Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 229 : Yêu thật đáng sợ

    trước sau   
Trong tònbgfa lâexudu đkzlfàkcpii, mộqntzt thâexudn thểrnbm nhỏzuuicvzz đkzlfang bưibueqntzc đkzlfi lắrvvzc la lắrvvzc lưibue, men theo váwjnfch tưibuetoaung màkcpi đkzlfi ra đkzlfếkzlfn cạnjtanh cửnbgfa, thâexudn thểrnbm cọcywlwjnft vàkcpio tưibuetoaung đkzlfi vềwhdw phíkcpia trưibueqntzc.

Mọcywli nơaaqsi thựssoyc tĩexudnh lặtoaung, khôundgng ai córnbm thểrnbm nghe đkzlfưibuectucc lấxtqry mộqntzt tiếkzlfng đkzlfqntzng, thâexudn thểrnbm nhỏzuuicvzz kia lắrvvzc lưibuekcpii cáwjnfi suýooflt nữynoda ngãmrck xuốooflng, đkzlfôundgi mắrvvzt to trònbgfn sáwjnfng rựssoyc lêiwccn, khuôundgn mặtoaut nhỏzuui nhắrvvzn đkzlfáwjnfng yêiwccu khôundgng mộqntzt tỳotaq vếkzlft nàkcpio, cáwjnfnh tay nhỏzuuicvzz mậdaljp mạnjtap bắrvvzt đkzlfưibuectucc cáwjnfnh cửnbgfa bằafuhng gỗkcpi lim córnbm khắrvvzc hoa vărqvdn.

“Chi cha!” mộqntzt tiếkzlfng....

Thâexudn thểrnbm đkzlfang chốooflng đkzlfkzlf củqntza cụwhdwc cưibueng bịbeov tiếkzlfng mởcywl cửnbgfa làkcpim cho giậdaljt mìczkmnh, áwjnfnh mắrvvzt ngậdaljp nưibueqntzc ngẩxbzsng lêiwccn, nhìczkmn khuôundgn mặtoaut củqntza ngưibuetoaui phíkcpia trêiwccn.

Sau buổkucri trưibuea yêiwccn tĩexudnh, ngay cảhvyh nữynod hầundgu cũshiqng nghỉrzqp ngơaaqsi.

nbgfa lâexudu đkzlfàkcpii rộqntzng lớqntzn nhưibue vậdaljy càkcping thêiwccm trốooflng trảhvyhi, cụwhdwc cưibueng cũshiqng córnbm chújuiyt buồaozbn ngủqntz, áwjnfnh mắrvvzt mơaaqskcping trợctucn lớqntzn nhìczkmn bốoofln phíkcpia, khôundgng thấxtqry mẹgpjckcpiczkmnh thíkcpich nhấxtqrt, cáwjnfnh tay bécvzzo mậdaljp dụwhdwi dụwhdwi vàkcpii cáwjnfi lêiwccn mắrvvzt, ngáwjnfp mộqntzt cáwjnfi thậdaljt to.


Mộqntzt chỗkcpi kháwjnfc trêiwccn hàkcpinh lang dàkcpii, mộqntzt ngưibuetoaui hầundgu mớqntzi đkzlfem quàkcpi đkzlfếkzlfn tặtoaung Lan phu nhâexudn trởcywl vềwhdw, đkzlfi ngang qua phònbgfng côundgng tưibueqntzc đkzlfnjtai nhâexudn, đkzlfqntzt nhiêiwccn nhìczkmn thấxtqry thâexudn ảhvyhnh mềwhdwm mạnjtai nhưibue vậdaljy xuấxtqrt hiệgcmdn ởcywl ngoàkcpii cửnbgfa, nghi hoặtoauc tiếkzlfn đkzlfếkzlfn, mãmrcki cho tớqntzi khi đkzlfếkzlfn gầundgn mớqntzi thấxtqry rõwyfe thâexudn ảhvyhnh kia, nhưibueng màkcpi lạnjtai kinh ngạnjtac quáwjnf đkzlfkcpii.

“Ôctucng trờtoaui củqntza tôundgi ơaaqsi!” Ngưibuetoaui hầundgu cứrtzkng mặtoaut kêiwccu lêiwccn mộqntzt tiếkzlfng, vộqntzi vàkcping chạnjtay tớqntzi, ngồaozbi xổkucrm xuốooflng đkzlfkzlf lấxtqry thâexudn hìczkmnh củqntza cụwhdwc cưibueng đkzlfang mệgcmdt chếkzlft vìczkm dựssoya vàkcpio váwjnfn cửnbgfa đkzlfrnbm cốoofl đkzlfrtzkng vũshiqng kia: “Tiểrnbmu vưibueơaaqsng tửnbgf, cậdalju... cậdalju...”

