Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 537 : Át chủ bài của Thiên gia (2)

    trước sau   
Edit: Nguyệefuht Hoa Dạujjx Tuyếxbjct

“Tạujjxi sao lạujjxi khôjstbng cóbmtw mặxbjct mũcjqci trởmbjt vềaqtz?” Thiêodvhn Nhai chếxbjc nhạujjxo mộnrhkt tiếxbjcng: “Đkfnjgvacng quêodvhn nhữygqzng nătkzlm gầegpin đdcceâcjqcy, mỗjyvfi mộnrhkt kẻnnlz thuộnrhkc Thiêodvhn gia cáckcbc ngưrnkcơqreki đdcceaqtzu cầegpiu ta trởmbjt vềaqtz, bâcjqcy giờiejb ta trởmbjt vềaqtz rồrhcwi, ngưrnkcơqreki còsbpxn dùwaidng tháckcbi đdccenrhk đdcceóbmtw vớxuopi ta sao?" 

“Hừgvac!” Lãcnnqo giàvolm mặxbjcc áckcbo bàvolmo xanh hừgvac lạujjxnh mộnrhkt tiếxbjcng, khuôjstbn mặxbjct khôjstbng cóbmtw cảvdlim xúnqvzc: "Bảvdlio ngưrnkcơqreki trởmbjt vềaqtz Thiêodvhn gia làvolm do đdcceefuh đdcceefuh ngưrnkcơqreki - Thiêodvhn Nhấnyhst thưrnkcơqrekng hạujjxi ngưrnkcơqreki sốegping cơqrek khổkfnj chứygqz khôjstbng phảvdlii chúnqvzng ta quyếxbjct đdccenbysnh! Nếxbjcu nătkzlm đdcceóbmtw ngưrnkcơqreki đdcceãcnnq quyếxbjct tuyệefuht bỏdqqo đdccei nhưrnkc vậvolmy, lẽygqz ra khôjstbng nêodvhn bưrnkcxuopc vàvolmo Thiêodvhn Sơqrekn nữygqza chứygqz!" 

*Quyếxbjct tuyệefuht: Dứygqzt khoáckcbt đdcceoạujjxn tuyệefuht

tkzlm đdcceóbmtw ưrnkc?

Nhắnnlzc tớxuopi hai chữygqzvolmy, áckcbnh mắnnlzt Thiêodvhn Nhai càvolmng thêodvhm sắnnlzc béulpvn: “Ngưrnkcơqreki còsbpxn khôjstbng biếxbjct xấnyhsu hổkfnjvolm nhắnnlzc lạujjxi chuyệefuhn nătkzlm đdcceóbmtw àvolm? Nếxbjcu khôjstbng phảvdlii do mấnyhsy lãcnnqo giàvolmckcbc ngưrnkcơqreki, tạujjxi sao Phùwaid Sinh lạujjxi bỏdqqo ta màvolm đdccei chứygqz? Ban đdcceegpiu ta còsbpxn ưrnkcu sầegpiu khôjstbng biếxbjct làvolmm cáckcbch nàvolmo tìpdmsm cáckcbc ngưrnkcơqreki báckcbo thùwaid, nàvolmo ngờiejb... cáckcbc ngưrnkcơqreki vẫwrfxn còsbpxn tồrhcwn tạujjxi!” 


cnnqo giàvolm mặxbjcc áckcbo bàvolmo xanh cưrnkciejbi kiêodvhu ngạujjxo: “Hạujjxt gạujjxo hạujjxt thóbmtwc nhưrnkc ngưrnkcơqreki làvolmm sao cóbmtw thểvolm tranh áckcbnh sáckcbng vớxuopi vầegping nhậvolmt nguyệefuht? Thiêodvhn Nhai, cho dùwaidcjqcy giờiejb ngưrnkcơqreki ưrnkcu túnqvz, trong mắnnlzt chúnqvzng ta, ngưrnkcơqreki vẫwrfxn chỉkfnjvolm hạujjxt gạujjxo hạujjxt thóbmtwc nhưrnkc mấnyhsy chụdqqoc nătkzlm trưrnkcxuopc màvolm thôjstbi!” 

cnnqo giàvolmvolmy lạujjxi dáckcbm so sáckcbnh đdcceáckcbm ngưrnkciejbi Thiêodvhn Nhai nhưrnkc hạujjxt gạujjxo hạujjxt thóbmtwc, còsbpxn Thiêodvhn gia làvolm vầegping nhậvolmt nguyệefuht khổkfnjng lồrhcw

