Trung Khuyển Nam Thần

Chương 21 : Cùng giường

    trước sau   
Editor: Huyềiylfn Tôdnrj (Tôdnrj Huyềiylfn Ann)

Thâscvbn thểdnrj Bạamsrch Hiểdnrju Y cứuxlnng ngắqqzwc mộrtfyt láoffpt, lúhhbyc nàcnsmy mớhejai phụcfzcc hồqqzwi tinh thầcysgn lạamsri, côdnrj theo bảwmgen năguqbng giãfvpoy dụcfzca ởqnjy trong lòinmtng anh, anh thậiblat giốguqbng nhưzuoo sớhejam điblaãfvpo liệhxkyu điblaếgyian điblartfyng táoffpc củtlpya côdnrj, cáoffpnh tay ôdnrjm côdnrj dầcysgn dầcysgn buộrtfyc chặcysgt.

”Tầcysgn Uyêszfwn, anh mau thảwmgednrji ra, anh làcnsmm gìcnsm vậiblay?”

Mộrtfyt năguqbm qua hai ngưzuoozuooi cũscvbng khôdnrjng córqaa bấorkzt kỳyohm liêszfwn lạamsrc nàcnsmo, lạamsri liêszfwn tưzuooqnjyng điblaếgyian trưzuoohejac khi anh rờzuooi điblai, côdnrjrqaai vớhejai anh nhữlixfng lờzuooi nórqaai tuyệhxkyt tìcnsmnh, hơovurn nữlixfa hôdnrjm nay lúhhbyc hai ngưzuoozuooi gặcysgp mặcysgt, biểdnrju hiệhxkyn củtlpya anh lãfvponh điblaamsrm nhưzuoo vậiblay, côdnrj cho rằcfzcng anh buôdnrjng bỏiawqdnrj.

Nhưzuoong côdnrj khôdnrjng thểdnrjzuooqnjyng điblaưzuoonbcmc Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri điblartfyt nhiêszfwn ôdnrjm côdnrj, hiệhxkyn giờzuoocnsmm côdnrj khôdnrjng rõhhby điblaếgyian cuốguqbi cùmivhng anh điblaang suy nghĩnbcmcnsm.

offpnh tay Tầcysgn Uyêszfwn cứuxlnng rắqqzwn mạamsrnh mẽzuoo, sílpgyt sao khórqaaa lạamsri thâscvbn thểdnrjdnrj. Anh tựgwhza cằcfzcm trêszfwn bờzuoo vai côdnrj, hơovuri thởqnjyovuri gấorkzp gáoffpp phảwmgeszfwn tai côdnrj, tráoffpi tim sau lưzuoong côdnrjzuoozuoong nhưzuoo điblaiblap rấorkzt nhanh.


Bạamsrch Hiểdnrju Y bịdrft phảwmgen ứuxlnng củtlpya anh làcnsmm cho hoảwmgeng sợnbcm, lạamsri thửruhm giãfvpoy dụcfzca, tuy nhiêszfwn khôdnrjng córqaaoffpch nàcnsmo tráoffpnh ra. Côdnrj liềiylfn vộrtfyi nórqaai: “Tầcysgn Uyêszfwn... Anh mau thảwmgednrji ra!”

”Y Nhi...” Anh điblartfyt nhiêszfwn nhẹmivh nhàcnsmng gọipaxi côdnrj mộrtfyt tiếgyiang.

Giọipaxng nórqaai củtlpya anh khàcnsmn khàcnsmn điblaèwtxthzoln, giốguqbng nhưzuoofvpo thúhhby bịdrft thưzuooơovurng nặcysgng, lạamsri giốguqbng nhưzuoo chuyểdnrjn biếgyian liêszfwn tụcfzcc, làcnsm chỗbsutscvbu nhấorkzt trong trílpgy nhớheja điblaang gọipaxi.

Tim Bạamsrch Hiểdnrju Y thắqqzwt chặcysgt, khílpgy lựgwhzc điblaiylf phòinmtng toàcnsmn thâscvbn cũscvbng trầcysgm tĩnbcmnh lạamsri.

”Anh biếgyiat anh làcnsm điblaqqzw tồqqzwi, em rõhhbycnsmng nhẫqqzwn tâscvbm vớhejai anh nhưzuoo vậiblay, anh vẫqqzwn khốguqbng chếgyia khôdnrjng nổuxlni nghĩnbcm tớhejai em. Anh cho rằcfzcng thờzuooi gian sẽzuoocnsmm anh quêszfwn mấorkzt nỗbsuti điblaau em trao cho anh, cũscvbng làcnsmm anh quêszfwn điblaưzuoonbcmc em. Nhưzuoong anh pháoffpt hiệhxkyn, mọipaxi việhxkyc cũscvbng khôdnrjng dễlmkccnsmng, anh khôdnrjng thểdnrj khốguqbng chếgyiacnsmnh trởqnjy vềiylfcnsmm em, cho dùmivh anh làcnsmm bộrtfy nhưzuoo khôdnrjng sao cảwmge nhưzuoong vẫqqzwn khốguqbng chếgyia khôdnrjng nổuxlni mìcnsmnh nghĩnbcm muốguqbn tớhejai gầcysgn em.”

Giọipaxng nórqaai anh rấorkzt nhẹmivh, hếgyiat sứuxlnc nhu hòinmta, lạamsri xen lẫqqzwn mộrtfyt chúhhbyt thanh âscvbm rung điblartfyng. Nghe lờzuooi nórqaai củtlpya anh, điblartfyng táoffpc côdnrj chuẩwmlfn bịdrfthzolo tay anh ra cũscvbng dừcnsmng mộrtfyt chúhhbyt, hồqqzwi lâscvbu sau côdnrj bấorkzt điblaqqzwc dĩnbcm thởqnjycnsmi, “Tầcysgn Uyêszfwn, lầcysgn trưzuoohejac lúhhbyc ởqnjy phốguqb cổuxln Phong Kiềiylfu tôdnrji điblaãfvporqaai làcnsm...”

dnrjinmtn chưzuooa dứuxlnt lờzuooi, Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri điblartfyt nhiêszfwn cắqqzwt ngang, “Em còinmtn nhớheja em nợnbcm anh mộrtfyt âscvbn tìcnsmnh khôdnrjng?”

Toàcnsmn thâscvbn Bạamsrch Hiểdnrju Y cứuxlnng điblazuoo, nghĩnbcm tớhejai việhxkyc lầcysgn trưzuoohejac ởqnjy phốguqb cổuxln Phong Kiềiylfu, Tầcysgn Uyêszfwn giúhhbyp côdnrj hạamsr sốguqbt. Theo lýcjbpcnsmrqaai, điblaúhhbyng làcnsmdnrj nợnbcm anh mộrtfyt lầcysgn.

”Em còinmtn nhớheja Thụcfzcy An khôdnrjng?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y vốguqbn điblaang nghĩnbcm ngợnbcmi nếgyiau nhưzuoo Tầcysgn Uyêszfwn điblaòinmti lạamsri âscvbn tìcnsmnh, côdnrjszfwn làcnsmm sao bâscvby giờzuoo, lạamsri khôdnrjng nghĩnbcm anh lạamsri hỏiawqi câscvbu nàcnsmy.

”Còinmtn nhớheja, sao vậiblay?”

Thụcfzcy An làcnsm con chórqaa nhỏiawq ngàcnsmy trưzuoohejac Tầcysgn Uyêszfwn nuôdnrji. Năguqbm côdnrjoffpm tuổuxlni sang điblaórqaa chơovuri, khôdnrjng cẩwmlfn thậiblan ngãfvpo xuốguqbng hồqqzwovuri, làcnsm Thụcfzcy An cứuxlnu côdnrj, nhưzuoong Thụcfzcy An vìcnsm cứuxlnu côdnrjcnsm chếgyiat điblauốguqbi.

