Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 533 : Thiên Nhai tới (2)

    trước sau   
Editor: Tiểcdpqu Ly Ly.

Nhìlcafn tiểcdpqu lãwmtno đqozorfhuu tựyqxm nhiêujgwn hiệgalln ra, ngưdcldguefi trong Thiêujgwn gia đqozomkeeu ngơguef ngẩhrhfn, cóhrhf lẽgdvckfxe khôxqrqng nghĩqozo Thiêujgwn Nhai đqozoãwmtn rấjrytt lârfhuu khôxqrqng trởaoro vềmkeerfhuy giờguef lạxlooi xuấjrytt hiệgalln ởaoro chỗhtstkfxey.

Rồlcafi sau đqozoóhrhf, trong lòicdyng bọdcldn họdcld xuấjrytt hiệgalln ra mộvwhjt niềmkeem vui sưdcldirhwng.

Thiêujgwn Nhai tớirhwi, bọdcldn họdcld đqozoưdcldyrptc cứxbvnu rồlcafi!

Trong tay tiểcdpqu lãwmtno đqozorfhuu còicdyn kéyhjmo mộvwhjt tiểcdpqu nha đqozorfhuu đqozoáetoing yêujgwu, tiểcdpqu nha đqozorfhuu nàkfxey rõzlfwkfxeng đqozoãwmtn từlptung ngấjrytt ởaoro trêujgwn khôxqrqng trung, miệgallng sùoooji bọdcldt méyhjmp, mắayurt đqozoãwmtn trợyrptn trắayurng.

Bỗhtstng dưdcldng, nàkfxeng dưdcldguefng nhưdcld cảtsixm giáetoic đqozoưdcldyrptc cáetoii gìlcaf, chậssnnm rãwmtni mởaoro hai tròicdyng mắayurt, thârfhun mìlcafnh bay nhanh vềmkee phíybfha Vârfhun Lạxlooc Phong.


“Sưdcld phụnmfg, têujgwn Thiêujgwn Nhai xấjrytu xa nàkfxey, phi nhanh nhưdcld vậssnny, hiệgalln tạxlooi ta cũvczmng cảtsixm giáetoic đqozoưdcldyrptc mắayurt đqozorfhuy sao xẹhfyst, toàkfxen thârfhun tay chârfhun nhũvczmn ra.” Lârfhum Nhưdcldyrptc Bạxlooch chu cáetoii miệgallng nhỏwnra, ủhfvdy khuấjrytt nóhrhfi.

Nhưdcldng màkfxe, lờguefi nóhrhfi củhfvda nàkfxeng lạxlooi làkfxem mọdcldi ngưdcldguefi ởaoro đqozoârfhuy đqozomkeeu làkfxe ngârfhuy ngẩhrhfn cảtsix ngưdcldguefi.

Thiêujgwn Nhai dẫkcfin theo tiểcdpqu nha đqozorfhuu nàkfxey đqozoếhiicn đqozoârfhuy, lạxlooi cóhrhf thểcdpqkfxe đqozolcaf đqozogall củhfvda Vârfhun Lạxlooc Phong? Vậssnny, Vârfhun Lạxlooc Phong lạxlooi cóhrhf quan hệgalllcaf vớirhwi Thiêujgwn Nhai?

Ngay lậssnnp tứxbvnc, mộvwhjt cảtsixm giáetoic khôxqrqng tốxloot mạxloonh mẽgdvcxqrqng vàkfxeo trong lòicdyng, nháetoiy mắayurt khiếhiicn cho đqozoáetoiy lòicdyng bọdcldn họdcld run lêujgwn.

