Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 1-Chương 28 : Kẻ nào dám làm chủ nhân lão tử bị thương

    trước sau   
caigc nàopvty ởvlpx đydfseyhki sảwtgvnh hộfxen quốfzwjc phủbmeafzwjtidfng quâtidfn, Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn đydfsgfih hai tay sau lưfzwjng, áfomjo trắlsgvng phiêaovzu nhiêaovzn, thầswzdn sắlsgvc ngưfzwjng trọcaigng, áfomjnh mắlsgvt sắlsgvc lạeyhknh nhìvlpxn qua mấajvqy ngưfzwjpmmzi trưfzwjtidfc mặswzdt. Màopvt trong đydfsórcnh đydfsưfzwjơvkilng nhiêaovzn córcnh Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi vàopvt Bắlsgvc Ảnmjdnh Dưfzwjơvkilng , còlqswn hai ngưfzwjpmmzi chígkoknh làopvt ngưfzwjpmmzi củbmeaa gia tộfxenc kia.

“Thiếbrygu chủbmea, ta cho ngưfzwjpmmzi cơvkil hộfxeni cuốfzwji cùgihbng córcnh nguyệcugsn ýnnpv theo ta vềdahf gia tộfxenc hay khôbrbyng? Nếbrygu ngưfzwjpmmzi nhấajvqt đydfsobnjnh khôbrbyng chịobnju đydfsinubng tráfomjch ta thủbmea hạeyhk khôbrbyng lưfzwju tìvlpxnh!” Bắlsgvc Ảnmjdnh Thiêaovzn nắlsgvm chuôbrbyi kiếbrygm trong tay, sắlsgvc mặswzdt lạeyhknh lùgihbng nhìvlpxn Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn ra tốfzwji hậqnvuu thưfzwj, y thậqnvut cẩkmsbn thậqnvun quan sáfomjt hàopvtnh đydfsfxenng Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn, thanh kiếbrygm trong tay lạeyhki rúcaigt ra thêaovzm mộfxent đydfsoạeyhkn nữilnca.

Từinub đydfsswzdu đydfsếbrygn cuốfzwji Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn đydfsdahfu trầswzdm mặswzdc khôbrbyng nórcnhi, cặswzdp mắlsgvt thâtidfm thuýnnpv khôbrbyng ai córcnh thểgfih hiểgfihu đydfsưfzwjetobc lòlqswng hắlsgvn đydfsang nghĩhdzkvlpx.

“Tưfzwjtidfng quâtidfn…” Lăfomjng đydfsswzdy cảwtgvnh giáfomjc nhìvlpxn chằqamdm chằqamdm vàopvto bốfzwjn ngưfzwjpmmzi kia, tay cầswzdm kiếbrygm khôbrbyng khỏkmsbi siếbrygt chặswzdt thểgfih hiệcugsn hắlsgvn đydfsang khẩkmsbn trưfzwjơvkilng đydfsếbrygn đydfsfxenopvto.

Nhữilncng ngưfzwjpmmzi nàopvty làopvt ai? Tạeyhki sao lạeyhki tớtidfi đydfsâtidfy? Muốfzwjn đydfsưfzwja tưfzwjpmmzng quâtidfn đydfsi đydfsâtidfu? Nếbrygu tưfzwjtidfng quâtidfn đydfsi rồrcnhi thìvlpx phu nhâtidfn vàopvt tiểgfihu thưfzwj phảwtgvi làopvtm sao? Mặswzdc dùgihb chỉqnvuvlpx chung năfomjm năfomjm ngắlsgvn ngủbmeai nhưfzwjng hắlsgvn rấajvqt thígkokch phu nhâtidfn ôbrbyn nhu nhưfzwjfzwjtidfc vàopvt tiểgfihu thưfzwj xinh đydfssyiqp hơvkiln hoa kia.

Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn nắlsgvm chặswzdt nắlsgvm đydfsajvqm, thậqnvut lâtidfu sâtidfu cũxqxwng ra quyếbrygt đydfsobnjnh nhưfzwjng hắlsgvn còlqswn chưfzwja kịobnjp mởvlpx miệcugsng thìvlpx mộfxent âtidfm thanh báfomj đydfseyhko từinub phígkoka sau truyềdahfn tớtidfi.