”Năguqbm em táoffpm tuổuxlni, em ngãfvpo xuốguqbng hồqqzwovuri làcnsm Thụcfzcy An cứuxlnu em, việhxkyc nàcnsmy em sẽzuoo khôdnrjng quêszfwn chứuxln?”


Chuyệhxkyn nàcnsmy liêszfwn tụcfzcc khắqqzwc sâscvbu trong điblacysgu côdnrj. Sau khi Thụcfzcy An vìcnsm cứuxlnu côdnrjcnsm chếgyiat, côdnrjinmtn khổuxln sởqnjy rấorkzt lâscvbu, cũscvbng bởqnjyi vìcnsm chuyệhxkyn nàcnsmy màcnsmdnrj vẫqqzwn luôdnrjn sợnbcmzuoohejac.

”Sẽzuoo khôdnrjng.”

”Tìcnsmnh nghĩnbcma Thụcfzcy An cứuxlnu em, em nợnbcm nhiềiylfu năguqbm córqaa phảwmgei nêszfwn trảwmge lạamsri rồqqzwi khôdnrjng?”

“...” Bạamsrch Hiểdnrju Y khôdnrjng rõhhby ýcjbp tứuxln củtlpya anh, “Anh muốguqbn nórqaai gìcnsm?”

”Thụcfzcy An làcnsm con chórqaa anh nuôdnrji, anh làcnsm chủtlpy nhâscvbn củtlpya nórqaa. Nórqaacnsm cứuxlnu em màcnsm chếgyiat, nhưzuoo vậiblay cáoffpi âscvbn tìcnsmnh em thiếgyiau nórqaascvbng làcnsm thiếgyiau anh.” Dừcnsmng mộrtfyt chúhhbyt anh lạamsri nórqaai: “Em còinmtn nhớheja hay khôdnrjng, lúhhbyc nhỏiawq anh córqaa mộrtfyt thórqaai quen, phảwmgei ôdnrjm Thụcfzcy An mớhejai córqaa thểdnrj ngủtlpy. Sau khi Thụcfzcy An mấorkzt, anh mấorkzt ngủtlpy rấorkzt lâscvbu, vềiylf sau mớhejai dầcysgn thílpgych ứuxlnng. Nhưzuoong gầcysgn điblaâscvby lạamsri nhớheja điblaếgyian nórqaa, mỗbsuti lầcysgn nhớhejarqaa lạamsri khôdnrjng thểdnrj ngủtlpy điblaưzuoonbcmc, anh rấorkzt muốguqbn ôdnrjm nórqaa, nhưzuoong nórqaa điblaãfvpo khôdnrjng còinmtn ởqnjy điblaâscvby.”

Bạamsrch Hiểdnrju Y suy nghĩnbcm mộrtfyt chúhhbyt, “Vậiblay tôdnrji mua giúhhbyp anh mộrtfyt con chórqaa nhéhzol, giốguqbng nhưzuoo Thụcfzcy An, rồqqzwi anh lạamsri ôdnrjm nórqaa ngủtlpy?”

”Làcnsmm sao córqaa thểdnrj giốguqbng điblaưzuoonbcmc, Thụcfzcy An làcnsm điblartfyc nhấorkzt vôdnrj nhịdrft.” (*córqaa mộrtfyt khôdnrjng hai)

“... Vậiblay anh nghĩnbcm xem tôdnrji trảwmge anh âscvbn tìcnsmnh nhưzuoo thếgyiacnsmo?”

Tầcysgn Uyêszfwn điblartfyt nhiêszfwn ghéhzoloffpt điblacysgu, môdnrji gầcysgn nhưzuoo áoffpp vàcnsmo bêszfwn tai côdnrj, giảwmgem thấorkzp thanh âscvbm xuốguqbng, dịdrftu dàcnsmng nórqaai: “Anh ôdnrjm em ngủtlpy.”

ovuri thởqnjyorkzm áoffpp từcnsm miệhxkyng anh phảwmgeng phấorkzt ởqnjyszfwn tai côdnrj, giốguqbng nhưzuoo mộrtfyt sợnbcmi lôdnrjng vũscvb nhẹmivh nhàcnsmng càcnsmo, têszfwszfw ngứuxlna ngứuxlna, làcnsmm côdnrj run rẩwmlfy mộrtfyt trậiblan.

dnrj nghiêszfwng điblacysgu néhzol tráoffpnh, “Anh nghĩnbcmscvbng điblacnsmng córqaa nghĩnbcm!” Côdnrj điblartfyng điblaiblay thâscvbn thểdnrj, giọipaxng nórqaai nhiễlmkcm chúhhbyt tứuxlnc giậiblan, “Anh bỏiawqdnrji ra trưzuoohejac điblaãfvpo!”

Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri khôdnrjng nórqaai gìcnsm, trựgwhzc tiếgyiap ngồqqzwi xuốguqbng - bếgyiadnrjszfwn, Bạamsrch Hiểdnrju Y bịdrftmivh dọipaxa kinh hôdnrj mộrtfyt tiếgyiang, lúhhbyc nàcnsmy vẻlkmk mặcysgt hoảwmgeng sợnbcmrqaai: “ Anh làcnsmm gìcnsm vậiblay Tầcysgn Uyêszfwn, mau thảwmgednrji xuốguqbng!”

Tầcysgn Uyêszfwn giốguqbng nhưzuoo điblaang ôdnrjm mộrtfyt cụcfzcc bôdnrjng, dễlmkccnsmng ôdnrjm côdnrjcnsmo phòinmtng, lạamsri khôdnrjng đibladnrj ýcjbpdnrj giãfvpoy giụcfzca, điblacysgt côdnrjszfwn trêszfwn giưzuoozuoong.


Bạamsrch Hiểdnrju Y bịdrft mộrtfyt chúhhbyt điblartfyng táoffpc củtlpya anh hùmivh dọipaxa, điblanbcmi điblaếgyian khi anh điblacysgt côdnrjqnjy trêszfwn giưzuoozuoong, côdnrj lạamsri khôdnrjng chúhhbyt nghĩnbcm ngợnbcmi liềiylfn néhzol ra.

Trưzuoohejac khi côdnrj kịdrftp néhzol ra, Tầcysgn Uyêszfwn liềiylfn cúhhbyi ngưzuoozuooi xuốguqbng, hai tay chốguqbng ởqnjy hai bêszfwn thâscvbn thểdnrjdnrj, giam côdnrj trêszfwn giưzuoozuoong.

Trong lòinmtng Bạamsrch Hiểdnrju Y vang lêszfwn tiếgyiang chuôdnrjng báoffpo điblartfyng mãfvponh liệhxkyt, lậiblap tứuxlnc liềiylfn hếgyiat điblaorkzm lạamsri điblaáoffp anh: “Anh tráoffpnh ra! Anh muốguqbn làcnsmm gìcnsm? Anh tráoffpnh ra cho tôdnrji!”

dnrj giãfvpoy giụcfzca thậiblat sựgwhz lợnbcmi hạamsri, hai tay Tầcysgn Uyêszfwn dứuxlnt khoáoffpt nắqqzwm bảwmge vai côdnrj, khórqaarqaa ngưzuoozuooi báoffp điblaamsro ngang ngưzuoonbcmc nhưzuoo anh, vẫqqzwn còinmtn dịdrftu giọipaxng trấorkzn an côdnrj, “Em nghe anh nórqaai điblaãfvpo, chúhhbyng ta nórqaai điblaamsro lýcjbp!”

Bạamsrch Hiểdnrju Y nghe nórqaai nhưzuoo thếgyia, ngưzuoonbcmc lạamsri cũscvbng tạamsrm dừcnsmng giãfvpoy giụcfzca, chỉinmtcnsm hai ngưzuoozuooi dựgwhza vàcnsmo gầcysgn nhưzuoo thếgyiacnsmm côdnrj khôdnrjng thoảwmgei máoffpi, côdnrj theo bảwmgen năguqbng rụcfzct vềiylf sau mớhejai nórqaai: “Đelreưzuoonbcmc, anh muốguqbn nórqaai điblaamsro lýcjbpcnsm vớhejai tôdnrji?”

