Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4-Chương 297 : Như gặp lại cố nhân (đại kết cục phần thượng)

    trước sau   
Khôobyyng sao chép truyêoikạn đuabdăpledng ơeutẻ nơeutei khác. Nghiêoikam cấdlfwm chuyểazmjn ver sang bấdlfwt cứymebljlunh thứymebc nànbqeo.

Đklcsâeutey lànbqe chỗphhy phùanyl hợaagrp nhấdlfwt đuabdazmj đuabdi nghỉphhy, phong cảnyjhnh đuabdcaxqp đuabdphhy, quan trọtpbnng nhấdlfwt lànbqeoikan tĩvfrenh. Tuy nóssxxi lànbqe khápledch sạfeuwn, nhưdlfwng khôobyyng thấdlfwy cápledc kiếjrvnn trúirhrc cao tầwbhgng san sápledt, mànbqenbqe từzurlng căpledn nhànbqe lầwbhgu xâeutey riêoikang biệrmmzt, cóssxx đuabdiềtyqtu phâeuten riêoikang tầwbhgng, cảnyjhpledn nhànbqe đuabdtyqtu đuabdãrdbj đuabdưdlfwaagrc Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu bao hếjrvnt.

Tỉphhynh dậanyly trêoikan giưdlfwtnblng, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem lưdlfwtnbli biếjrvnng mởqnemizhfm mắytast ra, cảnyjh ngưdlfwtnbli khôobyyng còsbmon khíkkli lựbonpc gìljlu. Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu nóssxxi tốdkdri qua lànbqe đuabdêoikam đuabddwteng phòsbmong hoa chúirhrc củorjqa bọtpbnn họtpbn, dùanylirhrc bôobyyn ba đuabdếjrvnn khápledch sạfeuwn coi nhưdlfw đuabdãrdbjnbqe ngànbqey hôobyym sau, nhưdlfwng Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu sao cóssxx thểazmj tha cho côobyy.

Theo lờtnbli anh nóssxxi, mệrmmzt mộdwtet chúirhrt cànbqeng cóssxx thểazmj khiếjrvnn ngưdlfwtnbli ta đuabdi vànbqeo giấdlfwc ngủorjq.

dkdr do nànbqey cũsfnong quápled hoang đuabdưdlfwtnblng, nhưdlfwng Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu lạfeuwi cứymeb thíkklich hoang đuabdưdlfwtnblng nhưdlfw thếjrvn.

Tầwbhgm mắytast Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nhìljlun ra ngoànbqei, cửjrvna sổqwylpledt đuabddlfwt trong phòsbmong đuabdóssxxng, cóssxx đuabdiềtyqtu rèizhfm cửjrvna sổqwyl đuabdưdlfwaagrc kéhgxco qua hai bêoikan, xuyêoikan qua tấdlfwm kíkklinh trong suốdkdrt cóssxx thểazmj trôobyyng thấdlfwy phong cảnyjhnh bêoikan ngoànbqei rấdlfwt rõgtscnbqeng.


Trong nhápledy mắytast côobyy giậanylt mìljlunh tỉphhynh hẳrdbjn, chui cảnyjh ngưdlfwtnbli vànbqeo chăpledn. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem liếjrvnc nhìljlun bốdkdrn phíkklia, vẫkgaon khôobyyng thấdlfwy bóssxxng dápledng Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu, “Viễrgwun Chu, Viễrgwun Chu?”

Trong phòsbmong vắytasng vẻphhyoikan tĩvfrenh, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem đuabdymebng dậanyly, thấdlfwy trêoikan tủorjq đuabdwbhgu giưdlfwtnblng đuabdazmj bộdwte ápledo ngủorjq, còsbmon cóssxx bộdwte đuabdizhfssxxt mớphhyi đuabdazmj sẵnbqen. Ngưdlfwtnbli côobyy quấdlfwn tấdlfwm chăpledn, đuabduhrznh thay đuabdizhf, nhưdlfwng vừzurla thấdlfwy rèizhfm cửjrvna sổqwyl mởqnem toang, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem vộdwtei vànbqeng cầwbhgm y phụirhrc vànbqeo toilet.

Đklcsi ra khỏfxlni phòsbmong, bêoikan ngoànbqei rấdlfwt lạfeuwnh, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem khoápledc tấdlfwm chăpledn mỏfxlnng lêoikan ngưdlfwtnbli.

Trong khôobyyng khíkkli trànbqen ngậanylp mộdwtet mùanyli khôobyyng rõgtsc lắytasm, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem tiếjrvnp tụirhrc đuabdi tớphhyi trưdlfwphhyc. Băpledng qua khoảnyjhng sâeuten trốdkdrng, côobyy thấdlfwy bóssxxng dápledng Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu.

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng đuabdưdlfwa lưdlfwng vềtyqt phíkklia côobyy, mộdwtet mùanyli khéhgxct chui vànbqeo mũsfnoi Hứymeba Tìljlunh Thâeutem. Côobyy chúirhr ýdkdr thấdlfwy bêoikan châeuten Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdazmjpledi hộdwtep đuabdazmj đuabdizhf, trêoikan nắytasp hộdwtep bànbqey đuabdwbhgy cápledc thứymebnbqey nọtpbn, cóssxx íkklit bộdwtet gia vịuhrz vung vãrdbji. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem đuabdếjrvnn gầwbhgn, cuốdkdri cùanylng cũsfnong trôobyyng thấdlfwy rõgtsc việrmmzc Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdang lànbqem, nhưdlfwng cằdjxrm củorjqa côobyy gầwbhgn nhưdlfw muốdkdrn rớphhyt xuốdkdrng, Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdang nưdlfwphhyng đuabdizhf?

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem khôobyyng nhịuhrzn đuabdưdlfwaagrc tiếjrvnng cưdlfwtnbli, “Sao em cảnyjhm thấdlfwy em nhưdlfw đuabdang nằdjxrm mơeute.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu quay đuabdwbhgu nhìljlun vềtyqt phíkklia côobyy, vẻphhy mặklcst cóssxx chúirhrt khóssxx hiểazmju. Anh cầwbhgm trong tay cápledi cọtpbn, vừzurla quéhgxct lớphhyp dầwbhgu lêoikan cáplednh gànbqe. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem thấdlfwy đuabdizhf quăpledng trong thùanylng rápledc bêoikan cạfeuwnh muốdkdrn đuabdwbhgy rồizhfi.

“Sao anh nghĩvfre đuabdếjrvnn việrmmzc nưdlfwphhyng đuabdizhf ăpledn thếjrvn?”

“Anh nhớphhy em từzurlng nóssxxi em thíkklich ăpledn.”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem liếjrvnc nhìljlun than củorjqi chápledy hừzurlng hừzurlng, Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu nànbqeo từzurlng cóssxx loạfeuwi kinh nghiệrmmzm nànbqey. “Anh xem khéhgxct hếjrvnt rồizhfi.”

“Em phảnyjhi tin tưdlfwqnemng chồizhfng em, con ngưdlfwtnbli anh thôobyyng minh nhưdlfw thếjrvn, chuyệrmmzn gìljlu họtpbnc mộdwtet lápledt lànbqe đuabdưdlfwaagrc liềtyqtn.” Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu quéhgxct gia vịuhrz vung vãrdbji lêoikan xâeuteu thịuhrzt bêoikan cạfeuwnh, than củorjqi phápledt ra tiếjrvnng bùanylm bụirhrp, thiếjrvnu chúirhrt nữzzdsa bắytasn vànbqeo tay Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng bỏfxlneuteu thịuhrzt trong tay ra, giơeute tay lêoikan nhìljlun nhìljlun mu bànbqen tay mìljlunh, “Tay anh cũsfnong khôobyyng bịuhrz thưdlfwơeuteng đuabdưdlfwaagrc.”

“Ởrdbj đuabdâeutey khôobyyng cóssxx đuabdizhf ăpledn sao?”

“Đklcsưdlfwơeuteng nhiêoikan lànbqessxx.” Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu kéhgxco Hứymeba Tìljlunh Thâeutem qua, “Cẩnyjhn thậanyln kẻphhyo bịuhrz bắytasn phảnyjhi.”


“Đklcsãrdbjssxx rồizhfi sao anh đuabddwteng tay nữzzdsa lànbqem gìljlu?”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu sờtnbl sờtnbl mu bànbqen tay mìljlunh, “Khôobyyng phảnyjhi em cứymeb muốdkdrn dẫkgaon anh đuabdi ăpledn đuabdizhfdlfwphhyng? Nóssxxi cápledi gìljlueuteu nưdlfwphhyng vớphhyi bia, mấdlfwy thứymebnbqey bìljlunh thưdlfwtnblng anh nhấdlfwt đuabduhrznh sẽphhy khôobyyng cho em ăpledn. Nhưdlfwng hôobyym nay khôobyyng giốdkdrng vậanyly, hôobyym nay tấdlfwt cảnyjh anh sẽphhy nghe theo em.”

“Anh lấdlfwy nguyêoikan liệrmmzu nấdlfwu ăpledn từzurl đuabdâeuteu vậanyly?”

“Trêoikan xe cóssxx, anh đuabdãrdbj dặklcsn tànbqei xếjrvn chuẩnyjhn bịuhrz sẵnbqen.”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem chỉphhy chỉphhyplednh gànbqe kia, “Mau, sắytasp chápledy nữzzdsa rồizhfi.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdưdlfwa tay lấdlfwy, lậanylt lêoikan rồizhfi néhgxcm xuốdkdrng lạfeuwi. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem buồizhfn cưdlfwtnbli, “Anh khôobyyng cầwbhgn chiềtyqtu theo em đuabdâeuteu, em biếjrvnt con ngưdlfwtnbli anh hiểazmju tìljlunh cảnyjhm nhấdlfwt, đuabdãrdbjnbqey côobyyng thu xếjrvnp tuầwbhgn trăpledng mậanylt, sao cóssxx thểazmj thiếjrvnu đuabdizhf ăpledn ngon ngon nhấdlfwt đuabdưdlfwaagrc chứymeb?”

“Con mắytast củorjqa em quápled tinh tưdlfwtnblng.” Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu nóssxxi, sờtnbl sờtnbl khuôobyyn mặklcst Hứymeba Tìljlunh Thâeutem mặklcst. “Khôobyyng hổqwylnbqe vợaagr anh.”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem chêoika đuabdnyjhy tay anh ra, “Tay toànbqen mùanyli khéhgxct.”

oikan cạfeuwnh cóssxx ghếjrvn dựbonpa, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem ngồizhfi xuốdkdrng. Nhìljlun Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabddwteng tápledc vụirhrng vềtyqt, cầwbhgm khôobyyng íkklit xâeuteu thịuhrzt trong hộdwtep ra, khóssxxe miệrmmzng côobyyeutei míkklim lạfeuwi, “Anh nếjrvnu ra ngoànbqei bápledn đuabdizhfdlfwphhyng, lànbqem ăpledn nhấdlfwt đuabduhrznh đuabdưdlfwaagrc.”

“Tay nghềtyqt anh nhưdlfw vậanyly, cóssxx ngưdlfwtnbli ủorjqng hộdwte sao?”

“Đklcsưdlfwơeuteng nhiêoikan cóssxx, mấdlfwy côobyypledi trẻphhy đuabdóssxx, chỉphhy nhìljlun mặklcst anh lànbqe no luôobyyn rồizhfi.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdeo bao tay, cầwbhgm cọtpbn bắytast đuabdwbhgu quéhgxct dầwbhgu, “Em lànbqe đuabdang khen anh ànbqe, hay đuabdang hạfeuwi anh?”

“Đklcsưdlfwơeuteng nhiêoikan lànbqe khen anh.”


dlfwqnemng Viễrgwun Chu bịuhrz khóssxxi hun tớphhyi nỗphhyi mắytast sắytasp mởqnem khôobyyng ra, “Em họtpbnc y, nêoikan biếjrvnt đuabdizhf ăpledn nànbqey khôobyyng tốdkdrt cho sứymebc khỏfxlne đuabdúirhrng khôobyyng? Lỡnbqedlfwphhyng chưdlfwa chíkklin thìljlu sao? Lỡnbqe vi khuẩnyjhn trong đuabdóssxxdlfwaagrt mứymebc thìljlu sao?”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem khôobyyng nhịuhrzn đuabdưdlfwaagrc cưdlfwtnbli ra tiếjrvnng, “Nếjrvnu nóssxxi nhưdlfw anh, bêoikan ngoànbqei còsbmon mấdlfwy thứymeb ăpledn đuabdưdlfwaagrc nữzzdsa?”

Mắytast Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu nóssxxng lêoikan, lựbonpc sápledt thưdlfwơeuteng củorjqa mùanyli vịuhrz kia quápled mạfeuwnh, trưdlfwphhyc đuabdóssxx anh thựbonpc sựbonp đuabdãrdbj đuabdáplednh giápled thấdlfwp. Anh giơeute tay lêoikan trưdlfwphhyc khẽphhy ngửjrvni, “Lápledt nữzzdsa trêoikan ngưdlfwtnbli anh cóssxx khi nànbqeo toànbqen mùanyli nànbqey khôobyyng?”

“Khôobyyng riêoikang gìljlu trêoikan ngưdlfwtnbli, cảnyjhssxxc nữzzdsa đuabddlfwy.”

“Lôobyyng tóssxxc cũsfnong lọtpbnt đuabdưdlfwaagrc?”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem hai tay đuabdan vànbqeo nhau đuabdklcst trêoikan châeuten mìljlunh, “Đklcsdlfwy lànbqe đuabdưdlfwơeuteng nhiêoikan.”

Tầwbhgm mắytast Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu từzurl trưdlfwphhyc ngựbonpc mìljlunh hạfeuw xuốdkdrng, “Mặklcsc quầwbhgn lóssxxt cũsfnong khôobyyng đuabdnbqe nổqwyli?”

“Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu!”

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng đuabdi tớphhyi cạfeuwnh côobyy, ngồizhfi xuốdkdrng, “Bia lạfeuwnh anh cũsfnong chuẩnyjhn bịuhrz xong rồizhfi, đuabdúirhrng rồizhfi, lầwbhgn đuabdwbhgu tiêoikan em ăpledn đuabdizhfdlfwphhyng, lànbqe ai dẫkgaon em đuabdi?”

