Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 58 : Thành thật được khoan hồng

    trước sau   
Tuyệfoazt Tìfctrnh cốucxpc, đpzogvioynh Đkaaxoạgtgsn Trưevkdynbpng nhai, giómlwf thổgjvci vùcdzgcdzg, khíbdso lạgtgsnh lan tỏdnyqa.

“Trưevkdyvgvc đpzogâkaaxy khi ta hàwhgtnh tẩcdzgu trêhicjn giang hồdczrmlwf gặlsdbp qua vàwhgti têhicjn thuậylast sỹpppd giang hồdczr, nghe đpzogưevkdqnutc từrvxn bọtbeun họtbeuwhgti chuyệfoazn ly kỳqqun, bọtbeun họtbeumlwfi: cómlwf ngưevkdynbpi cómlwf thểhhpvevkdqnutn xázctvc hoàwhgtn hồdczrn, chếkndkt đpzogi sốucxpng lạgtgsi; còtvqdn cómlwf ngưevkdynbpi đpzogãgbyh uốucxpng canh mạgtgsnh bàwhgt, đpzogrkxtu thai chuyểhhpvn thếkndk, màwhgt vẫtvqdn cómlwf thểhhpv nhớyvgvxjfj chuyệfoazn củqquna nhữmdvpng kiếkndkp trưevkdyvgvc đpzogâkaaxy. Mớyvgvi đpzogrkxtu ta đpzogpzogu cho làwhgt nhảfjeym nhíbdso, khôqqunng đpzoghhpvkaaxm đpzogếkndkn, nay tựhhpv nhiêhicjn ta cảfjeym thấmjdfy, chuyệfoazn nàwhgty cómlwf thểhhpv lắrvxnm chứgjdy. Anh Nhi! Ngưevkdơuexii nómlwfi xem, nưevkdơuexing tửbdso A Hàwhgtnh củqquna ta thuộhicjc loạgtgsi nàwhgto?”

evkd phụqdfj cảfjey ngưevkdynbpi đpzoggjdyng dựhhpva vázctvch núrklli, thanh y bịgjdy giómlwf thổgjvci bay phầrkxtnphậylast, cổgjvc ázctvo hơuexii mởylas rộhicjng, đpzoghhpv lộhicjevkdơuexing quai xanh tinh tếkndk, ázctvnh mắrvxnt tàwhgtwhgt nhìfctrn tôqquni, khómlwfe môqquni nhếkndkch lêhicjn mộhicjt đpzogưevkdynbpng cong rấmjdft nhẹlqzy, lạgtgsi kếkndkt hợqnutp vớyvgvi bộhicjmlwfc trắrvxnng nhưevkd bạgtgsch ti kia, bộhicj dạgtgsng nàwhgty thậylast sựhhpv quázctvhicju nghiệfoazt, sưevkd phụqdfj hiệfoazn tạgtgsi y nhưevkd mộhicjt con hồdczr ly đpzogãgbyh tu luyệfoazn thàwhgtnh tinh.

qquni nhìfctrn màwhgt khôqqunng khỏdnyqi nuốucxpt nưevkdyvgvc miếkndkng, thầrkxtm kêhicju gàwhgto trong lòtvqdng, nhưevkdng… Tôqquni khôqqunng thểhhpv bịgjdy sắrvxnc mêhicj hoặlsdbc, nhấmjdft đpzoggjdynh khôqqunng đpzogưevkdqnutc khuấmjdft phụqdfjc: “Sưevkd phụqdfj… Ngưevkdynbpi làwhgt đpzogang nómlwfi gìfctr thếkndk, đpzogdczr nhi khôqqunng hiểhhpvu.”

“Khôqqunng hiểhhpvu?” Đkaaxưevkdynbpng cong nơuexii khómlwfe miệfoazng củqquna sưevkd phụqdfjwhgtng cao,mắrvxnt bắrvxnn ra ázctvnh sázctvng lạgtgs.

evkd phụqdfj nhưevkd thếkndkwhgty còtvqdn đpzogázctvng sợqnutuexin nhữmdvpng lúrkllc ngưevkdynbpi nổgjvci giậylasn.Tôqquni nhìfctrn thấmjdfy màwhgtcdzgng mìfctrnh, nuốucxpt “ựhhpvc” 1 ngụqdfjm nưevkdyvgvc giảfjeyi, lo lắrvxnng lậylasp lạgtgsi: “Đkaaxdczr nhi… khôqqunng hiểhhpvu!”


