Thay Chị Lấy Chồng

Chương 482 : Em có hận anh không?

    trước sau   
pqfl Trọkluong Mạsuscnh nhìkluon tôhqnli, trong ájyjinh mắpxwxt củytbma ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng làtvkf vẻnlod lạsuscnh nhạsusct.

Đwqfuólkdgtvkf kiểgjhlu cảssnpm giájyjic nhưtipm đvmewpasky tôhqnli ra xa ngàtvkfn dặevnkm.

kluo Thiểgjhlm Thiểgjhlm, tôhqnli cũwttung khôhqnlng quan tâcrzqm quájyji nhiềrfjou, tôhqnli kéfdtto cájyjinh tay củytbma anh ấlhgay, chủytbm đvmewzrhgng tỏlkdg ýpqfl thâcrzqn thiệyrpzn: “Em xin lỗearyi, làtvkf em khôhqnlng đvmewúcttxng, sau nàtvkfy em sẽnlod khôhqnlng đvmewếtvkfn quájyjin bar nữjshla, mong anh tha thứyfsf cho em.”

pqfl Trọkluong Mạsuscnh nhìkluon tôhqnli nhưtipmng khôhqnlng nólkdgi gìkluo.

hqnli khôhqnlng biếtvkft anh ấlhgay cólkdg ýpqflkluo.

hqnli yêfjqun lặevnkng chăhajrm chúcttx nhìkluon anh ấlhgay, nhấlhgat thờybzji cũwttung khôhqnlng biếtvkft làtvkfm sao mớyfsfi đvmewưtipmhajrc.




Anh ấlhgay còowkgn muốnlodn tôhqnli làtvkfm gìkluo nữjshla?

Lẽnlodtvkfo muốnlodn cólkdg quan hệyrpz vớyfsfi tôhqnli?

Chuyệyrpzn đvmewólkdgwttung cólkdg thểgjhl, vìkluo Thiểgjhlm Thiểgjhlm thìkluojyjii gìkluowttung cólkdg thểgjhl.

Trong lòowkgng tôhqnli suy nghĩyyew lung tung nhưtipmng đvmewãeoey hoàtvkfn toàtvkfn chuẩpaskn bịtvkftipmtipmjijtng sẵxyxon.

Mộzrhgt lájyjit sau Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh bỏlkdg nhẫqnsgn vàtvkfo trong túcttxi ájyjio, đvmewyfsfng dậlmhay rồhcyii nólkdgi vớyfsfi tôhqnli: “Đwqfui thôhqnli.”

“Đwqfuưtipmhajrc!”

hqnli tưtipmjijtng rằbgpung anh ấlhgay tha thứyfsf cho tôhqnli, vộzrhgi vàtvkfng đvmewi theo phízkiba sau ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng.

Anh ấlhgay ra ngoàtvkfi, tôhqnli cũwttung đvmewi theo.

Chúcttxng tôhqnli cùsuscng ngồhcyii lêfjqun xe củytbma anh ấlhgay.

Tuy đvmewãeoey qua mộzrhgt đvmewêfjqum nhưtipmng trêfjqun xe củytbma anh ấlhgay vẫqnsgn còowkgn mùsusci rưtipmhajru củytbma tốnlodi qua chưtipma tan hếtvkft.

hqnli thấlhgay hơebqmi ngạsusci.

Nhưtipmng tôhqnli cũwttung khôhqnlng nólkdgi.

pqfl Trọkluong Mạsuscnh khởjijti đvmewzrhgng xe, lájyjii xe rờybzji khỏlkdgi khu chung cưtipm, tôhqnli khôhqnlng nólkdgi gìkluo.




Xe chạsuscy đvmewưtipmhajrc mộzrhgt lúcttxc tôhqnli mớyfsfi chúcttx ýpqfl thấlhgay dưtipmybzjng nhưtipm khôhqnlng phảssnpi hưtipmyfsfng đvmewếtvkfn Cụocchc dâcrzqn chízkibnh. Tôhqnli đvmewzrhgt nhiêfjqun lạsusci căhajrng thẳkjcung, nhìkluon vềrfjo phízkiba Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh: “Giờybzj chúcttxng ta đvmewi đvmewâcrzqu?”

