Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1381 : Vô đề

    trước sau   
Editor: Nhãphnk Y Đjglnìphnknh

jtzec Cốiqrg Mạqthzc thấypsay Ứvddfng Mẫvddfn thìphnkfwjm ta đnslaang đnslaklwong dựnebba vàarvpo ban côfwjmng, thảiqrgnh thơdbuci uốiqrgng rưbkaoyabuu đnslazhxh, côfwjm ta nởtdjf nụypsabkaoarvpi lạqthznh: "Cốiqrg Mạqthzc, rốiqrgt cuộzgufc anh cũzeqing tìphnkm tớgwtci rồjglni!"

"Làarvpfwjm! Làarvpfwjm đnslaqthzo diễorhun tấypsat cảiqrg đnslaújtzeng khôfwjmng?" Cốiqrg Mạqthzc tứklwoc giậsktan chấypsat vấypsan.

jglnújtzeng thìphnk sao? Màarvp khôfwjmng đnslaújtzeng thìphnk thếwzbqarvpo?" Ứvddfng Mẫvddfn tràarvpo phújtzeng cưbkaoarvpi lạqthznh, "Tưbkaotdjfng phu nhâvddfn trởtdjf thàarvpnh ngưbkaoarvpi thựnebbc vậsktat, anh cóxelnphnk chứklwong minh tôfwjmi đnslaqthzo diễorhun tấypsat cảiqrg chứklwo?"

Cốiqrg Mạqthzc phẫvddfn nộzguf vung mộzguft cápgtii tápgtit lêzpkpn mặvddft Ứvddfng Mẫvddfn. Khuôfwjmn mặvddft Ứvddfng Mẫvddfn sưbkaong lêzpkpn, ly rưbkaoyabuu đnslazhxh bịqthzdbuci xuốiqrgng đnslaypsat, vỡdeih tan.

Anh vẫvddfn coi Ứvddfng Mẫvddfn làarvp bạqthzn bèdnkc. Từsexpjtzec côfwjm ta đnslai làarvpm, anh càarvpng quan tâvddfm côfwjm tanhiềglpou hơdbucn. Khôfwjmng ngờarvpfwjm ta lạqthzi biếwzbqn thápgtii đnslaếwzbqn mứklwoc nàarvpy —— dùsexpng thuậsktat thôfwjmi miêzpkpn giếwzbqt ngưbkaoarvpi rồjglni giápgti họbrwga cho ngưbkaoarvpi khápgtic.


vddfng Mẫvddfn ôfwjmm mápgti, thầeyiln kinh cưbkaoarvpi to: "Cốiqrg Mạqthzc, anh đnslaápgtinh tôfwjmi?"

"Côfwjm thậsktat sựnebb quápgti đnslaápgting! Tiểoopmu Nhiễorhum cóxelnphnk sai màarvp lạqthzi bịqthzfwjm hạqthzi nhưbkao vậsktay chứklwo?" Cốiqrg Mạqthzc tớgwtci gầeyiln Ứvddfng Mẫvddfn, hỏzhxhi.

"Côfwjm ta cóxeln sai! Bởtdjfi vìphnk anh khôfwjmng nêzpkpn yêzpkpu côfwjm ta. Côfwjm ta làarvp con hồjgln ly tinh! Côfwjm ta câvddfu dẫvddfn anh!" Ứvddfng Mẫvddfn đnslazpkpn cuồjglnng rốiqrgng to.

Cốiqrg Mạqthzc giữqthz chặvddft bảiqrg vai Ứvddfng Mẫvddfn, lắefypc côfwjm ta: "Côfwjm đnslazpkpn rồjglni! Tôfwjmi yêzpkpu Tiểoopmu Nhiễorhum vìphnkfwjmypsay đnslaápgting yêzpkpu, bởtdjfi vìphnkfwjmypsay khôfwjmng cóxelnvddfm cơdbucphnk. Cóxelnpgtii gìphnk thìphnkfwjm nhằpmmzm vàarvpo tôfwjmi, tạqthzi sao lạqthzi hạqthzi ngưbkaoarvpi tốiqrgt hảiqrg?"

"Nhằpmmzm vàarvpo anh?" Ứvddfng Mẫvddfn đnslatvxqy Cốiqrg Mạqthzc ra, cưbkaoarvpi quỷjgln dịqthz, "Đjglnưbkaoyabuc!"

Cốiqrg Mạqthzc nhìphnkn Ứvddfng Mẫvddfn ngồjglni xổchogm xuốiqrgng, nhặvddft mộzguft miếwzbqng thủdorry tinh vỡdeih, lo lắefypng nhívrzeu màarvpy: "Côfwjm muốiqrgn làarvpm gìphnk?"

"Anh tựnebbpgtit, hoặvddfc tôfwjmi đnslai giếwzbqt Tiếwzbqu Nhiễorhum. Anh tựnebb chọbrwgn đnslai!" Ứvddfng Mẫvddfn cầeyilm miếwzbqng thủdorry tinh vỡdeih, quơdbuc quơdbuc trưbkaogwtcc mặvddft Cốiqrg Mạqthzc.

"Côfwjm khiếwzbqn tôfwjmi thậsktat ghêzpkp tởtdjfm!" Cốiqrg Mạqthzc đnslatvxqy Ứvddfng Mẫvddfn ra, ghésktat bỏzhxhxelni.

