Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 190 : Tự tay bóp chết tình yêu

    trước sau   
Mụmbefc Thanh Ngômskjn cózkse chútyazt khômskjng thểpcpm kiêoodrn trìidvx.

Anh khômskjng phảwuqdi Tầcgozn Dịvhjich Dưjmhqơtpckng, tuy anh đsxqeãtyazqzrloodrn cạvrqjnh hắctepn từkzcj rấnbgqt lâabfuu rồhohei nhưjmhqng vẫidvxn nhưjmhq trưjmhqidmoc khômskjng thểpcpm họjmhqc đsxqeưjmhqqxnrc làzpojm thếwxlwzpojo đsxqepcpmmskji luyệtircn con tim đsxqeếwxlwn sắctept đsxqeáhytp. Ngưjmhqng mắctept nhìidvxn cômskjhytpi nhỏjreq tiêoodrm nhưjmhqqxnrc nhu bạvrqjch trêoodrn ghếwxlw dựmskja kia, cuốjwxai cùgiwjng anh cũjmhqng khômskjng thểpcpm giảwuqd bộdfjq đsxqeưjmhqqxnrc nữzoewa.

“Hi Hi.... Cômskjtyazy tin tômskji, khômskjng phảwuqdi cậjcbsu ấnbgqy vứidmot bỏjreqmskj.” Thanh âabfum củhvkma Mụmbefc Thanh Ngômskjn hỗcgozn loạvrqjn hơtpcki khàzpojn khàzpojn, nhìidvxn nàzpojng nózksei.

Ággztnh mắctept trong veo nhưjmhqjmhqidmoc củhvkma Lâabfum Hi Hi dừkzcjng ởqzrl anh, cózkse mộdfjqt chútyazt hơtpcki nưjmhqidmoc ngưjmhqng tụmbef, nhưjmhqng khômskjng hộdfjqi tụmbef thàzpojnh nưjmhqidmoc mắctept yếwxlwu ớidmot, miệtircng nàzpojng nhẹujmn nhàzpojng nổoodri lêoodrn mộdfjqt nụmbefjmhqfztbi chua xózkset, giọjmhqng nózksei khàzpojn khàzpojn: “Đjeqeútyazng vậjcbsy, khômskjng phảwuqdi anh ấnbgqy vứidmot bỏjreqmskji, màzpojzpoj anh ấnbgqy khômskjng cầcgozn tômskji, ngay cảwuqd con củhvkma anh ấnbgqy, anh ấnbgqy cũjmhqng khômskjng cầcgozn.”

Từkzcjhytpng sớidmom đsxqeếwxlwn chiềaorlu muộdfjqn, trêoodrn khuômskjn mặljyyt thanh lệtirc nhỏjreq nhắctepn củhvkma tiểpcpmu nữzoew nhâabfun kia hằoodrn sâabfuu nỗcgozi tuyệtirct vọjmhqng thêoodr thảwuqdm.

Nhẹujmn nhàzpojng híshpft mộdfjqt hơtpcki, nàzpojng đsxqeèagapgixjn mọjmhqi đsxqeau nhứidmoc trong lồhoheng ngựmskjc cùgiwjng sắctepc mặljyyt táhytpi nhợqxnrt, chậjcbsm rãtyazi lấnbgqy mấnbgqy tờfztb giấnbgqy trong tay anh, nhìidvxn thấnbgqy mộdfjqt phầcgozn bảwuqdn hiệtircp nghịvhjizpoj trưjmhqidmoc đsxqeâabfuy chíshpfnh tay hai ngưjmhqfztbi đsxqeãtyazvhji, cắctepn mômskji run rẩhohey hỏjreqi: “Tômskji phảwuqdi kývhjioodrn ởqzrl chỗcgozzpojo? Chỗcgozzpojy sao?”


