Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 212 : Lừa gạt anh cũng không muốn sao?

    trước sau   
emgwm Hi Hi nhẹjhfy nhàpfczng đfpbiu đfpbiưtroia cáketui nôfrtti, cảscrxm giáketuc đfpbiưtroiyyerc Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng đfpbiklrdng dậidtly, cùdndeng Lạcypjc Thàpfcznh đfpbii sang mộmmeit bêqvknn nhẹjhfy giọjmegng nóytbbi.

pfczng cũlpsing khôfrttng biếqdfrt đfpbiãwuqa xảscrxy ra chuyệrvjxn gìqtwn, thếqdfr nhưtroing đfpbimmeing táketuc trong tay khôfrttng dáketum dừyyrlng lạcypji vìqtwn nhưtroi vậidtly cụcypjc cưtroing ngủfpbi sẽnvar khôfrttng yêqvknn ổemgwn, thậidtlt vấdndet vảscrx buồliixn ngủfpbi lắesjxm mớngcki dáketum nhắesjxm mắesjxt lạcypji, cứklrd mộmmeit lúwuqac sau phảscrxi mởqtwn ra xem nàpfczng còksdfn ởqtwn đfpbióytbb hay khôfrttng, bàpfczn tay nhỏzbceghuv hồliixng hàpfczo khôfrttng ýqxcz thứklrdc màpfcz nắesjxm lạcypji rồliixi mởqtwn ra, làpfczm cho ngưtroiyyrli ta cóytbb chúwuqat đfpbiau lòksdfng.

emgwm Hi Hi vưtroiơtprnn tay xuốemgwng dưtroingcki nhẹjhfy nhàpfczng chạcypjm vàpfczo khuôfrttn mặuanst nhỏzbce nhắesjxn trắesjxng nõznpon củfpbia con, rấdndet lâemgwu, cuốemgwi cùdndeng nóytbb mớngcki ngủfpbi say.

Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng quảscrx thậidtlt đfpbiãwuqa đfpbii tớngcki trưtroingckc mặuanst nàpfczng.

“Anh cóytbb việrvjxc cóytbb thểrmue đfpbii trưtroingckc, tôfrtti cóytbb thểrmue chătcrdm sóytbbc con.” Nàpfczng ngẩmgsxng mặuanst lêqvknn, áketunh mắesjxt trong veo dừyyrlng lạcypji trêqvknn ngưtroiyyrli hắesjxn.

Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng cúwuqai ngưtroiyyrli xuốemgwng, chậidtlm rãwuqai hôfrttn lêqvknn môfrtti nàpfczng.




emgwm Hi Hi cảscrx kinh, cũlpsing khôfrttng nghĩuans Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng sẽnvarqtwn đfpbióytbbpfczfrttn nàpfczng. Cáketuch mộmmeit cáketui nôfrtti, nàpfczng khôfrttng quáketuwuqac đfpbimmeing, tưtroi thếqdfr nửlmnka quỳtprn trêqvknn mặuanst đfpbidndet cóytbb mộmmeit dáketung vẻmepjfrttdndeng quyếqdfrn rũlpsi, nàpfczng cảscrxm nhậidtln đfpbiưtroiyyerc môfrtti hắesjxn bao trùdndem toàpfczn bộmmeifrtti mìqtwnnh, khôfrttng kiêqvknng nểrmueqtwn, màpfcz ngàpfczy càpfczng bạcypjo dạcypjn, Lạcypjc Thàpfcznh thấdndey mộmmeit màpfczn nhưtroi vậidtly, đfpbiãwuqa biếqdfrt đfpbiiềqdfru màpfcz thu áketunh mắesjxt lạcypji xoay ngưtroiyyrli rờyyrli đfpbii.

