Thay Chị Lấy Chồng

Chương 391 : Trừ khi cậu rời xa lý hào kiệt

    trước sau   
Trêuuran mạhdbyng, nhữhgldng lờvpghi chửnqbti rủthtua tôktfti ùgwrrn ùgwrrn kévbluo tớbrhui.

Con ngưpldavpghi đuggyuuran cuồlpwang, sựjqnr mấeeodt tísrqxch củthtua Tốzfxing Duyêuuran Minh, hôktftn lễhgld củthtua Lýpvajunxuo Kiệdnblt vàunxuabtgm Tuyềxerkn, vốzfxin làunxu thuộkltic vềxerkeerii chếpldat củthtua tôktfti.

hdbyc nàunxuy, thựjqnrc ra cựjqnrc kìnibw dễhgldunxung gom thàunxunh chứdjcang cứdjca hoàunxun chỉymgxnh.

Bởmjzwi vìnibw manh mốzfxii nàunxuy, tấeeodt cảdjca mọzlomi ngưpldavpghi đuggyxerku tin lờvpghi Phan Ngọzlomc nóbrhui.

Lạhdbyi cóbrhu luậifgkt sưplda chủthtu đuggyklting làunxum luậifgkt sưplda đuggyhdbyi diệdnbln cho Phan Ngọzlomc vàunxu Tốzfxing Cẩzlomm Dưpldaơvkiung, giúhdbyp bọzlomn họzlom tốzfxi tụlowyng.

hdbyc hai tay tôktfti run run nhìnibwn chuyệdnbln nàunxuy, mộkltit bàunxun tay đuggyưpldaa qua, trựjqnrc tiếpldap cưpldabrhup lấeeody đuggyiệdnbln thoạhdbyi củthtua tôktfti.


Ngẩzlomng đuggyrsonu, Đwbjvàunxuo Nhi đuggydjcang ởmjzw đuggyóbrhu, sắlphmc mặdplrt ngưpldang trọzlomng: “Đwbjvi thôktfti, đuggyi chỗchme kháeeric, vềxerk studio lúhdbyc trưpldabrhuc củthtua mìnibwnh, còwtiln may, mìnibwnh vẫvpghn chưpldaa trảdjca lạhdbyi.”

ktfti nhìnibwn Đwbjvàunxuo Nhi, trong lòwtilng cựjqnrc kìnibw áeeriy náeeriy, vàunxu sợwqnqylaji.

Nhìnibwn studio ngổlqyqn ngang trưpldabrhuc mắlphmt, giọzlomng tôktfti run run nóbrhui: “Xin lỗchmei, đuggyxerku làunxu tạhdbyi mìnibwnh.”

“Khôktftng liêuuran quan đuggyếpldan cậifgku!” Đwbjvàunxuo Nhi kiêuuran đuggydrnfnh nóbrhui, côktfteeody kévbluo lấeeody tôktfti: “Cậifgku ra ngoàunxui chờvpghnibwnh, mìnibwnh rúhdbyt ổlqyq cứdjcang máeeriy tísrqxnh ra đuggyãylaj.”

eeriy tísrqxnh đuggyãylaj hỏgxming rồlpwai, khôktftng dùgwrrng đuggyưpldawqnqc nữhglda.

ktfti vừqwnoa đuggyếpldan cửnqbta, mộkltit chiếpldac xe con màunxuu đuggygxmi liềxerkn chạhdbyy tớbrhui, dừqwnong ngay trưpldabrhuc cửnqbta.

Nhìnibwn thấeeody chiếpldac xe nàunxuy, trong lòwtilng tôktfti khẽdnbl run, khôktftng khỏgxmii lùgwrri vềxerk sau mộkltit bưpldabrhuc.

Nhưpldang rấeeodt nhanh, liềxerkn nhìnibwn thấeeody Khưpldaơvkiung Thanh mặdplrc áeerio khoáeeric lửnqbtng màunxuu đuggyen, đuggyi giàunxuy cao góbrhut từqwno trêuuran xe đuggyi xuốzfxing.

Nhìnibwn thấeeody tôktfti, lạhdbyi nhìnibwn thấeeody cảdjcanh cửnqbta phísrqxa sau tôktfti, ngâabtgy ngưpldavpghi: “Đwbjvâabtgy làunxu sao vậifgky?”

hdbyc nàunxuy, đuggyúhdbyng lúhdbyc Đwbjvàunxuo Nhi đuggyi từqwno trong ra, nhàunxun nhạhdbyt nóbrhui: “Chuyểxerkn nhàunxu.”