Mụmbefc Thanh Ngômskjn nhìidvxn thấnbgqy bàzpojn tay cầcgozm bútyazt củhvkma nàzpojng đsxqeãtyaz bịvhji siếwxlwt chặljyyt đsxqeếwxlwn táhytpi nhợqxnrt, vẫidvxn còxyxtn run nhèagap nhẹujmn, anh yêoodru thưjmhqơtpckng sâabfuu sắctepc, hạvrqj thấnbgqp giọjmhqng, cầcgozm tay nàzpojng: “Hi Hi! Từkzcj từkzcj!”

Khíshpf lựmskjc củhvkma nàzpojng chưjmhqa bao giờfztb lớidmon nhưjmhq vậjcbsy, thựmskjc quậjcbst cưjmhqfztbng, ngòxyxti bútyazt bégixjn nhọjmhqn sắctepp đsxqeem trang giấnbgqy đsxqeâabfum thủhvkmng.

Mụmbefc Thanh Ngômskjn thựmskjc lo lắctepng cho hoàzpojn cảwuqdnh hiệtircn tạvrqji củhvkma nàzpojng, tuy rằoodrng chuyệtircn nàzpojy làzpoj do chíshpfnh miệtircng Tầcgozn Dịvhjich Dưjmhqơtpckng bảwuqdo anh đsxqeếwxlwn hoàzpojn thàzpojnh nózkse, nhưjmhqng anh vẫidvxn nhưjmhqjmhq khômskjng thểpcpmvhji giảwuqdi đsxqeưjmhqqxnrc. Rõhytpzpojng hắctepn yêoodru nàzpojng nhưjmhq vậjcbsy nhưjmhqng vìidvx sao phảwuqdi ra mộdfjqt quyếwxlwt đsxqevhjinh nhưjmhq vậjcbsy? Cômskjhytpi nàzpojy từkzcj khi đsxqejwxai vớidmoi hắctepn hoàzpojn toàzpojn mấnbgqt đsxqei tíshpfn nhiệtircm đsxqeếwxlwn bâabfuy giờfztb thưjmhqơtpckng hắctepn, yêoodru hắctepn sâabfuu nhưjmhq vậjcbsy cầcgozn bao nhiêoodru dũjmhqng khíshpf? Hắctepn bỏjreq đsxqeưjmhqqxnrc sao? Nhẫidvxn tâabfum đsxqeưjmhqqxnrc ưjmhq?

“Hi Hi....” Mụmbefc Thanh Ngômskjn xoa dịvhjiu lựmskjc đsxqevrqjo củhvkma nàzpojng, lạvrqji cảwuqdm giáhytpc đsxqeưjmhqqxnrc cảwuqd ngưjmhqfztbi nàzpojng đsxqeang bắctept đsxqecgozu run rẩhohey, áhytpnh sáhytpng từkzcj đsxqeômskji mắctept bịvhjizpojn mi thậjcbst dàzpoji che giấnbgqu, khômskjng biếwxlwt đsxqeưjmhqqxnrc nàzpojng phảwuqdi chịvhjiu bao nhiêoodru nỗcgozi thốjwxang khổoodr.

“Mụmbefc Thanh Ngômskjn.... Tạvrqji sao?” Nàzpojng hỏjreqi.

Ngưjmhqfztbi đsxqeàzpojn ômskjng trưjmhqidmoc mắctept thâabfun thểpcpm cứidmong đsxqefztb.

Ngózksen tay nàzpojng táhytpi nhợqxnrt gắctept gao nắctepm lấnbgqy trang giấnbgqy kia, vo thàzpojnh mộdfjqt nắctepm, cảwuqd ngưjmhqfztbi run rẩhohey.

“Mụmbefc Thanh Ngômskjn, anh nózksei cho tômskji biếwxlwt làzpojidvx sao?” Nàzpojng đsxqedfjqt nhiêoodrn kíshpfch đsxqedfjqng đsxqeidmong dậjcbsy, tựmskja nhưjmhq đsxqeoodrn cuồhoheng màzpoj khózksec lớidmon đsxqeem tấnbgqt cảwuqd nhữzoewng gìidvx trêoodrn bàzpojn ăgiwjn hấnbgqt hếwxlwt xuốjwxang sàzpojn nhàzpoj, báhytpt cháhytpo rơtpcki tung tózksee vỡffjthytpt trêoodrn mặljyyt đsxqenbgqt.

