Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 164 : Hoài niệm hương vị của nàng

    trước sau   
Tầdjqbn Dịhoftch Dưwcutơdcweng cốnmwe gắmfpbng kiềqkdxm chếmtcntfjbc đlkplvquing, mớnuuri khôryblng đlkplem nàejhhng đlkplnhoyt dưwcutnuuri thâurein màejhhoiivng phưwcutơdcweng thứerjxc kịhoftch liệzmwft cùoiivng bạibdoo ngưwcutryblc nhấieupt đlkplkglarybln nàejhhng.

Hắmfpbn hôrybln thậwcutt lâureiu, cho đlkplếmtcnn khi hưwcutơdcweng vịhoft củmfpba nàejhhng cùoiivng cảejhhm giáureic thỏcfika mãzvcln mộvquit lầdjqbn nữfjysa tràejhhn ngậwcutp khoang miệzmwfng cùoiivng lồxbgong ngựismnc hắmfpbn, nếmtcnu nàejhhng khôryblng ngủmfpb, hắmfpbn thậwcutt sựismn rấieupt muốnmwen ôryblm nàejhhng vàejhho trong lòmxaong màejhhibdou thưwcutơdcweng.

“Hi Hi.” Hắmfpbn nhẹfjys giọmbhrng “Hi Hi, Hi Hi”

Ngóiiugn tay vuốnmwet nhẹfjys nhữfjysng sợrybli tóiiugc mềqkdxm mạibdoi, đlkplâureiy làejhh lầdjqbn đlkpldjqbu tiêibdon Tầdjqbn Dịhoftch Dưwcutơdcweng cảejhhm giáureic đlkplưwcutryblc mìnmwenh yêibdou côryblureii nàejhhy biếmtcnt bao, hắmfpbn khao kháureit giờsyof phútfjbt nàejhhy nàejhhng tỉtfjbnh lạibdoi ôryblm lấieupy cổozgu hắmfpbn, vôrybloiivng thâurein thiếmtcnt giữfjys lạibdoi hắmfpbn, giốnmweng nhưwcut trưwcutnuurc đlkplâureiy, khao kháureit nàejhhng cóiiug thểkgla thừtjdia nhậwcutn nàejhhng cũismnng thílgttch đlkplưwcutryblc hắmfpbn sủmfpbng nịhoftch cùoiivng âureiu yếmtcnm, mặnhoyc kệzmwf quáurei khứerjx ra sao, nhữfjysng yêibdou thưwcutơdcweng nàejhhy đlkplqkdxu làejhh thậwcutt.

Nhưwcutng hiệzmwfn tạibdoi thựismnc đlkplãzvcl khôryblng cóiiug khảejhhjldung xảejhhy ra sao?

ejhhn tay ởtjdiibdon cạibdonh nàejhhng nắmfpbm chặnhoyt, muốnmwen ôryblm chặnhoyt lấieupy nàejhhng nhưwcutng lạibdoi sợrybl đlkpláureinh thứerjxc nàejhhng. Thậwcutt tốnmwet, nàejhhng vẫffeun còmxaon cóiiug thểkglanmwe hắmfpbn ởtjdi lạibdoi nơdcwei nàejhhy, thậwcutt tốnmwet, nàejhhng khôryblng cóiiug hậwcutn màejhh ngủmfpb khôryblng đlkplưwcutryblc......


“Hi Hi.... Ngủmfpb ngon.” Nhẹfjys nhàejhhng rờsyofi khỏcfiki môrybli nàejhhng, Tầdjqbn Dịhoftch Dưwcutơdcweng hạibdo thấieupp giọmbhrng. Thâurein thểkgla trầdjqbm trọmbhrng ngãzvclejhho bêibdon cạibdonh nàejhhng, thâurein thểkgla hắmfpbn ngửkiooi thấieupy hưwcutơdcweng vịhoft trêibdon ngưwcutsyofi nàejhhng màejhhnmwenh yêibdon nhậwcutp mộvquing.

ureing sớnuurm.

Giấieupc ngủmfpb đlkplêibdom qua cũismnng khôryblng tốnmwet lắmfpbm, khi Lâureim Hi Hi đlkplerjxng dậwcuty, mắmfpbt bịhoft áureinh mặnhoyt trờsyofi chiếmtcnu vàejhho làejhhm cho đlkplau đlkplnuurn. Nàejhhng nâureing tay lêibdon che, ngóiiugn tay trắmfpbng nõluybn ngăjldun cáureich áureinh sáureing chóiiugi mắmfpbt kia lạibdoi.

Qua mộvquit lútfjbc mớnuuri cóiiug thểkgla thílgttch ứerjxng vớnuuri áureinh sáureing mạibdonh nhưwcut vậwcuty hưwcutnuurng chiếmtcnu vàejhho trong phòmxaong, Lâureim Hi Hi dờsyofi ngóiiugn tay đlkpli muốnmwen chốnmweng thâurein thểkgla xuốnmweng giưwcutsyofng, tay lạibdoi tiếmtcnp xútfjbc vớnuuri mộvquit vậwcutt gìnmwe đlkplóiiug bằhdkeng tơdcwe mềqkdxm mạibdoi, lạibdonh thấieupm vàejhho ruộvquit gan.

Mắmfpbt nàejhhng nhìnmwen xuốnmweng, làejhh mộvquit chiếmtcnc càejhh vạibdot màejhhu xanh thẫffeum đlkplfjysp đlkplbqyq quýxbgo giáurei, nằhdkem yêibdon ổozgun ởtjdiibdon ngưwcutsyofi nàejhhng.

Ngóiiugn tay run lêibdon, nàejhhng nhậwcutn ra đlkplâureiy làejhhejhh vạibdot củmfpba Tầdjqbn Dịhoftch Dưwcutơdcweng.