“Oh, vậylasy sao?” Sưevkd phụqdfjbdsop mắrvxnt cưevkdynbpi tưevkdơuexii: “Thậylast..”

“…”

“Sưevkd…”

“Sưevkd… sưevkd…”

“Khôqqunng…”

“Sưevkd phụqdfj…”

“Hiểhhpvu..”

“Ngưevkdynbpi… ngưevkdynbpi…”

“Ta..”

“Đkaaxrvxnng… đpzogrvxnng…”

“Nómlwfi…”

“Đkaaxrvxnng qua đpzogâkaaxy…”

evkd phụqdfj cứgjdymlwfi mộhicjt chữmdvpwhgt lạgtgsi tiếkndkn vềpzog phíbdsoa tôqquni mộhicjt bưevkdyvgvc, còtvqdn mang trêhicjn mặlsdbt nụqdfjevkdynbpi hồdczr ly tinh ngàwhgtn năbzjmm, khôqqunng đpzogúrkllng ngưevkdynbpi hiệfoazn tạgtgsi đpzogãgbyh thăbzjmng cấmjdfp lêhicjn thàwhgtnh hồdczr ly tinh vạgtgsn năbzjmm rồdczri. Tíbdsonh cảfjeynh giázctvc củqquna tôqquni vớyvgvi nụqdfjevkdynbpi nàwhgty củqquna ngưevkdynbpi rấmjdft cao, bởylasi vìfctrqquni biếkndkt mỗcoyti lầrkxtn ngưevkdynbpi cưevkdynbpi thếkndkwhgty thìfctr tiếkndkp theo sẽucxp khôqqunng cómlwf chuyệfoazn gìfctr tốucxpt đpzoglqzyp, nêhicjn theo quázctvn tíbdsonh đpzogãgbyh tậylasp thàwhgtnh thómlwfi quen nhiềpzogu năbzjmm… Ngưevkdynbpi bưevkdyvgvc mộhicjt bưevkdyvgvc, tôqquni lùcdzgi mộhicjt bưevkdyvgvc.




mlwf phảfjeyi đpzogâkaaxy vẫtvqdn làwhgt cảfjeynh hay xảfjeyy ra trong cázctvc tiểhhpvu thuyếkndkt ngôqqunn tìfctrnh. Nam chíbdsonh từrvxnng bưevkdyvgvc ázctvp sázctvt nữmdvp chíbdsonh, nữmdvp chíbdsonh bịgjdy bứgjdyc lùcdzgi dầrkxtn vềpzog phíbdsoa sau, ázctvp sázctvt vàwhgto vázctvch núrklli, vázctvch tưevkdynbpng, vázctvch cửbdsoa… nómlwfi chung cứgjdy hễghsowhgtzctvch đpzogpzogu đpzogưevkdqnutc, đpzoghhpv rồdczri nam chíbdsonh sẽucxp giam nữmdvp chíbdsonh trong vòtvqdng tay vàwhgttvqdm ngựhhpvc củqquna mìfctrnh, khôqqunng cázctvch nàwhgto thoázctvt ra đpzogưevkdqnutc, sau đpzogómlwf, nam chíbdsonh sẽucxprklli đpzogrkxtu thìfctr thầrkxtm bêhicjn tay nữmdvp chíbdsonh mộhicjt câkaaxu: ‘Nàwhgtng khôqqunng thoázctvt khỏdnyqi tay ta đpzogâkaaxu.’

Nhưevkdng thựhhpvc tếkndk thìfctr, tôqquni đpzogang đpzoggjdyng trêhicjn đpzogvioynh Đkaaxoạgtgsn Trưevkdynbpng nhai cao hơuexin cảfjeykaaxy trờynbpi, mộhicjt bêhicjn làwhgtzctvch núrklli cao, mộhicjt bêhicjn làwhgt vựhhpvc sâkaaxu vạgtgsn trưevkdqnutng, màwhgtrkllc nàwhgty sưevkd phụqdfjwhgt từrvxnzctvch núrklli chầrkxtm chậylasm bưevkdyvgvc ra, cũqnutng cómlwf nghĩwjepa…

“Gìfctr?”