Khưpldaơvkiung Thanh đuggyi tớbrhui, đuggyhdbyi kháeerii nhìnibwn qua cửnqbta mộkltit chúhdbyt, khôktftng thoảdjcai máeerii nóbrhui: “Đwbjváeerim cưpldaabtgn mạhdbyng nàunxuy đuggyxerku làunxu đuggylpwa ngốzfxic! Ngưpldavpghi kháeeric nóbrhui thếpldaunxuo thìnibw tin thếplda đuggyóbrhu sao? Mìnibwnh còwtiln muốzfxin xem studio mộkltit chúhdbyt nữhglda!”

“Đwbjvúhdbyng lúhdbyc bọzlomn mìnibwnh muốzfxin đuggyếpldan studio trưpldabrhuc kia, cùgwrrng đuggyi khôktftng?” Đwbjvàunxuo Nhi hỏgxmii.

“Đwbjvi thôktfti, dùgwrr sao mìnibwnh cũlowyng rảdjcanh màunxu.”


Khưpldaơvkiung Thanh đuggylpwang ýpvaj.

Đwbjvàunxuo Nhi gọzlomi đuggyiệdnbln thoạhdbyi cho Vưpldaơvkiung Thanh Thanh trưpldabrhuc.

ktfti ngồlpwai xe củthtua Khưpldaơvkiung Thanh, Đwbjvàunxuo Nhi đuggyi trưpldabrhuc dẫvpghn đuggyưpldavpghng.

ktft trêuuran xe, tôktfti nóbrhui vớbrhui Khưpldaơvkiung Thanh: “Chịdrnf đuggyqwnong nóbrhui chuyệdnbln nàunxuy vớbrhui Ngôktft Tiếpldan An.”

ktfti sợwqnq anh ấeeody nóbrhui cho Lýpvajunxuo Kiệdnblt.

Mặdplrc dùgwrr xảdjcay ra chuyệdnbln lớbrhun nhưplda vậifgky, nhưpldang tôktfti vẫvpghn khôktftng mong Lýpvajunxuo Kiệdnblt nhúhdbyng tay vàunxuo, dùgwrr sao ngưpldavpghi phísrqxa sau giậifgkt dâabtgy chuyệdnbln nàunxuy, ngoàunxui Lâabtgm Tuyềxerkn ra, Lýpvaj Trọzlomng Mạhdbynh cũlowyng làunxu mốzfxii họzloma ngầrsonm.

Giờvpghpvajunxuo Kiệdnblt đuggyeeodu cùgwrrng 2 ngưpldavpghi bọzlomn họzlom, kếpldat quảdjca cuốzfxii cùgwrrng khẳvblung đuggydrnfnh làunxu anh chịdrnfu thiệdnblt.

Khưpldaơvkiung Thanh nhìnibwn tôktfti, ẩzlomn ýpvajabtgu xa nóbrhui: “Chịdrnf biếpldat rồlpwai, chuyệdnbln nàunxuy em tísrqxnh cứdjca giấeeodu Lýpvajunxuo Kiệdnblt mãylaji sao?”

“Dùgwrr sao rồlpwai cũlowyng sẽdnbl qua thôktfti.” Tôktfti nhìnibwn vềxerk phísrqxa trưpldabrhuc, kiêuuran đuggydrnfnh nóbrhui.

“Em chắlphmc chắlphmn?”

Khưpldaơvkiung Thanh láeerii xe, chỉymgx liếpldac qua nhìnibwn tôktfti mộkltit cáeerii.

ktfti kiêuuran đuggydrnfnh gậifgkt đuggyrsonu: “Ừklti, em coi nhưpldahdbyc nhỏgxmi, dưpldavpghng nhưpldabrhu rấeeodt nhiềxerku chuyệdnbln lớbrhun lớbrhun tàunxuy trờvpghi, nhưpldang sau đuggyóbrhu đuggyxerku qua đuggyi, thậifgkm chìnibw đuggyếpldan giờvpgh em còwtiln khôktftng nhớbrhu đuggyưpldawqnqc cóbrhu nhữhgldng chuyệdnbln gìnibw nữhglda.”

“Trưpldabrhuc kia chịdrnfunxum sao khôktftng pháeerit hiệdnbln em lạhdbyc quan nhưplda thếplda?” Khưpldaơvkiung Thanh liếpldac nhìnibwn tôktfti, bấeeodt lựjqnrc thởmjzwunxui mộkltit hơvkiui.


“Gặdplrp nhiềxerku chuyệdnbln rồlpwai, sẽdnbl lạhdbyc quan thôktfti.”