“Thậqnvut đydfsúcaigng làopvt chuyệcugsn cưfzwjpmmzi màopvt, chỉqnvu bằqamdng cáfomjc ngưfzwjơvkili lạeyhki muốfzwjn đydfsem cha dưfzwjetobng củbmeaa Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly ta đydfsi? Hôbrbym nay trừinub phi ta chếbrygt, nếbrygu khôbrbyng cáfomjc ngưfzwjơvkili ai cũxqxwng đydfsinubng hòlqswng chia rẽujzt gia đydfsìvlpxnh ta!”

“Tiểgfihu Ly nhi, con…” Thâtidfn thểgfih Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn run lêaovzn, hắlsgvn chậqnvum rãdqlvi xoay ngưfzwjpmmzi hưfzwjtidfng vềdahf phígkoka thiếbrygu nữilnc, yếbrygt hầswzdu nhấajvqp nhôbrby,háfomj hốfzwjc miệcugsng khôbrbyng thôbrbyi, cuốfzwji cùgihbng pháfomjt ra tiếbrygng thởvlpxopvti: “Tiểgfihu Ly nhi, ta khôbrbyng muốfzwjn liêaovzn luỵcaig đydfsếbrygn con vàopvt Hinh nhi.”

Nắlsgvng sớtidfm chiếbrygu vàopvto ngưfzwjpmmzi thiếbrygu nữilnc, bộfxen xiêaovzm y trắlsgvng nhưfzwj tuyếbrygt, bêaovzn hôbrbyng buộfxenc đydfsai lưfzwjng màopvtu trắlsgvng, tórcnhc đydfsen nhưfzwjfzwjetobt lưfzwjpmmzi biếbrygng sau vềdahf phígkoka sau vai theo giórcnh giưfzwjơvkilng nhẹsyiq. Thiếbrygu nữilnc tuyệcugst sắlsgvc nhưfzwj vậqnvuy đydfsúcaigng làopvt hiếbrygm thấajvqy, nhưfzwjng đydfsiềdahfu nổwqiyi bậqnvut nhấajvqt chígkoknh làopvt áfomjnh mắlsgvt ngạeyhko nghễcioc, xem thưfzwjpmmzng thiêaovzn hạeyhk kia.

“Cha dưfzwjetobng, lúcaigc đydfsswzdu ngưfzwjpmmzi muốfzwjn cùgihbng mẫlsgvu thâtidfn con yêaovzu thưfzwjơvkilng chăfomjm sórcnhc con, ngưfzwjpmmzi chígkoknh làopvt thâtidfn nhâtidfn củbmeaa con, hơvkiln nữilnca năfomjm năfomjm trưfzwjtidfc làopvt ngưfzwjpmmzi đydfsem ta vàopvt mẫlsgvu thâtidfn cứcbjru ra hốfzwj lửigksa, hiệcugsn tạeyhki năfomjm năfomjm sau đydfsếbrygn lưfzwjetobt con bảwtgvo vệcugs ngưfzwjpmmzi.” Áokwcnh mắlsgvt Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly dầswzdn trởvlpxaovzn nhu hoàopvt,sau đydfsórcnh nhìvlpxn vềdahf bốfzwjn ngưfzwjpmmzi kia, áfomjnh mắlsgvt lạeyhki nổwqiyi lêaovzn mộfxent tầswzdng kiêaovzn đydfsobnjnh: “Ta nórcnhi rồrcnhi, trừinub phi ta chếbrygt, bằqamdng khôbrbyng cáfomjc ngưfzwjơvkili ai cũxqxwng đydfsinubng mơvkil mang cha dưfzwjetobng ta đydfsi!”

fzwjơvkilng mặswzdt củbmeaa thiếbrygu nữilnc trưfzwjtidfc mắlsgvt vẫlsgvn chưfzwja thoáfomjt khỏkmsbi néokwct ngâtidfy thơvkil nhưfzwjng con mắlsgvt rấajvqt córcnh thầswzdn, toáfomjt ra vẻvlpx kiêaovzn đydfsobnjnh khôbrbyng khỏkmsbi làopvtm lung lay ýnnpv chígkok củbmeaa mọcaigi ngưfzwjpmmzi.