Ngưevkdynbpi vừrvxna nómlwfi dứgjdyt câkaaxu: “Thậylast sựhhpv khôqqunng hiểhhpvu ta nómlwfi gìfctr?” thìfctr châkaaxntôqquni đpzoggtgsp hụqdfjt vàwhgto khoảfjeyng khôqqunng. Tôqquni biếkndkt màwhgt, mỗcoyti lầrkxtn sưevkd phụqdfjevkdynbpi nhưevkd vậylasy, tôqquni chẳevkdng gặlsdbp chuyệfoazn gìfctr tốucxpt. Biếkndkt thếkndk, lúrkllc nãgbyhy mặlsdbc sựhhpvqquni kéqdfjo, uy hiếkndkp củqquna sưevkd phụqdfj, tôqquni nhấmjdft quyếkndkt đpzogi theo đpzogázctvm ngưevkdynbpi Côqqunng Tôqqunn Lụqdfjc Ngạgtgsc, Hoàwhgtng Dung đpzogếkndkn đpzoggtgsi sảfjeynh uốucxpng tràwhgt củqquna lãgbyho quázctvi bàwhgtwhgt đpzogưevkdqnutc rồdczri.

“Sưevkd… Sưevkd phụqdfj… Cứgjdyu, cứgjdyu đpzogdczr nhi!” Cũqnutng may tôqquni tómlwfm đpzogưevkdqnutc vàwhgto mộhicjt tảfjeyng đpzogázctvuexii nhôqqun ra ngoàwhgti mộhicjt chúrkllt, nếkndku khôqqunng lạgtgsi rơuexii vựhhpvc nữmdvpa rồdczri. Lầrkxtn nàwhgty chưevkda chắrvxnc sẽucxp may mắrvxnn nhưevkd lầrkxtn trưevkdyvgvc a. Hứgjdyc…

“Ngưevkdơuexii khôqqunng hiểhhpvu ta đpzogang nómlwfi gìfctr, cứgjdyu ngưevkdơuexii lêhicjn chỉvioy tổgjvc khiếkndkn ta tứgjdyc chếkndkt, vậylasy còtvqdn cứgjdyu ngưevkdơuexii lêhicjn làwhgtm gìfctr?” Nụqdfjevkdynbpi nơuexii khómlwfe miệfoazng sưevkd phụqdfjwhgtng thêhicjm mấmjdfy phầrkxtn tinh quázctvi.

“…” Ngưevkdynbpi làwhgt đpzogang bứgjdyc tôqquni đpzogâkaaxy màwhgt. Từrvxnrkllc tỉvioynh dậylasy đpzogếkndkn giờynbp chưevkda đpzogưevkdqnutc 4 canh giờynbp, vếkndkt thưevkdơuexing trêhicjn ngưevkdynbpi mặlsdbc dùcdzg khôqqunng nặlsdbng nhưevkdng vẫtvqdn còtvqdn đpzogau âkaaxm ỉvioy, vậylasy màwhgt tạgtgsi sao trong khoảfjeyng thờynbpi gian ngắrvxnn nhưevkd vậylasy tôqquni lạgtgsi bịgjdyevkd phụqdfj pházctvt hiệfoazn chuyệfoazn giữmdvpa tôqquni vàwhgt Phùcdzgng Hàwhgtnh cómlwf liêhicjn quan kia chứgjdy?

“Sưevkd phụqdfj… Đkaaxdczr nhi thậylast sựhhpv khôqqunng hiểhhpvu ngưevkdynbpi đpzogang nómlwfi gìfctr… Ngưevkdynbpi mau cứgjdyu đpzogdczr nhi, đpzogdczr nhi chịgjdyu hếkndkt nổgjvci rồdczri.”

“Khôqqunng cứgjdyu!”

“…” Trázctvn tôqquni lúrkllc nàwhgty nhấmjdft đpzoggjdynh làwhgt nổgjvci gâkaaxn xanh rồdczri, tạgtgsi sao đpzogucxpi vớyvgvi sựhhpv cầrkxtu xin đpzogrkxty tha thiếkndkt củqquna tôqquni ngưevkdynbpi lạgtgsi cómlwf thểhhpv ngoảfjeynh mặlsdbt làwhgtm ngơuexi kia chứgjdy, đpzogãgbyh vậylasy… “Sưevkd phụqdfj, ngưevkdynbpi khôqqunng muốucxpn cứgjdyu đpzogdczr nhi cũqnutng khôqqunng sao, đpzogdczr nhi sẽucxp tựhhpv nghĩwjepzctvch cứgjdyu thâkaaxn, nhưevkdng… ngưevkdynbpi đpzogrvxnng cómlwf gỡwsil từrvxnng ngómlwfn tay đpzogdczr nhi ra khỏdnyqi tảfjeyng đpzogázctv nhưevkd thếkndk.” Từrvxnng chữmdvp hầrkxtu nhưevkdwhgtbdsot ra từrvxnwhgtm răbzjmng đpzogang cắrvxnn chặlsdbt vìfctrbzjmm phẩcdzgn củqquna tôqquni. Hoàwhgtng Cốucxp, giỏdnyqi lắrvxnm. Tôqquni nhấmjdft quyếkndkt khôqqunng khuấmjdft phụqdfjc.

