Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 190 : Tự tay bóp chết tình yêu

    trước sau   
Mụfqtcc Thanh Ngôdupun cóldlq chújuidt khôdupung thểruli kiêlnoon trìkimr.

Anh khôdupung phảhtxfi Tầeltrn Dịniimch Dưkbnoơpzhtng, tuy anh đdvsgãkmfnltrmlnoon cạxhxvnh hắdrytn từrvft rấihvmt lâihvmu rồdpkki nhưkbnong vẫivesn nhưkbno trưkbnodhdmc khôdupung thểruli họmhdcc đdvsgưkbnohtgmc làrulim thếdaawrulio đdvsgrulidupui luyệspixn con tim đdvsgếdaawn sắdrytt đdvsgáazrt. Ngưkbnong mắdrytt nhìkimrn côdupuazrti nhỏzdja tiêlnoom nhưkbnohtgmc nhu bạxhxvch trêlnoon ghếdaaw dựpwjea kia, cuốspixi cùqhpbng anh cũtrivng khôdupung thểruli giảhtxf bộagdt đdvsgưkbnohtgmc nữxhxva.

“Hi Hi.... Côdupukmfny tin tôdupui, khôdupung phảhtxfi cậtjubu ấihvmy vứptmpt bỏzdjadupu.” Thanh âihvmm củrmyja Mụfqtcc Thanh Ngôdupun hỗsabjn loạxhxvn hơpzhti khàrulin khàrulin, nhìkimrn nàruling nóldlqi.

Áuzpwnh mắdrytt trong veo nhưkbnokbnodhdmc củrmyja Lâihvmm Hi Hi dừrvftng ởltrm anh, cóldlq mộagdtt chújuidt hơpzhti nưkbnodhdmc ngưkbnong tụfqtc, nhưkbnong khôdupung hộagdti tụfqtc thàrulinh nưkbnodhdmc mắdrytt yếdaawu ớdhdmt, miệspixng nàruling nhẹeiue nhàruling nổcfpdi lêlnoon mộagdtt nụfqtckbnoeqtoi chua xóldlqt, giọmhdcng nóldlqi khàrulin khàrulin: “Đrmyjújuidng vậtjuby, khôdupung phảhtxfi anh ấihvmy vứptmpt bỏzdjadupui, màruliruli anh ấihvmy khôdupung cầeltrn tôdupui, ngay cảhtxf con củrmyja anh ấihvmy, anh ấihvmy cũtrivng khôdupung cầeltrn.”

Từrvftazrtng sớdhdmm đdvsgếdaawn chiềpocpu muộagdtn, trêlnoon khuôdupun mặdrytt thanh lệspix nhỏzdja nhắdrytn củrmyja tiểruliu nữxhxv nhâihvmn kia hằdvsgn sâihvmu nỗsabji tuyệspixt vọmhdcng thêlnoo thảhtxfm.

Nhẹeiue nhàruling hífalnt mộagdtt hơpzhti, nàruling đdvsgèzwqvazrtn mọmhdci đdvsgau nhứptmpc trong lồdpkkng ngựpwjec cùqhpbng sắdrytc mặdrytt táazrti nhợhtgmt, chậtjubm rãkmfni lấihvmy mấihvmy tờeqto giấihvmy trong tay anh, nhìkimrn thấihvmy mộagdtt phầeltrn bảhtxfn hiệspixp nghịniimruli trưkbnodhdmc đdvsgâihvmy chífalnnh tay hai ngưkbnoeqtoi đdvsgãkmfnpada, cắdrytn môdupui run rẩnnrvy hỏzdjai: “Tôdupui phảhtxfi kýpadalnoon ởltrm chỗsabjrulio? Chỗsabjruliy sao?”


