Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 184 : Có lẽ, chỉ còn kém một chút

    trước sau   
yllbng khôzpekng thểaefx thởtitx đimacưsmnxdkwjc, khuôzpekn mặnxcbt nhỏfguy nhắfvffn cóypqo chúqnmot nóypqong lêfguyn, ửdumzng hồauwlng.

Ngóypqon tay thon dàyllbi chạisqcm vàyllbo khuôzpekn mặnxcbt nàyllbng, nhẹqomn nhàyllbng đimacffaksmnxwccki cằkjaym, làyllbm nàyllbng hơmvudi ngửdumza đimacimacu, càyllbng dễzdomyllbng cho hắfvffn nhấhtzkm nhádsstp hưsmnxơmvudng vịaefx ngọijsrt ngàyllbo trong miệeigeng nàyllbng...... Nụwlwtzpekn tàyllbn sádsstt bừeigea bãnmfqi nàyllby, nguyêfguyn nhâadbcn làyllb hắfvffn khôzpekng thểaefx đimacèvxppfhppn đimacưsmnxdkwjc yêfguyu thưsmnxơmvudng say đimacfvffm.

fguyn ngoàyllbi cửdumza, chiếsmnxc chìkqmya khóypqoa xoay trong ổxbhy phádsstt ra tiếsmnxng đimactqnmng nhỏfguy.

Lam Đfmptóypqoa hừeige hừeige lẩezakm bẩezakm, túqnmoi lớwcckn túqnmoi nhỏfguysmnxwcckng trong phònxcbng kéfhppo vàyllbo, chíypqonh làyllb vừeigea đimacezaky cửdumza, liềgzyln nhìkqmyn đimacếsmnxn mộtqnmt hìkqmynh ảfrejnh duy mĩeigeyllb cuồauwlng dãnmfq kia.

zpek ngâadbcy ngưsmnxvxppi, nhưsmnx ngốuiiyc hồauwl đimacauwl đimacngqvng nhìkqmyn hìkqmynh ảfrejnh đimacôzpeki nam nữfnqk đimacang hôzpekn nhau trưsmnxwcckc mắfvfft nàyllby.

Thâadbcn thểaefx mảfrejnh khảfrejnh củhtzka côzpekdssti bịaefx ôzpekm trọijsrn trong thâadbcn hìkqmynh cao ngấhtzkt to lớwcckn củhtzka ngưsmnxvxppi đimacàyllbn ôzpekng, ngoan ngoãnmfqn ngẩezakng đimacimacu đimacóypqon nhậziffn nhiệeiget tìkqmynh củhtzka hắfvffn, nàyllbng đimacngqvng khôzpekng vữfnqkng, cádsstnh tay to lớwcckn củhtzka hắfvffn vònxcbng qua thắfvfft lưsmnxng củhtzka nàyllbng, khiếsmnxn nàyllbng nhưsmnxadbcy leo màyllbdsstm chặnxcbt vàyllbo hắfvffn.


Mộtqnmt màyllbn kia, đimacqomnp tớwccki mứngqvc đimactqnmng lònxcbng ngưsmnxvxppi....

“Khụwlwt khụwlwt khụwlwt.....” Lam Đfmptóypqoa bịaefx chíypqonh nưsmnxwcckc miếsmnxng củhtzka mìkqmynh làyllbm cho sặnxcbc, ho khan đimacếsmnxn mứngqvc khuôzpekn mặnxcbt nhỏfguy nhắfvffn đimacfguydumzng lêfguyn.

Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng đimacưsmnxơmvudng nhiêfguyn nhậziffn ra tiếsmnxng đimactqnmng, theo bảfrejn năltpfng ôzpekm trọijsrn tiểaefxu nữfnqk nhâadbcn vàyllbo lònxcbng, đimactqnmng tádsstc từeige từeige chậziffm lạisqci, thảfrejn nhiêfguyn màyllbsmnxu luyếsmnxn rờvxppi khỏfguyi cádsstnh môzpeki ngọijsrt ngàyllbo củhtzka nàyllbng xong lúqnmoc nàyllby mớwccki nhẹqomn nhàyllbng buôzpekng nàyllbng ra.

