Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 53 : Thu Đệ Tử

    trước sau   
Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu nhìkxdpn Tháknlni Thủubpoy trưwsrwavtsc mắhrqkt, cócsku chúajjnt khôrmuwng nócskui ra lờcccyi, mấyicfy năsibkm nay Tháknlni Thủubpoy ởdnhe phòrempng đelkxyicfu giáknln, thậtysat đelkxúajjnng làvicvknlni gìkxdpmqebng đelkxrmuwu họosthc xong. Khôrmuwng nócskui mộjrvit lờcccyi nârmuwng tay thưwsrwdnheng cho Tháknlni Thủubpoy mộjrvit cầzttyu lửymrwa nhỏhbsu.

“Úarhvi da, nócskung nócskung nócskung!” Tháknlni Thủubpoy bịvdjz thiêvdjzu đelkxếpgoyn bay lêvdjzn, đelkxtmnxo quanh ởdnhe trong phòrempng.

Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu cảtmnxnh cáknlno Tháknlni Thủubpoy khôrmuwng cho phéhrkup pháknlnt ra ârmuwm thanh, kéhrkuo chăsibkn mỏhbsung qua đelkxhrqkp cho hai ngưwsrwcccyi.

Thanh Đklfoklfong trong lòrempng ngủubpo thậtysat say, mộjrvit chúajjnt khôrmuwng bừmhmeng tỉlbsanh, hồklfoi nãnuxdy khôrmuwng cócsku đelkxhrqkp chăsibkn, bàvicvn tay thon dàvicvi nhưwsrw ngọosthc dưwsrwavtsi giócsku đelkxêvdjzm hơgiqwi lạknlnnh ngàvicvy thu cócsku chúajjnt lạknlnnh lẽekhio. Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu cầzttym tay kia dùhbsung hơgiqwi ấyicfm lòrempng bàvicvn tay ủubpo lấyicfy, nhẹxmif nhàvicvng hạknln xuốvvsung mộjrvit nụremprmuwn ởdnhe trêvdjzn mu bàvicvn tay.

Cảtmnxm giáknlnc mu bàvicvn tay ngứcccya ngáknlny, Thanh Đklfoklfong vôrmuw ýnhgd thứcccyc rụrempt tay vềrmuw, thârmuwn thểctpv lạknlni chui vàvicvo trong lòrempng Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu, cổjlmz họosthng pháknlnt ra tiếpgoyng khòremp khèyicf khe khẽekhi.

Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu cúajjni đelkxzttyu tuấyicfn nhan vùhbsui trưwsrwavtsc ngựnuxdc hắhrqkn, nghe đelkxưwsrwajjnc thanh ârmuwm khòremp khèyicf an târmuwm kia, chỉlbsa cảtmnxm thấyicfy tim đelkxrmuwu chảtmnxy nưwsrwavtsc. Nhiềrmuwu năsibkm nhưwsrw vậtysay, hắhrqkn duy nhấyicft đelkxctpv ýnhgdmqebng chỉlbsacsku con mèyicfo nàvicvy, mặdnhec cho hao phírmud bao nhiêvdjzu tinh lựnuxdc, trảtmnx giáknln đelkxknlni giớavtsi gìkxdp, hắhrqkn nhấyicft đelkxvdjznh phảtmnxi chữejvza khỏhbsui cho Mạknlnc Tiểctpvu Trảtmnxo, cùhbsung mèyicfo đelkxknlni gia lârmuwu dàvicvi mộjrvit chỗqquq. Cùhbsung nhau phi thăsibkng, đelkxi tìkxdpm lãnuxdo khốvvsun kiếpgoyp.


Mộjrvit đelkxêvdjzm ngủubpo ngon, ngàvicvy kếpgoy, áknlnnh nắhrqkng trong trẻvmmzo xuyêvdjzn qua cửymrwa sổjlmz tốvvsui hôrmuwm qua bịvdjz Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu mởdnhe ra, thẳrnqmng tắhrqkp chiếpgoyu vàvicvo trêvdjzn giưwsrwcccyng.

Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu thoảtmnxi máknlni hírmudt sârmuwu mộjrvit hơgiqwi, chậtysam rãnuxdi mởdnhe mắhrqkt ra, đelkxvvsui diệosthn làvicv mộjrvit đelkxôrmuwi đelkxôrmuwi mắhrqkt trong trẻvmmzo lạknlnnh lùhbsung.

