Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 1-Chương 5 : Người Thương gia tới

    trước sau   
“Ơtdue, đgfyeâjrtzy khôpfjlng phảmfgdi làijzy Gia Nhi sao? Ngưfudlơjjsei vẫpfjln chưfudla chếrfwjt àijzy? Bịrwpn đgfyekfnri tiểvalnu thưfudl đgfyeádlrjnh nhưfudl thếrfwj chúxkdhng ta đgfyemfgdu nghĩfspu ngưfudlơjjsei sắxufep chếrfwjt, đgfyeang đgfyerwpnnh đgfyeưfudla tiễftyun ngưfudlơjjsei mộzscot đgfyeoạkfnrn đgfyeưfudlkephng đgfyeâjrtzy.” Giọhkring nófpbdi đgfyezscoy tràijzyo phúxkdhng truyềmfgdn vàijzyo cửrwpna phòibming sau đgfyeófpbd mộzscot ngưfudlkephi kiêkninu ngạkfnro bưfudlepaac vàijzyo: “Nếrfwju nhưfudl ngưfudlơjjsei theo hầzscou đgfyekfnri tiểvalnu thưfudl, chúxkdhng ta đgfyeãylkrfpbd thểvalnibmin nhau hưfudlkzjeng vinh hoa phúxkdh quýjtae, ngưfudlơjjsei cầzscon gìixws phảmfgdi quậepaat cưfudlkephng nhưfudl thếrfwj?”

Nghe nhữxsnrng lờkephi nhưfudl thếrfwj, Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly cay màijzyy, đgfyei vềmfgd phíkfxia cửrwpna nghe thấatqky giọhkring nófpbdi tứdlrjc giậepaan củnzama Gia Nhi: “Cádlrjc ngưfudlơjjsei đgfyemfgdu làijzy loạkfnri vong âjrtzn phụvegb nghĩfspua, cádlrjc ngưfudlơjjsei quêkninn rằhusyng phu nhâjrtzn đgfyepkwti xửrwpn vớepaai cádlrjc ngưfudlơjjsei nhưfudl thếrfwjijzyo sao? Nhấatqkt làijzy ngưfudlơjjsei Thanh Linh, nếrfwju khôpfjlng phảmfgdi lúxkdhc trưfudlepaac phu nhâjrtzn cứdlrju ngưfudlơjjsei từtdue tay đgfyekfnri tiểvalnu thưfudl thìixwsfpbd lẽezxl ngưfudlơjjsei đgfyeãylkr bịrwpn đgfyeádlrjnh chếrfwjt rồhyvfi, bâjrtzy giờkeph phu nhâjrtzn gặsxatp khófpbd khăuoazn cádlrjc ngưfudlơjjsei lạkfnri đgfyei theo làijzym chófpbd cho đgfyekfnri tiểvalnu thưfudl, cádlrjc ngưfudlơjjsei khôpfjlng sợjtae phụvegbibming phu nhâjrtzn sao?”

“Làijzym càijzyn!” Sắxufec mặsxatt Thanh Linh lạkfnrnh lẽezxlo, híkfxip con ngưfudlơjjsei, hừtdue lạkfnrnh mộzscot tiếrfwjng: “Tiệjqdcn nhâjrtzn, ngưfudlơjjsei vừtduea nófpbdi ai làijzy chófpbd? Hôpfjlm nay ta thay mặsxatt đgfyekfnri tiểvalnu thưfudl sẽezxl giádlrjo huâjrtzn ngưfudlơjjsei cho tốpkwtt.”

Dứdlrjt lờkephi, bàijzyn tay giơjjsekninn , hưfudlepaang vềmfgd phíkfxia Gia Nhi màijzy đgfyeádlrjnh tớepaai, trong chớepaap mắxufet cófpbd mộzscot bàijzyn tay nắxufem lấatqky tay Thanh Linh sau đgfyeófpbdijzyn tay bécjsj nhỏgkucjjsei vàijzyo mádlrj Thanh Linh phádlrjt ra mộzscot tiếrfwjng thanh thuýjtae.

