Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 120 : Không thể thừa nhận đã yêu hắn

    trước sau   
“A…. Côjrglhjfhm cárvdwi gìdbpv? Lâwqrwm Hi Hi côjrgl đlriuang làhjfhm cárvdwi gìdbpv? Côjrglfoyqi rõqwvvhjfhng hiệfjevn tạwnfqi côjrgl đlriuang ởrtov đlriuâwqrwu, tạwnfqi sao côjrgl lạwnfqi cầccamm di đlriupjjdng củkapta Vinson? Côjrglfoyqi đlriui, nófoyqi mau.”

Mộpjjdt nơgdbxi khárvdwc tiếofrong ríthedt gàhjfho vang lêvlpwn, tiếofrong nófoyqi ủkapty khuấtoqat màhjfhgmtln nhọntjen phárvdw vỡvqvahjfhng nhĩlpvm củkapta nàhjfhng.

Cảnyqj ngưabwertovi Lâwqrwm Hi Hi run lêvlpwn.

Khuôjrgln mặkrrit nhỏqszx nhắpmctn củkapta nàhjfhng nhấtoqat thờrtovi tárvdwi nhợlriut hơgdbxn mộpjjdt chúqwvvt, cuốkqjci cùmopwng cũqrixng lĩlpvmnh ngộpjjd đlriuưabwelriuc đlriukqjci phưabweơgdbxng chíthednh làhjfh ….Lily.

Hồvqvai lâwqrwu khôjrglng thấtoqay Lily, cưabwe nhiêvlpwn côjrgltoqay lạwnfqi gọntjei đlriuiệfjevn thoạwnfqi lạwnfqi đlriuâwqrwy.

foyq lẽputihjfhfoyqdbpv đlriuófoyq khôjrglng đlriuúqwvvng, nghĩlpvm vậtgpsy Lâwqrwm Hi Hi cầccamm lấtoqay di đlriupjjdng nhìdbpvn nhìdbpvn, chiếofroc đlriuiệfjevn thoạwnfqi màhjfhu xanh dưabweơgdbxng đlriupmctt đlriuqszx kia, rõqwvvhjfhng làhjfhhjfhng thưabwertovng xuyêvlpwn thấtoqay trong xe củkapta Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng, nàhjfhng đlriupjjdt nhiêvlpwn tỉlpvmnh ra, khuôjrgln mặkrrit nhỏqszx nhắpmctn càhjfhng thêvlpwm tárvdwi nhợlriut, cốkqjcdbpvnh vùmopwng ra khỏqszxi ngưabwertovi đlriuàhjfhn ôjrglng bêvlpwn cạwnfqnh ngồvqvai dậtgpsy, Lâwqrwm Hi Hi sợlriu tớpjjdi mứgmtlc buôjrglng thõqwvvng tay, di đlriupjjdng rơgdbxi xuốkqjcng giưabwertovng.


Trong đlriuiệfjevn thoạwnfqi thanh âwqrwm bégmtln nhọntjen vẫofron ríthedt gàhjfho, Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng đlriugmtlng dậtgpsy, árvdwnh mắpmctt thâwqrwm thúqwvvy mang theo mộpjjdt tia ấtoqam árvdwp trìdbpvu mếofron dừlriung ởrtovjrglrvdwi nhỏqszx trong lồvqvang ngựhmncc, hai tay vâwqrwy tạwnfqi hai bêvlpwn ngưabwertovi nàhjfhng, tao nhãljxqhjfh cầccamm lấtoqay di đlriupjjdng bịpxbdhjfhng đlriuárvdwnh rơgdbxi.

“Chuyệfjevn gìdbpv?” thanh âwqrwm buổofroi sárvdwng củkapta hắpmctn thảnyqjn nhiêvlpwn màhjfh đlriukrric biệfjevt cófoyq từlriuthednh.

“Vinson…” Lily vừlriua nghe đlriuưabwelriuc thanh âwqrwm nàhjfhy liềmamcn hoàhjfhn toàhjfhn sụacakp đlriuofro, che miệfjevng bắpmctt đlriuccamu khófoyqc, nưabwepjjdc mắpmctt nhưabwe thếofrohjfho cũqrixng ngừlriung khôjrglng đlriuưabwelriuc.

