Thay Chị Lấy Chồng

Chương 482 : Em có hận anh không?

    trước sau   
poxa Trọkmufng Mạreccnh nhìikzin tôrwobi, trong áiyhfnh mắquyst củknkia ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng lànrry vẻudij lạreccnh nhạrecct.

Đebadólrywnrry kiểtxrsu cảhalcm giáiyhfc nhưzpbe đafuuerbiy tôrwobi ra xa ngànrryn dặtgwjm.

ikzi Thiểtxrsm Thiểtxrsm, tôrwobi cũvzbing khôrwobng quan tâiccrm quáiyhf nhiềwvytu, tôrwobi kébwwto cáiyhfnh tay củknkia anh ấdixpy, chủknki đafuubqwbng tỏsvgz ýpoxa thâiccrn thiệebadn: “Em xin lỗydmwi, lànrry em khôrwobng đafuuúchrsng, sau nànrryy em sẽxwzg khôrwobng đafuuếxwzgn quáiyhfn bar nữrwrna, mong anh tha thứlxdk cho em.”

poxa Trọkmufng Mạreccnh nhìikzin tôrwobi nhưzpbeng khôrwobng nólrywi gìikzi.

rwobi khôrwobng biếxwzgt anh ấdixpy cólryw ýpoxaikzi.

rwobi yêtgwjn lặtgwjng chăbrkqm chúchrs nhìikzin anh ấdixpy, nhấdixpt thờqluci cũvzbing khôrwobng biếxwzgt lànrrym sao mớkcspi đafuuưzpbeipqic.




Anh ấdixpy còhalcn muốwvytn tôrwobi lànrrym gìikzi nữrwrna?

Lẽxwzgnrryo muốwvytn cólryw quan hệebad vớkcspi tôrwobi?

Chuyệebadn đafuuólrywvzbing cólryw thểtxrs, vìikzi Thiểtxrsm Thiểtxrsm thìikziiyhfi gìikzivzbing cólryw thểtxrs.

Trong lòhalcng tôrwobi suy nghĩnrry lung tung nhưzpbeng đafuuãwuqd hoànrryn toànrryn chuẩerbin bịxrqfzpbezpberwobng sẵogoln.

Mộbqwbt láiyhft sau Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh bỏsvgz nhẫikzin vànrryo trong túchrsi áiyhfo, đafuulxdkng dậxtjoy rồbrszi nólrywi vớkcspi tôrwobi: “Đebadi thôrwobi.”

“Đebadưzpbeipqic!”

rwobi tưzpberwobng rằdsxong anh ấdixpy tha thứlxdk cho tôrwobi, vộbqwbi vànrryng đafuui theo phísvgza sau ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng.

Anh ấdixpy ra ngoànrryi, tôrwobi cũvzbing đafuui theo.

Chúchrsng tôrwobi cùnojung ngồbrszi lêtgwjn xe củknkia anh ấdixpy.

Tuy đafuuãwuqd qua mộbqwbt đafuuêtgwjm nhưzpbeng trêtgwjn xe củknkia anh ấdixpy vẫikzin còhalcn mùnojui rưzpbeipqiu củknkia tốwvyti qua chưzpbea tan hếxwzgt.

rwobi thấdixpy hơbwwti ngạrecci.

Nhưzpbeng tôrwobi cũvzbing khôrwobng nólrywi.

poxa Trọkmufng Mạreccnh khởrwobi đafuubqwbng xe, láiyhfi xe rờqluci khỏsvgzi khu chung cưzpbe, tôrwobi khôrwobng nólrywi gìikzi.




Xe chạreccy đafuuưzpbeipqic mộbqwbt lúchrsc tôrwobi mớkcspi chúchrs ýpoxa thấdixpy dưzpbeqlucng nhưzpbe khôrwobng phảhalci hưzpbekcspng đafuuếxwzgn Cụlrywc dâiccrn chísvgznh. Tôrwobi đafuubqwbt nhiêtgwjn lạrecci căbrkqng thẳefkcng, nhìikzin vềwvyt phísvgza Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh: “Giờqluc chúchrsng ta đafuui đafuuâiccru?”

“Đebadi đafuuólrywn Thiểtxrsm Thiểtxrsm.”

Ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng nólrywi chuyệebadn trong khi mắquyst nhìikzin thẳefkcng phísvgza trưzpbekcspc, thậxtjom chísvgzhalcn khôrwobng liếxwzgc nhìikzin tôrwobi.

“Đebadi đafuuólrywn Thiểtxrsm Thiểtxrsm?”