“Ba!”

Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly sẳijmang giọhkring, gạkfnrt tay Thanh Linh: “Ngưfudlkephi củnzama ta, khôpfjlng đgfyeếrfwjn phiêkninn ngưfudlơjjsei giádlrjo huấatqkn!”


Nhấatqkt thờkephi, tấatqkt cảmfgd mọhkrii ngưfudlkephi dùpbmhng ádlrjnh mắxufet lạkfnr lẫpfjlm nhìixwsn Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly, đgfyeófpbdijzy Nhịrwpn tiểvalnu thưfudl yếrfwju đgfyeuốpkwti? Vìixws sao nàijzyng ta lạkfnri thay đgfyecjsji hoàijzyn toàijzyn nhưfudl thếrfwj?

“Ngưfudlơjjsei….” Thanh Linh bụvegbm lấatqky gưfudlơjjseng mặsxatt đgfyegkucpbmhng, cắxufen chặsxatt răuoazng, khôpfjlng cam lòibming gàijzyo thécjsjt: “Ngưfudlơjjsei còibmin tưfudlkzjeng ngưfudlkephi làijzy Nhịrwpn tiểvalnu thưfudl củnzama phủnzamfudlepaang quâjrtzn sao? Thừtduea tưfudlepaang đgfyeãylkr chếrfwjt, hoàijzyng hậepaau vàijzy thádlrji tửrwpn đgfyeãylkr bịrwpn phếrfwj, bâjrtzy giờkeph ngưfudlơjjsei cádlrji gìixwssnmqng khôpfjlng phảmfgdi, ngưfudlơjjsei dádlrjm đgfyeádlrjnh ngưfudlkephi củnzama đgfyekfnri tiểvalnu thưfudl sao?”

Đvwuvôpfjli mắxufet sắxufec lạkfnrnh đgfyemfgdo qua Thanh Linh, Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly giơjjse châjrtzn, đgfyekfnrp vàijzyo bụvegbng Thanh Linh mộzscot cádlrji thậepaat mạkfnrnh.

“Phanh!”

Ngay lậepaap tứdlrjc Thanh Linh bay ra bêkninn ngoàijzyi, nằhusym trêkninn mặsxatt đgfyeatqkt ôpfjlm bụvegbng lăuoazn qua lăuoazn lạkfnri, mồhyvf hồhyvfi lạkfnrnh ứdlrja đgfyezscoy trádlrjn, đgfyeôpfjli mắxufet hung dữxsnr nhìixwsn chằhusym chằhusym vàijzyo Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly. Nhữxsnrng ngưfudlkephi còibmin lạkfnri sợjtae choádlrjng vádlrjng, đgfyedlrjng ngâjrtzy ngưfudlkephi nhìixwsn khuôpfjln mặsxatt nhỏgkuc nhắxufen nhưfudl xinh đgfyeclffp kia.

“Cófpbdylkrn lĩfspunh ngưfudlkephi cófpbd thểvaln đgfyeưfudla Vâjrtzn Tâjrtzm Vũsnmqijzyjrtzn Lan tìixwsm ta.” Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly cưfudlkephi lạkfnrnh mộzscot tiếrfwjng, quầzscon ádlrjo tung bay trong giófpbd, toàijzyn thâjrtzn phádlrjt ra cỗkephfudlkephng khíkfxidlrj đgfyekfnro, nghiêkninm nghịrwpn quádlrjt: “Bâjrtzy giờkeph lậepaap tứdlrjc cúxkdht hếrfwjt cho ta!”

fpbdi xong, mọhkrii ngưfudlkephi chạkfnry nhưfudl bay, giốpkwtng nhưfudl phíkfxia sau cófpbd quỷxdif đgfyeuổcjsji theo, Thanh Linh nâjrtzng bưfudlepaac đgfyei, con ngưfudlơjjsei mang theo tia hung ádlrjc đgfyemfgdo qua Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly, đgfyeôpfjli tay trắxufeng nhưfudl phấatqkn nắxufem chặsxatt mang theo tia tứdlrjc giậepaan rờkephi khỏgkuci, trong lòibming thầzscom nghĩfspu nỗkephi nhụvegbc ngàijzyy hôpfjlm nay ảmfgd nhấatqkt đgfyerwpnnh phảmfgdi đgfyeòibmii lạkfnri.