“Ngưdcldơguefi đqozoãwmtn đqozoếhiicn rồlcafi?” Vârfhun Lạxlooc Phong hơguefi hơguefi cong cong khóhrhfe môxqrqi, nhìlcafn Thiêujgwn Nhai, “Ngưdcldơguefi vừlptua rồlcafi nóhrhfi, ta đqozoãwmtn bỏwnra lỡlwyt mộvwhjt đqozoiểcdpqm, khôxqrqng biếhiict ngưdcldơguefi nóhrhfi đqozoiểcdpqm nàkfxey làkfxe……”

Ákfxenh mắayurt Tiểcdpqu lãwmtno đqozorfhuu ârfhum trầrfhum nhìlcafn phíybfha gia chủhfvd Thiêujgwn gia, tràkfxeo phúlcafng nóhrhfi: “Đghfhârfhuy đqozomkeeu làkfxe do đqozogall đqozogall tốxloot củhfvda ta làkfxem ra chuyệgalln nhưdcld vậssnny! Năyrwwm đqozoóhrhf, dưdcldirhwi sựyqxm giậssnnn dữlptu ta rờguefi khỏwnrai Thiêujgwn gia, bọdcldn họdcld sợyrpt thiêujgwn phúlcaf củhfvda ta sẽgdvc bịbbhk nhữlptung ngưdcldguefi kháetoic nhìlcafn trúlcafng, khôxqrqng tiếhiicc pháetoii cao thủhfvd Thiêujgwn gia tiếhiicn hàkfxenh đqozouồlcafi giếhiict ta, cũvczmng may mạxloong ta cứxbvnng rắayurn, mớirhwi khôxqrqng cóhrhf chếhiict ởaoro trong tay củhfvda nhữlptung ngưdcldguefi nàkfxey, hơguefn nữlptua còicdyn đqozoxloot tớirhwi thàkfxenh tựyqxmu nhưdcld hiệgalln giờguef!”

wmtno giàkfxe đqozoang bịbbhk linh hồlcafn chi hỏwnraa vârfhuy quanh, thìlcaf nghe đqozoếhiicn lờguefi nóhrhfi củhfvda Thiêujgwn Nhai, trong nháetoiy mắayurt sắayurc mặowlvt liềmkeen thay đqozokkjwi: “Thiêujgwn Nhai, ngưdcldơguefi nóhrhfi bậssnny gìlcaf đqozoóhrhf? Chúlcafng ta làkfxe ngưdcldguefi thârfhun cóhrhf chung mộvwhjt huyếhiict mạxlooch, Thiêujgwn gia cũvczmng làkfxe gia tộvwhjc củhfvda ngưdcldơguefi, sao cóhrhf thểcdpq đqozouổkkjwi giếhiict ngưdcldơguefi? Ngưdcldguefi muốxloon giếhiict ngưdcldơguefi chíybfhnh làkfxe nữlptu nhârfhun Phùoooj Sinh kia!”

“Con mẹhfys nguoi cóhrhf rắayurm mau phóhrhfng!”

Vừlptua nghe đqozoếhiicn lờguefi nóhrhfi củhfvda lãwmtno giàkfxe, Long Phi giậssnnn tíybfhm mặowlvt, sau khi nóhrhfi xong lờguefi nàkfxey, đqozovwhjt nhiêujgwn hắayurn mớirhwi tỉdcldnh hồlcafn lạxlooi, lúlcafc nàkfxey mớirhwi pháetoit hiệgalln phảtsixn ứxbvnng củhfvda chíybfhnh mìlcafnh cóhrhf chúlcaft quáetoiybfhch.

Hắayurn vộvwhji vàkfxeng ổkkjwn đqozobbhknh tinh thầrfhun lạxlooi, lạxloonh giọdcldng nóhrhfi: “Thiêujgwn gia cáetoic ngưdcldguefi cóhrhf loạxlooi đqozoxbvnc hạxloonh gìlcaf, mọdcldi ngưdcldguefi đqozomkeeu đqozoãwmtn biếhiict sớirhwm! Hiệgalln giờgueficdyn dáetoim trốxloon tráetoinh tráetoich nhiệgallm, oan uổkkjwng mộvwhjt nữlptu nhârfhun vôxqrq tộvwhji! Đghfháetoing tiếhiicc, sẽgdvc khôxqrqng cóhrhf ngưdcldguefi tin tưdcldaorong cáetoic ngưdcldơguefi nóhrhfi!”

ujgwn hỗhtstn đqozotsixn nàkfxey, lạxlooi dáetoim nóhrhfi sưdcld phụnmfg hắayurn đqozouổkkjwi giếhiict Thiêujgwn Nhai! Sao cóhrhf thểcdpq? Từlptuyrwwm đqozoóhrhf rờguefi khỏwnrai Thiêujgwn gia lúlcafc sau, sưdcld phụnmfg liềmkeen đqozoi đqozoếhiicn đqozobbhka phưdcldơguefng kia, mấjryty chụnmfgc năyrwwm cũvczmng chưdclda từlptung rờguefi đqozoi.

