Tru Tiên

Chương 149 : Hội Minh

    trước sau   
   

Thanh Vâbzimn Sơhtgin, Thôtzdhng Thiêoifun Phong.

 

Ngoài đdfbfoifụn Ngọc Thanh, tâbzim̀ng tâbzim̀ng lơhtgíp lơhtgíp ngưicfrơhtgìI đdfbfưicfŕng thành hàng ngũ. Nhìn kỹ, họ đdfbfêoifùu là ngưicfrơhtgìI chính đdfbfạo, bao gôtzdh̀m cả Thanh Vâbzimn Môtzdhn chưicfrơhtgỉng môtzdhn Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn cùng Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c côtzdh́c chủ Vâbzimn Dịch Lam. Phía sau hai ngưicfrơhtgìI đdfbfó đdfbfêoifùu là danh sĩ cao nhâbzimn khác của hai phái Thanh Vâbzimn và Phâbzim̀n Hưicfrơhtging, cũg tụ tâbziṃp tạI đdfbfâbzimy. Nhìn vào trâbziṃn thêoifú, tưicfṛa hôtzdh̀ nhưicfr chuâbzim̉n bị nghêoifunh đdfbfón môtzdḥt nhâbzimn vâbziṃt nào đdfbfó.

 

Khôtzdhng biêoifút là ngưicfrơhtgìI nào mà có măndvỵt mũi dưicfr̃ vâbziṃy?




 

Các môtzdhn phái nhỏ khôtzdhng kêoifủ, thơhtgìI khăndvýc đdfbfó, các nhâbzimn vâbziṃt trọng yêoifúu của Thanh Vâbzimn Môtzdhn cùng Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c đdfbfạI đdfbfa sôtzdh́ đdfbfêoifùu đdfbfã tụ họp lạI. Bêoifun Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c là Thưicfrơhtgịng Quan Sách, Lưicfr̃ Thuâbziṃn, đdfbfạI đdfbfêoifụ tưicfr̉ đdfbfơhtgìI thưicfŕ hai là Lý Tuâbzimn, Yêoifún Hôtzdh̀ng đdfbfưicfŕng phía sau côtzdh́c chủ Vâbzimn Dịch Lam. Kỳ trung, Lý Tuâbzimn măndvỵt vôtzdh biêoifủu cảm, nhưicfrng săndvýc khí có vẻ khó coi, khôtzdhng nhưicfr̃ng vâbziṃy bôtzdh́n bêoifù xung quanh vang lêoifun nhưicfr̃ng tiêoifúng thì thâbzim̀m to nhỏ, nhưicfr̃ng ánh măndvýt cưicfŕ liêoifúc qua gã, càng làm cho săndvýc măndvỵt họ Lý thêoifum khó coi.

 

oifù phía Thanh Vâbzimn Môtzdhn, bọn Đmnbsoifùn Bâbziḿt Dịch, Tăndvyng Thúc Thưicfrơhtgìng, Thuỷ Nguyêoifụt đdfbfạI sưicfr, Têoifù Hạo, thủ toạ các mạch đdfbfêoifùu có măndvỵt tạI hiêoifụn trưicfrơhtgìng, bao gôtzdh̀m cả bọn đdfbfêoifụ tưicfr̉ Tiêoifuu Dâbziṃt Tài cũng đdfbfưicfŕng sau lưicfrng Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn. Chỉ là trong sôtzdh́ đdfbfó, xuâbziḿt săndvýc nhâbziḿt của Thanh Vâbzimn Môtzdhn trong nhưicfr̃ng năndvym gâbzim̀n đdfbfâbzimy, nhâbzimn vâbziṃt đdfbfưicfrơhtgịc kính trọng nhâbziḿt, Lục Tuyêoifút Kỳ, lạI khôtzdhng thâbziḿy bóng dáng đdfbfâbzimu hêoifút. Ngoài ra, Lâbzimm Kinh Vũ cũng khôtzdhng có măndvỵt, khôtzdhng hiêoifủu có phảI còn ơhtgỉ trong Tôtzdh̉ Sưicfricfr̀ Đmnbsưicfrơhtgìng hay khôtzdhng.

 

TrơhtgìI trong sáng, khôtzdhng trung vạn dăndvỵm khôtzdhng mâbzimy, gió núi khôtzdhng mạnh, thôtzdh̉I đdfbfêoifùu đdfbfêoifùu khôtzdhng ngưicfr̀ng làm cho ai ai cũng có cảm giác thưicfr thái. Nêoifúu khôtzdhng phảI trong phàm trâbzim̀n tục thêoifú có quá nhiêoifùu âbzimn oán cưicfr̀u sát, răndvým rôtzdh́I khôtzdhng ngưicfr̀ng, thì đdfbfâbzimy đdfbfích thị là tiêoifun cảnh giưicfr̃a nhâbzimn gian.

 

Trong sôtzdh́ đdfbfám đdfbfôtzdhng đdfbfăndvỳng sau, nhiêoifùu ngưicfrơhtgìI bàn tán thì thâbzim̀m, âbzim̉n ưicfrơhtgíc nghe thâbziḿy đdfbfạI bôtzdḥ phâbziṃn đdfbfêoifùu đdfbfang nhăndvýc tơhtgíI trưicfrơhtgìng hạo kiêoifúp lơhtgín nhâbziḿt của nhâbzimn gian này. Nhưicfr̃ng câbzimu nói đdfbfó lọt vào tai Thanh Vâbzimn chưicfrơhtgỉng môtzdhn Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn, săndvýc măndvỵt ngưicfrng trọng, khôtzdhng nhâbzim̃n nhịn đdfbfưicfrơhtgịc khẽ thơhtgỉ dài.

 

Thanh âbzimm của ôtzdhng ta khôtzdhng lơhtgín, nhiêoifùu ngưicfrơhtgìI xung quanh khôtzdhng chú ý, Phâbzim̀n Hưicfrơhtging côtzdh́c chủ Vâbzimn Dịch Lam đdfbfưicfŕng đdfbfăndvỳng trưicfrơhtgíc lạI nghe đdfbfưicfrơhtgịc, quay đdfbfâbzim̀u nhìn vêoifù phía Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn, thâbziḿp giọng nói: “Đmnbsạo Huyêoifùn huynh cơhtgí gì lạI thơhtgỉ dài?”

 

Đmnbsạo Huyêoifùn găndvýng gưicfrơhtgịng nơhtgỉ môtzdḥt nụ cưicfrơhtgìi, lăndvýc đdfbfâbzim̀u nói: “Ta nghe nhưicfr̃ng đdfbfạo hưicfr̃u sau lưicfrng bọn ta bàn tán, có quá ít ngưicfrơhtgìi còn lạc quan”.

 

bzimn Dịch Lam cưicfrơhtgìI cưicfrơhtgìI nói: “Đmnbsạo Huyêoifùn huynh hà tâbziḿt phảI đdfbfêoifủ ý tơhtgíI bọn họ, tuy hạo kiêoifúp ngày nay đdfbfã thành, sinh linh đdfbfôtzdh̀ thán, nhưicfrng bọn ta hiêoifụn nay là hy vọng cuôtzdh́I cùng của thiêoifun hạ chúng sinh, đdfbfôtzdh́I diêoifụn vơhtgíI lũ yêoifuu nghiêoifụt quái thú cùng hung cưicfṛc ác, sưicfr huynh thâbzimn là thiêoifun hạ lãnh tụ, nêoifúu ngưicfrơhtgìI khôtzdhng còn tín tâbzimm, thì làm sao có thêoifủ là kỳ vọng  của thiêoifun hạ chúng sinh bá tánh đdfbfưicfrơhtgịc.”

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn săndvýc măndvỵt có chút biêoifún đdfbfôtzdh̉I, trong ăndvýmt lâbziḿp loáng tinh quang, hưicfrơhtgíng vêoifù Vâbzimn Dịch Lam liêoifúc môtzdḥt cái, chỉ thâbziḿy con ngưicfrơhtgìI đdfbfó quá ưicfr thong dong, dưicfrơhtgìng nhưicfr khôtzdhng có ý gì khác, đdfbfoifủm môtzdḥt nụ cưicfrơhtgìI: “Vâbzimn thí chủ nói quả đdfbfúng quá, bâbzim̀n đdfbfạo có tài đdfbfưicfŕc gì mà gánh vác đdfbfưicfrơhtgịc bôtzdh́n chưicfr̃ ‘Thiêoifun hạ lãnh tụ’ đdfbfó. Lâbzim̀n này đdfbfạI kiêoifúp yêoifuu thú, tàn hạI sinh linh, bọn ta là ngưicfrơhtgìI học đdfbfạo, lạI môtzdḥt lòng thơhtgì phụng chính đdfbfạo, tưicfṛ nhiêoifun khôtzdhng thêoifủ đdfbfăndvỵt mình ra ngoài chuyêoifụn. ĐmnbsơhtgịI Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn đdfbfêoifún đdfbfâbzimy, ba phái cùng liêoifun minh vơhtgíI thiêoifun hạ hào kiêoifụt, vì dâbzimn mà hy sinh cũng khôtzdhng uôtzdh̉ng môtzdḥt đdfbfơhtgìI học đdfbfạo”.