“Tiểvalnu thưfudl….” Sau khi mọhkrii ngưfudlkephi đgfyei khỏgkuci, Gia Nhi nhìixwsn Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly cảmfgdm thấatqky tiểvalnu thưfudlijzynh đgfyezscong quádlrj khốpkwtc liệjqdct rồhyvfi, nàijzyng sung bádlrji tiểvalnu thưfudl nhàijzyijzyng mấatqkt rồhyvfi.

“Gia Nhi, ngưfudlơjjsei đgfyeãylkr thay ta canh chừtdueng mộzscot đgfyeêkninm rồhyvfi nêkninn vềmfgd nghỉcjsj ngơjjsei đgfyei!”

“Vâjrtzng, tiểvalnu thưfudl.” Gia Nhi chớepaap mắxufet, trong lòibming lộzsco vẻiaan nghi hoặsxatc: “Thậepaat kìixws lạkfnr, ngàijzyy hôpfjlm qua tiểvalnu thưfudl cho đgfyean dưfudljtaec trong thâjrtzn thểvaln cảmfgdm thấatqky vôpfjlpbmhng sung sứdlrjc, rõhdffijzyng cảmfgd đgfyeêkninm khôpfjlng ngủnzam nhưfudlng lạkfnri khôpfjlng cófpbd thấatqky mệjqdct mỏgkuci…”

Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly cưfudlkephi nhạkfnrt khôpfjlng trảmfgd lờkephi, nàijzyng biếrfwjt rõhdffijzyng đgfyeãylkr lộzscoijzyi năuoazng, chỉcjsjijzy Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly khôpfjlng thểvaln đgfyevaln bảmfgdn thâjrtzn chịrwpnu uỷxdif khuấatqkt, nếrfwju cho nàijzyng cơjjse hộzscoi lầzscon nữxsnra, nàijzyng cũsnmqng sẽezxlijzym nhưfudl thếrfwj. Nàijzyng cũsnmqng khôpfjlng thểvaln chíkfxinh thứdlrjc trởkzje thàijzynh Vâjrtzn Vãylkrn Ca, dùpbmhxkdhc trưfudlepaac Vâjrtzn Vãylkrn Ca cófpbdkfxinh cádlrjch nhưfudl thếrfwjijzyo thìixwsijzyng – Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly cũsnmqng chỉcjsjijzy Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly màijzy thôpfjli, nàijzyng cũsnmqng khôpfjlng thểvalnixws sợjtae ngưfudlkephi khádlrjc cófpbd nghi ngờkephijzy thay đgfyecjsji tíkfxinh cádlrjch củnzama mìixwsnh.

Dạkfnr Nhưfudljtaec Ly nhìixwsn trờkephi xanh thởkzjeijzyi, cũsnmqng đgfyeếrfwjn lúxkdhc nghĩfspudlrjch rờkephi khỏgkuci phủnzamfudlepaang quâjrtzn rồhyvfi…

Đvwuvkfnri sảmfgdnh.


jrtzn Lan bưfudlng ly tràijzy trêkninn bàijzyn lêkninn, nhẹclff nhàijzyng thổcjsji tan khíkfxifpbdng bốpkwtc lêkninn, uốpkwtng mộzscot ngụvegbm, chậepaam rãylkri đgfyevaln lạkfnri chỗkephsnmq, ngẩpbmhng đgfyezscou lêkninn trêkninn môpfjli nởkzje nụvegbfudlkephi: “Khôpfjlng biếrfwjt gia chủnzam củnzama cádlrjc ngưfudlơjjsei đgfyeem theo bao nhiêkninu bạkfnrc?”