Ngẫofrom lạwnfqi cũqrixng đlriukapt biếofrot, lúqwvvc nàhjfhy căngvnn bảnyqjn khôjrglng phảnyqji làhjfh thờrtovi gian đlriui làhjfhm, vìdbpv sao bọntjen họntje lạwnfqi ởrtovmopwng nhau?

Áanvonh mắpmctt Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng thủkapty chung khôjrglng dờrtovi khỏqszxi Lâwqrwm Hi Hi, khuôjrgln mặkrrit nhỏqszx nhắpmctn củkapta nàhjfhng tárvdwi nhợlriut cófoyqjrgl thốkqjcmopwng mờrtov mịpxbdt, đlriuccamy ngưabwertovi làhjfh dấtoqau vếofrot bịpxbdvlpwu thưabweơgdbxng, im lặkrring nằxvrum trong lồvqvang ngựhmncc hắpmctn. Áanvonh mắpmctt hắpmctn hiệfjevn lêvlpwn mộpjjdt tia mềmamcm mạwnfqi, vuốkqjct ve tófoyqc trêvlpwn trárvdwn nàhjfhng, lộpjjd ra vầccamng trárvdwn nhu bạwnfqch củkapta nàhjfhng, hắpmctn nófoyqi mộpjjdt câwqrwu vàhjfho tai nghe: “Làhjfhjrgli.”, lờrtovi nófoyqi vẫofron thảnyqjn nhiêvlpwn nhưabwe trưabwepjjdc.

“Vinson, hai ngưabwertovi cùmopwng mộpjjdt chỗaawv phảnyqji khôjrglng? Anh cùmopwng vớpjjdi côjrgl ta…. Cárvdwc ngưabwertovi phárvdwt sinh quan hệfjevfoyq phảnyqji hay khôjrglng? Vinson, em khôjrglng nêvlpwn rờrtovi khỏqszxi anh, em khôjrglng nêvlpwn dỗaawvi vớpjjdi anh, em quay lạwnfqi đlriuưabwelriuc khôjrglng? Em sẽputi khôjrglng bao giờrtov … rờrtovi khỏqszxi anh nữtoqaa, anh đlriulriung khôjrglng cầccamn em, van cầccamu anh…” Lily bắpmctt đlriuccamu khófoyqc, vạwnfqn phầccamn đlriuau thưabweơgdbxng quấtoqay nhiễxxdwu lòuhning củkapta nàhjfhng.

Áanvonh mắpmctt Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng trầccamm mộpjjdt chúqwvvt.

“Khôjrglng cófoyq việfjevc quan trọntjeng đlriulriung làhjfhm phiềmamcn tôjrgli lúqwvvc ngoàhjfhi thờrtovi gian làhjfhm việfjevc, đlriuiểxwtsm nàhjfhy tôjrgli đlriuãljxqfoyqi rồvqvai.” Thanh âwqrwm củkapta hắpmctn rõqwvvhjfhng đlriuwnfqm bạwnfqc trong veo nhưabweabwepjjdc.

Khiếofron cho ngưabwertovi nghe cảnyqjm thấtoqay cófoyq vẻrvdw lạwnfqnh nhưabwengvnng, “Vềmamc chuyệfjevn củkapta Hi Hi, cófoyqdbpv khôjrglng hiểxwtsu đlriuếofron hỏqszxi Thanh Ngôjrgln.”

Hắpmctn nófoyqi xong liềmamcn cắpmctt đlriugmtlt đlriuiệfjevn thoạwnfqi, đlriupjjdng tárvdwc vẫofron tựhmnc nhiêvlpwn tao nhãljxq nhưabwe trưabwepjjdc.

jrglrvdwi nhỏqszx trong ngựhmncc hắpmctn nhìdbpvn thấtoqay mỗaawvi đlriupjjdng tárvdwc nàhjfhy, lòuhning cảnyqj kinh nófoyqi khôjrglng lêvlpwn lờrtovi.

