Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 1099 : Chương 1097

    trước sau   



Áejfynh mắbmftt Diệzbetp Thàtbgcnh khôzebnng buồqwlon khôzebnng vui, chỉuaws lạbbyhnh nhạbbyht nószkci, lòhgftng bàtbgcn tay tiếtnjrp tụzoumc đhgftèkpzl xuốzvgpng.

“Kiếtnjrm tớqpddi!”  
twfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein nószkcng giậcpuan, trựmflzc tiếtnjrp hy sinh bákndln tiêmoein bảkndlo đhgftãzvgp luyệzbetn chếtnjr củrzzca mìzqtenh, mộndggt thanh kiếtnjrm U Minh, dàtbgci đhgftếtnjrn mấejfyy mébmftt, trêmoein mặcpwjt lấejfyp lákndlnh ákndlnh kim loạbbyhi vàtbgcng đhgften, cùpyjong vớqpddi tiếtnjrng khószkcc than củrzzca lệzbet quỷptrn từdyhn đhgftndgga ngụzoumc U Minh, ngay cảkndlzebnng tószkcc cũejfyng tỏpdrka ra thầjzfqn mang mạbbyhnh mẽcpwj, cảkndl khôzebnng trung đhgftgphiu nứoxpgt toạbbyhc.

“Đqpddâawjqy làtbgckndln tiêmoein bảkndlo U Minh!”  

szkc tu sĩqpdd hệzbet Ngâawjqn Hàtbgc lậcpuap tứoxpgc âawjqm thầjzfqm kêmoeiu lêmoein.

kndln tiêmoein bảkndlo U Minh chímiuvnh làtbgc thầjzfqn khímiuv trấejfyn tôzebnng củrzzca thákndlnh đhgftndgga Lătwfjng Tiêmoeiu, làtbgcejfy khímiuv tuỳpzpf thâawjqn củrzzca Lătwfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein nătwfjm đhgftószkc, đhgftãzvgp từdyhnng đhgfti theo Lătwfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein chinh chiếtnjrn tinh vựmflzc bịndggzvgpng quêmoein, thậcpuam chímiuvtbgc giao đhgftejfyu vớqpddi Hợbbyhp Đqpddbbyho ngoạbbyhi vựmflzc, quảkndl thựmflzc làtbgc mộndggt truyềgphin kỳpzpf.

Sau khi Lătwfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein toạbbyh hoákndl thìzqte thanh thầjzfqn kiếtnjrm nàtbgcy vẫmoein luôzebnn đhgftưbbyhbbyhc chôzebnn cấejfyt ởbnkngqkoi sâawjqu nhấejfyt trong thákndlnh đhgftndgga Lătwfjng Tiêmoeiu cùpyjong vớqpddi Lătwfjng Tiêmoeiu Thầjzfqn Tửdyhn.


Nghe nószkci mặcpwjc dùpyjo khôzebnng phảkndli Tiêmoein Bảkndlo châawjqn chímiuvnh, nhưbbyhng vẫmoein cószkc uy nătwfjng nhưbbyh Tiêmoein Bảkndlo đhgftếtnjrn tậcpuan chímiuvn mưbbyhơgqkoi phầjzfqn trătwfjm, hơgqkon xa so vớqpddi nhữyaiqng bákndln Tiêmoein Bảkndlo khákndlc, mộndggt khi thứoxpgc tỉuawsnh thìzqteszkc thểclhr chấejfyn đhgftndggng cảkndl khôzebnng trung trờqbvri trătwfjng, phákndlt ra sứoxpgc lựmflzc Châawjqn Tiêmoein.

Đqpddâawjqy cũejfyng làtbgcfqqq do vìzqte sao cákndlc thếtnjr lựmflzc khákndlc cho dùpyjoszkc lớqpddn mạbbyhnh hơgqkon nữyaiqa, thìzqte vẫmoein kímiuvnh sợbbyh thákndlnh đhgftndgga Lătwfjng Tiêmoeiu nhưbbyhejfy.

“Lậcpuap trậcpuan!”  
twfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein lạbbyhi quákndlt lớqpddn, dưbbyhqpddi châawjqn hắbmftn cószkczebn sốzvgp hoa vătwfjn xanh đhgften giao nhau cựmflzc lớqpddn, giốzvgpng nhưbbyhzqtenh vẽcpwj ákndlc quỷptrn củrzzca đhgftndgga ngụzoumc lan tràtbgcn trong khôzebnng trung khắbmftp bốzvgpn phưbbyhơgqkong tákndlm hưbbyhqpddng, sau đhgftószkc lạbbyhi bao phủrzzc hếtnjrt cảkndl ngàtbgcn dặcpwjm xung quanh, hoákndl thàtbgcnh mộndggt trậcpuan đhgftqwlozqtenh lậcpuap phưbbyhơgqkong.


Khímiuv thếtnjr thầjzfqn thákndlnh mạbbyhnh mẽcpwj cuồqwlon cuộndggn khôzebni phụzoumc lạbbyhi từdyhn trậcpuan đhgftqwlo, nhưbbyh thểclhrtbgcgqkoi cưbbyh ngụzoum củrzzca cổzsrq thầjzfqn xuốzvgpng thếtnjr giớqpddi nàtbgcy vậcpuay.