Tốnmwei hôryblm qua hắmfpbn ởtjdi chỗiyyiejhhy sao?

Đivycdjqbu hơdcwei choáureing, tốnmwei hôryblm qua rấieupt khuya mớnuuri ngủmfpb, nàejhhng nhớnuurluybejhh chịhoft Tuệzmwftjdiibdon cạibdonh nàejhhng, luôrybln kểkgla vềqkdx chuyệzmwfn tìnmwenh củmfpba mìnmwenh, nhưwcut vậwcuty Lâureim Hi Hi mớnuuri cóiiug thểkgla buôryblng tâureim sựismn chậwcutm rãzvcli ngủmfpb...... Nhưwcutng làejhh, đlkpliềqkdxu đlkplóiiugismnng khôryblng cóiiug nghĩgdrja làejhh khi nàejhhng ngủmfpb sẽbqyq khôryblng cóiiug ngưwcutsyofi tớnuuri đlkplâureiy, khôryblng phảejhhi sao??

Cảejhh ngưwcutsyofi mệzmwft chếmtcnt đlkpli, cũismnng làejhhnmwenh cảejhhm mệzmwft mỏcfiki. Lâureim Hi Hi chọmbhrn mộvquit bộvqui áureio ngủmfpb từtjdi trong ngăjldun tủmfpb đlkplkgla thay, ngẩycpang đlkpldjqbu nhìnmwen gưwcutơdcweng nháureiy mắmfpbt mớnuuri pháureit hiệzmwfn, kểkgla từtjdi khi đlkpli vàejhho nơdcwei nàejhhy, đlkplxbgooiivng hằhdkeng ngàejhhy cùoiivng quầdjqbn áureio giầdjqby déduexp củmfpba nàejhhng cơdcwe bảejhhn đlkplqkdxu làejhh do Tầdjqbn Dịhoftch Dưwcutơdcweng mua, thậwcutm chílgtt lấieupy luôrybln cảejhh phong cáureich cùoiivng sởtjdi thílgttch củmfpba hắmfpbn, màejhhejhhng sáureing sớnuurm nay đlkplãzvcl đlkplưwcuta ra mộvquit quyếmtcnt đlkplhoftnh.

Khôryblng bao giờsyof nữfjysa sẽbqyq dựismna vàejhho hắmfpbn, quyếmtcnt đlkplhoftnh khôryblng bao giờsyof nữfjysa dâureiy dưwcuta vớnuuri hắmfpbn.

Nhớnuur tớnuuri nhữfjysng chuyệzmwfn đlkplãzvcl pháureit sinh, Lâureim Hi Hi nhắmfpbm mắmfpbt, ngửkiooa đlkpldjqbu đlkplkgla cho nưwcutnuurc mắmfpbt cùoiivng nhữfjysng chua xóiiugt đlkplqkdxu quay lạibdoi chôrybln giấieupu trong lòmxaong mìnmwenh. Lẳbfcnng lặnhoyng đlkpli xuốnmweng lầdjqbu, Lâureim Hi Hi nhìnmwen thấieupy sáureing sớnuurm ngưwcutsyofi hầdjqbu đlkplang bậwcutn rộvquin ởtjdi phòmxaong kháureich.

“Phu nhâurein, côrybl đlkplãzvcl dậwcuty!” chịhoft Tuệzmwf thựismnc vui vẻdfud, đlkpli lêibdon chàejhho nàejhhng.

ureiy giờsyof chịhoft Tuệzmwf nhưwcut mộvquit ngưwcutsyofi chịhoftnmwenh thưwcutsyofng củmfpba nàejhhng, thâurein thiếmtcnt hòmxaoa áureii, Lâureim Hi Hi rấieupt thílgttch côryblieupy, ởtjdi trong nhàejhhismnng chỉtfjb muốnmwen nóiiugi chuyệzmwfn cùoiivng côrybl: “Anh ấieupy trởtjdi vềqkdx trễpzuw lắmfpbm sao?”


Chịhoft Tuệzmwf ngẩycpan ra, biếmtcnt nàejhhng hỏcfiki chílgttnh làejhh tiêibdon sinh, cưwcutsyofi cưwcutsyofi nóiiugi: “Cóiiug trởtjdi vềqkdx, nhưwcutng màejhh rấieupt khuya, ngủmfpb chưwcuta đlkplưwcutryblc hai giờsyof liềqkdxn dậwcuty đlkpli làejhhm, sợryblejhhm phu nhâurein tỉtfjbnh nêibdon khôryblng tạibdoo ra nhiềqkdxu tiếmtcnng đlkplvquing.”

Ngủmfpb chưwcuta tớnuuri hai giờsyof.

ureim Hi Hi cảejhhm giáureic tháureii dưwcutơdcweng củmfpba mìnmwenh giậwcutt giậwcutt vàejhhi cáureii, rấieupt khôryblng thoảejhhi máureii.

“Chịhoft Tuệzmwf, tôrybli muốnmwen đlkpli ra ngoàejhhi mộvquit chuyếmtcnn, hơdcwen nữfjysa cóiiug thểkgla...... Tôrybli đlkpli ra ngoàejhhi sẽbqyq khôryblng trởtjdi vềqkdx.” Nàejhhng khôryblng cóiiugnmwe muốnmwen giấieupu diếmtcnm, quyếmtcnt đlkplhoftnh cùoiivng nơdcwei đlkpli củmfpba mìnmwenh, đlkplqkdxu chỉtfjbiiugi cho mộvquit mìnmwenh chịhoft Tuệzmwf.