Thâadbcn hìkqmynh cao ngấhtzkt giãnmfqn ra, ádsstnh mắfvfft thâadbcm thúqnmoy củhtzka Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng nhìkqmyn ra phíypqoa sau, thấhtzky đimacưsmnxdkwjc Lam Đfmptóypqoa vẫbxejn đimacngqvng ngơmvud ngẩezakn ởtitx phíypqoa sau.

Áihvqnh mắfvfft hắfvffn nheo lạisqci, đimacan cádsstnh tay đimacem Lâadbcm Hi Hi ôzpekm vàyllbo trong ngựbxejc, bàyllbn tay nhẹqomn nhàyllbng trấhtzkn an nàyllbng, dùgfumng giọijsrng nóypqoi du dưsmnxơmvudng màyllb thuầimacn hậziffu nóypqoi vớwccki Lam Đfmptóypqoa: “Phi lễzdom chớwcck nhìkqmyn, đimacãnmfq từeigeng nghe qua câadbcu nàyllby chưsmnxa?”

“Khụwlwt khụwlwt khụwlwt.......” Lam Đfmptóypqoa càyllbng sặnxcbc nhiềgzylu hơmvudn, mặnxcbt đimacfguy gay gắfvfft, ủhtzky khuấhtzkt màyllbypqoi ra vàyllbi chữfnqk: “Tôzpeki....... Cũtfcdng muốuiiyn........ Khụwlwt khụwlwt, nhưsmnxng đimacâadbcy làyllb nhàyllb củhtzka tôzpeki a......”

zpek tiếsmnxn thoádssti lưsmnxffakng nan, túqnmoi lớwcckn túqnmoi nhỏfguy trong tay vìkqmy thếsmnxyllbgfumng nhau rơmvudi ởtitx ngoàyllbi cửdumza.

qnmoc nàyllby Lâadbcm Hi Hi mớwccki cóypqo phảfrejn ứngqvng....... Bọijsrn họijsr vừeigea mớwccki làyllbm cádssti gìkqmy vậziffy?

Khuôzpekn mặnxcbt nhỏfguy nhắfvffn héfhpp ra chúqnmot ửdumzng hồauwlng, nàyllbng nhẹqomn nhàyllbng trádsstnh khỏfguyi vònxcbng ôzpekm củhtzka Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng, vộtqnmi vàyllbng đimaci qua giúqnmop Lam Đfmptóypqoa.

“Thậzifft xin lỗfguyi.....” Nàyllbng nhẹqomn giọijsrng giảfreji thíypqoch vớwccki Lam Đfmptóypqoa, “Tôzpeki ởtitxsmnxwccki lầimacu gặnxcbp đimacưsmnxdkwjc anh ấhtzky rồauwli cũtfcdng cùgfumng lêfguyn đimacâadbcy........ Côzpek khôzpekng sao chứngqv?”

Đfmptimacu Lam Đfmptóypqoa bịaefx sốuiiyc nặnxcbng, mởtitx to hai mắfvfft nhìkqmyn, vộtqnmi vàyllbng lắfvffc đimacimacu: “Khôzpekng sao, khôzpekng sao........”

Chủhtzk tịaefxch cóypqo thểaefx đimacếsmnxn nhàyllbzpekyllbm khádsstch, côzpekyllbo dádsstm nóypqoi gìkqmy chứngqv?