Thựjqnrc ra bâabtgy giờvpghktfti thấeeody may mắlphmn nhấeeodt làunxu Thiểxerkm Thiểxerkm khôktftng ởmjzw thàunxunh phốzfxipldanh An.

Nếpldau chuyệdnbln nàunxuy ảdjcanh hưpldamjzwng đuggyếpldan nóbrhu, thìnibw xong rồlpwai.

Đwbjvxerk khôktftng làunxum chậifgkm trễhgldktftng việdnblc, ởmjzw trêuuran đuggyưpldavpghng, tôktfti gọzlomi đuggyiệdnbln thoạhdbyi cho ngưpldavpghi bạhdbyn luôktftn giúhdbyp tôktfti lắlphmp máeeriy tísrqxnh trưpldabrhuc kia, nhờvpgh anh ấeeody mang tớbrhui 2 chiếpldac máeeriy tísrqxnh, sau đuggyóbrhu gửnqbti cho anh ấeeody đuggydrnfa chỉymgx studio cũlowy củthtua Đwbjvàunxuo Nhi.

Khi chúhdbyng tôktfti đuggyếpldan studio, ngưpldavpghi đuggyưpldaa máeeriy tísrqxnh cũlowyng đuggyãylaj tớbrhui cửnqbta, hộkltip đuggyjqnrng máeeriy tísrqxnh vàunxuunxun hìnibwnh đuggyưpldawqnqc đuggydplrt ởmjzw mộkltit bêuuran.

Nhìnibwn thấeeody tôktfti, mộkltit ngưpldavpghi trong họzlom chủthtu đuggyklting nóbrhui: “Côktft Sa, gầrsonn đuggyâabtgy côktftunxu nhâabtgn vậifgkt hot trêuuran mạhdbyng đuggyóbrhu.”

ktfti cóbrhu chúhdbyt bốzfxii rốzfxii.

Ngưpldavpghi kia lậifgkp tứdjcac nóbrhui: “Chỉymgxunxu chúhdbyng tôktfti tiếpldap xúhdbyc vớbrhui côktftabtgu nhưplda vậifgky, biếpldat côktftunxu ngưpldavpghi thếpldaunxuo, sẽdnbl khôktftng tin nhưpldang thứdjca trêuuran mạhdbyng kia.”

“Cảdjcam ơvkiun.”

Nghe lờvpghi anh ta nóbrhui, trong lòwtilng tôktfti tựjqnrpldang cóbrhu chúhdbyt cảdjcam kísrqxch.

Đwbjvàunxuo Nhi nhìnibwn qua thùgwrrng máeeriy tísrqxnh, cưpldavpghi nóbrhui: “Cậifgku cũlowyng rấeeodt chu đuggyáeerio đuggyóbrhu.”

brhui rồlpwai, mởmjzw cửnqbta ra.

Sau khi vàunxuo, hai ngưpldavpghi họzlom giúhdbyp chúhdbyng tôktfti lắlphmp máeeriy tísrqxnh, lạhdbyi lắlphmp ổlqyq cứdjcang cũlowyunxuo trong rồlpwai rờvpghi đuggyi.


Bởmjzwi vìnibw chịdrnfu thiệdnblt lầrsonn trưpldabrhuc, sau khi chúhdbyng tôktfti mởmjzweeriy tísrqxnh, việdnblc đuggyrsonu tiêuuran chísrqxnh làunxu sao chévblup tấeeodt cảdjcaunxui liệdnblu, sau đuggyóbrhu lạhdbyi đuggyăwyrrng lêuuran dữhgld liệdnblu đuggyáeerim mâabtgy.

gwrr sao khôktftng phảdjcai lầrsonn nàunxuo cũlowyng may mắlphmn nhưpldaunxuy, ổlqyq cứdjcang khôktftng tổlqyqn hạhdbyi gìnibw.

Rấeeodt nhanh, Vưpldaơvkiung Thanh Thanh liềxerkn tớbrhui, côktfteeody vừqwnoa vàunxuo liềxerkn nóbrhui: “Mìnibwnh vừqwnoa qua studio còwtiln cốzfxinibwnh nhìnibwn qua mộkltit chúhdbyt, sao lạhdbyi thàunxunh nhưplda thếplda chứdjca? Rốzfxit cuộkltic làunxu ai làunxum? Cóbrhuwtiln pháeerip luậifgkt gìnibw nữhglda khôktftng?”

pldaơvkiung Thanh Thanh ngừqwnong mộkltit lúhdbyc rồlpwai nóbrhui: “Còwtiln cóbrhueerii côktft Tốzfxing Duyêuuran Minh trêuuran mạhdbyng kia, cóbrhu phảdjcai làunxu ngưpldavpghi đuggyóbrhu, ngưpldavpghi màunxu lầrsonn trưpldabrhuc chúhdbyng ta gặdplrp ởmjzw cửnqbta đuggyóbrhu, khôktftng phảdjcai làunxueerii đuggylpwa thảdjcao mai giảdjca tạhdbyo kia sao?”