“Hi Hi!” Sắctepc mặljyyt Mụmbefc Thanh Ngômskjn hoàzpojn toàzpojn thay đsxqeoodri, cảwuqd kinh lùgiwji vềaorl sau, rồhohei lạvrqji chạvrqjy nhanh tớidmoi đsxqeem nàzpojng kégixjo ra, khômskjng cho nàzpojng chạvrqjm vàzpojo nhữzoewng mảwuqdnh vỡffjtzpojy.

Tráhytpi tim anh đsxqejcbsp loạvrqjn lêoodrn, mắctept thấnbgqy cômskjhytpi nhỏjreqzpojy lảwuqdo đsxqewuqdo mộdfjqt chútyazt tựmskja vàzpojo tưjmhqfztbng, trong lòxyxtng mộdfjqt trậjcbsn co thắctept đsxqeau đsxqeidmon.

“Hi Hi, cômskj đsxqekzcjng nhưjmhq vậjcbsy...” Mụmbefc Thanh Ngômskjn áhytpp chếwxlw run rẩhohey trong lờfztbi nózksei, buômskjng tay nàzpojng ra tậjcbsn tớidmoi khi tay nàzpojng khômskjng còxyxtn chạvrqjm vàzpojo thâabfun thểpcpm anh, chăgiwjm chútyaz nhìidvxn sâabfuu vàzpojo mắctept nàzpojng nózksei: “Thựmskjc sựmskjmskji khômskjng biếwxlwt giữzoewa cômskjzpoj Vinson đsxqeãtyaz xảwuqdy ra chuyệtircn gìidvx, chẳccpxng qua làzpojtyazc đsxqeózkse, đsxqeíshpfch thựmskjc làzpoj Vinson khômskjng muốjwxan thảwuqdmskj đsxqei khỏjreqi Tầcgozn Trạvrqjch, bâabfuy giờfztbjmhqng làzpoj đsxqeíshpfch thâabfun cậjcbsu ấnbgqy kývhjioodrn lêoodrn đsxqeơtpckn ly hômskjn, quyếwxlwt đsxqevhjinh lậjcbsp tứidmoc vềaorljmhqidmoc.... Nếwxlwu tômskji biếwxlwt vìidvx sao, nhấnbgqt đsxqevhjinh tômskji sẽmbefzksei cho cômskj biếwxlwt.”

Thanh âabfum củhvkma anh làzpojnh lạvrqjnh màzpojhytpzpojng từkzcjng chữzoew.

Cảwuqdgiwjn phòxyxtng đsxqeaorlu trởqzrloodrn lạvrqjnh lẽmbefo, thựmskjc sựmskj rấnbgqt lạvrqjnh, cáhytpnh tay Lâabfum Hi Hi run rẩhohey ômskjm lấnbgqy chíshpfnh mìidvxnh, dáhytpn lêoodrn váhytpch tưjmhqfztbng từkzcj từkzcj tuộdfjqt xuốjwxang. Nưjmhqidmoc mắctept buômskjng trĩbioau mi, cảwuqd ngưjmhqfztbi nàzpojng đsxqeaorlu lạvrqjnh đsxqeếwxlwn thấnbgqu xưjmhqơtpckng.


Chíshpfnh tay Tầcgozn Dịvhjich Dưjmhqơtpckng kývhjioodrn vàzpojo đsxqeơtpckn ly hômskjn.

Ngưjmhqfztbi đsxqeàzpojn ômskjng bíshpf hiểpcpmm kia, dùgiwjng phưjmhqơtpckng thứidmoc lạvrqjnh nhưjmhqgiwjng lạvrqji bấnbgqt ngờfztb đsxqeếwxlwn khômskjng kịvhjip phòxyxtng bịvhjizpojzksep chếwxlwt cuộdfjqc hômskjn nhâabfun cùgiwjng tìidvxnh yêoodru củhvkma bọjmhqn họjmhq.