Nhưwcutng rõluybejhhng trêibdon mặnhoyt chịhoft Tuệzmwfureing lêibdon biểkglau tìnmwenh lo lắmfpbng, nhìnmwen chung quanh nóiiugi: “Phu nhâurein, lờsyofi nàejhhy vẫffeun làejhh khôryblng nêibdon nóiiugi lung tung, tiêibdon sinh thựismnc sựismn đlkplãzvcl ra lệzmwfnh cho toàejhhn bộvqui mọmbhri ngưwcutsyofi trong biệzmwft thựismn, khôryblng cho phéduexp côrybl mộvquit mìnmwenh đlkpli ra ngoàejhhi, đlkpli ra ngoàejhhi thìnmwe ílgttt nhấieupt cũismnng phảejhhi cóiiug ba ngưwcutsyofi theo tiêibdon sinh mớnuuri yêibdon tâureim, phu nhâurein, côryblejhhm vậwcuty làejhhejhhm khóiiug chútfjbng tôrybli rồxbgoi.”

Ngụumoq ýxbgo nhưwcut vậwcuty, chílgttnh làejhh thậwcutt sựismn đlkplem nàejhhng nhốnmwet ởtjdi chỗiyyiejhhy, đlkpli đlkplâureiu làejhhm gìnmweismnng khôryblng đlkplưwcutryblc?

Hốnmwec mắmfpbt Lâureim Hi Hi hơdcwei phiếmtcnm hồxbgong, lạibdoi hờsyof hữfjysng che lấieupp, tiếmtcnp tụumoqc hỏcfiki: “Vậwcuty tôrybli cóiiug thểkgla gọmbhri đlkpliệzmwfn thoạibdoi khôryblng? Cóiiug phảejhhi hay khôryblng gọmbhri đlkpliệzmwfn thoạibdoi cũismnng bịhoft cấieupm? Cáureic ngưwcutsyofi muốnmwen hỏcfiki tôrybli làejhh gọmbhri cho ai, làejhh nộvquii dung gìnmwe mớnuuri cho phéduexp tôrybli gọmbhri phảejhhi khôryblng?”

mxaong nàejhhng khôryblng cóiiug ýxbgo nghĩgdrj thùoiiv đlkplhoftch, nhưwcutng màejhh gặnhoyp phảejhhi gôryblng xiềqkdxng nhưwcut vậwcuty, nàejhhng còmxaon cóiiug thểkgla duy trìnmwe trấieupn đlkplhoftnh nhưwcut vậwcuty thìnmwe thậwcutt sựismnejhhnmwe lạibdo.

Biểkglau tìnmwenh trêibdon mặnhoyt chịhoft Tuệzmwfismnng rấieupt khóiiug coi, quyếmtcnt trụumoqejhhng, nhẹfjys giọmbhrng nóiiugi: “Phu nhâurein, côryblnmweureii gìnmwe nhấieupt đlkplhoftnh phảejhhi đlkplnmwei đlkpldjqbu vớnuuri tiêibdon sinh, khôryblng qua đlkplưwcutryblc đlkplâureiu? Tiêibdon sinh rõluybejhhng rấieupt tốnmwet vớnuuri côrybl, khôryblng nhấieupt thiếmtcnt phảejhhi ưwcutơdcweng ngạibdonh nhưwcut vậwcuty, hơdcwei yếmtcnu thếmtcn mộvquit chútfjbt tiêibdon sinh mớnuuri cóiiug thểkgla nhậwcutn, phảejhhi biếmtcnt rằhdkeng ngàejhhi ấieupy thậwcutt sựismnibdou côrybl......”

“Chịhoft đlkpltjding nóiiugi nữfjysa”, Lâureim Hi Hi khôryblng muốnmwen nghĩgdrj đlkplếmtcnn, ngay cảejhh bảejhhn thâurein mìnmwenh nàejhhng còmxaon khôryblng biếmtcnt hắmfpbn cóiiugibdou nàejhhng thậwcutt khôryblng, hay làejhh chỉtfjbejhh mộvquit cáureich lợrybli dụumoqng vôrybl sỉtfjb kháureic, làejhhm sao ngưwcutsyofi kháureic lạibdoi cóiiug thểkglaiiugi, “Chịhoftiiugi cho tôrybli biếmtcnt, rốnmwet cuộvquic anh ta quy đlkplhoftnh nhưwcut thếmtcnejhho? Còmxaon khôryblng cho phéduexp tôrybli làejhhm gìnmwe?”

Chịhoft Tuệzmwf giậwcutt mìnmwenh, nóiiugi thựismnc: “Tiêibdon sinh nóiiugi, nếmtcnu phu nhâurein nhấieupt quyếmtcnt gọmbhri đlkpliệzmwfn thoạibdoi thìnmwe phảejhhi gọmbhri cho ngàejhhi ấieupy, còmxaon nữfjysa, cóiiug vấieupn đlkplqkdxnmwe ngàejhhi ấieupy cũismnng cóiiug thểkgla giảejhhi đlkpláureip, màejhh hiệzmwfn tạibdoi, cảejhhm xútfjbc củmfpba côrybl khôryblng tốnmwet cầdjqbn nghỉtfjb ngơdcwei, cho nêibdon tiêibdon sinh mớnuuri khôryblng cho côrybl ra khỏcfiki nhàejhh.”

A...... Buồxbgon cưwcutsyofi!

ureim Hi Hi nghĩgdrj ra lýxbgo do củmfpba hắmfpbn thậwcutt quáureiduexm màejhh lạibdoi quáureiurei đlkplibdoo, áureinh mắmfpbt bắmfpbt đlkpldjqbu hồxbgong, trong lòmxaong cũismnng đlkplau nhóiiugi.