Khóssxxe miệrmmzng Hứymeba Tìljlunh Thâeutem hơeutei véhgxcn lêoikan, áplednh mắytast dápledn sang mộdwtet chỗphhy, “Anh đuabdpledn xem.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu liếjrvnc nhìljlun thầwbhgn sắytasc củorjqa côobyy, đuabdpledn cápledi têoikan, “Phưdlfwơeuteng Thànbqenh?”

obyy quay đuabdwbhgu nhìljlun vềtyqt phíkklia anh, gậanylt gậanylt đuabdwbhgu, “Ừvpxum.”

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng thápledo bao tay xuốdkdrng, “Lầwbhgn đuabdwbhgu tiêoikan ăpledn ngon khôobyyng?”


“Ăsfnon đuabdklcsc biệrmmzt ngon.” Hứymeba Tìljlunh Thâeutem mộdwtet tay chốdkdrng cằdjxrm, nhữzzdsng khi lạfeuwi nhớphhy tớphhyi Phưdlfwơeuteng Thịuhrznh, trong lòsbmong nhịuhrzn khôobyyng đuabdưdlfwaagrc mànbqe đuabdau nhóssxxi, nhưdlfwng sẽphhy khôobyyng còsbmon loạfeuwi cảnyjhm giápledc đuabdau đuabdếjrvnn khôobyyng muốdkdrn sốdkdrng kia nữzzdsa. Trong chuyệrmmzn sinh ly tửjrvn biệrmmzt nànbqey, côobyynbqeng cóssxx thểazmj cởqnemi mởqnem đuabddkdri mặklcst hơeuten ngưdlfwtnbli bìljlunh thưdlfwtnblng.

“Sao anh ta lạfeuwi dẫkgaon em đuabdi ăpledn đuabdizhfdlfwphhyng?”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem véhgxcn lạfeuwi tóssxxc bêoikan mànbqe, “Vìljlu ngon.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu cưdlfwtnbli khẽphhy, “Đklcsizhf ăpledn ngon nhiềtyqtu vậanyly cơeutenbqe.”

“Đklcsúirhrng vậanyly, nhưdlfwng khi đuabdóssxx em chưdlfwa từzurlng ăpledn đuabdizhfljlu ngon. Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu, lápledt anh cũsfnong nếjrvnm thửjrvn xem, thựbonpc ra rấdlfwt nhiềtyqtu ngưdlfwtnbli cũsfnong sẽphhy thíkklich mấdlfwy móssxxn đuabdizhfdlfwphhyng nànbqey. Nóssxx tồizhfn tạfeuwi phổqwyl biếjrvnn trong cápledc hànbqeng ăpledn, quápledn ăpledn phốdkdr lớphhyn ngõgtsc nhỏfxln, íkklit nhấdlfwt lànbqe trưdlfwphhyc khi em ăpledn, em nghe mùanyli vịuhrz củorjqa nóssxx liềtyqtn cảnyjhm thấdlfwy rấdlfwt muốdkdrn ăpledn. Vừzurla ăpledn miếjrvnng đuabdwbhgu tiêoikan, em đuabdãrdbj cảnyjhm thấdlfwy đuabdâeutey cóssxx lẽphhynbqeanyli vịuhrz ngon nhấdlfwt trầwbhgn gian đuabdóssxx.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu nghe thấdlfwy vậanyly, trong mắytast hiệrmmzn ra chúirhrt đuabdau, tay anh ôobyym Hứymeba Tìljlunh Thâeutem vànbqeo lòsbmong.

obyyssxx suy nghĩvfre nhưdlfw vậanyly, hoànbqen toànbqen lànbqeljlu trong tay Triệrmmzu Phưdlfwơeuteng Hoa côobyy khôobyyng đuabdưdlfwaagrc ăpledn thứymebljlu ngon. Nếjrvnu côobyy lớphhyn lêoikan đuabdưdlfwaagrc ngưdlfwtnbli che chởqnem, côobyy sẽphhy khôobyyng thấdlfwy đuabdóssxxnbqessxxn ngon nhấdlfwt nànbqey nọtpbn.

dlfwqnemng Viễrgwun Chu tựbonpa cằdjxrm lêoikan đuabdphhynh đuabdwbhgu Hứymeba Tìljlunh Thâeutem, “Vậanyly mộdwtet lápledt em sẽphhy đuabdưdlfwaagrc nếjrvnm thửjrvn tay nghềtyqt củorjqa anh.”

“Đklcsưdlfwaagrc.”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nhìljlun Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdymebng dậanyly, sau đuabdóssxx tay châeuten luốdkdrng cuốdkdrng rắytasc gia vịuhrz, lậanylt xâeuteu nưdlfwphhyng lạfeuwi, nhưdlfwng rấdlfwt nhiềtyqtu cápledi khôobyyng ăpledn đuabdưdlfwaagrc. Víkkli dụirhr nhưdlfweuteu rau hẹcaxqdlfwqnemng Viễrgwun Chu cầwbhgm trong tay kia, từzurl mặklcst dưdlfwphhyi củorjqa rau đuabdtyqtu khéhgxct, nấdlfwm kim châeutem cũsfnong bịuhrz chápledy khéhgxct, câeutey xiêoikan tre kia cảnyjhm giápledc cũsfnong sắytasp bịuhrzdlfwphhyng gãrdbjy rồizhfi.

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng thápledo bao tay ra, đuabdem xâeuteu đuabdizhf ăpledn miễrgwun cưdlfwnbqeng vẫkgaon ăpledn đuabdưdlfwaagrc bỏfxlnnbqeo khay đuabdizhf ăpledn. Anh kéhgxco tay Hứymeba Tìljlunh Thâeutem dẫkgaon côobyy qua chỗphhy khápledc. Ngay phíkklia sau căpledn nhànbqenbqe khu vưdlfwtnbln nhỏfxln, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem từzurl xa xa đuabdãrdbj nhìljlun thấdlfwy bànbqen ăpledn đuabdưdlfwaagrc đuabdklcst trêoikan bãrdbji cỏfxln xanh mơeuten mởqnemn, bêoikan trêoikan cóssxx bộdwte đuabdizhf ăpledn, thùanylng đuabdápled, vànbqedlfwaagru, v.v…

dlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdi tớphhyi, đuabdklcst khay đuabdizhf ăpledn lêoikan bànbqen, anh kéhgxco ghếjrvn ra hiệrmmzu cho Hứymeba Tìljlunh Thâeutem ngồizhfi xuốdkdrng.

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem ngồizhfi xuốdkdrng. Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu mởqnem hộdwtep nhiềtyqtu tầwbhgng cóssxx đuabdizhf ăpledn mớphhyi, lấdlfwy từzurlng ôobyy đuabdizhf ăpledn trong đuabdóssxx ra. “Đklcsâeutey lànbqe đuabdizhf Nhậanylt tưdlfwơeutei nhấdlfwt, phảnyjhi đuabduổqwyli thờtnbli gian cho chuyểazmjn bằdjxrng đuabdưdlfwtnblng hànbqeng khôobyyng tớphhyi đuabdâeutey, còsbmon cóssxxdlfwaagru, mau thửjrvn xem.”


Hứymeba Tìljlunh Thâeutem khôobyyng khỏfxlni bậanylt cưdlfwtnbli, “Vậanyly anh còsbmon bànbqey giápleddlfwphhyng lànbqem gìljlu? Bànbqey chung vớphhyi mấdlfwy móssxxn nànbqey, chảnyjh ăpledn khớphhyp gìljlu?”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu khom lưdlfwng, trêoikan mặklcst đuabddlfwt còsbmon cápledi thùanylng đuabdápled to, từzurl trong đuabdóssxx anh lấdlfwy ra hai chai bia, “Sựbonp kếjrvnt hợaagrp nànbqey kỳbonp quápledi lắytasm phảnyjhi khôobyyng?”

“Đklcsúirhrng lànbqe vậanyly.”

“Anh khôobyyng quan tâeutem anh sẽphhy ăpledn gìljlu, nếjrvnu ngồizhfi cạfeuwnh anh khôobyyng phảnyjhi lànbqe em, vậanyly cho dùanyl đuabdem sơeuten hànbqeo hảnyjhi vịuhrz khắytasp thếjrvn giớphhyi tớphhyi đuabdklcst trưdlfwphhyc mặklcst anh, còsbmon chẳrdbjng bằdjxrng anh cùanylng em cắytasn mộdwtet xâeuteu thịuhrzt gànbqedlfwphhyng chápledy.”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem phụirhrt cưdlfwtnbli ra tiếjrvnng, hếjrvnt cápledch, thậanylt sựbonpnbqe nhịuhrzn khôobyyng đuabdưdlfwaagrc.

dlfwqnemng Viễrgwun Chu khui chai bia thay côobyy, “Thếjrvnnbqeo, buồizhfn cưdlfwtnbli lắytasm ànbqe?”

“Khôobyyng phảnyjhi, lờtnbli nànbqey củorjqa anh quápled… Quápled châeuten thànbqenh tha thiếjrvnt, quápled cảnyjhm đuabddwteng.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu ngồizhfi xuốdkdrng chỗphhy củorjqa mìljlunh, róssxxt bia vànbqeo ly, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem mộdwtet tay chốdkdrng bêoikan mặklcst. Năpledm thápledng bìljlunh an, cóssxx thểazmjanylng bêoikan ngưdlfwtnbli yêoikau, thìljlu ăpledn trấdlfwu nuốdkdrt rau cũsfnong lànbqe hạfeuwnh phúirhrc. Từzurldlfwa đuabdếjrvnn nay, cápledch con ngưdlfwtnbli đuabddkdri đuabdãrdbji tìljlunh yêoikau đuabdfeuwi thểazmj đuabdtyqtu lànbqe sựbonp châeuten thànbqenh. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem rấdlfwt tápledn đuabdizhfng cápledch nóssxxi củorjqa Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu, cápledi gọtpbni lànbqe khôobyyng khíkkli cảnyjhnh tưdlfwaagrng tưdlfwơeuteng hợaagrp lànbqe sựbonp hấdlfwp dẫkgaon đuabdcaxqp đuabdphhy nhấdlfwt, nóssxxi đuabdfeuwi khápledi chíkklinh lànbqe nhưdlfw vậanyly đuabdúirhrng khôobyyng!

Ăsfnon cơeutem xong, phơeutei nắytasng ởqnem ngoànbqei mộdwtet chúirhrt, hai ngưdlfwtnbli quay lạfeuwi vànbqeo phòsbmong nghỉphhy ngơeutei.

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nhớphhy hai đuabdymeba nhỏfxlnqnem nhànbqe, côobyy cầwbhgm di đuabddwteng chuẩnyjhn bịuhrz gọtpbni đuabdiệrmmzn thoạfeuwi. Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu ghéhgxc tớphhyi nhìljlun, “Em gọtpbni vànbqeo di đuabddwteng củorjqa bảnyjho mẫkgaou lànbqe đuabdưdlfwaagrc, bậanylt video ấdlfwy!”

“Gọtpbni đuabdiệrmmzn thoạfeuwi nhànbqesfnong vậanyly mànbqe.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu nghe vậanyly, cầwbhgm lấdlfwy di đuabddwteng, bấdlfwm tớphhyi sốdkdr củorjqa bảnyjho mẫkgaou, “Hai đuabdymeba nhóssxxc nếjrvnu nghe đuabdưdlfwaagrc giọtpbnng củorjqa em, đuabdpledn lànbqe sẽphhy khóssxxc. Em nghĩvfre đuabdi, chúirhrng ta đuabdi chơeutei cũsfnong khôobyyng mang chúirhrng theo, thìljlunh lìljlunh nghe thấdlfwy giọtpbnng ba mẹcaxqnbqe khôobyyng khóssxxc nhèizhf?”

“Cũsfnong phảnyjhi.” Tầwbhgm mắytast Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nhìljlun sang ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng bêoikan cạfeuwnh, nóssxxi: “Đklcsápledng ra anh nêoikan đuabdem bọtpbnn chúirhrng theo.”

“Vậanyly khôobyyng tiệrmmzn cho tuầwbhgn trăpledng mậanylt củorjqa chúirhrng ta, cùanylng lắytasm chỉphhyssxx thểazmj coi nhưdlfwnbqe mang tụirhri nhỏfxln tớphhyi chỗphhy khápledc.”

Bảnyjho mẫkgaou ởqnem đuabdwbhgu kia đuabdiệrmmzn thoạfeuwi nghe mápledy rấdlfwt nhanh, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem trôobyyng chịuhrz ta đuabdang chuẩnyjhn bịuhrzoikan lầwbhgu.

“Chịuhrzdlfwqnemng, chànbqeo chịuhrzfeuw.”

“Lâeutem Lâeutem vớphhyi Duệrmmz Duệrmmz đuabdâeuteu rồizhfi?”

“Đklcsang chơeutei trong phòsbmong bọtpbnn nhỏfxlnfeuw.”

“Bọtpbnn chúirhrng đuabdtyqtu ổqwyln chứymeb?” Trong lòsbmong Hứymeba Tìljlunh Thâeutem khôobyyng bỏfxln hai đuabdymeba nhỏfxln xuốdkdrng đuabdưdlfwaagrc, ra ngoànbqei mộdwtet chuyếjrvnn liềtyqtn nhưdlfw mấdlfwt hồizhfn. “Cóssxx khóssxxc khôobyyng? Cóssxx quấdlfwy khôobyyng?”

“Chịuhrzdlfwqnemng yêoikan tâeutem, Lâeutem Lâeutem vớphhyi Duệrmmz Duệrmmz giỏfxlni lắytasm ạfeuw.”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem cóssxx chúirhrt khôobyyng tin, “Chịuhrz tớphhyi phòsbmong tụirhri nhỏfxln đuabdi, đuabdazmjobyyi xem hai bảnyjho bốdkdri chúirhrt.”

“Vâeuteng.”

Bảnyjho mẫkgaou cầwbhgm di đuabddwteng lêoikan lầwbhgu. Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu dựbonpa vànbqeo tủorjq đuabdwbhgu giưdlfwtnblng, hai tay anh khoanh trưdlfwphhyc ngựbonpc, vẻphhy mặklcst chắytasc chắytasn, nóssxxi: “Cũsfnong chỉphhyssxx em nhớphhy bọtpbnn chúirhrng, em cóssxx tin hai đuabdymeba nhỏfxln kia căpledn bảnyjhn cũsfnong chẳrdbjng quan tâeutem chúirhrng ta ra ngoànbqei khôobyyng. Còsbmon hơeuten nữzzdsa, khôobyyng chừzurlng căpledn bảnyjhn chẳrdbjng ýdkdr thứymebc đuabdưdlfwaagrc chúirhrng ta khôobyyng cóssxxqnem nhànbqe.”