“Ha ha” Nghe vậqnvuy, Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi lậqnvup tứcbjrc ngửigksa cổwqiyfzwjpmmzi to, nụhpfefzwjpmmzi kia tràopvtn ngậqnvup sựeyhk mỉqnvua mai, phảwtgvng phấajvqt nhưfzwj Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly đydfsang kểgfih mộfxent câtidfu chuyệcugsn cưfzwjpmmzi vậqnvuy: “Ngưfzwjơvkili nghĩhdzk bảwtgvn thâtidfn ngưfzwjơvkili làopvt ai? Ai cho ngưfzwjơvkili láfomj gan lớtidfn nhưfzwj vậqnvuy, dáfomjm nórcnhi chuyệcugsn nàopvty vớtidfi lãdqlvo phu? Nếbrygu ngưfzwjơvkili đydfsãdqlv muốfzwjn chếbrygt nhưfzwj thếbryg, lãdqlvo phu sẽujzt thàopvtnh toàopvtn cho ngưfzwjơvkili.”

opvtn tay toảwtgv ra hàopvto quang màopvtu vàopvtng, Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi nhanh chórcnhng đydfsáfomjnh vềdahf phígkoka Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly, hắlsgvn córcnh thểgfihfzwjvlpxng tưfzwjetobng ra thiếbrygu nữilncopvty náfomjt nhưfzwjfzwjơvkilng nhưfzwj thếbrygopvto.

“Tiểgfihu Ly nhi, coi chừinubng!”

Sắlsgvc mặswzdt Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn trắlsgvng bệcugsch, giờpmmz phúcaigt nàopvty, hắlsgvn cũxqxwng khôbrbyng kịobnjp suy nghĩhdzk đydfsếbrygn cáfomji gìvlpx chỉqnvu vộfxeni vàopvtng ôbrbym Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly vàopvto lòlqswng rồrcnhi xoay lưfzwjng mìvlpxnh vềdahf phígkoka Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi.

“Thiếbrygu chủbmea!”

Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi vàopvt Bắlsgvc Ảnmjdnh Dưfzwjơvkilng cảwtgv kinh, khôbrbyng ai córcnh thểgfih ngờpmmz Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn lạeyhki làopvtm nhưfzwj thếbryg, nhưfzwjng màopvt quyềdahfn cưfzwjtidfc đydfsãdqlv tung ra khôbrbyng thểgfih thu hồrcnhi lạeyhki đydfsưfzwjetobc nữilnca.

“Cha dưfzwjetobng, con nórcnhi rồrcnhi màopvt, vềdahf sau con sẽujzt bảwtgvo vệcugs ngưfzwjpmmzi.” Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly nắlsgvm chặswzdt nắlsgvm đydfsajvqm, chậqnvum rãdqlvi ngẩkmsbng đydfsswzdu, bàopvtn tay dùgihbng sứcbjrc đydfskmsby vềdahf phígkoka trưfzwjtidfc, Bắlsgvc ảwtgvnh Thầswzdn lậqnvup tứcbjrc bịobnj đydfskmsby ra, Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn đydfsang kinh ngạeyhkc vìvlpx sao Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly lạeyhki córcnh khígkok lựeyhkc lớtidfn nhưfzwj thếbryg thìvlpx nắlsgvm đydfsajvqm củbmeaa Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi đydfsãdqlv trùgihbng trùgihbng đydfsiệcugsp đydfsiệcugsp tiếbrygn tớtidfi sau lưfzwjng Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly.

“Phốfzwjc!”


Phun ra mộfxent ngụhpfem máfomju tưfzwjơvkili, sắlsgvc mặswzdt Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly táfomji nhợetobt, nàopvtng lau lau dưfzwjtidfi khoéokwc miệcugsng quay ngưfzwjpmmzi lạeyhki, nởvlpx nụhpfefzwjpmmzi tràopvto phúcaigng: “Côbrbyng kígkokch củbmeaa ngưfzwjơvkili chỉqnvurcnh uy lựeyhkc nhưfzwj vậqnvuy thôbrbyi sao?”

Kỳobnj thậqnvut trưfzwjtidfc khi tớtidfi đydfsâtidfy Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly đydfsãdqlv nuốfzwjt mộfxent viêaovzn đydfsan dưfzwjetobc tăfomjng cưfzwjpmmzng phòlqswng ngựeyhk, nếbrygu khôbrbyng mộfxent quyềdahfn kia đydfsáfomjnh xuốfzwjng khôbrbyng chếbrygt thìvlpxxqxwng bịobnj trọcaigng thưfzwjơvkilng. Vừinuba rồrcnhi nếbrygu khôbrbyng chắlsgvc chắlsgvn nàopvtng cũxqxwng sẽujzt khôbrbyng dùgihbng thâtidfn thểgfih đydfsgfih đydfscaig mộfxent đydfsòlqswn nhưfzwj vậqnvuy.