Mộtqnmt bữfnqka cơmvudm nghiêfguym chỉvxppnh, tâadbcm tìkqmynh Lam Đfmptóypqoa nhưsmnx kinh đimacàyllbo hảfreji lãnmfqng, thấhtzkp thỏfguym cầimacm theo đimacôzpeki đimacũtfcda chờvxpptitxyllbn ăltpfn, nếsmnxu côzpekypqoi ra sẽqomnypqo ngưsmnxvxppi tin sao? Chủhtzk tịaefxch đimacisqci nhâadbcn củhtzka bọijsrn họijsr tựbxejkqmynh xuốuiiyng bếsmnxp nấhtzku cơmvudm, lạisqci ôzpekn nhu nhẹqomn giọijsrng vớwccki mộtqnmt côzpekdssti, ai cũtfcdng cóypqo thểaefx nhìkqmyn thấhtzky trong ádsstnh mắfvfft hắfvffn tràyllbn ngậziffp yêfguyu thưsmnxơmvudng say đimacfvffm...... Đfmptưsmnxdkwjc rồauwli, “Ựfnqkc!” Lam Đfmptóypqoa lạisqci nuốuiiyt nưsmnxwcckc miếsmnxng, cảfrejm thấhtzky rằkjayng nếsmnxu cóypqo mộtqnmt ngưsmnxvxppi đimacàyllbn ôzpekng cựbxejc phẩezakm đimacuiiyi đimacãnmfqi vớwccki mìkqmynh nhưsmnx vậziffy, thìkqmyzpek nhấhtzkt đimacaefxnh sẽqomn lấhtzky thâadbcn bádssto đimacádsstp, chếsmnxt cũtfcdng khôzpekng từeige.


Nhưsmnxng quan trọijsrng làyllb... Khôzpekng cóypqo ma nàyllbo nha.

Trêfguyn ghếsmnxzpek pha, bêfguyn trong chiếsmnxc ádssto vest, di đimactqnmng rung lêfguyn từeigeng hồauwli.

Lam Đfmptóypqoa kiếsmnxn thứngqvc thâadbcm sâadbcu, kểaefx mộtqnmt câadbcu truyệeigen cưsmnxvxppi, Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng tao nhãnmfq ngồauwli ởtitxyllbn ăltpfn, cùgfumng côzpekdssti nhỏfguy củhtzka hắfvffn im lặnxcbng màyllb nghe, khi màyllb di đimactqnmng rung lêfguyn hắfvffn hơmvudi hơmvudi nhíypqou mi, nhưsmnxng khôzpekng muốuiiyn đimaci tiếsmnxp.

adbcm Hi Hi cũtfcdng nghe thấhtzky tiếsmnxng đimactqnmng kia.

“Đfmptiệeigen thoạisqci củhtzka anh đimacxbhy chuôzpekng kìkqmya.” Nàyllbng nhẹqomn nhàyllbng kéfhppo tay ádssto củhtzka hắfvffn, dịaefxu dàyllbng nóypqoi.

yllbn tay ấhtzkm nóypqong cầimacm tay nàyllbng, ádsstnh mắfvfft Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng thâadbcm thúqnmoy màyllbkqmynh tĩeigenh, “Khôzpekng cóypqo việeigec gìkqmy.”

Hắfvffn khôzpekng hy vọijsrng bịaefx quấhtzky rầimacy lúqnmoc nàyllby.

nmfqi cho đimacếsmnxn lúqnmoc ăltpfn cơmvudm xong, hắfvffn cũtfcdng khôzpekng hềgzyl đimacaefx ýypqo tớwccki chiếsmnxc di đimactqnmng khôzpekng ngừeigeng rung lêfguyn kia, chỉvxpp đimacem ádsstnh mắfvfft lưsmnxu luyếsmnxn dừeigeng trêfguyn ngưsmnxvxppi nàyllbng, xem nàyllbng giốuiiyng nhưsmnx mộtqnmt côzpek vợdkwjkqmynh thưsmnxvxppng vui vẻwdhi, ởtitxgfumng vớwccki Lam Đfmptóypqoa, quảfrej thậzifft nàyllbng trởtitxfguyn vui vẻwdhimvudn rấhtzkt nhiềgzylu, cũtfcdng cưsmnxvxppi nhiềgzylu hơmvudn.

Ngóypqon tay thon dàyllbi day day mi tâadbcm, Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng phảfreji kiềgzylm chếsmnx bảfrejn thâadbcn đimacaefx khôzpekng chủhtzk đimactqnmng đimaci lêfguyn ôzpekm nàyllbng.

Đfmptêfguym xuốuiiyng.

Cảfrej bầimacu trờvxppi nhưsmnx sụwlwtp đimacxbhy xuốuiiyng mặnxcbt đimachtzkt, nổxbhyi lêfguyn màyllbu xádsstm tốuiiyi.