“Tôrybli cóiiug thểkgla khôryblng đlkpli ra ngoàejhhi, chịhoft giútfjbp tôrybli liêibdon hệzmwf vớnuuri luậwcutt sưwcut Mụumoqc Thanh Ngôrybln, tôrybli cóiiug việzmwfc tìnmwem anh ta, mờsyofi anh ta đlkplếmtcnn đlkplâureiy.” Nàejhhng nắmfpbm chặnhoyt hai tay, giọmbhrng nóiiugi mềqkdxm đlkpli mộvquit ílgttt, nóiiugi vớnuuri chịhoft Tuệzmwf.

Đivycútfjbng vậwcuty, nàejhhng khôryblng thểkgla gọmbhri đlkpliệzmwfn thoạibdoi, nhưwcutng khôryblng cóiiug nghĩgdrja làejhh ngưwcutsyofi hầdjqbu khôryblng thểkgla gọmbhri.

Chílgttnh mìnmwenh khôryblng thểkgla đlkpli ra ngoàejhhi, khôryblng cóiiug nghĩgdrja làejhh ngưwcutsyofi kháureic khôryblng thểkgla đlkpli vàejhho.

Vẻdfud mặnhoyt chịhoft Tuệzmwf vẫffeun khóiiug xửkioo nhưwcut trưwcutnuurc.

Nhưwcutng ngẫffeum lạibdoi việzmwfc nàejhhy cũismnng khôryblng vi phạibdom quy đlkplhoftnh củmfpba tiêibdon sinh, chịhoft thỏcfika hiệzmwfp, chịhoftismnng khôryblng muốnmwen nhìnmwen thấieupy phu nhâurein khôryblng vui nhưwcut vậwcuty.

“Vậwcuty? Làejhh Mụumoqc luậwcutt sưwcut phảejhhi khôryblng?” chịhoft Tuệzmwf sửkioo dụumoqng đlkpliệzmwfn thoạibdoi củmfpba phòmxaong kháureich đlkplkgla gọmbhri, lêibdon tiếmtcnng nóiiugi vớnuuri ngưwcutsyofi đlkplàejhhn ôryblng ởtjdi đlkpldjqbu dâureiy bêibdon kia. “Phu nhâurein chútfjbng tôrybli muốnmwen gặnhoyp ngàejhhi, ngàejhhi cóiiug tiệzmwfn đlkplkgla đlkplếmtcnn Tầdjqbn trạibdoch mộvquit chuyếmtcnn khôryblng? Vâureing vâureing, tốnmwet, tôrybli biếmtcnt rồxbgoi.”

luybi lòmxaong Lâureim Hi Hi đlkpldjqby chờsyof mong, đlkplôrybli mắmfpbt trong suốnmwet nhìnmwen chịhoft.

“Phu nhâurein, Mụumoqc luậwcutt sưwcutiiugi ngàejhhi ấieupy láureit nữfjysa sẽbqyq đlkplếmtcnn.”

Trong lòmxaong Lâureim Hi Hi vui vẻdfud, đlkplôrybli mắmfpbt pháureit ra áureinh sáureing, lútfjbc nàejhhy mớnuuri nhậwcutn thấieupy tílgttnh tìnmwenh củmfpba mìnmwenh vừtjdia rồxbgoi cóiiug chútfjbt lãzvclnh đlkplibdom, dùoiiv sao đlkplhoftch ýxbgo củmfpba nàejhhng khôryblng nêibdon đlkplnmwei vớnuuri chịhoft Tuệzmwf, cho nêibdon nhẹfjys giọmbhrng nóiiugi: “Cáureim ơdcwen chịhoft, chịhoft Tuệzmwf.”

Chịhoft Tuệzmwfiiug mộvquit chútfjbt đlkplau lòmxaong, tốnmwei hôryblm qua côryblureii nhỏcfikejhhy kểkgla giảejhhn lưwcutryblc vềqkdx sựismnnmwenh màejhhnmwenh đlkplãzvcl trảejhhi qua cho chịhoft, ngay cảejhh chịhoftoiivejhh ngưwcutsyofi ngoàejhhi nhưwcutng cũismnng cảejhhm thấieupy đlkplưwcutryblc làejhh việzmwfc tiêibdon sinh làejhhm hơdcwei quáurei đlkpláureing, việzmwfc làejhhm nàejhhy mộvquit ngưwcutsyofi đlkplơdcwen thuầdjqbn thiệzmwfn lưwcutơdcweng nhưwcut phu nhâurein làejhhm sao cóiiug thểkgla chấieupp nhậwcutn đlkplâureiy?

“Khôryblng cầdjqbn cảejhhm ơdcwen, phu nhâurein, côrybl nếmtcnu cóiiug thểkglaoiivng tiêibdon sinh hòmxaoa hảejhho nhưwcuttfjbc ban đlkpldjqbu, làejhh khôryblng gìnmwe bằhdkeng.”

Chịhoft cảejhhm nhậwcutn đlkplưwcutryblc đlkplnmwei phưwcutơdcweng đlkplãzvclnmwenh tĩgdrjnh mộvquit chútfjbt, tiêibdon sinh giảejhhi thílgttch, tháureii đlkplvqui lạibdonh nhạibdot nhưwcut vậwcuty củmfpba phu nhâurein hẳbfcnn làejhh sẽbqyq phai nhạibdot, cảejhh hai ngưwcutsyofi rõluybejhhng làejhhoiivng yêibdou nhau, làejhhm gìnmwe so đlkplo nhiềqkdxu nhưwcut vậwcuty?

Đivycôrybli mắmfpbt củmfpba Lâureim Hi Hi cóiiug mộvquit tia ảejhhm đlkplibdom, chỉtfjb trầdjqbm mặnhoyc ôryblm lấieupy vai.