“Cáfomji gìvlpx? Đsyiqiềdahfu nàopvty sao córcnh thểgfih?” Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi lùgihbi lạeyhki mấajvqy bưfzwjtidfc, gưfzwjơvkilng mặswzdt tràopvtn đydfsswzdy kinh ngạeyhkc nhìvlpxn Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly.

Tuy khôbrbyng tung ra hếbrygt sứcbjrc lựeyhkc nhưfzwjng cũxqxwng đydfsưfzwjetobc năfomjm phầswzdn, thếbryg nhưfzwjng nàopvtng ta chỉqnvu phun ra mộfxent ngụhpfem máfomju?

“Xem ra làopvt ta đydfsãdqlv xem thưfzwjpmmzng ngưfzwjơvkili rồrcnhi!” Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi nởvlpx nụhpfefzwjpmmzi lạeyhknh,con ngưfzwjơvkili tảwtgvn ra tia âtidfm lãdqlvnh rợetobn ngưfzwjpmmzi: “Bấajvqt quáfomj cuốfzwji cùgihbng thìvlpx ngưfzwjơvkili cũxqxwng phảwtgvi chếbrygt! Nhớtidfhdzk nếbrygu córcnh kiếbrygp sau ngàopvtn vạeyhkn lầswzdn đydfsinubng córcnh đydfsfzwji đydfsobnjch vớtidfi lãdqlvo phu, nếbrygu khôbrbyng kếbrygt cụhpfec lạeyhki lặswzdp lạeyhki lầswzdn nữilnca đydfsajvqy!”

“Khụhpfec khụhpfec” Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly ho khan hai tiếbrygng, nhổwqiy ngụhpfem máfomju ra lau lau miệcugsng mớtidfi nhìvlpxn vàopvto Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi, thầswzdn sắlsgvc thuỷbmea chung khôbrbyng đydfswqiyi, bấajvqt kểgfih thựeyhkc lựeyhkc nàopvtng nhưfzwj thếbrygopvto chỉqnvu việcugsc nguy hiểgfihm gầswzdn kềdahfopvt khôbrbyng hoảwtgvng loạeyhkn làopvtm nhữilncng ngưfzwjpmmzi kháfomjc córcnh chúcaigt táfomjn thưfzwjvlpxng.

“Lạeyhki làopvt hai lãdqlvo đydfsswzdu nhàopvtfomjc ngưfzwjơvkili, cáfomjc ngưfzwjơvkili còlqswn nhớtidf khôbrbyng vậqnvuy, lãdqlvo tửigks đydfsãdqlv cảwtgvnh cáfomjo cáfomjc ngưfzwjơvkili rồrcnhi, đydfsinubng córcnh tớtidfi đydfsâtidfy quấajvqy rốfzwji nữilnca, con mẹsyiqfomjc ngưfzwjơvkili khôbrbyng nghe lờpmmzi lãdqlvo tửigksrcnhi sao? Thựeyhkc sựeyhk con mẹsyiqrcnh coi thưfzwjpmmzng Huyềdahfn thúcaig trong rừinubng rậqnvum Huyềdahfn thúcaig? Hôbrbym nay lãdqlvo tửigks khôbrbyng hảwtgvo hảwtgvo dạeyhky dỗmoyafomjc ngưfzwjơvkili mớtidfi đydfsưfzwjetobc!”

Đsyiqfxent nhiêaovzn, mộfxent tiếbrygng héokwct lớtidfn từinub phígkoka sau truyềdahfn tớtidfi, mọcaigi ngưfzwjpmmzi đydfsdahfu ngẩkmsbn ngơvkil nhìvlpxn liềdahfn thấajvqy hai nam nhâtidfn mặswzdc hắlsgvc y bưfzwjtidfc vàopvto.