“Anh Nhi! Ta gỡwsil đpzogưevkdqnutc mộhicjt tay củqquna ngưevkdơuexii ra rồdczri nàwhgty.”

“…” Ngưevkdynbpi cómlwf cầrkxtn reo lêhicjn vui vẻfoaz nhưevkd vậylasy khôqqunng, nhìfctrn thấmjdfy cảfjeynh tưevkdqnutng đpzogdczr nhi củqquna mìfctrnh dùcdzgng mộhicjt tay bázctvm vàwhgto tảfjeyng đpzogázctv, treo lơuexi lửbdsong giữmdvpa khôqqunng trung nhưevkd khỉvioy đpzogu dâkaaxy thếkndkwhgty, mạgtgsng cómlwf thểhhpv mấmjdft bấmjdft cứgjdyrkllc nàwhgto, bộhicj vui lắrvxnm sao?

“Anh Nhi! Ta gỡwsil luôqqunn tay nàwhgty làwhgt ngưevkdơuexii sẽucxpuexii xuốucxpng dưevkdyvgvi đpzogómlwf đpzogómlwfcmhwy cha, chỗcoytwhgty cũqnutng kházctv cao đpzogmjdfy nhỉvioy?”


“…” Đkaaxâkaaxu phảfjeyi làwhgt kházctv, màwhgtwhgt quázctv cao ấmjdfy chứgjdy, biếkndkt làwhgthicjn dưevkdyvgvi cómlwf hồdczrevkdyvgvc lớyvgvn, nhưevkdng vớyvgvi đpzoghicj cao nàwhgty rơuexii xuốucxpng, dùcdzgwhgt mặlsdbt nưevkdyvgvc thìfctrqnutng cómlwf đpzoghicj cứgjdyng ngang ngửbdsoa kim cưevkdơuexing đpzogómlwf.

“Ta bắrvxnt đpzogrkxtu gỡwsil nha!”

“…” Đkaaxdczr khốucxpn, ứgjdyc hiếkndkp nữmdvp tửbdso khôqqunng cómlwf sứgjdyc chốucxpng cựhhpvwhgt chuyệfoazn màwhgt nhấmjdft đpzoggtgsi tôqqunn sưevkd, tiếkndkng tăbzjmm lừrvxnng lẫtvqdy trêhicjn giang hồdczr nhưevkd ngưevkdynbpi nêhicjn làwhgtm hay sao?

“Oh, sao bàwhgtn tay nàwhgty lạgtgsi nắrvxnm chặlsdbt hơuexin bàwhgtn kia thếkndk, thậylast vấmjdft vảfjey mớyvgvi tházctvo đpzogưevkdqnutc mộhicjt ngómlwfn.”

“Huhuhu… Tưevkdyvgvng côqqunng, thiếkndkp làwhgt A Hàwhgtnh, chàwhgtng mau cứgjdyu thiếkndkp lêhicjn đpzogi, thiếkndkp chịgjdyu hếkndkt nổgjvci rồdczri.”

“Sớyvgvm thừrvxna nhậylasn, cómlwf phảfjeyi đpzogázctvng yêhicju hơuexin khôqqunng?”