Chốnmwec láureit sau Mụumoqc Thanh Ngôrybln đlkplãzvcl đlkplếmtcnn, đlkpli thẳbfcnng đlkplếmtcnn phòmxaong kháureich, vẻdfud mặnhoyt củmfpba hắmfpbn tựismna hồxbgoismnng cóiiug chútfjbt khẩycpan trưwcutơdcweng, cho đlkplếmtcnn khi thấieupy đlkplưwcutryblc Lâureim Hi Hi khôryblng cóiiug việzmwfc gìnmwe mớnuuri hơdcwei khẽbqyq thởtjdi ra, khóiiuge miệzmwfng nhếmtcnch... mộvquit cáureii: “Côryblnmwem tôrybli?”

“Mụumoqc luậwcutt sưwcut......” Lâureim Hi Hi nhưwcut thểkgla gặnhoyp đlkplưwcutryblc cứerjxu tinh, đlkplerjxng dậwcuty chàejhho hắmfpbn. Mụumoqc Thanh Ngôrybln lạibdoi cưwcutsyofi cưwcutsyofi, đlkplem tútfjbi côryblng văjldun đlkplnhoyt ởtjdiibdon cạibdonh: “Tôrybli đlkplãzvcliiugi rồxbgoi, gọmbhri tôrybli Thanh Ngôrybln làejhh đlkplưwcutryblc rồxbgoi.”

ibji trong đlkplibdoi sảejhhnh sáureing sủmfpba, hai ngưwcutsyofi cùoiivng ngồxbgoi xuốnmweng, tuy rằhdkeng đlkplãzvcl đlkplurein đlkplưwcutryblc nàejhhng vìnmweureii gìnmwe gọmbhri mìnmwenh đlkplếmtcnn đlkplâureiy, Mụumoqc Thanh Ngôrybln vẫffeun giảejhh vờsyof hỏcfiki: “Hi Hi, côryblnmwem tôrybli cóiiug chuyệzmwfn gìnmwe khôryblng?”

ureim Hi Hi nghiêibdom mặnhoyt nóiiugi: “Thanh Ngôrybln, anh làejhh luậwcutt sưwcut đlkplibdoi diệzmwfn cho hiệzmwfp nghịhoft kia, vềqkdx pháureip luậwcutt anh cóiiug tráureich nhiệzmwfm phảejhhi cam đlkploan hiệzmwfu lựismnc hếmtcnt hạibdon củmfpba hiệzmwfp nghịhoftejhhy, nóiiugi nhưwcut vậwcuty anh cũismnng rõluybejhhng đlkpliềqkdxu kiệzmwfn bêibdon trong, hiệzmwfn tạibdoi thu mua Nhạibdoc thịhoft thựismnc đlkplãzvcl thàejhhnh côryblng, toàejhhn bộvqui đlkplãzvcl thuộvquic vềqkdx danh nghĩgdrja củmfpba Báureic Viễpzuwn, tôrybli cũismnng đlkplãzvcl khai ra mộvquit chútfjbt vềqkdx hiệzmwfp nghịhoft cho phóiiugng viêibdon biếmtcnt nêibdon nhưwcut vậwcuty làejhh xong đlkplútfjbng khôryblng?”

Chuyệzmwfn gìnmwe tớnuuri cũismnng tớnuuri, trốnmwen cũismnng khôryblng giảejhhi quyếmtcnt đlkplưwcutryblc gìnmwe.

Trong lòmxaong mặnhoyc niệzmwfm nhữfjysng lờsyofi nàejhhy, Mụumoqc Thanh Ngôrybln biếmtcnt chuyệzmwfn nàejhhy rồxbgoi sẽbqyq đlkplếmtcnn, hắmfpbn trốnmwen khôryblng đlkplưwcutryblc.

“Hi Hi......” Mụumoqc Thanh Ngôrybln gọmbhri mộvquit tiếmtcnng, thấieupp giọmbhrng nóiiugi, “Tôrybli làejhhiiug tráureich nhiệzmwfm vềqkdx pháureip luậwcutt cam đlkploan đlkplkgla hiệzmwfp nghịhoft kia đlkplưwcutryblc thựismnc hiệzmwfn, màejhh hiệzmwfn tạibdoi, hiệzmwfp nghịhoft đlkplútfjbng làejhh đlkplãzvcl hoàejhhn thàejhhnh, hơdcwen nữfjysa, thựismnc đlkplãzvcl khôryblng còmxaon trêibdon tay tôrybli nữfjysa.”

ureim Hi Hi cảejhh kinh: “Cáureii gìnmwe?”

Mụumoqc Thanh Ngôrybln nhìnmwen khuôrybln mặnhoyt nhỏcfik nhắmfpbn củmfpba nàejhhng, hơdcwei hơdcwei đlkplau lòmxaong, kiêibdon nhẫffeun giảejhhi thílgttch cho nàejhhng: “Cóiiug lẽbqyqejhhtfjbc trưwcutnuurc thờsyofi đlkpliểkglam khi côryblxbgo kếmtcnt hiệzmwfp nghịhoft khôryblng xem kĩgdrj, vàejhh đlkplóiiugismnng lýxbgo giảejhhi cho sai lầdjqbm củmfpba côrybl, nhưwcutng sựismn thậwcutt làejhhrybl thựismnc đlkplãzvclxbgo, vàejhh sẽbqyq phâurein chia nghĩgdrja vụumoq dựismna theo đlkpliềqkdxu ưwcutnuurc bêibdon trong đlkplútfjbng làejhhrybl hiệzmwfn tạibdoi đlkplãzvcl quêibdon, tôrybli cóiiug bảejhhn copy, côrybliiug thểkgla xem.”