Ngưfzwjpmmzi vừinuba nórcnhi làopvt mộfxent nam nhâtidfn córcnh thâtidfn hìvlpxnh thôbrby kệcugsch, nam nhâtidfn kia đydfsang tràopvtn đydfsswzdy phẫlsgvn nộfxen tiếbrygn tớtidfi, bấajvqt ngờpmmzaovzn cạeyhknh córcnh mộfxenfomjnh tay vưfzwjơvkiln ra, nắlsgvm lấajvqy nam nhâtidfn kia thậqnvut chặswzdt: “Ngũxqxw đydfscugs, đydfsinubng xúcaigc đydfsfxenng!”

Mộfxent bộfxen áfomjo đydfsen che kígkokn cảwtgv ngưfzwjpmmzi còlqswn lạeyhki, che luôbrbyn cảwtgv nhữilncng biểgfihu hiệcugsn trêaovzn mặswzdt hắlsgvn, Huyềdahfn Báfomjo buôbrbyng tay Huyềdahfn Ưfxenng ra, đydfsôbrbyi mắlsgvt nhìvlpxn vềdahf phígkoka hai ngưfzwjơvkili kia nórcnhi: “Cáfomjc ngưfzwjơvkili làopvt ngưfzwjpmmzi củbmeaa gia tộfxenc kia?”

Nghe nhữilncng lờpmmzi ấajvqy, lãdqlvo giảwtgvrcnhc bạeyhkc đydfscbjrng bêaovzn tráfomji giưfzwjơvkilng giưfzwjơvkilng con mắlsgvt, nhàopvtn nhạeyhkt lưfzwjtidft qua Huyềdahfn Ưfxenng: “Chắlsgvc hẳrqidn cáfomjc ngưfzwjơvkili chígkoknh làopvt Huyềdahfn thúcaigvlpx rừinubng rậqnvum Huyềdahfn thúcaig Thúcaigfzwjơvkilng? Từinubcaigc nàopvto màopvt Huyềdahfn thúcaig bắlsgvt đydfsswzdu quảwtgvn việcugsc bêaovzn ngoàopvti vậqnvuy? Lãdqlvo phu khuyêaovzn nhịobnj vịobnj mộfxent câtidfu khôbrbyng nêaovzn quảwtgvn việcugsc khôbrbyng đydfsâtidfu cũxqxwng đydfsinubng quảwtgvn quáfomj nhiềdahfu, nếbrygu khôbrbyng cho dùgihbopvt hoàopvtng thúcaig củbmeaa cáfomjc ngưfzwjơvkili tớtidfi cũxqxwng khôbrbyng bảwtgvo vệcugs đydfsưfzwjetobc cáfomjc ngưfzwjơvkili đydfsâtidfu.”

Huyềdahfn Báfomjo cưfzwjpmmzi khổwqiy mộfxent tiếbrygng, Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly chưfzwja bao giờpmmzrcnhi vớtidfi bọcaign hắlsgvn phảwtgvi đydfsfzwji mặswzdt vớtidfi cưfzwjpmmzng đydfsobnjch nhưfzwj vậqnvuy, ngoàopvti gia tộfxenc Bắlsgvc Ảnmjdnh còlqswn córcnh mộfxent gia tộfxenc hỗmoya trợetob kia nữilnca.

“Huyềdahfn Báfomjo,” Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly khẽujzt chau màopvty, trầswzdm tưfzwj trong giâtidfy láfomjt, từinub trong nhẫlsgvn Huyềdahfn Linh lấajvqy ra mộfxent bìvlpxnh sứcbjrokwcm vềdahf phígkoka Huyềdahfn Báfomjo, nórcnhi: “Khôbrbyng chắlsgvc chắlsgvn làopvt phảwtgvi ba năfomjm, lầswzdn trưfzwjtidfc cáfomjc ngưfzwjơvkili đydfsãdqlv giúcaigp ta đydfsâtidfy làopvt đydfsrcnh ta đydfsáfomjp ứcbjrng vớtidfi ngưfzwjơvkili, thựeyhkc lựeyhkc củbmeaa cáfomjc ngưfzwjơvkili khôbrbyng córcnhfomjch nàopvto chốfzwjng lạeyhki đydfsưfzwjetobc bốfzwjn ngưfzwjpmmzi kia, cáfomjc ngưfzwjơvkili vẫlsgvn làopvtaovzn rờpmmzi khỏkmsbi nơvkili nàopvty.”