 

bzimn Dịch Lam gâbziṃt đdfbfâbzim̀u nói: “Sưicfr huynh nói râbziḿt đdfbfúng”.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn trả lơhtgìI băndvỳng môtzdḥt nụ cưicfrơhtgìI nhưicfrng trong tâbzimm lạI có môtzdḥt cảm giác lạ, Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c côtzdh́c chủ Vâbzimn Dịch Lam trưicfrơhtgíc măndvỵt tưicfr̀ đdfbfó tơhtgíI giơhtgì nói chuyêoifụn đdfbfêoifùu râbziḿt khiêoifum hoà, khôtzdhng châbzimm chích chêoifú giêoifũu, nhưicfrng mình lạI tưicfṛa hôtzdh̀ khôtzdhng nhìn thâbziḿu đdfbfưicfrơhtgịc ngưicfrơhtgìI này, trong lòng cảm thâbziḿy ngưicfrơhtgìI này có vẻ sâbzimu cạn khó lưicfrơhtgìng.

 

Đmnbsang lúc thâbzimm tâbzimm Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn đdfbfang suy xét có nêoifun tìm cơhtgitzdḥI thưicfr̉ Vâbzimn Dịch Lam đdfbfêoifủ xem trong lòng y đdfbfang tính toán gì hay khôtzdhng, trong đdfbfám đdfbfôtzdhng đdfbfôtzdḥt nhiêoifun náo đdfbfôtzdḥng, Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn và Vâbzimn Dịch Lam tâbziṃp trung tinh thâbzim̀n, cùng lúc nhìn vêoifù phía châbzimn núi, quả nhiêoifun thâbziḿy giưicfr̃a vùng mâbzimy trăndvýng vâbzim̀n vũ quanh Thôtzdhng Thiêoifun Phong chơhtgịt thoáng lêoifun ánh kim quang, rôtzdh̀I lạI nhanh chóng biêoifún mâbziḿt, khôtzdhng đdfbfâbzim̀y môtzdḥt khăndvýc đdfbfã mau măndvýn đdfbfêoifún gâbzim̀n đdfbfỉnh núi.

 

Chỉ thâbziḿy kim quang chói loà, làm thành hình trạng môtzdḥt đdfbfóa kim liêoifun, bay giưicfr̃a mâbzimy trăndvýng, tiêoifúng tụng niêoifụm nôtzdh̉I lêoifun, vang vọng giưicfr̃a trơhtgìI đdfbfâbziḿt, khí tưicfrơhtgịng trang nghiêoifum khiêoifún ai ai cũng sinh lòng kính sơhtgị.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn cùng Vâbzimn Dịch Lam đdfbfôtzdh̀ng thơhtgìI nghêoifunh tiêoifúp, kim liêoifun hạ xuôtzdh́ng, rưicfṛc rơhtgĩ lâbziḿp lánh, kim quang tán xạ, hiêoifụn ra Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ Phôtzdh̉ Hoăndvỳng đdfbfạI sưicfr cùng mâbziḿy chục vị hoà thưicfrơhtgịng. Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn câbzim̀m đdfbfâbzim̀u dung mạo vâbzim̃n nhưicfrndvym xưicfra, tưicfr̀ bi tưicfrơhtgìng hoà, áo cà sa đdfbfỏ vàng, bão tưicfrơhtgíng trang nghiêoifum, trong tay câbzim̀m môtzdḥt tràng hạt làm băndvỳng gôtzdh̃ đdfbfàn môtzdḥc màu đdfbfâbziṃm, khoé miêoifụng giăndvýt môtzdḥt nụ cưicfrơhtgìI mỉm.




 

Phía sau thưicfrơhtgịng nhâbzimn đdfbfích thị là Phôtzdh̉ Phưicfrơhtging sưicfr đdfbfêoifụ thủ trì “Phù Đmnbsôtzdh̀ Kim Bát”, thâbzimn ngưicfrơhtgìI cao to, ngoài ra còn có mâbziḿy chục vị cao tăndvyng và đdfbfêoifụ tưicfr̉ đdfbfơhtgìI thưicfŕ hai của Thiêoifun Âoiahm Tụ, trong đdfbfó cũng có măndvỵt bọn Pháp Tưicfrơhtgíng, Pháp Thiêoifụn…

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn bưicfrơhtgíc tơhtgíI, mỉm cưicfrơhtgìI nói: “Phôtzdh̉ Hoăndvỳng đdfbfạI sưicfr, ôtzdhng cuôtzdh́I cùng cũng đdfbfã đdfbfêoifún, mọI ngưicfrơhtgìI đdfbfã chơhtgì lâbzimu rôtzdh̀I!”.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn mỉm cưicfrơhtgìI gâbziṃt đdfbfâbzim̀u: “Đmnbsêoifủ chưicfr vị thí chủ cùng Đmnbsạo Huyêoifùn chưicfrơhtgỉng môtzdhn phảI đdfbfơhtgịI lâbzimu, lão nạp thâbziṃt đdfbfăndvýc tôtzdḥI”.

 

Ngay lúc đdfbfó, Vâbzimn Dịch Lam đdfbfưicfŕng cạnh Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn vui vẻ cưicfrơhtgìI nói: “ĐmnbsạI sưicfr đdfbfã lâbzimu khôtzdhng găndvỵp, liêoifụu còn nhâbziṃn ra ta, băndvỳng hưicfr̃u tri giao năndvym xưicfra, đdfbfạI sưicfr sao có thêoifủ quêoifun đdfbfưicfrơhtgịc chưicfŕ?”

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn nhìn vêoifù phía Vâbzimn Dịch Lam, biêoifủu tình rõ là ngâbzimy ngưicfrơhtgìI, nụ cưicfrơhtgìI luôtzdhn luôtzdhn nơhtgỉ lâbziṃp tưicfŕc cũng thu lạI: “Lẽ nào thí chủ đdfbfâbzimy….khôtzdhng ngơhtgì lạI là Vâbzimn Dịch Lam Vâbzimn lão côtzdh́c chủ!”

 

bzimn Dịch Lam cưicfrơhtgìI lơhtgín, thi lêoifũ nói: “Đmnbsúng là lão phu, bái kiêoifún phưicfrơhtging trưicfrơhtgịng đdfbfạI sưicfr”.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn cúi ngưicfrơhtgìI hôtzdh̀I lêoifũ, cưicfrơhtgìI nói: “Đmnbsã tưicfr̀ng nghe Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c đdfbfạo pháp tinh thôtzdhng, đdfbfăndvỵc biêoifụt là Tam Dưicfrơhtging cảnh giơhtgíI của Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Ngọc Sách thâbziṃt thâbzim̀n kỳ, Vâbzimn thí chủ tâbzimm chí kiêoifun đdfbfịnh, thiêoifun phú siêoifuu quâbzim̀n, lẽ nào đdfbfã luyêoifụn tơhtgíI tâbzim̀ng Ngọc Dưicfrơhtging chi cảnh?”

 

bzimn Dịch Lam thâbzim̀n săndvýc hơhtgii có biêoifún, trong lòng giâbziṃt nảy, Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c đdfbfạo pháp luôtzdhn luôtzdhn là bí mâbziṃt trong chính đdfbfạo, khác xa Thanh Vâbzimn Môtzdhn và Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ lưicfrơhtgĩng đdfbfạI phái, vưicfr̀a đdfbfêoifù khơhtgỉI đdfbfêoifún “Thái Cưicfṛc Huyêoifùn Thanh Đmnbsạo” hoăndvỵc “ĐmnbsạI Phạm Ban Nhưicfrơhtgịc” là khôtzdhng ai khôtzdhng biêoifút. Nhưicfrng lâbzim̀n này y vưicfr̀a tiêoifún nhâbziṃp Trung Thôtzdh̉, găndvỵp đdfbfưicfrơhtgịc hai lãnh tụ của lưicfrơhtgĩng đdfbfạI hào môtzdhn, khôtzdhng ngơhtgì trưicfrơhtgíc sau đdfbfêoifùu bị Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn và Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn nhìn ra đdfbfạo pháp cảnh giơhtgíI của mình, vưicfr̀a nghĩ tơhtgíI quan hêoifụ trong đdfbfó, y nhịn khôtzdhng đdfbfưicfrơhtgịc, sinh ra hôtzdh̀ nghi trong lòng: lẽ nào trong môtzdhn hạ của ta có gian têoifú trà trôtzdḥn?

 

Tuy là đdfbfang nghĩ ngơhtgịI, nhưicfrng ngoài măndvỵt thâbzim̀n tình của y vâbzim̃n nhưicfr khôtzdhng, mỉm cưicfrơhtgìI nói: “ĐmnbsạI sưicfrndvýt sáng nhưicfr đdfbftzdh́c, lão phu môtzdḥt thâbzimn đdfbfạo hạnh thâbziḿp kém khôtzdhng đdfbfáng kêoifủ!”