Trờtoaui ạnjta.... Ngưibuetoaui hầundgu sợctuc ngâexudy ngưibuetoaui, tiểrnbmu vưibueơaaqsng tửnbgf mớqntzi chưibuea đkzlfếkzlfn táwjnfm tháwjnfng, nórnbmibue nhiêiwccn..... Cưibue nhiêiwccn chíkcpinh mìczkmnh mon men đkzlfi từdovd trong phònbgfng ra tớqntzi đkzlfâexudy? Khôundgng ai dạnjtay nórnbm đkzlfãmrck biếkzlft tựssoy tậdaljp đkzlfi?

Cụwhdwc cưibueng lậdaljp tứrtzkc rơaaqsi vàkcpio mộqntzt cáwjnfi ôundgm ấxtqrp, pháwjnft ra thanh âexudm bi bôundg đkzlfáwjnfng yêiwccu, cáwjnfnh tay phấxtqrn nộqntzn córnbm lựssoyc, tújuiym lấxtqry lớqntzp ren mỏzuuing trưibueqntzc ngựssoyc áwjnfo củqntza ngưibuetoaui hầundgu xécvzzwjnfch, đkzlfôundgi mắrvvzt vừdovda mớqntzi buồaozbn ngủqntzshiqibuectuci đkzlfãmrckwjnfng lêiwccn nhấxtqrp nháwjnfy liêiwccn hồaozbi.

Kinh ngạnjtac trêiwccn mặtoaut ngưibuetoaui hầundgu thủqntzy chung khôundgng córnbmjuiyt đkzlfi, chạnjtay nhanh ôundgm lấxtqry tiểrnbmu vưibueơaaqsng tửnbgf đkzlfi vàkcpio trong phònbgfng, trong cărqvdn phònbgfng trốooflng trảhvyhi màkcpi tao nhãmrck khôundgng córnbm ai cảhvyh, bêiwccn cạnjtanh chiếkzlfc giưibuetoaung lớqntzn mềwhdwm mạnjtai córnbm mộqntzt cáwjnfi nôundgi nhỏzuui nhưibue mộqntzt cáwjnfi giưibuetoaung nhỏzuui, nórnbmi vậdaljy cụwhdwc cưibueng chíkcpinh làkcpi từdovdaaqsi nàkcpiy đkzlfi ra sao? Ngưibuetoaui hầundgu ngâexudy ngốooflc nhìczkmn nhìczkmn, quan sáwjnft thậdaljt kỹipjzwjnfi giưibuetoaung nhỏzuui kia, trong lònbgfng càkcping thêiwccm khiếkzlfp sợctuc.

Nhìczkmn nhưibue vậdaljy.... nórnbm leo ra sao?

Trêiwccn mặtoaut côundg lạnjtai nởcywl nụwhdwibuetoaui kinh hỉrzqp, nắrvvzm lấxtqry cáwjnfnh tay nhỏzuuicvzz củqntza cụwhdwc cưibueng, “Thưibuectucng đkzlfếkzlf củqntza tôundgi ơaaqsi! Tiểrnbmu vưibueơaaqsng tửnbgf thậdaljt tuyệgcmdt vờtoaui! Nhấxtqrt đkzlfbeovnh côundgng tưibueqntzc đkzlfnjtai nhâexudn sẽczkm rấxtqrt vui vẻiwcc! Ha ha!”

Cụwhdwc cưibueng khôundgng biếkzlft côundgxtqry vìczkm sao màkcpi cao hứrtzkng, chíkcpinh làkcpishiqng vui vẻiwcc toécvzzt miệgcmdng cưibuetoaui theo, khuôundgn mặtoaut xinh đkzlfgpjcp đkzlfáwjnfng yêiwccu khiếkzlfn ngưibuetoaui ta chỉrzqp muốoofln hôundgn lêiwccn đkzlfórnbm.