Nam tửrwpn trung niêkninm vuốpkwtt vuốpkwtt chiếrfwjc nhẫpfjln trêkninn tay , bờkephpfjli nởkzje nụvegbfudlkephi yếrfwju ớepaat: “Ngâjrtzn phiếrfwju ta đgfyeãylkr mang tớepaai, hôpfjlm nay sẽezxl trao đgfyecjsji nhưfudlng gia chủnzamfpbdi lầzscon nàijzyy mua bádlrjn khôpfjlng chỉcjsjpfjln phu nhâjrtzn màijzyibmin cảmfgdjrtzn Vãylkrn Ca phấatqkn đgfyekninu ngọhkric màijzyi vôpfjlpbmhng đgfyeádlrjng yêkninu, lớepaan lêkninn nhấatqkt đgfyerwpnnh sẽezxl trởkzje thàijzynh mỹgkuc nhâjrtzn khuynh thàijzynh, cho nêkninn…”

Trong vạkfnrt ádlrjo mófpbdc ra mộzscot đgfyepkwtng ngâjrtzn phiếrfwju đgfyesxatt lêkninn bàijzyn, câjrtzu sau củnzama hắxufen Vâjrtzn Lan hiểvalnu rõhdff.

“Chỉcjsj cầzscon ngưfudlơjjsei đgfyeem tôpfjln phu nhâjrtzn vàijzy tiểvalnu thưfudl giao cho chúxkdhng ta, Thưfudlơjjseng gia sẽezxl giúxkdhp ngưfudlơjjsei trong chuyệjqdcn đgfyeatqku giádlrj viêkninn thuốpkwtc củnzama gia tộzscoc Nam Cung.”

Nhìixwsn thấatqky vẻiaan do dựcjsj củnzama Vâjrtzn Lan, nam tửrwpn trung niêkninn thêkninm đgfyezscong lựcjsjc đgfyevaln hắxufen quyếrfwjt đgfyerwpnnh, vìixws đgfyeang phâjrtzn vâjrtzn nêkninn Vâjrtzn Lan khôpfjlng hềmfgd nhìixwsn thấatqky sựcjsj khinh thưfudlkephng vàijzyylkrnh ýjtae củnzama đgfyepkwti phưfudlơjjseng.

“Tốpkwtt, thàijzynh giao!” Vỗkephijzyn, Vâjrtzn Lan đgfyei vềmfgd phíkfxia nam tửrwpn trung niêkninm xoègthmijzyn tay, cưfudlkephi vang: “Ha ha, chúxkdhc chúxkdhng ta hợjtaep tádlrjc vui vẻiaan!”

“Hợjtaep tádlrjc vui vẻiaan!” Nam tửrwpn trung niêkninn cưfudlkephi tay hắxufen, trong ádlrjnh mắxufet lộzsco vẻiaan thâjrtzm thuýjtaepbmhng mộzscot tia récjsjt lạkfnrnh, đgfyeádlrjng tiếrfwjc Vâjrtzn Lan đgfyeang hưfudlng phấatqkn khôpfjlng hềmfgd đgfyevaln ýjtae đgfyeếrfwjn sựcjsj khádlrjc thưfudlkephng nàijzyy: “Bâjrtzy giờkephkninn đgfyeưfudla ta đgfyei gặsxatp tôpfjln phu nhâjrtzn rồhyvfi chứdlrj? Gia chủnzam ta đgfyeang chờkeph phu nhâjrtzn vềmfgd, ta muốpkwtn nhìixwsn mộzscot chúxkdht mỹgkuc nhâjrtzn đgfyejqdc nhấatqkt cófpbdixwsnh dádlrjng nhưfudl thếrfwjijzyo.”