Sắqqzwc mặcysgt Tầcysgn Uyêszfwn lạamsrnh lùmivhng nghiêszfwm túhhbyc, hai tròinmtng mắqqzwt sắqqzwc béhzoln lộrtfy ra uy nghiêszfwm, bộrtfyoffpng nàcnsmy giốguqbng nhưzuoo ngưzuoozuooi giáoffpo dụcfzcc điblauxlna nhỏiawq khôdnrjng hiểdnrju chuyệhxkyn.

”Anh hỏiawqi em, em thiếgyiau Thụcfzcy An mộrtfyt cáoffpi mạamsrng córqaa điblaúhhbyng khôdnrjng?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y gậiblat gậiblat điblacysgu, “Đelreúhhbyng.”

”Thụcfzcy An làcnsm do anh nuôdnrji lớhejan, cho nêszfwn em cũscvbng thiếgyiau anh điblaúhhbyng khôdnrjng?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y suy nghĩnbcm mộrtfyt chúhhbyt, “Đelreúhhbyng.”

”Anh khôdnrjng ngủtlpy điblaưzuoonbcmc, muốguqbn ôdnrjm Thụcfzcy An ngủtlpy, nhưzuoong Thụcfzcy An bởqnjyi vìcnsm cứuxlnu em nêszfwn khôdnrjng córqaaqnjy điblaâscvby. Em xem córqaa phảwmgei em nêszfwn hay thay thếgyia Thụcfzcy An giúhhbyp anh ngủtlpy ngon hay khôdnrjng?”

“...” Bạamsrch Hiểdnrju Y bịdrft anh quay vòinmtng vòinmtng, điblacysgu mơovurovur hồqqzw hồqqzw, “Đelreúhhbyng làcnsmdnrji nợnbcm anh, nhưzuoong khôdnrjng phảwmgei trảwmge nhưzuoo vậiblay, hơovurn nữlixfa tôdnrji lạamsri khôdnrjng phảwmgei làcnsm chórqaa.”

”Anh cũscvbng khôdnrjng coi em nhưzuoo vậiblay, anh chỉinmt muốguqbn em thay Thụcfzcy An ôdnrjm anh ngủtlpy, anh cũscvbng chỉinmt ôdnrjm em ngủtlpycnsm thôdnrji, em nghĩnbcm điblai điblaâscvbu vậiblay?”


Bạamsrch Hiểdnrju Y bịdrft điblaôdnrji mắqqzwt anh nhìcnsmn chằcfzcm chằcfzcm cựgwhzc khôdnrjng tựgwhz nhiêszfwn, vộrtfyi vàcnsmng dờzuooi áoffpnh mắqqzwt, “Coi nhưzuoo ôdnrjm ngủtlpyscvbng khôdnrjng điblaưzuoonbcmc! Nam nữlixf thụcfzc thụcfzc bấorkzt thâscvbn điblaórqaa anh biếgyiat khôdnrjng?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y nórqaai xong lơovur̀i này mộrtfyt hồqqzwi lâscvbu khôdnrjng điblaưzuoonbcmc điblaáoffpp lờzuooi, ngẩwmlfng điblacysgu nhìcnsmn anh, nhưzuoong thấorkzy điblaôdnrji mắqqzwt anh vốguqbn sắqqzwc béhzoln lạamsri mang theo vàcnsmi ýcjbp vịdrft ranh mãfvponh, miệhxkyng hơovuri cong lêszfwn cưzuoozuooi nhưzuoo khôdnrjng cuờzuooi. Khôdnrjng hiểdnrju tạamsri sao Bạamsrch Hiểdnrju Y bịdrft áoffpnh mắqqzwt anh nhìcnsmn lạamsri thấorkzy bỡipax ngỡipax, lậiblap tứuxlnc cẩwmlfn thậiblan hỏiawqi:“Sao lạamsri nhìcnsmn tôdnrji nhưzuoo vậiblay? Ta nórqaai sai gìcnsm rồqqzwi sao?”

”Nam nữlixf thụcfzc thụcfzc bấorkzt thâscvbn?” Tầcysgn Uyêszfwn ýcjbp tứuxlnscvbu xa nórqaai mấorkzy chữlixfcnsmy,“Anh còinmtn nhớhejarqaa ngưzuoozuooi mớhejai vừcnsma lêszfwn cấorkzp 2 lúhhbyc ấorkzy còinmtn ngàcnsmn thỉinmtnh cầcysgu vạamsrn cầcysgu đibladnrj anh cởqnjyi quầcysgn cho côdnrjorkzy nhìcnsmn, hơovurn nữlixfa...” Áeislnh mắqqzwt củtlpya anh quéhzolt mộrtfyt vòinmtng qua ngựgwhzc côdnrj, “Còinmtn điblacysgc biệhxkyt khôdnrjng biếgyiat xấorkzu hổuxln muốguqbn anh sờzuoo thửruhm chỗbsutorkzy, còinmtn nórqaai đibladnrj anh cảwmgem nhậiblan mộrtfyt chúhhbyt córqaa phảwmgei chỗbsut kia củtlpya côdnrjorkzy kháoffpc củtlpya anh hay khôdnrjng.”

Bạamsrch Hiểdnrju Y vừcnsma nghe lờzuooi nórqaai nàcnsmy củtlpya anh, khuôdnrjn mặcysgt trong nháoffpy mắqqzwt điblaiawq nhưzuoo gan lợnbcmn. Chuyệhxkyn nàcnsmy sao côdnrj lạamsri khôdnrjng nhớheja điblaưzuoonbcmc cơovur chứuxln, điblaórqaacnsm vừcnsma lêszfwn cấorkzp 2, thầcysgy sinh họipaxc nórqaai nam vàcnsm nữlixf kháoffpc nhau, côdnrj liềiylfn điblacysgc biệhxkyt hiếgyiau kỳyohm, chỗbsut kia củtlpya bạamsrn nam điblaếgyian cùmivhng làcnsmcnsmnh dạamsrng thếgyiacnsmo. Bạamsrn nam màcnsmdnrj quen cũscvbng chỉinmtrqaa Tầcysgn Uyêszfwn, hơovurn nữlixfa từcnsm nhỏiawqdnrj điblaãfvpo lậiblap chílpgy muốguqbn gảwmge cho anh, nêszfwn cảwmgem thấorkzy nhìcnsmn chỗbsut kia khôdnrjng sao. Ngàcnsmy điblaórqaa sau khi tan họipaxc vềiylf nhàcnsm liềiylfn mặcysgt dàcnsmy màcnsmy dạamsrn kéhzolo anh vàcnsmo phòinmtng, khẩwmlfn cầcysgu anh cởqnjyi quầcysgn cho côdnrj nhìcnsmn mộrtfyt chúhhbyt, hơovurn nữlixfa còinmtn khôdnrjng biếgyiat xấorkzu hổuxln bảwmgeo anh sờzuoo ngựgwhzc côdnrj, đibladnrj anh pháoffpn điblaoffpn giúhhbyp côdnrjrqaa phảwmgei ngựgwhzc côdnrj pháoffpt triểdnrjn rồqqzwi hay khôdnrjng. Côdnrjinmtn nhớhejahhbyc ấorkzy lỗbsut tai Tầcysgn Uyêszfwn điblaiawqszfwn quởqnjy mắqqzwng côdnrj mộrtfyt trậiblan, vàcnsmi ngàcnsmy sau điblaiylfu khôdnrjng đibladnrj ýcjbpdnrj.

hhbyc ấorkzy chỉinmt điblaơovurn giảwmgen làcnsm hiếgyiau kỳyohm, huốguqbng chi từcnsm nhỏiawq ngoàcnsmi bốguqb mẹmivh ra, côdnrj luôdnrjn coi Tầcysgn Uyêszfwn trởqnjy thàcnsmnh ngưzuoozuooi thâscvbn thiếgyiat nhấorkzt, cho dùmivh điblazuooi trưzuoohejac sau khi điblaãfvpo trưzuooqnjyng thàcnsmnh cũscvbng khôdnrjng cảwmgem thấorkzy sao cảwmge. Nhưzuoong màcnsmscvby giờzuoo, sau khi côdnrj điblaãfvpo quyếgyiat đibladrftnh điblaoạamsrn tuyệhxkyt lui tớhejai vớhejai anh, nghe anh nhắqqzwc lạamsri trưzuoohejac mặcysgt mìcnsmnh, côdnrj tấorkzt nhiêszfwn làcnsm mắqqzwc cỡipax khôdnrjng tựgwhz nhiêszfwn, thậiblat sựgwhz thốguqbng hậiblan khi điblaórqaa tạamsri sao mìcnsmnh khôdnrjng biếgyiat xấorkzu hổuxln nhưzuoo vậiblay.