Vậxtjoy lànrry ýpoxaikzi?

poxa Trọkmufng Mạreccnh tậxtjop trung láiyhfi xe, mộbqwbt lúchrsc sao mớkcspi trảhalc lờqluci tôrwobi: “Đebadiềwvytu trịxrqf.”

“Đebadiềwvytu trịxrqf?”

“Sao, uốwvytng rưzpbeipqiu thànrrynh ngốwvytc luôrwobn rồbrszi ànrry? Chỉbwwt biếxwzgt lặtgwjp lạrecci lờqluci củknkia anh thôrwobi?”

Giờqluc khắquysc nànrryy giọkmufng đafuuiệebadu, biểtxrsu cảhalcm, áiyhfnh mắquyst củknkia Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh đafuuãwuqd hoànrryn toànrryn khôrwobng giốwvytng vẻudij dịxrqfu dànrryng trưzpbekcspc đafuuâiccry nữrwrna.

lryw lẽxwzgnrry do khôrwobng đafuueo mắquyst kísvgznh nêtgwjn vẻudij mặtgwjt củknkia ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng cólryw vẻudij lạreccnh lùnojung rấdixpt rõwuqd rệebadt.

rwobi vộbqwbi vànrryng lắquysc đafuubhebu: “Khôrwobng phảhalci anh nólrywi trưzpbekcspc hếxwzgt chúchrsng ta…”

Lấdixpy giấdixpy chứlxdkng nhậxtjon trưzpbekcspc mớkcspi đafuuiềwvytu trịxrqf cho Thiểtxrsm Thiểtxrsm sao?

rwobi khôrwobng nólrywi hếxwzgt, Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh nhếxwzgch khólrywe miệebadng lêtgwjn, cưzpbeqluci khẩerbiy cólryw vẻudij chếxwzg giễsdoxu: “Mộbqwbt ngưzpbeqluci phụlryw nữrwrn uốwvytng rưzpbeipqiu say, ởrwob trưzpbekcspc mặtgwjt khólrywc lólrywc nólrywi khôrwobng muốwvytn lấdixpy tôrwobi, tôrwobi còhalcn cưzpbekcspi côrwob ta? Cuộbqwbc đafuuqluci củknkia tôrwobi vẫikzin chưzpbea thấdixpt bạrecci đafuuếxwzgn mứlxdkc nànrryy.”




iyhfi gìikzi?

rwobi ngồbrszi ởrwob ghếxwzg phụlrywiyhfi, nhìikzin Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh, trong đafuubhebu lặtgwjp lạrecci lờqluci anh ấdixpy vừcssja nólrywi, mấdixpp máiyhfy môrwobi nhưzpbeng nhấdixpt thờqluci khôrwobng nólrywi ra đafuuưzpbeipqic lờqluci nànrryo.

Vậxtjoy lànrry ýpoxaikzi? Ýeoconrry anh ấdixpy khôrwobng cưzpbekcspi tôrwobi nữrwrna, muốwvytn trựjqnmc tiếxwzgp cứlxdku Thiểtxrsm Thiểtxrsm?

rwobi cólryw mộbqwbt chúchrst khôrwobng tin vànrryo tai củknkia mìikzinh, xáiyhfc nhậxtjon lạrecci: “Thậxtjot sao? Anh đafuubrszng ýpoxa khôrwobng cưzpbekcspi em, trựjqnmc tiếxwzgp chữrwrna bệebadnh cho Thiểtxrsm Thiểtxrsm?”

Ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng khôrwobng nólrywi.

rwobi nhìikzin Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh, giờqluc khắquysc nànrryy tôrwobi cũvzbing khôrwobng hìikzinh dung đafuuưzpbeipqic tâiccrm trạreccng củknkia mìikzinh, chuyệebadn mànrryikzinh trôrwobng mong bấdixpy lâiccru cuốwvyti cùnojung đafuuãwuqd thànrrynh hiệebadn thựjqnmc.

poxa Trọkmufng Mạreccnh láiyhfi xe, nhanh chólrywng đafuuếxwzgn cửeqqea nhànrry Tốwvytng Tuyếxwzgt.

“Đebadi đafuui, đafuuưzpbea thằdsxong bébwwt xuốwvytng đafuuâiccry, bâiccry giờqluc chúchrsng ta đafuuếxwzgn bệebadnh việebadn, tôrwobi đafuuiềwvytu trịxrqf cho nólryw.”

poxa Trọkmufng Mạreccnh ngồbrszi trêtgwjn ghếxwzgiyhfi, ngay cảhalciccry an toànrryn cũvzbing khôrwobng tháiyhfo ra.

vzbing khôrwobng cólryw ýpoxa muốwvytn cùnojung tôrwobi xuốwvytng xe.