Đfmptngqvng trêfguyn ban côzpekng lộtqnmng gióypqoypqo vẻwdhimvudi lạisqcnh, mộtqnmt thâadbcn thểaefx nam tíypqonh to lớwcckn màyllbhtzkm ádsstp từeige phíypqoa sau đimaci lêfguyn, ôzpekm chặnxcbt nàyllbng vàyllbo trong ngựbxejc, đimacôzpeki môzpeki ấhtzkm ádsstp hạisqc thấhtzkp xuốuiiyng, kềgzyldsstt bêfguyn tai nàyllbng: “Cònxcbn lạisqcnh khôzpekng?”

adbcm Hi Hi giậzifft mìkqmynh, theo bảfrejn năltpfng nhẹqomn nhàyllbng gậzifft đimacimacu.


ypqo gióypqo thổxbhyi đimacếsmnxn, Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng đimacem nhữfnqkng sợdkwji tóypqoc bay tádsstn loạisqcn củhtzka nàyllbng vuốuiiyt gọijsrn lạisqci, nhẹqomn nhàyllbng vuốuiiyt ve sưsmnxvxppn mặnxcbt củhtzka nàyllbng, thấhtzkp giọijsrng nóypqoi: “Ban đimacêfguym mặnxcbc ấhtzkm mộtqnmt chúqnmot rồauwli hãnmfqy đimaci ra, trádsstnh cảfrejm lạisqcnh....... Cũtfcdng chúqnmo ýypqo đimacếsmnxn con.”

adbcm Hi Hi vốuiiyn khôzpekng cóypqo chúqnmot phònxcbng bịaefxyllbo, nhưsmnxng giờvxpp phúqnmot nàyllby hắfvffn nhắfvffc tớwccki đimacngqva nhỏfguy, trong lònxcbng nàyllbng khôzpekng khỏfguyi run lêfguyn.

yllbng khôzpekng phảfreji làyllbtfcdng giốuiiyng nhưsmnx nhữfnqkng ngưsmnxvxppi vợdkwj khádsstc cóypqo mộtqnmt gia đimacìkqmynh nho nhỏfguy, hẳalwjn làyllbypqo mộtqnmt ngưsmnxvxppi đimacàyllbn ôzpekng ôzpekn tồauwln bêfguyn cạisqcnh mìkqmynh, hẳalwjn làyllb đimacêfguym khuya hai ngưsmnxvxppi cóypqo thểaefxgfumng mộtqnmt chỗfguy nhẹqomn giọijsrng đimacdsstn giớwccki tíypqonh củhtzka cụwlwtc cưsmnxng, tìkqmym cho nóypqo mộtqnmt cádssti têfguyn... Loạisqci ấhtzkm ádsstp kia, nàyllbng tựbxeja hồauwl đimacãnmfq đimacếsmnxn thậzifft gầimacn, nhưsmnxng màyllbkqmydssti gìkqmy lạisqci vẫbxejn khôzpekng thểaefx chạisqcm tớwccki.

“Anh khôzpekng trởtitx vềgzyl Anh sao?” hốuiiyc mắfvfft hơmvudi hơmvudi nóypqong lêfguyn, Lâadbcm Hi Hi kìkqmym néfhppn tâadbcm tìkqmynh, dịaefxu dàyllbng hỏfguyi.

Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng im lặnxcbng, mộtqnmt ládsstt sau mớwccki nhẹqomn nhàyllbng kềgzylyllbo đimacôzpeki tai hơmvudi lạisqcnh củhtzka nàyllbng, nhẹqomn giọijsrng nóypqoi: “Em muốuiiyn anh trởtitx vềgzyl sao?”

adbcm Hi Hi chậziffm rãnmfqi lắfvffc đimacimacu, ngoảfrejnh mặnxcbt đimaci, nóypqoi rõtfcdyllbng từeigeng câadbcu từeigeng chữfnqk: “Đfmptâadbcy khôzpekng phảfreji làyllb chuyệeigen em cóypqo thểaefx quyếsmnxt đimacaefxnh, Dịaefxch Dưsmnxơmvudng, thâadbcn phậziffn củhtzka anh quyếsmnxt đimacaefxnh việeigec anh phảfreji làyllbm, em khôzpekng muốuiiyn vìkqmy em màyllb anh bịaefx ngăltpfn trởtitx........ Anh hiểaefxu khôzpekng?”

yllbng khôzpekng nhìkqmyn thấhtzky mộtqnmt nụwlwtsmnxvxppi nhưsmnxsmnxwcckc hiệeigen lêfguyn trêfguyn môzpeki hắfvffn rồauwli dầimacn dầimacn tảfrejn đimaci.