Tầcysgn Uyêszfwn nhìcnsmn khuôdnrjn mặcysgt côdnrj điblaiawqszfwn, kìcnsmm néhzoln nửruhma ngàcnsmy cũscvbng khôdnrjng nórqaai điblaưzuoonbcmc mộrtfyt câscvbu, trong mắqqzwt dầcysgn dầcysgn hiệhxkyn lêszfwn vui vẻlkmk, anh dứuxlnt khoáoffpt điblauxlnng cạamsrnh côdnrj, lạamsri nắqqzwm bảwmge vai côdnrjorkzn vàcnsmo trong ngựgwhzc anh, cảwmge thâscvbn thểdnrj nhỏiawq nhắqqzwn củtlpya côdnrj liềiylfn bịdrft anh ôdnrjm vàcnsmo ngựgwhzc.

Bạamsrch Hiểdnrju Y tựgwhz xấorkzu hổuxln hồqqzwi tinh thầcysgn lạamsri, vộrtfyi vàcnsmng vưzuooơovurn tay muốguqbn điblawmlfy anh ra, Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri trựgwhzc tiếgyiap dùmivhng điblaôdnrji cáoffpnh tay dàcnsmi, cứuxlnng nhưzuoo sắqqzwt sílpgyt sao ôdnrjm sau lưzuoong côdnrj. Còinmtn đibladnrj ngăguqbn côdnrj giãfvpoy dụcfzca, duỗbsuti mộrtfyt châscvbn chèwtxtn giữlixfa hai châscvbn côdnrj, Bạamsrch Hiểdnrju Y lậiblap tứuxlnc liềiylfn bịdrft anh cốguqb đibladrftnh điblaêszfẃn gắqqzwt gao, khôdnrjng thểdnrj điblartfyng điblaiblay.

Khuôdnrjn mặcysgt Bạamsrch Hiểdnrju Y điblaiawqszfwn trừcnsmng mắqqzwt nhìcnsmn anh, cảwmge giậiblan nórqaai: “Tầcysgn Uyêszfwn, anh làcnsmm gìcnsm vậiblay? Mau thảwmgednrji ra!”

Tầcysgn Uyêszfwn vữlixfng vàcnsmng cốguqb đibladrftnh côdnrj khôdnrjng nhúhhbyc nhílpgych, lạamsri ấorkzn điblacysgu côdnrjcnsmo trong ngựgwhzc mìcnsmnh, cằcfzcm điblaèwtxt trêszfwn điblainmtnh điblacysgu côdnrj, giọipaxng điblaiệhxkyu điblaưzuooơovurng nhiêszfwn, “Đelreâscvby làcnsm em nợnbcm anh!”

zuoohejai tìcnsmnh huốguqbng nàcnsmy, Bạamsrch Hiểdnrju Y cũscvbng thậiblat sựgwhz cựgwhzc kỳyohm bấorkzt điblaqqzwc dĩnbcm, ởqnjy điblaáoffpy lòinmtng côdnrj, côdnrj chưzuooa từcnsmng nghĩnbcm sẽzuooscvby dưzuooa mậiblap mờzuoo vớhejai Tầcysgn Uyêszfwn, hy vọipaxng cuộrtfyc điblazuooi nàcnsmy cáoffpch xa anh, vĩnbcmnh viễlmkcn khôdnrjng gặcysgp lạamsri mớhejai tốguqbt. Nhưzuoong hếgyiat lầcysgn nàcnsmy tớhejai lầcysgn kháoffpc lờzuooi anh nórqaai cũscvbng córqaacnsmi phầcysgn điblaamsro lýcjbp, côdnrj thậiblat sựgwhz nợnbcm anh âscvbn tìcnsmnh.

Suy nghĩnbcm hồqqzwi lâscvbu côdnrj rốguqbt cụcfzcc vẫqqzwn phảwmgei bấorkzt điblaqqzwc dĩnbcm thởqnjycnsmi, “Cũscvbng chỉinmt mộrtfyt lầcysgn nàcnsmy thôdnrji.”

Anh ngưzuoonbcmc lạamsri cũscvbng sảwmgeng khoáoffpi điblaáoffpp, “Đelreưzuoonbcmc.”

Ôrqaam ngủtlpy thìcnsm ôdnrjm ngủtlpy, dùmivh sao chỉinmt mộrtfyt điblaêszfwm nàcnsmy, côdnrjscvbng sẽzuoo khôdnrjng thiếgyiau mộrtfyt miếgyiang thịdrftt. Bạamsrch Hiểdnrju Y nghĩnbcm xong liềiylfn nhắqqzwm mắqqzwt lạamsri, chỉinmt hy vọipaxng mộrtfyt điblaêszfwm sớhejam trôdnrji qua, anh điblacnsmng làcnsmm ra thêszfwm chuyệhxkyn gìcnsm nữlixfa.


Đelreang lúhhbyc côdnrj nhắqqzwm mắqqzwt lạamsri muốguqbn mìcnsmnh ngủtlpy thậiblat nhanh, Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri điblartfyt nhiêszfwn nắqqzwm tay côdnrj, toàcnsmn thâscvbn Bạamsrch Hiểdnrju Y bịdrft điblaâscvbm mộrtfyt cáoffpi, điblartfyt nhiêszfwn mởqnjy mắqqzwt nhìcnsmn anh, “Anh lạamsri muốguqbn làcnsmm gìcnsm nữlixfa?”

Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri nắqqzwm hai tay côdnrj, lôdnrjng màcnsmy nhílpgyu chặcysgt, “Tạamsri sao trờzuooi nórqaang nhưzuoo vậiblay màcnsm tay em lạamsri lạamsrnh thếgyia?”

”Trờzuooi sinh.” Bạamsrch Hiểdnrju Y bỏiawq lạamsri nàcnsmy câscvbu liềiylfn muốguqbn rúhhbyt tay khỏiawqi tay anh, khôdnrjng ngờzuoo khílpgy lựgwhzc anh lớhejan nhưzuoo vậiblay, côdnrjguqbn bảwmgen khôdnrjng rúhhbyt ra điblaưzuoonbcmc. Côdnrj lậiblap tứuxlnc vừcnsma vộrtfyi vừcnsma giậiblan, “Buồqqzwn ngủtlpy thìcnsm ngủtlpy điblai, anh làcnsmm cáoffpi gìcnsm vậiblay?”

Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri khôdnrjng điblaáoffpp, màcnsm trựgwhzc tiếgyiap nắqqzwm hai tay côdnrj bỏiawqcnsmo trong áoffpo anh, lạamsri dáoffpn chúhhbyng lêszfwn lồqqzwng ngựgwhzc, lúhhbyc nàcnsmy mớhejai vẻlkmk mặcysgt điblaưzuooơovurng nhiêszfwn điblaáoffpp:“Anh giúhhbyp em sưzuooqnjyi ấorkzm.”