Hắmfpbn nóiiugi xong cũismnng lấieupy côryblng văjldun trong tútfjbi kia ra đlkplưwcuta cho nàejhhng.

ureim Hi Hi cóiiug mộvquit chútfjbt nghi hoặnhoyc tiếmtcnp nhậwcutn nóiiug, lậwcutt xem nộvquii dung bêibdon trong. Quáurei khứerjx hếmtcnt thảejhhy đlkplqkdxu rõluybejhhng trưwcutnuurc mắmfpbt, nàejhhng cũismnng khôryblng muốnmwen nhớnuur lạibdoi, chỉtfjbejhh lậwcutt từtjding tờsyof nhìnmwen đlkpli nhìnmwen lạibdoi, nhưwcutng vẫffeun thấieupy khôryblng cóiiugnmwe sai.

“Hiệzmwfp nghịhoft chấieupm dứerjxt thìnmweismnng cóiiug thểkgla chấieupm dứerjxt quan hệzmwfrybln nhâurein, khôryblng phảejhhi làejhhiiugi chútfjbng tôrybli phảejhhi ly hôrybln sao?”

Mụumoqc Thanh Ngôrybln dừtjding lạibdoi mộvquit chútfjbt, đlkplerjxng lêibdon đlkpli đlkplếmtcnn bêibdon cạibdonh nàejhhng, thâurein thủmfpb thay nàejhhng chỉtfjbejhho câureiu bêibdon trong, nhẹfjys giọmbhrng giảejhhi thílgttch: “Lútfjbc đlkplóiiug hiệzmwfp nghịhoftejhh do côryblejhhn bạibdoc, kếmtcnt quảejhh củmfpba hiệzmwfp nghịhoft khôryblng bao hàejhhm hiệzmwfu lựismnc pháureip luậwcutt củmfpba hiệzmwfp nghịhoft trong vòmxaong mộvquit năjldum gầdjqbn nhấieupt. Làejhhiiugi quan hệzmwfrybln nhâurein củmfpba cáureic ngưwcutsyofi thựismnc đlkplãzvcl chứerjxng thựismnc, cóiiug hiệzmwfu lựismnc theo pháureip luậwcutt Trung Quốnmwec, cáureic ngưwcutsyofi làejhh vợrybl chồxbgong thựismnc sựismn, nếmtcnu hiệzmwfp nghịhoft chấieupm dứerjxt màejhh muốnmwen giảejhhi trừtjdi, cầdjqbn thỏcfika thuậwcutn củmfpba hai bêibdon, đlkplưwcutơdcweng nhiêibdon, nếmtcnu cảejhhm thấieupy cuộvquic sốnmweng nhưwcut thếmtcnejhhy khôryblng tồxbgoi cóiiug thểkgla tiếmtcnp tụumoqc, tựismn nhiêibdon cũismnng liềqkdxn bớnuurt đlkpli đlkplưwcutryblc phiềqkdxn toáureii.”


Kinh ngạibdoc mộvquit hồxbgoi lâureiu, Lâureim hi Hi mớnuuri nâureing mắmfpbt nhìnmwen hắmfpbn: “Đivycếmtcnn tộvquit cùoiivng làejhhiiug ýxbgo tứerjxnmwe?”

Trong lòmxaong Mụumoqc Thanh Ngôrybln căjldung thẳbfcnng, thấieupp giọmbhrng giảejhhi thílgttch: “Ýlgttejhh, muốnmwen ly hôrybln, côryblismnng khôryblng hẳbfcnn làejhhnmwem tôrybli, bởtjdii vìnmwe trong hiệzmwfp nghịhoft khôryblng cóiiug ghi. Theo quy đlkplhoftnh cáureic ngưwcutsyofi phảejhhi ly hôrybln, chílgttnh làejhhiiugi cóiiug thểkgla giảejhhi trừtjdi quan hệzmwf, nhưwcutng làejhh nếmtcnu côrybl muốnmwen ly hôrybln, hẳbfcnn làejhh đlkpli tìnmwem Tầdjqbn Dịhoftch Dưwcutơdcweng!! Hiệzmwfp nghịhoftejhh mộvquit chuyệzmwfn, chia tay làejhh mộvquit chuyệzmwfn, hôrybln nhâurein, ly hôrybln làejhh chuyệzmwfn củmfpba hai ngưwcutsyofi, Hi Hi tôrybli nóiiugi vậwcuty côrybliiug hiểkglau khôryblng?”

Mặnhoyt Lâureim Hi hi ban đlkpldjqbu còmxaon cóiiugejhhi phầdjqbn huyếmtcnt sắmfpbc nhưwcutng dầdjqbn dầdjqbn cũismnng biếmtcnn trắmfpbng, nàejhhng rốnmwet cụumoqc đlkplãzvcl hiểkglau rồxbgoi.

“Nóiiugi cáureich kháureic, nếmtcnu anh ta khôryblng đlkplxbgong ýxbgo, tôrybli sẽbqyq khôryblng thểkgla ly hôrybln. Làejhh nhưwcut vậwcuty phảejhhi khôryblng? ” nàejhhng hỏcfiki cóiiug vẻdfud châureim chọmbhrc. Mụumoqc Thanh Ngôrybln cóiiug chútfjbt chộvquit dạibdo, lạibdoi cốnmwe lấieupy dũismnng khílgtt nhìnmwen nàejhhng: “Phảejhhi.”. Khôryblng khílgtt trởtjdiibdon yêibdon tĩgdrjnh, cảejhh phòmxaong kháureich khôryblng mộvquit thanh âureim.

ureim Hi Hi xem xéduext hiệzmwfp nghịhoft kia mộvquit lútfjbc lâureiu, miệzmwfng héduex ra nụumoqwcutsyofi táureii nhợryblt tràejhho phútfjbng đlkplếmtcnn cựismnc đlkpliểkglam, thâurein thểkgla gầdjqby yếmtcnu tựismna vàejhho sofa, âureim cuốnmwei pháureit run, nhẹfjys giọmbhrng hỏcfiki: “Vìnmweureii gìnmwe khôryblng nóiiugi sớnuurm cho tôrybli biếmtcnt?”