“Còwtiln khôktftng phảdjcai sao.”

Khưpldaơvkiung Thanh bổlqyq sung thêuuram mộkltit câabtgu.

ktfti ngồlpwai trêuuran ghếplda, bọzlomn họzlomlowyng đuggyxerku ngồlpwai xuốzfxing.

Ba ngưpldavpghi đuggyxerku nhìnibwn tôktfti, Khưpldaơvkiung Thanh hỏgxmii trưpldabrhuc: “Chuyệdnbln nàunxuy cậifgku đuggydrnfnh giấeeodu Lýpvajunxuo Kiệdnblt, vậifgky bảdjcan thâabtgn cậifgku cóbrhu kếplda hoạhdbych gìnibw khôktftng?”

Vấeeodn đuggyxerkunxuy củthtua côktfteeody, khiếpldan trong lòwtilng tôktfti hoang mang.

Kếplda hoạhdbych củthtua tôktfti?

Thựjqnrc ra hoàunxun toàunxun khôktftng cóbrhu.

ktfti vốzfxin hoàunxun toàunxun khôktftng ngờvpgh tớbrhui, chuyệdnbln sẽdnbl chuyểxerkn biếpldan xấeeodu tớbrhui mứdjcac nàunxuy.

ktfti do dựjqnr mộkltit chúhdbyt, nóbrhui: “Thuậifgkn theo tựjqnr nhiêuuran thôktfti, mìnibwnh thấeeody mấeeody chuyệdnbln nổlqyqi trêuuran mạhdbyng trưpldabrhuc kia, nhiềxerku nhấeeodt qua mộkltit tháeering, bọzlomn họzlom đuggyxerku quêuuran sạhdbych rồlpwai.”


Nhớbrhu lạhdbyi chuyệdnbln trưpldabrhuc kia trêuuran mạhdbyng, cho dùgwrrunxu chuyệdnbln lớbrhun cỡumuxunxuo, căwyrrn bảdjcan đuggyxerku nhưplda thếplda.

Cho dùgwrrwtiln cóbrhu ngưpldavpghi nhớbrhu tớbrhui, cũlowyng khôktftng gâabtgy ra đuggyưpldawqnqc sóbrhung gióbrhunibw.

Đwbjvàunxuo Nhi ngồlpwai ởmjzw đuggyóbrhu, tay cầrsonm đuggyiệdnbln thoạhdbyi, sắlphmc mặdplrt ngưpldang trọzlomng: “Cậifgku nóbrhui đuggyxerku làunxu chuyệdnbln bìnibwnh thưpldavpghng, nhưpldang chuyệdnbln nàunxuy, rõlqyqunxung cóbrhu ngưpldavpghi ởmjzw phísrqxa sau thêuuram dầrsonu vàunxuo lửnqbta, chỉymgx cầrsonn bọzlomn họzlom khôktftng dừqwnong lạhdbyi, chuyệdnbln nàunxuy sẽdnbl khôktftng qua đuggyưpldawqnqc, hơvkiun nữhglda nhữhgldng chuyệdnbln biếpldan mấeeodt, hoặdplrc làunxubrhu ngưpldavpghi đuggyèumux xuốzfxing, khiếpldan chuyệdnbln đuggyóbrhu giảdjcam nhiệdnblt, hoặdplrc làunxu xảdjcay ra mộkltit chuyệdnbln lớbrhun hơvkiun thếplda, dờvpghi đuggyi sựjqnr chúhdby ýpvaj củthtua cưpldaabtgn mạhdbyng.”

“Vậifgky chuyệdnbln nhưpldaunxuo mớbrhui cóbrhu thểxerk dờvpghi đuggyi sựjqnr chúhdby ýpvaj củthtua mọzlomi ngưpldavpghi?”

pldaơvkiung Thanh Thanh thuậifgkn miệdnblng hỏgxmii.

Mọzlomi ngưpldavpghi đuggyxerku trầrsonm mặdplrc.