Ngay mấnbgqy tiếwxlwng trưjmhqidmoc thômskji, trong phòxyxtng thay đsxqehohe củhvkma tiệtircc rưjmhqqxnru, lửtpewa nózkseng củhvkma hắctepn xâabfum chiếwxlwm thâabfun thểpcpmzpojng, làzpojm ývhji thứidmoc nàzpojng mêoodr muộdfjqi, nghe nàzpojng ngu ngốjwxac nózksei yêoodru hắctepn, nózksei sẽmbefgiwjy tiệtircn đsxqei theo hắctepn nhưjmhq thếwxlwzpojo. Chẳccpxng qua làzpoj mấnbgqy tiếwxlwng sau, xuyêoodrn qua màzpojn hìidvxnh cao cao nàzpojng chứidmong kiếwxlwn hắctepn tinh thầcgozn sáhytpng láhytpng, thâabfun ảwuqdnh to lớidmon cao ngấnbgqt, nhìidvxn thấnbgqy từkzcj miệtircng hắctepn nổoodri lêoodrn mộdfjqt nụmbefjmhqfztbi lạvrqjnh lùgiwjng.

Hắctepn tao nhãtyazzpojzksei, bấnbgqt quáhytp đsxqeâabfuy chỉtytizpoj tròxyxt đsxqeùgiwja, giốjwxang nhưjmhq tròxyxt chơtpcki bìidvxnh thưjmhqfztbng.

Quêoodrn đsxqei......

Ngózksen tay lạvrqjnh lẽmbefo đsxqembefng đsxqeếwxlwn tráhytpn mìidvxnh, nàzpojng che mặljyyt, thâabfun thểpcpm nhỏjreqgixj yếwxlwu ớidmot cuộdfjqn chặljyyt tạvrqji chỗcgoz.

“Hi Hi....” Mụmbefc Thanh Ngômskjn thửtpew gọjmhqi mộdfjqt tiếwxlwng, từkzcj xa đsxqei tớidmoi, từkzcj từkzcj ngồhohei xuốjwxang nhìidvxn bộdfjqhytpng củhvkma nàzpojng.

“Đjeqekzcjng nhìidvxn tômskji....” Thanh âabfum khàzpojn khàzpojn mang theo cảwuqd nghẹujmnn ngàzpojo từkzcj trong cổoodr họjmhqng thoáhytpt ra, khuômskjn mặljyyt nàzpojng quay sang mộdfjqt bêoodrn, dừkzcjng ởqzrl áhytpnh sáhytpng đsxqeang dầcgozn dầcgozn trởqzrloodrn chózksei mắctept ngoàzpoji cửtpewa sổoodr, mộdfjqt bàzpojn tay gắctept gao che chởqzrl bụmbefng mìidvxnh.

Xin đsxqekzcjng nhìidvxn bộdfjq dạvrqjng chậjcbst vậjcbst nhưjmhq vậjcbsy củhvkma tômskji.

Trêoodrn bàzpojn tay ômskjm khuômskjn mặljyyt nhỏjreq nhắctepn chợqxnrt táhytpi nhợqxnrt, mìidvxnh khômskjng đsxqeưjmhqqxnrc khózksec, chíshpfnh làzpoj trong đsxqeômskji mắctept trong trẻjeqeo lắctepng đsxqejmhqng sựmskj tuyệtirct vọjmhqng màzpoj lạvrqjnh lùgiwjng.

Cuốjwxai cùgiwjng hắctepn vẫidvxn làzpoj lạvrqjnh lùgiwjng xoay ngưjmhqfztbi bỏjreq đsxqei, khômskjng nhìidvxn nàzpojng, khômskjng nghĩbioa đsxqeếwxlwn nàzpojng, khômskjng đsxqepcpm lạvrqji cho nàzpojng nửtpewa câabfuu giảwuqdi thíshpfch.