Hai tay Bạamsrch Hiểdnrju Y vừcnsma chạamsrm vàcnsmo thâscvbn thểdnrj cứuxlnng rắqqzwn củtlpya anh, chỉinmt cảwmgem thấorkzy lòinmtng bàcnsmn tay bịdrft phỏiawqng mộrtfyt cáoffpi, côdnrj gầcysgn nhưzuoo khôdnrjng chúhhbyt nghĩnbcm ngợnbcmi liềiylfn muốguqbn kéhzolo tay vềiylf. Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri sílpgyt sao điblaèwtxt chặcysgt tay côdnrj, áoffpnh mắqqzwt điblaôdnrjng lạamsrnh, sắqqzwc mặcysgt nghiêszfwm túhhbyc, “Chớheja lộrtfyn xộrtfyn, em nhílpgych tớhejai nhílpgych lui nhưzuoo vậiblay, ma sáoffpt làcnsmm anh khôdnrjng chịdrftu điblaưzuoonbcmc.”

”Anh...” Bạamsrch Hiểdnrju Y cắqqzwn môdnrji, “Sao anh lạamsri vôdnrj sỉinmt nhưzuoo vậiblay?!”

”Vôdnrj sỉinmt?” Tầcysgn Uyêszfwn hừcnsm hừcnsm, “Muốguqbn so vôdnrj sỉinmt, anh sao córqaa thểdnrjoffpnh bằcfzcng em điblaưzuoonbcmc, anh còinmtn córqaa rấorkzt nhiềiylfu tưzuoo liệhxkyu vôdnrj sỉinmt em dùmivhng vớhejai anh điblaorkzy, córqaa muốguqbn nghe từcnsmng cáoffpi khôdnrjng?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y điblaiawq mặcysgt, vộrtfyi vàcnsmng phẫqqzwn hậiblan nórqaai: “Câscvbm miệhxkyng!”

Tầcysgn Uyêszfwn nhílpgyu màcnsmy, trêszfwn mặcysgt lộrtfy ra vàcnsmi phầcysgn điblaqqzwc ýcjbp, “Vậiblay thìcnsm em chớheja lộrtfyn xộrtfyn, ngoan ngoãfvpon ngủtlpy điblai.”

Bạamsrch Hiểdnrju Y cũscvbng thậiblat sựgwhz lo lắqqzwng anh sẽzuoorqaai ra việhxkyc trưzuoohejac kia làcnsmm côdnrj mấorkzt mặcysgt, trưzuoohejac kia côdnrj thílpgych Tầcysgn Uyêszfwn nhưzuoo vậiblay, vừcnsma nhìcnsmn thấorkzy anh liềiylfn hậiblan khôdnrjng thểdnrjlpgynh cảwmge ngưzuoozuooi trêszfwn ngưzuoozuooi anh khôdnrjng buôdnrjng ra. Từcnsm nhỏiawqcnsmm khôdnrjng biếgyiat bao nhiêszfwu chuyệhxkyn vôdnrj sỉinmt điblaguqbi vớhejai anh, cho nêszfwn côdnrjscvbng khôdnrjng dáoffpm lộrtfyn xộrtfyn nữlixfa, dứuxlnt khoáoffpt nghe theo anh.

Nhưzuoong màcnsm, tay côdnrj áoffpp vàcnsmo lồqqzwng ngựgwhzc củtlpya anh cũscvbng thậiblat sựgwhzcnsmm toàcnsmn thâscvbn khôdnrjng điblaưzuoonbcmc tựgwhz nhiêszfwn, cứuxln nhưzuoo vậiblay dáoffpn vàcnsmo anh, cảwmgem giáoffpc rắqqzwn chắqqzwc căguqbng min kia rõhhbycnsmng nhưzuoo thếgyia, nhiệhxkyt điblartfyrqaang rựgwhzc trêszfwn ngưzuoozuooi anh cũscvbng truyềiylfn từcnsm ngórqaan tay tớhejai trêszfwn ngưzuoozuooi côdnrj. Tráoffpi tim trong lồqqzwng ngựgwhzc kia giốguqbng nhưzuoo điblaang điblaiblap từcnsmng nhịdrftp trong bàcnsmn tay côdnrj, mỗbsuti nhịdrftp điblaiblap cũscvbng córqaa thểdnrjcnsmm tim côdnrj run theo.

Kếgyiat hôdnrjn vớhejai anh năguqbm năguqbm, hìcnsmnh dáoffpng từcnsmng tấorkzc thịdrftt trêszfwn ngưzuoozuooi anh, mỗbsuti mộrtfyt chỗbsutdnrj điblaiylfu biếgyiat rõhhby, hơovurn nữlixfa giờzuoo phúhhbyt nàcnsmy hai ngưzuoozuooi dựgwhza vàcnsmo gầcysgn nhưzuoo thếgyia, gầcysgn tớhejai mứuxlnc khôdnrjng cầcysgn nhìcnsmn côdnrjscvbng córqaa thểdnrj cảwmgem giáoffpc điblaưzuoonbcmc hầcysgu kếgyiat anh nhúhhbyc nhílpgych. Hơovuri thởqnjy ôdnrjn nhu trêszfwn ngưzuoozuooi anh phảwmgecnsmo mặcysgt côdnrj, mùmivhi hưzuooơovurng quen thuộrtfyc nhưzuoo vậiblay, làcnsmm từcnsmng kỳyohmuxlnc côdnrj điblaãfvpo niêszfwm phong vàcnsmo kho lạamsri ùmivha vềiylf.

Kỳyohm thậiblat Tầcysgn Uyêszfwn cũscvbng córqaa thờzuooi điblaiểdnrjm ôdnrjn nhu vớhejai côdnrj, điblaórqaa chílpgynh làcnsmqnjy trêszfwn giưzuoozuoong, ởqnjy trêszfwn giưzuoozuoong lúhhbyc nàcnsmo anh cũscvbng kiêszfwn nhẫqqzwn hơovurn bao giờzuoo hếgyiat. Anh sẽzuoo khôdnrjng mạamsrnh mẽzuoo điblaâscvbm tớhejai chỉinmtcnsm muốguqbn pháoffpt tiếgyiat, anh sẽzuoo từcnsm từcnsmdnrji cuốguqbn côdnrj, mỗbsuti mộrtfyt lầcysgn cũscvbng córqaa thểdnrjcnsmm cho côdnrj thểdnrj nghiệhxkym loạamsri cảwmgem giáoffpc làcnsmm ngưzuoozuooi ta hílpgyt thởqnjy khôdnrjng thôdnrjng. Hơovurn nữlixfa ởqnjy phúhhbyt cuốguqbi cùmivhng anh cũscvbng sẽzuoo ôdnrjm côdnrj thậiblat chặcysgt, lộrtfy ra giọipaxng nórqaai khàcnsmn khàcnsmn gợnbcmi cảwmgem thâscvbn thiếgyiat gọipaxi bêszfwn tai côdnrj“Vợnbcm ơovuri“.

Bạamsrch Hiểdnrju Y nghĩnbcm tớhejai nhữlixfng chuyệhxkyn nàcnsmy, trêszfwn mặcysgt rấorkzt nhanh liềiylfn điblaiawqruhmng, tiếgyiap theo sắqqzwc mặcysgt dầcysgn lan rộrtfyng, cho điblaếgyian khi quay điblacysgu mặcysgt điblaãfvpo điblaiawq gắqqzwt.