Mụfqtcc Thanh Ngôdupun nhìkimrn thấihvmy bàrulin tay cầeltrm bújuidt củrmyja nàruling đdvsgãkmfn bịniim siếdaawt chặdrytt đdvsgếdaawn táazrti nhợhtgmt, vẫivesn còaeuln run nhèzwqv nhẹeiue, anh yêlnoou thưkbnoơpzhtng sâihvmu sắdrytc, hạxhxv thấihvmp giọmhdcng, cầeltrm tay nàruling: “Hi Hi! Từrvft từrvft!”

Khífaln lựpwjec củrmyja nàruling chưkbnoa bao giờeqto lớdhdmn nhưkbno vậtjuby, thựpwjec quậtjubt cưkbnoeqtong, ngòaeuli bújuidt béazrtn nhọmhdcn sắdrytp đdvsgem trang giấihvmy đdvsgâihvmm thủrmyjng.

Mụfqtcc Thanh Ngôdupun thựpwjec lo lắdrytng cho hoàrulin cảhtxfnh hiệspixn tạxhxvi củrmyja nàruling, tuy rằdvsgng chuyệspixn nàruliy làruli do chífalnnh miệspixng Tầeltrn Dịniimch Dưkbnoơpzhtng bảhtxfo anh đdvsgếdaawn hoàrulin thàrulinh nóldlq, nhưkbnong anh vẫivesn nhưkbnotriv khôdupung thểrulipada giảhtxfi đdvsgưkbnohtgmc. Rõdnbsruling hắdrytn yêlnoou nàruling nhưkbno vậtjuby nhưkbnong vìkimr sao phảhtxfi ra mộagdtt quyếdaawt đdvsgniimnh nhưkbno vậtjuby? Côdupuazrti nàruliy từrvft khi đdvsgspixi vớdhdmi hắdrytn hoàrulin toàrulin mấihvmt đdvsgi tífalnn nhiệspixm đdvsgếdaawn bâihvmy giờeqto thưkbnoơpzhtng hắdrytn, yêlnoou hắdrytn sâihvmu nhưkbno vậtjuby cầeltrn bao nhiêlnoou dũtrivng khífaln? Hắdrytn bỏzdja đdvsgưkbnohtgmc sao? Nhẫivesn tâihvmm đdvsgưkbnohtgmc ưkbno?

“Hi Hi....” Mụfqtcc Thanh Ngôdupun xoa dịniimu lựpwjec đdvsgxhxvo củrmyja nàruling, lạxhxvi cảhtxfm giáazrtc đdvsgưkbnohtgmc cảhtxf ngưkbnoeqtoi nàruling đdvsgang bắdrytt đdvsgeltru run rẩnnrvy, áazrtnh sáazrtng từrvft đdvsgôdupui mắdrytt bịniimrulin mi thậtjubt dàrulii che giấihvmu, khôdupung biếdaawt đdvsgưkbnohtgmc nàruling phảhtxfi chịniimu bao nhiêlnoou nỗsabji thốspixng khổcfpd.

“Mụfqtcc Thanh Ngôdupun.... Tạxhxvi sao?” Nàruling hỏzdjai.

Ngưkbnoeqtoi đdvsgàrulin ôdupung trưkbnodhdmc mắdrytt thâihvmn thểruli cứptmpng đdvsgeqto.

Ngóldlqn tay nàruling táazrti nhợhtgmt gắdrytt gao nắdrytm lấihvmy trang giấihvmy kia, vo thàrulinh mộagdtt nắdrytm, cảhtxf ngưkbnoeqtoi run rẩnnrvy.

“Mụfqtcc Thanh Ngôdupun, anh nóldlqi cho tôdupui biếdaawt làrulikimr sao?” Nàruling đdvsgagdtt nhiêlnoon kífalnch đdvsgagdtng đdvsgptmpng dậtjuby, tựpwjea nhưkbno đdvsglnoon cuồdpkkng màruli khóldlqc lớdhdmn đdvsgem tấihvmt cảhtxf nhữxhxvng gìkimr trêlnoon bàrulin ărulin hấihvmt hếdaawt xuốspixng sàrulin nhàruli, báazrtt cháazrto rơpzhti tung tóldlqe vỡtjubazrtt trêlnoon mặdrytt đdvsgihvmt.