“Đwqfui đvmewólkdgn Thiểgjhlm Thiểgjhlm.”

Ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng nólkdgi chuyệyrpzn trong khi mắpxwxt nhìkluon thẳkjcung phízkiba trưtipmyfsfc, thậlmham chízkibowkgn khôhqnlng liếtvkfc nhìkluon tôhqnli.

“Đwqfui đvmewólkdgn Thiểgjhlm Thiểgjhlm?”

Vậlmhay làtvkf ýpqflkluo?

pqfl Trọkluong Mạsuscnh tậlmhap trung lájyjii xe, mộzrhgt lúcttxc sao mớyfsfi trảssnp lờybzji tôhqnli: “Đwqfuiềrfjou trịtvkf.”

“Đwqfuiềrfjou trịtvkf?”

“Sao, uốnlodng rưtipmhajru thàtvkfnh ngốnlodc luôhqnln rồhcyii àtvkf? Chỉowkg biếtvkft lặevnkp lạsusci lờybzji củytbma anh thôhqnli?”

Giờybzj khắpxwxc nàtvkfy giọkluong đvmewiệyrpzu, biểgjhlu cảssnpm, ájyjinh mắpxwxt củytbma Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh đvmewãeoey hoàtvkfn toàtvkfn khôhqnlng giốnlodng vẻnlod dịtvkfu dàtvkfng trưtipmyfsfc đvmewâcrzqy nữjshla.

lkdg lẽnlodtvkf do khôhqnlng đvmeweo mắpxwxt kízkibnh nêfjqun vẻnlod mặevnkt củytbma ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng cólkdg vẻnlod lạsuscnh lùsuscng rấlhgat rõrblh rệyrpzt.

hqnli vộzrhgi vàtvkfng lắpxwxc đvmewemmou: “Khôhqnlng phảssnpi anh nólkdgi trưtipmyfsfc hếtvkft chúcttxng ta…”

Lấlhgay giấlhgay chứyfsfng nhậlmhan trưtipmyfsfc mớyfsfi đvmewiềrfjou trịtvkf cho Thiểgjhlm Thiểgjhlm sao?

hqnli khôhqnlng nólkdgi hếtvkft, Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh nhếtvkfch khólkdge miệyrpzng lêfjqun, cưtipmybzji khẩpasky cólkdg vẻnlod chếtvkf giễxzifu: “Mộzrhgt ngưtipmybzji phụocch nữjshl uốnlodng rưtipmhajru say, ởjijt trưtipmyfsfc mặevnkt khólkdgc lólkdgc nólkdgi khôhqnlng muốnlodn lấlhgay tôhqnli, tôhqnli còowkgn cưtipmyfsfi côhqnl ta? Cuộzrhgc đvmewybzji củytbma tôhqnli vẫqnsgn chưtipma thấlhgat bạsusci đvmewếtvkfn mứyfsfc nàtvkfy.”




jyjii gìkluo?

hqnli ngồhcyii ởjijt ghếtvkf phụocchjyjii, nhìkluon Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh, trong đvmewemmou lặevnkp lạsusci lờybzji anh ấlhgay vừagmda nólkdgi, mấlhgap májyjiy môhqnli nhưtipmng nhấlhgat thờybzji khôhqnlng nólkdgi ra đvmewưtipmhajrc lờybzji nàtvkfo.

Vậlmhay làtvkf ýpqflkluo? Ýgdqztvkf anh ấlhgay khôhqnlng cưtipmyfsfi tôhqnli nữjshla, muốnlodn trựpqflc tiếtvkfp cứyfsfu Thiểgjhlm Thiểgjhlm?

hqnli cólkdg mộzrhgt chúcttxt khôhqnlng tin vàtvkfo tai củytbma mìkluonh, xájyjic nhậlmhan lạsusci: “Thậlmhat sao? Anh đvmewhcying ýpqfl khôhqnlng cưtipmyfsfi em, trựpqflc tiếtvkfp chữjshla bệyrpznh cho Thiểgjhlm Thiểgjhlm?”

Ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng khôhqnlng nólkdgi.

hqnli nhìkluon Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh, giờybzj khắpxwxc nàtvkfy tôhqnli cũwttung khôhqnlng hìkluonh dung đvmewưtipmhajrc tâcrzqm trạsuscng củytbma mìkluonh, chuyệyrpzn màtvkfkluonh trôhqnlng mong bấlhgay lâcrzqu cuốnlodi cùsuscng đvmewãeoey thàtvkfnh hiệyrpzn thựpqflc.

pqfl Trọkluong Mạsuscnh lájyjii xe, nhanh chólkdgng đvmewếtvkfn cửlzvaa nhàtvkf Tốnlodng Tuyếtvkft.

“Đwqfui đvmewi, đvmewưtipma thằbgpung béfdtt xuốnlodng đvmewâcrzqy, bâcrzqy giờybzj chúcttxng ta đvmewếtvkfn bệyrpznh việyrpzn, tôhqnli đvmewiềrfjou trịtvkf cho nólkdg.”

pqfl Trọkluong Mạsuscnh ngồhcyii trêfjqun ghếtvkfjyjii, ngay cảssnpcrzqy an toàtvkfn cũwttung khôhqnlng thájyjio ra.

wttung khôhqnlng cólkdg ýpqfl muốnlodn cùsuscng tôhqnli xuốnlodng xe.

Giờybzj phúcttxt nàtvkfy anh ấlhgay hoàtvkfn toàtvkfn khájyjic vớyfsfi anh ấlhgay trưtipmyfsfc đvmewâcrzqy.

Nhưtipmng nhưtipm vậlmhay lạsusci khiếtvkfn tôhqnli càtvkfng yêfjqun tâcrzqm hơebqmn.

tvkfhqnli cũwttung càtvkfng kízkibch đvmewzrhgng hơebqmn.




hqnli thájyjio dâcrzqy an toàtvkfn, nhanh chólkdgng vàtvkfo nhàtvkf. Tôhqnli vừagmda vàtvkfo thìkluo Liễxzifu Họkluoc Quâcrzqn đvmewãeoeylkdgi vớyfsfi tôhqnli: “Bàtvkf chủytbm, cậlmhau chủytbm nhỏlkdg lạsusci sốnlodt rồhcyii.”

“Khôhqnlng sao, sẽnlod khỏlkdgi nhanh thôhqnli!”

hqnli đvmewájyjip lạsusci, ngay cảssnp giàtvkfy cũwttung khôhqnlng thay đvmewãeoey lao thẳkjcung lêfjqun lầemmou.

tvkfo phòowkgng củytbma Thiểgjhlm Thiểgjhlm, thằbgpung béfdtt đvmewang nằbgpum ngủytbm trêfjqun giưtipmybzjng.

hqnli sờybzj trájyjin thằbgpung béfdtt, đvmewãeoey sốnlodt rấlhgat cao rồhcyii.

hqnli vộzrhgi vàtvkfng bếtvkf thằbgpung béfdttfjqun rồhcyii chạsuscy ra ngoàtvkfi, Liễxzifu Họkluoc Quâcrzqn đvmewi theo sau tôhqnli hỏlkdgi: “Bàtvkf chủytbm, côhqnl mang cậlmhau chủytbm nhỏlkdg đvmewi đvmewâcrzqu?”

“Đwqfuếtvkfn bệyrpznh việyrpzn.”

hqnli nólkdgi xong liềrfjon bếtvkf Thiểgjhlm Thiểgjhlm ra ngoàtvkfi.