Giờqluc phúchrst nànrryy anh ấdixpy hoànrryn toànrryn kháiyhfc vớkcspi anh ấdixpy trưzpbekcspc đafuuâiccry.

Nhưzpbeng nhưzpbe vậxtjoy lạrecci khiếxwzgn tôrwobi cànrryng yêtgwjn tâiccrm hơbwwtn.

nrryrwobi cũvzbing cànrryng kísvgzch đafuubqwbng hơbwwtn.




rwobi tháiyhfo dâiccry an toànrryn, nhanh chólrywng vànrryo nhànrry. Tôrwobi vừcssja vànrryo thìikzi Liễsdoxu Họkmufc Quâiccrn đafuuãwuqdlrywi vớkcspi tôrwobi: “Bànrry chủknki, cậxtjou chủknki nhỏsvgz lạrecci sốwvytt rồbrszi.”

“Khôrwobng sao, sẽxwzg khỏsvgzi nhanh thôrwobi!”

rwobi đafuuáiyhfp lạrecci, ngay cảhalc giànrryy cũvzbing khôrwobng thay đafuuãwuqd lao thẳefkcng lêtgwjn lầbhebu.

nrryo phòhalcng củknkia Thiểtxrsm Thiểtxrsm, thằdsxong bébwwt đafuuang nằdsxom ngủknki trêtgwjn giưzpbeqlucng.

rwobi sờqluc tráiyhfn thằdsxong bébwwt, đafuuãwuqd sốwvytt rấdixpt cao rồbrszi.

rwobi vộbqwbi vànrryng bếxwzg thằdsxong bébwwttgwjn rồbrszi chạreccy ra ngoànrryi, Liễsdoxu Họkmufc Quâiccrn đafuui theo sau tôrwobi hỏsvgzi: “Bànrry chủknki, côrwob mang cậxtjou chủknki nhỏsvgz đafuui đafuuâiccru?”

“Đebadếxwzgn bệebadnh việebadn.”

rwobi nólrywi xong liềwvytn bếxwzg Thiểtxrsm Thiểtxrsm ra ngoànrryi.

Hiệebadn giờqluc thằdsxong bébwwt đafuuãwuqdiyhfu tuổrwobi rồbrszi nêtgwjn rấdixpt nặtgwjng.

chrsc trưzpbekcspc tôrwobi bếxwzg thằdsxong bébwwt đafuui mấdixpy bưzpbekcspc đafuuãwuqd cảhalcm thấdixpy rấdixpt mệebadt, bâiccry giờqlucvzbing khôrwobng biếxwzgt nólryw bịxrqf bệebadnh nêtgwjn nhẹcstjiccrn hơbwwtn, hay lànrryrwobi quáiyhfsvgzch đafuubqwbng vìikzi thằdsxong bébwwt sắquysp khỏsvgzi bệebadnh nữrwrna.

rwobi bếxwzg thằdsxong bébwwt đafuui mộbqwbt mạreccch từcssj trêtgwjn lầbhebu đafuuếxwzgn xe mànrry khôrwobng cảhalcm thấdixpy mệebadt mộbqwbt chúchrst nànrryo cảhalc.

Bởrwobi vìikzi phảhalci ôrwobm Thiểtxrsm Thiểtxrsm nêtgwjn chúchrsng tôrwobi ngồbrszi ởrwob ghếxwzg sau củknkia xe.

Thiểtxrsm Thiểtxrsm bịxrqf sốwvytt rấdixpt cao, tôrwobi sờqluczpbeng thằdsxong bébwwt thấdixpy cựjqnmc kỳytwqlrywng.




Bởrwobi vìikzi bịxrqf sốwvytt mấdixpy lầbhebn nêtgwjn cơbwwt thểtxrs củknkia Thiểtxrsm Thiểtxrsm cànrryng ngànrryy cànrryng khôrwobng tốwvytt, bâiccry giờqluc bịxrqf sốwvytt lànrry cảhalc ngưzpbeqluci giốwvytng nhưzpbe củknki cảhalci hébwwto vậxtjoy, khôrwobng cólryw mộbqwbt chúchrst sinh lựjqnmc nànrryo.

rwrn trêtgwjn xe, tôrwobi ôrwobm thằdsxong bébwwt trong lòhalcng, nhìikzin xe chạreccy vềwvyt phísvgza trưzpbekcspc mànrry trong lòhalcng hếxwzgt sứlxdkc kísvgzch đafuubqwbng.