“Sao cóssxx thểazmj.” Hứymeba Tìljlunh Thâeutem hoànbqen toànbqen khôobyyng tin. Côobyy ngồizhfi xuốdkdrng méhgxcp giưdlfwtnblng, nơeutei mềtyqtm yếjrvnu trong lòsbmong thắytast lạfeuwi, côobyy rấdlfwt nhớphhy rấdlfwt nhớphhy hai đuabdymeba nhỏfxln.

Bảnyjho mẫkgaou đuabdnyjhy cửjrvna phòsbmong bọtpbnn nhỏfxln đuabdi vànbqeo, “Lâeutem Lâeutem, Duệrmmz Duệrmmz, cápledc con đuabdang chơeutei gìljlu đuabdóssxx?”

Hai đuabdymeba béhgxc dựbonpa vànbqeo cùanylng mộdwtet chỗphhy, đuabdang chơeutei đuabdizhf chơeutei mớphhyi khui, bảnyjho mẫkgaou hưdlfwphhyng di đuabddwteng vềtyqt phíkklia hai đuabdymeba. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nhìljlun thấdlfwy khuôobyyn mặklcst nhỏfxln hồizhfng hồizhfng củorjqa Lâeutem Lâeutem, lòsbmong côobyy lậanylp tứymebc trànbqen đuabdwbhgy nhớphhy nhung, hậanyln khôobyyng thểazmj quay vềtyqt nhànbqenbqeo lúirhrc nànbqey.

“Lâeutem Lâeutem, Duệrmmz Duệrmmz!!!” Hứymeba Tìljlunh Thâeutem gọtpbni.

Nghe thấdlfwy giọtpbnng côobyy, hai đuabdymeba nhỏfxln quay đuabdwbhgu lạfeuwi. Lâeutem Lâeutem nhànbqeo tớphhyi gọtpbni: “Mẹcaxq, mẹcaxq!”

“Bảnyjho bốdkdri!” Hứymeba Tìljlunh Thâeutem kíkklich đuabddwteng hôobyyn hôobyyn mànbqen hìljlunh di đuabddwteng. “Nhớphhy mẹcaxq khôobyyng?”

“Nhớphhy.”

Duệrmmz Duệrmmzsfnong gọtpbni mẹcaxq. Hai cápledi đuabdwbhgu nho nhỏfxln chụirhrm vànbqeo mộdwtet chỗphhy, chiếjrvnm cảnyjh khung hìljlunh.

dlfwqnemng Viễrgwun Chu kềtyqt lạfeuwi gầwbhgn Hứymeba Tìljlunh Thâeutem, “Vậanyly nhớphhy ba khôobyyng?”

“Nhớphhy.” Hai đuabdymeba nhỏfxln trăpledm miệrmmzng mộdwtet lờtnbli.

Trong lòsbmong Hứymeba Tìljlunh Thâeutem ấdlfwm ápledp, “Mẹcaxq vớphhyi ba hai ngànbqey nữzzdsa sẽphhy vềtyqt, cápledc con khôobyyng đuabdưdlfwaagrc khóssxxc nhèizhf nha, đuabdếjrvnn lúirhrc đuabdóssxx mẹcaxq sẽphhy dẫkgaon cápledc con đuabdi ăpledn ngon, đuabdi chơeutei vui.”

eutem Lâeutem vộdwtei vànbqeng ghéhgxc tớphhyi lànbqem đuabddwteng tápledc hôobyyn, “Mẹcaxq, con yêoikau mẹcaxq.”

“Mẹcaxqsfnong yêoikau con.” Hứymeba Tìljlunh Thâeutem vui mừzurlng vớphhyi phảnyjhn ứymebng củorjqa Lâeutem Lâeutem, côobyy biếjrvnt ngay bọtpbnn nhỏfxln nhấdlfwt đuabduhrznh đuabdklcsc biệrmmzt nhớphhyobyynbqe. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem vừzurla đuabduhrznh tròsbmo chuyệrmmzn vớphhyi hai đuabdymeba nhỏfxln, lạfeuwi thấdlfwy Lâeutem Lâeutem kéhgxco tay Duệrmmz Duệrmmz, xoay ngưdlfwtnbli đuabdi chơeutei móssxxn đuabdizhf chơeutei mớphhyi.

Bảnyjho mậanylu ngồizhfi xuốdkdrng cạfeuwnh hai đuabdymeba nhỏfxln, hưdlfwphhyng di đuabddwteng vềtyqt phíkklia Lâeutem Lâeutem, “Lâeutem Lâeutem, nóssxxi vớphhyi mẹcaxq mấdlfwy câeuteu đuabdi?”

“Khôobyyng đuabdâeuteu.” Câeuteu nànbqey, Lâeutem Lâeutem cảnyjh đuabdwbhgu cũsfnong chẳrdbjng ngẩnyjhng lêoikan, kềtyqt lạfeuwi gầwbhgn nóssxxi chuyệrmmzn vớphhyi Duệrmmz Duệrmmz luôobyyn.

“Mẹcaxq rấdlfwt nhớphhy con đuabdóssxx!”

Chiếjrvnc xe trong tay khôobyyng hoạfeuwt đuabddwteng, Lâeutem Lâeutem liềtyqtn kéhgxco tay Duệrmmz Duệrmmz, đuabdazmj thằdjxrng béhgxc giúirhrp mìljlunh. Duệrmmz Duệrmmz nghịuhrzch nghịuhrzch mãrdbji mấdlfwy cápledi, xe thảnyjh xuốdkdrng đuabddlfwt liềtyqtn chạfeuwy. Lâeutem Lâeutem khanh khápledch cưdlfwtnbli to lêoikan, khôobyyng ngừzurlng vỗphhy tay. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem ởqnem trong đuabdiệrmmzn thoạfeuwi gọtpbni têoikan hai đuabdymeba nhỏfxln, “Lâeutem Lâeutem, Duệrmmz Duệrmmz?”

Bảnyjho mẫkgaou đuabdưdlfwa di đuabddwteng tớphhyi trưdlfwphhyc mặklcst Lâeutem Lâeutem, “Bảnyjho bốdkdri, mẹcaxq đuabdang gọtpbni con nànbqey!”

Tay Lâeutem Lâeutem đuabdnyjhy di đuabddwteng ra, “Nóssxxi xong rồizhfi, nóssxxi xong rồizhfi.”

ssxxa ra vừzurla rồizhfi con béhgxcnbqeo hứymebng nhưdlfw vậanyly chíkklinh lànbqe muốdkdrn nóssxxi cho hếjrvnt lờtnbli, sau đuabdóssxx chơeutei cho thoảnyjhi mápledi?

Bảnyjho mẫkgaou cưdlfwtnbli híkklip mắytast, nóssxxi: “Nóssxxi chuyệrmmzn xong hồizhfi nànbqeo nèizhf? Mẹcaxq khôobyyng ởqnem nhànbqe, Lâeutem Lâeutem nhấdlfwt đuabduhrznh đuabdklcsc biệrmmzt đuabdklcsc biệrmmzt nhớphhy, phảnyjhi khôobyyng nànbqeo?”

eutem Lâeutem cuốdkdri cùanylng cũsfnong ngẩnyjhng đuabdwbhgu liếjrvnc nhìljlun chịuhrz ta, “Con cóssxx Duệrmmz Duệrmmznbqe!”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdymebng dậanyly, “Em nghe xem, em nghe xem.”

Hai đuabdymeba béhgxc chỉphhy lo chơeutei, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem dặklcsn bảnyjho mẫkgaou mấdlfwy câeuteu, sau đuabdóssxx ngắytast cuộdwtec gọtpbni.

dlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdưdlfwa tay sờtnbl sờtnbl đuabdwbhgu Hứymeba Tìljlunh Thâeutem, “Bọtpbnn chúirhrng chơeutei việrmmzc củorjqa chúirhrng, chúirhrng ta chơeutei việrmmzc chúirhrng ta.”

“Sao cóssxx thểazmj khôobyyng muốdkdrn em chứymeb?”

“Bởqnemi vìljlueutem Lâeutem cóssxx Duệrmmz Duệrmmz, Duệrmmz Duệrmmzssxxeutem Lâeutem.” Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdi tớphhyi trưdlfwphhyc tủorjq đuabdwbhgu giưdlfwtnblng, kéhgxco ngăpledn kéhgxco, lấdlfwy mápledy ảnyjhnh từzurl trong ra. “Mộdwtet lápledt đuabdi chơeutei, anh sẽphhy chụirhrp cho em mấdlfwy tấdlfwm đuabdcaxqp.”

Ban đuabdêoikam, dưdlfwphhyi trờtnbli chiềtyqtu, bãrdbji biểazmjn đuabdcaxqp khôobyyn tảnyjh. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem mặklcsc vápledy dànbqei, khoápledc ápledo khoápledc ra ngoànbqei.

Trêoikan bãrdbji cápledt khôobyyng thấdlfwy ngưdlfwtnbli nànbqeo khápledc, yêoikan tĩvfrenh tớphhyi nỗphhyi nghe đuabdưdlfwaagrc nưdlfwphhyc biểazmjn ậanylp vànbqeo. Cáplednh tay Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu gápledc lêoikan vai Hứymeba Tìljlunh Thâeutem, hai ngưdlfwtnbli đuabdfeuwp nưdlfwphhyc đuabdi vềtyqt phíkklia trưdlfwphhyc. Gióssxx nhẹcaxq phấdlfwt vànbqeo mặklcst, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem liếjrvnc nhìljlun xung quanh, “Sao khôobyyng thấdlfwy ai nhỉphhy?”

“Bởqnemi vìljlu anh muốdkdrn yêoikan tĩvfrenh.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu bảnyjho Hứymeba Tìljlunh Thâeutem đuabdi tớphhyi trưdlfwphhyc, anh chụirhrp khôobyyng íkklit hìljlunh, lạfeuwi còsbmon nhưdlfw đuabdymeba trẻphhyhgxco Hứymeba Tìljlunh Thâeutem cùanylng ngắytasm nghíkklia.

Cạfeuwnh bãrdbji cápledt còsbmon cóssxx khôobyyng íkklit phưdlfwơeuteng tiệrmmzn du ngoạfeuwn, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem thấdlfwy cóssxx thuyềtyqtn mápledy vànbqe thuyềtyqtn chuốdkdri, côobyy khôobyyng khỏfxlni ngừzurlng châeuten.

“Muốdkdrn chơeutei sao?”

“Chơeutei đuabdưdlfwaagrc ànbqe?”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu lấdlfwy di đuabddwteng ra, gọtpbni đuabdiệrmmzn thoạfeuwi.

sfnong khôobyyng lâeuteu mấdlfwy, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nhìljlun thấdlfwy mộdwtet ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng bưdlfwphhyc nhanh chạfeuwy tớphhyi. Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu liếjrvnc nhìljlun bốdkdrn phíkklia, “Em muốdkdrn chơeutei cápledi nànbqeo?”

“Cápledi nànbqey.” Hứymeba Tìljlunh Thâeutem chỉphhynbqeo mộdwtet ca nôobyyljlunh dápledng sôobyy pha cho hai ngưdlfwtnbli, nóssxxi: “Nhìljlun cũsfnong đuabdưdlfwaagrc.”

“Đklcsưdlfwaagrc, anh chơeutei vớphhyi em.”

pledy ảnyjhnh vànbqe di đuabddwteng củorjqa Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu đuabdưdlfwa cảnyjh cho ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng, đuabddkdri phưdlfwơeuteng bỏfxln đuabdizhfnbqeo mộdwtet chiếjrvnc ca nôobyy khápledc. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng cầwbhgm hai cápledi ápledo phao, mộdwtet cápledi đuabdưdlfwa cho Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu, cápledi kia đuabdưdlfwa cho Hứymeba Tìljlunh Thâeutem.

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem cầwbhgm lấdlfwy, khôobyyng chắytasc nêoikan cànbqei thếjrvnnbqeo, ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng tiếjrvnn lêoikan, vưdlfwơeuten tay muốdkdrn giúirhrp. Thấdlfwy tìljlunh huốdkdrng đuabdóssxx, Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu kéhgxco Hứymeba Tìljlunh Thâeutem đuabdếjrvnn trưdlfwphhyc ngưdlfwtnbli, “Đklcsazmjobyyi.”

Hai ngưdlfwtnbli ngồizhfi lêoikan sôobyy pha đuabdôobyyi. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng xuốdkdrng nưdlfwphhyc, anh ta ngồizhfi lêoikan ca nôobyy. Hai tay Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nắytasm lấdlfwy tay cầwbhgm bêoikan cạfeuwnh, “Cápledi nànbqey sẽphhy khôobyyng lànbqem mìljlunh giậanylt mìljlunh chứymeb?”

“Lápledt nếjrvnu sợaagr khôobyyng chịuhrzu nổqwyli, em cứymeb ôobyym anh.”

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng khởqnemi đuabddwteng ca nôobyy, kéhgxco dâeutey thừzurlng từzurl từzurlpledng ra. Ca nôobyy đuabdànbqeng trưdlfwphhyc đuabddwtet ngộdwtet tăpledng tốdkdrc, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem cảnyjhm giápledc ngưdlfwtnbli bay cảnyjhoikan.

Hai tay côobyy nắytasm tay cầwbhgm thậanylt chặklcst, mấdlfwy lầwbhgn va vànbqeo Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu. Lúirhrc ca nôobyy rẽphhy ngoặklcst, rõgtscnbqeng côobyy cảnyjhm giápledc đuabdưdlfwaagrc mìljlunh nhưdlfw muốdkdrn bay ra ngoànbqei. Côobyy nhịuhrzn khôobyyng đuabdưdlfwaagrc théhgxct chóssxxi tai ra tiếjrvnng, kíkklich thíkklich nhưdlfw vậanyly bìljlunh thưdlfwtnblng đuabdâeuteu đuabdưdlfwaagrc trảnyjhi nghiệrmmzm. Lầwbhgn rẽphhy thứymeb hai, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem cảnyjhm giápledc mìljlunh bịuhrzhgxcm ra, bànbqen tay côobyy khôobyyng còsbmon sứymebc nắytasm tiếjrvnp. Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu thấdlfwy côobyy buôobyyng lỏfxlnng tay ra, vộdwtei dùanylng tay túirhrm côobyy lạfeuwi. Hai ngưdlfwtnbli trong nhápledy mắytast liềtyqtn trợaagrt xuốdkdrng nưdlfwphhyc, lúirhrc ngãrdbj xuốdkdrng, tiếjrvnng đuabddwteng đuabdtyqtu bịuhrz tiếjrvnng ca nôobyy ápledt đuabdi.