Hai cádsstnh tay Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng bádsstm vàyllbo ban côzpekng tạisqco thàyllbnh mộtqnmt vònxcbng bảfrejo vệeige, nóypqoi giọijsrng khàyllbn khàyllbn: “Em thựbxejc đimacãnmfq trưsmnxtitxng thàyllbnh...”

adbcm Hi Hi ngẩezakn ra, cóypqo chúqnmot kinh ngạisqcc, sau đimacóypqo lạisqci bịaefx hắfvffn nhẹqomn nhàyllbng cuộtqnmn lấhtzky. Từeigeypqoc đimactqnmyllby, nàyllbng chỉvxppypqo thểaefx ngưsmnxwcckc mắfvfft nhìkqmyn lêfguyn, cóypqo thểaefx thấhtzky đimacưsmnxdkwjc đimacôzpeki mắfvfft hắfvffn thâadbcm thúqnmoy màyllbdsstng ngờvxppi, cóypqo chúqnmot dọijsra ngưsmnxvxppi nhưsmnxng lạisqci mang lạisqci bìkqmynh yêfguyn cho nàyllbng.

“Cóypqo biếsmnxt anh đimacãnmfq chuẩezakn bịaefx bao lâadbcu cho lầimacn tham tuyểaefxn nàyllby khôzpekng?” Hắfvffn nhìkqmyn nàyllbng, nhẹqomn giọijsrng hỏfguyi, dùgfumng thanh âadbcm thuầimacn hậziffu bìkqmynh tĩeigenh kểaefx vớwccki nàyllbng, “16 tuổxbhyi. 16 tuổxbhyi anh đimacãnmfq rờvxppi khỏfguyi Anh, khôzpekng dựbxeja vàyllbo bấhtzkt kìkqmy thếsmnx lựbxejc nàyllbo củhtzka hoàyllbng thấhtzkt, từeige châadbcu Âijsru đimacếsmnxn châadbcu Mỹivqy, rồauwli trởtitx lạisqci Trung Quốuiiyc, anh thựbxejc đimacãnmfq quêfguyn bảfrejn thâadbcn mìkqmynh đimacãnmfq trảfreji qua bao nhiêfguyu chuyệeigen, cóypqo bao nhiêfguyu tàyllbn nhẫbxejn vôzpekkqmynh cùgfumng tàyllbn ádsstc............ Nhữfnqkng thứngqvyllby quảfrej thậzifft đimacãnmfq khôzpekng cònxcbn nhớwccktfcd.”

“Hi Hi..... Anh từeigeng cho rằkjayng đimacóypqoyllb thứngqvyllb anh muốuiiyn......” Cádsstnh môzpeki hắfvffn đimacnxcbt trêfguyn thádssti dưsmnxơmvudng nàyllbng, nhẹqomn nhàyllbng hôzpekn, đimacem mọijsri nhu tìkqmynh biểaefxu hiệeigen hếsmnxt: “Nhưsmnxng màyllb con ngưsmnxvxppi ta khi mấhtzkt đimaci rồauwli mớwccki tỉvxppnh ngộtqnm, khi màyllb em rờvxppi khỏfguyi anh, anh thựbxejc mớwccki biếsmnxt đimacưsmnxdkwjc đimacóypqo khôzpekng phảfreji làyllb tấhtzkt cảfrej.... Chậziffm rồauwli sao?”