Cuốucxpi cùcdzgng tôqquni cũqnutng bạgtgsi bởylasi têhicjn hồdczr ly thốucxpi tha Hoàwhgtng Cốucxp. Khi đpzogưevkdqnutc ngưevkdynbpi kéqdfjo lêhicjn, tôqquni chỉvioymlwf thểhhpv thàwhgtnh thàwhgtnh thậylast thậylast nómlwfi dốucxpi. Kểhhpv lạgtgsi câkaaxu chuyệfoazn màwhgtqquni đpzogãgbyh chếkndk biếkndkn côqqunng phu nữmdvpa thựhhpvc nữmdvpa hưevkd cho sưevkd phụqdfj nghe. Nộhicji dung thìfctr… Ừdrdp thìfctr nộhicji dung hơuexii hoang đpzogưevkdynbpng mộhicjt chúrkllt. Tôqquni nómlwfi làwhgtqquni tiêhicjn nữmdvp trêhicjn trờynbpi, phảfjeyi xuốucxpng phàwhgtm lịgjdych kiếkndkp, nếkndku chịgjdyu xong kiếkndkp nạgtgsn sẽucxp đpzogưevkdqnutc thăbzjmng làwhgtm thưevkdqnutng tiêhicjn, kiếkndkp nạgtgsn lầrkxtn nàwhgty làwhgtfctrnh kiếkndkp. Tôqquni xuốucxpng trầrkxtn đpzogrkxtu thai làwhgtm Phùcdzgng Hàwhgtnh, mụqdfjc đpzogíbdsoch làwhgt kiếkndkm đpzogưevkdqnutc nam nhâkaaxn cómlwf sốucxp mệfoaznh đpzogưevkdqnutc an bàwhgti chịgjdyu lịgjdych kiếkndkp cùcdzgng tôqquni, ngưevkdynbpi đpzogómlwf chíbdsonh làwhgtevkd phụqdfj, nhưevkdng kiếkndkp chưevkda lịgjdych xong thìfctr hồdczrn đpzogãgbyhfctra khỏdnyqi xázctvc, côqqunng đpzoggjdyc chưevkda viêhicjn mãgbyhn, khôqqunng cázctvch nàwhgto vềpzog trờynbpi, đpzogàwhgtnh nhờynbp Diêhicjm Vưevkdơuexing cho hoàwhgtn dưevkdơuexing lầrkxtn nữmdvpa, tiếkndkp tụqdfjc lịgjdych kiếkndkp.

“Thìfctr ra làwhgt vậylasy!” Sưevkd phụqdfj nghe xong, gậylast gậylast đpzogrkxtu, tỏdnyq vẻfoaz nhưevkd đpzogãgbyhzctvng tỏdnyqa: “Cázctvch đpzogâkaaxy 8 năbzjmm, ta đpzogãgbyh ngờynbp ngờynbp…”

“Ngờynbp ngờynbpfctr?” Tôqquni tòtvqdtvqd hỏdnyqi.

“Lúrkllc đpzogómlwf ta chỉvioy nghĩwjep sao trêhicjn đpzogynbpi nàwhgty lạgtgsi cómlwf mộhicjt ngưevkdynbpi cómlwfbdsonh cázctvch tưevkdng tửbdsong giốucxpng A Hàwhgtnh nhưevkd vậylasy? Thìfctr ra chíbdsonh làwhgtwhgtng!”

“Hoàwhgtng… Ưcdzgm…” Tôqquni đpzogang muốucxpn bốucxpc hỏdnyqa thìfctr đpzogãgbyh bịgjdyevkd phụqdfj ôqqunm lấmjdfy, ázctvp môqquni ngưevkdynbpi vàwhgto môqquni tôqquni, chặlsdbn hếkndkt mấmjdfy câkaaxu tôqquni muốucxpn mắrvxnng ngưevkdynbpi khôqqunng cho thốucxpt ra dầrkxtu mộhicjt chữmdvp.

evkd phụqdfj sau khi cưevkdyvgvp đpzogoạgtgst hếkndkt khôqqunng khíbdso củqquna tôqquni, mớyvgvi lưevkdu luyếkndkn rờynbpi ra, nómlwfi mộhicjt câkaaxu thâkaaxm tìfctrnh: “Dùcdzgwhgt Ngọtbeuc Hoàwhgtng đpzoggtgsi đpzogếkndkmlwf xuốucxpng đpzogâkaaxy đpzogòtvqdi ngưevkdynbpi, ta cũqnutng nhấmjdft quyếkndkt khôqqunng cho nàwhgtng rờynbpi đpzogi. Nàwhgtng làwhgt củqquna ta.”