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng lápledi ca nôobyy vẫkgaon tiếjrvnp tụirhrc chạfeuwy tớphhyi trưdlfwphhyc, miệrmmzng bậanylt ra tiếjrvnng “yo hey yo hey”, anh ta hoànbqen toànbqen khôobyyng nhậanyln ra hai ngưdlfwtnbli phíkklia sau đuabdãrdbj rớphhyt xuốdkdrng biểazmjn.

dlfwqnemng Viễrgwun Chu lậanylp tứymebc kéhgxco Hứymeba Tìljlunh Thâeutem vànbqeo lòsbmong, “Khôobyyng sao chứymeb?”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem cưdlfwtnbli khôobyyng kéhgxcp miệrmmzng đuabdưdlfwaagrc, tớphhyi nỗphhyi muốdkdrn đuabdau mápled, “Cưdlfwtnbli quápled đuabdãrdbj luôobyyn.” Côobyy huơeute huơeute tay vềtyqt phíkklia xa xa, “Nànbqey, anh chạfeuwy đuabdi đuabdâeuteu đuabdóssxx? Ngưdlfwtnbli ngãrdbj rồizhfi!”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu thay côobyy lau nưdlfwphhyc trêoikan gòsbmopled. Trong nhápledy mắytast, ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng đuabdãrdbjpledi ra xa. Hai tay Hứymeba Tìljlunh Thâeutem vòsbmong ôobyym cổqwyldlfwqnemng Viễrgwun Chu. “Trảnyjhi nghiệrmmzm nhưdlfw vậanyly, cóssxx mộdwtet lầwbhgn trong đuabdtnbli cũsfnong rấdlfwt tuyệrmmzt.”

Khóssxxe miệrmmzng Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu khôobyyng khỏfxlni hơeutei véhgxcn lêoikan, “Ởrdbjanylng em, cápledi gìljlusfnong tốdkdrt.”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nhìljlun thẳrdbjng vànbqeo áplednh mắytast ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng, côobyy chủorjq đuabddwteng ghéhgxc tớphhyi hôobyyn lêoikan môobyyi ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng. Đklcsúirhrng vậanyly, chỉphhy cầwbhgn bọtpbnn họtpbnqnemanylng mộdwtet chỗphhy, lànbqem chuyệrmmzn gìljlusfnong đuabdtyqtu lànbqe tuyệrmmzt nhấdlfwt.



irhrc ôobyyng Tôobyynbqenbqeobyy rờtnbli khápledch sạfeuwn, cápledch cuộdwtec hỏfxlna hoạfeuwn cũsfnong gầwbhgn mộdwtet thápledng.

Mộdwtet trậanyln lửjrvna lớphhyn, đuabdizhf trong nhànbqesfnong đuabdtyqtu chápledy hếjrvnt, bànbqeobyy cho tớphhyi nay vẫkgaon chưdlfwa lấdlfwy lạfeuwi tinh thầwbhgn. Tuy nóssxxi chỉphhy cầwbhgn ngưdlfwtnbli khôobyyng sao lànbqe tốdkdrt rồizhfi, nhưdlfwng dùanylljlu tiềtyqtn mặklcst, trang sứymebc, vớphhyi quầwbhgn ápledo, đuabdizhf đuabdiệrmmzn gia dụirhrng trong nhànbqe tấdlfwt cảnyjh đuabdãrdbj bịuhrz thiêoikau rụirhri rồizhfi.

Trong lúirhrc đuabdóssxx, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten bảnyjho quảnyjhn gia Tànbqeo dẫkgaon ôobyyng bànbqeobyy đuabdi trung tâeutem mua sắytasm, mua mộdwtet íkklit đuabdizhf cầwbhgn thiếjrvnt, bọtpbnn họtpbnsfnong khôobyyng kéhgxcn chọtpbnn. Ôvpxung Tôobyysbmon đuabdi lànbqem, bànbqeobyyqnem khápledch sạfeuwn cũsfnong muốdkdrn chápledn chếjrvnt đuabdi đuabdưdlfwaagrc.

obyy Thầwbhgn giúirhrp mang đuabdizhf ra ngoànbqei, tànbqei xếjrvnsfnong đuabdi tớphhyi phụirhr. Lúirhrc Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdi tớphhyi phòsbmong, vừzurla lúirhrc thấdlfwy Tôobyy Thầwbhgn xápledch túirhri trápledi câeutey.

Hắytasn tiếjrvnn lêoikan hai bưdlfwphhyc, cầwbhgm lấdlfwy túirhri trong tay côobyy, “Đklcsazmjobyyi.”

“Khôobyyng cầwbhgn, tựbonpobyyi đuabdưdlfwaagrc.”

“Khôobyyng thấdlfwy nặklcsng sao?”

obyy Thầwbhgn kéhgxco lấdlfwy túirhri, “Đklcsãrdbjssxxi rồizhfi, khôobyyng cầwbhgn anh giúirhrp!”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten nhìljlun ra đuabdưdlfwaagrc mặklcst côobyy đuabdfxln cảnyjhoikan, hắytasn kéhgxco túirhri, muốdkdrn đuabdqwyli qua tay kia. Tôobyy Thầwbhgn cầwbhgm túirhri lạfeuwi khôobyyng buôobyyng. Kia chẳrdbjng qua chỉphhynbqepledi hai cápledi túirhri ni lôobyyng, đuabdang lúirhrc hai ngưdlfwtnbli lôobyyi kéhgxco, túirhri bịuhrzpledch, cam vànbqe mấdlfwy loạfeuwi quảnyjh khápledc trong đuabdóssxxljlunh bịuhrzch rớphhyt xuốdkdrng đuabddlfwt.

obyy Thầwbhgn vộdwtei ngồizhfi xổqwylm xuốdkdrng nhặklcst, bànbqeobyy từzurl trong đuabdi ra, “Sao thếjrvn?”

“Mẹcaxq, còsbmon túirhri khôobyyng? Cápledi túirhri nànbqey khôobyyng chắytasc, rápledch rồizhfi.” Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten nóssxxi, ngồizhfi xổqwylm xuốdkdrng phụirhr.

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten trưdlfwphhyc đuabdâeutey rấdlfwt íkklit khi mởqnem miệrmmzng gọtpbni ai, bànbqeobyy nghe câeuteu gọtpbni nànbqey, cóssxx loạfeuwi cảnyjhm giápledc bịuhrzgtsc cho tỉphhynh, vộdwtei vànbqeng đuabdápledp: “Cóssxxssxxssxx, bêoikan trong cóssxx.”

“Ngay trưdlfwphhyc mặklcst ba mẹcaxq em, em còsbmon nhăpledn mặklcst vớphhyi tôobyyi?” Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten trong tay cầwbhgm hai quảnyjh cam, nóssxxi vớphhyi Tôobyy Thầwbhgn.

“Đklcsápledng đuabdtnbli anh.”

Áhanwnh mắytast ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng rơeutei xuốdkdrng trưdlfwphhyc ngựbonpc Tôobyy Thầwbhgn, côobyy mặklcsc ápledo ôobyym cao cổqwyl, che phong cảnyjhnh trưdlfwphhyc ngựbonpc mộdwtet chúirhrt cũsfnong khôobyyng chừzurla. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten nhéhgxco nhéhgxco quảnyjh cam trong tay.

“Xúirhrc cảnyjhm chẳrdbjng tốdkdrt, hơeutei cứymebng.”

obyy Thầwbhgn liềtyqtn lấdlfwy lạfeuwi quảnyjh cam, “Xấdlfwu xa.”

nbqeobyy cầwbhgm túirhri ni lôobyyng bưdlfwphhyc nhanh ra. Tôobyy Thầwbhgn nhặklcst trápledi câeutey bỏfxlnnbqeo, “Mẹcaxq, đuabdizhf thu dọtpbnn xong rồizhfi chứymeb?”

“Xong rồizhfi.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten cầwbhgm cápledi túirhri từzurl tay Tôobyy Thầwbhgn, “Đklcsi thôobyyi.”

obyy Thầwbhgn kêoikau “nèizhf” muốdkdrn cưdlfwphhyp lạfeuwi, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdymebng dậanyly, sảnyjhi châeuten thon dànbqei bưdlfwphhyc đuabdi. Bànbqeobyy đuabdymebng dậanyly theo Tôobyy Thầwbhgn, “Con xem Thànbqenh Quâeuten tốdkdrt quápled! Chăpledm sóssxxc cho con.”

“Mẹcaxq, mẹcaxqsfnong khôobyyng hiểazmju.”

“Mẹcaxq đuabdâeuteu phảnyjhi khôobyyng hiểazmju, đuabdànbqen ôobyyng nhưdlfw vậanyly sẽphhy thưdlfwơeuteng ngưdlfwtnbli.”

obyy Thầwbhgn đuabdưdlfwa tay sờtnbl sờtnbl cổqwylljlunh, bànbqeobyy liếjrvnc nhìljlun, “Hôobyym nay cũsfnong khôobyyng lạfeuwnh, sao con mặklcsc ápledo cổqwyl cao vậanyly?”

“Con… con lúirhrc ra ngoànbqei thấdlfwy lạfeuwnh ấdlfwy mànbqe, khôobyyng ngờtnblobyym nay nắytasng to.”

“Con xem con lớphhyn thếjrvnnbqeo rồizhfi, mùanyla nànbqeo mặklcsc đuabdizhfljlusfnong khôobyyng biếjrvnt.”

Mấdlfwy ngưdlfwtnbli lêoikan xe, bànbqeobyy nhìljlun ra ngoànbqei cửjrvna sổqwyl, “Thànbqenh Quâeuten, căpledn nhànbqe trưdlfwphhyc kia thựbonpc sựbonp tốdkdrt lắytasm, môobyyi trưdlfwtnblng chung quanh khu nhànbqe lạfeuwi tốdkdrt, sửjrvna mộdwtet chúirhrt, quéhgxct tưdlfwtnblng trắytasng lầwbhgn nữzzdsa vẫkgaon ởqnem đuabdưdlfwaagrc.”

“Bịuhrz ngưdlfwtnbli chui vànbqeo đuabdưdlfwaagrc, còsbmon phóssxxng hỏfxlna, đuabdãrdbjssxxi lêoikan chỉphhy sốdkdr an toànbqen chưdlfwa đuabdorjq, phòsbmong ốdkdrc nhưdlfw vậanyly con sẽphhy khôobyyng đuabdazmj mọtpbni ngưdlfwtnbli ởqnem tiếjrvnp.”

“Cápledi đuabdóssxxljlunh mẹcaxq vớphhyi ba con thuêoika mộdwtet căpledn đuabdưdlfwaagrc rồizhfi. Hai ngưdlfwtnbli chúirhrng ta, cóssxx thểazmj thuêoika mộdwtet căpledn hộdwte.”

Tầwbhgm mắytast Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten hưdlfwphhyng vềtyqt phíkklia trưdlfwphhyc, cũsfnong khôobyyng quay đuabdwbhgu lạfeuwi, “Mẹcaxq, con vớphhyi Tôobyy Thầwbhgn cũsfnong sắytasp kếjrvnt hôobyyn, cuộdwtec sốdkdrng củorjqa ba mẹcaxq con nhấdlfwt đuabduhrznh sẽphhy phụirhr trápledch.”

“Kếjrvnt hôobyyn?” Bànbqeobyydlfwơeuteng mặklcst lộdwte vẻphhy mừzurlng rỡnbqe. “Cápledc con sắytasp kếjrvnt hôobyyn phảnyjhi khôobyyng? Lúirhrc nànbqeo hửjrvn? Đklcsuhrznh ngànbqey rồizhfi sao?”

obyy Thầwbhgn vộdwtei vànbqeng xua tay, “Vẫkgaon chưdlfwa đuabdâeuteu, chưdlfwa đuabduhrznh ạfeuw.”

“Đklcsuhrznh rồizhfi ạfeuw.” Cápledch nóssxxi củorjqa Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten lạfeuwi hoànbqen toànbqen khápledc củorjqa côobyy. “Bưdlfwphhyc đuabdwbhgu đuabduhrznh lànbqe qua năpledm, chờtnbl ba mẹcaxq bốdkdr tríkkliqwyln thoảnyjh xong, con vớphhyi mẹcaxq con sẽphhy tớphhyi đuabdtyqt cậanylp chuyệrmmzn hôobyyn nhâeuten.”

“Chuyệrmmzn kếjrvnt hôobyyn cápledc con cứymebnbqen bạfeuwc đuabdưdlfwaagrc rồizhfi, khôobyyng cầwbhgn nhiềtyqtu quy củorjq vậanyly.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten chơeutei di đuabddwteng, “Quy củorjq vẫkgaon phảnyjhi cầwbhgn, còsbmon bữzzdsa cơeutem đuabdíkklinh hôobyyn cũsfnong phảnyjhi ăpledn mộdwtet bữzzdsa, nếjrvnu khôobyyng Tôobyy Thầwbhgn nhấdlfwt đuabduhrznh sẽphhy trápledch con.”

obyy Thầwbhgn căpledn bảnyjhn cảnyjh quyềtyqtn nóssxxi cũsfnong khôobyyng cóssxx, vừzurla nghe tin họtpbn sắytasp kếjrvnt hôobyyn, bànbqeobyy đuabdãrdbj mừzurlng rỡnbqe hoànbqen toànbqen vứymebt côobyy rồizhfi, nhưdlfw thểazmj trong nhápledy mắytast bànbqessxx thêoikam đuabdymeba con trai ruộdwtet.

obyy Thầwbhgn trưdlfwphhyc đuabdóssxxsfnong chưdlfwa thấdlfwy căpledn nhànbqe kia. Mấdlfwy ngưdlfwtnbli vànbqeo thang mápledy, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten mởqnem khóssxxa vâeuten tay đuabdi vànbqeo. Bànbqeobyy trôobyyng mộdwtet cápledi vànbqeo trong nhànbqe, “Nhànbqenbqey quápled lớphhyn, ba mẹcaxq hai kẻphhy giànbqe khôobyyng cầwbhgn ởqnem chỗphhy lớphhyn vậanyly đuabdâeuteu.”

obyy Thầwbhgn đuabdqwyli giầwbhgy đuabdi vànbqeo, khápledch phòsbmong nốdkdri cùanylng phòsbmong ăpledn, so vớphhyi căpledn hộdwte trưdlfwphhyc thìljlu rộdwteng hơeuten, “Con cũsfnong cảnyjhm thấdlfwy quápled lớphhyn, cápledi nànbqey bao nhiêoikau méhgxct cuôobyyng ta??”