Tầcysgn Uyêszfwn nhìcnsmn qua bộrtfyoffpng nàcnsmy củtlpya côdnrj, áoffpnh mắqqzwt sâscvbu thêszfwm vàcnsmi phầcysgn, lôdnrjng màcnsmy nhílpgyu lạamsri, “Em điblaang suy nghĩnbcm lung tung gìcnsm vậiblay? Sao mặcysgt lạamsri điblaiawq thàcnsmnh thếgyiacnsmy?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y phụcfzcc hồqqzwi tinh thầcysgn lạamsri, lậiblap tứuxlnc oáoffpn hậiblan chílpgynh mìcnsmnh thếgyia nhưzuoong nghĩnbcm tớhejai nhữlixfng chuyệhxkyn nàcnsmy. Côdnrj vộrtfyi vàcnsmng cúhhbyi điblacysgu xuốguqbng điblai thửruhm che giấorkzu dáoffpng vẻlkmk kháoffpc thưzuoozuoong củtlpya mìcnsmnh, lạamsri nghe tiếgyiang cưzuoozuooi điblacysgy hàcnsmm ýcjbp củtlpya Tầcysgn Uyêszfwn truyềiylfn từcnsm điblainmtnh điblacysgu xuốguqbng, “Giấorkzu điblacysgu lòinmti đibladnrji.”

Bạamsrch Hiểdnrju Y vừcnsma thẹmivhn thùmivhng vừcnsma lúhhbyng túhhbyng, trong lúhhbyc nhấorkzt thờzuooi lạamsri khôdnrjng biếgyiat phảwmgen báoffpc anh ra sao.

Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri điblartfyt nhiêszfwn co ngưzuoozuooi lạamsri, áoffpnh mắqqzwt lợnbcmi hạamsri kia cùmivhng côdnrj hai mắqqzwt nhìcnsmn nhau, vẻlkmk mặcysgt nghiêszfwm túhhbyc nghiêszfwm túhhbyc hỏiawqi côdnrj, “Em vừcnsma nghĩnbcmcnsm vậiblay?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y trừcnsmng mắqqzwt liếgyiac anh mộrtfyt cáoffpi, “Khôdnrjng nghĩnbcmcnsm hếgyiat! Anh lạamsri ăguqbn nórqaai lung tung nữlixfa, tôdnrji sẽzuoo trựgwhzc tiếgyiap điblai vềiylf điblaorkzy.”

Tầcysgn Uyêszfwn thỏiawqa hiệhxkyp thởqnjycnsmi, “Đelreưzuoonbcmc rồqqzwi điblaưzuoonbcmc rồqqzwi, ngủtlpy ngon.” Cáoffpnh tay ôdnrjm côdnrj lạamsri chặcysgt thêszfwm chúhhbyt, dưzuoozuoong nhưzuoo sợnbcmdnrj sẽzuoo chạamsry trốguqbn mấorkzt trong lúhhbyc anh khôdnrjng chúhhby ýcjbp.

Hai ngưzuoozuooi khôdnrjng nórqaai gìcnsm thêszfwm, Bạamsrch Hiểdnrju Y cũscvbng mệhxkyt mỏiawqi, vôdnrj thứuxlnc ngủtlpy thiếgyiap điblai.

Chỉinmtcnsm điblaêszfwm nay Bạamsrch Hiểdnrju Y lạamsri mơovur thấorkzy áoffpc mộrtfyng.

dnrjovur điblaếgyian ngàcnsmy điblaórqaa, Khưzuooơovurng Nghiêszfwn Kỳyohm chạamsry điblaếgyian chỗbsutdnrjcnsmm việhxkyc, vẻlkmk mặcysgt điblaqqzwc ýcjbprqaai vớhejai côdnrj: “Chịdrft cho rằcfzcng Tầcysgn Uyêszfwn yêszfwu chịdrft sao? Chịdrft điblacnsmng nằcfzcm mơovur! Anh ấorkzy căguqbn bảwmgen khôdnrjng yêszfwu chịdrft, nếgyiau nórqaai anh ấorkzy yêszfwu chịdrft, tạamsri sao lúhhbyc nàcnsmo cũscvbng hờzuoo hữlixfng vớhejai chịdrft?! Nếgyiau anh ấorkzy yêszfwu chịdrftscvbng sẽzuoo khôdnrjng đibladnrj chịdrft mỗbsuti ngàcnsmy điblaiylfu ởqnjy nhàcnsm mộrtfyt mìcnsmnh! Còinmtn nữlixfa... Chịdrftôdnrj cho rằcfzcng điblauổuxlni tôdnrji ra khỏiawqi nhàcnsm thìcnsm chịdrft sẽzuoo thắqqzwng sao? Sai rồqqzwi! Córqaa lẽzuoo chịdrft khôdnrjng biếgyiat Tầcysgn Uyêszfwn léhzoln cho tôdnrji ởqnjy tạamsri mộrtfyt căguqbn nhàcnsm củtlpya anh ấorkzy điblaúhhbyng khôdnrjng?! Ngay ởqnjy Hoàcnsmnh Tháoffpi Uyểdnrjn! Chịdrftscvbng biếgyiat chỗbsut kia khôdnrjng xa côdnrjng ty củtlpya anh ấorkzy màcnsm! Hơovurn nữlixfa mỗbsuti lầcysgn tan tầcysgm anh ấorkzy cũscvbng điblaếgyian chỗbsutdnrji ngồqqzwi mộrtfyt chúhhbyt điblaorkzy! Chịdrft điblaiylfu khôdnrjng biếgyiat phảwmgei khôdnrjng?”

Nghe nhữlixfng lờzuooi nàcnsmy, Bạamsrch Hiểdnrju Y giốguqbng nhưzuoo bịdrfthzolt điblaáoffpnh, sữlixfng sờzuoo, ngẩwmlfn ngưzuoozuooi rấorkzt lâscvbu mớhejai phụcfzcc hồqqzwi tinh thầcysgn lạamsri. Côdnrjscvbng khôdnrjng đibladnrj ýcjbp Khưzuooơovurng Nghiêszfwn Kỳyohm lảwmgei nhảwmgei, còinmtn chưzuooa tớhejai giờzuoo tan sởqnjy liềiylfn chạamsry điblai,côdnrjoffpi xe cựgwhzc nhanh điblaếgyian côdnrjng ty củtlpya Tầcysgn Uyêszfwn, khôdnrjng đibladnrj ýcjbp tấorkzt cảwmge nhữlixfng ai ngăguqbn trởqnjy, trựgwhzc tiếgyiap xôdnrjng vàcnsmo trong phòinmtng làcnsmm việhxkyc củtlpya anh.

”Anh nórqaai điblai, córqaa phảwmgei anh cho Khưzuooơovurng Nghiêszfwn Kỳyohmqnjyguqbn phòinmtng tạamsri Hoàcnsmnh Tháoffpi Uyểdnrjn hay khôdnrjng?”

Tầcysgn Uyêszfwn từcnsm trưzuoohejac máoffpy vi tílpgynh ngẩwmlfng điblacysgu lêszfwn nhàcnsmn nhạamsrt nhìcnsmn côdnrj mộrtfyt cáoffpi. Đelreãfvpo qua mộrtfyt thờzuooi gian hai chưzuooa gặcysgp mặcysgt, thấorkzy côdnrj xuấorkzt hiệhxkyn tạamsri nơovuri nàcnsmy, anh cũscvbng khôdnrjng thắqqzwc mắqqzwc, chỉinmt dứuxlnt khoáoffpt quăguqbng ra mộrtfyt chữlixf, “Phảwmgei.”

Bạamsrch Hiểdnrju Y chỉinmt cảwmgem thấorkzy tráoffpi tim giốguqbng nhưzuoo bịdrft hung hăguqbng điblaâscvbm mộrtfyt cáoffpi, điblacysgc biệhxkyt làcnsm nhìcnsmn qua vẻlkmk mặcysgt khôdnrjng cho làcnsm điblaúhhbyng củtlpya anh, côdnrj điblaau điblaếgyian lui vềiylf phílpgya sau mộrtfyt bưzuoohejac, hílpgyt sâscvbu vàcnsmi lầcysgn mớhejai lấorkzy lạamsri sứuxlnc, “Tạamsri sao vậiblay chứuxln? Tạamsri sao lạamsri làcnsmm thếgyia? Anh biếgyiat rõhhbydnrj ta córqaa ýcjbp vớhejai anh, tạamsri sao anh lạamsri giúhhbyp côdnrj ta? Anh cũscvbng biếgyiat em ghéhzolt côdnrj ta điblaếgyian nhưzuoozuoong nàcnsmo màcnsm!”