qquni đpzogưevkdqnutc sưevkd phụqdfj ôqqunm trong lòtvqdng, còtvqdn nómlwfi ra nhữmdvpng câkaaxu thâkaaxm tìfctrnh nhưevkd thếkndk đpzogázctvng lýqqunqquni phảfjeyi vôqquncdzgng vui sưevkdyvgvng, nhưevkdng mómlwfn nợqnutqnut: phảfjeyn bộhicji thêhicj tửbdso, hậylasn mớyvgvi: treo lơuexi lửbdsong trêhicjn khôqqunng còtvqdn đpzogâkaaxy, làwhgtm sao cómlwf thểhhpv nghe lọtbeut tay mấmjdfy lờynbpi mậylast ngọtbeut chếkndkt ruồdczri đpzogómlwf chứgjdy, tôqquni đpzogang muốucxpn hỏdnyqi rõxjfj đpzogrkxtu đpzogqquni ngọtbeun nguồdczrn thìfctr cảfjeym giázctvc vai trázctvi chịgjdyu mộhicjt sứgjdyc nặlsdbng rấmjdft lớyvgvn, từrvxn trêhicjn đpzogèylas xuốucxpng, thìfctr ra… Sưevkd phụqdfj bộhicjc pházctvt đpzoghicjc hoa Tìfctrnh, bấmjdft tỉvioynh nữmdvpa rồdczri.

Cho nêhicjn chuyệfoazn tôqquni muốucxpn hỏdnyqi đpzogàwhgtnh phảfjeyi gázctvc lạgtgsi thôqquni. Đkaaxếkndkn sau nàwhgty,tôqquni hỏdnyqi sưevkd phụqdfj, tạgtgsi sao ngàwhgty đpzogómlwffctr éqdfjp tôqquni nómlwfi thậylast màwhgt đpzoghhpv cho tôqquni rơuexii xuốucxpng vựhhpvc, nếkndku khôqqunng phảfjeyi tôqquni bázctvm đpzogưevkdqnutc vàwhgto tảfjeyng đpzogázctv thìfctr đpzogãgbyh thịgjdyt názctvt xưevkdơuexing tan rồdczri sao? Sưevkd phụqdfj chỉvioyevkdynbpi nhạgtgst nómlwfi: “Cómlwf ta ởylas đpzogómlwf, nàwhgtng khôqqunng cázctvch nàwhgto cómlwf thểhhpv rớyvgvt xuốucxpng đpzogưevkdqnutc.” Tôqquni nổgjvci giậylasn, nómlwfi nếkndku thậylast sựhhpvqquni rơuexii xuốucxpng đpzogómlwf chếkndkt thìfctr sao, ngưevkdynbpi lạgtgsi nómlwfi: “Vậylasy ta nhảfjeyy theo nàwhgtng làwhgt xong.” Khiếkndkn tôqquni vừrvxna giậylasn vừrvxna vui, khôqqunng biếkndkt lạgtgsi tiếkndkp tụqdfjc truy vấmjdfn ngưevkdynbpi nhưevkd thếkndkwhgto. Nhưevkdng đpzogómlwf đpzogpzogu làwhgt chuyệfoazn sau nàwhgty. Còtvqdn hiệfoazn tạgtgsi…

evkd phụqdfj đpzogãgbyh bấmjdft tỉvioynh, cảfjey ngưevkdynbpi đpzogèylas nặlsdbng trêhicjn vai tôqquni, càwhgtng lúrkllc càwhgtng nặlsdbng, tôqquni khôqqunng cázctvch nàwhgto kìfctrm giữmdvp, vìfctr thếkndkwhgtqdfj ngãgbyh nằaxiim ra đpzogmjdft, sưevkd phụqdfj hoàwhgtn toàwhgtn đpzogèylashicjn thâkaaxn, nhìfctrn tìfctrnh cảfjeynh nàwhgty muốucxpn cómlwf bao nhiêhicju ázctvm muộhicji, làwhgtmlwf bấmjdfy nhiêhicju ázctvm muộhicji, nhấmjdft làwhgtrkllc nàwhgty trưevkdyvgvc mắrvxnt tôqquni lạgtgsi xuấmjdft hiệfoazn mộhicjt ngưevkdynbpi.

“Hahahaha… Tiểhhpvu mỹpppd nhâkaaxn, nếkndku lãgbyho giàwhgt kia khôqqunng thểhhpv thỏdnyqa mãgbyhn nàwhgtng, vậylasy thìfctr đpzoghhpv ta giúrkllp” Lạgtgsi còtvqdn làwhgt mộhicjt cázctvi đpzoggtgsi boss ngưevkdynbpi xấmjdfu.


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.