“Hi Hi!” Sắdrytc mặdrytt Mụfqtcc Thanh Ngôdupun hoàrulin toàrulin thay đdvsgcfpdi, cảhtxf kinh lùqhpbi vềpocp sau, rồdpkki lạxhxvi chạxhxvy nhanh tớdhdmi đdvsgem nàruling kéazrto ra, khôdupung cho nàruling chạxhxvm vàrulio nhữxhxvng mảhtxfnh vỡtjubruliy.

Tráazrti tim anh đdvsgtjubp loạxhxvn lêlnoon, mắdrytt thấihvmy côdupuazrti nhỏzdjaruliy lảhtxfo đdvsghtxfo mộagdtt chújuidt tựpwjea vàrulio tưkbnoeqtong, trong lòaeulng mộagdtt trậtjubn co thắdrytt đdvsgau đdvsgdhdmn.

“Hi Hi, côdupu đdvsgrvftng nhưkbno vậtjuby...” Mụfqtcc Thanh Ngôdupun áazrtp chếdaaw run rẩnnrvy trong lờeqtoi nóldlqi, buôdupung tay nàruling ra tậtjubn tớdhdmi khi tay nàruling khôdupung còaeuln chạxhxvm vàrulio thâihvmn thểruli anh, chărulim chújuid nhìkimrn sâihvmu vàrulio mắdrytt nàruling nóldlqi: “Thựpwjec sựpwjedupui khôdupung biếdaawt giữxhxva côdupuruli Vinson đdvsgãkmfn xảhtxfy ra chuyệspixn gìkimr, chẳlnoong qua làrulijuidc đdvsgóldlq, đdvsgífalnch thựpwjec làruli Vinson khôdupung muốspixn thảhtxfdupu đdvsgi khỏzdjai Tầeltrn Trạxhxvch, bâihvmy giờeqtotrivng làruli đdvsgífalnch thâihvmn cậtjubu ấihvmy kýpadalnoon lêlnoon đdvsgơpzhtn ly hôdupun, quyếdaawt đdvsgniimnh lậtjubp tứptmpc vềpocpkbnodhdmc.... Nếdaawu tôdupui biếdaawt vìkimr sao, nhấihvmt đdvsgniimnh tôdupui sẽpzhtldlqi cho côdupu biếdaawt.”

Thanh âihvmm củrmyja anh làrulinh lạxhxvnh màrulidnbsruling từrvftng chữxhxv.

Cảhtxfrulin phòaeulng đdvsgpocpu trởltrmlnoon lạxhxvnh lẽpzhto, thựpwjec sựpwje rấihvmt lạxhxvnh, cáazrtnh tay Lâihvmm Hi Hi run rẩnnrvy ôdupum lấihvmy chífalnnh mìkimrnh, dáazrtn lêlnoon váazrtch tưkbnoeqtong từrvft từrvft tuộagdtt xuốspixng. Nưkbnodhdmc mắdrytt buôdupung trĩcnuhu mi, cảhtxf ngưkbnoeqtoi nàruling đdvsgpocpu lạxhxvnh đdvsgếdaawn thấihvmu xưkbnoơpzhtng.


Chífalnnh tay Tầeltrn Dịniimch Dưkbnoơpzhtng kýpadalnoon vàrulio đdvsgơpzhtn ly hôdupun.

Ngưkbnoeqtoi đdvsgàrulin ôdupung bífaln hiểrulim kia, dùqhpbng phưkbnoơpzhtng thứptmpc lạxhxvnh nhưkbnoruling lạxhxvi bấihvmt ngờeqto đdvsgếdaawn khôdupung kịniimp phòaeulng bịniimrulildlqp chếdaawt cuộagdtc hôdupun nhâihvmn cùqhpbng tìkimrnh yêlnoou củrmyja bọmhdcn họmhdc.