“......” Nàpfczng ưtroim mộmmeit tiếqdfrng, cảscrxm giáketuc đfpbiưtroiyyerc hắesjxn cạcypjy mởqtwnpfczm rătcrdng củfpbia mìqtwnnh, hơtprni thởqtwnytbbng bỏzbceng xâemgwm nhậidtlp màpfcz tiếqdfrn vàpfczo, bàpfczn tay ấdndem áketup giữhrak chặuanst cáketui gáketuy củfpbia nàpfczng khiếqdfrn cho nàpfczng thuậidtln theo màpfcz thừyyrla nhậidtln, thậidtlt mạcypjnh mẽnvarpfcz đfpbioạcypjt lấdndey ngọjmegt ngàpfczo trong cáketui miệrvjxng nhỏzbce nhắesjxn củfpbia nàpfczng.

pfczng vôfrtt thứklrdc, bịmexn đfpbihzrsu lưtroikjnci nóytbbng bỏzbceng củfpbia hắesjxn làpfczm cho thầhzrsn trífrttqvkn muộmmeii.

Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng vẫejzcn hôfrttn môfrtti nàpfczng, bàpfczn tay kéghuvo nàpfczng qua cáketui nôfrtti ôfrttm lạcypji đfpbiâemgwy, dịmexnu dàpfczng tiếqdfrn vàpfczo trong lồliixng ngựdndec.

Thậidtlt làpfczemgwu nhưtroi vậidtly hắesjxn mớngcki cóytbb thểrmuepfczm càpfczn.

pfczm càpfczn màpfczfrttn nàpfczng, dùdnde cho nàpfczng cóytbb đfpbiôfrtti chúwuqat giãwuqay giụcypja cũlpsing khôfrttng màpfczng tớngcki, nhẹjhfy nhàpfczng màpfcz xoa lưtroing nàpfczng, dịmexnu dàpfczng dùdndeng lựdndec ôfrttm lấdndey nàpfczng, mạcypjnh mẽnvarpfczemgwy dưtroia cùdndeng môfrtti nàpfczng, châemgwn màpfczy hắesjxn hơtprni hơtprni nhífrttu lạcypji, giốemgwng nhưtroi muốemgwn đfpbiem nàpfczng nuốemgwt hếqdfrt vàpfczo.

“Em biếqdfrt khôfrttng, dùdndeytbb xảscrxy ra chuyệrvjxn gìqtwn thìqtwn mộmmeit khắesjxc anh cũlpsing khôfrttng muốemgwn rờyyrli xa em.” Buôfrttng đfpbiôfrtti môfrtti củfpbia nàpfczng ra, Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng áketup lêqvknn tráketun nàpfczng nóytbbi “Hi Hi, anh chỉzbkq rờyyrli đfpbii cóytbb mộmmeit lúwuqac, em vẫejzcn còksdfn cóytbb thểrmueqtwn lạcypji đfpbiâemgwy, đfpbiúwuqang khôfrttng?”

Thựdndec khôfrttng biếqdfrt đfpbiãwuqa bắesjxt đfpbihzrsu từyyrlwuqac nàpfczo, hắesjxn lạcypji cảscrxm thấdndey khôfrttng tin tưtroiqtwnng nhưtroi vậidtly.

Khôfrttng cóytbb ra lệrvjxnh yêqvknu cầhzrsu ngưtroiyyrli hầhzrsu coi chừyyrlng nàpfczng, chỉzbkq cầhzrsn nàpfczng muốemgwn, nàpfczng cóytbb thểrmuedndey ýqxcz rờyyrli khỏzbcei tòksdfa lâemgwu đfpbiàpfczi bấdndet cứklrdwuqac nàpfczo, nàpfczng cóytbb tựdnde do nhưtroi vậidtly.

Cho nêqvknn vàpfczo lúwuqac nàpfczy, hắesjxn khôfrttng dáketum đfpbii.

“Hi Hi, nóytbbi đfpbii......” hắesjxn cúwuqai đfpbihzrsu, chătcrdm chúwuqa nhìqtwnn gưtroiơtprnng mặuanst trầhzrsm mặuansc củfpbia nàpfczng, nhẹjhfy giọjmegng nóytbbi.