Trong lònbgfng ngưibuetoaui hầundgu vui sưibueqntzng tràkcpin trềwhdw, nghĩexudkcpiiwccn nórnbmi thếkzlfkcpio khi côundgng tưibueqntzc đkzlfnjtai nhâexudn khi ngàkcpii trởcywl vềwhdw, cảhvyhnbgfa lâexudu đkzlfàkcpii ai cũshiqng biếkzlft thểrnbm chấxtqrt củqntza tiểrnbmu vưibueơaaqsng tửnbgf rấxtqrt tốooflt, mặtoauc kệgcmdkcpi pháwjnft triểrnbmn tríkcpi tuệgcmd hay thâexudn thểrnbm đkzlfwhdwu vưibuectuct mứrtzkc bìczkmnh thưibuetoaung, màkcpijuiyc nàkcpiy đkzlfâexudy nórnbmibue nhiêiwccn córnbm thểrnbm tựssoyczkmnh leo khỏzuuii giưibuetoaung run rẩxbzsy mon men đkzlfi đkzlfếkzlfn tậdaljn cửnbgfa. Khôundgng phảhvyhi trẻiwcc con thưibuetoaung ngủqntz rấxtqrt nhiềwhdwu sao, so sáwjnfnh vớqntzi đkzlfâexudy thìczkm sao? Chíkcpinh làkcpi thâexudn thểrnbm nhỏzuuicvzzkcpiy dưibuetoaung nhưibue tinh lựssoyc dưibue thừdovda quáwjnf nhiềwhdwu, đkzlfôundgi mắrvvzt ngậdaljp nưibueqntzc ôundgm lấxtqry cổkucr ngưibuetoaui hầundgu, cựssoya tớqntzi cựssoya lui, nhìczkmn mọcywli nơaaqsi đkzlfwhdwu i ôundgundgiwccn, miệgcmdng mấxtqrp máwjnfy muốoofln nórnbm chuyệgcmdn.

Trêiwccn mặtoaut vui mừdovdng nởcywl rộqntz, ngưibuetoaui hầundgu ngồaozbi ởcywliwccn cửnbgfa sổkucr, im lặtoaung chờtoau bọcywln họcywl trởcywl vềwhdw.

kcpiiwccn ngoàkcpii lâexudu đkzlfàkcpii, Mộqntzt chiếkzlfc xe Lincoln thậdaljt dàkcpii đkzlfang từdovd từdovd tiếkzlfn vàkcpio, chậdaljm rãmrcki dừdovdng ởcywl trưibueqntzc gara.

exudm Hi Hi từdovd trong xe đkzlfi ra, thâexudn ảhvyhnh mảhvyhnh khảhvyhnh thoảhvyhng qua bórnbmng câexudy loang lổkucr, cửnbgf chỉrzqp tao nhãmrck đkzlfqntzng lònbgfng ngưibuetoaui, khuôundgn mặtoaut nhỏzuui nhắrvvzn trong trẻiwcco lộqntz ra chújuiyt lạnjtanh lùxbzsng, córnbm chújuiyt buồaozbn bựssoyc, đkzlfórnbmng củqntza xe nhanh chórnbmng hưibueqntzng trong lâexudu đkzlfàkcpii đkzlfi vàkcpio.

Thâexudn thểrnbm cao lớqntzn củqntza ngưibuetoaui đkzlfàkcpin ôundgng đkzlfi phíkcpia sau, miệgcmdng hắrvvzn khẽczkm nởcywl mộqntzt nụwhdwibuetoaui, áwjnfnh mắrvvzt liếkzlfc qua xe mộqntzt chújuiyt rồaozbi bắrvvzt đkzlfundgu chărqvdm chújuiy dừdovdng ởcywlkcping.


“Hi Hi!” Châexudn bưibueqntzc nhanh, mộqntzt tay bắrvvzt lấxtqry tay nàkcping giữynod chặtoaut lạnjtai, ngưibuetoaui đkzlfàkcpin ôundgng phíkcpia sau đkzlfem nàkcping ôundgm vàkcpio trongg lồaozbng ngựssoyc, cưibuetoaui yếkzlfu ớqntzt nórnbmi: “Làkcpim sao vậdaljy? Đkucri nhanh nhưibue vậdaljy đkzlfrnbmkcpim gìczkm?”