Ngay mấihvmy tiếdaawng trưkbnodhdmc thôdupui, trong phòaeulng thay đdvsgdpkk củrmyja tiệspixc rưkbnohtgmu, lửdpkka nóldlqng củrmyja hắdrytn xâihvmm chiếdaawm thâihvmn thểruliruling, làrulim ýpada thứptmpc nàruling mêlnoo muộagdti, nghe nàruling ngu ngốspixc nóldlqi yêlnoou hắdrytn, nóldlqi sẽpzhtqhpby tiệspixn đdvsgi theo hắdrytn nhưkbno thếdaawrulio. Chẳlnoong qua làruli mấihvmy tiếdaawng sau, xuyêlnoon qua màrulin hìkimrnh cao cao nàruling chứptmpng kiếdaawn hắdrytn tinh thầeltrn sáazrtng láazrtng, thâihvmn ảhtxfnh to lớdhdmn cao ngấihvmt, nhìkimrn thấihvmy từrvft miệspixng hắdrytn nổcfpdi lêlnoon mộagdtt nụfqtckbnoeqtoi lạxhxvnh lùqhpbng.

Hắdrytn tao nhãkmfnrulildlqi, bấihvmt quáazrt đdvsgâihvmy chỉdvsgruli tròaeul đdvsgùqhpba, giốspixng nhưkbno tròaeul chơpzhti bìkimrnh thưkbnoeqtong.

Quêlnoon đdvsgi......

Ngóldlqn tay lạxhxvnh lẽpzhto đdvsgfqtcng đdvsgếdaawn tráazrtn mìkimrnh, nàruling che mặdrytt, thâihvmn thểruli nhỏzdjaazrt yếdaawu ớdhdmt cuộagdtn chặdrytt tạxhxvi chỗsabj.

“Hi Hi....” Mụfqtcc Thanh Ngôdupun thửdpkk gọmhdci mộagdtt tiếdaawng, từrvft xa đdvsgi tớdhdmi, từrvft từrvft ngồdpkki xuốspixng nhìkimrn bộagdtazrtng củrmyja nàruling.

“Đrmyjrvftng nhìkimrn tôdupui....” Thanh âihvmm khàrulin khàrulin mang theo cảhtxf nghẹeiuen ngàrulio từrvft trong cổcfpd họmhdcng thoáazrtt ra, khuôdupun mặdrytt nàruling quay sang mộagdtt bêlnoon, dừrvftng ởltrm áazrtnh sáazrtng đdvsgang dầeltrn dầeltrn trởltrmlnoon chóldlqi mắdrytt ngoàrulii cửdpkka sổcfpd, mộagdtt bàrulin tay gắdrytt gao che chởltrm bụfqtcng mìkimrnh.

Xin đdvsgrvftng nhìkimrn bộagdt dạxhxvng chậtjubt vậtjubt nhưkbno vậtjuby củrmyja tôdupui.

Trêlnoon bàrulin tay ôdupum khuôdupun mặdrytt nhỏzdja nhắdrytn chợhtgmt táazrti nhợhtgmt, mìkimrnh khôdupung đdvsgưkbnohtgmc khóldlqc, chífalnnh làruli trong đdvsgôdupui mắdrytt trong trẻkmfno lắdrytng đdvsgmhdcng sựpwje tuyệspixt vọmhdcng màruli lạxhxvnh lùqhpbng.

Cuốspixi cùqhpbng hắdrytn vẫivesn làruli lạxhxvnh lùqhpbng xoay ngưkbnoeqtoi bỏzdja đdvsgi, khôdupung nhìkimrn nàruling, khôdupung nghĩcnuh đdvsgếdaawn nàruling, khôdupung đdvsgruli lạxhxvi cho nàruling nửdpkka câihvmu giảhtxfi thífalnch.

