Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1309 :

    trước sau   
Biệlbspt thựdcltdcyfnh lặvapsng khiếukavn ngưoxxqgbqyi ta phiềqaavn lòydodng.

Tiếukavu Nhiễuiidm ngồphpii trưoxxqfbhcc cửmylfa sổdood, ákefknh mắeovzt mêesyx ly nhìnujvn ra bêesyxn ngoàhqbri.

Ba ởmeiy thiêesyxn đdyzaưoxxqgbqyng cókmol thấmeiyy cômylf khômylfng?

kmol phảphpii ômylfng vàhqbr mẹphpi đdyzaãweng đdyzaưoxxqrogfc đdyzahqbrn tụbggg khômylfng?

Bọkefkn họkefk giữlbspmylfmeiy trêesyxn đdyzagbqyi nàhqbry, làhqbr muốmeiyn đdyzaatsh cho cômylf nhấmeiyp nhákefkp nỗdclti đdyzaau đdyzafbhcn củeeopa sựdcltmylf đdyzamumbc đdyzaúzsgtng khômylfng?

“Ba mẹphpi, ômylfng ngoạpfhfi, mọkefki ngưoxxqgbqyi ởmeiy trêesyxn thiêesyxn đdyzaưoxxqgbqyng phảphpii vui vẻucyq đdyzaókmol!” Tiếukavu Nhiễuiidm vưoxxqơkjoen tay, giốmeiyng nhưoxxq đdyzaang chạpfhfm đdyzaếukavn thiêesyxn đdyzaưoxxqgbqyng.


oxxqfbhcc mắeovzt khômylfng thểatsh khốmeiyng chếukav đdyzaưoxxqrogfc màhqbr chảphpiy xuốmeiyng.

“Tiếukavu Nhiễuiidm.” Vưoxxqơkjoeng Giai Tuệlbsp đdyzalybpy cửmylfa ra, lặvapsng yêesyxn khômylfng tiếukavng đdyzamumbng đdyzai tớfbhci, lo lắeovzng gọkefki Tiếukavu Nhiễuiidm.

Mấmeiyy ngàhqbry hômylfm nay cômylf luômylfn lầddxau bầddxau mộmumbt mìnujvnh, khiếukavn ngưoxxqgbqyi khákefkc nhìnujvn màhqbr thấmeiyy thưoxxqơkjoeng tiếukavc.

mylf chưoxxqa hưoxxqmeiyng qua loạpfhfi đdyzaau đdyzafbhcn mấmeiyt đdyzai ngưoxxqgbqyi thâglzqn nàhqbry, khômylfng cókmolkefkch nàhqbro đdyzaphping cảphpim đdyzaưoxxqrogfc, nhưoxxqng cômylfkmol thểatsh cmar nhậhiewn đdyzaưoxxqrogfc sựdclt đdyzaau đdyzafbhcn sâglzqu đdyzahiewm củeeopa Tiếukavu Nhiễuiidm.

Cho nêesyxn sau khi thửmylf xong ákefko cưoxxqfbhci, cômylf bảphpio Cốmeiy Nhiêesyxn đdyzaưoxxqa mìnujvnh đdyzaếukavn xem Tiếukavu Nhieemm.

Quảphpi nhiêesyxn, Tiếukavu Nhiễuiidm vẫidtln đdyzaang lầddxam bầddxam mộmumbt mìnujvnh.

Lờgbqyi củeeopa cômylf khiếukavn cho ngưoxxqgbqyi ta nghe thấmeiyy đdyzavapsc biệlbspt chua xókmolt.

oxxqơkjoeng Giai Tuệlbspkhrong muốmeiyn rơkjoei lệlbsp theo.

mylfzsgtt mấmeiyy tờgbqy khădcltn giấmeiyy trêesyxn bàhqbrn, đdyzai lêesyxn phíjdpea trưoxxqfbhcc, sădcltn sókmolc chàhqbr lau nưoxxqfbhcc mắeovzt cho Tiếukavu Nhiễuiidm.

“Mìnujvnh vừddxaa khókmolc àhqbr?” Tiếukavu Nhiễuiidm nhậhiewn lấmeiyy khădcltn tay, kinh ngạpfhfc hỏucyqi.

oxxqơkjoeng Giai Tuệlbsp thởmeiyhqbri, đdyzaau lòydodng màhqbr ômylfm Tiếukavu Nhiễuiidm vàhqbro trong ngựdcltc.

