Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1552 :

    trước sau   
Mộsbint đqebbêkwvhm nàuywry, Tiếduvwu Nhiễkizkm ngủbqqu vẫqebbn khôgtqdng an ổqebbn, vẫqebbn mơjsii thấbqquy phu nhâhzwun Tưkiyimnmeng rơjsiii lầibtgu.

“Tiếduvwu Nhiễkizkm, tỉuxsinh lạipdxi!” Cốfygu Mạipdxc nhẹfygu nhàuywrng vỗkrkn mặsddyt côgtqd, cốfygu gắmxgbng thứgnfnc tỉuxsinh côgtqd.

Tiếduvwu Nhiễkizkm mơjsiiuywrng tỉuxsinh lạipdxi, chạipdxm thấbqquy trêkwvhn tráexbhn toàuywrn làuywr mồpxubgtqdi, tim côgtqd đqebbfocgp mạipdxnh vàuywr loạipdxn nhịwnckp hỏdqvqi: “Em làuywrm sao thếduvw?”

“Em mơjsii thấbqquy áexbhc môgtqdng rồpxubi.” Cốfygu Mạipdxc ôgtqdm mặsddyt côgtqd, lo lắmxgbng nóbllbi.

“A...”

Tiếduvwu Nhiễkizkm tỉuxsinh lạipdxi từwzuq trong cơjsiin áexbhc mộsbinng, dùerhang lựfocgc ôgtqdm lấbqquy eo củbqqua anh: “Em sợjsii quáexbh.”


“Đdnefwzuqng sợjsii, Ưwlctng Mẫqebbn đqebbãwnck chếduvwt.” Cốfygu Mạipdxc hôgtqdn lêkwvhn tráexbhn côgtqd, cưkiying chiềwlctu an ủbqqui côgtqd.

Tiếduvwu Nhiễkizkm gậfocgt đqebbibtgu

Cốfygu Mạipdxc cảvdshm nhậfocgn đqebbưkiyijsiic cảvdshm xúvdshc bấbqqut an củbqqua côgtqd, liềwlctn hôgtqdn xuốfygung đqebbôgtqdi môgtqdi run rẩwzuqy củbqqua côgtqd.

gtqd nahwms mắmxgbt lạipdxi, kìnxbbm lòsddyng khôgtqdng đqebbưkiyijsiic màuywr đqebbáexbhp lạipdxi.

...

Nửodfoa đqebbêkwvhm, tiếduvwng chuôgtqdng pháexbh tan đqebbêkwvhm yêkwvhn tĩdqvqnh.

Cốfygu Mạipdxc lậfocgp tứgnfnc bắmxgbt lấbqquy di đqebbsbinng.

“Cốfygu tổqebbng, đqebbãwnck xảvdshy ra chuyệrlvnn, phu nhâhzwun Tưkiyimnmeng uốfygung... uốfygung quáexbh nhiềwlctu thuốfyguc ngủbqqu...”

“Nhanh gọspffi 120.” Cốfygu Mạipdxc lậfocgp tứgnfnc ngồpxubi dậfocgy mặsddyc quầibtgn áexbho.

Tiếduvwu Nhiễkizkm bịwnck tỉuxsinh, sợjsiiwncki hỏdqvqi: “Chúvdsh, sao thếduvw?”

“Báexbhc gáexbhi uốfygung quáexbh nhiềwlctu thuốfyguc ngủbqqu... chỉuxsi mong khôgtqdng phảvdshi tựfocgexbht...” Cốfygu Mạipdxc run rẩwzuqy nóbllbi.

Tiếduvwu Nhiễkizkm lậfocgp tứgnfnc nhảvdshy xuốfygung đqebbbqqut, bắmxgbt đqebbibtgu mặsddyc quầibtgn áexbho.

Khi Cốfygu Mạipdxc láexbhi xe đqebbuổqebbi tớrlvni bệrlvnnh việrlvnn, ngưkiyicfjci phu nhâhzwun Tưkiyimnmeng đqebbãwnck bịwnck đqebbưkiyia vàuywro phòsddyng cấbqqup cứgnfnu.


“Cáexbhc ngưkiyicfjci trôgtqdng thếduvwuywro vậfocgy, vìnxbb sao lạipdxi đqebbưkiyia thuốfyguc ngủbqqu cho bàuywrbqquy?” Cốfygu Mạipdxc nổqebbi giậfocgn chấbqqut vấbqqun.

“Thuốfyguc ngủbqqu khôgtqdng phảvdshi chúvdshng tôgtqdi đqebbưkiyia.”

“Làuywr phu nhâhzwun tìnxbbm đqebbưkiyijsiic trong phòsddyng.

“Chúvdshng tôgtqdi vẫqebbn nghĩdqvquywruywrbqquy chỉuxsi ngủbqqu thiếduvwp đqebbi, nửodfoa đqebbêkwvhm vàuywro đqebbóbllbng cửodfoa hộsbinuywrbqquy mớrlvni nhìnxbbn thấbqquy lọspff thuốfyguc ngủbqqu trốfygung khôgtqdng đqebbsddyt trêkwvhn bàuywrn.” Mộsbint hộsbinipdx lấbqquy tờcfjc giấbqquy từwzuq trong túvdshi áexbho ra nóbllbi: “Đdnefâhzwuy làuywr thứgnfn pháexbht hiệrlvnn cùerhang vớrlvni thuốfyguc ngủbqqu.

Cốfygu Mạipdxc nhậfocgn tờcfjc giấbqquy, thậfocgt sựfocg nhìnxbbn, càuywrng xem sắmxgbc mặsddyt củbqqua anh càuywrng khóbllb xem...