“Sao ngưwsrwơgiqwi lạknlni ởdnhe trong nàvicvy?” Thanh Đklfoklfong nhírmudu màvicvy hỏhbsui hắhrqkn.

“Giưwsrwcccyng kia củubpoa ta rấyicft cứcccyng rắhrqkn,” Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu mặdnhet khôrmuwng đelkxhbsu tim khôrmuwng nhảtmnxy màvicvcskui,“Huốvvsung hồklfo, khôrmuwng ôrmuwm em, ta ngủubpo khôrmuwng đelkxưwsrwajjnc.”

Thanh Đklfoklfong nhấyicfc chârmuwn muốvvsun đelkxknlnp hắhrqkn xuốvvsung giưwsrwcccyng, lạknlni bịvdjz Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu dựnuxd đelkxknlnn từmhme trưwsrwavtsc, ởdnhe trong chăsibkn cầzttym cổjlmz chârmuwn. Xúajjnc cảtmnxm non mịvdjzn trong tay khiếpgoyn ngưwsrwcccyi luyếpgoyn tiếpgoyc buôrmuwng tay, Thanh Đklfoklfong thòremp tay càvicvo hắhrqkn. Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu liềrmuwn vưwsrwơgiqwn mộjrvit chârmuwn chặdnhen chârmuwn mèyicfo đelkxknlni gia, hai ngưwsrwcccyi liềrmuwn ởdnhe trong ổjlmz chăsibkn chơgiqwi tròremp quáknlnnh nhau.

Tựnuxda nhưwsrw mỗqquqi sáknlnng sớavtsm ởdnhe ma cung, Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu bịvdjzyicfo đelkxknlni gia đelkxócskui bụrempng cắhrqkn tỉlbsanh, mộjrvit ngưwsrwcccyi mộjrvit mèyicfo ởdnhe trêvdjzn giưwsrwcccyng đelkxáknlnnh nhau mộjrvit láknlnt, cuốvvsui cùhbsung tấyicft nhiêvdjzn làvicv lấyicfy kếpgoyt quảtmnxvicv Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu thu hoạknlnch dấyicfu răsibkng đelkxzttyy mặdnhet đelkxzttyy tay, thàvicvnh thàvicvnh thậtysat thậtysat dârmuwng đelkxklfo ăsibkn cho mèyicfo đelkxknlni gia.

Tay mèyicfo đelkxknlni gia cựnuxdc kỳhnxs mau, dùhbsu cho khôrmuwng dùhbsung linh lựnuxdc, chiêvdjzu thứcccyc càvicvo ngưwsrwcccyi hoa cảtmnx mắhrqkt cũmqebng cựnuxdc kỳhnxs khócsku đelkxvvsui phócsku. Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu ỷlwhcvicvo mìkxdpnh cao hơgiqwn Thanh Đklfoklfong mộjrvit chúajjnt, dùhbsung chârmuwn kẹxmifp lấyicfy hai chârmuwn thon dàvicvi cócsku ýnhgd đelkxklfo muốvvsun đelkxknlnp hắhrqkn xuốvvsung, quay ngưwsrwcccyi lạknlni lậtysat đelkxếpgoyn mặdnhet trêvdjzn, hai tay đelkxèyicf lạknlni cổjlmz tay Thanh Đklfoklfong, thởdnhe hổjlmzn hểctpvn.

“Hôrmuw, khôrmuwng náknlno loạknlnn nữejvza, canh giờcccyrempn sớavtsm, chúajjnng ta ngủubpo tiếpgoyp mộjrvit láknlnt.” Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu cúajjni đelkxzttyu cọosth chócskup mũmqebi sưwsrwrmuwn.

Thanh Đklfoklfong hơgiqwi hơgiqwi nheo lạknlni mắhrqkt, háknln miệosthng, cắhrqkn.

“Ámhme, đelkxau đelkxau đelkxau!” Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu dạknlny mãnuxdi khôrmuwng sửymrwa lạknlni bịvdjz cắhrqkn mũmqebi.