Ngưwcutsyofi đlkplàejhhn ôryblng đlkplnmwei diệzmwfn trầdjqbm mặnhoyc khôryblng nóiiugi gìnmwe.

ureim Hi Hi nhìnmwen hắmfpbn, áureinh mắmfpbt lạibdonh nhưwcutwcutnuurc, áureinh mắmfpbt thưwcutơdcweng cảejhhm lộvqui ra làejhhm cho ngưwcutsyofi ta đlkplau lòmxaong: “Thanh Ngôrybln, anh biếmtcnt việzmwfc nàejhhy phảejhhi khôryblng? Anh làejhh luậwcutt sưwcut, ngay từtjdi đlkpldjqbu làejhh biếmtcnt câureiu đlkplóiiugiiug ýxbgo nghĩgdrja gìnmwe, nhưwcutng làejhh khôryblng nóiiugi cho tôrybli biếmtcnt, chờsyofrybli tựismnnmwenh mắmfpbc mưwcutu...... Mụumoqc Thanh Ngôrybln, ngay cảejhh anh cũismnng câureiu kếmtcnt vớnuuri anh ta lừtjdia gạibdot tôrybli phảejhhi khôryblng?”

Mộvquit câureiu củmfpba Nàejhhng đlkplãzvcl đlkpli vàejhho trọmbhrng đlkpliểkglam, từtjding lờsyofi lêibdon áurein thậwcutt tàejhhn khốnmwec.

Cảejhh ngưwcutsyofi Mụumoqc Thanh Ngôrybln ngồxbgoi đlkplóiiug cứerjxng đlkplsyof, hôryblm nay hắmfpbn dáureim đlkplếmtcnn, tứerjxc làejhh đlkplãzvcl chuẩycpan bịhoft tốnmwet phưwcutơdcweng áurein, chílgttnh làejhh khôryblng nghĩgdrj tớnuuri vàejhho lútfjbc nàejhhy, cưwcut nhiêibdon lạibdoi cảejhhm thấieupy đlkplưwcutryblc sựismn lạibdonh lẽbqyqo nơdcwei sóiiugng lưwcutng, hếmtcnt sứerjxc hạibdoi ngưwcutsyofi.

iiug ai nóiiugi cho hắmfpbn biếmtcnt hắmfpbn làejhhm vậwcuty làejhh đlkplútfjbng hay sai khôryblng? Cóiiug sai đlkplếmtcnn tộvquii áureic tàejhhy trờsyofi hay khôryblng?

“Hi Hi....” Mụumoqc Thanh Ngôrybln châurein thàejhhnh nhìnmwen nàejhhng, thanh âureim trầdjqbm thấieupp. “Thựismnc xin lỗiyyii.”

Gầdjqbn đlkplâureiy, thậwcutt sựismniiug nhiềqkdxu ngưwcutsyofi nóiiugi thậwcutt cóiiug lỗiyyii vớnuuri nàejhhng, “Thựismnc xin lỗiyyii, Hi Hi tôrybli khôryblng phảejhhi cốnmwe ýxbgo.”

Mỗiyyii mộvquit câureiu giảejhhi thílgttch nàejhhy đlkplqkdxu nhưwcut mộvquit lờsyofi châureim chọmbhrc nàejhhng, nàejhhng xóiiuga mộvquit lầdjqbn, lạibdoi bịhoft thêibdom mộvquit lầdjqbn, chậwcutt vậwcutt củmfpba nàejhhng hếmtcnt thảejhhy lộvqui ra ởtjdi trong mắmfpbt mọmbhri ngưwcutsyofi, tấieupt cảejhh mọmbhri ngưwcutsyofi rõluybejhhng hiểkglau đlkplưwcutryblc, chỉtfjbiiugejhhng mộvquit ngưwcutsyofi bịhoft xoay vòmxaong.

ejhhng mệzmwft mỏcfiki quáurei.

Khăjldun giấieupy trong tay bịhoftduex ra bay bay dưwcutnuuri châurein, nàejhhng khôryblng rảejhhnh bậwcutn tâureim bảejhhn thâurein mìnmwenh bịhoft lừtjdia, nàejhhng thậwcutt sựismn mệzmwft mỏcfiki quáurei. Thâurein thểkgla nhỏcfik xinh dựismna hẳbfcnn vàejhho sofa, cáureinh tay nâureing lêibdon, day day cáureii tráurein, giốnmweng nhưwcut tiêibdou hóiiuga sựismn lừtjdia gạibdot nàejhhy.

“Anh ta vìnmweureii gìnmwe phảejhhi bắmfpbt tôrybli kếmtcnt hôrybln?” thanh âureim têibdo liệzmwft pháureit ra từtjdi miệzmwfng nàejhhng, mộvquit bàejhhn tay Lâureim Hi Hi nắmfpbm chặnhoyt lấieupy sofa, nhìnmwen hắmfpbn nhưwcut mộvquit đlkplerjxa nhỏcfik đlkplang cầdjqbu cứerjxu, cầdjqbu mong cóiiug mộvquit đlkpláureip áurein, “Anh cóiiug biếmtcnt khôryblng? Ata vìnmweureii gìnmwe phảejhhi bắmfpbt tôrybli kếmtcnt hôrybln?”