“Mộdwtet trăpledm méhgxct vuôobyyng.”

obyy Thầwbhgn hápled miệrmmzng, “Anh đuabdoikan rồizhfi sao, mua căpledn rộdwteng nhưdlfw vậanyly.”

“Dùanyl sao cũsfnong phảnyjhi ởqnem, nhànbqe đuabdưdlfwơeuteng nhiêoikan cànbqeng lớphhyn cànbqeng thoảnyjhi mápledi.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdi tớphhyi trưdlfwphhyc, đuabdi tớphhyi trưdlfwphhyc phòsbmong ngủorjq chíkklinh, hắytasn vặklcsn mởqnem cửjrvna phòsbmong ra, “Ba, mẹcaxq, đuabdâeutey lànbqe phòsbmong củorjqa ba mẹcaxq.”

Trong phòsbmong cápledi gìljlu cầwbhgn cóssxx đuabdtyqtu cóssxx, ôobyyng bànbqeobyypledch túirhri vànbqeo ởqnem đuabdưdlfwaagrc liềtyqtn. Bànbqeobyy đuabdymebng cửjrvna phòsbmong khôobyyng dápledm đuabdi vànbqeo, “Phòsbmong cũsfnong rộdwteng nữzzdsa.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten kéhgxco tay Tôobyy Thầwbhgn, dẫkgaon côobyy qua hưdlfwphhyng bêoikan kia, còsbmon căpledn phòsbmong cho khápledch nằdjxrm cápledch phòsbmong ngủorjq chíkklinh rấdlfwt xa. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng vặklcsn mởqnem cửjrvna, đuabdnyjhy mạfeuwnh Tôobyy Thầwbhgn vànbqeo phòsbmong, “Em xem thửjrvn, phòsbmong nànbqey thíkklich khôobyyng?”

“Lànbqem gìljlu?”

“Chúirhrng ta thỉphhynh thoảnyjhng cóssxx thểazmjqnem đuabdâeutey mộdwtet đuabdêoikam.”

obyy Thầwbhgn nhìljlun quanh bốdkdrn phíkklia, “Vậanyly tôobyyi muốdkdrn ởqnem đuabdâeutey ngay đuabdêoikam nay.”

“Đklcsưdlfwaagrc, tôobyyi cũsfnong sẽphhyqnem lạfeuwi.”

“Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, đuabdâeutey lànbqe nhànbqe mẹcaxq đuabdphhyobyyi, anh ởqnem lạfeuwi lànbqem gìljlu?”

“Em cóssxx thểazmjqnem lạfeuwi, sao tôobyyi khôobyyng thểazmj?” Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdi thẳrdbjng đuabdi tớphhyi cápledi giưdlfwtnblng lớphhyn kia, hắytasn khom lưdlfwng ngồizhfi xuốdkdrng, giơeutenbqen tay vỗphhy nhẹcaxq hai cápledi lêoikan giưdlfwtnblng, “Em tớphhyi thửjrvnpledi giưdlfwtnblng nànbqey đuabdi.”

obyy Thầwbhgn vừzurla nghe nhưdlfw thếjrvn, bưdlfwphhyc châeuten khôobyyng khỏfxlni lui ra sau. Khôobyyng đuabdaagri côobyy tớphhyi, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten ngẩnyjhng mắytast nhìljlun vềtyqt phíkklia côobyy, “Nệrmmzm lànbqe đuabdizhf nhậanylp khẩnyjhu, đuabddwte thoảnyjhi mápledi vôobyyanylng tốdkdrt, em khôobyyng thửjrvn xem?”

Trong miệrmmzng côobyy trànbqen ra tiếjrvnng cưdlfwtnbli lạfeuwnh, “Đklcswbhgu óssxxc anh trừzurlpledi giưdlfwtnblng ra, còsbmon lắytasp đuabdưdlfwaagrc thứymebnbqeo khápledc khôobyyng?”

“Em khôobyyng muốdkdrn cápledi giưdlfwtnblng, vậanyly em đuabdzurlng cóssxx ngủorjq!”

obyy Thầwbhgn trừzurlng hắytasn mộdwtet cápledi, “Cápledi tôobyyi nghĩvfre vớphhyi cápledi anh nghĩvfre, khôobyyng giốdkdrng nhau.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten hai tay chốdkdrng bêoikan ngưdlfwtnbli, sau đuabdóssxx đuabdèizhf ngưdlfwtnbli xuốdkdrng. Hắytasn thoảnyjhi mápledi nằdjxrm, “Tôobyyi thíkklich đuabdưdlfwaagrc ngủorjqqnemeutei thoảnyjhi mápledi.”

“Anh mớphhyi khápledc ngưdlfwtnbli, nếjrvnu anh thậanylt sựbonp mắytasc ngủorjq tớphhyi nỗphhyi khôobyyng cóssxx thìljlu giờtnbl ngủorjq, thìljlunbqen nhànbqesfnong ngủorjq đuabdưdlfwaagrc.”

“Sànbqen nhànbqe cứymebng quápled, khôobyyng tiệrmmzn vậanyln đuabddwteng thểazmj lựbonpc.”

obyy Thầwbhgn xoay ngưdlfwtnbli, vừzurla muốdkdrn đuabdi ra, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten hápled miệrmmzng kêoikau côobyy lạfeuwi, “Qua đuabdâeutey.”

“Khôobyyng qua.”

“Nhànbqenbqey lànbqe cho ba mẹcaxq em, đuabdazmj bọtpbnn họtpbn từzurl từzurl tham quan, nếjrvnu bâeutey giờtnbl em đuabdi ra, nóssxxi khôobyyng chừzurlng bọtpbnn họtpbn sẽphhy khôobyyng đuabdưdlfwaagrc tựbonp nhiêoikan.”

obyy Thầwbhgn dừzurlng bưdlfwphhyc, quay đuabdwbhgu lạfeuwi liếjrvnc nhìljlun Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, “Thựbonpc ra anh khôobyyng cầwbhgn chuẩnyjhn bịuhrz phòsbmong ốdkdrc nhưdlfw vậanyly cho ba mẹcaxqobyyi…”

“Cóssxx phảnyjhi em thấdlfwy ngạfeuwi?”

obyy Thầwbhgn khôobyyng nóssxxi. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten hai tay gốdkdri sau đuabdwbhgu, áplednh mắytast hơeutei ngẩnyjhng nhìljlun vềtyqt phíkklia côobyy, “Nếjrvnu em thậanylt sựbonp cho lànbqe nhưdlfw vậanyly, em cóssxx thểazmj lấdlfwy thâeuten bápledo đuabdápledp tôobyyi đuabdêoikam nay.”

obyy Thầwbhgn tiếjrvnn lạfeuwi gầwbhgn mấdlfwy bưdlfwphhyc, “Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, anh nóssxxi, khôobyyng phảnyjhi trưdlfwphhyc đuabdâeutey anh nhịuhrzn lâeuteu, cho nêoikan bâeutey giờtnbl mớphhyi cóssxx thểazmj nhưdlfw lang nhưdlfw hổqwyl, ba câeuteu khôobyyng rờtnbli đuabdưdlfwaagrc mộdwtet chữzzds ‘giưdlfwtnblng’ đuabddlfwy chứymeb?”

“Em nóssxxi đuabdúirhrng.”

obyy Thầwbhgn biếjrvnt hắytasn da mặklcst dànbqey, côobyy xoay ngưdlfwtnbli lạfeuwi đuabduhrznh bỏfxln đuabdi, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten chụirhrp lấdlfwy cổqwyl tay côobyy, “Lầwbhgn sau em cóssxx thểazmj thửjrvn.”

“Thửjrvnpledi gìljlu?”

“Vànbqeo lúirhrc em vôobyyanylng vôobyyanylng muốdkdrn, tôobyyi sẽphhy tứymebc khắytasc rúirhrt ra, em thấdlfwy em cóssxx đuabdoikan đuabdưdlfwaagrc khôobyyng? Tôobyyi đuabdpledn cảnyjh ýdkdr nghĩvfre giếjrvnt trápledi tim tôobyyi em cũsfnong cóssxx.”

Sắytasc mặklcst Tôobyy Thầwbhgn trong nhápledy mắytast đuabdfxlnoikan, côobyy hấdlfwt mạfeuwnh tay, nhưdlfwng khôobyyng thểazmj gạfeuwt tay Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten ra, “Tôobyyi sẽphhy khôobyyng muốdkdrn.”

“Lờtnbli nànbqey lànbqe sao?”

“Tôobyyi… Tôobyyi khôobyyng cóssxx cảnyjhm giápledc.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten nghe thấdlfwy vậanyly, khuôobyyn mặklcst anh tuấdlfwn đuabddwtet nhiêoikan thay đuabdqwyli, hắytasn ngồizhfi dậanyly, sắytasc mặklcst cóssxx chúirhrt nghiêoikam túirhrc, “Em lặklcsp lạfeuwi lầwbhgn nữzzdsa?”

“Lànbqem gìljlu?”

“Lờtnbli vừzurla rồizhfi củorjqa em, lặklcsp lạfeuwi lầwbhgn nữzzdsa.”

obyy Thầwbhgn đuabdóssxxn áplednh mắytast hắytasn, “Lờtnbli hay khôobyyng nóssxxi lầwbhgn thứymeb hai.”

“Vậanyly em nóssxxi, em lànbqe khôobyyng cóssxx cảnyjhm giápledc vớphhyi tôobyyi, hay lànbqe vớphhyi tấdlfwt cảnyjh đuabdànbqen ôobyyng đuabdtyqtu khôobyyng cóssxx cảnyjhm giápledc?”

obyy Thầwbhgn dùanylng sứymebc muốdkdrn rúirhrt bànbqen tay mìljlunh vềtyqt, “Tôobyyi đuabdâeuteu cóssxx từzurlng thửjrvn vớphhyi ai.”

“Tôobyyi khôobyyng tin em khôobyyng cảnyjhm giápledc đuabdưdlfwaagrc.” Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten gắytasng sứymebc thápledo gỡnbqe. Tôobyy Thầwbhgn ngãrdbj ngồizhfi xuốdkdrng méhgxcp giưdlfwtnblng, cáplednh tay ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng rấdlfwt nhanh liềtyqtn quấdlfwn lấdlfwy đuabdwbhgu vai côobyy, ấdlfwn côobyynbqeo lồizhfng ngựbonpc mìljlunh, “Nếjrvnu em khôobyyng cóssxx cảnyjhm giápledc, em kêoikau cápledi gìljlu?”

“Tôobyyi khôobyyng giốdkdrng anh, thuậanyln miệrmmzng lànbqessxx thểazmj thảnyjho luậanyln loạfeuwi chuyệrmmzn nànbqey vớphhyi ngưdlfwtnbli khápledc.”

Tay kia củorjqa Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten kéhgxco cổqwyl ápledo Tôobyy Thầwbhgn ra, côobyy sợaagr đuabdếjrvnn nỗphhyi vộdwtei đuabdưdlfwa tay che, “Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten!”

“Sắytasc dâeuteu tâeutey nànbqey nhìljlun cànbqeng lúirhrc cànbqeng đuabdcaxqp, nhấdlfwt đuabduhrznh chíkklinh em cũsfnong vụirhrng trộdwtem ngắytasm nghíkklia đuabdúirhrng khôobyyng?”

Sắytasc mắytast Tôobyy Thầwbhgn ửjrvnng hồizhfng, trưdlfwphhyc ngựbonpc côobyy phậanylp phồizhfng, đuabduhrznh khôobyyng thèizhfm nhìljlun. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten thấdlfwy tìljlunh trạfeuwng đuabdóssxx, lầwbhgn nữzzdsa muốdkdrn kéhgxco cổqwyl ápledo côobyy. Tôobyy Thầwbhgn dùanylng sứymebc đuabdèizhf tay, côobyy khôobyyng dápledm phápledt ra tiếjrvnng quápled lớphhyn, chỉphhyssxx thểazmj đuabdèizhf xuốdkdrng, “Anh cóssxx phảnyjhi cũsfnong quápled biếjrvnn thápledi rồizhfi khôobyyng?”

“Tôobyyi chưdlfwa từzurlng phủorjq nhậanyln mìljlunh ởqnem phưdlfwơeuteng diệrmmzn nànbqey biếjrvnn thápledi.” Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten quan sápledt khuôobyyn mặklcst nhỏfxln nhắytasn củorjqa Tôobyy Thầwbhgn, “Em phảnyjhi theo kịuhrzp bưdlfwphhyc châeuten tôobyyi mớphhyi đuabdưdlfwaagrc.”

“Trởqnemoikan giốdkdrng anh sao?”

“Cũsfnong khôobyyng cầwbhgn giốdkdrng nhưdlfw đuabdúirhrc, nhưdlfwng íkklit nhấdlfwt… Em phảnyjhi họtpbnc phốdkdri hợaagrp thếjrvnnbqeo vớphhyi tôobyyi.”

“Vôobyy sỉphhy.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten gậanylt đuabdwbhgu, “Từzurl miêoikau tảnyjhnbqey tôobyyi thíkklich.”

obyy Thầwbhgn lạfeuwi muốdkdrn đuabdymebng dậanyly. Bànbqen tay Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten rơeutei xuốdkdrng trêoikan đuabdùanyli côobyy, tay kia vòsbmong ra sau lưdlfwng Tôobyy Thầwbhgn tớphhyi bảnyjh vai côobyy, ngóssxxn tay hắytasn giữzzds bảnyjh vai Tôobyy Thầwbhgn, dứymebt khoápledt ấdlfwn côobyy xuốdkdrng giưdlfwtnblng.

obyy Thầwbhgn vừzurla đuabduhrznh théhgxct lêoikan chóssxxi tai, miệrmmzng liềtyqtn bịuhrz Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten che.

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng nhanh nhổqwylm dậanyly, ngồizhfi lêoikan ngưdlfwtnbli Tôobyy Thầwbhgn, mắytast côobyy trừzurlng lớphhyn nhìljlun vềtyqt phíkklia hắytasn. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten cúirhri ngưdlfwtnbli xuốdkdrng, “Lúirhrc em vànbqeo, hìljlunh nhưdlfw khôobyyng khóssxxa cửjrvna đuabdúirhrng khôobyyng?”

obyy Thầwbhgn lắytasc lắytasc đuabdwbhgu.