Chífalnnh làruli đdvsgruli mộagdtt ngưkbnoeqtoi luậtjubt sưkbno khôdupung quan trọmhdcng đdvsgi đdvsgếdaawn, lạxhxvnh lùqhpbng nóldlqi vớdhdmi nàruling: ‘Lâihvmm tiểruliu thưkbno, mờeqtoi kýpadalnoon vàrulio hiệspixp nghịniim, chújuidc mừrvftng côdupu, côdupuldlq thểruli rờeqtoi khỏzdjai ngưkbnoeqtoi đdvsgàrulin ôdupung màrulidupu vẫivesn muốspixn thoáazrtt khỏzdjai. ’

ruliy rốspixt cụfqtcc cũtrivng cóldlq thểruli rờeqtoi khỏzdjai hắdrytn.


ihvmm Hi Hi cưkbnoơpzhtng quyếdaawt đdvsgptmpng dậtjuby.

Mụfqtcc Thanh Ngôdupun cảhtxf kinh, chạxhxvy nhanh đdvsgếdaawn giơpzht tay đdvsgtjubruling, nàruling khôdupung cựpwje tuyệspixt, chỉdvsgruli vẻkmfn mặdrytt hiệspixn lêlnoon vẻkmfn hờeqto hữxhxvng.

“Hiệspixp nghịniim kia còaeuln cóldlqkimr khôdupung?” Lâihvmm Hi Hi khàrulin khàrulin gian nan hỏzdjai mộagdtt câihvmu.

Mụfqtcc Thanh Ngôdupun buôdupung tay, cho tớdhdmi khi xáazrtc đdvsgniimnh nàruling khôdupung cóldlq việspixc gìkimr mớdhdmi từrvft từrvft xoay ngưkbnoeqtoi đdvsgi trởltrm vềpocp chỗsabjtriv, từrvft trong cặdrytp côdupung vărulin lấihvmy ra mộagdtt phầeltrn nữxhxva.

Chífalnnh làruli khi anh xoay ngưkbnoeqtoi trởltrm lạxhxvi trong nháazrty mắdrytt đdvsgãkmfn bịniim hoảhtxfng sợhtgm, bởltrmi vìkimr nhìkimrn thấihvmy trong lòaeulng bàrulin tay nàruling đdvsgang nắdrytm chặdrytt mộagdtt mảhtxfnh sứptmp sắdrytc nhọmhdcn, cổcfpd họmhdcng Mụfqtcc Thanh Ngôdupun nghẹeiuen lạxhxvi, vừrvfta đdvsgniimnh đdvsgi lêlnoon lấihvmy mảhtxfnh vỡtjub kia ra khỏzdjai tay nàruling, lạxhxvi pháazrtt hiệspixn nàruling đdvsgãkmfnqhpbng mảhtxfnh vỡtjub cắdrytt ngóldlqn tay mìkimrnh.

Cắdrytt rấihvmt sâihvmu, dưkbnoeqtong nhưkbno trong nháazrty mắdrytt máazrtu liềpocpn xôdupung ra.

“Côdupu....” Mụfqtcc Thanh Ngôdupun ngâihvmy ngốspixc nhìkimrn thấihvmy nàruling vứptmpt mảhtxfnh vỡtjub sang mộagdtt bêlnoon, ngóldlqn tay xanh xao đdvsgmhdcng mộagdtt giọmhdct máazrtu bưkbnodhdmc vềpocp phífalna anh.

Ngóldlqn tay nàruling run rẩnnrvy, ởltrm vịniim trífaln cầeltrn chífalnnh mìkimrnh kýpadalnoon in mộagdtt dấihvmu tay đdvsgeltry máazrtu.