Đsyiqórcnhn lấajvqy bìvlpxnh ngọcaigc Huyềdahfn Báfomjo ngạeyhkc nhiêaovzn nhìvlpxn Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly khôbrbyng thểgfih ngờpmmz rằqamdng trong giâtidfy phúcaigt nàopvty nàopvtng ta lạeyhki córcnh quyếbrygt đydfsobnjnh nhưfzwj vậqnvuy.

Huyềdahfn Ưfxenng cũxqxwng vôbrbygihbng khiếbrygp sợetob sau đydfsórcnh nhanh chórcnhng khôbrbyi phụhpfec tâtidfm trạeyhkng, bưfzwjtidfc nhanh tớtidfi phígkoka trưfzwjtidfc đydfscbjrng ngăfomjn trưfzwjtidfc mặswzdt Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly: “Từinub trưfzwjtidfc đydfsếbrygn giờpmmzdqlvo tửigksopvt ngưfzwjpmmzi trọcaigng lờpmmzi hứcbjra, đydfsãdqlv đydfsáfomjp ứcbjrng ba năfomjm thìvlpx nhấajvqt đydfsobnjnh córcnh thểgfih bảwtgvo vệcugs tốfzwjt cho ngưfzwjơvkili trong ba năfomjm, nếbrygu thấajvqy nguy hiểgfihm liềdahfn bỏkmsb chạeyhky truyềdahfn đydfsếbrygn rừinubng rậqnvum Huyềdahfn thúcaigdqlvo tửigks lấajvqy gìvlpx đydfsgfih quảwtgvn lýnnpv thuộfxenc hạeyhk đydfsâtidfy?”

“Ngũxqxw đydfscugs…”Huyềdahfn Báfomjo nao nao, đydfsãdqlv đydfseyhkt đydfsưfzwjetobc đydfsan dưfzwjetobc thưfzwjơvkilng thếbryg củbmeaa hắlsgvn córcnh thểgfih chữilnca khỏkmsbi rồrcnhi, cũxqxwng khôbrbyng cầswzdn phảwtgvi xem vàopvto cuộfxenc chiếbrygn nàopvty, nhưfzwjng….

“Ngũxqxw đydfscugsrcnhi khôbrbyng sai, Huyềdahfn thúcaig chúcaigng ta kháfomjc biệcugst vớtidfi con ngưfzwjpmmzi làopvtvlpx chúcaigng ta đydfsdahfu hếbrygt lòlqswng tuâtidfn thủbmea hứcbjra hẹsyiqn, cho dùgihbrcnh trảwtgv giáfomj bằqamdng tígkoknh mạeyhkng cũxqxwng sẽujzt khôbrbyng huỷbmea.”

Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly nởvlpx nụhpfefzwjpmmzi vui mừinubng, hai têaovzn Huyềdahfn thúcaigopvty khôbrbyng làopvtm nàopvtng thấajvqt vọcaigng, nhưfzwjng màopvt lầswzdn nàopvty nàopvtng khôbrbyng nắlsgvm chắlsgvc cơvkil hộfxeni córcnh thểgfih thoáfomjt thâtidfn cho nêaovzn hàopvtnh đydfsfxenng vừinuba rồrcnhi khôbrbyng hềdahfrcnh ýnnpv thăfomjm dòlqsw. Cho dùgihb Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly nàopvtng khôbrbyng phảwtgvi làopvt ngưfzwjpmmzi tốfzwjt nhưfzwjng cũxqxwng khôbrbyng muốfzwjn làopvtm liêaovzn luỵcaig ngưfzwjpmmzi vôbrby tộfxeni.

“Hừinub, nếbrygu cáfomjc ngưfzwjơvkili muốfzwjn chếbrygt lãdqlvo phu córcnh thểgfih đydfsưfzwja tiễciocn cáfomjc ngưfzwjơvkili mộfxent đydfsoạeyhkn đydfsưfzwjpmmzng!” Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi hừinub lạeyhknh mộfxent tiếbrygng, mộfxent tầswzdng hàopvto quang màopvtu vàopvtng lạeyhki bao phủbmea nắlsgvm đydfsajvqm, ngay sau đydfsórcnh mấajvqy ngưfzwjpmmzi kháfomjc cũxqxwng xuấajvqt ra binh khígkok bao vậqnvuy huynh đydfscugs Huyềdahfn Báfomjo. Bởvlpxi vìvlpx Huyềdahfn Báfomjo vàopvt Huyềdahfn Ưfxenng thuộfxenc vềdahf rừinubng rậqnvum Huyềdahfn thúcaigaovzn bọcaign hắlsgvn cũxqxwng khôbrbyng cầswzdn phảwtgvi cốfzwj kịobnj đydfsiềdahfu gìvlpx.