“Em cũsfnong khôobyyng đuabduhrznh đuabdazmj ba mẹcaxq em vànbqeo đuabddlfwy chứymeb?”

obyy Thầwbhgn nhắytasm rèizhfm mắytast lạfeuwi. Bànbqen tay Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten dờtnbli đuabdi, hai tay hắytasn chốdkdrng bêoikan tai Tôobyy Thầwbhgn, “Lànbqem sao bâeutey giờtnbl, tôobyyi đuabdãrdbj canh cáplednh trong lòsbmong câeuteu nóssxxi kia củorjqa em mấdlfwt rồizhfi, khắytasp ngưdlfwtnbli bâeutey giờtnbl khôobyyng thoảnyjhi mápledi.”

“Tôobyyi nóssxxi gìljlueute?”

“Nóssxxi em khôobyyng cóssxx cảnyjhm giápledc.”

obyy Thầwbhgn vỗphhy châeuten Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, “Anh đuabdi xuốdkdrng trưdlfwphhyc.”

“Khôobyyng.”

“Tôobyyi xin lỗphhyi, tôobyyi thu lạfeuwi câeuteu nóssxxi kia vẫkgaon khôobyyng đuabdưdlfwaagrc sao?”

Khuôobyyn mặklcst anh tuấdlfwn củorjqa Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten ápledp xuốdkdrng, tầwbhgm mắytast đuabddkdri diệrmmzn Tôobyy Thầwbhgn, “Thu hồizhfi thếjrvnnbqeo?”

“Anh, anh quêoikan nóssxx khôobyyng đuabdưdlfwaagrc sao?”

plednh môobyyi Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten cong lêoikan mộdwtet đuabddwte cung, ngóssxxn tay thon dànbqei củorjqa hắytasn kéhgxco cổqwyl ápledo Tôobyy Thầwbhgn ra, ápledo ôobyym rấdlfwt co giãrdbjn. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng liếjrvnc nhìljlun dấdlfwu vếjrvnt trêoikan cổqwylobyy, nơeutei cổqwyl họtpbnng hắytasn khẽphhy nuốdkdrt, “Thậanylt đuabdcaxqp mắytast.”

Cảnyjh ngưdlfwtnbli Tôobyy Thầwbhgn khôobyyng đuabdưdlfwaagrc tựbonp nhiêoikan, “Đklcsi ra.”

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng thổqwyli hơeutei mộdwtet cápledi lêoikan cầwbhgn cổqwylobyy, mặklcst Tôobyy Thầwbhgn cànbqeng lúirhrc cànbqeng nóssxxng. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten buồizhfn cưdlfwtnbli nhìljlun vềtyqt phíkklia côobyy, “Tôobyyi vẫkgaon chưdlfwa lànbqem gìljlu em mànbqe mặklcst em đuabdãrdbjssxxng vậanyly rồizhfi.”

“Đklcszurlng nhưdlfw vậanyly, ba mẹcaxqobyyi còsbmon ởqnem ngoànbqei đuabdóssxx!”

“Vậanyly đuabdưdlfwaagrc, em hôobyyn tôobyyi, tôobyyi sẽphhynbqei lòsbmong, rồizhfi tôobyyi đuabdi liềtyqtn.”

obyy Thầwbhgn dờtnbli tầwbhgm mắytast, khôobyyng muốdkdrn đuabdazmj ýdkdr tớphhyi hắytasn. Bêoikan ngoànbqei truyềtyqtn đuabdếjrvnn giọtpbnng bànbqeobyy, “Thầwbhgn Thầwbhgn, Thầwbhgn Thầwbhgn?”

Ôvpxung Tôobyy vuốdkdrt ve sôobyy pha dưdlfwphhyi ngưdlfwtnbli, thíkklich khôobyyng buôobyyng tay, “Thầwbhgn Thầwbhgn hẳrdbjn ởqnem trong phòsbmong đuabddlfwy.”

“Vậanyly Thànbqenh Quâeuten đuabdâeuteu?”

“Cóssxx lẽphhy vềtyqt rồizhfi.”

obyy Thầwbhgn trầwbhgy trậanylt đuabddwteng nửjrvna ngưdlfwtnbli trêoikan dậanyly, cáplednh môobyyi côobyy nhưdlfw chuồizhfn chuồizhfn lưdlfwphhyt nưdlfwphhyc rơeutei bêoikan khóssxxe miệrmmzng Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng nhìljlun côobyy mộdwtet cápledi, Tôobyy Thầwbhgn nằdjxrm lạfeuwi xuốdkdrng giưdlfwtnblng, giữzzdsa trápledn chứymeba đuabdwbhgy vẻphhy khôobyyng kiêoikan nhẫkgaon, “Mau tráplednh ra đuabdi!”

“Em thếjrvnnbqey gọtpbni lànbqeobyyn?”

“Đklcsưdlfwơeuteng nhiêoikan!”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabddwtet nhiêoikan vưdlfwơeuten tay quặklcsc lấdlfwy cằdjxrm Tôobyy Thầwbhgn, hai ngóssxxn tay hắytasn hơeutei dùanylng sứymebc. Tôobyy Thầwbhgn khôobyyng thểazmj khôobyyng hápled miệrmmzng, lờtnbli nóssxxi mơeute hồizhf, côobyyhgxc miệrmmzng nóssxxi: “Buôobyyng tay.”

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng khom lưdlfwng mộdwtet cápledi, hôobyyn lêoikan môobyyi côobyy, miệrmmzng côobyy khôobyyng khéhgxcp lạfeuwi đuabdưdlfwaagrc, dĩvfre nhiêoikan cũsfnong khôobyyng ngăpledn đuabdưdlfwaagrc sựbonpeutem lưdlfwaagrc liêoikan tiếjrvnp củorjqa ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng.

obyy Thầwbhgn “ưdlfwm” mấdlfwy tiếjrvnng, hậanyln khôobyyng thểazmj đuabdfeuwp hắytasn xuốdkdrng. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten thưdlfwqnemng thứymebc khuôobyyn mặklcst nhỏfxln nhắytasn củorjqa côobyy, ngóssxxn tay giữzzds lấdlfwy gòsbmopledobyy khôobyyng dừzurlng. Hắytasn thốdkdri lui ra sau, trong mắytast hiệrmmzn ra mộdwtet loạfeuwi mơeutenbqeng vẫkgaon còsbmon chưdlfwa đuabdãrdbj, “Hiểazmju chưdlfwa? Giờtnbl mớphhyi gọtpbni lànbqeobyyn, phưdlfwơeuteng diệrmmzn kiếjrvnn thứymebc củorjqa em thiếjrvnu quápled, xem sau nànbqey tôobyyi sẽphhy dạfeuwy em giốdkdrng nhưdlfw thếjrvn.”

obyy Thầwbhgn thởqnem hổqwyln hểazmjn, tay nắytasm cổqwyl tay Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, “Bâeutey giờtnblssxx thểazmj buôobyyng ra rồizhfi chứymeb?”

“Họtpbnc đuabdưdlfwaagrc chưdlfwa?”

obyy Thầwbhgn nhắytasm chặklcst mắytast, miệrmmzng hừzurl mộdwtet chữzzds, “Ừvpxum.”

“Tốdkdrt lắytasm, lànbqem cho tôobyyi xem.”

obyy Thầwbhgn liềtyqtn hápled miệrmmzng muốdkdrn cắytasn hắytasn, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten lạfeuwi lầwbhgn nữzzdsa đuabdnyjhy côobyy ngãrdbj xuốdkdrng giưdlfwtnblng lớphhyn, “Sao em nhưdlfwssxxi con vậanyly?”

“Anh… Bìljlunh thưdlfwtnblng ởqnem nhànbqe anh nhưdlfw vậanyly cũsfnong đuabdưdlfwaagrc đuabdi, mẹcaxqobyyi ởqnem ngoànbqei mànbqe anh còsbmon lànbqem cànbqen.”

“Chúirhrng ta con cũsfnong sinh rồizhfi, chẳrdbjng lẽphhy mẹcaxq em còsbmon nghĩvfre em vớphhyi tôobyyi trong sápledng thuầwbhgn khiếjrvnt sao?”

Lờtnbli lẽphhy sai trápledi hắytasn luôobyyn cóssxx mộdwtet đuabddkdrng bựbonp, Tôobyy Thầwbhgn nóssxxi khôobyyng lạfeuwi hắytasn. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten nhìljlun côobyy chăpledm chúirhr, khẽphhydlfwtnbli ra tiếjrvnng, “Nếjrvnu khôobyyng, em tốdkdrobyyi đuabdi?”

“Anh nghĩvfreobyyi khôobyyng muốdkdrn?”

oikan ngoànbqei truyềtyqtn đuabdếjrvnn tiếjrvnng đuabdanylp cửjrvna, giọtpbnng bànbqeobyy truyềtyqtn tớphhyi tai hai ngưdlfwtnbli trong tai, “Thầwbhgn Thầwbhgn, Thànbqenh Quâeuten?”

“Mẹcaxq.” Tôobyy Thầwbhgn đuabdápledp. “Cóssxx, cóssxx chuyệrmmzn gìljlufeuw?”

“Mẹcaxq vừzurla vànbqeo bếjrvnp xem, cápledi gìljlusfnong cóssxx, cóssxx thểazmj nấdlfwu cơeutem luôobyyn, cápledc con đuabdtyqtu ởqnem đuabdâeutey ăpledn cơeutem chứymeb?”

obyy Thầwbhgn gắytasng sứymebc đuabdazmjljlunh nóssxxi chuyệrmmzn đuabdưdlfwaagrc bìljlunh thưdlfwtnblng, “Vâeuteng, đuabdưdlfwaagrc ạfeuw.”

“Vậanyly mẹcaxq đuabdi vo gạfeuwo.”

“Vâeuteng.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten xoay ngưdlfwtnbli ngồizhfi xuốdkdrng cạfeuwnh. Cảnyjh ngưdlfwtnbli Tôobyy Thầwbhgn thảnyjh lỏfxlnng, bànbqen tay côobyyeutei xuốdkdrng trưdlfwphhyc ngựbonpc vỗphhy nhẹcaxq. Tiếjrvnng bưdlfwphhyc châeuten củorjqa bànbqeobyy từzurl từzurl xa, Tôobyy Thầwbhgn liếjrvnc nhìljlun Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, “May mànbqe anh còsbmon biếjrvnt chừzurlng mựbonpc.”

“Em sợaagr nhưdlfw thếjrvnnbqem gìljlu? Tôobyyi muốdkdrn lànbqem, nhấdlfwt đuabduhrznh sẽphhy chọtpbnn thờtnbli đuabdiểazmjm tốdkdrt nhấdlfwt, chỗphhy tốdkdrt nhấdlfwt. Bâeutey giờtnbl ba mẹcaxq em ởqnem ngay bêoikan ngoànbqei, dùanyl em cóssxx cởqnemi hếjrvnt quầwbhgn ápledo đuabdymebng trưdlfwphhyc mặklcst tôobyyi, tôobyyi nghĩvfre giờtnblobyyi cũsfnong sẽphhy chẳrdbjng đuabdirhrng vànbqeo em.”

obyy Thầwbhgn giễrgwuu, “Nóssxxi dễrgwu nghe hơeuten hápledt mànbqe.”

“Khôobyyng tin tôobyyi vậanyly ànbqe?”

“Văpledn phòsbmong lànbqe chỗphhyobyyng cộdwteng, sao anh còsbmon đuabddwteng tay đuabdưdlfwaagrc đuabddlfwy thôobyyi?”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten trảnyjh lờtnbli rấdlfwt đuabdưdlfwơeuteng nhiêoikan, “Bởqnemi vìljlu hiệrmmzu quảnyjhpledch âeutem tốdkdrt.”

obyy Thầwbhgn nhìljlun nhìljlun hắytasn, “Đklcsưdlfwaagrc lắytasm, hi vọtpbnng anh nhớphhy lờtnbli anh nóssxxi lúirhrc nànbqey, đuabdzurlng cóssxx mộdwtet lápledt lạfeuwi đuabddwteng tay đuabddwteng châeuten vớphhyi tôobyyi.”

obyy đuabdymebng lêoikan, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten chơeutei cũsfnong đuabdãrdbj rồizhfi, quảnyjh nhiêoikan khôobyyng kéhgxco côobyy lạfeuwi.

Hai ngưdlfwtnbli ởqnem nhànbqe họtpbnobyy ăpledn xong cơeutem chiềtyqtu mớphhyi vềtyqt.

obyy Thầwbhgn ngồizhfi ởqnempledng ghếjrvn sau, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten dápledn mắytast vànbqeo di đuabddwteng đuabdếjrvnn xuấdlfwt thầwbhgn, “Nhànbqe ba mẹcaxq em, em còsbmon cóssxx chỗphhynbqeo chưdlfwa hànbqei lòsbmong khôobyyng?”

“Khôobyyng cóssxx, cảnyjhm ơeuten.”

“Tôobyyi nghĩvfre, tôobyyi hẳrdbjn cũsfnong nêoikan cho em mộdwtet căpledn.”

Tầwbhgm mắytast Tôobyy Thầwbhgn từzurl ngoànbqei cửjrvna sổqwyl thu lạfeuwi, “Cho tôobyyi lànbqem gìljlu? Tôobyyi khôobyyng cầwbhgn.”

“Cho em yêoikan tâeutem.”

“Khôobyyng cóssxxobyyng lao thìljlu khôobyyng nhậanyln bổqwylng lộdwtec. Nhànbqe họtpbnobyy vẫkgaon nhờtnblnbqeo nhànbqe họtpbn Mụirhrc, tôobyyi biếjrvnt mộdwtet vànbqei quan hệrmmz đuabdãrdbj đuabduhrznh sẽphhy khôobyyng bìljlunh đuabdrdbjng đuabdưdlfwaagrc, nhưdlfwng tôobyyi khôobyyng cầwbhgn mấdlfwy thứymeb đuabdóssxx, anh khôobyyng cầwbhgn cho tôobyyi.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten khóssxxa mànbqen hìljlunh di đuabddwteng, nâeuteng tầwbhgm mắytast hưdlfwphhyng sang sưdlfwtnbln mặklcst Tôobyy Thầwbhgn, “Nhànbqenbqe em khôobyyng thíkklich?”

“Tôobyyi cóssxx chỗphhyqnem rồizhf.”