“Kéhrkut –” Cửymrwa nộjrvii đelkxiệosthn đelkxjrvit nhiêvdjzn bịvdjz đelkxdbkny ra mộjrvit khe hởdnhe, mộjrvit đelkxzttyu chócsku chậtysam rãnuxdi lộjrvi ra, nhẹxmif giọosthng nócskui:“Đklfoklfong Đklfoklfong, ngưwsrwơgiqwi tỉlbsanh…… Sao……” Đklfozttyu chócsku chuyểctpvn lạknlni, nhìkxdpn thấyicfy tìkxdpnh hìkxdpnh trêvdjzn giưwsrwcccyng, nhấyicft thờcccyi háknln to miệosthng.

Trêvdjzn cửymrwa nộjrvii đelkxiệosthn cung Thanh Ninh cócsku cấyicfm chếpgoy, nhưwsrwng màvicv đelkxvvsui vớavtsi Thiêvdjzn Lang chârmuwn nhârmuwn cócsku đelkxưwsrwajjnc tôrmuwng chủubpo lệosthnh màvicvcskui, đelkxvdjza phưwsrwơgiqwng ởdnherempc Vârmuwn Tôrmuwng hắhrqkn đelkxrmuwu cócsku thểctpv đelkxi.

“Gấyicfu gấyicfu gấyicfu!” Thiêvdjzn Lang phảtmnxn ứcccyng lạknlni, mạknlnnh xôrmuwng qua, giốvvsung nhưwsrw mộjrvit cụrempc đelkxáknlnvicvu xáknlnm thậtysat lớavtsn lăsibkn qua, lậtysap tứcccyc đelkxârmuwm Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu đelkxang ởdnhe trêvdjzn xuốvvsung giưwsrwcccyng, rồklfoi sau đelkxócskurmuwn nócskung đelkxtmnxo quanh trêvdjzn giưwsrwcccyng,“Đklfoklfong Đklfoklfong, ngưwsrwơgiqwi khôrmuwng sao chứcccy, mẹxmifcsku!” Ởlbsa trêvdjzn chăsibkn dạknlno qua mộjrvit vòrempng, ngưwsrwajjnc lạknlni đelkxvvsui vớavtsi Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu ởdnhe trêvdjzn mặdnhet đelkxyicft nhe răsibkng, trong mắhrqkt đelkxrmuwu làvicvknlnt ýnhgd.


Đklfoáknlnng chếpgoyt, liềrmuwn biếpgoyt lãnuxdo ma đelkxzttyu nàvicvy khôrmuwng phảtmnxi thứcccy tốvvsut, lúajjnc trưwsrwavtsc khôrmuwng nêvdjzn nhấyicft thờcccyi mềrmuwm lòrempng lưwsrwu hắhrqkn lạknlni, tôrmuwng chủubpo quyếpgoyt đelkxvdjznh hiệosthn tạknlni liềrmuwn cắhrqkn mấyicft đelkxzttyu hắhrqkn.

Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu cảtmnxm giáknlnc đelkxưwsrwajjnc sáknlnt ýnhgd buốvvsut thấyicfu xưwsrwơgiqwng củubpoa con chócskusibkn lớavtsn kia, lậtysap tứcccyc triệosthu Tháknlni Thủubpoy lạknlni đelkxârmuwy, triệosthu nửymrwa ngàvicvy lạknlni khôrmuwng thấyicfy đelkxjrving tĩgiqwnh.

“Ồxnmon chếpgoyt!” Thanh Đklfoklfong ngồklfoi dậtysay, vỗqquq mộjrvit bàvicvn tay xưwsrwavtsng đelkxzttyu chócsku.

“Ôosth……” Đklfozttyu chócsku rụrempt mộjrvit chúajjnt, uấyicft uấyicft ứcccyc ứcccyc nhìkxdpn sưwsrw đelkxosth nhàvicvkxdpnh, thậtysat sựnuxdvicvyicfo lớavtsn khôrmuwng thểctpv giữejvzvicv, bắhrqkt đelkxzttyu giúajjnp ngưwsrwcccyi ngoàvicvi đelkxáknlnnh sưwsrw huynh!

Thanh Đklfoklfong đelkxdbkny chócsku đelkxang ởdnhe trêvdjzn chăsibkn xuốvvsung giưwsrwcccyng, đelkxcccyng dậtysay. Hai chârmuwn trắhrqkng nõcskun chưwsrwa đelkxi giàvicvy tấyicft, chârmuwn trầzttyn cứcccy nhưwsrw vậtysay đelkxcccyng ởdnhe trêvdjzn đelkxosthm mềrmuwm.

Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu đelkxcccyng lêvdjzn, lấyicfy áknlno ngoàvicvi treo trêvdjzn giáknln áknlno ởdnhe mộjrvit bêvdjzn giúajjnp y mặdnhec vàvicvo, thủubpo pháknlnp linh hoạknlnt cộjrvit chặdnhet vạknlnt áknlno, tócskuc đelkxen mềrmuwm mạknlni rốvvsui tung, liềrmuwn muốvvsun lấyicfy dârmuwy cộjrvit tócskuc giúajjnp y buộjrvic lêvdjzn, lạknlni bịvdjz Thanh Đklfoklfong ngăsibkn lạknlni.

Chócsku ngốvvsuc nàvicvy sáknlnng sớavtsm tớavtsi tìkxdpm y tấyicft nhiêvdjzn làvicvcsku chuyệosthn muốvvsun nócskui, Thanh Đklfoklfong mộjrvit tay tócskum gáknlny lôrmuwng củubpoa sócskui lớavtsn, kéhrkuo nócsku ra ngoàvicvi.

Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu nháknlny mắhrqkt mấyicfy cáknlni, bìkxdpnh thưwsrwcccyng khôrmuwng phảtmnxi nêvdjzn néhrkum hắhrqkn ra, sau đelkxócskuwsrwrmuwn cùhbsung tôrmuwng chủubpovicvn chuyệosthn sao? Hơgiqwi hơgiqwi nhírmudu màvicvy, Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu nằaohkm sấyicfp ra mặdnhet đelkxyicft tìkxdpm Tháknlni Thủubpoy, mớavtsi vừmhmea rồklfoi triệosthu hoáknlnn nửymrwa ngàvicvy, têvdjzn nàvicvy cũmqebng khôrmuwng xuấyicft hiệosthn, khôrmuwng biếpgoyt chủubpo nhârmuwn mìkxdpnh thiếpgoyu chúajjnt nữejvza bịvdjz cắhrqkn mấyicft đelkxzttyu sao?

kxdpm mộjrvit lúajjnc lârmuwu sau, rốvvsut cuộjrvic ởdnhewsrwavtsi gầzttym giưwsrwcccyng tìkxdpm thấyicfy mộjrvit đelkxvvsung băsibkng, giữejvza băsibkng đelkxôrmuwng lạknlnnh cócsku mộjrvit ngọosthc thếpgoy đelkxklfoi mồklfoi, mặdnhet Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu nhấyicft thờcccyi đelkxen lạknlni. Khócsku tráknlnch sưwsrwrmuwn muốvvsun ra ngoàvicvi nócskui chuyệosthn, cáknlni thứcccyvicvy thậtysat sựnuxdvicv rấyicft dọostha ngưwsrwcccyi.

Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu đelkxvvsut tầzttyng băsibkng kia, Tháknlni Thủubpoy vừmhmea lộjrvi đelkxzttyu ra, liềrmuwn bắhrqkt đelkxzttyu nócskui khôrmuwng ngừmhmeng:“Còrempn mèyicfo kia củubpoa anh rấyicft dữejvz àvicv nha, tui còrempn chưwsrwa nócskui chuyệosthn đelkxãnuxd bịvdjz y đelkxôrmuwng lạknlnnh thàvicvnh băsibkng, úajjni da, nócskung nócskung nócskung!”

Tháknlni Thủubpoy lạknlni bịvdjz chủubpo nhârmuwn nhàvicvkxdpnh dùhbsung mộjrvic trung hỏhbsua thiêvdjzu nưwsrwavtsng, ởdnhe trong lửymrwa kêvdjzu la, lạknlni khôrmuwng biếpgoyn hócskua hìkxdpnh tháknlni, vẫvenin duy trìkxdp bộjrviknlnng ngọosthc thếpgoy xoay đelkxếpgoyn xoay đelkxi. Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu thậtysat sựnuxd nhìkxdpn khôrmuwng đelkxưwsrwajjnc, thôrmuwng qua khếpgoy ưwsrwavtsc mạknlnnh mẽekhi biếpgoyn nócsku thàvicvnh cầzttyu.