Tầcysgn Uyêszfwn mệhxkyt mỏiawqi vuốguqbt tráoffpn, “Bạamsrch Hiểdnrju Y, tôdnrji khôdnrjng muốguqbn bởqnjyi vìcnsm loạamsri chuyệhxkyn lôdnrjng gàcnsm vỏiawq tỏiawqi (* chuyệhxkyn nhỏiawq nhặcysgt) nàcnsmy màcnsmscvby gổuxln vớhejai em. Em vềiylf trưzuoohejac điblai, hiệhxkyn tạamsri tôdnrji điblaang bềiylf bộrtfyn nhiềiylfu việhxkyc, córqaa chuyệhxkyn gìcnsm chờzuoodnrji trởqnjy vềiylf rồqqzwi hãfvpoy nórqaai.”

”Chuyệhxkyn lôdnrjng gàcnsm vỏiawq tỏiawqi? Anh cảwmgem thấorkzy điblaâscvby làcnsm chuyệhxkyn lôdnrjng gàcnsm vỏiawq tỏiawqi? Tầcysgn Uyêszfwn, anh nórqaai thậiblat cho em biếgyiat, anh ởqnjymivhng côdnrj ta sao? Nếgyiau khôdnrjng sao anh lạamsri tốguqbt bụcfzcng cho côdnrj ta ởqnjy lạamsri? Tạamsri sao lạamsri córqaa kiêszfwn nhẫqqzwn mỗbsuti ngàcnsmy điblaiylfu tớhejai chỗbsutdnrj ta ngồqqzwi?”

Tầcysgn Uyêszfwn nhắqqzwm mắqqzwt lạamsri, lúhhbyc mởqnjy mắqqzwt, trong cặcysgp mắqqzwt kia điblaãfvpo nhiễlmkcm lêszfwn sựgwhz giậiblan dữlixf, “Em điblaang nghĩnbcm lung tung cáoffpi gìcnsm vậiblay?! Tôdnrji giúhhbyp côdnrjorkzy chẳmivhng qua cũscvbng làcnsmcnsmdnrjorkzy làcnsm em họipax em, khôdnrjng muốguqbn ôdnrjng bàcnsm em làcnsmm ồqqzwn lêszfwn! Khôdnrjng hơovurn!”

Bạamsrch Hiểdnrju Y cũscvbng ýcjbp thứuxlnc điblaưzuoonbcmc mìcnsmnh quáoffp mứuxlnc kílpgych điblartfyng, vộrtfyi vàcnsmng điblaiềiylfu chỉinmtnh hôdnrj hấorkzp bìcnsmnh phụcfzcc lạamsri, “Đelreưzuoonbcmc, làcnsm em sai, em nghĩnbcm oan cho anh, em khôdnrjng nêszfwn ghi ngờzuoo anh, hôdnrjm nay annh vềiylf nhàcnsm điblaưzuoonbcmc khôdnrjng? Em sẽzuoocnsmm mórqaan ăguqbn anh thílpgych nhấorkzt, điblaãfvposcvbu rồqqzwi anh chưzuooa vềiylf nhàcnsm, em rấorkzt nhớheja anh.”

Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri trựgwhzc tiếgyiap điblaórqaang máoffpy tílpgynh lạamsri, vừcnsma điblauxlnng dậiblay vừcnsma nórqaai: “Dạamsro nàcnsmy anh điblaang bậiblan muốguqbn chếgyiat, khôdnrjng córqaa thờzuooi gian trởqnjy vềiylf, chờzuoo anh hếgyiat bậiblan thìcnsm sẽzuoo trởqnjy vềiylf, anh phảwmgei điblai họipaxp, em vềiylf nhàcnsm trưzuoohejac điblai, điblacnsmng náoffpo loạamsrn nữlixfa!”

rqaai xong lơovur̀i này liềiylfn trựgwhzc tiếgyiap cầcysgm máoffpy tílpgynh điblai ra cửruhma, Bạamsrch Hiểdnrju Y khôdnrjng kịdrftp nghĩnbcm nhiềiylfu, theo bảwmgen năguqbng chạamsry tớhejai sau lưzuoong ôdnrjm anh, “Uyêszfwn ca, điblacnsmng giậiblan em, em biếgyiat em sai rồqqzwi, em khôdnrjng nêszfwn nghi ngờzuoo anh. Vậiblay chờzuoo sau khi em làcnsmm mórqaan ăguqbn xong, mang tớhejai côdnrjng ty ăguqbn cùmivhng anh córqaa điblaưzuoonbcmc khôdnrjng? Chúhhbyng ta điblaãfvposcvbu rồqqzwi khôdnrjng ăguqbn cơovurm chung.”

Tầcysgn Uyêszfwn lạamsri lạamsrnh lùmivhng kéhzolo tay côdnrj ra, tứuxlnc giậiblan nórqaai: “Bạamsrch Hiểdnrju Y, cuốguqbi cùmivhng thìcnsm em muốguqbn tùmivhy hứuxlnng tớhejai bao giờzuoo điblaâscvby? Tôdnrji bảwmgeo em vềiylf nhàcnsm em nghe khôdnrjng?”

Khuôdnrjn mặcysgt anh trầcysgm xuốguqbng, trong mắqqzwt tràcnsmn điblacysgy tứuxlnc giậiblan, áoffpnh mắqqzwt nhìcnsmn côdnrj khôdnrjng córqaa nửruhma điblaiểdnrjm thưzuooơovurng tiếgyiac, dưzuoozuoong nhưzuoodnrj khôdnrjng phảwmgei vợnbcm anh, màcnsmcnsm mộrtfyt phiềiylfn toáoffpi cứuxlnoffpm dílpgynh lấorkzy anh, làcnsmm anh khôdnrjng thoáoffpt khỏiawqi!

Anh lạamsrnh lùmivhng làcnsmm côdnrj điblaau lòinmtng điblaếgyian mứuxlnc khôdnrjng thểdnrj nhúhhbyc nhílpgych, côdnrjoffp hốguqbc mồqqzwm, pháoffpt hiệhxkyn mìcnsmnh thếgyia nhưzuoong mộrtfyt câscvbu điblaiylfu nórqaai khôdnrjng nêszfwn lờzuooi. Màcnsm Tầcysgn Uyêszfwn cũscvbng khôdnrjng nhiềiylfu lờzuooi vớhejai côdnrj, lạamsrnh lùmivhng xoay ngưzuoozuooi rờzuooi điblai, bảwmgeo thưzuoocjbpcnsmo uyểdnrjn chuyểdnrjn mờzuooi côdnrj rờzuooi điblai.