jrtzn Lan thu hồhyvfi vẻiaan vui mừtdueng, làijzym đgfyezscong tádlrjc mờkephi, dẫpfjln nam tửrwpn trung niêkninn bưfudlepaac vềmfgd phíkfxia hậepaau việjqdcn. Hậepaau việjqdcn làijzyjjsei ởkzje củnzama phu nhâjrtzn, nhìixwsn thấatqky nam tửrwpn khôpfjlng rõhdff thâjrtzn phậepaan ởkzje đgfyeâjrtzy ai cũsnmqng hếrfwjt sứdlrjc ngạkfnrc nhiêkninn.

xkdhc nàijzyy, ởkzjejrtzy Sưfudlơjjseng phòibming cófpbd mộzscot nữxsnra tửrwpn ngồhyvfi bêkninn cửrwpna sổcjsj nhìixwsn trờkephi xanh. Chỉcjsj thấatqky nữxsnr tửrwpn da trádlrjng nõhdffn nàijzy, lôpfjlng màijzyy ládlrj liễftyuu, mặsxatc ádlrjo tơjjseijzyu trắxufeng, trêkninn cổcjsj trắxufeng noãylkrn cófpbd đgfyeeo mộzscot miếrfwjng ngọhkric bộzscoi, ádlrjnh nắxufeng ban mai lọhkrit vàijzyo, nàijzyng ngồhyvfi giữxsnra nhưfudl tiêkninn tửrwpn giádlrjng trầzscon,chỉcjsjijzy đgfyeôpfjli lôpfjlng màijzyy lộzsco vẻiaan ưfudlu thưfudlơjjseng, làijzym lòibming ngưfudlkephi thưfudlơjjseng tiếrfwjc khôpfjlng thôpfjli.

jrtzn Lan đgfyepbmhy cửrwpna bưfudlepaac vàijzyo, nhìixwsn thoádlrjng qua mỹgkuc nữxsnr tuyệjqdct sắxufec vẻiaanylkrnh khốpkwtc xoẹclfft qua tia hoảmfgdng hốpkwtt. Nữxsnr nhâjrtzn nàijzyy khôpfjlng hổcjsj danh làijzy đgfyejqdc nhấatqkt mỹgkuc nữxsnr, chỉcjsjijzy ngoạkfnri trừtdue đgfyeêkninm hôpfjlm đgfyeófpbd hắxufen khôpfjlng thểvaln chạkfnrm vàijzyo ngưfudlkephi nàijzyng, khôpfjlng phảmfgdi làijzy hắxufen khôpfjlng muốpkwtn, mỹgkuc nhâjrtzn nhưfudl thếrfwj ai cófpbd thểvaln khốpkwtng chếrfwj đgfyeưfudljtaec dụvegbc vọhkring? Căuoazn bảmfgdn làijzy Lam Hinh khôpfjlng cho hắxufen đgfyevegbng vàijzyo,

Nếrfwju Lam Hinh khôpfjlng phảmfgdi làijzy con gádlrji Lam thừtduea tưfudlepaang, hắxufen sẽezxl khôpfjlng nữxsnr tửrwpn tuyệjqdct sắxufec nàijzyy đgfyeem bádlrjn, đgfyeádlrjng tiếrfwjc chỉcjsj cầzscon nhìixwsn thấatqky nàijzyng hắxufen sẽezxl nhớepaa tớepaai đgfyeêkninm đgfyeófpbd hắxufen đgfyeãylkr giởkzjefudlu kếrfwj thếrfwjijzyo đgfyevalnfpbd đgfyeưfudljtaec vịrwpn tríkfxi hiệjqdcn tạkfnri, sựcjsj tồhyvfn tạkfnri củnzama nàijzyng lạkfnri đgfyeem đgfyeếrfwjn sựcjsj sỉcjsj nhụvegbc cho hắxufen nêkninn từtdue nay vềmfgd sau Lam Hinh phảmfgdi biếrfwjn mấatqkt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.