Cốmeiy Nhiêesyxn khókmola kỹydod xe trêesyxn dưoxxqfbhci, đdyzai lêesyxn liềqaavn nhìnujvn thấmeiyy mộmumbt màhqbrn nhưoxxq vậhiewy.

Anh dựdclta vàhqbro cửmylfa, yêesyxn lặvapsng nhìnujvn hai ngưoxxqgbqyi.


zsgtc Tiếukavu Nhiễuiidm nhìnujvn thấmeiyy Cốmeiy Nhiêesyxn, nưoxxqfbhcc mắeovzt đdyzaãweng khômylf cạpfhfn ởmeiy trêesyxn mákefk. Cômylf lấmeiyy tay lau mặvapst, cốmeiy gắeovzng nởmeiy nụbgggoxxqgbqyi tưoxxqơkjoei tắeovzn: “Anh Cốmeiy Nhiêesyxn, anh đdyzaddxang nókmoli cho Cốmeiy Mạpfhfc biếukavt làhqbr em khókmolc. Anh ấmeiyy sẽidtl lo lắeovzng.”

“Khômylfng muốmeiyn anh tốmeiykefko vớfbhci anh ấmeiyy, em khẩlybpn trưoxxqơkjoeng vui vẻucyqesyxn đdyzai.” Cốmeiy Nhiêesyxn đdyzai lêesyxn trưoxxqfbhcc, khom ngưoxxqgbqyi nókmoli.

Tiếukavu nhiễuiidm míjdpem chặvapst mômylfi gậhiewt đdyzaddxau.

“Chỉagsbkmol khi cậhiewu vui vẻucyq trởmeiy lạpfhfi, bákefkc trai bákefkc gákefki vàhqbr ômylfng ngoạpfhfi mớfbhci cókmol thểatsh vui vẻucyqmeiy trêesyxn thiêesyxn đdyzaưoxxqgbqyng.” Vưoxxqơkjoeng Giai Tuệlbspkhrong cốmeiy gắeovzng an ủeeopi Tiếukavu Nhiễuiidm.

“Mìnujvnh hiểatshu. Nhwung mìnujvnh khômylfng biếukavt nhưoxxq thếukavhqbro đdyzaatsh vui vẻucyq.” Tiếukavu nhiễuiidm chua sókmolt cưoxxqgbqyi.

mylf chỉagsb cầddxan nhắeovzm mắeovzt lạpfhfi sẽidtl nhớfbhc tớfbhci ba.

kmol lẽidtlhqbr bởmeiyi vìnujv hầddxau nhưoxxq toàhqbrn bộmumb thờgbqyi gian từddxavpdu cho đdyzaếukavn lớfbhcn cômylf đdyzaqaavu cùagsbng ba sốmeiyng nưoxxqơkjoeng tựdclta lẫidtln nhau, cho nêesyxn phầddxan tìnujvnh cảphpim nàhqbry quákefk nặvapsng, nặvapsng đdyzaếukavn mứsprwc cômylf khômylfng cókmolkefkch nàhqbro tiếukavp nhậhiewn đdyzaưoxxqrogfc.

Cốmeiy Nhiêesyxn nhấmeiyp mômylfi mỏucyqng, cưoxxqgbqyi nókmoli: “Chịimooglzqu nhỏucyq, anh đdyzaưoxxqa bọkefkn em đdyzai chơkjoei xe sơkjoen.”

“Khômylfng muốmeiyn.” Tiếukavu Nhiễuiidm lắeovzc đdyzaddxau.

“Sứsprwc khỏucyqe Tiếukavu Nhiễuiidm khômylfng tốmeiyt, khômylfng thểatsh chơkjoei tròydodjdpech thíjdpech nhưoxxq thếukav.” Vưoxxqơkjoeng Giai Tuệlbsp lậhiewp tứsprwc nhắeovzc nhởmeiy cỐxmxm Nhiêesyxn.

“Anh quêesyxn mấmeiyt.” Cốmeiy Nhiêesyxn thậhiewt cókmol lỗdclti tókmolm lấmeiyy tókmolc. “Nếukavu khômylfng, chúzsgtng ta đdyzai ădcltn lẩlybpu đdyzai?”

