôizbcng nhậochxn ra làkfct tràkfctn đkdpvpaqby sủochxng nịufvmch.

‘Tốgciit quábodf, Lôizbci đkdpvtwori ca. Anh thậochxt tốgciit nha!’ Hoàkfctng Phủochx Anh quábodf vui mừvdnkng đkdpvếmbjrn nỗbztli nhảufvmy đkdpvếmbjrn ôizbcm hắtomgn lúmfflc nàkfcto côizbcvawhng khôizbcng biếmbjrt, ‘Cábodfm ơkvhtn anh!’

Sựqmep mềbscgm mạtwori truyềbscgn đkdpvếmbjrn nơkvhti ngựqmepc khiếmbjrn Lôizbci khôizbcng tựqmep chủochx đkdpvưkvhtmfflc hớtlcwp mộmjeit hơkvhti khôizbcng khíherj lạtwornh, sốgciing lưkvhtng cũvawhng trởxuhjthbdn cứvdnkng ngắtomgc, hắtomgn biếmbjrt đkdpvâbztly vốgciin chỉvlyqkfct mộmjeit cábodfch thểlrkz hiệdjbdn sựqmep vui mừvdnkng rấiwgft đkdpvơkvhtn thuầpaqbn rấiwgft trong sábodfng củochxa côizbc nhưkvhtng màkfct

nilt sao hắtomgn cũvawhng làkfct mộmjeit ngưkvhtwndvi đkdpvàkfctn ôizbcng!

kfctn tay to lớtlcwn khôizbcng tựqmep chủochx nhẹfexp vỗbztl bờwndvkvhtng mềbscgm mạtwori củochxa côizbc rồcrini hơkvhti đkdpvsplcy côizbc ra, trong đkdpvábodfy mắtomgt lúmfflc nàkfcty đkdpvãbeoc khôizbci phụxtugc lạtwori sựqmep lạtwornh nhạtwort thưkvhtwndvng trựqmepc…

‘Đbztlưkvhtmfflc rồcrini, côizbc muốgciin mấiwgfy viêthbdn?’

Hoàkfctng Phủochx Anh nhìiwgfn ábodfnh mắtomgt dầpaqbn trởxuhjthbdn lạtwornh lùniltng củochxa hắtomgn, trêthbdn mặzduwt chợmfflt cóexxc chúmfflt ngưkvhtmfflng ngùniltng, rõkvhtkfctng vừvdnka nãbeocy trong mắtomgt vẫbhcon mang ýhrskkvhtwndvi cơkvhtkfct, sao đkdpvmjeit nhiêthbdn lạtwori trởxuhjthbdn lạtwornh lùniltng hơkvhtn cảufvmmfflc trưkvhttlcwc nữpioda vậochxy?

‘Em … em muốgciin tábodfm viêthbdn cóexxc đkdpvưkvhtmfflc khôizbcng?’ Giọfexpng nóexxci củochxa côizbciwgf thếmbjrvawhng khôizbcng tựqmep chủochx đkdpvưkvhtmfflc màkfct trởxuhjthbdn thậochxt dèxeyo dặzduwt.

izbci khôizbcng nóexxci gìiwgf, thậochxm chíherjkfct khôizbcng cóexxc bấiwgft kỳexzc cửkvht đkdpvmjeing gìiwgf, mộmjeit lúmfflc sau hắtomgn mớtlcwi lấiwgfy đkdpviệdjbdn thoạtwori ra, ấiwgfn mộmjeit tổxeyo hợmfflp sốgcii sau đkdpvóexxc đkdpvi vềbscg phíherja mộmjeit gốgciic câbztly ởxuhj xa xa.

Hắtomgn nóexxci chuyệdjbdn thậochxt nhỏohnr, Hoàkfctng Phủochx Anh nghe khôizbcng rõkvht hắtomgn đkdpvang nóexxci gìiwgf, trábodfi tim khôizbcng ngừvdnkng thắtomgc thỏohnrm lo sợmffl.

Cầpaqbu trờwndvi phùnilt hộmjei … mong làkfct hắtomgn khôizbcng phảufvmi đkdpvang nóexxci chuyệdjbdn vớtlcwi anh Lãbeocnh !

Nếmbjru nhưkvht hắtomgn khôizbcng cho thìiwgf biếmbjrt làkfctm sao đkdpvâbztly? Hoặzduwc làkfct tệdjbdkvhtn … nếmbjru hắtomgn nóexxci chuyệdjbdn nàkfcty vớtlcwi anh Lãbeocnh ???

izbc nhấiwgft đkdpvufvmnh sẽfigx chếmbjrt rấiwgft thảufvmm.


Chỉvlyq nộmjeii ábodfnh mắtomgt củochxa anh Lãbeocnh cũvawhng đkdpvochx đkdpvlrkz giếmbjrt côizbc tan xábodfc rồcrini.

Nghĩqmep đkdpvếmbjrn đkdpvâbztly Hoàkfctng Phủochx Anh khôizbcng tựqmep chủochx đkdpvưkvhtmfflc màkfct sợmffl run, sau đkdpvóexxcizbc phábodft hiệdjbdn Lôizbci đkdpvãbeoc ngắtomgt đkdpviệdjbdn thoạtwori vàkfct đkdpvi vềbscg phíherja côizbc.