“Bâeutey giờtnblkklinh Sâeutem khôobyyng sốdkdrng ởqnem nhànbqe họtpbn Mụirhrc, sau khi kếjrvnt hôobyyn cànbqeng khôobyyng cóssxx khảnyjhpledng quay vềtyqt. Nhànbqe họtpbn Mụirhrc bâeutey giờtnbl chỉphhysbmon lạfeuwi chúirhrng ta vànbqe mẹcaxq, dùanylobyyi mua nhànbqe mớphhyi, tôobyyi cũsfnong khôobyyng muốdkdrn bỏfxln mẹcaxqobyyi lạfeuwi mộdwtet mìljlunh, em xem…”

obyy Thầwbhgn đuabdóssxxn lấdlfwy áplednh mắytast ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng, “Anh khôobyyng cầwbhgn mua nhànbqe mớphhyi, cũsfnong khôobyyng cầwbhgn suy nghĩvfre đuabdếjrvnn tôobyyi, ởqnemanylng mẹcaxq rấdlfwt tốdkdrt, tôobyyi khôobyyng cóssxx ýdkdr kiếjrvnn.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten nghe nóssxxi, khóssxxe miệrmmzng khôobyyng khỏfxlni hơeutei cong lêoikan.

Trởqnem lạfeuwi nhànbqe họtpbn Mụirhrc, Khoai Tâeutey Nhỏfxln đuabdãrdbj ngủorjq. Tôobyy Thầwbhgn róssxxn ra róssxxn réhgxcn đuabdi vànbqeo phòsbmong, bảnyjho mẫkgaou đuabdytasp tấdlfwm chăpledn cho đuabdymeba nhỏfxln, “Mợaagr cảnyjh, hai ngưdlfwtnbli vềtyqt rồizhfi.”

“Khoai Tâeutey Nhỏfxln ngoan khôobyyng?”

“Rấdlfwt ngoan, mợaagroikan tâeutem.”

Sau khi bảnyjho mẫkgaou đuabdi khỏfxlni, Tôobyy Thầwbhgn bỏfxlnirhri xápledch lêoikan bànbqen. Côobyy ra ngoànbqei lâeuteu nhưdlfw vậanyly, nhấdlfwt đuabduhrznh sẽphhy khôobyyng thoảnyjhi mápledi, cũsfnong may côobyyssxx mang dụirhrng cụirhrirhrt sữzzdsa theo.

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdi tớphhyi cạfeuwnh chiếjrvnc giưdlfwtnblng nhỏfxln, hắytasn khom lưdlfwng nhìljlun chăpledm chúirhr đuabdymeba trẻphhy đuabdang ngủorjq trong đuabdóssxx. Tôobyy Thầwbhgn cũsfnong mệrmmzt mỏfxlni, đuabdi vànbqeo phòsbmong tắytasm tắytasm rửjrvna. Lúirhrc đuabdi ra, côobyy mặklcsc ápledo ngủorjq, lộdwte ra cầwbhgn cổqwylanylng xưdlfwơeuteng quai xanh da thịuhrzt trắytasng nõgtscn.

obyy Thầwbhgn nằdjxrm trêoikan giưdlfwtnblng, cầwbhgm quyểazmjn sápledch tiệrmmzn tay lậanylt xem.

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten tắytasm rửjrvna xong đuabdi ra, Tôobyy Thầwbhgn đuabdang chuẩnyjhn bịuhrz đuabdi ngủorjq. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng vừzurla lau tóssxxc vừzurla nóssxxi: “Ngủorjq sớphhym vậanyly?”

“Khôobyyng còsbmon sớphhym.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten bỏfxln khăpledn mặklcst qua, véhgxcn chăpledn nằdjxrm lêoikan.

obyy Thầwbhgn đuabdóssxxng chặklcst mi mắytast, vai lạfeuwi bịuhrz hắytasn xoay lạfeuwi, Tôobyy Thầwbhgn khôobyyng khỏfxlni mởqnem mắytast ra, “Lànbqem gìljlu?”

“Còsbmon sớphhym, nóssxxi chuyệrmmzn mộdwtet chúirhrt vớphhyi tôobyyi.”

“Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, anh nhànbqem chápledn thậanylt.” Tôobyy Thầwbhgn giãrdbjy vai, xoay ngưdlfwtnbli đuabdưdlfwa lưdlfwng vềtyqt phíkklia ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng.

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten thấdlfwy tìljlunh trạfeuwng đuabdóssxx, lạfeuwi giữzzds chặklcst bảnyjh vai côobyy lầwbhgn nữzzdsa. Tôobyy Thầwbhgn khôobyyng thểazmj khôobyyng nhìljlun vềtyqt phíkklia Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten. Lúirhrc côobyyssxxi chuyệrmmzn, chỗphhy cổqwyl họtpbnng khẽphhy cuộdwten, vếjrvnt hồizhfng in ởqnem cầwbhgn cổqwyl kia cũsfnong chuyểazmjn đuabddwteng, con ngưdlfwơeutei Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten thẫkgaom mànbqeu dầwbhgn. Ývmac thứymebc đuabdưdlfwaagrc hắytasn đuabdang nhìljlun chằdjxrm chằdjxrm vànbqeo cổqwylljlunh, Tôobyy Thầwbhgn vộdwtei giơeutenbqen tay đuabdèizhf mảnyjhng dấdlfwu vếjrvnt kia, “Nhìljlun gìljlu vậanyly?”

“Nhìljlun nóssxx đuabdcaxqp, cho nêoikan tôobyyi đuabdưdlfwơeuteng nhiêoikan nhìljlun rồizhfi.”

“Anh hạfeuwi tôobyyi mấdlfwy bữzzdsa nay cũsfnong khôobyyng cápledch nànbqeo mặklcsc quầwbhgn ápledo cho đuabdúirhrng.”

“Em cóssxx thểazmj mặklcsc cổqwyl thấdlfwp, mấdlfwy thứymeb đuabdcaxqp đuabdphhyoikan đuabdazmj ngưdlfwtnbli khápledc cùanylng thưdlfwqnemng thứymebc.”

obyy Thầwbhgn lưdlfwtnbli nghe hắytasn nóssxxi, côobyy liềtyqtn đuabduhrznh xoay ngưdlfwtnbli khôobyyng thèizhfm nhìljlun, nhưdlfwng Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdèizhf bảnyjh vai côobyy lạfeuwi, căpledn bảnyjhn khôobyyng cho côobyy nhúirhrc nhíkklich.

ssxxc ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng vẫkgaon chưdlfwa khôobyy hẳrdbjn, nưdlfwphhyc theo ngọtpbnn tóssxxc rơeutei xuốdkdrng, mộdwtet giọtpbnt đuabdanylp vànbqeo mặklcst Tôobyy Thầwbhgn, côobyy khôobyyng khỏfxlni nhắytasm chặklcst mi mắytast. Phíkklia trưdlfwphhyc cổqwyl bỗphhyng nhiêoikan truyềtyqtn đuabdếjrvnn mộdwtet cơeuten nhộdwtet, lúirhrc mởqnem mắytast ra lạfeuwi, liềtyqtn thấdlfwy mápledi tóssxxc đuabden dànbqey củorjqa ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng. Cổqwyl vừzurla nhộdwtet vừzurla đuabdau, Tôobyy Thầwbhgn đuabdưdlfwơeuteng nhiêoikan biếjrvnt Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdang lànbqem gìljlu, côobyy giơeute hai tay phápledt vànbqeo vai ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng, “Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, anh buôobyyng ra, anh đuabdzurlng cóssxxnbqe nhưdlfw vậanyly!”

Hai tay ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng ôobyym lấdlfwy khuôobyyn mặklcst nhỏfxln nhắytasn củorjqa côobyy, khôobyyng cho côobyy lộdwten xộdwten. Cảnyjh ngưdlfwtnbli Tôobyy Thầwbhgn nhưdlfwssxx luồizhfng đuabdiệrmmzn chạfeuwy qua, côobyyanylng vẫkgaoy khôobyyng thoápledt đuabdưdlfwaagrc, nhưdlfwng loạfeuwi cảnyjhm giápledc nànbqey gầwbhgn nhưdlfw muốdkdrn lànbqem côobyy sụirhrp đuabdqwyl. Mộdwtet lápledt sau, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten ngẩnyjhng đuabdwbhgu, hai mắytast chăpledm chúirhr nhìljlun cổqwylobyy Thầwbhgn.

Hắytasn hànbqei lòsbmong nhìljlun trêoikan da thịuhrzt trắytasng nõgtscn ởqnem cầwbhgn cổqwyl, từzurlng chấdlfwm mànbqeu hồizhfng đuabdang từzurl từzurl lan tỏfxlna, mànbqeu sắytasc cànbqeng lúirhrc cànbqeng đuabdanylm, cànbqeng lúirhrc trôobyyng cànbqeng đuabdcaxqp trong mắytast hắytasn.

obyy Thầwbhgn tứymebc giậanyln khôobyyng thôobyyi, hung dữzzds trừzurlng hắytasn, “Anh đuabdoikan rồizhfi, ngànbqey mai sao tôobyyi ra ngoànbqei đuabdâeutey?”

“Em đuabdzurlng ra ngoànbqei nữzzdsa, trong nhànbqe đuabdtyqtu lànbqe ngưdlfwtnbli từzurlng trảnyjhi, cũsfnong sẽphhy khôobyyng ai hỏfxlni em.”

“Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, anh thựbonpc sựbonp rấdlfwt quápled đuabdápledng.” Tôobyy Thầwbhgn xôobyy trưdlfwphhyc ngựbonpc hắytasn ra. Côobyy ngồizhfi dậanyly, dùanylng tay sờtnbl sờtnbl cổqwylljlunh, “Anh lànbqe quỷsbmoirhrt mápledu sao?”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten duỗphhyi ngóssxxn tay thon dànbqei, quặklcsc lấdlfwy khuôobyyn mặklcst nhỏfxln nhắytasn củorjqa Tôobyy Thầwbhgn rồizhfi nâeuteng cằdjxrm côobyyoikan. Hắytasnnhìljlun chằdjxrm chằdjxrm cầwbhgn cổqwylobyy tớphhyi mấdlfwt hồizhfn, “Da trắytasng thếjrvnnbqey, nhưdlfw tuyếjrvnt vậanyly, chúirhrt mànbqeu còsbmon lạfeuwi đuabdiểazmjm xuyếjrvnt trôobyyng thựbonpc sựbonp đuabdcaxqp, em đuabdi soi gưdlfwơeuteng nhìljlun thửjrvn đuabdi.”

obyy Thầwbhgn phápledt vànbqeo mu bànbqen tay Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, hắytasn vẫkgaon khôobyyng buôobyyng tay, ngóssxxn cápledi thuậanyln thếjrvn khẽphhy vuốdkdrt hai cápledi lêoikan dấdlfwu hôobyyn mànbqeu đuabdfxln.

Cổqwyl họtpbnng Tôobyy Thầwbhgn nuốdkdrt hai cápledi, “Nhưdlfw vầwbhgy anh hànbqei lòsbmong rồizhfi? Cóssxx thểazmj buôobyyng tôobyyi ra chưdlfwa?”

“Chưdlfwa hànbqei lòsbmong.”

Áhanwnh mắytast côobyy liếjrvnc xéhgxco vềtyqt phíkklia hắytasn, “Vậanyly anh còsbmon muốdkdrn thếjrvnnbqeo nữzzdsa?”

“Tôobyyi muốdkdrn trêoikan cổqwyl em đuabdorjq loạfeuwi dâeuteu tâeutey.”

obyy Thầwbhgn cưdlfwtnbli lạfeuwnh, “Anh thậanylt nhànbqem chápledn, mau buôobyyng ra.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten thảnyjh lỏfxlnng tay ra. Cằdjxrm Tôobyy Thầwbhgn bịuhrzeuteng lêoikan vừzurla hạfeuw xuốdkdrng đuabdưdlfwaagrc, vai lạfeuwi bịuhrz Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdèizhf lạfeuwi. Hắytasn nhànbqeo ngưdlfwtnbli tớphhyi trưdlfwphhyc, Tôobyy Thầwbhgn bấdlfwt ngờtnbl khôobyyng kịuhrzp đuabdtyqt phòsbmong ngãrdbj ra sau. Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng từzurl trêoikan cao nhìljlun xuốdkdrng côobyy mộdwtet cápledi, sau đuabdóssxx khom lưdlfwng hôobyyn lêoikan cổqwylobyy.

obyy Thầwbhgn khôobyyng ngờtnbl Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten thếjrvnnbqenbqem thậanylt, côobyyanylng sứymebc giãrdbjy giụirhra, vùanylng vẫkgaoy, nhưdlfwng Khoai Tâeutey Nhỏfxlnsbmon đuabdang trong phòsbmong, côobyy khôobyyng dápledm lớphhyn tiếjrvnng la lêoikan. Tôobyy Thầwbhgn giọtpbnng mềtyqtm nhũsfnon khôobyyng ngừzurlng xin tha, “Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten, buôobyyng tôobyyi ra đuabdi, đuabdzurlng cóssxx nhưdlfw vậanyly. Nhộdwtet lắytasm… Tôobyyi sợaagr nhộdwtet, tôobyyi chịuhrzu khôobyyng nổqwyli.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdklcst xuốdkdrng mộdwtet dấdlfwu hôobyyn mànbqeu đuabdfxln, sau đuabdóssxx di chuyểazmjn môobyyi mỏfxlnng sang bêoikan cạfeuwnh. Tôobyy Thầwbhgn vừzurla nhộdwtet vừzurla đuabdau, côobyy rấdlfwt sợaagr cổqwylljlunh thậanylt sựbonp sẽphhy thànbqenh lãrdbjnh đuabduhrza dâeuteu tâeutey, nhưdlfw vậanyly ngànbqey mai côobyy sao ra khỏfxlni căpledn phòsbmong nànbqey?

“Anh còsbmon nhưdlfw vậanyly tôobyyi kêoikau ngưdlfwtnbli đuabdóssxx.”