Cổemgw tay mảscrxnh khảscrxnh đfpbirmueqtwn trong ngựdndec hắesjxn, hôfrtt hấdndep trởqtwnqvknn dồliixn dậidtlp vìqtwn nhữhrakng lờyyrli hắesjxn nóytbbi, Âznpou phụcypjc củfpbia hắesjxn nớngcki lỏzbceng, cáketuch làpfczn áketuo sơtprn mi mỏzbceng làpfcz lồliixng ngựdndec tráketung kiệrvjxn củfpbia hắesjxn, chỉzbkq trong chốemgwc láketut nhưtroi vậidtly, Lâemgwm Hi Hi chỉzbkq cảscrxm thấdndey nhưtroi khôfrttng thểrmue suy nghĩuans đfpbiưtroiyyerc gìqtwn.

“Tôfrtti khôfrttng thểrmue cam đfpbioan mìqtwnnh sẽnvar khôfrttng đfpbii.” Nàpfczng ătcrdn ngay nóytbbi thậidtlt, áketunh mắesjxt trong veo nhưtroing lạcypjnh lùdndeng, duy trìqtwnqxcz trífrtt củfpbia mìqtwnnh “Đyvpnâemgwy làpfcz anh đfpbiãwuqa đfpbiáketup ứklrdng tôfrtti.”




Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng cưtroiyyrli khẽnvar, khóytbbe môfrtti tràpfczn đfpbihzrsy chua xóytbbt.

“Ngay cảscrx lừyyrla gạcypjt anh cũlpsing khôfrttng đfpbiưtroiyyerc sao?” Hắesjxn ôfrttn nhu tựdnde giễjgsmu, chífrttnh làpfcz ai nghe đfpbiưtroiyyerc nhữhrakng lờyyrli nóytbbi củfpbia hắesjxn đfpbiqdfru cảscrxm nhậidtln đfpbiưtroiyyerc sựdnde bi thưtroiơtprnng trong đfpbióytbb.

emgwm Hi Hi nghẹjhfyn lờyyrli, ởqtwn trong lồliixng ngựdndec hắesjxn, chỉzbkq mộmmeit giâemgwy nàpfczng cũlpsing bịmexnwuqat vàpfczo, thâemgwn thểrmue mảscrxnh khảscrxnh củfpbia nàpfczng khôfrttng ngờyyrlfrttnh sáketut vàpfczo ngưtroiyyrli hắesjxn, chỉzbkqytbb thểrmue nhưtroi mộmmeit loạcypji dâemgwy leo bìqtwnnh thưtroiyyrlng màpfczketum vàpfczo. Hắesjxn cúwuqai xuốemgwng hôfrttn nàpfczng, nàpfczng còksdfn đfpbiang sửlmnkng sốemgwt màpfcz quêqvknn néghuv tráketunh hắesjxn, vìqtwn vậidtly môfrtti vớngcki môfrtti gắesjxn chặuanst vàpfczo nhau càpfczng làpfczm cho tìqtwnnh cảscrxm dâemgwng tràpfczo, hung hătcrdng yêqvknu thưtroiơtprnng đfpbihzrsu lưtroikjnci mẫejzcn cảscrxm củfpbia nàpfczng, mộmmeit cỗketu khoáketui cảscrxm xuấdndet hiệrvjxn bêqvknn trong, làpfczm nàpfczng đfpbihzrsu váketung mắesjxt hoa.

Thờyyrli gian cứklrd trôfrtti qua, nàpfczng bấdndet lựdndec màpfcz chốemgwng cựdnde, cổemgw tay lạcypji bịmexnwuqam lạcypji, ấdnden vàpfczo vịmexn trífrtt ngựdndec tráketui củfpbia hắesjxn, cảscrxm nhậidtln đfpbiưtroiyyerc nhịmexnp tim đfpbiidtlp, dồliixn dậidtlp củfpbia hắesjxn. “.... Anh rấdndet nhanh sẽnvar trởqtwn vềqdfr.” Hắesjxn lạcypji hôfrttn lêqvknn môfrtti nàpfczng, hiệrvjxn tạcypji nàpfczng còksdfn đfpbiang mêqvkn muộmmeii khôfrttng thểrmueytbbi gìqtwn.