‘Côizbc sao vậochxy?’ Lôizbci thấiwgfy côizbc mặzduwt màkfcty xanh méumvjt, nghi hoặzduwc hỏohnri lạtwori: ‘Côizbc lạtwornh sao?’

‘Gìiwgf?? Khôizbcng … khôizbcng phảufvmi …’

Hoàkfctng Phủochx Anh ngưkvhtmfflng ngùniltng lắtomgc đkdpvpaqbu sau đkdpvóexxcxeyo dặzduwt hỏohnri lạtwori: ‘Anh … vừvdnka mớtlcwi gọfexpi đkdpviệdjbdn thoạtwori cho ai vậochxy?’

Thấiwgfy trong mắtomgt côizbc đkdpvpaqby vẻcrin lo sợmffl hắtomgn hơkvhti mỉvlyqm cưkvhtwndvi: ‘Yêthbdn tâbztlm đkdpvi, khôizbcng phảufvmi làkfctbeocnh tiêthbdn sinh!’

bztlu nóexxci đkdpvơkvhtn giảufvmn nhưkvhtng vạtworch trầpaqbn hếmbjrt tâbztlm tưkvht củochxa Hoàkfctng Phủochx Anh.

Mặzduwt Hoàkfctng Phủochx Anh ngay lậochxp tứvdnkc vọfexpt lêthbdn màkfctu đkdpvohnr!

Trờwndvi ạtwor, giấiwgfu khôizbcng đkdpvưkvhtmfflc ngưkvhtwndvi đkdpvàkfctn ôizbcng nàkfcty rồcrini!

Ngay lúmfflc côizbc cảufvmm thấiwgfy hếmbjrt sứvdnkc ngưkvhtmfflng ngậochxp khôizbcng biếmbjrt phảufvmi nóexxci gìiwgf thìiwgf từvdnk mộmjeit nơkvhti đkdpvóexxc khôizbcng xa bưkvhttlcwc đkdpvếmbjrn mộmjeit ngưkvhtwndvi vệdjbdqmep trong bộmjei vest đkdpven, sau khi thấiwgfy Lôizbci hắtomgn cung kíherjnh chàkfcto rồcrini nóexxci: ‘Lôizbci chấiwgfp phábodfp, đkdpvâbztly làkfct thứvdnk ngàkfcti cầpaqbn.’

izbci nhậochxn lấiwgfy rồcrini lạtwornh nhạtwort nóexxci: ‘Đbztlưkvhtmfflc rồcrini, lui xuốgciing đkdpvi.’

‘Dạtwor!’

Đbztlmffli ngưkvhtwndvi vệdjbdqmep đkdpvi rồcrini, Lôizbci mớtlcwi mởxuhjkfctn tay đkdpvang nắtomgm chặzduwt ra dưkvhttlcwi ábodfnh mắtomgt nghi hoặzduwc củochxa Hoàkfctng Phủochx Anh …

bodfm viêthbdn đkdpvtworn mêthbd tỏohnra ábodfnh sábodfng chóexxci mắtomgt dưkvhttlcwi ábodfnh nắtomgng mặzduwt trờwndvi.

‘Đbztlâbztly làkfct …’ GIọfexpng nóexxci củochxa Hoàkfctng Phủochx Anh cóexxc chúmfflt kíherjch đkdpvmjeing.

‘Đbztltworn mêthbdkfctizbc cầpaqbn!’ Lôizbci nóexxci xong liềbscgn đkdpvzduwt mấiwgfy viêthbdn đkdpvtworn vàkfcto lòanakng bàkfctn tay côizbc.

Hoàkfctng Phủochx Anh mừvdnkng rỡixarexxci, ‘Cábodfm ơkvhtn anh!’

izbci cũvawhng vui vẻcrin theo sựqmep mừvdnkng rỡixar củochxa côizbc sau đkdpvóexxc mớtlcwi nhắtomgc nhởxuhj mộmjeit câbztlu nhiềbscgu nghĩqmepa, ‘Đbztlvdnkng chơkvhti quábodf mứvdnkc nhéumvj!’

Hoàkfctng Phủochx Anh nghe hắtomgn nóexxci vậochxy cóexxc chúmfflt sửkvhtng sốgciit sau đkdpvóexxc mớtlcwi nởxuhj nụxtugkvhtwndvi tưkvhtơkvhti tắtomgn: ‘Cábodfm ơkvhtn anh, Lôizbci đkdpvtwori ca.’

izbc nhưkvht mộmjeit cábodfnh bưkvhttlcwm vộmjeii vãbeoc chạtwory ra khỏohnri rừvdnkng tửkvht vi đkdpvlrkz lạtwori Lôizbci đkdpvvdnkng mộmjeit mìiwgfnh bấiwgft đkdpvmjeing, chỉvlyqexxc ábodfnh mắtomgt thâbztlm trầpaqbm dõkvhti theo bóexxcng côizbc đkdpvang từvdnk từvdnk khuấiwgft xa hiệdjbdn lêthbdn mộmjeit ýhrskkvhtwndvi nhàkfctn nhạtwort.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.