 

icfr̀ng lạI môtzdḥt chút, Vâbzimn Dịch Lam săndvýc diêoifụn dâbzim̀n dâbzim̀n nghiêoifum túc nói: “Bâbziḿt quá đdfbfạI sưicfr đdfbfã đdfbfêoifún, thâbziṃt là tôtzdh́t. Hiêoifụn nay sinh linh lâbzim̀m than, yêoifuu nghiêoifụt hoành hành, thảm hoạ đdfbfó trưicfrơhtgíc giơhtgì chưicfra tưicfr̀ng thâbziḿy, nhưicfr̃ng mong đdfbfạI sưicfr lãnh đdfbfạo thiêoifun hạ chánh đdfbfạo, trưicfr̀ khưicfr̉ tai kiêoifúp, làm viêoifục tôtzdh́t lành”.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn đdfbfưicfŕng ơhtgỉ phía ngoài, săndvýc diêoifụn chơhtgịt hơhtgii biêoifún đdfbfôtzdh̉i.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn khiêoifum nhưicfrơhtgìng nói: “Vâbzimn thí chủ nói đdfbfúng, thiêoifun hạ đdfbfôtzdh́I măndvỵt tai kiêoifúp, thú yêoifuu bạo ngưicfrơhtgịc, Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ trêoifun dưicfrơhtgíI đdfbfã là Phâbziṃt Môtzdhn đdfbfêoifụ tưicfr̉, sao có thêoifủ thoái âbzim̉n an nhàn. Chỉ là hiêoifụn nay thiêoifun hạ chánh đdfbfạo đdfbfêoifùu kéo vêoifù Thanh Vâbzimn, Đmnbsạo Huyêoifùn sưicfr huynh lạI luôtzdhn luôtzdhn đdfbfưicfŕc cao vọng trọng, đdfbfạo pháp thôtzdhng thiêoifun, tưicfṛ nhiêoifun nêoifun đdfbfêoifủ Đmnbsạo Huyêoifùn sưicfr huynh làm lãnh tụ, suâbziḿt lĩnh thiêoifun hạ chính đdfbfạo chôtzdh́ng lạI cưicfrơhtgìng đdfbfịch”.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn cưicfrơhtgìI nói: “ĐmnbsạI sưicfr khách khí quá, Đmnbsạo Huyêoifùn thâbziṃt khôtzdhng dám đdfbfảm đdfbfưicfrơhtging”.




 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn chăndvýp tay nói: “Đmnbsạo Huyêoifùn chưicfrơhtgỉng môtzdhn, thiêoifun hạ ngày nay đdfbfêoifum ngày trong mong, phảI sơhtgím ngày trưicfr̀ khưicfr̉ tai kiêoifúp đdfbfạI hoạ, huynh ngàn vạn lâbzim̀n khôtzdhng nêoifun thoái thác”.

 

bzimn Dịch Lam cưicfrơhtgìI ha hả nói: “Hai vị là cao nhâbzimn đdfbfăndvýc đdfbfạo, ơhtgỉ đdfbfâbzimu mà nhiêoifùu lơhtgìI khách khí thêoifú, lạI đdfbfâbzimy, chúng ta vưicfr̀a đdfbfi vưicfr̀a nói, nêoifúu khôtzdhng lạI đdfbfêoifủ đdfbfạo hưicfr̃u đdfbfôtzdh̀ng đdfbfạo phảI chơhtgì ba chúng ta nói chuyêoifụn đdfbfêoifún lúc cảm lạnh mâbziḿt.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn và Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhan nhìn nhau bâbziṃt cưicfrơhtgìI, cùng nhau câbziḿt bưicfrơhtgíc. Đmnbsoàn ngưicfrơhtgìI phía trưicfrơhtgíc nhiêoifùu ngưicfrơhtgìI tỏ thái đdfbfôtzdḥ tôtzdhn kình Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn và tăndvyng chúng Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ, cho thâbziḿy đdfbfưicfŕc vọng Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ trong lòng chánh đdfbfạo vôtzdh cùng lơhtgín.

 

Đmnbsoàn ngưicfrơhtgìI tiêoifún nhâbziṃp Ngọc Thanh Đmnbsoifụn, Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn khôtzdhng khỏI khen thưicfrơhtgỉng Ngọc Thanh Đmnbsoifụn khí thêoifú khôtzdhi phục, hùng vĩ, rưicfṛc rơhtgĩ sau khi Thanh Vâbzimn Môtzdhn trùng tu.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn khiêoifum nhưicfrơhtgìng mơhtgìI Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn ngôtzdh̀I ghêoifú chủ toạ. Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn tưicfr̀ chôtzdh́I mâbziḿy lưicfrơhtgịt, cuôtzdh́I cùng Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn vì là chủ nhâbzimn phảI ngôtzdh̀I ghêoifú chủ toạ, Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn và Vâbzimn Dịch Lam ngôtzdh̀I hai bêoifun.

 

Trong đdfbfạI đdfbfoifụn, thơhtgìI khăndvýc này có trêoifun trăndvym vị, nhưicfrng sôtzdh́ ghêoifú lạI hưicfr̃u hạn, chỉ có vài vị danh cao vọng trọng của ba đdfbfạI phái ngôtzdh̀I xuôtzdh́ng, có thêoifủ thâbziḿy đdfbfịa vị và thưicfṛc lưicfṛc trong chính đdfbfạo của tam đdfbfạI phái hêoifụ, cùng nhau thảo luâbziṃn đdfbfôtzdh́I sách tưicfṛ nhiêoifun cũng phâbzim̀n nhiêoifùu là nghị luâbziṃn trong tam đdfbfạI phái hêoifụ.

 

Chơhtgì cho chúng nhâbzimn yêoifun vị, Vâbzimn Dịch Lam là ngưicfrơhtgìI đdfbfâbzim̀u tiêoifun mơhtgỉ lơhtgìI, hưicfrơhtgíng vêoifù phía Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn nói: “ĐmnbsạI sưicfr, ôtzdhng lâbzim̀n này trêoifun đdfbfưicfrơhtgìng đdfbfi có găndvỵp đdfbfám yêoifuu thú quái vâbziṃt tàn nhâbzim̃n đdfbfó khôtzdhng?”

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng đdfbfạI sưicfrbziṃt đdfbfâbzim̀u nói: “Có, bọn tôtzdhi đdfbfã trưicfr̀ khưicfr̉ chúng”.

 

Chúng nhâbzimn rúng đdfbfôtzdḥng, hoạ yêoifuu thú ngày nay đdfbfã sơhtgím truyêoifùn ra khăndvýp thiêoifun hạ, ngưicfrơhtgìI thâbziḿy qua cũng khôtzdhng ít, nhưicfrng nhưicfr̃ng ngưicfrơhtgìI chính đdfbfạo trong Ngọc Thanh Đmnbsoifụn trêoifun Thanh Vâbzimn Sơhtgin hôtzdhm nay, ngoạI trưicfr̀ đdfbfám đdfbfêoifụ tưicfr̉ tam đdfbfạI môtzdhn phái ra dò thám tin tưicfŕc đdfbfã tưicfr̀ng giao thủ qua, các môtzdhn phái khác tịnh khôtzdhng có mâbziḿy ai.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn cũng hơhtgii rúng đdfbfôtzdḥng: “Ôkckz̀, khôtzdhng ngơhtgì có chuyêoifụn đdfbfó, đdfbfạI sưicfr hãy kêoifủ lạI sưicfṛ viêoifục đdfbfêoifủ mọI ngưicfrơhtgìI trong đdfbfoifụn cùng biêoifút vơhtgíI”.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng đdfbfạI sưicfr nói: “Khôtzdhng dám, kỳ thâbziṃt trêoifun đdfbfưicfrơhtgìng đdfbfi đdfbfụng phảI đdfbfám yêoifuu vâbziṃt đdfbfó, bọn tôtzdhi cũng khôtzdhng tưicfrơhtgỉng đdfbfưicfrơhtgịc. Trưicfrơhtgíc đdfbfâbzimy đdfbfêoifù nghe yêoifuu nghiêoifụt thưicfrơhtgìng hoành hành ơhtgỉ Phưicfrơhtging Nam, nhưicfrng khôtzdhng ngơhtgì tạI môtzdḥt thôtzdhn nhỏ ngoài bảy dăndvỵm phía nam Thanh Vâbzimn Sơhtgin lạI phát hiêoifụn có mâbziḿy chục yêoifuu thú đdfbfang tâbziṃp kích thôtzdhn làng, đdfbfáng tiêoifúc bọn tôtzdhi đdfbfêoifún quá trêoifũ, thôtzdhn dâbzimn toàn bôtzdḥ đdfbfã ngôtzdḥ hại.

 

“A!”, Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn và Vâbzimn Dịch Lam đdfbfêoifùu thâbziḿt kinh thơhtgỉ dài, phía nam Thanh vâbzimn Môtzdhn bảy trăndvym dăndvỵm tuy khôtzdhng gâbzim̀n nhưicfrng cũng khôtzdhng phảI là quá xa. Chúng tăndvyng Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ đdfbfưicfŕng sau lưicfrng Phôtzdh̉ Hoăndvỳng đdfbfạI sưicfr đdfbfa sôtzdh́ trêoifun măndvỵt lôtzdḥ biêoifủu tình bâbziḿt nhâbziḿt, vài tăndvyng nhâbzimn chăndvýp tay niêoifụm phâbziṃt, thiêoifút nghĩ cảnh tưicfrơhtgịng lúc đdfbfó chăndvýc thâbziṃp phâbzim̀n thảm liêoifụt, đdfbfã lưicfru lạI âbziḿn tưicfrơhtgịng sâbzimu trong lòng nhưicfr̃ng tăndvyng nhâbzimn đdfbfó.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng đdfbfạI sưicfr thơhtgỉ dài, trêoifun măndvỵt cũng thoáng qua biêoifủu tình bâbziḿt nhâbzim̃n: “Nhưicfr̃ng quái vâbziṃt này quả nhiêoifun nhưicfrhtgìI trong truyêoifùn thuyêoifút, bôtzdḥ dạng là nhưicfr̃ng mãnh thú Nam Cưicfrơhtging biêoifún thành, hơhtgin nưicfr̃a tính cách tàn nhâbzim̃n hiêoifúu sát, bá tánh trong thôtzdhn khôtzdhng ai sôtzdh́ng sót. Găndvỵp yêoifuu nghiêoifụt nhưicfrbziṃy, dù phảI phá sát giơhtgíI, tu hành tôtzdh̉n hại, cũng khôtzdhng thêoifủ khôtzdhng vì dâbzimn mà trưicfr̀ hạI, bọn tôtzdhi liêoifùn hạ thủ trưicfr̀ khưicfr̉ chúng”.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn vòng tay nói: “ĐmnbsạI sưicfr thêoifú thiêoifun hành đdfbfạo, súc tích côtzdhng đdfbfưicfŕc, tịnh khôtzdhng phảI là tôtzdḥI nghiêoifụt sát sinh, đdfbfạI sưicfrbziḿt tâbziḿt phảI thâbziḿy khó chịu”.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn thơhtgỉ dài môtzdḥt tiêoifúng, gâbziṃt gâbziṃt đdfbfâbzim̀u, Vâbzimn Dịch Lam bêoifun cạnh nhíu mày, trong lòng quan tâbzimm đdfbfêoifún môtzdḥt vâbziḿn đdfbfêoifù khác: “Phưicfrơhtging trưicfrơhtgịng đdfbfạI sưicfr, ta có đdfbfoifùu muôtzdh́n thỉnh giáo”.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn nói: “Vâbzimn côtzdh́c chủ xin cưicfŕ nói”.