Hiệyrpzn giờybzj thằbgpung béfdtt đvmewãeoeyjyjiu tuổgviui rồhcyii nêfjqun rấlhgat nặevnkng.

cttxc trưtipmyfsfc tôhqnli bếtvkf thằbgpung béfdtt đvmewi mấlhgay bưtipmyfsfc đvmewãeoey cảssnpm thấlhgay rấlhgat mệyrpzt, bâcrzqy giờybzjwttung khôhqnlng biếtvkft nólkdg bịtvkf bệyrpznh nêfjqun nhẹsyoncrzqn hơebqmn, hay làtvkfhqnli quájyjizkibch đvmewzrhgng vìkluo thằbgpung béfdtt sắpxwxp khỏlkdgi bệyrpznh nữjshla.

hqnli bếtvkf thằbgpung béfdtt đvmewi mộzrhgt mạsuscch từagmd trêfjqun lầemmou đvmewếtvkfn xe màtvkf khôhqnlng cảssnpm thấlhgay mệyrpzt mộzrhgt chúcttxt nàtvkfo cảssnp.

Bởjijti vìkluo phảssnpi ôhqnlm Thiểgjhlm Thiểgjhlm nêfjqun chúcttxng tôhqnli ngồhcyii ởjijt ghếtvkf sau củytbma xe.

Thiểgjhlm Thiểgjhlm bịtvkf sốnlodt rấlhgat cao, tôhqnli sờybzjtipmng thằbgpung béfdtt thấlhgay cựpqflc kỳetydlkdgng.




Bởjijti vìkluo bịtvkf sốnlodt mấlhgay lầemmon nêfjqun cơebqm thểgjhl củytbma Thiểgjhlm Thiểgjhlm càtvkfng ngàtvkfy càtvkfng khôhqnlng tốnlodt, bâcrzqy giờybzj bịtvkf sốnlodt làtvkf cảssnp ngưtipmybzji giốnlodng nhưtipm củytbm cảssnpi héfdtto vậlmhay, khôhqnlng cólkdg mộzrhgt chúcttxt sinh lựpqflc nàtvkfo.

yrpz trêfjqun xe, tôhqnli ôhqnlm thằbgpung béfdtt trong lòowkgng, nhìkluon xe chạsuscy vềrfjo phízkiba trưtipmyfsfc màtvkf trong lòowkgng hếtvkft sứyfsfc kízkibch đvmewzrhgng.

Khôhqnlng biếtvkft tạsusci sao giờybzj phúcttxt nàtvkfy tôhqnli vôhqnlsuscng tin tưtipmjijtng Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh, tôhqnli tin anh ấlhgay hơebqmi lạsuscnh nhạsusct vớyfsfi tôhqnli nhưtipm vậlmhay nhưtipmng nhấlhgat đvmewtvkfnh sẽnlod giúcttxp tôhqnli cứyfsfu chữjshla cho Thiểgjhlm Thiểgjhlm.

yrpz trêfjqun xe, Thiểgjhlm Thiểgjhlm vẫqnsgn luôhqnln nhắpxwxm hờybzj mắpxwxt, nhìkluon cólkdg vẻnlod hếtvkft sứyfsfc tộzrhgi nghiệyrpzp.

Chiếtvkfc xe nhanh chólkdgng chạsuscy đvmewếtvkfn bệyrpznh việyrpzn Trọkluong Mạsuscnh.

Khi xe dừagmdng hẳkjcun lạsusci, tôhqnli mởjijt cửlzvaa xe ra, khôhqnlng đvmewtvkfnh đvmewgjhlpqfl Trọkluong Mạsuscnh giúcttxp tôhqnli màtvkf muốnlodn tựpqflkluonh bếtvkf Thiểgjhlm Thiểgjhlm đvmewếtvkfn phòowkgng bệyrpznh.

Nhưtipmng tôhqnli vừagmda xuốnlodng xe thìkluopqfl Trọkluong Mạsuscnh đvmewãeoey xuốnlodng xe từagmd vịtvkf trízkib ghếtvkfjyjii đvmewi vòowkgng qua, nólkdgi mộzrhgt câcrzqu: “Đwqfuưtipma thằbgpung béfdtt cho tôhqnli.”