Chíshpfnh làzpoj đsxqepcpm mộdfjqt ngưjmhqfztbi luậjcbst sưjmhq khômskjng quan trọjmhqng đsxqei đsxqeếwxlwn, lạvrqjnh lùgiwjng nózksei vớidmoi nàzpojng: ‘Lâabfum tiểpcpmu thưjmhq, mờfztbi kývhjioodrn vàzpojo hiệtircp nghịvhji, chútyazc mừkzcjng cômskj, cômskjzkse thểpcpm rờfztbi khỏjreqi ngưjmhqfztbi đsxqeàzpojn ômskjng màzpojmskj vẫidvxn muốjwxan thoáhytpt khỏjreqi. ’

zpojy rốjwxat cụmbefc cũjmhqng cózkse thểpcpm rờfztbi khỏjreqi hắctepn.


abfum Hi Hi cưjmhqơtpckng quyếwxlwt đsxqeidmong dậjcbsy.

Mụmbefc Thanh Ngômskjn cảwuqd kinh, chạvrqjy nhanh đsxqeếwxlwn giơtpck tay đsxqeffjtzpojng, nàzpojng khômskjng cựmskj tuyệtirct, chỉtytizpoj vẻjeqe mặljyyt hiệtircn lêoodrn vẻjeqe hờfztb hữzoewng.

“Hiệtircp nghịvhji kia còxyxtn cózkseidvx khômskjng?” Lâabfum Hi Hi khàzpojn khàzpojn gian nan hỏjreqi mộdfjqt câabfuu.

Mụmbefc Thanh Ngômskjn buômskjng tay, cho tớidmoi khi xáhytpc đsxqevhjinh nàzpojng khômskjng cózkse việtircc gìidvx mớidmoi từkzcj từkzcj xoay ngưjmhqfztbi đsxqei trởqzrl vềaorl chỗcgozjmhq, từkzcj trong cặljyyp cômskjng văgiwjn lấnbgqy ra mộdfjqt phầcgozn nữzoewa.

Chíshpfnh làzpoj khi anh xoay ngưjmhqfztbi trởqzrl lạvrqji trong nháhytpy mắctept đsxqeãtyaz bịvhji hoảwuqdng sợqxnr, bởqzrli vìidvx nhìidvxn thấnbgqy trong lòxyxtng bàzpojn tay nàzpojng đsxqeang nắctepm chặljyyt mộdfjqt mảwuqdnh sứidmo sắctepc nhọjmhqn, cổoodr họjmhqng Mụmbefc Thanh Ngômskjn nghẹujmnn lạvrqji, vừkzcja đsxqevhjinh đsxqei lêoodrn lấnbgqy mảwuqdnh vỡffjt kia ra khỏjreqi tay nàzpojng, lạvrqji pháhytpt hiệtircn nàzpojng đsxqeãtyazgiwjng mảwuqdnh vỡffjt cắctept ngózksen tay mìidvxnh.

Cắctept rấnbgqt sâabfuu, dưjmhqfztbng nhưjmhq trong nháhytpy mắctept máhytpu liềaorln xômskjng ra.

“Cômskj....” Mụmbefc Thanh Ngômskjn ngâabfuy ngốjwxac nhìidvxn thấnbgqy nàzpojng vứidmot mảwuqdnh vỡffjt sang mộdfjqt bêoodrn, ngózksen tay xanh xao đsxqejmhqng mộdfjqt giọjmhqt máhytpu bưjmhqidmoc vềaorl phíshpfa anh.

Ngózksen tay nàzpojng run rẩhohey, ởqzrl vịvhji tríshpf cầcgozn chíshpfnh mìidvxnh kývhjioodrn in mộdfjqt dấnbgqu tay đsxqecgozy máhytpu.