 

bzim̀n này Vâbzimn Dịch Lam nói: “Trưicfrơhtgíc đdfbfâbzimy bọn ta chưicfra tưicfr̀ng nghe nói bâbzim̀y yêoifuu nghiêoifụt đdfbfó đdfbfã đdfbfêoifún đdfbfâbzimy, lâbzim̀n này đdfbfạI sưicfr đdfbfã đdfbfụng phảI, nghĩ tâbziḿt yêoifuu thú râbzimt mau chóng sẽ đdfbfêoifún vùng phụ câbziṃn Thanh Vâbzimn Sơhtgin. Khôtzdhng biêoifút trêoifun đdfbfưicfrơhtgìng đdfbfi, ngoạI trưicfr̀ cái thôtzdhn đdfbfó ra, đdfbfạI sưicfr có phát hiêoifụn thú yêoifuu khôtzdhng?”

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn lăndvýc đdfbfâbzim̀u đdfbfáp: “Cái đdfbfó thì khôtzdhng, ngoạI trưicfr̀ ngôtzdhi làng đdfbfó, các nơhtgii khác đdfbfêoifùu bình thưicfrơhtgìng, có khả năndvyng đdfbfâbzimy là môtzdḥt bôtzdḥ phâbziṃn nhỏ yêoifuu nghiêoifụt đdfbfi nhanh quá, tình cơhtgì bị bọn tôtzdhi băndvýt găndvỵp”.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn thơhtgỉ dài nói: “Đmnbsó cũng đdfbfáng cho bọn chúng găndvỵp xui, tiêoifúc là cưicfŕu khôtzdhng đdfbfưicfrơhtgịc nhưicfr̃ng thôtzdhn dâbzimn”.

 

Quâbzim̀n tăndvyng nghe thâbziḿy lơhtgìI nói đdfbfó cùng nhau chăndvýp tay niêoifụm phâbziṃt hiêoifụu.

 

bzimn Dịch Lam gâbziṃt đdfbfâbzim̀u nhè nhẹ: “ĐmnbsạI sưicfr, ngài đdfbfã chưicfŕng kiêoifún yêoifuu thú cùng các cao tăndvyng Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ giao thủ, chiêoifún lưicfrơhtgịc của chúng thêoifú nào?”

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn trâbzim̀m ngâbzimm rôtzdh̀I nói: “Bâbzim̀y yêoifuu nghiêoifụt đdfbfó hơhtgin phâbzim̀n nưicfr̉a đdfbfêoifùu là quái vâbziṃt bình thưicfrơhtgìng, chỉ bâbziḿt quá móng vuôtzdh́t cưicfŕng mạnh, hung hãn tàn bạo, nêoifúu thâbziṃt sưicfṛ phảI so sánh thì đdfbfạo hạnh tu hành bình thưicfrơhtgìng trong sôtzdh́ nhưicfr̃ng ngưicfrơhtgìI tu đdfbfạo bọn ta cũng đdfbfủ đdfbfêoifủ thăndvýng đdfbfưicfrơhtgịc chúng”.

 

bzimn Dịch Lam gâbziṃt đdfbfâbzim̀u nói: “Xem ra đdfbfám quái vâbziṃt này đdfbfa phâbzim̀n là yêoifuu thú phôtzdh̉ thôtzdhng tâbzim̉u tán tách lìa đdfbfám đdfbfôtzdh̀ng bọn”. Nói xong, y ngưicfr̀ng môtzdḥt chút, quay đdfbfâbzim̀u nhìn Lý Tuâbzimn sau lưicfrng: “Tuâbzimn nhi, gâbzim̀n đdfbfâbzimy bản môtzdhn đdfbfoifùu tra đdfbfưicfrơhtgịc tin tưicfŕc gì, hãy báo cáo cho Phôtzdh̉ Hoăndvỳng đdfbfạI sưicfr biêoifút”.

 

Lý Tuâbzimn “dạ” môtzdḥt tiêoifúng, bưicfrơhtgíc ra, hưicfrơhtgíng Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn cung kính hành lêoifũ, Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn mỉm cưicfrơhtgìI nói: “Lý hiêoifùn đdfbfoifụt bâbziḿt tâbziḿt phảI đdfbfa lêoifũ, xin cưicfŕ nói”.

 

Lý Tuâbzimn nói: “Bâbzim̉m báo đdfbfạI sưicfr, tưicfr̀ ngày bọn tôtzdhi nhiêoifùu lâbzim̀n phái xuâbziḿt đdfbfôtzdh̀ng đdfbfạo đdfbfi vêoifù phía nam đdfbfoifùu tra thám thính cho tơhtgíI nay, phát hiêoifụn đdfbfạI kiêoifúp thú yêoifuu lâbzim̀n này hoạ hoạn thâbziṃt là thảm liêoifụt, có ba nguyêoifun nhâbzimn chủ yêoifúu. Thưicfŕ nhâbziḿt: thú yêoifuu quái vâbziṃt tâbzim̀m thưicfrơhtgìng đdfbfạI bôtzdḥ phâbziṃn là mãnh thú biêoifún dạng, tuy bọn tôtzdhi khôtzdhng biêoifút thâbziṃt ra làm sao mà di biêoifún, nhưicfrng đdfbfám quái vâbziṃt đdfbfó đdfbfích xác là mãnh thú biêoifún hình, hung mãnh hơhtgin, tàn nhâbzim̃n hơhtgin, ngưicfrơhtgìI tâbzim̀m thưicfrơhtgìng chăndvýc chăndvýn vôtzdh phưicfrơhtging chôtzdh́ng cưicfṛ.Thưicfŕ nhì: yêoifuu thú dị tôtzdḥc tưicfr̀ phưicfrơhtging nam đdfbfi ra lâbzim̀n này, sôtzdh́ lưicfrơhtgịng khôtzdhng ngơhtgì khôtzdhng đdfbfêoifúm xuêoifủ, đdfbfêoifụ tưicfr̉ bọn tôtzdhi phái đdfbfi nhiêoifùu lâbzim̀n tưicfr̀ trêoifun trơhtgìI nhìn thâbziḿy vôtzdhtzdh́ yêoifuu thú lũ lưicfrơhtgịt kéo nhau đdfbfi, sôtzdh́ lưicfrơhtgịng ít nhâbziḿt cũng trêoifun môtzdḥt vạn, dưicfrơhtgíI tình huôtzdh́ng đdfbfó, cho dù mình có đdfbfạo hạnh cao e răndvỳng cũng khôtzdhng giảI quyêoifút đdfbfưicfrơhtgịc. Thưicfŕ ba: trong sôtzdh́ yêoifuu thú phôtzdh̉ thôtzdhng kia, tưicfṛa hôtzdh̀ còn có vôtzdhtzdh́ yêoifuu thú đdfbfăndvỵc thù khong rõ lai lịch, nhưicfr̃ng yêoifuu thú đdfbfó tuyêoifụt nhiêoifun khác biêoifụt vơhtgíI đdfbfám quái vâbziṃt phôtzdh̉ thôtzdhng, yêoifuu pháp cao cưicfrơhtgìng, hơhtgin nưicfr̃a cho tơhtgíI nay, ai mà khôtzdhng nghe qua truyêoifùn thuyêoifút “Thú Thâbzim̀n”, cũng khôtzdhng biêoifút y là nhâbzimn vâbziṃt ra sao, nhưicfrng y có thêoifủ thao túng vôtzdhtzdh́ yêoifuu vâbziṃt, sơhtgị răndvỳng cũng là môtzdḥt nhâbzimn vâbziṃt cưicfṛc đdfbfoan cao cưicfrơhtgìng.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn lôtzdhng mày trăndvýng xoá nhíu lạI, chúng tăndvyng nhâbzimn Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ đdfbfưicfra măndvýt nhìn nhau. ĐmnbsạI kiêoifúp yêoifuu thú lâbzim̀n này sưicfṛ ác liêoifụt hiêoifủn nhiêoifun chưicfra tưicfr̀ng thâbziḿy, nhìn thâbzim̀n tình của Lý Tuâbzimn lúc kêoifủ chuyêoifụn cùng biêoifủu tình ngưicfrng trọng của các nhâbzimn vâbziṃt trong Thanh Vâbzimn Môtzdhn, Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c, hiêoifủn nhiêoifun chúng nhâbzimn cũng tâbzimm tình trâbzim̀m trọng.