Khôrwobng biếxwzgt tạrecci sao giờqluc phúchrst nànrryy tôrwobi vôrwobnojung tin tưzpberwobng Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh, tôrwobi tin anh ấdixpy hơbwwti lạreccnh nhạrecct vớkcspi tôrwobi nhưzpbe vậxtjoy nhưzpbeng nhấdixpt đafuuxrqfnh sẽxwzg giúchrsp tôrwobi cứlxdku chữrwrna cho Thiểtxrsm Thiểtxrsm.

rwrn trêtgwjn xe, Thiểtxrsm Thiểtxrsm vẫikzin luôrwobn nhắquysm hờqluc mắquyst, nhìikzin cólryw vẻudij hếxwzgt sứlxdkc tộbqwbi nghiệebadp.

Chiếxwzgc xe nhanh chólrywng chạreccy đafuuếxwzgn bệebadnh việebadn Trọkmufng Mạreccnh.

Khi xe dừcssjng hẳefkcn lạrecci, tôrwobi mởrwob cửeqqea xe ra, khôrwobng đafuuxrqfnh đafuutxrspoxa Trọkmufng Mạreccnh giúchrsp tôrwobi mànrry muốwvytn tựjqnmikzinh bếxwzg Thiểtxrsm Thiểtxrsm đafuuếxwzgn phòhalcng bệebadnh.

Nhưzpbeng tôrwobi vừcssja xuốwvytng xe thìikzipoxa Trọkmufng Mạreccnh đafuuãwuqd xuốwvytng xe từcssj vịxrqf trísvgz ghếxwzgiyhfi đafuui vòhalcng qua, nólrywi mộbqwbt câiccru: “Đebadưzpbea thằdsxong bébwwt cho tôrwobi.”

Sau đafuuólryw anh ấdixpy liềwvytn ôrwobm lấdixpy Thiểtxrsm Thiểtxrsm trong lòhalcng tôrwobi.

chrsc nànrryy Thiểtxrsm Thiểtxrsm đafuuãwuqdbwwti mơbwwtnrryng do bịxrqf sốwvytt, thằdsxong bébwwtbwwt mởrwob mắquyst ra nhìikzin thấdixpy Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh, khólrywe miệebadng mớkcspi hơbwwti mỉbwwtm cưzpbeqluci, gọkmufi mộbqwbt tiếxwzgng: “Chúchrspoxa.”

poxa Trọkmufng Mạreccnh vốwvytn dĩnrry vẻudij mặtgwjt vẫikzin cólryw mộbqwbt chúchrst lạreccnh lùnojung, nghe thấdixpy Thiểtxrsm Thiểtxrsm gọkmufi anh ấdixpy mớkcspi hơbwwti cúchrsi xuốwvytng nhìikzin, nởrwob nụlrywzpbeqluci dịxrqfu dànrryng giốwvytng nhưzpbe mọkmufi khi, gậxtjot đafuubhebu: “Ngoan nhébwwt, sẽxwzg chữrwrna bệebadnh cho cháiyhfu nhanh thôrwobi.”

Anh ấdixpy nólrywi xong liềwvytn bếxwzg Thiểtxrsm Thiểtxrsm vànrryo bệebadnh việebadn, tôrwobi đafuui theo phísvgza sau.

poxa Trọkmufng Mạreccnh bếxwzg Thiểtxrsm Thiểtxrsm đafuui thẳefkcng vànrryo phòhalcng bệebadnh VIP củknkia bệebadnh việebadn, ởrwob đafuuâiccry cólryw rấdixpt nhiềwvytu máiyhfy mólrywc thiếxwzgt bịxrqf đafuuãwuqd đafuuưzpbeipqic đafuutgwjt sẵogoln, còhalcn cólryw hai ba y táiyhf đafuulxdkng chờqluc.

Ngưzpbeqluci vừcssja vànrryo trong lànrry tấdixpt cảhalciyhfy mólrywc đafuuwvytu đafuuưzpbeipqic bậxtjot lêtgwjn cho anh ấdixpy.

rwobi nhìikzin thấdixpy Lýpoxa Trọkmufng Mạreccnh lấdixpy kim tiêtgwjm, đafuuísvgzch thâiccrn rúchrst mộbqwbt ốwvytng thuốwvytc mànrryu trắquysng trong mộbqwbt lọkmuf thuốwvytc nhỏsvgznrryu trắquysng, sau đafuuólryw tiêtgwjm vànrryo trong bìikzinh truyềwvytn dịxrqfch.

Sau đafuuólryw anh ấdixpy mớkcspi dặtgwjn y táiyhf cắquysm kim cho Thiểtxrsm Thiểtxrsm.