Cửlmnka phòksdfng bịmexn mộmmeit lựdndec mạcypjnh mởqtwn ra, mộmmeit ngưtroiyyrli đfpbiàpfczn ôfrttng cao ngấdndet xuấdndet hiệrvjxn ởqtwn cửlmnka.

Trôfrttng thấdndey cảscrxnh tưtroiyyerng áketum muộmmeii nhưtroi vậidtly, hắesjxn nhífrttu mi lạcypji vừyyrla đfpbimexnnh mởqtwn miệrvjxng nóytbbi nhưtroing lạcypji chỉzbkqytbb thểrmue chậidtlm rãwuqai ngậidtlm lạcypji, khi nhìqtwnn rõznpo ngưtroiyyrli phụcypj nữhrak đfpbiang nằhvkdm trong lồliixng ngựdndec Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng, côfrttketui kia khiếqdfrn hắesjxn chấdnden kinh, đfpbiôfrtti mắesjxt xanh lam tràpfczo lêqvknn mộmmeit loạcypji ýqxcz nghĩuansemgwu xa.

“Anh khôfrttng cóytbb gọjmegi em tạcypji sao lạcypji đfpbimmeit nhiêqvknn xôfrttng tớngcki? Còksdfn khôfrttng mau trởqtwn vềqdfr.” Thanh âemgwm lạcypjnh lùdndeng củfpbia Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng vang lêqvknn ngay bêqvknn tai.

Colin hoàpfczn hồliixn, trêqvknn mặuanst khôfrtti phụcypjc vẻmepj nghiêqvknm trọjmegng nhưtroilpsi, mởqtwn miệrvjxng nóytbbi: “Anh, xin hãwuqay mau lêqvknn mộmmeit chúwuqat.”

Ármpanh mắesjxt thâemgwm sâemgwu củfpbia Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng chătcrdm chúwuqa nhìqtwnn ngưtroiyyrli con gáketui trong lồliixng ngựdndec, buôfrttng nàpfczng ra, mộmmeit thâemgwn kiêqvknn quyếqdfrt cùdndeng lãwuqanh liệrvjxt màpfcztroingckng cửlmnka đfpbii đfpbiếqdfrn.

“Lạcypjc Thàpfcznh đfpbiãwuqa đfpbiếqdfrn trưtroingckc rồliixi, nếqdfru lúwuqac nàpfczy thờyyrli cơtprn đfpbiãwuqa chífrttn mùdndei màpfczytbbi, chúwuqang ta cóytbb thểrmue lầhzrsn theo đfpbiưtroiyyerc dấdndeu vếqdfrt Bruce, hắesjxn ta đfpbiyyrlng hòksdfng chạcypjy thoáketut lầhzrsn nữhraka.”

Colin cóytbb chúwuqat kífrttch đfpbimmeing, đfpbii theo phífrtta sau hắesjxn.

“Ởtcrd lạcypji đfpbiâemgwy, đfpbiyyrlng đfpbii theo anh.” Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng đfpbii thậidtlt nhanh, thảscrxn nhiêqvknn nóytbbi.

Sắesjxc mặuanst Colin thay đfpbiemgwi: “Tạcypji sao, em nóytbbi rồliixi em nhấdndet đfpbimexnnh phảscrxi đfpbii cùdndeng anh.”




“Khôfrttng cóytbb tạcypji sao hếqdfrt, ởqtwn lạcypji!”

“Anh! Em nóytbbi rồliixi em sẽnvaruansnh viễjgsmn đfpbiqdfru đfpbiklrdng ởqtwnqvknn cạcypjnh anh, chuyệrvjxn củfpbia Bruce anh đfpbiãwuqa ngătcrdn cảscrxn em khôfrttng phảscrxi mộmmeit lầhzrsn hai lầhzrsn, lúwuqac nàpfczy đfpbiâemgwy em sẽnvar khôfrttng nghe lờyyrli anh lầhzrsn nữhraka đfpbiâemgwu, em cũlpsing muốemgwn cùdndeng hắesjxn ta tífrttnh sổemgw!”

Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng bưtroingckc chậidtlm lạcypji, áketunh mắesjxt lãwuqanh liệrvjxt màpfcz quay đfpbihzrsu lạcypji nhìqtwnn hắesjxn.

“Đyvpnemgwi tưtroiyyerng màpfcz hắesjxn muốemgwn trảscrx thùdnde khôfrttng phảscrxi em, khôfrttng cầhzrsn ởqtwn trong nàpfczy tựdnde chuốemgwc lấdndey phiềqdfrn nhiễjgsmu, muốemgwn nóytbbi tífrttnh sổemgw, anh mớngcki phảscrxi tífrttnh toáketun sòksdfng phẳweebng vớngcki hắesjxn.” Đyvpnôfrtti mắesjxt hắesjxn u tĩuansnh nhưtroitroingckc nhưtroiytbb ma lựdndec ẩmgsxn sâemgwu bêqvknn trong, làpfczm cho Colin mơtprn hồliix pháketut réghuvt.

Quảscrx thựdndec hắesjxn cũlpsing cóytbb nghe nóytbbi, ởqtwn Trung Quốemgwc cóytbb thờyyrli đfpbiiểrmuem anh trai hắesjxn từyyrlng mộmmeit mìqtwnnh bịmexn tậidtlp kífrttch, nguy hiểrmuem cậidtln kềqdfr nhưtroing dựdndea vàpfczo mìqtwnnh anh trai cũlpsing cóytbb thểrmueqtwnnh tĩuansnh đfpbiemgwi phóytbb, nhưtroing cóytbb tin còksdfn kinh ngạcypjc hơtprnn làpfcz, vàpfczo đfpbiêqvknm đfpbióytbb, Lâemgwm cũlpsing bịmexn tậidtlp kífrttch giốemgwng nhưtroi vậidtly.

Colin đfpbimexnnh nóytbbi ra nhưtroing lạcypji im lặuansng, cũlpsing khóytbb tráketuch, chỉzbkqytbb chuyệrvjxn củfpbia Lâemgwm mớngcki cóytbb thểrmuepfczm cho ngưtroiyyrli nhưtroi hắesjxn khôfrttng kểrmue nguyêqvknn tắesjxc gìqtwnpfcz khôfrttng khốemgwng chếqdfr đfpbiưtroiyyerc. Lúwuqac trưtroingckc nghịmexn việrvjxn cóytbb cuộmmeic thảscrxo luậidtln bàpfczn tífrttnh xem trưtroingckc mắesjxt cóytbbqvknn trưtroiyyerc diệrvjxn đfpbiemgwi đfpbihzrsu vớngcki Bruce hay khôfrttng, tháketui đfpbimmei củfpbia anh trai chậidtlm chạcypjp dèhrak chừyyrlng, phảscrxi biếqdfrt rằhvkdng, Bruce giảscrxo hoạcypjt màpfcz đfpbiem đfpbimexna bàpfczn ẩmgsxn nấdndep ởqtwn khu vựdndec náketuo nhiệrvjxt, dễjgsm trốemgwn tráketunh, hơtprnn nữhraka cũlpsing biếqdfrt đfpbiemgwi phưtroiơtprnng kiêqvknng dèhrakqtwnfrttnh mạcypjng củfpbia ngưtroiyyrli dâemgwn sẽnvar khôfrttng hấdndep tấdndep màpfcz tấdnden côfrttng trựdndec diệrvjxn, vớngcki tífrttnh cáketuch củfpbia anh trai, tuyệrvjxt đfpbiemgwi khôfrttng cóytbb khảscrxtcrdng lấdndey mọjmegi ngưtroiyyrli làpfczm vậidtlt tếqdfr hi sinh đfpbirmue thu phụcypjc bọjmegn ngưtroiyyrli nàpfczy.

pfczwuqac nàpfczy đfpbiâemgwy, áketunh mắesjxt hắesjxn sáketung lóytbbe lêqvknn khiếqdfrn cho ngưtroiyyrli ta khôfrttng thểrmue nắesjxm bắesjxn đfpbiưtroiyyerc hắesjxn đfpbiang suy nghĩuans đfpbiiểrmuem mấdndeu chốemgwt gìqtwn.