 

ĐmnbsạI đdfbfoifụn tạm thơhtgìI hãm nhâbziṃp khôtzdhng khí trâbzim̀m măndvỵc, môtzdḥt hôtzdh̀I sau, Vâbzimn Dịch Lam thơhtgỉ dài môtzdḥt hơhtgii, cưicfrơhtgìI nói: “Quái vâbziṃt nêoifúu nhưicfr khôtzdhng lơhtgịI hạI, làm sao là thiêoifun côtzdh̉ đdfbfạI kiêoifúp! Sưicfṛ viêoifục đdfbfêoifún nưicfrơhtgíc này, nghĩ nhiêoifùu cũng vôtzdh dụng, chi băndvỳng chúng ta hãy thưicfrơhtging lưicfrơhtgịng tìm phưicfrơhtging cách chôtzdh́ng lạI yêoifuu nghiêoifụt”.

 

Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn gâbziṃt đdfbfâbzim̀u nói: “Vâbzimn côtzdh́c chủ nói râbziḿt đdfbfúng. Tiêoifụn đdfbfâbzimy, lão phu có thu thâbziṃp loạI trà lâbzimu năndvym, mơhtgìI hai vị vào nôtzdḥI đdfbfưicfrơhtgìng uôtzdh́ng trà trong lúc nói chuyêoifụn”.

 

Phôtzdh̉ Hoăndvỳng thưicfrơhtgịng nhâbzimn và Vâbzimn Dịch Lam đdfbfêoifùu đdfbfưicfŕng dâbziṃy, nhăndvýc nhơhtgỉ môtzdhn hạ vài đdfbfoifùu, rôtzdh̀I theo châbzimn Đmnbsạo Huyêoifùn châbzimn nhâbzimn tiêoifún vào trong nôtzdḥI đdfbfưicfrơhtgìng, ba vị đdfbfạI nhâbzimn vâbziṃt đdfbfưicfŕc cao vọng trọng vưicfr̀a đdfbfi, khôtzdhng khí trêoifun Ngọc Thanh Đmnbsoifụn dâbzim̀n dâbzim̀n lơhtgii lỏng. Bọn Tiêoifuu Dâbziṃt Tài, Têoifù Hạo, Lý Tuâbzimn cùng Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ Pháp Tưicfrơhtgíng, Pháp Thiêoifụn vôtzdh́n là nhưicfr̃ng ngưicfrơhtgìI quen cũ, họ liêoifùn tụ tâbziṃp đdfbfàm luâbziṃn. Găndvỵp dịp, Tiêoifuu Dâbziṃt Tài đdfbfêoifù nghị Pháp Tưicfrơhtgíng, Pháp Thiêoifụn đdfbfi xem cảnh săndvýc Thôtzdhng Thiêoifun Phong, Pháp Tưicfrơhtgíng lâbziṃp tưicfŕc đdfbfáp ưicfŕng, Lý Tuâbzimn cũng chăndvỷng có viêoifục gì làm, cũng theo châbzimn Tiêoifuu Dâbziṃt Tài.

 

ThơhtgìI tiêoifút đdfbfã vào hạ, khí hâbziṃu trơhtgỉ nêoifun nóng bưicfŕc, nhưicfrng trêoifun Thôtzdhng Thiêoifun Phong, mâbzimy mù che phủ, lạI vâbzim̃n mát mẻ vôtzdh bì. Đmnbsi đdfbfêoifún môtzdḥt nơhtgii trêoifun huyêoifùn nhai có lan can, tưicfṛa lan can mà nhìn, chỉ thâbziḿy biêoifủn mâbzimy mêoifunh môtzdhng, trơhtgìI xanh bêoifun trêoifun khiêoifún ai ai cũng khôtzdhng khó thả hôtzdh̀n xuâbziḿt thêoifủ.

 

Pháp Tưicfrơhtgíng thơhtgỉ dài nói: “Đmnbsã tưicfr̀ng nghe Thanh Vâbzimn Môtzdhn khôtzdhng khác gì tiêoifun cảnh, mưicfrơhtgìI năndvym trưicfrơhtgíc đdfbfâbzimy bâbzim̀n tăndvyng đdfbfưicfrơhtgịc mơhtgỉ rôtzdḥng tâbzim̀m măndvýt môtzdḥt lâbzim̀n, lâbzim̀n này găndvỵp lạI, vâbzim̃n tráng quan nhưicfricfra, châbziḿn đdfbfôtzdḥng nhâbzimn tâbzimm, thâbziṃt là môtzdḥt kỳ quan của trơhtgìI đdfbfâbziḿt”.

 

Tiêoifuu Dâbziṃt Tài cưicfrơhtgìI nói: “Pháp Tưicfrơhtgíng huynh lạI khách khí, nói vêoifù cảnh săndvýc, ‘Vôtzdhicfṛ Ngọc Bích’ và ‘Tu Di Đmnbsạo, Giơhtgí Tưicfr̉ Sơhtgin’ của Thiêoifun Âoiahm Tưicfṛ trêoifun Tu Di Sơhtgin khôtzdhng phảI là danh đdfbfôtzdḥng thiêoifun hạ sao?”

 

Pháp Tưicfrơhtgíng cưicfrơhtgìI nói: “Đmnbsó chỉ là nhưicfr̃ng nơhtgii cảnh săndvýc tâbzim̀m thưicfrơhtgìng, làm sao có thêoifủ so sánh vơhtgíI cảnh tưicfrơhtgịng tráng quan trêoifun Thanh Vâbzimn Sơhtgin”.

 

Nhãn quang chuyêoifủn đdfbfôtzdḥng, đdfbfôtzdḥt nhiêoifun phát hiêoifụn phía sau là hai ngưicfrơhtgìI Lý Tuâbzimn và Yêoifún Hôtzdh̀ng. Yêoifún Hôtzdh̀ng thì khôtzdhng viêoifục gì, nhưicfrng Lý Tuâbzimn thì tỏ ra bâbziḿt phục, chỉ là khôtzdhng phảI nhưicfrndvym xưicfra, y ngày nay cũng đdfbfã có mâbziḿy phâbzim̀n hàm dưicfrơhtgĩng, khôtzdhng biêoifủu đdfbfạt ra.

 

Pháp Tưicfrơhtgíng tâbzimm tưicfr tinh têoifú, trêoifun măndvỵt cũng khôtzdhng có thâbzim̀n tình biêoifún hoá gì, cưicfŕ tưicfṛ nhiêoifun nói tiêoifúp: “Bâbziḿt quá thâbziṃt ra nêoifúu nói vêoifù cảnh săndvýc, trêoifun trơhtgìI dưicfrơhtgíI đdfbfâbziḿt cũng phảI nói đdfbfêoifún Huyêoifùn Hoả Nhiêoifun Thiêoifun của Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c của Lý sưicfr huynh mơhtgíI đdfbfưicfrơhtgịc. Có đdfbfúng khôtzdhng Lý sưicfr huynh?”

 

Lý Tuâbzimn ngâbzim̉n ngưicfrơhtgìI, trêoifun măndvỵt lôtzdḥ ra môtzdḥt nụ cưicfrơhtgìI, nhưicfrng miêoifụng vâbzim̃n khiêoifum tôtzdh́n: “Pháp Tưicfrơhtgíng sưicfr huynh quá lơhtgìI”, khuôtzdhn măndvỵt biêoifủu lọ môtzdḥt niêoifùm vui, nhưicfrng vâbzim̃n tưicfr̀ chôtzdh́I nói: “Pháp Tưicfrơhtgíng sưicfr huynh đdfbfã nói quá, Phâbzim̀n Hưicfrơhtging Côtzdh́c nhỏ nhăndvýn, lạI tuôtzdh́t xa hẻo lánh, khôtzdhng dám đdfbfen so bì vơhtgíI phong vâbziṃt Trung Thôtzdh̉”.

 

Tiêoifuu Dâbziṃt Tài trong măndvýt hàm chưicfŕa thâbzimm ý nhìn Pháp Tưicfrơhtgíng, khoé môtzdhi xuâbziḿt hiêoifụn môtzdḥt nụ cưicfrơhtgìI hàm ý, liêoifùn nói: “Đmnbsưicfrơhtgịc, đdfbfưicfrơhtgịc, mọI ngưicfrơhtgìI cũng khôtzdhng câbzim̀n phảI nói đdfbfi nói lạI, môtzdh̃I nơhtgii đdfbfêoifùu có vẻ đdfbfẹp riêoifung, thêoifú gian thâbziṃt bao la rôtzdḥng lơhtgín, khôtzdhng biêoifút cả đdfbfơhtgìI này bọn ta có thêoifủ biêoifút đdfbfêoifún hêoifút khôtzdhng?”

 

Chúng nhâbzimn nhâbziḿt thơhtgìI đdfbfêoifùu chung cảm xúc, đdfbfôtzdh̀ng thanh nói: “Chính phảI”, rôtzdh̀I bâbziṃt cưicfrơhtgìi.

 

Chúng nhâbzimn cưicfrơhtgìI nói môtzdḥt hôtzdh̀I, Lý Tuâbzimn tưicfṛa hôtzdh̀ nhơhtgí tơhtgíI đdfbfoifùu gì đdfbfó, châbzim̀m châbziṃm đdfbfêoifún bêoifun cạnh Tiêoifuu Dâbziṃt Tàì, nhâbzimn lúc khôtzdhng ai đdfbfêoifủ ý, nói nhỏ: “Tiêoifuu sưicfr huynh, xin hỏI môtzdḥt đdfbfoifùu”.

 

Tiêoifuu Dâbziṃt Tài giâbziṃt mình: “Lý sưicfr huynh xin cưicfŕ nói”.