kfxe chíybfhnh mìlcafnh, cũvczmng làkfxelcaf bịbbhk thưdcldơguefng màkfxe may mắayurn tiếhiicn vàkfxeo nơguefi đqozoóhrhf, đqozoưdcldyrptc sưdcld phụnmfg cứxbvnu, hơguefn nữlptua còicdyn đqozoưdcldyrptc thu làkfxem đqozolcaf đqozogall, mớirhwi vừlptua rồlcafi làkfxe hiểcdpqu biếhiict vềmkee nhữlptung quáetoi khứxbvn củhfvda sưdcld phụnmfg.

Hiệgalln tạxlooi bọdcldn họdcld thấjryty sưdcld phụnmfg mấjrytt tíybfhch nhiềmkeeu năyrwwm, đqozoưdcldơguefng nhiêujgwn cũvczmng vu oan hãwmtnm hạxlooi, hạxloong ngưdcldguefi vôxqrq sỉdcldkfxey, đqozoáetoing chếhiict!

Thiêujgwn Nhai cũvczmng khôxqrqng nghe đqozoưdcldyrptc đqozoiềmkeeu kháetoic thưdcldguefng từlptu lờguefi nóhrhfi củhfvda Long Phi, vìlcaf vậssnny, Thiêujgwn Nhai ngưdcldyrptc lạxlooi chưdclda liếhiicc nhìlcafn hắayurn mộvwhjt cáetoii, áetoinh mắayurt hàkfxem chứxbvna chârfhum chọdcldc lạxloonh lùooojng ngóhrhfng nhìlcafn lãwmtno giàkfxe.

“Ngưdcldơguefi cho rằyafgng ta sẽgdvc ngu xuẩhrhfn ngay cảtsix ai đqozoếhiicn đqozouổkkjwi giếhiict mìlcafnh cũvczmng khôxqrqng biếhiict? Thiêujgwn Nhấjrytt, ngưdcldơguefi làkfxe cho rằyafgng mìlcafnh rấjrytt lợyrpti hạxlooi, vẫkcfin làkfxe cảtsixm thấjryty ta tưdcldơguefng đqozoxlooi ngu xuẩhrhfn sao?”

gzxf trong linh hồlcafn chi hỏwnraa thiêujgwu cháetoiy, Thiêujgwn Nhấjrytt bịbbhk đqozoau đqozoếhiicn cảtsix ngưdcldguefi run rẩhrhfy, hiệgalln giờguef nghe thấjryty đqozoưdcldyrptc Thiêujgwn Nhai nóhrhfi, hắayurn càkfxeng thêujgwm run rẩhrhfy lợyrpti hạxlooi.

“Ta nhớirhwzlfw, năyrwwm đqozoóhrhf chuyệgalln đqozouổkkjwi giếhiict ta, cáetoic ngưdcldơguefi cũvczmng cóhrhf phầrfhun.” Thiêujgwn Nhai nhìlcafn vềmkee phíybfha chúlcafng trưdcldaorong lãwmtno trong Thiêujgwn gia, sáetoit khíybfh bắayurt đqozorfhuu hiệgalln ra, lạxloonh giọdcldng nóhrhfi: “Buồlcafn cưdcldguefi chíybfhnh làkfxe, cáetoic ngưdcldơguefi lạxlooi đqozomkeeu cho rằyafgng cáetoii gìlcaf ta khôxqrqng rõzlfwkfxeng lắayurm, còicdyn dáetoim ỷicnbkfxeo thanh danh củhfvda ta làkfxem xằyafgng làkfxem bậssnny, nếhiicu khôxqrqng phảtsixi thờguefi gian ta đqozomkeeu dùooojng việgallc đqozoi tìlcafm Phùoooj Sinh, Thiêujgwn gia sớirhwm đqozoãwmtn khôxqrqng còicdyn tồlcafn tạxlooi nữlptua!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.