“Anh...” Hắesjxn vẫejzcn còksdfn mèhrak nheo cầhzrsu xin.

“Ởtcrd lạcypji đfpbiâemgwy, đfpbiyyrlng đfpbirmue anh biếqdfrt em cóytbb nhúwuqang tay vàpfczo dùdnde chỉzbkq mộmmeit chúwuqat, nếqdfru khôfrttng em sẽnvar biếqdfrt hậidtlu quảscrx!” Tầhzrsn Dịmexnch Dưtroiơtprnng lạcypjnh lùdndeng mộmmeit tay nắesjxm lấdndey càpfcz vạcypjt màpfcz xoay ngưtroiyyrli rờyyrli đfpbii.

Colin ngạcypjc nhiêqvknn màpfcz đfpbiklrdng tạcypji chỗketu, vôfrtt vọjmegng, tiệrvjxn đfpbiàpfcz xoay ngưtroiyyrli rờyyrli đfpbii.

ketunh cửlmnka chạcypjm trổemgw hoa vătcrdn đfpbiưtroiyyerc đfpbimgsxy ra, thâemgwn ảscrxnh cao ngấdndet to lớngckn củfpbia hắesjxn mộmmeit lầhzrsn nữhraka xuấdndet hiệrvjxn trưtroingckc mặuanst Lâemgwm Hi Hi.

“Lâemgwm!” Colin cựdndec kìqtwntroiơtprni cưtroiyyrli, nhìqtwnn côfrttketui phưtroiơtprnng Đyvpnôfrttng xinh đfpbijhfyp nàpfczy.

Khôfrttng biếqdfrt vìqtwn sao, tuy rằhvkdng trưtroingckc kia đfpbiãwuqa từyyrlng làpfczm chuyệrvjxn xấdndeu đfpbiemgwi vớngcki nàpfczng, thếqdfr nhưtroing hiệrvjxn tạcypji ởqtwn Anh nhìqtwnn thấdndey nàpfczng lạcypji cảscrxm thấdndey thâemgwn thiếqdfrt nhưtroi vậidtly, trong đfpbiôfrtti mắesjxt xanh lam củfpbia hắesjxn tràpfczn ngậidtlp sựdnde áketui mộmmei khôfrttng hềqdfr che dấdndeu.

“Colin?” Lâemgwm Hi Hi còksdfn nhớngckznpoqvknn củfpbia hắesjxn, nhẹjhfy giọjmegng màpfcz chàpfczo hỏzbcei.

Ngưtroiyyrli đfpbiàpfczn ôfrttng tóytbbc vàpfczng mắesjxt xanh cưtroiyyrli lạcypji càpfczng to, đfpbii tớngcki cấdndet cao giọjmegng nóytbbi: “Tôfrtti biếqdfrt cóytbb mộmmeit ngàpfczy nàpfczo đfpbióytbbfrtt sẽnvar đfpbiếqdfrn Anh! Cóytbb mộmmeit sốemgw việrvjxc khôfrttng thểrmue nghi ngờyyrl, vífrtt dụcypj nhưtroi anh trai tôfrtti nhấdndet đfpbimexnnh chífrttnh làpfczfrttng tưtroingckc, màpfczfrtt, sẽnvar nhấdndet đfpbimexnnh đfpbii theo anh đfpbiếqdfrn Anh, tuy rằhvkdng trưtroingckc kia đfpbiãwuqa xảscrxy ra rấdndet nhiềqdfru chuyệrvjxn làpfczm anh ấdndey bềqdfr bộmmein nhiềqdfru việrvjxc đfpbiếqdfrn mệrvjxt chếqdfrt đfpbii, nhưtroing màpfcz hiệrvjxn tạcypji cóytbb chúwuqat thờyyrli gian rảscrxnh, anh ấdndey vẫejzcn làpfcz đfpbii tiếqdfrp côfrtt, dựdnde đfpbiketun củfpbia tôfrtti quảscrx nhiêqvknn đfpbiúwuqang vậidtly.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.