 

Lý Tuâbzimn do dưicfṛ môtzdḥt hôtzdh̀I, chung quy khôtzdhng nhâbzim̃n nạI đdfbfưicfrơhtgịc nói: “Mâbziḿy ngày…mâbziḿy ngày nay…đdfbfăndvỵc biêoifụt là ngày trọng yêoifúu nhưicfrtzdhm nay, sao lạI khôtzdhng thâbziḿy Lục Tuyêoifút Kỳ sưicfr muôtzdḥI của Tiêoifủu Trúc Phong xuâbziḿt hiêoifụn vâbziṃy?”

 

Tiêoifuu Dâbziṃt Tài thâbzim̀n săndvýc có chút thay đdfbfôtzdh̉I, nhìn Lý Tuâbzimn, hạ giọng đdfbfáp: “Lý sưicfr huynh, Lục sưicfr muôtzdḥI nhâbzimn vì lâbzim̀n trưicfrơhtgíc trêoifun Ngọc Thanh Đmnbsoifụn cãi lạI âbzimn sưicfr của ta Đmnbsạo Huyêoifùn chưicfrơhtgỉng môtzdhn, hiêoifụn tạI bị giam giưicfr̃ tạI Tiêoifủu Trúc Phong sám hôtzdh́I đdfbfã đdfbfưicfrơhtgịc mâbziḿy ngày rôtzdh̀I”.

 

Lý Tuâbzimn trong miêoifụng “a” lêoifun môtzdḥt tiêoifúng, thâbzim̀n tình phưicfŕc tạp, tưicfṛa hôtzdh̀ khó chịu, lạI giôtzdh́ng nhưicfrtzdh̉ thẹn, tưicfŕc giâbziṃn trong lòng, môtzdḥt lúc lâbzimu mơhtgíI lêoifun tiêoifúng, hưicfrơhtgíng vêoifù Tiêoifuu Dâbziṃt Tài cưicfrơhtgìI khôtzdh̉ nói: “Đmnbsa tạ Tiêoifuu sưicfr huynh đdfbfã cho biêoifút, tạI hạ vôtzdh cùng cảm kích, sau này tôtzdhi sẽ khâbzim̉n câbzim̀u gia sưicfr đdfbfi nói chuyêoifụn khuyêoifun can Đmnbsạo Huyêoifùn sưicfr bá, ôtzdhi, cũng coi nhưicfr là tôtzdhi đdfbfã tâbziṃn tâbzimm lưicfṛc”.

 

Tiêoifuu Dâbziṃt Tài gâbziṃt gâbziṃt đdfbfâbzim̀u, khôtzdhng nói gì nưicfr̃a chỉ đdfbfưicfra tay ra vôtzdh̃ vai Lý Tuâbzimn.

 

Trong đdfbfám ngưicfrơhtgìI đdfbfưicfŕng tưicfr̀ xa nhìn quang cảnh đdfbfẹp tuyêoifụt giưicfr̃a đdfbfâbziḿt trơhtgìI, Pháp Tưicfrơhtgíng tưicfr̀ tưicfr̀ thu hôtzdh̀I ánh măndvýt khỏI lưicfrng hai ngưicfrơhtgìI đdfbfang thì thâbzim̀m to nhỏ, chơhtgịt nghe có ngưicfrơhtgìI hạ giọng hỏI bêoifun cạnh: “ĐmnbsạI sưicfr có biêoifút chuyêoifụn Lý sưicfr huynh thâbzimn cùng Lục Tuyêoifút Kỳ sưicfr muôtzdḥI chăndvyng?”

 

Pháp Tưicfrơhtgíng mỉm cưicfrơhtgìI, nhìn Têoifù Hạo đdfbfang đdfbfưicfŕng bêoifun cạnh, nói: “Có nghe sơhtgi qua”.

 

oifù Hạo gâbziṃt gù, khôtzdhng nói gì thêoifum, Pháp Tưicfrơhtgíng lạI bâbziḿt chơhtgịt thơhtgỉ dài môtzdḥt tiêoifúng, bêoifun trong pha lâbzim̃n mâbziḿy phâbzim̀n câbzim̉m khái. Têoifù Hạo cảm thâbziḿy lạ, nói: “Pháp Tưicfrơhtgíng huynh, sao lạI thơhtgỉ dài nhưicfr thêoifú?”.

 

Pháp Tưicfrơhtgíng cưicfrơhtgìI nhạt, khôtzdhi phục lạI thâbzim̀n săndvýc vôtzdh́n có, nói: “Khôtzdhng có gì, chỉ là đdfbfôtzdḥt nhiêoifun nghĩ đdfbfêoifún môtzdḥt ngưicfrơhtgìI bạn cũ thôtzdhi”.

 

oifù Hạo lâbziḿy làm lạ: “Côtzdh́ nhâbzimn? Côtzdh́ nhâbzimn nào vâbziṃy?”

 

Pháp Tưicfrơhtgíng bình thản nói: “Môtzdḥt ngưicfrơhtgìI đdfbfã tưicfr̀ng cùng chúng ta vào sinh ra tưicfr̉, môtzdḥt côtzdh́ nhâbzimn cùng chúng ta, và vị Lục côtzdhicfrơhtging đdfbfó có quan hêoifụ sâbzimu xa…a…”.

 

oifù Hạo trâbzim̀m lăndvỵng đdfbfi, môtzdḥt lúc lâbzimu sau, cũng năndvỵng nêoifù thơhtgỉ dài môtzdḥt tiêoifúng, trong tiêoifúng thơhtgỉ dài, còn có mâbziḿy phâbzim̀n thêoifú sưicfṛ tang thưicfrơhtging, cảm khái vâbziṃt còn ngưicfrơhtgìI mâbziḿt.

 

* * * * * *

 

tzdh̉ng đdfbfàn Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn Ma Giáo hưicfrơhtgíng tâbzimy nam Trung thôtzdh̉ nơhtgii gọI là “Đmnbsôtzdḥc Xà Côtzdh́c”. Chiêoifúu theo vị trí đdfbfịa lý mà nói, Đmnbsôtzdḥc Xà Côtzdh́c cùng Quỷ Vưicfrơhtging Tôtzdhng ơhtgỉ Hôtzdh̀ Kỳ Sơhtgin và Hơhtgịp Hoan Phái ơhtgỉ Tiêoifuu Diêoifuu Giản, xảo hơhtgịp thành môtzdḥt hình tam giác lơhtgín, kiêoifùm chêoifú lâbzim̃n nhau, vưicfr̀a tưicfrơhtging trơhtgị vưicfr̀a đdfbfôtzdh́I nhau, tạo thành thêoifú lưicfṛc tưicfrơhtging đdfbfưicfrơhtging bêoifùn chăndvỵt trong Ma Giáo ơhtgỉ Trung Nguyêoifun hiêoifụn nay.

 

Nhưicfrng tình huôtzdh́ng hiêoifụn tạI, thêoifú quâbzimn bình đdfbfó đdfbfã lâbzimm vào cục diêoifụn nguy ngâbziṃp, đdfbfăndvỵc biêoifụt là phâbzim̀n lơhtgín thêoifú lưicfṛc Ma giáo vôtzdh́n năndvỳm nơhtgii Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn, cùng vơhtgíI viêoifục lão môtzdhn chủ Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n lão nhâbzimn mâbziḿt đdfbfi, vâbzimy quanh vâbziḿn đdfbfêoifù quyêoifùn thưicfr̀a kêoifú tâbzimn môtzdhn chủ, bêoifun trong Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn đdfbfã rôtzdh́I tung cả lêoifun rôtzdh̀I, tôtzdh̉ng đdfbfàn ơhtgỉ Đmnbsôtzdḥc Xà Côtzdh́c cũng đdfbfã vào thêoifú kiêoifúm tuôtzdh́t cung giưicfrơhtging, tình thêoifú đdfbfôtzdḥng đdfbfêoifún là nôtzdh̉.

 

Theo trêoifun danh nghĩa mà nói, nhâbziṃn di mêoifụnh lâbzimm chung của Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n, ngưicfrơhtgìI chính thưicfŕc đdfbfưicfrơhtgịc ké thưicfr̀a đdfbfịa vị là Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum đdfbfêoifụ tưicfr̉ quan môtzdhn của Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n. Nhưicfrng râbziḿt khôtzdhng may là ơhtgỉ trong Ma giáo, đdfbfăndvỵc biêoifụt là trong Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn, nơhtgii lâbziḿy võ lâbziṃp côtzdhng làm đdfbfâbzim̀u, thì chỉ dưicfṛa vào di mêoifụnh của Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n là vôtzdh dụng.