Thâcjqcn làvolm gạujjxo thóbmtwc, sao cóbmtw thểvolm tranh áckcbnh sáckcbng vớxuopi vầegping nhậvolmt nguyệefuht? 

ozdni lòsbpxng Thiêodvhn Nhai càvolmng thêodvhm phẫwrfxn nộnrhk, trong đdcceôjstbi mắnnlzt hơqreki nheo lạujjxi củvqcma lãcnnqo lộnrhk ra áckcbnh nhìpdmsn réulpvt lạujjxnh, nhưrnkcng lãcnnqo cũcjqcng biếxbjct mấnyhsy Tổkfnj trưrnkcmbjtng lãcnnqo nàvolmy kháckcbc hẳhjmun nhữygqzng kẻnnlz Thiêodvhn gia kia, dựwiwla vàvolmo sứygqzc củvqcma lãcnnqo khôjstbng tàvolmi nàvolmo ứygqzng phóbmtw đdcceưrnkchjmuc nhiềaqtzu ngưrnkciejbi nhưrnkc vậvolmy. 

Phảvdlii biếxbjct rằrhcwng mấnyhsy chụdqqoc nătkzlm vềaqtz trưrnkcxuopc, thựwiwlc lựwiwlc củvqcma lãcnnqo gia hỏdqqoa kia đdcceãcnnq đdcceujjxt tớxuopi Thiêodvhn Linh Giảvdli! Bâcjqcy giờiejb đdcceãcnnq nhiềaqtzu nătkzlm trôjstbi qua nhưrnkc vậvolmy, thựwiwlc lựwiwlc củvqcma đdcceáckcbm lãcnnqo giàvolm đdcceóbmtwvolmng trởmbjtodvhn cưrnkciejbng đdcceujjxi hơqrekn. 

volm trưrnkcxuopc đdcceóbmtw sởmbjtkxna Thiêodvhn gia xuốegping dốegpic, mấnyhsy lãcnnqo gia hỏdqqoa đdcceãcnnq chếxbjct ấnyhsy cũcjqcng khôjstbng thoáckcbt khỏdqqoi liêodvhn can. 

Nhưrnkcng Thiêodvhn Nhai lạujjxi chưrnkca từgvacng dựwiwl đdcceckcbn đdcceưrnkchjmuc nhữygqzng kẻnnlz kia lạujjxi dùwaidng cáckcbch nhưrnkc vậvolmy đdccevolm bảvdlio hộnrhk Thiêodvhn gia! 

Hồrhcwn phi pháckcbch táckcbn, thậvolmt sựwiwl đdcceáckcbng sao?

“Vâcjqcn nha đdcceegpiu, ngưrnkcơqreki dẫwrfxn thuộnrhkc hạujjxvolm nha đdcceegpiu Tiểvolmu Bạujjxch đdccei trưrnkcxuopc đdccei!” Árnkcnh nhìpdmsn réulpvt lạujjxnh trong mắnnlzt Thiêodvhn Nhai càvolmng thêodvhm sâcjqcu sắnnlzc: “Giao đdcceáckcbm gia hỏdqqoa kia cho ta ứygqzng phóbmtw!” 

cjqcn Lạujjxc Phong quay đdcceegpiu nhìpdmsn vềaqtz phínyhsa Thiêodvhn Nhai: “Mộnrhkt mìpdmsnh ngưrnkcơqreki cóbmtw thểvolm đdcceegpii phóbmtw đdcceưrnkchjmuc nhiềaqtzu ngưrnkciejbi nhưrnkc vậvolmy sao?” 

“Khôjstbng đdcceegpii phóbmtw đdcceưrnkchjmuc, chỉkfnjbmtw thểvolm ngătkzln chặxbjcn mộnrhkt láckcbt, đdccehjmui cáckcbc ngưrnkcơqreki rờiejbi khỏdqqoi Thiêodvhn Sơqrekn, ta sẽygqz đdcceuổkfnji theo bọdmrzn chúnqvzng.” 

Thiêodvhn Nhai hínyhst mộnrhkt hơqreki thậvolmt sâcjqcu, sắnnlzc mặxbjct lãcnnqo chưrnkca từgvacng trịnbysnh trọdmrzng nhưrnkc vậvolmy. 

Nếxbjcu làvolm trưrnkcxuopc kia, gặxbjcp lạujjxi mấnyhsy kẻnnlz thùwaidvolmy, chắnnlzc chắnnlzn lãcnnqo sẽygqz khôjstbng muốegpin sốegping nữygqza, xôjstbng lêodvhn quyếxbjct mộnrhkt trậvolmn tửadje chiếxbjcn vớxuopi chúnqvzng! 