hjfhng khôjrglng thểxwts khôjrglng thừlriua nhậtgpsn, thanh âwqrwm củkapta Lily vừlriua nófoyqi ra khiếofron cho lòuhning nàhjfhng êvlpwwnfqm đlriuau, cũqrixng khôjrglng phảnyqji thờrtovi gian đlriuãljxqwqrwu gìdbpv, cưabwe nhiêvlpwn nàhjfhng liềmamcn dễxxdwhjfhng quêvlpwn đlriui mốkqjci quan hệfjev giữtoqaa Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng cùmopwng Lily, màhjfh hiệfjevn giờrtov, nàhjfhng lạwnfqi đlriuang nằxvrum dưabwepjjdi thâwqrwn ngưabwertovi đlriuàhjfhn ôjrglng nàhjfhy, hơgdbxi thởrtovfoyqng ấtoqam chậtgpsm rãljxqi híthedt ra thởrtovhjfho củkapta hắpmctn nhắpmctc nhởrtovhjfhng, khoảnyqjng cárvdwch giữtoqaa nàhjfhng vàhjfh hắpmctn gầccamn biếofrot bao nhiêvlpwu.

“… Mấtoqay giờrtov rồvqvai?” Suy nghĩlpvm hồvqvai lâwqrwu, nàhjfhng cưabwe nhiêvlpwn khófoyq khăngvnn hỏqszxi mộpjjdt câwqrwu.


“6 giờrtov.” Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng nhẹdhts giọntjeng nófoyqi, árvdwnh mắpmctt thâwqrwm thúqwvvy cófoyq thâwqrwm ýmopwhjfhng nhìdbpvn khôjrglng hiểxwtsu, cúqwvvi đlriuccamu hôjrgln lêvlpwn khófoyqe môjrgli củkapta nàhjfhng, thanh âwqrwm dễxxdw nghe nófoyqi: “Mệfjevt sao? Cófoyq muốkqjcn ngủkapt thêvlpwm mộpjjdt lárvdwt khôjrglng?”

foyq muốkqjcn ngủkapt thêvlpwm mộpjjdt lárvdwt hay khôjrglng?

Mộpjjdt câwqrwu nófoyqi làhjfhm cho hốkqjcc mắpmctt Lâwqrwm Hi Hi nófoyqng lêvlpwn, sựhmnc quan tâwqrwm rõqwvvhjfhng cùmopwng thâwqrwn thiếofrot nhưabwe vậtgpsy, thựhmncc sựhmnc giốkqjcng nhưabwe đlriukqjci thoạwnfqi củkapta đlriuôjrgli vợlriu chồvqvang yêvlpwu nhau, nàhjfhng hẳqgben làhjfh phảnyqji làhjfhm thếofrohjfho đlriuâwqrwy? Nhắpmctm mắpmctt vùmopwi vàhjfho trong ngựhmncc hắpmctn, nghỉlpvm ngơgdbxi, hưabwertovng thụacakuhning ôjrglm cùmopwng cárvdwi nhìdbpvn chăngvnm chúqwvv củkapta hắpmctn, chẳqgbeng qua nhưabwehjfh đlriuang ngầccamm làhjfhm nũqrixng vớpjjdi hắpmctn, vôjrgl luậtgpsn nàhjfhng chưabwea nófoyqi gìdbpv, bọntjen họntje đlriumamcu khôjrglng cầccamn.

Nụacakjrgln củkapta hắpmctn vẫofron còuhnin ởrtovvlpwn môjrgli, mang theo hơgdbxi ấtoqam, truyềmamcn đlriuếofron nơgdbxi mẫofron cảnyqjm têvlpw dạwnfqi. Lâwqrwm Hi Hi dựhmnca vàhjfho bờrtov vai củkapta hắpmctn, híthedt sâwqrwu mộpjjdt hơgdbxi, hồvqvai lâwqrwu mớpjjdi nghe đlriuưabwelriuc thanh âwqrwm mơgdbx hồvqva củkapta chíthednh mìdbpvnh: “Em khôjrglng mệfjevt… Em muốkqjcn dậtgpsy.”

hjfhn tay nhu bạwnfqch nhỏqszx nhắpmctn vịpxbdn lêvlpwn vai hắpmctn, íthedt nhiềmamcu khơgdbxi màhjfho dụacakc vọntjeng củkapta Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng.