Từmhmeajjnc ban đelkxzttyu luyệosthn chếpgoy Tháknlni Thủubpoy, Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu liềrmuwn dung nhậtysap mộjrvit luồklfong thầzttyn hồklfon củubpoa chírmudnh mìkxdpnh, rồklfoi sau đelkxócskuajjnc luyệosthn thàvicvnh, lạknlni cho nócsku mộjrvit giọostht tinh máknlnu, Tháknlni Thủubpoy cùhbsung hắhrqkn hoàvicvn toàvicvn làvicvrmuwm ýnhgdwsrwơgiqwng thôrmuwng, cócsku thểctpv trao đelkxjlmzi trựnuxdc tiếpgoyp trong târmuwm trírmud, chỉlbsa cầzttyn târmuwm niệosthm vừmhmea đelkxjrving, Tháknlni Thủubpoy liềrmuwn cócsku thểctpv dựnuxda theo ýnhgdwsrwdnheng Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu màvicv biếpgoyn hócskua hìkxdpnh tháknlni. Chẳrnqmng qua, Tháknlni Thủubpoy càvicvng thírmudch mởdnhe miệosthng rộjrving nócskui chuyệosthn màvicv thôrmuwi.

“Hồklfo ly kia củubpoa ngưwsrwơgiqwi đelkxârmuwu? Cho ta xem.” Tôrmuwng chủubpo thậtysat vấyicft vảtmnx từmhme trong đelkxtmnxrmudch phụrempc hồklfoi tinh thầzttyn, biếpgoyn thàvicvnh hìkxdpnh ngưwsrwcccyi tiêvdjzn phong đelkxknlno cốvvsut, ngồklfoi trong chírmudnh sảtmnxnh.


Thanh Đklfoklfong kêvdjzu thịvdjz nữejvz đelkxi gọosthi hồklfo ly đelkxếpgoyn, chírmudnh mìkxdpnh tiếpgoyp nhậtysan khăsibkn lau mặdnhet ấyicfm áknlnp thịvdjz nữejvz đelkxưwsrwa lêvdjzn:“Vừmhmea biếpgoyn hócskua, kim đelkxan sơgiqw kỳhnxs, còrempn rấyicft nhỏhbsu tuổjlmzi.”

“Ngưwsrwơgiqwi đelkxvdjznh giữejvzdnhevdjzn ngưwsrwcccyi?” Thiêvdjzn Lang giưwsrwơgiqwng mắhrqkt nhìkxdpn hắhrqkn.

Trưwsrwavtsc mắhrqkt dầzttyn hiệosthn lêvdjzn mộjrvit màvicvn thấyicfy đelkxưwsrwajjnc ởdnhe trong rừmhmeng hôrmuwm qua, ma tôrmuwn tuấyicfn mỹhnxs sờcccy đelkxzttyu thiếpgoyu niêvdjzn nhu nhưwsrwajjnc, Thanh Đklfoklfong hơgiqwi hơgiqwi nhírmudu màvicvy:“Khôrmuwng đelkxưwsrwajjnc, ngưwsrwơgiqwi đelkxem đelkxi đelkxi.”

“Gặdnhep qua hai vịvdjz chârmuwn nhârmuwn.” Sưwsrwơgiqwng Nhẫvenin tiếpgoyn vàvicvo, liềrmuwn quỳhnxs lạknlny hàvicvnh lễsibk, nay Thanh Đklfoklfong cũmqebng chưwsrwa nócskui thu cậtysau làvicvm đelkxklfo đelkxosth, cậtysau liềrmuwn chỉlbsacsku thểctpvwsrwng làvicv chârmuwn nhârmuwn.

Thiêvdjzn Lang nheo mắhrqkt nhìkxdpn thiếpgoyu niêvdjzn kia, trong nháknlny mắhrqkt, mộjrvit đelkxknlno lựnuxdc lưwsrwajjnng hùhbsung hậtysau thẳrnqmng đelkxáknlnnh tớavtsi thiếpgoyu niêvdjzn kia.

wsrwơgiqwng Nhẫvenin hoảtmnxng sợajjn, thấyicfy Thanh Đklfoklfong khôrmuwng cócsku ýnhgd ngăsibkn cảtmnxn, cốvvsuhrkun kinh hoảtmnxng quỳhnxs bấyicft đelkxjrving, luồklfong lựnuxdc lưwsrwajjnng khôrmuwng cócsku thưwsrwơgiqwng tổjlmzn cậtysau, thẳrnqmng tắhrqkp bổjlmz nhàvicvo vàvicvo mặdnhet, chỉlbsa cảtmnxm thấyicfy cảtmnx ngưwsrwcccyi mềrmuwm nhũmqebn, phùhbsu phùhbsu mộjrvit tiếpgoyng biếpgoyn thàvicvnh hồklfo ly.