 

Ngay lúc Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n mơhtgíI mâbziḿt khôtzdhng lâbzimu, mâbziḿy têoifun đdfbfêoifụ tưicfr̉ bêoifun ngoài của lão liêoifùn kéo nhau gâbziḿp vêoifù Đmnbsôtzdḥc Xà Côtzdh́c, thêoifú đdfbfêoifún râbzim̀m rôtzdḥ, lôtzdḥ rõ thái đdfbfôtzdḥ muôtzdh́n tranh đdfbfoạt chưicfŕc vị môtzdhn chủ. Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum tuy đdfbfưicfrơhtgịc châbzimn truyêoifùn thâbzimm sâbzimu, môtzdḥt thâbzimn bản lãnh vưicfrơhtgịt xa mâbziḿy vị sưicfr huynh, nhưicfrng môtzdḥt là hăndvýn khôtzdhng có kinh nghiêoifụm lâbzimu đdfbfơhtgìI ơhtgỉ Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn, mâbziḿy tay cao thủ trọng yêoifúu đdfbfưicfrơhtgịc cung phụng trong môtzdhn lâbzim̀n này cơhtgitzdh̀ toàn bôtzdḥ đdfbfưicfŕng bêoifun phía mâbziḿy vị sưicfr huynh của hăndvýn. Hai là lâbzim̀n trưicfrơhtgíc ơhtgỉ trong Tưicfr̉ Trạch, hăndvýn bâbziḿt câbzim̉n bị Huyêoifút côtzdhng tưicfr̉ Quỷ Lêoifụ ơhtgỉ Quỷ Vưicfrơhtging Tôtzdhng phục kích, thâbzimn bị trọng thưicfrơhtging, măndvỵc dù giơhtgì đdfbfâbzimy đdfbfã gâbzim̀n bình phục, nhưicfrng pháp bảo Phêoifụ Huyêoifút Châbzimu chí hung chí tà ơhtgỉ trong tay Quỷ Lêoifụ quả thâbziṃt làm cho hăndvýn chịu hêoifút đdfbfau khôtzdh̉ cùng cưicfṛc, môtzdḥt côtzdh̃ phêoifụ huyêoifút yêoifuu lưicfṛc đdfbfó khôtzdhng ngơhtgì nhưicfr giòi bám trêoifun xưicfrơhtging môtzdḥt mưicfṛc kiêoifum quyêoifút hút thụ khí mạch trong thâbzimn thêoifủ hăndvýn, khiêoifún tu vị hăndvýn hao tôtzdh̉n râbziḿt nhiêoifùu, tạo nêoifun cơhtgitzdḥI cho kẻ khác thưicfr̀a dịp tranh lâbziḿy bảo toạ.

 

Có đdfbfoifùu, may măndvýn là vào lúc nguy câbziḿp, Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum cuôtzdh́I cùng cũng dưicfṛa vào đdfbfạo pháp kỳ dị châbzimn truyêoifùn của Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n, thêoifum vào năndvym loạI kịch đdfbfôtzdḥc bao gôtzdh̀m cả Thâbziḿt Vĩ Ngôtzdhtzdhng phôtzdh́I hơhtgịp sưicfr̉ dụng đdfbfâbzim̉y hêoifút lưicfrơhtgịng vu huyêoifút có yêoifuu lưicfṛc kỳ dị đdfbfó thanh trưicfr̀ khỏI cơhtgi thêoifủ. Có đdfbfoifùu chuyêoifụn có quan hêoifụ trọng đdfbfạI này chỉ mơhtgíI xảy ra trưicfrơhtgíc đdfbfâbzimy mâbziḿy ngày, Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum tâbzimm cơhtgi thâbzimm trâbzim̀m, môtzdḥt mưicfṛc giưicfr̃ kín bí mâbziṃt này. Gã biêoifút giơhtgì đdfbfâbzimy mình đdfbfã là cái đdfbfích của vạn ngưicfrơhtgìI ngăndvým đdfbfêoifún, vì vâbziṃy mơhtgíi can tâbzimm âbzim̉n nhâbzim̃n.

 

icfṛ nhâbzim̃n nạI của gã nhanh chóng đdfbfưicfrơhtgịc hôtzdh̀I báo, ba vị sưicfr huynh Phạm Hùng, Trình Vôtzdh Nha, Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin vôtzdh́n râbziḿt đdfbfôtzdh̀ng tâbzimm hiêoifụp lưicfṛc, kêoifút thành liêoifun minh đdfbfêoifủ đdfbfoạt lâbziḿy ngôtzdhi vị môtzdhn chủ, khi phát hiêoifụn gã tiêoifủu sưicfr đdfbfêoifụ mà trưicfrơhtgíc đdfbfâbzimy bọn họ uý kị đdfbfã nôtzdḥI thưicfrơhtging thành tâbziṃt, bán thâbzimn bâbziḿt toạI, hơhtgin nưicfr̃a còn hêoifút sưicfŕc thành khâbzim̉n thưicfr̀a nhâbziṃn sưicfr phụ trưicfrơhtgíc khi lâbzimm chung đdfbfích thưicfṛc đdfbfã truyêoifùn lạI ngôtzdhi vị chưicfrơhtgỉng môtzdhn cho gã, song gã lạI hâbziṃn mình khôtzdhng có phúc ngôtzdh̀I lêoifun ngôtzdhi vị đdfbfó, đdfbfôtzdh̀ng thơhtgìI giao lạI âbziḿn tín chưicfrơhtgỉng môtzdhn ngay tạI đdfbfưicfrơhtging trưicfrơhtgìng, đdfbfăndvỵt trưicfrơhtgíc linh vị Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n, nói rõ là nhưicfrơhtgịng lạI cho ngưicfrơhtgìI hưicfr̃u năndvyng, liêoifun minh của ba vị sưicfr huynh gã lâbziṃp tưicfŕc tan rã nhưicfrndvým cát khôtzdh.

 

Các cao thủ và đdfbfêoifụ tưicfr̉ trong Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn giơhtgì đdfbfâbzimy chia làm ba bè phái. Bè phái do Bách Đmnbsôtzdḥc Tưicfr̉ dâbzim̃n đdfbfâbzim̀u đdfbfưicfŕng vêoifù phía đdfbfạI sưicfr huynh Phạm Hùng, còn kẻ năndvym xưicfra có hâbziṃn giêoifút chêoifút đdfbfôtzdh̀ nhi vơhtgíI Trưicfrơhtging Tiêoifủu Phàm là Hâbziḿp Huyêoifút Lão Yêoifuu và hảo hưicfr̃u Đmnbsoan Môtzdḥc Lão Tôtzdh̉ của y thì đdfbfưicfŕng sau lưicfrng lão nhị Trình Vôtzdh Nha, còn lão tam Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin, tuy răndvỳng đdfbfạo hành thâbziḿp nhâbziḿt trong sôtzdh́ bôtzdh́n đdfbfêoifụ tưicfr̉ của Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n, song ngưicfrơhtgìI này râbziḿt giỏI dụng tâbzimm kêoifú, sơhtgím đdfbfã thâbzim̀m kêoifút bè kêoifút cánh, vì vâbziṃy mà thêoifú lưicfṛc hiêoifụn giơhtgì mạnh nhâbziḿt, có râbziḿt nhiêoifùu lão yêoifuu lâbzimu ngày khôtzdhng xuâbziḿt thêoifú của Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn cũng bị y lôtzdhi kéo, còn các môtzdhn hạ đdfbfêoifụ tưicfr̉ thì quá nưicfr̉a đdfbfã đdfbfưicfŕng vêoifù phía y rôtzdh̀i.

 

tzdhm nay là ngày cuôtzdh́I cùng trong bảy ngày têoifú lêoifũ Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n trong Vạn Đmnbsôtzdḥc Côtzdh́c. Tin tưicfŕc vêoifù cái chêoifút của Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n đdfbfã truyêoifùn ra khăndvýp nơhtgii, trêoifun linh đdfbfưicfrơhtgìng phưicfrơhtgín trăndvýng nhiêoifùu vôtzdhoifủ, nhưicfrng lạI hiêoifúm khi nghe thâbziḿy đdfbfưicfrơhtgịc môtzdḥt tiêoifúng khóc nào. ĐmnbsạI đdfbfa sôtzdh́ đdfbfêoifụ tưicfr̉ đdfbfôtzdḥc môtzdhn tuy đdfbfêoifùu chít khăndvyn trăndvýng, măndvỵc áo xôtzdh gai, nhưicfrng trêoifun măndvỵt thì khôtzdhng hêoifù có chút biêoifủu tình đdfbfau xót, tiêoifúc thưicfrơhtging, mà ngưicfrơhtgịc lạI còn có râbziḿt nhiêoifùu kẻ cưicfŕ trưicfr̀ng trưicfr̀ng tưicfŕc giâbziṃn muôtzdh́n ăndvyn tưicfrơhtgii nuôtzdh́t sôtzdh́ng nhưicfr̃ng kẻ thuôtzdḥc phe phái đdfbfôtzdh́I đdfbfịch.

 

oifúu khôtzdhng phảI vì côtzdh́ kỵ môtzdḥt chút thêoifủ diêoifụn trưicfrơhtgíc linh đdfbfưicfrơhtgìng, chỉ e nơhtgii này sơhtgím đdfbfã biêoifún thành võ đdfbfưicfrơhtgìng tưicfr̀ lâbzimu rôtzdh̀i.

 

tzdh́n đdfbfêoifụ tưicfr̉ của Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n ngưicfrơhtgìI nào cũng măndvỵc hiêoifúu phục, quỳ trưicfrơhtgíc chúng nhâbzimn, nhưicfrng ngoạI trưicfr̀ Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum ra, ba ngưicfrơhtgìI còn lạI đdfbfêoifùu chỉ đdfbfâbziṃp đdfbfâbzim̀u môtzdḥt cái rôtzdh̀I đdfbfưicfŕng dâbziṃy, đdfbfưicfŕng sang môtzdḥt bêoifun. Sau lưicfrng môtzdh̃I ngưicfrơhtgìI lạI là môtzdḥt đdfbfám thuôtzdḥc hạ thâbzimn tín, mục quang tâbziṃp vôtzdh ý hưicfr̃u đdfbfêoifùu tâbziṃp trung cả vào chiêoifúc hôtzdḥp nhỏ màu xanh lục bêoifun trêoifun chiêoifúc bán nhỏ đdfbfăndvỵt trưicfrơhtgíc quan tài Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n.

 

Trêoifun hôtzdḥp có viêoifút bôtzdh́n chưicfr̃:          Vạn Đmnbsôtzdḥc Thâbzim̀n Âoiah́n

 

Đmnbsâbzimy chính là âbziḿn tín tưicfr̀ ngàn đdfbfơhtgìI nay chỉ có môtzdhn chủ mơhtgíI đdfbfưicfrơhtgịc quyêoifùn giưicfr̃ gìn của Vạn Đmnbsôtzdḥc Môtzdhn.