Nhớpjjd tớpjjdi tốkqjci hôjrglm qua nàhjfhng ởrtov trong mộpjjdng bịpxbd hắpmctn giữtoqa lấtoqay, mệfjevt đlriuếofron mứgmtlc nơgdbxi mềmamcm mạwnfqi tậtgpsn cùmopwng củkapta cơgdbx thểxwts đlriuang còuhnin co rúqwvvt nhanh, nhíthedu mi tiếofrop nhậtgpsn hắpmctn ra vàhjfho, khoárvdwi cảnyqjm nhanh nhưabwe vậtgpsy đlriuãljxq bao phủkapt cảnyqj đlriuccamu ófoyqc….

Nụacakjrgln củkapta hắpmctn mạwnfqnh thêvlpwm mộpjjdt chúqwvvt, ôjrglm chặkrrit vòuhning eo củkapta nàhjfhng.

“Dịpxbdch Dưabweơgdbxng.” Lâwqrwm Hi Hi nhịpxbdn khôjrglng đlriuưabwelriuc kêvlpwu lêvlpwn mộpjjdt tiếofrong, cófoyq chúqwvvt thốkqjcng khổofrohjfh nhắpmctm mắpmctt lạwnfqi.

“Lúqwvvc màhjfh phụacak nữtoqa tứgmtlc giậtgpsn đlriumamcu giốkqjcng nhưabwe em bâwqrwy giờrtov sao?” Thanh âwqrwm củkapta hắpmctn đlriuãljxq khôjrgli phụacakc thanh tỉlpvmnh, árvdwnh mắpmctt thâwqrwm thúqwvvy cófoyq mộpjjdt tia dòuhnigmtlt, ngồvqvai thẳqgbeng ngưabwertovi, dừlriung ởrtovhjfhng.

wqrwm Hi Hi khôjrglng rõqwvv ýmopwvlpwn cũqrixng ngồvqvai dậtgpsy, cốkqjc gắpmctng che phủkapt thâwqrwn thểxwts nhỏqszx xinh, árvdwnh mắpmctt trong veo nhìdbpvn hắpmctn.

rvdwi loạwnfqi cảnyqjm giárvdwc đlriuau đlriupjjdn trong lòuhning nàhjfhy, làhjfh tứgmtlc giậtgpsn sao?

hjfhng khôjrglng hiểxwtsu.

Nhưabweng màhjfhfoyq đlriuiềmamcu nàhjfhng rấtoqat rõqwvvhjfhng, mốkqjci quan hệfjev củkapta bọntjen họntjeqwvvc nàhjfhy cũqrixng chỉlpvmhjfh hiệfjevp nghịpxbdhjfh thôjrgli, qua đlriuoạwnfqn thờrtovi gian nàhjfhy bấtoqat kỳfjev quan hệfjevdbpvqrixng khôjrglng cófoyq, hắpmctn cũqrixng đlriukapt thỏqszxa mãljxqn, nhưabweng chỉlpvmfoyq loạwnfqi chăngvnm sófoyqc nàhjfhy làhjfhm cho nàhjfhng hiểxwtsu lầccamm hắpmctn cũqrixng nhưabwehjfhng đlriuãljxqgdbxi vàhjfho tay giặkrric, mỗaawvi mộpjjdt árvdwnh mắpmctt, mộpjjdt đlriupjjdng tárvdwc, nàhjfhng tưabwertovng hắpmctn làhjfh đlriuang yêvlpwu, chẳqgbeng qua làhjfh ngâwqrwy ngốkqjcc màhjfh tỉlpvmnh mộpjjdng, hếofrot thảnyqjy cófoyq phảnyqji đlriumamcu khôjrglng tồvqvan tạwnfqi hay khôjrglng?


hjfhng nhẹdhts nhàhjfhng lắpmctc đlriuccamu, cốkqjc gắpmctng khôjrglng cho phégmtlp chíthednh mìdbpvnh lùmopwi bưabwepjjdc, ôjrgln nhu nófoyqi: “Em khôjrglng cófoyq ýmopw kia.”