“Anh...” Lâexudm Hi Hi khôundgng nghĩexud tớqntzi vừdovda mớqntzi xuốooflng xe mộqntzt chújuiyt đkzlfãmrck bịbeov hắrvvzn ôundgm ấxtqry, cáwjnfi vònbgfng ôundgm chếkzlft tiệgcmdt nàkcpiy vẫrnbmn nhanh chórnbmng vàkcpi rộqntzng lớqntzn nhưibue vậdaljy, giốooflng nhưibuekcping theo thờtoaui gian càkcping thêiwccm rắrvvzn chắrvvzc, kiêiwccn cốoofl, thâexudn thểrnbm mảhvyhnh khảhvyhnh củqntza nàkcping bịbeov ôundgm chặtoaut bêiwccn trong cărqvdn bảhvyhn khôundgng thểrnbm đkzlfqntzng đkzlfdaljy, “Anh khôundgng cầundgn ôundgm tôundgi.... Tầundgn Dịbeovch Dưibueơaaqsng, buôundgng ra!”

Dung mạnjtao xinh đkzlfgpjcp đkzlfang tứrtzkc giậdaljn ngújuiyt trờtoaui khôundgng lưibueu tìczkmnh chújuiyt nàkcpio hưibueqntzng ngưibuetoaui đkzlfàkcpin ôundgng cao lớqntzn trưibueqntzc mặtoaut màkcpi pháwjnft hỏzuuia.

Tầundgn Dịbeovch Dưibueơaaqsng lạnjtai khôundgng nỡkzlf nhìczkmn nàkcping nhưibue vậdaljy, biếkzlft nàkcping đkzlfang nórnbmng giậdaljn, cáwjnfnh tay kiêiwccn cốooflaaqsi nớqntzi lỏzuuing mộqntzt chújuiyt đkzlfrnbm cho nàkcping córnbm thểrnbm dễinpbkcping cửnbgfu đkzlfqntzng hơaaqsn, chíkcpinh làkcpi nhưibue vậdaljy vẫrnbmn chưibuea đkzlfqntz, nàkcping vẫrnbmn quậdaljt cưibuetoaung khôundgng muốoofln đkzlfrnbm ýoofl đkzlfếkzlfn hắrvvzn màkcpi đkzlfi vàkcpio trong lâexudu đkzlfàkcpii, hắrvvzn cũshiqng cưibuetoaui yếkzlfu ớqntzt khôundgng miễinpbn cưibuekzlfng nữynoda, ôundgn nhu ởcywliwccn tai nàkcping thìczkm thầundgm, ôundgm nàkcping cùxbzsng mộqntzt chỗkcpi thấxtqrt tha thấxtqrt thểrnbmu đkzlfi vàkcpio bêiwccn trong. Ngưibuetoaui đkzlfàkcpin ôundgng cao lớqntzn tựssoya nhưibue mộqntzt vịbeov thầundgn, từdovd sau buổkucri lễinpb hộqntzi mừdovdng đkzlfưibuectucc vạnjtan dâexudn chújuiyc mừdovdng kia đkzlfãmrckjuiyt đkzlfi toàkcpin bộqntzaaqsi thởcywl lạnjtanh lùxbzsng trêiwccn cơaaqs thểrnbm, tựssoya nhưibue mộqntzt con dãmrck thújuiy biếkzlfn thàkcpinh ôundgn nhu, bìczkmnh ổkucrn lửnbgfa giậdaljn củqntza nàkcping.

“Hi Hi, đkzlfdovdng tứrtzkc giậdaljn....” Tầundgn Dịbeovch Dưibueơaaqsng cưibuetoaui đkzlfếkzlfn vui vẻiwcc, hiếkzlfm khi córnbm thểrnbm nhẫrnbmn nạnjtai nhưibue vậdaljy, mộqntzt lầundgn nữynoda cầundgm lạnjtai cáwjnfnh tay đkzlfang khôundgng ngừdovdng đkzlfxbzsy tay hắrvvzn ra củqntza nàkcping, rấxtqrt nhanh đkzlfãmrck đkzlfem nàkcping ôundgm vàkcpio đkzlfoofli diệgcmdn vớqntzi chíkcpinh mìczkmnh, bờtoau ngựssoyc mềwhdwm mạnjtai củqntza nàkcping dáwjnfn chặtoaut vàkcpio vònbgfm ngựssoyc rắrvvzn chắrvvzc củqntza hắrvvzn, dáwjnfn chặtoaut vàkcpio chórnbmp mũshiqi đkzlfáwjnfng yêiwccu trêiwccn khuôundgn mặtoaut nhỏzuui nhắrvvzn củqntza nàkcping: “Đkucrdovdng tứrtzkc giậdaljn nữynoda đkzlfưibuectucc khôundgng? Córnbm chuyệgcmdn gìczkm xảhvyhy ra sao? Anh vẫrnbmn đkzlfwhdwu giữynodczkmnh màkcpi, cũshiqng chỉrzqp bởcywli vìczkmundgng việgcmdc quáwjnf bậdaljn rộqntzn mớqntzi khôundgng thểrnbm vềwhdw phònbgfng sớqntzm đkzlfưibuectucc thôundgi.... Làkcpim sao vậdaljy? Nórnbmi cho anh biếkzlft đkzlfi...”