Thâadbcn thểaefxadbcm Hi Hi cứngqvng đimacvxpp, nghe hắfvffn nóypqoi nhữfnqkng chuyệeigen màyllb trưsmnxwcckc đimacâadbcy chưsmnxa bao giờvxpp kểaefx, trong lònxcbng cóypqo chúqnmot rung đimactqnmng lan tỏfguya. Trong ấhtzkn tưsmnxdkwjng củhtzka nàyllbng, Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng sẽqomn khôzpekng nóypqoi vớwccki ai nhiềgzylu nhưsmnx vậziffy, hơmvudn nữfnqka câadbcu nàyllbo cũtfcdng nóypqoi vềgzyl bảfrejn thâadbcn hắfvffn. Hắfvffn thựbxejc đimacãnmfq che dấhtzku tốuiiyt mặnxcbt khádsstc nàyllby, khôzpekng ai cóypqo thểaefx đimacdsstn đimacưsmnxdkwjc trong lònxcbng hắfvffn suy nghĩeigedssti gìkqmy, nhưsmnxng giờvxpp phúqnmot nàyllby, hắfvffn nhốuiiyt chặnxcbt nàyllbng trong thếsmnx giớwccki củhtzka hắfvffn, nghe hắfvffn êfguym ádssti kểaefx chuyệeigen, bỗfguyng nhiêfguyn cảfrejm thấhtzky luốuiiyng cuốuiiyng, khôzpekng biếsmnxt nêfguyn ứngqvng đimacuiiyi thếsmnxyllbo vớwccki hắfvffn.

Nhẹqomn nhàyllbng ôzpekm lấhtzky tấhtzkm lưsmnxng mỏfguyng manh củhtzka nàyllbng, kéfhppo vàyllbo trong lồauwlng ngựbxejc, Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng cúqnmoi đimacimacu xuốuiiyng sưsmnxvxppn mặnxcbt nàyllbng, hôzpekn nhẹqomn.


“Ngoan...... Khôzpekng phảfreji sợdkwj, anh nóypqoi rồauwli, anh sẽqomn khôzpekng cưsmnxffakng éfhppp em bấhtzkt cứngqv đimaciềgzylu gìkqmy nữfnqka.” Hắfvffn dùgfumng thanh âadbcm thuầimacn hậziffu nhẹqomn nhàyllbng nóypqoi, “Trừeige phi em bằkjayng lònxcbng, nếsmnxu khôzpekng anh cũtfcdng sẽqomn khôzpekng dùgfumng dâadbcy thừeigeng màyllb tróypqoi em ởtitxfguyn cạisqcnh anh...... Hi Hi, anh muốuiiyn em phảfreji cam tâadbcm tìkqmynh nguyệeigen.”

Mộtqnmt câadbcu nàyllby khiếsmnxn trádssti tim nàyllbng nhưsmnx bịaefxyllbn tay hắfvffn xiếsmnxt chặnxcbt lấhtzky.

“Em khôzpekng hiểaefxu, ban đimacimacu anh tạisqci sao lạisqci muốuiiyn cùgfumng em đimacaefxnh ra hiệeigep nghịaefxyllby? Nếsmnxu anh muốuiiyn lợdkwji dụwlwtng em đimacaefx thu mua Nhạisqcc Thịaefx, thìkqmy khôzpekng cầimacn phảfreji..... nhấhtzkt đimacaefxnh kếsmnxt hôzpekn vớwccki em.” Cuốuiiyi cùgfumng Lâadbcm Hi Hi cũtfcdng hỏfguyi đimacưsmnxdkwjc đimaciềgzylu nàyllbng vẫbxejn giấhtzku trong lònxcbng.

Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng nhưsmnxwcckn màyllby, trong con ngưsmnxơmvudi tảfrejn ra ádsstnh sádsstng, khóypqoe môzpeki nhịaefxn khôzpekng đimacưsmnxdkwjc màyllb lộtqnm ra ýypqosmnxvxppi.

“Anh.........” Nàyllbng khôzpekng hiểaefxu rõtfcd, khôzpekng nắfvffm bắfvfft đimacưsmnxdkwjc nụwlwtsmnxvxppi củhtzka hắfvffn làyllb mang ýypqokqmy.

“Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng, anh nóypqoi đimaci chứngqv!” Nàyllbng cóypqo chúqnmot xấhtzku hổxbhyyllb giậziffn dữfnqk, trong sựbxej nhu nhưsmnxdkwjc lộtqnm ra mộtqnmt tia buồauwln bựbxejc, nhìkqmyn thấhtzky ngưsmnxvxppi đimacàyllbn ôzpekng đimacang chăltpfm chúqnmo nhìkqmyn mìkqmynh kia, biếsmnxt rõtfcd hắfvffn đimacang tràyllbo phúqnmong, chíypqonh làyllb vẫbxejn khôzpekng thểaefx đimacdsstn ra tâadbcm tưsmnx củhtzka hắfvffn.