Con mắpmctt thâwqrwm thúqwvvy củkapta Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng đlriuãljxq sớpjjdm bắpmctt giữtoqa đlriuưabwelriuc sựhmnc giảnyqj bộpjjd kiêvlpwn cưabwertovng củkapta nàhjfhng, thảnyqjn nhiêvlpwn nhìdbpvn xuốkqjcng nàhjfhng, cúqwvvi đlriuccamu hôjrgln thậtgpst mạwnfqnh lêvlpwn cárvdwnh môjrgli củkapta nàhjfhng, nàhjfhng bấtoqat ngờrtov khôjrglng kịpxbdp phòuhning bịpxbd, hôjrgl hấtoqap đlriumamcu trởrtovvlpwn đlriugmtlt quãljxqng, nụacakjrgln củkapta hắpmctn lạwnfqi mạwnfqnh bạwnfqo cùmopwng đlriuvlpwn cuồvqvang nhưabwe vậtgpsy, sắpmctp đlriuem nàhjfhng hoàhjfhn toàhjfhn phárvdw hủkapty mấtoqat.

“….” Nàhjfhng buồvqvan bựhmncc ngâwqrwm ra tiếofrong, cảnyqjm giárvdwc ra giưabwertovng trong tay bịpxbd ngăngvnn lạwnfqi, bịpxbdhjfhn tay to lớpjjdn củkapta hắpmctn bao trùmopwm, nàhjfhng mộpjjdt lầccamn nữtoqaa ởrtov trong lồvqvang ngựhmncc hắpmctn.

“Khôjrglng mệfjevt thìdbpvhjfhm lạwnfqi lầccamn nữtoqaa, em cũqrixng muốkqjcn màhjfh, đlriuúqwvvng khôjrglng?” Tiếofrong nófoyqi trầccamm thấtoqap củkapta Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng árvdwp sárvdwt bêvlpwn tai nàhjfhng, bàhjfhn tay tárvdwch hai châwqrwn củkapta nàhjfhng ra, chạwnfqm vàhjfho nơgdbxi hoa viêvlpwn mẫofron cảnyqjm cùmopwng mềmamcm mạwnfqi nhấtoqat củkapta nàhjfhng, hơgdbxi hơgdbxi dùmopwng lựhmncc chếofro trụacak eo nhỏqszx củkapta nàhjfhng.

“Khôjrglng!” Nàhjfhng sợlriu tớpjjdi mứgmtlc hégmtlt lêvlpwn, cầccamn cổofro ngửazfja vềmamc phítheda sau, lạwnfqi khôjrglng thoárvdwt khỏqszxi lựhmncc đlriuwnfqo nófoyqng rựhmncc hung mãljxqnh củkapta hắpmctn, rưabweng rưabweng nófoyqi, “Khôjrglng cầccamn….đlriulriung màhjfh…”

hjfhng mệfjevt mỏqszxi quárvdw, cũqrixng cófoyq chúqwvvt đlriuau, theo bảnyqjn năngvnng màhjfhhjfhi xíthedch. Chẳqgbeng qua làhjfh tay hắpmctn đlriuang du ngoạwnfqn lêvlpwn nhữtoqang đlriuiểxwtsm nhạwnfqy cảnyqjm trêvlpwn cơgdbx thểxwtshjfhng, gárvdwy tràhjfhn đlriuccamy hơgdbxi thởrtovfoyqng bỏqszxng đlriuếofron têvlpw dạwnfqi, nàhjfhng khôjrglng muốkqjcn đlriupjjdng tìdbpvnh, chẳqgbeng qua làhjfh thâwqrwn thểxwts đlriuãljxq phảnyqjn bộpjjdi nàhjfhng, nhữtoqang khiêvlpwu khíthedch thàhjfhnh thạwnfqo củkapta hắpmctn vĩlpvmnh viễxxdwn đlriumamcu cófoyqrvdwc dụacakng đlriukqjci vớpjjdi nàhjfhng.

“Đtoqalriung màhjfh...... A......” Nàhjfhng ngâwqrwn lêvlpwn, vôjrgl lựhmncc màhjfh chốkqjcng cựhmnc, cảnyqjm giárvdwc đlriuưabwelriuc thứgmtlfoyqng bỏqszxng kia đlriuãljxq muốkqjcn đlriuâwqrwm tiếofron vàhjfho. Nàhjfhng khôjrglng biếofrot, khárvdwng cựhmnc củkapta mìdbpvnh, đlriuếofron tộpjjdt cùmopwng làhjfh khárvdwng cựhmnc hắpmctn giữtoqa lấtoqay, hay vẫofron làhjfh khôjrglng muốkqjcn bảnyqjn thâwqrwn mìdbpvnh bịpxbdgdbxi vàhjfho tay giặkrric.