Sau đvmewólkdg anh ấlhgay liềrfjon ôhqnlm lấlhgay Thiểgjhlm Thiểgjhlm trong lòowkgng tôhqnli.

cttxc nàtvkfy Thiểgjhlm Thiểgjhlm đvmewãeoeyebqmi mơebqmtvkfng do bịtvkf sốnlodt, thằbgpung béfdttfdtt mởjijt mắpxwxt ra nhìkluon thấlhgay Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh, khólkdge miệyrpzng mớyfsfi hơebqmi mỉowkgm cưtipmybzji, gọkluoi mộzrhgt tiếtvkfng: “Chúcttxpqfl.”

pqfl Trọkluong Mạsuscnh vốnlodn dĩyyew vẻnlod mặevnkt vẫqnsgn cólkdg mộzrhgt chúcttxt lạsuscnh lùsuscng, nghe thấlhgay Thiểgjhlm Thiểgjhlm gọkluoi anh ấlhgay mớyfsfi hơebqmi cúcttxi xuốnlodng nhìkluon, nởjijt nụocchtipmybzji dịtvkfu dàtvkfng giốnlodng nhưtipm mọkluoi khi, gậlmhat đvmewemmou: “Ngoan nhéfdtt, sẽnlod chữjshla bệyrpznh cho chájyjiu nhanh thôhqnli.”

Anh ấlhgay nólkdgi xong liềrfjon bếtvkf Thiểgjhlm Thiểgjhlm vàtvkfo bệyrpznh việyrpzn, tôhqnli đvmewi theo phízkiba sau.

pqfl Trọkluong Mạsuscnh bếtvkf Thiểgjhlm Thiểgjhlm đvmewi thẳkjcung vàtvkfo phòowkgng bệyrpznh VIP củytbma bệyrpznh việyrpzn, ởjijt đvmewâcrzqy cólkdg rấlhgat nhiềrfjou májyjiy mólkdgc thiếtvkft bịtvkf đvmewãeoey đvmewưtipmhajrc đvmewevnkt sẵxyxon, còowkgn cólkdg hai ba y tájyji đvmewyfsfng chờybzj.

Ngưtipmybzji vừagmda vàtvkfo trong làtvkf tấlhgat cảssnpjyjiy mólkdgc đvmewrfjou đvmewưtipmhajrc bậlmhat lêfjqun cho anh ấlhgay.

hqnli nhìkluon thấlhgay Lýpqfl Trọkluong Mạsuscnh lấlhgay kim tiêfjqum, đvmewízkibch thâcrzqn rúcttxt mộzrhgt ốnlodng thuốnlodc màtvkfu trắpxwxng trong mộzrhgt lọkluo thuốnlodc nhỏlkdgtvkfu trắpxwxng, sau đvmewólkdg tiêfjqum vàtvkfo trong bìkluonh truyềrfjon dịtvkfch.

Sau đvmewólkdg anh ấlhgay mớyfsfi dặevnkn y tájyji cắpxwxm kim cho Thiểgjhlm Thiểgjhlm.

Thiểgjhlm Thiểgjhlm rấlhgat ngoan, lúcttxc cắpxwxm kim thằbgpung béfdtt nhìkluon vềrfjo phízkiba tôhqnli nólkdgi: “Mẹsyon, con khôhqnlng đvmewau.”

Tuy nólkdgi vậlmhay nhưtipmng thằbgpung béfdtt vẫqnsgn hơebqmi nhízkibu màtvkfy.

hqnli quỳetyd mộzrhgt gốnlodi xuốnlodng, nắpxwxm bàtvkfn tay còowkgn lạsusci củytbma Thiểgjhlm Thiểgjhlm nólkdgi: “Thiểgjhlm Thiểgjhlm, sẽnlod khỏlkdgi nhanh thôhqnli, sẽnlod khỏlkdgi nhanh thôhqnli, con sắpxwxp hếtvkft bệyrpznh rồhcyii.”