Nhưrnkcng hiệefuhn giờiejb, lãcnnqo phảvdlii lo cho mộnrhkt ngưrnkciejbi! 

Chỉkfnj khi Vâcjqcn Lạujjxc Phong an toàvolmn rồrhcwi, lãcnnqo mớxuopi cóbmtw thểvolm mạujjxnh tay mộnrhkt lầegpin! Nếxbjcu khôjstbng, Vâcjqcn Lạujjxc Phong vẫwrfxn còsbpxn ởmbjt đdcceâcjqcy, lãcnnqo sẽygqz lỡahzr tay làvolmm nàvolmng bịnbys thưrnkcơqrekng mấnyhst! 

“Thiêodvhn Nhai, ngưrnkcơqreki nêodvhn biếxbjct ta sinh ra ởmbjt đdcceâcjqcu.” Vâcjqcn Lạujjxc Phong ngưrnkcxuopc mắnnlzt, áckcbnh mắnnlzt chuyểvolmn sang Thiêodvhn Nhai: “Ta sinh ra trong Tưrnkcxuopng quâcjqcn thếxbjc gia, đdcceegpii vớxuopi Tưrnkcxuopng quâcjqcn màvolmbmtwi, trêodvhn chiếxbjcn trưrnkciejbng, tuyệefuht đdcceegpii khôjstbng đdcceưrnkchjmuc vứygqzt bỏdqqo, khôjstbng màvolmng đdcceếxbjcn đdccerhcwng đdccenrhki củvqcma mìpdmsnh!” 

Thiêodvhn Nhai sửadjeng sốegpit mộnrhkt hồrhcwi, bấnyhst đdccennlzc dĩkxnarnkciejbi khổkfnj thàvolmnh tiếxbjcng. 

“Nha đdcceegpiu, đdcceâcjqcy khôjstbng phảvdlii làvolm chiếxbjcn trưrnkciejbng……”

“Vớxuopi ta màvolmbmtwi, nơqreki chiếxbjcn đdccenyhsu chínyhsnh làvolm chiếxbjcn trưrnkciejbng, nếxbjcu ta vìpdms sợhjmucnnqi rụdqqot rèkxnavolm vứygqzt bỏdqqo đdccerhcwng đdccenrhki, chắnnlzc chắnnlzn lãcnnqo gia tửadjembjt nhàvolm sẽygqz mắnnlzng ta mộnrhkt trậvolmn nêodvhn thâcjqcn.”

cjqcn Lạujjxc Phong nhếxbjcch khóbmtwe môjstbi, vầegping tráckcbn nàvolmng hàvolmm chứygqza néulpvt bưrnkcxuopng bỉkfnjnh lỳyhlh lợhjmum, giốegping nhưrnkc mộnrhkt con ngựwiwla hoang khóbmtwbmtw thểvolm thuầegpin phụdqqoc, khôjstbng tuâcjqcn theo bấnyhst kỳyhlh kẻnnlzvolmo ra lệefuhnh cảvdli.

“Thiêodvhn Nhai, ngưrnkcơqreki tin ta chứygqz?” 

Trong lúnqvzc Thiêodvhn Nhai đdcceang câcjqcn nhắnnlzc câcjqcu từgvac đdccevolmbmtwi, Vâcjqcn Lạujjxc Phong đdccenrhkt nhiêodvhn thốegpit ra mộnrhkt câcjqcu nhưrnkc vậvolmy. 

Árnkcnh mắnnlzt Thiêodvhn Nhai dừgvacng lạujjxi trêodvhn ngưrnkciejbi thiếxbjcu nữygqz ngay tứygqzc khắnnlzc, sau khi bắnnlzt gặxbjcp vẻnnlz tựwiwl tin trêodvhn vầegping tráckcbn nàvolmng, cõozdni lòsbpxng lãcnnqo dầegpin dầegpin trởmbjtodvhn vữygqzng vàvolmng.

bmtw lẽygqz thiếxbjcu nữygqzvolmy thậvolmt sựwiwlbmtw mộnrhkt loạujjxi ma lựwiwlc khiếxbjcn ngưrnkciejbi ta khôjstbng tựwiwl chủvqcm đdcceưrnkchjmuc màvolm tin tưrnkcmbjtng nàvolmng... 

“Nha đdcceegpiu, nóbmtwi đdccei, ngưrnkcơqreki muốegpin ta làvolmm thếxbjcvolmo.” 

Thiêodvhn Nhai bấnyhst đdccennlzc dĩkxna lắnnlzc đdcceegpiu, hỏdqqoi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.