"Ngay cảiqrg tựnebbpgtit cũzeqing khôfwjmng dápgtim, xem ra anh khôfwjmng yêzpkpu Tiếwzbqu Nhiễorhum lắefypm!" Ứvddfng Mẫvddfn đnslazpkpn cuồjglnng cưbkaoarvpi to, mịqthz hoặvddfc nóxelni, "Cốiqrg Mạqthzc, em cóxeln thểoopmphnk anh làarvpm bấypsat cứklwo đnslaiềglpou gìphnk!"

xelni xong, Ứvddfng Mẫvddfn lấypsay mảiqrgnh vỡdeih thủdorry tinh cứklwoa mạqthznh lêzpkpn cổchog tay.

pgtiu tưbkaoơdbuci bắefypn lêzpkpn mặvddft Cốiqrg Mạqthzc.

Cốiqrg Mạqthzc chấypsan kinh trừsexpng to mắefypt.

Thấypsay Ứvddfng Mẫvddfn téskta xỉqthzu, anh vộzgufi vàarvpng tiếwzbqn lêzpkpn ôfwjmm côfwjm ta cũzeqing dùsexpng sứklwoc giữqthz chặvddft cổchog tay đnslaang đnslachogpgtiu.


"Cốiqrg Mạqthzc, em khôfwjmng thểoopmxeln đnslaưbkaoyabuc anh.....Em nêzpkpn hủdorry diệjglnt anh. Nhưbkaong màarvp.....em khôfwjmng nỡdeih.....Cho nêzpkpn.....Cóxeln thểoopm hủdorry diệjglnt em thôfwjmi....." Ứvddfng Mẫvddfn nóxelni xong, ngấypsat lịqthzm trong lòcedung Cốiqrg Mạqthzc.

Cốiqrg Mạqthzc dùsexpng sứklwoc xéskta vạqthzt ápgtio sơdbuc mi, bădpjyng chặvddft cổchog tay Ứvddfng Mẫvddfn, vộzgufi vàarvpng gọbrwgi 120.

Nhìphnkn thấypsay khuôfwjmn mặvddft trắefypng xanh củdorra Ứvddfng Mẫvddfn, anh ảiqrgo nãphnko càarvpo tóxelnc.

Rốiqrgt cuộzgufc tìphnknh yêzpkpu làarvppgtii gìphnk lạqthzi cóxeln thểoopm khiếwzbqn mộzguft côfwjmpgtii dịqthzu dàarvpng, lịqthzch sựnebb lạqthzi trởtdjfzpkpn cựnebbc đnslaoan nhưbkao thếwzbq chứklwo?

Khôfwjmng nỡdeih hủdorry diệjglnt anh cho nêzpkpn côfwjm ta lựnebba chọbrwgn hủdorry diệjglnt bảiqrgn thâvddfn.

Nhớgwtc lạqthzi câvddfu nóxelni vậsktay, anh lai cóxeln chújtzet thưbkaoơdbucng cảiqrgm cho Ứvddfng Mẫvddfn.

jtzec xe cứklwou thưbkaoơdbucng tớgwtci, sắefypc mặvddft Ứvddfng Mẫvddfn đnslaãphnkpgtii nhợyabut khôfwjmng còcedun chújtzet huyếwzbqt sắefypc nàarvpo, giốiqrgng nhưbkao đnslaãphnk chảiqrgy hếwzbqt mápgtiu.

Cốiqrg Mạqthzc ngồjglni vàarvpo xe cứklwou thưbkaoơdbucng, tâvddfm trạqthzng phứklwoc tạqthzp đnslaưbkaoa Ứvddfng Mẫvddfn vàarvpo bệjglnnh việjglnn.

Tuy anh hậsktan Ứvddfng Mẫvddfn nhưbkaong khôfwjmng muốiqrgn cota chếwzbqt.

fwjm ta chỉqthz cầeyiln buôfwjmng bỏzhxharvp niệjglnm, trởtdjf vềglpophnknh thưbkaoarvpng làarvp tốiqrgt rồjglni.

Truyềglpon 300cc mápgtiu, Ứvddfng Mẫvddfn mớgwtci đnslaưbkaoyabuc cứklwou từsexp Quỷjglnfwjmn quan vềglpo.

Sau khi tỉqthznh lạqthzi, vẻorhu mặvddft côfwjm ta mờarvp mịqthzt nhìphnkn trầeyiln nhàarvp: "Sao lạqthzi ởtdjf bệjglnnh việjglnn?"

"Ứvddfng Mẫvddfn, tỉqthznh rồjglni?" Giọbrwgng nóxelni xa cápgtich, lạqthznh lùsexpng củdorra Cốiqrg Mạqthzc vang lêzpkpn bêzpkpn cạqthznh.

"Cốiqrg Mạqthzc? Sao anh lạqthzi ởtdjf đnslaâvddfy?" Ứvddfng Mẫvddfn yếwzbqu ớgwtct hỏzhxhi.

Cốiqrg Mạqthzc nghiêzpkpm tújtzec nhìphnkn Ứvddfng Mẫvddfn: "Côfwjmarvp..... Ứvddfng Mẫvddfn?"

"Vâvddfng!" Ứvddfng Mẫvddfn chộzguft dạqthz cắefypn môfwjmi, "Sao.....anh lạqthzi hỏzhxhi nhưbkao vậsktay?"

"Tôfwjmi tưbkaotdjfng rằpmmzng ‘ngưbkaoarvpi kia’!" Cốiqrg Mạqthzc ngưbkaong trọbrwgng nóxelni.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.