Tiểrnbmu nữynod nhâexudn củqntza hắrvvzn, từdovd sau khi lễinpb mừdovdng sáwjnfng nay kếkzlft thújuiyc đkzlfãmrckrnbm biểrnbmu tìczkmnh hơaaqsi hơaaqsi tứrtzkc giậdaljn nhưibue vậdaljy rồaozbi. Lònbgfng hắrvvzn ngứrtzka ngáwjnfy, nàkcping vẫrnbmn cưibuetoaui yếkzlfu ớqntzt khôundgng giảhvyhi thíkcpich, ởcywl trong xe hắrvvzn cũshiqng lạnjtanh vớqntzi nàkcping cảhvyh nửnbgfa ngàkcpiy, mãmrcki cho đkzlfếkzlfn khi vềwhdw đkzlfếkzlfn lâexudu đkzlfàkcpii mớqntzi mởcywl thếkzlf tiếkzlfn côundgng, khôundgng ngờtoaukcping đkzlfãmrck tứrtzkc giậdaljn đkzlfếkzlfn mứrtzkc đkzlfqntzkcpiy rồaozbi.

“Hừdovd..” Lâexudm Hi Hi oáwjnfn hậdaljn muốoofln giẫrnbmy ra, lạnjtai vẫrnbmn chỉrzqprnbm thểrnbm thởcywl hồaozbng hộqntzc màkcpi nhìczkmn thẳafuhng hắrvvzn, thắrvvzt lưibueng bịbeov hắrvvzn ôundgm chặtoaut lấxtqry chỉrzqprnbm thểrnbm ngửnbgfa đkzlfundgu đkzlfoofli diệgcmdn vớqntzi khuôundgn mặtoaut đkzlfang dáwjnfn sáwjnft củqntza hắrvvzn, mộqntzt cáwjnfnh tay khôundgng ngừdovdng đkzlfxbzsy bảhvyh vai đkzlfang écvzzp tớqntzi gầundgn củqntza hắrvvzn, tay kia thìczkm bịbeov hắrvvzn nắrvvzm chặtoaut trong lònbgfng bàkcpin tay, “Tầundgn Dịbeovch Dưibueơaaqsng, anh khôundgng cầundgn phảhvyhi giảhvyh bộqntz!”

kcping thởcywl phìczkm phìczkm, khuôundgn mặtoaut đkzlfzuuinbgfng, nhịbeovn khôundgng đkzlfưibuectucc trừdovdng mắrvvzt lưibuetoaum hắrvvzn.

Ýnjtaibuetoaui trêiwccn môundgi Tầundgn Dịbeovch Dưibueơaaqsng càkcping sâexudu, cáwjnfnh môundgi phun ra hơaaqsi thởcywlrnbmng bỏzuuing phảhvyhiwccn quanh quẩxbzsn ởcywl chórnbmp mũshiqi nàkcping, “Giảhvyh bộqntz? Anh giảhvyh bộqntzwjnfi gìczkmkcpio?”

“Anh đkzlfdovdng tưibuecywlng rằafuhng tôundgi khôundgng córnbm nghe thấxtqry, chủqntz buổkucri tiệgcmdc hôundgm nay khôundgng phảhvyhi đkzlfãmrck gọcywli đkzlfiệgcmdn thoạnjtai cho anh sao, khôundgng phảhvyhi làkcpi ôundgng ta chuẩxbzsn bịbeov đkzlfem con gáwjnfi củqntza chíkcpinh mìczkmnh tặtoaung cho anh sao? 18 tuổkucri, thờtoaui kỳotaqibueơaaqsi đkzlfgpjcp nhấxtqrt, hơaaqsn nữynoda lạnjtai cựssoyc kỳotaq thôundgng minh xinh đkzlfgpjcp,vừdovda mớqntzi tốooflt nghiệgcmdp đkzlfnjtai họcywlc Cambridge, chẳafuhng lẽczkm anh khôundgng thíkcpich sao? Anh cưibue nhiêiwccn cònbgfn nórnbmi chuyệgcmdn vớqntzi ôundgng ta lâexudu nhưibue vậdaljy?”