“Khômskjng muốjwxan kývhjioodrn, nhưjmhq vậjcbsy cózkse thểpcpm chứidmo? ” Nàzpojng nâabfung mắctept, trong áhytpnh mắctept trong veo tĩbioanh lặljyyng nhưjmhqjmhqidmoc cózkse mộdfjqt tia kháhytpc lạvrqj.

Mụmbefc Thanh Ngômskjn míshpfm mômskji gậjcbst gậjcbst đsxqecgozu.

abfum Hi Hi mang theo ngózksen tay còxyxtn vếwxlwt máhytpu rờfztbi khỏjreqi trang giấnbgqy, áhytpnh mắctept chăgiwjm chútyaz nhìidvxn sang bêoodrn cạvrqjnh, chữzoewvhji củhvkma Tầcgozn Dịvhjich Dưjmhqơtpckng cứidmong cáhytpp cózkse lựmskjc màzpoj đsxqeujmnp đsxqembef. Chữzoewvhji kia tiêoodru sáhytpi màzpojmskjidvxnh, tựmskja nhưjmhq mộdfjqt mũjmhqi dao lạvrqjnh lùgiwjng màzpoj sắctepc nhọjmhqn lợqxnri hạvrqji.

zpojng muốjwxan đsxqei, đsxqei rấnbgqt xa, rốjwxat cuộdfjqc nhìidvxn khômskjng tớidmoi nơtpcki chốjwxan củhvkma hắctepn.

Tạvrqjm biệtirct... Tầcgozn Dịvhjich Dưjmhqơtpckng.

zpojng đsxqeidmong dậjcbsy đsxqei ra ngoàzpoji, cũjmhqng khômskjng đsxqepcpm ývhji tớidmoi Mụmbefc Thanh Ngômskjn còxyxtn ởqzrloodrn trong.

Ngưjmhqfztbi đsxqeàzpojn ômskjng trong phòxyxtng đsxqeidmong cứidmong ngắctepc vàzpoji giâabfuy, hoàzpojn hồhohen vộdfjqi vàzpojng hỏjreqi: “Hi Hi, cômskj đsxqei đsxqeâabfuu?”

“Đjeqei tớidmoi nơtpcki chịvhjiu thu nhậjcbsn tômskji, nơtpcki tômskji cózkse thểpcpm đsxqei cũjmhqng khômskjng nhiềaorlu lắctepm, so vớidmoi hai bàzpojn tay trắctepng còxyxtn tốjwxat hơtpckn mộdfjqt chútyazt.” Bózkseng dáhytpng nàzpojng tinh tếwxlw lạvrqji thẳccpxng thắctepn, quậjcbst cưjmhqfztbng khômskjng lộdfjq ra mộdfjqt chútyazt yếwxlwu ớidmot.

xyxtng Mụmbefc Thanh Ngômskjn êoodrhohem đsxqeau, thanh âabfum rũjmhq xuốjwxang, nhẹujmn giọjmhqng nózksei: “Cômskj khômskjng cầcgozn phảwuqdi rờfztbi đsxqei, Vinson nózksei, chỉtyti cầcgozn cômskj muốjwxan, vẫidvxn cózkse thểpcpmqzrl trong ngômskji nhàzpojzpojy, khômskjng ai dáhytpm đsxqeuổoodri cômskj đsxqei.”

abfum Hi Hi nhẹujmn nhàzpojng cưjmhqfztbi cưjmhqfztbi.

“Cáhytpm ơtpckn!” Nàzpojng châabfun thàzpojnh nózksei lờfztbi cảwuqdm tạvrqj, mởqzrl cửtpewa xoay ngưjmhqfztbi, vẻjeqejmhqơtpcki cưjmhqfztbi mấnbgqt đsxqei sựmskj hồhohen nhiêoodrn vàzpoj hi vọjmhqng; “Chẳccpxng qua đsxqeâabfuy khômskjng phảwuqdi nhàzpoj củhvkma tômskji... Tômskji khômskjng cózkse nhàzpoj.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.