“Chírmudt!” Hồklfo ly nhỏhbsu hoảtmnxng loạknlnn, bịvdjzrmuwng chủubpo nhìkxdpn thấyicfy cậtysau làvicvvdjzu tu, tấyicft nhiêvdjzn sẽekhi bịvdjz hắhrqkn mang đelkxi tặdnheng ngưwsrwcccyi, làvicvm sao đelkxưwsrwajjnc?

Thiêvdjzn Lang nârmuwng tay nhấyicfc hồklfo ly nhỏhbsuvdjzn, nhìkxdpn nócsku hoảtmnxng sợajjn quơgiqw quàvicvo tay chârmuwn, trầzttym ngârmuwm mộjrvit láknlnt:“Hàvicvn Sưwsrwơgiqwng An hồklfon hồklfo?”

“Ừbnuv.” Thanh Đklfoklfong lêvdjzn tiếpgoyng, tiếpgoyp nhậtysan nưwsrwavtsc tràvicvajjnc miệosthng thịvdjz nữejvz đelkxưwsrwa lêvdjzn đelkxếpgoyn.

“Ngưwsrwơgiqwi giữejvz đelkxi, vừmhmea khéhrkuo cócsku thểctpvvicvm gốvvsui đelkxzttyu,” Biếpgoyt đelkxưwsrwajjnc đelkxârmuwy làvicv gốvvsui lôrmuwng cócsku thểctpv xoa dịvdjzu đelkxau đelkxzttyu, Thiêvdjzn Lang khôrmuwng chúajjnt do dựnuxdwsrwu hồklfo ly nhỏhbsu lạknlni, thấyicfy Thanh Đklfoklfong cócsku chúajjnt khôrmuwng kiêvdjzn nhẫvenin, vộjrvii vàvicvng bổjlmz sung nócskui,“Nếpgoyu ngưwsrwơgiqwi khôrmuwng cócsku kiêvdjzn nhẫvenin chỉlbsa bảtmnxo, đelkxctpvcsku họosthc vớavtsi Viêvdjzm Liệostht làvicv đelkxưwsrwajjnc.”

“Ừbnuv.” Thanh Đklfoklfong lạknlni lêvdjzn tiếpgoyng, xem nhưwsrw đelkxklfong ýnhgd.

“Hồklfo ly nhỏhbsu, ngưwsrwơgiqwi cócsku nguyệosthn ýnhgddnhe lạknlni Ốrempc Vârmuwn Tôrmuwng khôrmuwng?” Thiêvdjzn Lang đelkxdnhet cụrempc bôrmuwng nhỏhbsu trêvdjzn đelkxùhbsui, vuốvvsut vuốvvsut lôrmuwng.

“Chírmudt……” Sưwsrwơgiqwng Nhẫvenin cócsku chúajjnt mơgiqw hồklfo khôrmuwng rõcskukxdpnh huốvvsung.

rmuwng chủubpo đelkxơgiqwn giảtmnxn biếpgoyn thàvicvnh sócskui bựnuxd, ngồklfoi ởdnhe trưwsrwavtsc mặdnhet hồklfo ly béhrku, bírmud hiểctpvm nócskui:“ Tôrmuwng môrmuwn ta từmhme sau tiêvdjzn ma đelkxknlni chiếpgoyn, phùhbsu hộjrvivdjzu tu, phàvicvm làvicvvdjzu thúajjn khôrmuwng muốvvsun cùhbsung ngưwsrwcccyi lậtysap huyếpgoyt khếpgoy, đelkxrmuwu cócsku thểctpv nhậtysap tôrmuwng môrmuwn ta, nhưwsrwng phảtmnxi ghi nhớavts, khôrmuwng đelkxưwsrwajjnc tiếpgoyt lộjrvirmud mậtysat tôrmuwng môrmuwn, bằaohkng khôrmuwng……”

“Chírmudt!” Hồklfo ly nhỏhbsu lậtysap tứcccyc bổjlmz nhàvicvo vàvicvo trong đelkxáknlnm lôrmuwng tôrmuwng chủubpo,“Ta, ta nguyệosthn ýnhgd nhậtysap tôrmuwng môrmuwn, dùhbsuvicvvicvm đelkxosth tửymrw ngoạknlni môrmuwn đelkxrmuwu đelkxưwsrwajjnc!” Bọosthn họosth vẫvenin sinh hoạknlnt tạknlni Tuyếpgoyt Sơgiqwn, khôrmuwng dáknlnm đelkxi tớavtsi nhữejvzng nơgiqwi nhiềrmuwu ngưwsrwcccyi, khôrmuwng ngờcccy đelkxưwsrwajjnc hócskua ra cócskurmuwng môrmuwn che chởdnhevdjzu thúajjn, thậtysat sựnuxdvicv quáknln tốvvsut.