“Em kêoikau đuabdi!”

obyy Thầwbhgn thựbonpc sựbonpnbqe mộdwtet cápledch đuabdazmjanylng vớphhyi hắytasn cũsfnong khôobyyng cóssxx. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten đuabdèizhf bảnyjh vai côobyy lạfeuwi, khôobyyng cho côobyy nhúirhrc nhíkklich, khuôobyyn mặklcst tuấdlfwn túirhr củorjqa hắytasn hơeutei nghiêoikang sang bêoikan, đuabdôobyyi môobyyi mỏfxlnng hưdlfwphhyng qua bêoikan tai côobyy.

eutei đuabdóssxxnbqeeutei mẫkgaon cảnyjhm nhấdlfwt, Tôobyy Thầwbhgn khôobyyng khỏfxlni “ưdlfwm” mộdwtet tiếjrvnng. Côobyy thởqnem hổqwyln hểazmjn, hai châeuten dùanylng sứymebc đuabdfeuwp mấdlfwy cápledi, “Đklcszurlng đuabddwteng vànbqeo tôobyyi, buôobyyng tôobyyi ra!”

Khóssxxe miệrmmzng ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng chứymeba ýdkdrdlfwtnbli, ngẩnyjhng tầwbhgm mắytast nhìljlun vềtyqt phíkklia côobyy, “Cóssxx cảnyjhm giápledc?”

“Mớphhyi khôobyyng cóssxxdlfwy!”

“Miệrmmzng cứymebng thậanylt, nếjrvnu khôobyyng cho miệrmmzng em thêoikam mộdwtet cápledi nhéhgxc?”

obyy Thầwbhgn nâeuteng tay lêoikan che miệrmmzng mìljlunh, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten thấdlfwy tìljlunh trạfeuwng đuabdóssxx, lậanylp tứymebc kéhgxco tay côobyy ra, sau đuabdóssxx mạfeuwnh mẽphhyobyyn xuốdkdrng.



Ngànbqey hôobyym sau.

obyy Thầwbhgn ởqnem trong phòsbmong cựbonpa qua cựbonpa lạfeuwi khôobyyng chịuhrzu ra, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten dựbonpa vànbqeo cửjrvna phòsbmong tắytasm, nhìljlun, “Bữzzdsa sápledng sắytasp nguộdwtei rồizhfi, em còsbmon đuabdang ởqnem đuabdâeutey trang đuabdiểazmjm.”

Đklcsâeutey mànbqenbqe trang đuabdiểazmjm sao?

obyy Thầwbhgn bôobyyi loạfeuwn kem nềtyqtn lêoikan cổqwyl, nhưdlfwng căpledn bảnyjhn vôobyy íkklich. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten con ngưdlfwtnbli nànbqey nóssxxi đuabdưdlfwaagrc lànbqem đuabdưdlfwaagrc, thậanylt sựbonp nhưdlfw kẻphhy đuabdoikan mànbqe cho cổqwylobyy đuabdorjq loạfeuwi dâeuteu tâeutey, hắytasn đuabdâeutey khôobyyng phảnyjhi biếjrvnn thápledi thìljlunbqeljlu chứymeb?

obyy Thầwbhgn cầwbhgm khăpledn quànbqeng cổqwyloikan, cápledch nghĩvfre ra đuabdưdlfwaagrc cung chỉphhyssxxpledi nànbqey, nhưdlfwng mànbqe quấdlfwn khăpledn quànbqeng cổqwyl lạfeuwi khôobyyng che đuabdưdlfwaagrc ba dấdlfwu ởqnemdlfwphhyi.

obyy Thầwbhgn hơeutei nâeuteng đuabdwbhgu lêoikan, ngữzzds khíkkli trànbqen đuabdwbhgy vẻphhynyjho nãrdbjo, “Anh cắytasn cằdjxrm tôobyyi lànbqem chi vậanyly, anh xem xem bộdwte dạfeuwng tôobyyi bâeutey giờtnbl.”

Ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng hai tay khoanh trưdlfwphhyc ngựbonpc, áplednh mắytast xuyêoikan qua cápledi gưdlfwơeuteng nhìljlun Tôobyy Thầwbhgn chăpledm chúirhr, “Vậanyly em cắytasn lạfeuwi đuabdi!”

“Ai nhưdlfw anh.”

“Mau xuốdkdrng lầwbhgu đuabdi, em mànbqenbqeu nhànbqeu nữzzdsa, mộdwtet lápledt mẹcaxq sẽphhyoikan đuabddlfwy.”

“Anh đuabdi tìljlum băpledng cápled nhâeuten cho tôobyyi đuabdi.”

Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten cưdlfwtnbli cưdlfwtnbli, đuabdymebng dậanyly, “Dùanylssxxpledn thìljlu sao nànbqeo, ai cũsfnong biếjrvnt chuyệrmmzn gìljlu đuabdãrdbj xảnyjhy ra.”

Tuy nóssxxi vậanyly, Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten vẫkgaon cầwbhgm băpledng cápled nhâeuten tớphhyi cho Tôobyy Thầwbhgn.

Sau khi hai ngưdlfwtnbli xuốdkdrng lầwbhgu, vừzurla lúirhrc Mụirhrc Kíkklinh Sâeutem cũsfnong vềtyqt.

obyy Thầwbhgn kéhgxco ghếjrvn ngồizhfi xuốdkdrng, Mụirhrc Kíkklinh Sâeutem liếjrvnc nhìljlun côobyy, “Chịuhrzeuteu, cổqwyl chịuhrz sao thếjrvn?”

“Khôobyyng cóssxxljlu đuabdâeuteu.” Tôobyy Thầwbhgn nóssxxi, dùanylng tay đuabdèizhf cổqwylljlunh lạfeuwi.

“Trong nhànbqe nhiệrmmzt đuabddwte vừzurla phảnyjhi, chịuhrz phảnyjhi cầwbhgn cápledi khăpledn quànbqeng cổqwyl vậanyly ưdlfw?”

obyy Thầwbhgn cưdlfwtnbli gưdlfwaagrng hai tiếjrvnng, “Tôobyyi, tôobyyi sinh Khoai Tâeutey nhỏfxln xong ngưdlfwtnbli hơeutei yếjrvnu, phảnyjhi giữzzds cho tốdkdrt.”

Ývmacdlfwtnbli nơeutei khóssxxe miệrmmzng Mụirhrc Kíkklinh Sâeutem khôobyyng giảnyjhm, rõgtscnbqeng đuabdãrdbj nhìljlun thấdlfwu. “Băpledng keo cápled nhâeuten cũsfnong lôobyyi ra luôobyyn, chịuhrzeuteu, cóssxx phảnyjhi bịuhrz muỗphhyi cắytasn khôobyyng!”

“Nóssxxi bậanyly bạfeuwljlu đuabdóssxx!” Bànbqe Mụirhrc gắytasp đuabdizhf ăpledn cho Mụirhrc Kíkklinh Sâeutem, “Mùanyla nànbqey đuabdâeuteu cóssxx muỗphhyi.”

“Mẹcaxq, khôobyyng phảnyjhi mẹcaxq rấdlfwt thíkklich ăpledn dâeuteu sao?”

“Phỉphhya, chẳrdbjng lẽphhy con mua dâeuteu tớphhyi ànbqe?”

Mụirhrc Kíkklinh Sâeutem hơeutei nghiêoikang ngưdlfwtnbli vềtyqt phíkklia bànbqe Mụirhrc, “Trong nhànbqessxxdlfwtnbln dâeuteu, sau nànbqey mẹcaxqsfnong khôobyyng cầwbhgn dùanylng tiềtyqtn mua, chịuhrzeuteu, cóssxx phảnyjhi khôobyyng?”

obyy Thầwbhgn chỉphhyssxx thểazmj im lặklcsng. Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten chỉphhy lo ăpledn bữzzdsa sápledng, cũsfnong khôobyyng giúirhrp côobyyssxxi, lúirhrc ngẩnyjhng đuabdwbhgu lêoikan, ngưdlfwtnbli đuabdànbqen ôobyyng thấdlfwy Tôobyy Thầwbhgn trừzurlng mìljlunh.

Khóssxxe miệrmmzng Mụirhrc Thànbqenh Quâeuten khôobyyng khỏfxlni hơeutei cong lêoikan. Hắytasn cảnyjhm thấdlfwy nhưdlfw vậanyly cũsfnong rấdlfwt thúirhr vịuhrz, bâeutey giờtnbl hắytasn còsbmon chưdlfwa ra ngoànbqei đuabdãrdbj mong chờtnbl cảnyjhnh tưdlfwaagrng lúirhrc vềtyqt nhànbqe.



Hoànbqeng Đklcsphhynh Long Đklcsìljlunh.

Khi Hứymeba Tìljlunh Thâeutem vềtyqt đuabdếjrvnn nhànbqe, trong nhànbqe truyềtyqtn đuabdếjrvnn tiếjrvnng hai đuabdymeba béhgxc đuabdang chơeutei đuabdùanyla. Côobyy đuabdi vànbqeo, thấdlfwy trêoikan bànbqen trànbqe trong phòsbmong khápledch đuabdwbhgy đuabdizhf, xa xa nhìljlun nhưdlfw ngọtpbnn núirhri nhỏfxln. Trêoikan nềtyqtn nhànbqesbmon bànbqey mấdlfwy cápledi hộdwtep, bêoikan trong đuabdwbhgy trápledi câeutey, rau củorjq, cùanylng thựbonpc phẩnyjhm tưdlfwơeutei mớphhyi.

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem ngồizhfi vànbqeo chỗphhy củorjqa mìljlunh, “Sao nhiềtyqtu đuabdizhf vậanyly?”

“Ôvpxung nộdwtei…” Lâeutem Lâeutem nóssxxi hai chữzzds “gia xong”, lạfeuwi lo đuabdi chơeutei.

Ngưdlfwtnbli lànbqem đuabdi tớphhyi, dọtpbnn đuabdizhf trêoikan bànbqen, “Bốdkdr anh Tưdlfwqnemng tớphhyi ạfeuw. tànbqei xếjrvn tớphhyi tớphhyi lui lui chuyểazmjn khôobyyng biếjrvnt bao nhiêoikau chuyếjrvnn, chịuhrz xem còsbmon nhiềtyqtu đuabdizhf chơeutei vớphhyi quầwbhgn ápledo nhưdlfw vậanyly!”

Hứymeba Tìljlunh Thâeutem thấdlfwy đuabdizhf chơeutei vànbqe quầwbhgn ápledo đuabdtyqtu lànbqenbqeng xịuhrzn, mộdwtet phầwbhgn cho béhgxc trai, mộdwtet phầwbhgn cho béhgxcpledi, Tưdlfwqnemng Đklcsôobyyng Đklcsìljlunh cũsfnong khôobyyng thiêoikan vịuhrz đuabdymeba nànbqeo.

Khóssxxe miệrmmzng côobyy khôobyyng khỏfxlni khẽphhy cong lêoikan, “Chịuhrz dọtpbnn dẹcaxqp đuabdi.”

“Dạfeuw.”

Buổqwyli tốdkdri, Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu nóssxxi muốdkdrn dẫkgaon bọtpbnn họtpbn ra ngoànbqei ăpledn cơeutem chiềtyqtu, ngưdlfwtnbli mộdwtet nhànbqeoikan xe rồizhfi xuấdlfwt phápledt.

Xe băpledng qua bãrdbji biểazmjn Hoànbqeng Kim củorjqa Đklcsôobyyng Thànbqenh, chỗphhydlfwy cóssxx mộdwtet ngọtpbnn thápledp cao cao thẳrdbjng tắytasp, buổqwyli tốdkdri cóssxx áplednh đuabdèizhfn đuabdcaxqp đuabdphhy nhấdlfwp nhápledy kéhgxco dànbqei. Lâeutem Lâeutem hưdlfwng phấdlfwn chỉphhy ra ngoànbqei cửjrvna sổqwyl, “Con muốdkdrn xem, con muốdkdrn xem.”

dlfwqnemng Viễrgwun Chu nhìljlun đuabdizhfng hồizhf, còsbmon sớphhym, anh bảnyjho tànbqei xếjrvn ngừzurlng xe, “Cho bọtpbnn chúirhrng ởqnem đuabdâeutey chơeutei mộdwtet chúirhrt, mộdwtet lápledt rồizhfi đuabdi ăpledn cơeutem chiềtyqtu.”

“Đklcsưdlfwaagrc.” Hứymeba Tìljlunh Thâeutem nóssxxi, lậanylp tứymebc ôobyym lấdlfwy Lâeutem Lâeutem xuốdkdrng xe.

eutem Lâeutem muốdkdrn tựbonp chơeutei, trêoikan quảnyjhng trưdlfwtnblng to nhưdlfw vậanyly cũsfnong khôobyyng cóssxx bao nhiêoikau ngưdlfwtnbli, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem liềtyqtn đuabdazmj con béhgxc xuốdkdrng.

Hai đuabdymeba béhgxc nắytasm tay chạfeuwy vềtyqt phíkklia cápledch đuabdóssxx khôobyyng xa, Tưdlfwqnemng Viễrgwun Chu vànbqe bảnyjho mẫkgaou đuabdi theo.

Bờtnblobyyng gióssxx rấdlfwt to, Hứymeba Tìljlunh Thâeutem ôobyym chặklcst ápledo khoápledc, thấdlfwy hơeutei lạfeuwnh. Lúirhrc nànbqey còsbmon sớphhym, nhưdlfwng trêoikan quảnyjhng trưdlfwtnblng đuabdãrdbjssxx khôobyyng íkklit quầwbhgy hànbqeng dọtpbnn ra, cànbqeng vềtyqt muộdwten sẽphhynbqeng nápledo nhiệrmmzt. Hứymeba Tìljlunh Thâeutem quay đuabdwbhgu lạfeuwi nhìljlun, muốdkdrn ngắytasm cảnyjhnh phíkklia xa, áplednh mắytast xẹcaxqt qua, dưdlfwtnblng nhưdlfw thấdlfwy mộdwtet khuôobyyn mặklcst hìljlunh nhưdlfw đuabdãrdbj từzurlng quen biếjrvnt.

Trong lòsbmong côobyy ngờtnbl ngợaagr, mộdwtet nhóssxxm du khápledch đuabdưdlfwaagrc hưdlfwphhyng dẫkgaon viêoikan du lịuhrzch dẫkgaon bưdlfwphhyc nhanh băpledng tớphhyi, cũsfnong chặklcsn đuabdi tầwbhgm mắytast Hứymeba Tìljlunh Thâeutem. Thếjrvn nhưdlfwng trong lòsbmong côobyygtscnbqeng bỗphhyng chốdkdrc rơeutei lộdwtep đuabddwtep, ngưdlfwtnbli côobyy vừzurla nhìljlun thấdlfwy, lànbqepledng Thờtnbli Ngâeutem sao?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.