“Yêvlpwu anh rồvqvai sao?” Tiếofrong nófoyqi trầccamm thấtoqap lộpjjd ra từlriuthednh nồvqvang đlriutgpsm, nhưabwehjfh mộpjjdng ảnyqjo ma quỷvvjh bao trùmopwm ýmopw thứgmtlc củkapta nàhjfhng. Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng chăngvnm chúqwvv quan sárvdwt côjrglrvdwi nhỏqszx ýmopw thứgmtlc mơgdbxhjfhng đlriuang bịpxbd hắpmctn khôjrglng ngừlriung giữtoqa lấtoqay, dụacak dỗaawvhjfhng, nhẹdhts giọntjeng hỏqszxi.

wqrwm Hi Hi run rẩwnfqy nhưabwe bịpxbd đlriuiệfjevn giậtgpst, mộpjjdt cárvdwi chớpjjdp mắpmctt sau đlriuãljxq thanh tỉlpvmnh, ra sứgmtlc lắpmctc đlriuccamu: “Khôjrglng phảnyqji...... Tôjrgli khôjrglng cófoyq!”

Khófoyqe môjrgli Tầccamn Dịpxbdch Dưabweơgdbxng gợlriui lêvlpwn mộpjjdt nụacakabwertovi, cúqwvvi ngưabwertovi càhjfhng tiếofron vàhjfho sâwqrwu hơgdbxn, cảnyqjm thấtoqay thâwqrwn thểxwts non mềmamcm củkapta nàhjfhng mang đlriuếofron cho hắpmctn khoárvdwi cảnyqjm chưabwea bao giờrtovfoyq, thanh âwqrwm lãljxqnh đlriuwnfqm nófoyqi: “Khôjrglng thưabweơgdbxng sẽputi khôjrglng cảnyqjm thấtoqay vui thíthedch…. Em cófoyq biếofrot em rấtoqat khôjrglng ngoan khôjrglng? Hi Hi, ởrtov trong lồvqvang ngựhmncc anh, nófoyqi dốkqjci anh, anh cũqrixng chỉlpvmfoyq thểxwtsmopwng thâwqrwn thểxwts đlriuxwts trừlriung phạwnfqt em… Vừlriua khégmtlo em luôjrgln làhjfhm cho anh cảnyqjm thấtoqay ăngvnn khôjrglng đlriukapt….”

Hắpmctn nófoyqi làhjfhhjfhm, khôjrglng chúqwvvt kiêvlpwng nểxwtsdbpv, mộpjjdt chúqwvvt mộpjjdt chúqwvvt lạwnfqi gia tăngvnng lựhmncc đlriuwnfqo khiếofron cho nàhjfhng ngửazfja đlriuccamu ngâwqrwm nga, sắpmctp khôjrglng chịpxbdu đlriuưabwelriuc nữtoqaa.

rvdwng sớpjjdm, trong phòuhning ngủkapt củkapta khu nhàhjfh trọntje cao cấtoqap, ngưabwertovi đlriuàhjfhn ôjrglng tuấtoqan lãljxqng bứgmtlc ngưabwertovi khốkqjcng chếofrojrglrvdwi nhỏqszxgdbxhjfhng dưabwepjjdi thâwqrwn, hung árvdwc màhjfh giữtoqa lấtoqay nàhjfhng, biểxwtsu tìdbpvnh trêvlpwn mặkrrit vừlriua phứgmtlc tạwnfqp lạwnfqi ôjrgln nhu, ởrtovvlpwn tai nàhjfhng mềmamcm nhẹdhts khuyêvlpwn giảnyqji vàhjfh an ủkapti gìdbpv đlriuófoyq, chan chứgmtla yêvlpwu thưabweơgdbxng.

“Yêvlpwu lâwqrwu mộpjjdt chúqwvvt….” Ởmbgm thờrtovi khắpmctc cuốkqjci cùmopwng kia, hắpmctn hôjrgln lêvlpwn cárvdwnh môjrgli củkapta nàhjfhng, thanh âwqrwm vỡvqva vụacakn cófoyq chứgmtla đlriuhmncng bíthed mậtgpst sâwqrwu kíthedn nhấtoqat trong đlriuárvdwy lòuhning, “Đtoqalriung hậtgpsn anh…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.