“Ngưwsrwơgiqwi cócskusibkn cốvvsut thưwsrwajjnng giai, cócsku thểctpvvicvo nộjrvii môrmuwn, tạknlnm báknlni làvicvm môrmuwn hạknln Thanh Đklfoklfong, nhưwsrwng y mọosthi việosthc bậtysan rộjrvin, nếpgoyu tu luyệosthn gặdnhep chỗqquq khôrmuwng hiểctpvu, ngưwsrwơgiqwi cũmqebng cócsku thểctpvkxdpm đelkxknlni đelkxklfo đelkxosth Viêvdjzm Liệostht củubpoa ta.” Tôrmuwng chủubpocskui xong, thấyicfy Thanh Đklfoklfong lạknlni bắhrqkt đelkxzttyu ngáknlnp, liềrmuwn ngậtysam hồklfo ly nhỏhbsuvdjzn, đelkxvdjznh dẫvenin cậtysau đelkxi gặdnhep Viêvdjzm Liệostht.

“Hôrmuwm qua ngưwsrwơgiqwi nócskui gìkxdp vớavtsi Mạknlnc Thiêvdjzn Liêvdjzu đelkxócsku?” Thanh Đklfoklfong giốvvsung nhưwsrwgiqw đelkxãnuxdng hỏhbsui mộjrvit cârmuwu.

Đklfoknlni chócskusibkn ngoạknlnm hồklfo ly nghe vậtysay liềrmuwn chuyểctpvn lạknlni đelkxârmuwy.

“Hồklfoi sưwsrwrmuwn, làvicv ta cầzttyu nhịvdjzwsrw huynh giúajjnp ta luyệosthn chếpgoy mộjrvit pháknlnp khírmud phòrempng huấyicfn linh giáknlnc,” Hồklfo ly nhỏhbsu ngưwsrwgiqwng đelkxzttyu,“Ta phảtmnxi đelkxi cứcccyu muộjrvii muộjrvii ta.”

“Tôrmuwng môrmuwn cócsku quy củubpo, gặdnhep đelkxưwsrwajjnc yêvdjzu tu cócsku thểctpv cứcccyu trợajjn, nhưwsrwng trưwsrwavtsc hếpgoyt phảtmnxi tựnuxd bảtmnxo toàvicvn bảtmnxn thârmuwn.” Tôrmuwng chủubpo buôrmuwng hồklfo ly trong miệosthng xuốvvsung, phun ra mộjrvit nhúajjnm lôrmuwng, lờcccyi nócskui thấyicfm thiếpgoyt.

“Đklfoosth tửymrw hiểctpvu rõcsku……” Hồklfo ly nhỏhbsuajjni đelkxzttyu.

rmuwng chủubpo nghiêvdjzng đelkxzttyu, cảtmnxm giáknlnc đelkxcccya nhỏhbsuvicvy rấyicft đelkxáknlnng thưwsrwơgiqwng, liềrmuwn thòremp đelkxzttyu lưwsrwgiqwi liếpgoym liếpgoym đelkxzttyu hồklfo ly:“Nhưwsrwng màvicv, nếpgoyu làvicv muộjrvii muộjrvii ruộjrvit củubpoa ngưwsrwơgiqwi, dùhbsu sao cũmqebng phảtmnxi ngẫvenim lạknlni biệosthn pháknlnp.”

rmuwng chủubpo ngoạknlnm hồklfo ly nhỏhbsuwsrwng phấyicfn khôrmuwng thôrmuwi đelkxi gặdnhep Viêvdjzm Liệostht, Thanh Đklfoklfong hơgiqwi hơgiqwi nheo nheo mắhrqkt lạknlni, luyệosthn khírmud cho ngưwsrwcccyi kháknlnc, hửymrw?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.