“Cốfygu Mạipdxc, em đqebboạipdxt ngưkiyicfjci đqebbàuywrn ôgtqdng củbqqua Ưwlctng Mẫqebbn. Em cóbllb tộsbini, muốfygun chếduvwt thếduvwuywro mớrlvni cóbllb thểvdsh thứgnfn tộsbini đqebbâhzwuy? Ưwlctng Mẫqebbn nóbllbi uốfygung thuốfyguc ngủbqqu quáexbh tiệrlvnn nghi cho em, muốfygun em ra cửodfoa đqebbvdsh bịwnck xe đqebbkkving chếduvwt. anh nóbllbi đqebbi, chếduvwt nhưkiyi vậfocgy cóbllb phảvdshi cựfocgc kỳhzwu lừwzuqng lẫqebby hay khôgtqdng>?”

“Đdnefâhzwuy làuywr... di thưkiyi... củbqqua Y Nhiêkwvhn...” Sắmxgbc mặsddyt Tiếduvwu Nhiễkizkm táexbhi nhợjsiit, âhzwum thanh cũyverng run rẩwzuqy theo.

Quáexbh khủbqqung bốfygu rồpxubi.

Ưwlctng Mẫqebbn vậfocgy màuywr thôgtqdi miêkwvhn cảvdsh Y Nhiêkwvhn.

“Chếduvwt tiệrlvnt!” Cốfygu Mạipdxc căspffm tứgnfnc gầibtgm nhẹfygu.

Anh vẫqebbn cho làuywr tai nạipdxn năspffm dóbllb do lỗkrkni củbqqua Tiếduvwu Nhiễkizkm, làuywr kếduvwt quảvdsh củbqqua sựfocg bốfyguc đqebbpxubng củbqqua côgtqd, lạipdxi khôgtqdng nghĩdqvq rằqebbng toàuywrn bộsbin đqebbwlctu cóbllb liêkwvhn hệrlvn vớrlvni Ưwlctng mẫqebbn.

gtqd ta thôgtqdi miêkwvhn Y Nhiêkwvhn, đqebbvdsh cho côgtqdbqquy tựfocgexbht.

Nguwoif phụkkvi nữvhcd đqebbóbllb thậfocgt đqebbáexbhng sợjsii.


“Vẫqebbn làuywr cốfygu ýipdx... đqebbâhzwum vàuywro... xe củbqqua em.” Tiếduvwu Nhiễkizkm hoảvdshng sợjsii trừwzuqng mắmxgbt nhìnxbbn Cốfygu Mạipdxc, lui từwzuqng bưkiyirlvnc mộsbint vềwlct phíainoa sau.

Mấbqquy năspffm nay côgtqd đqebbwlctu bịwnck cảvdshm giáexbhc tộsbini lỗkrkni hàuywrnh hạipdx, khôgtqdng nghĩdqvq tớrlvni châhzwun tưkiyirlvnng sựfocg thựfocgc làuywr nhưkiyi thếduvw.

gtqderhay hứgnfnng làuywr sai, nhưkiying tộsbini hạipdxi chếduvwt Y Nhiêkwvhn khôgtqdng phảvdshi côgtqd, làuywr Ưwlctng Mẫqebbn.

Ngưkiyicfjci phụkkvi nữvhcd đqebbóbllb thậfocgt đqebbáexbhng sợjsii.

gtqd ta thôgtqdi miêkwvhn côgtqdbllb phảvdshi cũyverng chưkiyia đqebbưkiyijsiic hóbllba giảvdshi khôgtqdng?

Nghĩdqvq đqebbếduvwn chíainonh mìnxbbnh bịwnckgtqd ta từwzuqng thôgtqdi miêkwvhn, côgtqd liềwlctn sợjsiiwncki.

Cốfygu Mạipdxc thấbqquy thếduvw, lậfocgp tứgnfnc bếduvwgtqduywro trong ngựfocgc: “Nha đqebbibtgu, làuywr chúvdshng ta tráexbhch nhầibtgm em.”

“Em, khôgtqdng cóbllb tộsbini... em... vôgtqd tộsbini.” Tiếduvwu Nhiễkizkm chan chứgnfna nưkiyirlvnc mắmxgbt, vui mừwzuqng khóbllbc.

Rốfygut cuộsbinc khôgtqdng cầibtgn phảvdshi áexbhy náexbhy nữvhcda.

gtqdgtqd tộsbini.

“Thwucj xin lỗkrkni, mấbqquy năspffm nay anh hậfocgn sai ngưkiyicfjci rồpxubi.” Cốfygu Mạipdxc khôgtqdng gnuwngf tựfocg tráexbhch.

Vid Ưwlctng Mẫqebbn tạipdxo ra tộsbini áexbhc, anh lạipdxi làuywrm tổqebbn thưkiyiơjsiing Tiếduvwu Nhiễkizkm.

Nếduvwu anh khôgtqdng tỉuxsinh ngộsbin đqebbúvdshng lúvdshc, khôgtqdng chỉuxsiuywr Y Nhiêkwvhn, cuộsbinc sốfygung củbqqua anh vàuywr Tiếduvwu Nhiễkizkm cũyverng bịwnck Ưwlctng Mẫqebbn hủbqquy hoạipdxi.

Ngàuywrn lờcfjci vạipdxn lờcfjci, cũyverng khôgtqdng thểvdsh kháexbhc khỏdqvqi ba chữvhcd thựfocgc xin lỗkrkni.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.