“Thậzifft ngốuiiyc.....” Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng chậziffm rãnmfqi thu hồauwli nụwlwtsmnxvxppi, nỉvxpp non mộtqnmt tiếsmnxng, mộtqnmt tay kéfhppo nàyllbng vàyllbo trong lònxcbng, ngăltpfn chặnxcbn cádsstnh môzpeki nàyllbng, “Kếsmnxt hôzpekn cùgfumng anh làyllb chuyệeigen màyllb cuộtqnmc đimacvxppi nàyllby em phảfreji trảfreji qua, mộtqnmt khi đimacãnmfq kếsmnxt hôzpekn thìkqmy em đimaceigeng mong đimacoạisqcn tuyệeiget quan hệeige vớwccki anh...... Cho dùgfum em thưsmnxơmvudng tâadbcm hay thấhtzkt vọijsrng, cho dùgfum em muốuiiyn chấhtzkm dứngqvt thìkqmytfcdng khôzpekng kịaefxp nữfnqka rồauwli!..... Đfmptúqnmong vậziffy, anh đimacãnmfq sớwcckm bắfvfft đimacimacu kếsmnx hoạisqcch, Lâadbcm Hi Hi, bâadbcy giờvxpp em đimacãnmfq hiểaefxu chưsmnxa?

Hắfvffn hung hăltpfng vuốuiiyt ve môzpeki nàyllbng, thanh âadbcm khàyllbn khàyllbn lộtqnm ra tâadbcm trạisqcng xao đimactqnmng bấhtzkt an củhtzka hắfvffn.

zpek hấhtzkp củhtzka Lâadbcm Hi Hi cũtfcdng khôzpekng ổxbhyn đimacaefxnh, trong sưsmnxơmvudng mùgfum nghe đimacưsmnxdkwjc thanh âadbcm củhtzka hắfvffn, thếsmnx mớwccki biếsmnxt hóypqoa ra mìkqmynh chíypqonh làyllb mộtqnmt con phi nga, (Chim lao đimacimacu vàyllbo lưsmnxwccki), lầimacn đimacimacu tiêfguyn hứngqvng chịaefxu sóypqong to gióypqo lớwcckn đimacãnmfq bịaefx hắfvffn nắfvffm trong lònxcbng bàyllbn tay, lầimacn lưsmnxdkwjt dâadbcy dưsmnxa, tậziffn tớwccki khi nàyllbng nhu thuậziffn màyllb nằkjaym trong ngựbxejc hắfvffn.

adbcu trảfrej lờvxppi nàyllby làyllbm nàyllbng rung đimactqnmng, vậziffy ngay từeige đimacimacu, hắfvffn đimacãnmfqdsstc đimacaefxnh sẽqomngfumng nàyllbng ởtitxfguyn nhau suốuiiyt đimacvxppi sao?

“Ưalwjm...” Lâadbcm Hi Hi thốuiiyng khổxbhyfguyn lêfguyn, cảfrejm giádsstc bịaefx hắfvffn bừeigea bãnmfqi tàyllbn sádsstt lạisqci mộtqnmt lầimacn nữfnqka bắfvfft đimacimacu, cádsstnh môzpeki bịaefx hắfvffn dùgfumng lựbxejc mãnmfqnh liệeiget hôzpekn đimacếsmnxn phádsstt đimacau, đimacimacu lưsmnxffaki têfguy dạisqci từeigeng đimacdkwjt, trádsstnh cũtfcdng trádsstnh khôzpekng thoádsstt, nàyllbng bốuiiyi rốuiiyi chốuiiyng tay vàyllbo lồauwlng ngựbxejc rắfvffn chắfvffc củhtzka hắfvffn, nứngqvc nởtitx đimacóypqon nhậziffn nụwlwtzpekn gầimacn nhưsmnx bạisqco lựbxejc củhtzka hắfvffn.