kcping đkzlfctuci mãmrcki cho đkzlfếkzlfn tậdaljn nửnbgfa đkzlfêiwccm cũshiqng khôundgng thấxtqry hắrvvzn trởcywl vềwhdw, thậdaljt sựssoy khôundgng đkzlfctuci đkzlfưibuectucc nữynoda liềwhdwn nặtoaung nềwhdw ngủqntz thiếkzlfp đkzlfi, nửnbgfa đkzlfêiwccm gầundgn sáwjnfng lạnjtai bịbeov nụwhdwundgn nhiệgcmdt tìczkmnh củqntza hắrvvzn đkzlfáwjnfnh thứrtzkc, toàkcpin thâexudn trầundgn trụwhdwi nằafuhm ởcywl trong ngựssoyc hắrvvzn, nơaaqsi mềwhdwm mạnjtai nhấxtqrt trêiwccn cơaaqs thểrnbm bịbeov hắrvvzn mạnjtanh mẽczkm chiếkzlfm giữynod, tham lam màkcpikcpim.... Nàkcping khôundgng biếkzlft đkzlfãmrck xảhvyhy ra chuyệgcmdn gìczkm, chỉrzqp biếkzlft rằafuhng đkzlfang ngủqntz an ổkucrn thìczkm lạnjtai bịbeov hắrvvzn gâexudy sứrtzkc écvzzp suốooflt củqntza mộqntzt đkzlfêiwccm đkzlfếkzlfn mồaozbundgi đkzlfundgm đkzlfìczkma, nàkcping thậdaljt sựssoy.... Mệgcmdt mỏzuuii quáwjnf!

wjnfng sớqntzm tỉrzqpnh lạnjtai, hắrvvzn vẫrnbmn tinh thầundgn sáwjnfng láwjnfng nhưibue trưibueqntzc, lậdaljt tung chărqvdn mỏzuuing ra đkzlfem cảhvyhaaqs thểrnbm đkzlfang buồaozbn thiu củqntza nàkcping hôundgn mộqntzt lưibuectuct, hỏzuuii: “Bảhvyho bốoofli, đkzlfau khôundgng?”

exudm Hi Hi thựssoyc sựssoy buồaozbn bựssoyc!

kcping chưibuea từdovdng córnbm tứrtzkc giậdaljn nhưibue vậdaljy, cho dùxbzskcpirnbmexudu thuẫrnbmn vớqntzi hắrvvzn, nàkcping cũshiqng chỉrzqpkcpi thưibueơaaqsng tâexudm khổkucr sởcywl, mộqntzt mìczkmnh chịbeovu đkzlfssoyng thưibueơaaqsng tổkucrn liếkzlfm láwjnfp miệgcmdng vếkzlft thưibueơaaqsng củqntza chíkcpinh mìczkmnh, màkcpi hiệgcmdn tạnjtai, rốooflt cụwhdwc nàkcping cũshiqng córnbm thểrnbmrnbm đkzlfqntzshiqng khíkcpi đkzlfrnbm đkzlfoofli diệgcmdn vớqntzi ngưibuetoaui đkzlfàkcpin ôundgng tuấxtqrn lãmrckng bứrtzkc ngưibuetoaui nàkcpiy, ởcywl trưibueqntzc mặtoaut hắrvvzn màkcpi tráwjnfch mórnbmc, chấxtqrt vấxtqrn hắrvvzn. Trong lònbgfng nàkcping cũshiqng lo lắrvvzng lắrvvzm chứrtzk, mộqntzt tia thắrvvzng lợctuci cũshiqng khôundgng córnbm.

Ácsopnh mắrvvzt thâexudm thújuiyy củqntza Tầundgn Dịbeovch Dưibueơaaqsng nổkucri lêiwccn mộqntzt tia mờtoau mịbeovt, nhưibuekcpi nhớqntz lạnjtai đkzlfiềwhdwu gìczkm đkzlfórnbm, rốooflt cụwhdwc cũshiqng nhớqntz ra, quảhvyh thựssoyc ngưibuetoaui chủqntz buổkucri tiệgcmdc hôundgm nay córnbm từdovdng nhắrvvzc qua vềwhdw con gáwjnfi củqntza ôundgng ta, 18 tuổkucri, mớqntzi vừdovda tốooflt nghiệgcmdp Cambridge... Nàkcping làkcpim sao córnbm thểrnbm biếkzlft rõwyfe nhưibue vậdaljy chứrtzk?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.