Thiểgjhlm Thiểgjhlm gậlmhat đvmewemmou: “Vâcrzqng, nhưtipm vậlmhay thìkluo con cólkdg thểgjhl đvmewếtvkfn nhàtvkf trẻnlod rồhcyii chứyfsf?”

“Đwqfuúcttxng vậlmhay.”

hqnli gậlmhat đvmewemmou khẳkjcung đvmewtvkfnh.

Đwqfuhajri khi làtvkfm xong tấlhgat cảssnp, tôhqnli vàtvkfpqfl Trọkluong Mạsuscnh ra khỏlkdgi phòowkgng bệyrpznh, đvmewyfsfng ởjijtfjqun ngoàtvkfi vájyjich tưtipmybzjng kízkibnh nhìkluon tìkluonh hìkluonh trong phòowkgng bệyrpznh.

Chúcttxng tôhqnli đvmewyfsfng song song.

“Tạsusci sao?”

hqnli mởjijt miệyrpzng nólkdgi trưtipmyfsfc.

hqnli hiểgjhlu cho dùsuschqnli khôhqnlng nólkdgi rõrblh thìkluo chắpxwxc hẳkjcun anh ấlhgay cũwttung biếtvkft, câcrzqu tạsusci sao nàtvkfy củytbma tôhqnli làtvkf đvmewang hỏlkdgi vềrfjo đvmewiềrfjou gìkluo.

fjqun cạsuscnh tôhqnli nhanh chólkdgng truyềrfjon đvmewếtvkfn giọkluong nólkdgi củytbma ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng, anh ấlhgay khôhqnlng trảssnp lờybzji màtvkf hỏlkdgi mộzrhgt câcrzqu khájyjic: “Em cólkdg hậlmhan anh khôhqnlng?”

“Hậlmhan.”

Trưtipmyfsfc khi trảssnp lờybzji tôhqnli vẫqnsgn do dựpqfl mộzrhgt chúcttxt.

susc sao thìkluo Thiểgjhlm Thiểgjhlm vừagmda mớyfsfi vàtvkfo nằbgpum việyrpzn.

Nhưtipmng màtvkflkdgi khôhqnlng hậlmhan thìkluo chẳkjcung phảssnpi làtvkf quájyji giàtvkf mồhcyim cãeoeyi lájyjio sao?

Anh ấlhgay đvmewãeoeytvkfm nhiềrfjou nhưtipm vậlmhay, sao tôhqnli cólkdg thểgjhl khôhqnlng hậlmhan anh ấlhgay đvmewưtipmhajrc.

Nghe thấlhgay câcrzqu trảssnp lờybzji củytbma tôhqnli, ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng bêfjqun cạsuscnh khẽnlodtipmybzji mộzrhgt tiếtvkfng, khôhqnlng biếtvkft tiếtvkfng cưtipmybzji khẽnlodtvkfy làtvkf đvmewang cưtipmybzji cájyjii gìkluo. Tôhqnli khôhqnlng quay đvmewemmou, cũwttung khôhqnlng nhìkluon rõrblh vẻnlod mặevnkt củytbma anh ấlhgay.

Chỉowkgtvkfhqnli nghe thấlhgay mộzrhgt câcrzqu nólkdgi củytbma ngưtipmybzji đvmewàtvkfn ôhqnlng ấlhgay.

Mộzrhgt câcrzqu nólkdgi màtvkf trưtipmyfsfc giờybzjhqnli chưtipma từagmdng nghĩyyew anh ấlhgay sẽnlodlkdgi.

Anh ấlhgay nólkdgi: “Xin lỗearyi em.”

Đwqfukluoc trêfjqun APP MÊgjhljfzlNH TRUYỆmdmuN thêfjqum nhiềrfjou nộzrhgi dung hấlhgap dẫqnsgn!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.