“Cókmol thểatsh chứsprw?” Vưoxxqơkjoeng Giai Tuệlbsp hỏucyqi Tiếukavu Nhiễuiidm.

Quákefk nhiềqaavu ngàhqbry rồphpii cômylf khômylfng ădcltn gìnujv, dạpfhfhqbry cókmol thểatsh thíjdpech ứsprwng vớfbhci sựdclt cay đdyzamumbc sao?

“Em muốmeiyn ădcltn ma lạpfhft thang.” Tiếukavu Nhiễuiidm đdyzasprwng lêesyxn, thậhiewt sựdcltkmoli.

“Cókmol lẽidtlesyx cay kíjdpech thíjdpech, dạpfhfhqbry củeeopa co cókmol thểatsh muốmeiyn ădcltn.

“Đzzewưoxxqrogfc.” Cốmeiy Nhiêesyxn tiêesyxu sákefki gậhiewt đdyzaddxau: “Chịimooglzqu nhỏucyq, trởmeiy vềqaav nếukavu nhưoxxq anh ấmeiyy đdyzaákefknh anh, em nhấmeiyt đdyzaimoonh phảphpii che chởmeiy cho anh.”

“Nhấmeiyt đdyzaimoonh.” Tiếukavu Nhiễuiidm bịimoo Cốmeiy Nhiêesyxn cưoxxqgbqyi đdyzaùagsba.

Cốmeiy Nhiêesyxn bắeovzt đdyzaddxau làhqbrm đdyzamumbng tákefkc xoay chìnujva khókmola trong khômylfng trung, tiêesyxu sákefki huýnveut sákefko: “Anh biếukavt cókmol chỗdcltkefkn Ma Lạpfhft thang khômylfng tồphpii. Let’s go.”

oxxqơkjoeng Giai Tuệlbsp lậhiewp tứsprwc kévpduo tay Tiếukavu Nhiễuiidm, đdyzai theo Cốmeiy Nhiêesyxn xuốmeiyng lầddxau: “Tiếukavu Nhiễuiidm, đdyzai theo cậhiewu mìnujvnh cókmol lộmumbc ădcltn rồphpii.”

“Nókmoli đdyzaưoxxqrogfc giốmeiyng nhưoxxqkmol nhiềqaavu thưoxxqơkjoeng cảphpim. Anh Cốmeiy Nhiêesyxn đdyzaatsh cậhiewu đdyzaókmoli rồphpii hảphpi?” Tiếukavu Nhiễuiidm trêesyxu ghẹphpio hỏucyqi han.

“Bịimoo đdyzaókmoli khômylfng đdyzaếukavn mứsprwc. Thếukav nhwung, anh ấmeiyy dùagsbng Grandet nàhqbry khômylfng tồphpii lắeovzm, keo kiệlbspt! Rõddxahqbrng tiềqaavn bạpfhfc rấmeiyt nhiềqaavu, lạpfhfi mỗdclti ngàhqbry chạpfhfy đdyzaếukavn nhàhqbr chúzsgtng ta xin cơkjoem.” Vưoxxqơkjoeng Giai Tuệlbsp nhìnujvn Cốmeiy Nhiêesyxn, hếukavch miệlbspng nhỏucyqesyxn.

“Vợrogfvpdu nhỏucyq, đdyzaókmolhqbr bởmeiyi vìnujvkjoem em làhqbrm rấmeiyt hợrogfp khẩlybpu vịimoo củeeopa anh.” Cốmeiy Nhiêesyxn cômylfm lấmeiyy mộmumbt cákefknh tay khákefkc củeeopa Vưoxxqơkjoeng Giai Tuệlbsp, khômylfng kiềqaavm chếukav đdyzaưoxxqrogfc cưoxxqgbqyi nókmoli.

oxxqơkjoeng Giai Tuệlbspoxxqgbqyi giậhiewn mộmumbt phen: “Cắeovzt! Cókmolkjoen trâglzqu hảphpii vịimoohqbro anh chưoxxqa từddxang nếukavm qua, cơkjoem nhàhqbr rau dưoxxqa củeeopa em lạpfhfi biếukavn thàhqbrnh hiếukavm lạpfhf rồphpii.”

“Anh nókmoli thậhiewt!” Cốmeiy Nhiêesyxn vômylf tộmumbi nhákefky đdyzaômylfi mắeovzt xinh đdyzaphpip.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.