“Lụhpfec trưfzwjvlpxng lãdqlvo, hai Huyềdahfn thúcaigopvty chúcaigng ta sẽujzt đydfsfzwji phórcnh, ngưfzwjơvkili hãdqlvy giáfomjo huấajvqn xúcaig nha đydfsswzdu càopvtn quấajvqy kia thậqnvut mạeyhknh tay vàopvto, nhớtidfhdzkfzwju lạeyhki mộfxent mạeyhkng làopvt đydfsưfzwjetobc.” Bắlsgvc Ảnmjdnh Dưfzwjơvkilng éokwcp hai thúcaig vềdahf phígkoka sau, hưfzwjtidfng vềdahf phígkoka Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly vàopvt Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi phâtidfn phórcnh mộfxent tiếbrygng.

fzwjpmmzi âtidfm hiểgfihm, Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi bưfzwjtidfc vềdahf phígkoka Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly, trong mắlsgvt xoẹsyiqt qua hàopvtn ýnnpv: “Xúcaig nha đydfsswzdu, lãdqlvo phu sẽujzt cho ngưfzwjơvkili biếbrygt đydfslsgvc tộfxeni vớtidfi lãdqlvo phu sẽujztrcnh kếbrygt cụhpfec nhưfzwj thếbrygopvto!”

“Tiểgfihu Ly nhi!”

Nộfxeni tâtidfm Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn đydfsau xórcnht, nhanh châtidfn chạeyhky vềdahf phígkoka Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly nhưfzwjng tốfzwjc đydfsfxen củbmeaa hắlsgvn vẫlsgvn chậqnvum hơvkiln Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi.

“Oanh!”

Nắlsgvm đydfsajvqm uy lựeyhkc bay tớtidfi lồrcnhng ngựeyhkc Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly, lậqnvup tứcbjrc thâtidfn thểgfihopvtng nhưfzwj diềdahfu đydfscbjrt dâtidfy, bay ra ngoàopvti đydfshpfeng vàopvto górcnhc tưfzwjpmmzng thậqnvut mạeyhknh rồrcnhi mộfxent dòlqswng máfomju tràopvto ra ởvlpxfzwjtidfi thâtidfn thểgfihopvtng, nởvlpx ra mộfxent đydfsfomj huyếbrygt hoa xinh đydfssyiqp.

Lầswzdn nàopvty khôbrbyng phảwtgvi làopvtopvtng khôbrbyng néokwcopvtfomjn bảwtgvn làopvtokwc khôbrbyng kịobnjp. Thựeyhkc lựeyhkc, quảwtgv nhiêaovzn làopvt thựeyhkc lựeyhkc chưfzwja đydfsbmea mạeyhknh, nếbrygu nhưfzwjopvtng córcnh thựeyhkc lựeyhkc củbmeaa kiếbrygp trưfzwjtidfc sao córcnh thểgfih bịobnjcbjrc hiếbrygp nhưfzwj thếbrygopvty?

“Tiểgfihu Ly nhi!”

“Tiểgfihu thưfzwj!”

Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn vàopvtfomjng đydfsrcnhng thờpmmzi hôbrby to, chợetobt thấajvqy Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi đydfsang đydfsếbrygn gầswzdn Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly, thầswzdn sắlsgvc Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn biếbrygn đydfswqiyi: “Dừinubng tay! Ta theo cáfomjc ngưfzwjơvkili trởvlpx vềdahf nhưfzwjng khôbrbyng đydfsưfzwjetobc phéokwcp tổwqiyn thưfzwjơvkilng nàopvtng nữilnca,nếbrygu khôbrbyng ta khôbrbyng ngạeyhki vĩhdzknh viễciocn khôbrbyng vềdahfvkili đydfsórcnh nữilnca!”

fzwjtidfc châtidfn đydfsfxent ngộfxent dừinubng lạeyhki, Bắlsgvc Ảnmjdnh Đsyiqrcnhi lạeyhknh lùgihbng nhìvlpxn Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly, khôbrbyng khỏkmsbi nởvlpx nụhpfefzwjpmmzi mỉqnvua mai, mộfxent chưfzwjvlpxng kia củbmeaa mìvlpxnh chắlsgvc chắlsgvn đydfsãdqlv lấajvqy nửigksa mạeyhkng nàopvtng ta.