dsstnh tay rắfvffn chắfvffc ôzpekm chặnxcbt thắfvfft lưsmnxng củhtzka nàyllbng, gắfvfft gao đimacem nàyllbng ôzpekm, lựbxejc đimacisqco nhưsmnx muốuiiyn đimacem nàyllbng tiếsmnxn nhậziffp vàyllbo cơmvud thểaefxkqmynh.

adbcm Hi Hi cảfrejm thấhtzky hơmvudi đimacau đimacwcckn, mỗfguyi mộtqnmt chỗfguy trêfguyn ngưsmnxvxppi đimacgzylu bịaefx hắfvffn nhu lộtqnmng, xưsmnxơmvudng cốuiiyt bịaefx cọijsrdsstt..... Hôzpek hấhtzkp củhtzka nàyllbng hỗfguyn loạisqcn, cuốuiiyng quíypqot lấhtzky tay ngăltpfn cádsstnh tay đimacang đimacnxcbt trêfguyn lưsmnxng nàyllbng củhtzka hắfvffn.

“Chờvxpp mộtqnmt chúqnmot......” Nàyllbng cầimacu xin, ởtitx thờvxppi khắfvffc khi sắfvffp bịaefx hắfvffn hôzpekn sâadbcu lầimacn nữfnqka, cốuiiy gắfvffng nỉvxpp non: “Con...”

Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng nhíypqou màyllby thậzifft sâadbcu, nghe đimacưsmnxdkwjc từeigeyllby quảfrej nhiêfguyn mộtqnmt lúqnmoc sau đimactqnmng tádsstc từeige từeige chậziffm lạisqci. Hơmvudi thởtitx củhtzka nàyllbng ởtitx trong miệeigeng hắfvffn, thâadbcn thiếsmnxt dâadbcy dưsmnxa mộtqnmt chỗfguy, đimactqnmng tádsstc củhtzka hắfvffn nhẹqomn mộtqnmt chúqnmot, cádsstnh tay thảfrej lỏfguyng eo nhỏfguy củhtzka nàyllbng.

Quảfrej nhiêfguyn làyllbyllbm đimacau nàyllbng.

“Thậzifft xin lỗfguyi.........” Hắfvffn xin lỗfguyi, trong đimacôzpeki mắfvfft thâadbcm thúqnmoy hiệeigen lêfguyn ádsstnh sádsstng nhưsmnx ngọijsrc, “Anh cóypqo chúqnmot khôzpekng kiềgzylm chếsmnx đimacưsmnxdkwjc.”

Nhịaefxn khôzpekng đimacưsmnxdkwjc muốuiiyn ôzpekm nàyllbng, mang nàyllbng đimaci, nghĩeige muốuiiyn chạisqcm đimacếsmnxn yêfguyu thưsmnxơmvudng tậziffn đimacádssty lònxcbng củhtzka nàyllbng, khiếsmnxn nàyllbng phảfreji cam tâadbcm tìkqmynh nguyệeigen màyllb tiếsmnxp nhậziffn..... Cóypqo lẽqomn bảfrejn thâadbcn chỉvxppypqofhppm mộtqnmt chúqnmot nhưsmnx vậziffy màyllb thôzpeki, hắfvffn lạisqci khôzpekng nghĩeige lạisqci nôzpekn nóypqong nữfnqka.

Đfmptêfguym dàyllbi.

fguyn trong chiếsmnxc xe màyllbu đimacen cóypqovxppm che, mộtqnmt ngưsmnxvxppi đimacàyllbn ôzpekng cao ngấhtzkt im lặnxcbng trầimacm mặnxcbc mãnmfqi đimacếsmnxn khi chiếsmnxc di đimactqnmng rung lêfguyn.

Áihvqnh đimacèvxppn trêfguyn lầimacu cũtfcdng vừeigea tắfvfft, Tầimacn Dịaefxch Dưsmnxơmvudng chậziffm rãnmfqi thu hồauwli ádsstnh mắfvfft thâadbcm thúqnmoy, ngóypqon tay thon dàyllbi vưsmnxơmvudn ra nhậziffn đimaciệeigen thoạisqci.

Thảfrejn nhiêfguyn nóypqoi: “Alo?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.