 

Trêoifun bàn còn có hoa quả và tam sinh ( dêoifu, bò, lơhtgịn), trưicfrơhtgíc bàn đdfbfăndvỵt môtzdḥt chiêoifúc châbziṃu đdfbfôtzdh̀ng, lưicfr̉a cháy phưicfr̀ng phưicfr̀ng. Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum đdfbfâbziṃp đdfbfâbzim̀u lạy vong linh sưicfr phụ xong, lăndvỵng lẽ đdfbfêoifún bêoifun cạnh châbziṃu đdfbfôtzdh̀ng, lâbziḿy tưicfr̀ng tơhtgì giâbziḿy tiêoifùn vàng cho vào đdfbfôtzdh́t cho ngưicfrơhtgìI chêoifút. Còn ba vị sưicfr huynh của gã đdfbfêoifùu khôtzdhng thèm liêoifúc măndvýt tơhtgíI, bơhtgỉI cả ba đdfbfêoifùu hiêoifùu rõ, vôtzdh luâbziṃn là sau này ai làm môtzdhn chủ, têoifun phêoifú nhâbzimn nhưicfr gã cũng khôtzdhng thêoifủ nào thoát khỏI sôtzdh́ mạng bị đdfbfâbzim̀u đdfbfôtzdḥc chêoifút.

 

Toàn bôtzdḥ chú ý của họ đdfbfêoifùu tâbziṃp trung cả vào chiêoifúc hôtzdḥp nhỏ.

 

icfrơhtging măndvỵt vàng vọt của Phạm Hùng khôtzdhng chút biêoifủu tình, chỉ hưicfr̀ lạnh môtzdḥt tiêoifúng, bưicfrơhtgíc lêoifun môtzdḥt bưicfrơhtgíc vêoifù phía chiêoifúc bàn, nhưicfrng Trình Vôtzdh Nha và Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin cũng đdfbfã có dưicfṛ phòng tưicfr̀ trưicfrơhtgíc, hâbzim̀u nhưicfr cùng môtzdḥt lúc vọt ngưicfrơhtgìI lêoifun. Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin cưicfrơhtgìI lạnh nói: “ĐmnbsạI sưicfr huynh, sưicfr phụ mơhtgíI chêoifút chưicfra đdfbfưicfrơhtgịc bảy ngày huynh đdfbfã muôtzdh́n làm gì đdfbfó?”

 

Phạm Hùng trưicfr̀ng hai măndvýt, trêoifun măndvỵt loé hiêoifụn hung quang, nói: “Ta là đdfbfạI sưicfr huynh, chôtzdh̃ này đdfbfưicfrơhtging nhiêoifun là do ta kêoifú thưicfr̀a”.

 

Trình Vôtzdh Nha hưicfr̀ môtzdḥt tiêoifúng, nói: “Huynh dưicfṛa vào đdfbfâbzimu mà nói cái chôtzdh̃ này là do huynh ngôtzdh̀I?”

 

Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin cũng cưicfrơhtgìI mâbziḿy tiêoifúng, nói: “Huynh muôtzdh́n nói vêoifù quy lêoifụ lơhtgín nhỏ à, nêoifúu thâbziṃt muôtzdh́n nói vêoifù quy củ, sưicfr phụ lâbzimm chung cũng đdfbfã truyêoifùn vị cho tiêoifủu sưicfr đdfbfêoifụ rôtzdh̀I, đdfbfâbzimu đdfbfêoifún lưicfrơhtgịt huynh chưicfŕ?”

 

Phạm Hùng lâbziḿp loé hung quang trong măndvýt, thình lình xoay đdfbfâbzim̀u nhìn vêoifù hưicfrơhtgíng Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum, Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum đdfbfâbzim̀u cũng khôtzdhng ngâbzim̉ng, giọng nói nghe vang nhưicfrng trung khí khôtzdhng đdfbfủ, ho môtzdḥt tiêoifúng, ngâbziṃp ngưicfr̀ng nói: “Ba vị sưicfr huynh, lúc mâbziḿy huynh…khăndvỵc, khăndvỵc, khăndvỵc… vưicfr̀a trơhtgỉ vêoifù, đdfbfêoifụ đdfbfã lâbziṃp tưicfŕc đdfbfem âbziḿn tín giao ra, và nói rõ là đdfbfêoifụ khôtzdhng có hưicfŕng thú vơhtgíI vị trí đdfbfó. Các huynh…khăndvỵc…khăndvỵc…các huynh nhâbziṃp môtzdhn trưicfrơhtgíc đdfbfêoifụ, uy tín cũng cao hơhtgin đdfbfêoifụ, tưicfṛ nhiêoifun phảI đdfbfêoifủ các huynh ngôtzdh̀I ơhtgỉ vị trí đdfbfó, sưicfr phụ đdfbfã lơhtgín tuôtzdh̉I rôtzdh̀I, nghĩ cũng đdfbfêoifún lúc có chôtzdh̃ hôtzdh̀ đdfbfôtzdh̀, cho nêoifun nói bâbziṃy bạ. Cuôtzdh́I cùng thì ai ngôtzdh̀I vị trí đdfbfó, các huynh hãy quyêoifút đdfbfịnh đdfbfi, xin đdfbfưicfr̀ng lôtzdhi kéo đdfbfêoifụ vào nưicfr̃a”.

 

Ngưicfr̃ khí trong lơhtgìI nói của hăndvýn, thâbziḿp trâbzim̀m run râbzim̉y, tưicfṛa hôtzdh̀ còn có chút chuyêoifụn xâbziḿu hôtzdh̉ trong lòng nêoifun sinh sơhtgị hãi, bôtzdḥ dạng khôtzdhng còn khoa trưicfrơhtging thâbzimm trâbzim̀m nhưicfr trưicfrơhtgíc. Phạm Hùng cưicfrơhtgìI lạnh môtzdḥt tiêoifúng, khinh khỉnh quay đdfbfâbzim̀u lạI, khôtzdhng thèm nhìn hăndvýn nưicfr̃a, nói: “Các ngưicfrơhtgii rôtzdh́t cuôtzdḥc muôtzdh́n tính thêoifú nào đdfbfâbzimy?”

 

Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin ha hả cưicfrơhtgìI lạnh, nói: “Khôtzdhng câbzim̀n nói nhiêoifùu, vâbzim̃n là theo ưicfrơhtgíc đdfbfịnh giưicfr̃a chúng ta, qua cái thâbziḿt đdfbfâbzim̀u tiêoifun của sưicfr phụ, đdfbfêoifủ sau khi lão nhâbzimn gia đdfbfi rôtzdh̀I, chúng ta ngày tơhtgíI ơhtgỉ tạI linh đdfbfưicfrơhtgìng này lạI quyêoifút đdfbfịnh xem cuôtzdh́I cùng ai là ngưicfrơhtgìI ngôtzdh̀I lêoifun vị trí này!”

 

Phạm Hùng hung tơhtgịn trưicfr̀ng măndvýt nhìn Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin và Trình Vôtzdh Nha, hai ngưicfrơhtgìI sưicfr đdfbfêoifụ hăndvýn nhìn nhãn săndvýc của hăndvýn cũng khôtzdhng găndvỵp chút thiêoifụn ý nào. Môtzdḥt lát sau, Phạm Hùng chơhtgịt chuyêoifủn ngưicfrơhtgìI, bưicfrơhtgíc dài ra khỏI linh đdfbfưicfrơhtgìng, môtzdḥt đdfbfám ngưicfrơhtgìI cũng liêoifùn theo sau hăndvýn đdfbfi ra. Trình Vôtzdh Nha và Đmnbsoạn Nhưicfrhtgin sau đdfbfó cũng đdfbfêoifùu mang theo nhâbzimn mã rút lui. Trêoifun linh đdfbfưicfrơhtgìng, nhanh chóng chỉ còn lạI Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum môtzdḥt thâbzimn lăndvỷng lăndvỵng quỳ trêoifun đdfbfâbziḿt thủ hôtzdḥ linh cưicfr̃u.

 

Cũng khôtzdhng biêoifút trảI qua bao lâbzimu, xâbziḿp tiêoifùn giâbziḿy trong tay Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum đdfbfêoifùu thả vào châbziṃu đdfbfôtzdh̀ng thiêoifuu đdfbfôtzdh́t hêoifút sạch sẽ, hăndvýn mơhtgíI tưicfr̀ tưicfr̀ ngưicfrơhtgíc đdfbfâbzim̀u lêoifun, ánh măndvýt của hăndvýn bêoifun dưicfrơhtgíI làn lụa trăndvýng, lạnh lẽo khôtzdhng chút màu săndvýc.

 

“Sưicfr phụ…”, thanh âbzimm hăndvýn nhỏ đdfbfêoifún mưicfŕc chỉ chính hăndvýn nghe lọt, “Su phu..!NgưicfrơhtgìI thâbziḿy rôtzdh̀I chưicfŕ, mâbziḿy kẻ đdfbfó chính là đdfbfôtzdh̀ đdfbfẹ của ngưicfrơhtgìI, thủ hạ của ngưicfrơhtgìi….”

 

Góc miêoifụng lạnh lùng của Tâbzim̀n Vôtzdh Viêoifum, châbzim̀m châbziṃm nôtzdh̉I lêoifun môtzdḥt nụ cưicfrơhtgìI lạnh, lạnh lẽo và khôtzdhng mang theo môtzdḥt chút cảm tình nào.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.