Đqpddâawjqy chímiuvnh làtbgc thầjzfqn trậcpuan trấejfyn sơgqkon củrzzca thákndlnh đhgftndgga Lătwfjng Tiêmoeiu.

“Mởbnkn ra cho ta!”  
twfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoeiu rốzvgpng gàtbgco, hắbmftn cầjzfqm bákndln Tiêmoein Bảkndlo U Minh trong tay, châawjqn đhgftbbyhp vàtbgco thầjzfqn trậcpuan thákndlnh đhgftndgga Lătwfjng Tiêmoeiu, thâawjqn thểclhr cao lớqpddn tỉuawsbmftt đhgftoxpgng ngay trung tâawjqm phákndlt ra vôzebn sốzvgp u quang.

Cuốzvgpi cùpyjong toàtbgcn bộndggtbgco quang đhgftgphiu tụzoum hộndggi vàtbgco mũejfyi kiếtnjrm củrzzca thầjzfqn kiếtnjrm trong tay.

Đqpddjzfqu kiếtnjrm phákndlt ra hàtbgco quang vôzebn đhgftndggnh, vôzebnpyjong nószkcng rựmflzc, trựmflzc tiếtnjrp xuyêmoein thủrzzcng hưbbyh khôzebnng, xuyêmoein qua khôzebnng biếtnjrt bao nhiêmoeiu thếtnjr giớqpddi, sắbmftc nhọjrcqn đhgftếtnjrn mứoxpgc cho dùpyjokndlch xa cảkndl chụzoumc vạbbyhn dặcpwjm đhgftgphiu cószkc thểclhr cảkndlm nhậcpuan đhgftưbbyhbbyhc linh hồqwlon bảkndln thâawjqn nhưbbyh đhgftang bịndgg chébmftm đhgftoxpgt vậcpuay.

“Ầhelpm!”  
twfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein cầjzfqm kiếtnjrm, liềgphiu mạbbyhng đhgftákndlnh ra mộndggt đhgftòhgftn chébmftm giếtnjrt Diệzbetp Thàtbgcnh.


Đqpddâawjqy thậcpuat sựmflztbgc mộndggt đhgftòhgftn mạbbyhnh nhấejfyt từdyhn trưbbyhqpddc tớqpddi giờqbvr củrzzca hắbmftn, vìzqte bỏpdrk ra toàtbgcn bộndgg sứoxpgc lựmflzc, thậcpuam chỉuawstwfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein cũejfyng mặcpwjc kệzbet thâawjqn xákndlc Lătwfjng Tiêmoeiu Thầjzfqn Tửdyhn khôzebnng chịndggu đhgftmflzng nổzsrqi, mắbmftt mũejfyi vàtbgc ngũejfy quan đhgftgphiu chảkndly cảkndlkndlu, thâawjqn xákndlc gầjzfqn nhưbbyh bịndgg sứoxpgc lựmflzc kinh khủrzzcng củrzzca Hợbbyhp Đqpddbbyho làtbgcm nổzsrq tung, nhưbbyhng cũejfyng khôzebnng hềgphi quan tâawjqm màtbgc chỉuaws cầjzfqm kiếtnjrm xôzebnng thẳuzjfng vềgphi phímiuva Diệzbetp Thàtbgcnh.

Ngay cảkndl khi khôzebnng dùpyjong sứoxpgc lựmflzc thầjzfqn tắbmftc Hoàtbgcng Tuyềgphin, thìzqte mộndggt kiếtnjrm nàtbgcy cũejfyng làtbgc mộndggt đhgftòhgftn thựmflzc lựmflzc củrzzca Hợbbyhp Đqpddbbyho, mộndggt kiếtnjrm đhgftrzzc đhgftclhr bắbmftn hạbbyh cảkndl mặcpwjt trătwfjng trêmoein trờqbvri.

Bấejfyt kìzqte tu sĩqpddtbgco nhìzqten thấejfyy kiếtnjrm nàtbgcy sắbmftc mặcpwjt đhgftgphiu tákndli nhợbbyht, cúfqqqi đhgftjzfqu nhắbmftm mắbmftt khôzebnng dákndlm nhìzqten thẳuzjfng, chỉuaws cảkndlm thấejfyy nơgqkoi sâawjqu thẳuzjfm trong thầjzfqn hồqwlon đhgftgphiu bịndgg xuyêmoein thẳuzjfng.

pyjong lúfqqqc đhgftószkc, Lătwfjng Tiêmoeiu Châawjqn Tiêmoein lạbbyhi nắbmftm chặcpwjt lòhgftng bàtbgcn tay, nởbnkn nụzoumbbyhqbvri hung ákndlc, muốzvgpn bószkcp chếtnjrt thầjzfqn hồqwlon Aokawa Sakura trưbbyhqpddc, sau đhgftószkcbbyhqadeng bạbbyhi câawjqu thưbbyhơgqkong cùpyjong Diệzbetp Thàtbgcnh.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.