“Đsyiqi thôbrbyi!”

Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn đydfsãdqlv ra quyếbrygt đydfsobnjnh, Bắlsgvc Ảnmjdnh Dưfzwjơvkilng vàopvt hai ngưfzwjpmmzi kia cũxqxwng khôbrbyng dâtidfy dưfzwja vớtidfi huynh đydfscugs Huyềdahfn Báfomjo nữilnca, quay ngưfzwjpmmzi vềdahf phígkoka Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn, vềdahf phầswzdn Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly bọcaign hắlsgvn cũxqxwng chỉqnvu liếbrygc nhìvlpxn qua mộfxent cáfomji.

“Tưfzwjtidfng quâtidfn, ngưfzwjpmmzi thậqnvut sựeyhk phảwtgvi rờpmmzi đydfsi?”

aovzn tai truyềdahfn tớtidfi thanh âtidfm củbmeaa Lăfomjng, Bắlsgvc Ảnmjdnh Thầswzdn làopvtm nhưfzwj khôbrbyng chúcaig ýnnpv, hai tay nắlsgvm chặswzdt, đydfsau lòlqswng nhìvlpxn thiếbrygu nữilnc bịobnj quăfomjng ởvlpxrcnhc tưfzwjpmmzng, tầswzdm mắlsgvt bắlsgvt buộfxenc thu lạeyhki theo bốfzwjn ngưfzwjpmmzi kia bưfzwjtidfc ra khỏkmsbi phủbmeafzwjtidfng quâtidfn.

Sau khi năfomjm ngưfzwjpmmzi kia sắlsgvp bưfzwjtidfc đydfsếbrygn cửigksa, đydfsfxent nhiêaovzn córcnh luồrcnhng khígkok tứcbjrc cựeyhkc nòlqswng từinub phígkoka sau đydfsáfomjnh tớtidfi, theo sau đydfsórcnhopvt mộfxent thanh âtidfm lạeyhknh nhưfzwjfomjng; “Ta còlqswn chưfzwja chếbrygt, ai cho phéokwcp cáfomjc ngưfzwjơvkili rờpmmzi đydfsi?”

Mọcaigi ngưfzwjpmmzi quay đydfsswzdu lạeyhki sau đydfsórcnhfomj hốfzwjc miệcugsng đydfsswzdy khiếbrygp sợetob nhìvlpxn cảwtgvnh trưfzwjtidfc mắlsgvt, mặswzdt mũxqxwi ai cũxqxwng ngâtidfy ngốfzwjc đydfscbjrng nguyêaovzn tạeyhki chỗmoya.

Chỉqnvu thấajvqy thiếbrygu nữilnc kia chậqnvum rãdqlvi dựeyhka vàopvto tưfzwjpmmzng từinub từinub đydfscbjrng dậqnvuy, trêaovzn ngưfzwjpmmzi bốfzwjc lêaovzn hoảwtgv diễciocm, tórcnhc đydfsen theo ngọcaign lửigksa màopvt đydfsong đydfsưfzwja, cảwtgvm giáfomjc vôbrbygihbng hoa lệcugs, màopvt sau lưfzwjng thiếbrygu nữilnc tựeyhka hồrcnh nhưfzwjrcnh đydfsôbrbyi cáfomjnh hoảwtgv diễciocm, ngay cảwtgv phủbmeafzwjtidfng quâtidfn nhiệcugst đydfsfxen đydfsang dầswzdn nórcnhng lêaovzn.

Mọcaigi ngưfzwjpmmzi chưfzwja kịobnjp hoàopvtn hồrcnhn thìvlpx trêaovzn ngưfzwjpmmzi Dạeyhk Nhưfzwjetobc Ly truyềdahfn tớtidfi thanh âtidfm tàopvtn khốfzwjc: “Làopvtaovzn hỗmoyan đydfswtgvn nàopvto dáfomjm làopvtm chủbmea nhâtidfn lãdqlvo tửigks bịobnj thưfzwjơvkilng? Muốfzwjn chếbrygt!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.