Bạamsrch Hiểdnrju Y khôdnrjng thểdnrjcnsmo hìcnsmnh dung lúhhbyc nàcnsmy mìcnsmnh tuyệhxkyt vọipaxng nhưzuoozuoong nàcnsmo, côdnrjrqaa thểdnrjcnsm anh màcnsm khôdnrjng đibladnrj ýcjbp việhxkyc anh cho Khưzuooơovurng Nghiêszfwn Kỳyohmqnjy lạamsri, thậiblam chílpgyscvbng khôdnrjng hỏiawqi tạamsri sao anh lạamsri léhzoln lui tớhejai vớhejai Khưzuooơovurng Nghiêszfwn Kỳyohm sau lưzuoong côdnrj.Cáoffpi gìcnsmdnrjscvbng khôdnrjng đibladnrj ýcjbp, côdnrj chỉinmt muốguqbn anh nhìcnsmn côdnrj mộrtfyt lầcysgn, côdnrj điblaãfvpo khổuxln sởqnjy cầcysgu khẩwmlfn thàcnsmnh dạamsrng nàcnsmy, tạamsri sao anh vẫqqzwn điblaguqbi xửruhm vớhejai côdnrj lạamsrnh lùmivhng nhưzuoo vậiblay, hoàcnsmn toàcnsmn khôdnrjng thấorkzy côdnrj khórqaac, hoàcnsmn toàcnsmn khôdnrjng thấorkzy côdnrj điblaau khổuxln, cứuxln tuyệhxkyt tìcnsmnh trựgwhzc tiếgyiap rờzuooi điblai nhưzuoo vậiblay, vìcnsm sao?

Bạamsrch Hiểdnrju Y chỉinmt cảwmgem giáoffpc mìcnsmnh ngãfvpocnsmo mộrtfyt hầcysgm băguqbng, nưzuoohejac lạamsrnh nhưzuooguqbng thẩwmlfm thấorkzu qua da thịdrftt, nhưzuoo nhữlixfng câscvby kim sắqqzwc nhọipaxn điblaâscvbm vàcnsmo toàcnsmn thâscvbn côdnrj. Côdnrj muốguqbn giãfvpoy dụcfzca thoáoffpt khỏiawqi điblaâscvby, nhưzuoong thâscvbn thểdnrj lạamsri nhưzuoo bịdrft phong ấorkzn khôdnrjng thểdnrj nhúhhbyc nhílpgych, chỉinmtrqaa thểdnrj mặcysgc cho sựgwhz tuyệhxkyt vọipaxng ùmivhn ùmivhn kéhzolo tớhejai bao phủtlpy toàcnsmn bộrtfy.

Bạamsrch Hiểdnrju Y tỉinmtnh lạamsri từcnsmovurn áoffpc mộrtfyng, toàcnsmn thâscvbn điblaãfvpo điblauxln mộrtfyt tầcysgng mồqqzwdnrji lạamsrnh.

dnrj pháoffpt hiệhxkyn lúhhbyc nàcnsmy mìcnsmnh lạamsri nằcfzcm ởqnjy mộrtfyt lồqqzwng ngựgwhzc ấorkzm áoffpp, màcnsm giọipaxng nórqaai Tầcysgn Uyêszfwn trầcysgm thấorkzp ôdnrjn nhu vừcnsma vặcysgn từcnsm điblainmtnh điblacysgu truyềiylfn xuốguqbng, “Đelreưzuoonbcmc rồqqzwi, khôdnrjng phảwmgei sợnbcm, anh ởqnjy điblaâscvby, anh ởqnjy cạamsrnh em, điblacnsmng sợnbcm!”

Giốguqbng nhưzuoo bịdrfthzolt điblaáoffpnh mộrtfyt cáoffpi, Bạamsrch Hiểdnrju Y điblartfyt nhiêszfwn tỉinmtnh hồqqzwn lạamsri, côdnrjzuoozuoong nhưzuoo điblawmlfy ngưzuoozuooi trưzuoohejac mắqqzwt ra theo bảwmgen năguqbng, khôdnrjng chờzuoo anh phảwmgen ứuxlnng kịdrftp điblaãfvpo nhảwmgey xuốguqbng giưzuoozuoong, kéhzolo giãfvpon khoảwmgeng cáoffpch vớhejai anh, áoffpnh mắqqzwt lạamsrnh lùmivhng nhìcnsmn anh.

Tầcysgn Uyêszfwn bịdrft sựgwhz thay điblauxlni bấorkzt thìcnsmnh lìcnsmnh củtlpya côdnrjcnsmm ngẩwmlfn ngưzuoozuooi, áoffpnh mắqqzwt côdnrj nhìcnsmn anh nhưzuoooffpn hậiblan, trong lòinmtng Tầcysgn Uyêszfwn căguqbng thẳmivhng, vộrtfyi vàcnsmng tiếgyian lêszfwn mộrtfyt bưzuoohejac. Nhưzuoong màcnsminmtn chưzuooa tớhejai trưzuoohejac mặcysgt côdnrj lạamsri thấorkzy côdnrj tứuxlnc giậiblan nórqaai: “Đelrecnsmng tớhejai điblaâscvby!”

zuoohejac châscvbn Tầcysgn Uyêszfwn khựgwhzng lạamsri, áoffpnh mắqqzwt luốguqbng cuốguqbng nhìcnsmn côdnrj, “Sao vậiblay?”

Bạamsrch Hiểdnrju Y hílpgyt sâscvbu mộrtfyt hơovuri, côdnrj điblartfyt nhiêszfwn cảwmgem thấorkzy mìcnsmnh quảwmge thựgwhzc rấorkzt buồqqzwn cưzuoozuooi, côdnrj vừcnsma suýcjbpt mềiylfm lòinmtng vớhejai anh,vìcnsm anh sưzuooqnjyi ấorkzm tay cho côdnrj khiếgyian tráoffpi tim côdnrj cảwmgem thấorkzy ấorkzm áoffpp. Khôdnrjng chỉinmt vậiblay, côdnrjinmtn khôdnrjng điblaiylf phòinmtng màcnsm ngủtlpy thiếgyiap điblai trong ngựgwhzc anh.

Nếgyiau nhưzuoo khôdnrjng phảwmgei cơovurn áoffpc mộrtfyng nàcnsmy lôdnrji côdnrj trởqnjy lạamsri thựgwhzc tếgyia điblaáoffpng sợnbcm, córqaa phảwmgei côdnrj lạamsri muốguqbn quỳyohm rạamsrp dưzuoohejai ốguqbng quầcysgn Tầcysgn Uyêszfwn lầcysgn nữlixfa, lạamsri bịdrft anh ngưzuoonbcmc điblaếgyian thảwmgem thưzuooơovurng hay khôdnrjng?

Áeislnh mắqqzwt anh dịdrftu dàcnsmng mộrtfyt chúhhbyt màcnsmy điblaãfvpo cảwmgem điblartfyng, màcnsmy điblaãfvpo quêszfwn anh ta từcnsmng điblaguqbi xửruhm vớhejai màcnsmy nhưzuoo thếgyiacnsmo ưzuoo? Đelreãfvpo quêszfwn anh ta tựgwhz tay điblawmlfy màcnsmy rơovuri vàcnsmo hầcysgm băguqbng lạamsrnh lẽzuooo vôdnrj tậiblan sao? Đelreãfvpo quêszfwn anh ta ngàcnsmy ngàcnsmy lạamsrnh nhạamsrt màcnsmy nhưzuoo thếgyiacnsmo? Đelreãfvpo quêszfwn màcnsmy điblaãfvpo điblaau khổuxlnmivhng vẫqqzwy thếgyiacnsmo sao? (tựgwhz chấorkzt vấorkzn nêszfwn đibladnrj “màcnsmy” nhéhzol)

Hiệhxkyn giờzuoo thếgyia nhưzuoong màcnsmy lạamsri mềiylfm lòinmtng vớhejai anh ấorkzy, sao màcnsmy córqaa thểdnrj bỉinmtuxlni điblaếgyian nưzuoohejac nàcnsmy chứuxln?

Đelreúhhbyng rồqqzwi, vừcnsma nãfvpoy chẳmivhng qua chỉinmtcnsmovurn áoffpc mộrtfyng củtlpya màcnsmy, màcnsmy điblaãfvpo tỉinmtnh lạamsri khỏiawqi cơovurn áoffpc mộrtfyng, tuyệhxkyt điblaguqbi khôdnrjng điblaưzuoonbcmc lạamsri dílpgynh vàcnsmo cơovurn áoffpc mộrtfyng điblaórqaa nữlixfa!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.