Mụumoqc Thanh Ngôrybln mílgttm môrybli, suy nghĩgdrj thậwcutt lâureiu mớnuuri nóiiugi: “Đivyckglarybli giảejhhi thílgttch, cậwcutu ấieupy thílgttch côrybl, đlkplãzvcl thílgttch rấieupt lâureiu rồxbgoi. Từtjdi trưwcutnuurc đlkplếmtcnn nay cóiiugdcwe hộvquii sửkioo dụumoqng, cậwcutu ấieupy sẽbqyq khôryblng bao giờsyof bỏcfik qua, cho nêibdon khi côrybl cầdjqbu cậwcutu ấieupy, cậwcutu ấieupy đlkplưwcutơdcweng nhiêibdon sẽbqyq đlkplưwcuta ra đlkpliềqkdxu kiệzmwfn màejhhnmwenh muốnmwen. Giốnmweng nhưwcutureiy giờsyof, côrybl muốnmwen rờsyofi xa nơdcwei nàejhhy, nhưwcutng quan hệzmwf vợrybl chồxbgong thìnmwe vẫffeun còmxaon tồxbgon tạibdoi, cậwcutu ấieupy làejhh chồxbgong củmfpba côrybl, sẽbqyqiiug quyềqkdxn lợrybli củmfpba mộvquit ngưwcutsyofi chồxbgong đlkplnmwei vớnuuri côrybl, quan trọmbhrng hơdcwen làejhh quan hệzmwfejhhy đlkplãzvcl đlkplưwcutryblc pháureip luậwcutt bảejhho hộvqui, côrybl khôryblng chịhoftu cũismnng vôrybl ílgttch.”

Thìnmwe ra làejhh từtjdiureiu ngay từtjdi thờsyofi đlkpliểkglam bắmfpbt đlkpldjqbu hắmfpbn đlkplãzvcl muốnmwen tróiiugi buộvquic nàejhhng rồxbgoi phảejhhi khôryblng?

iiug lẽbqyqejhhnmwe hắmfpbn biếmtcnt đlkplưwcutryblc sai lầdjqbm củmfpba hai năjldum trưwcutnuurc cho nêibdon sợryblejhhng cựismn tuyệzmwft, sợryblejhhng phủmfpb nhậwcutn, vàejhhnmwe vậwcuty mớnuuri tạibdoo ra mộvquit cáureii bẫffeuy sâureiu nhưwcut vậwcuty đlkplkgla cho nàejhhng sa vàejhho phảejhhi khôryblng?

“Cáureim ơdcwen.”, lờsyofi nóiiugi củmfpba Lâureim Hi Hi nhẹfjys nhàejhhng. “Chỉtfjbejhh, phiềqkdxn anh đlkpli mộvquit chuyếmtcnn đlkplếmtcnn đlkplâureiy, vấieupt vảejhh rồxbgoi.” Mộvquit câureiu bâureing khuâureing nhưwcutng nhưwcut mộvquit cáureii táureit trêibdon mặnhoyt Mụumoqc Thanh Ngôrybln.

“Hi Hi..... Khôryblng cầdjqbn nóiiugi nhưwcut vậwcuty, tôrybli sẽbqyq cảejhhm thấieupy càejhhng cóiiug lỗiyyii vớnuuri côrybl.” Mụumoqc Thanh Ngôrybln cóiiug lẽbqyqejhh ngưwcutsyofi nắmfpbm rõluybnmwenh hìnmwenh củmfpba họmbhr nhấieupt? Lâureim Hi Hi khôryblng biếmtcnt việzmwfc nàejhhy còmxaon cóiiug thêibdom bao nhiêibdou ngưwcutsyofi biếmtcnt nhưwcutng làejhh chưwcuta bao giờsyof nghĩgdrj tớnuuri muốnmwen nóiiugi vềqkdx chuyệzmwfn củmfpba mìnmwenh.

ejhhng cưwcutsyofi cưwcutsyofi, dịhoftu dàejhhng giốnmweng nhưwcut mộvquit đlkplóiiuga hoa báureich hợryblp.

“Cáureic anh khôryblng cầdjqbn xin lỗiyyii tôrybli, làejhhrybli nêibdon xin lỗiyyii chílgttnh bảejhhn thâurein mìnmwenh.....” Nhẹfjys nhàejhhng đlkplerjxng lêibdon, đlkplem nhữfjysng mảejhhnh giấieupy hỗiyyin đlkplvquin đlkpli vàejhho nhàejhh, nàejhhng xoay ngưwcutsyofi lêibdon lầdjqbu, “Quảejhh thậwcutt ngưwcutsyofi ngu ngốnmwec nhấieupt chílgttnh làejhh đlkplkglanmwenh bịhoft khi dễpzuw, thậwcutt sựismnejhh xứerjxng đlkpláureing đlkplútfjbng hay khôryblng......”

“Cáureim ơdcwen anh, sau chuyệzmwfn kia, tôrybli bịhoft cấieupm tútfjbc khôryblng thểkgla ra khỏcfiki cửkiooa, nhờsyof chịhoft Tuệzmwf tiễpzuwn anh vậwcuty..... Tạibdom biệzmwft.”

ejhhng cũismnng khôryblng quay đlkpldjqbu lạibdoi, bưwcutnuurc châurein nhẹfjys nhàejhhng màejhh ưwcutu thưwcutơdcweng, thanh âureim lạibdoi dịhoft thưwcutsyofng êibdom tai dễpzuw nghe, khi nàejhhng đlkpli lêibdon cầdjqbu thang hắmfpbn cóiiug thểkgla thấieupy mặnhoyt củmfpba nàejhhng, đlkplfjysp thậwcutt kinh thiêibdon đlkplvquing pháureich, chílgttnh làejhh đlkplôrybli mắmfpbt trong veo nhưwcutng khôryblng cóiiug sinh khílgtt, côrybl đlkplơdcwen làejhhm cho ngưwcutsyofi ta thưwcutơdcweng cảejhhm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.