“Khôdupung muốspixn kýpadalnoon, nhưkbno vậtjuby cóldlq thểruli chứptmp? ” Nàruling nâihvmng mắdrytt, trong áazrtnh mắdrytt trong veo tĩcnuhnh lặdrytng nhưkbnokbnodhdmc cóldlq mộagdtt tia kháazrtc lạxhxv.

Mụfqtcc Thanh Ngôdupun mífalnm môdupui gậtjubt gậtjubt đdvsgeltru.

ihvmm Hi Hi mang theo ngóldlqn tay còaeuln vếdaawt máazrtu rờeqtoi khỏzdjai trang giấihvmy, áazrtnh mắdrytt chărulim chújuid nhìkimrn sang bêlnoon cạxhxvnh, chữxhxvpada củrmyja Tầeltrn Dịniimch Dưkbnoơpzhtng cứptmpng cáazrtp cóldlq lựpwjec màruli đdvsgeiuep đdvsgpzht. Chữxhxvpada kia tiêlnoou sáazrti màrulidupukimrnh, tựpwjea nhưkbno mộagdtt mũtrivi dao lạxhxvnh lùqhpbng màruli sắdrytc nhọmhdcn lợhtgmi hạxhxvi.

ruling muốspixn đdvsgi, đdvsgi rấihvmt xa, rốspixt cuộagdtc nhìkimrn khôdupung tớdhdmi nơpzhti chốspixn củrmyja hắdrytn.

Tạxhxvm biệspixt... Tầeltrn Dịniimch Dưkbnoơpzhtng.

ruling đdvsgptmpng dậtjuby đdvsgi ra ngoàrulii, cũtrivng khôdupung đdvsgruli ýpada tớdhdmi Mụfqtcc Thanh Ngôdupun còaeuln ởltrmlnoon trong.

Ngưkbnoeqtoi đdvsgàrulin ôdupung trong phòaeulng đdvsgptmpng cứptmpng ngắdrytc vàrulii giâihvmy, hoàrulin hồdpkkn vộagdti vàruling hỏzdjai: “Hi Hi, côdupu đdvsgi đdvsgâihvmu?”

“Đrmyji tớdhdmi nơpzhti chịniimu thu nhậtjubn tôdupui, nơpzhti tôdupui cóldlq thểruli đdvsgi cũtrivng khôdupung nhiềpocpu lắdrytm, so vớdhdmi hai bàrulin tay trắdrytng còaeuln tốspixt hơpzhtn mộagdtt chújuidt.” Bóldlqng dáazrtng nàruling tinh tếdaaw lạxhxvi thẳlnoong thắdrytn, quậtjubt cưkbnoeqtong khôdupung lộagdt ra mộagdtt chújuidt yếdaawu ớdhdmt.

aeulng Mụfqtcc Thanh Ngôdupun êlnoonnrvm đdvsgau, thanh âihvmm rũtriv xuốspixng, nhẹeiue giọmhdcng nóldlqi: “Côdupu khôdupung cầeltrn phảhtxfi rờeqtoi đdvsgi, Vinson nóldlqi, chỉdvsg cầeltrn côdupu muốspixn, vẫivesn cóldlq thểruliltrm trong ngôdupui nhàruliruliy, khôdupung ai dáazrtm đdvsguổcfpdi côdupu đdvsgi.”

ihvmm Hi Hi nhẹeiue nhàruling cưkbnoeqtoi cưkbnoeqtoi.

“Cáazrtm ơpzhtn!” Nàruling châihvmn thàrulinh nóldlqi lờeqtoi cảhtxfm tạxhxv, mởltrm cửdpkka xoay ngưkbnoeqtoi, vẻkmfnkbnoơpzhti cưkbnoeqtoi mấihvmt đdvsgi sựpwje hồdpkkn nhiêlnoon vàruli hi vọmhdcng; “Chẳlnoong qua đdvsgâihvmy khôdupung phảhtxfi nhàruli củrmyja tôdupui... Tôdupui khôdupung cóldlq nhàruli.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.