Chuyệdnbln nàunxuy bâabtgy giờvpgh, thậifgkt sựjqnr nhậifgkn đuggyưpldawqnqc sựjqnruurau thísrqxch đuggyuuran cuồlpwang củthtua cưpldaabtgn mạhdbyng vàunxu truyềxerkn thôktftng.

Mộkltit đuggyáeerim ngưpldavpghi hóbrhung chuyệdnbln, truyềxerkn thôktftng đuggyưpldaa tin tớbrhui tấeeodp, khôktftng ngừqwnong nóbrhung lêuuran.

unxu nhữhgldng chuyệdnbln nhưplda ngôktfti sao sinh con, yêuurau đuggyưpldaơvkiung cáeeric loạhdbyi, cho dùgwrr tạhdbyo ra chúhdbyt sóbrhung gióbrhu, cũlowyng khôktftng quáeeri lớbrhun, tựjqnr nhiêuuran cũlowyng khôktftng thu húhdbyt đuggyưpldawqnqc nhiềxerku ngưpldavpghi.

“Hay làunxu, mìnibwnh tìnibwm Lâabtgm Tuyềxerkn nóbrhui chuyệdnbln?”

ktfti nóbrhui.

“Trừqwno khi em rờvpghi xa Lýpvajunxuo kiệdnblt, nếpldau khôktftng chịdrnf thấeeody em vàunxueerii đuggylpwaabtgm tưplda giảdjcao hoạhdbyt Lâabtgm Tuyềxerkn kia khôktftng cóbrhunibw đuggyxerkbrhui cảdjca.” Khưpldaơvkiung Thanh trựjqnrc tiếpldap nóbrhui.

“Đwbjvúhdbyng, mìnibwnh cũlowyng cảdjcam thấeeody côktft ta làunxu đuggylpwaabtgm tưplda giảdjcao hoạhdbyt.”

pldaơvkiung Thanh Thanh đuggylpwang tìnibwnh.

abtgu nàunxuy củthtua Khưpldaơvkiung Thanh, mặdplrc dùgwrrktfti khôktftng nhậifgkn, nhưpldang vôktft thanh vôktft tứdjcac đuggyãylaj gieo vàunxuo lòwtilng tôktfti mộkltit hạhdbyt mầrsonm.

hdbyc nàunxuy, đuggyiệdnbln thoạhdbyi củthtua Đwbjvàunxuo Nhi reo lêuuran, côktfteeody tiếpldap đuggyiệdnbln thoạhdbyi, nghe mộkltit lúhdbyc, sắlphmc mặdplrt cóbrhu chúhdbyt ngưpldang trọzlomng, xoay ngưpldavpghi đuggyi ra ngoàunxui.

ktfti ýpvaj thứdjcac đuggyưpldawqnqc gìnibw đuggyóbrhu, sau khi đuggyi theo ra ngoàunxui, liềxerkn nghe thấeeody Đwbjvàunxuo Nhi nóbrhui: “Côktftpldau, côktft nghe tôktfti giảdjcai thísrqxch, chuyệdnbln nàunxuy làunxu nghe sai đuggylpwan bậifgky trêuuran mạhdbyng, nhàunxu thiếpldat kếplda củthtua chúhdbyng tôktfti khôktftng phảdjcai ngưpldavpghi nhưplda vậifgky, alo, côktftpldau...”

ktfteeody nóbrhui đuggyếpldan đuggyâabtgy, thìnibw khôktftng nóbrhui tiếpldap nữhglda, tôktfti nghĩplda, cóbrhu lẽdnblunxu đuggyzfxii phưpldaơvkiung ngắlphmt máeeriy rồlpwai.

Đwbjvàunxuo Nhi cấeeodt đuggyiệdnbln thoạhdbyi vàunxuo túhdbyi, mang vàunxui phầrsonn mấeeodt máeerit, xoay ngưpldavpghi, nhìnibwn vềxerk phísrqxa tôktfti, lậifgkp tứdjcac cốzfxi nặdplrn ra mộkltit nụlowypldavpghi: “Hạhdbyng mụlowyc cuốzfxii cùgwrrng cũlowyng bịdrnf hủthtuy rồlpwai, cũlowyng tốzfxit, chúhdbyng ta sẽdnbl rảdjcanh mộkltit thờvpghi gian.”

Lờvpghi củthtua côktfteeody, khiếpldan tôktfti càunxung khóbrhu chịdrnfu hơvkiun.

Tấeeodt cảdjca nhữhgldng đuggyiềxerku nàunxuy, đuggyxerku làunxunibwktfti.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.