Thiểtxrsm Thiểtxrsm rấdixpt ngoan, lúchrsc cắquysm kim thằdsxong bébwwt nhìikzin vềwvyt phísvgza tôrwobi nólrywi: “Mẹcstj, con khôrwobng đafuuau.”

Tuy nólrywi vậxtjoy nhưzpbeng thằdsxong bébwwt vẫikzin hơbwwti nhísvgzu mànrryy.

rwobi quỳytwq mộbqwbt gốwvyti xuốwvytng, nắquysm bànrryn tay còhalcn lạrecci củknkia Thiểtxrsm Thiểtxrsm nólrywi: “Thiểtxrsm Thiểtxrsm, sẽxwzg khỏsvgzi nhanh thôrwobi, sẽxwzg khỏsvgzi nhanh thôrwobi, con sắquysp hếxwzgt bệebadnh rồbrszi.”

Thiểtxrsm Thiểtxrsm gậxtjot đafuubhebu: “Vâiccrng, nhưzpbe vậxtjoy thìikzi con cólryw thểtxrs đafuuếxwzgn nhànrry trẻudij rồbrszi chứlxdk?”

“Đebadúchrsng vậxtjoy.”

rwobi gậxtjot đafuubhebu khẳefkcng đafuuxrqfnh.

Đebadipqii khi lànrrym xong tấdixpt cảhalc, tôrwobi vànrrypoxa Trọkmufng Mạreccnh ra khỏsvgzi phòhalcng bệebadnh, đafuulxdkng ởrwobtgwjn ngoànrryi váiyhfch tưzpbeqlucng kísvgznh nhìikzin tìikzinh hìikzinh trong phòhalcng bệebadnh.

Chúchrsng tôrwobi đafuulxdkng song song.

“Tạrecci sao?”

rwobi mởrwob miệebadng nólrywi trưzpbekcspc.

rwobi hiểtxrsu cho dùnojurwobi khôrwobng nólrywi rõwuqd thìikzi chắquysc hẳefkcn anh ấdixpy cũvzbing biếxwzgt, câiccru tạrecci sao nànrryy củknkia tôrwobi lànrry đafuuang hỏsvgzi vềwvyt đafuuiềwvytu gìikzi.

tgwjn cạreccnh tôrwobi nhanh chólrywng truyềwvytn đafuuếxwzgn giọkmufng nólrywi củknkia ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng, anh ấdixpy khôrwobng trảhalc lờqluci mànrry hỏsvgzi mộbqwbt câiccru kháiyhfc: “Em cólryw hậxtjon anh khôrwobng?”

“Hậxtjon.”

Trưzpbekcspc khi trảhalc lờqluci tôrwobi vẫikzin do dựjqnm mộbqwbt chúchrst.

noju sao thìikzi Thiểtxrsm Thiểtxrsm vừcssja mớkcspi vànrryo nằdsxom việebadn.

Nhưzpbeng mànrrylrywi khôrwobng hậxtjon thìikzi chẳefkcng phảhalci lànrry quáiyhf giànrry mồbrszm cãwuqdi láiyhfo sao?

Anh ấdixpy đafuuãwuqdnrrym nhiềwvytu nhưzpbe vậxtjoy, sao tôrwobi cólryw thểtxrs khôrwobng hậxtjon anh ấdixpy đafuuưzpbeipqic.

Nghe thấdixpy câiccru trảhalc lờqluci củknkia tôrwobi, ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng bêtgwjn cạreccnh khẽxwzgzpbeqluci mộbqwbt tiếxwzgng, khôrwobng biếxwzgt tiếxwzgng cưzpbeqluci khẽxwzgnrryy lànrry đafuuang cưzpbeqluci cáiyhfi gìikzi. Tôrwobi khôrwobng quay đafuubhebu, cũvzbing khôrwobng nhìikzin rõwuqd vẻudij mặtgwjt củknkia anh ấdixpy.

Chỉbwwtnrryrwobi nghe thấdixpy mộbqwbt câiccru nólrywi củknkia ngưzpbeqluci đafuuànrryn ôrwobng ấdixpy.

Mộbqwbt câiccru nólrywi mànrry trưzpbekcspc giờqlucrwobi chưzpbea từcssjng nghĩnrry anh ấdixpy sẽxwzglrywi.

Anh ấdixpy nólrywi: “Xin lỗydmwi em.”

Đebadkmufc trêtgwjn APP MÊikziakjyNH TRUYỆebadN thêtgwjm nhiềwvytu nộbqwbi dung hấdixpp dẫikzin!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.