Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 510 : Thiên gia vô sỉ (2)

    trước sau   
Editor: Tiểttsqu Ly Ly.

Đxzxwâvlqsy cũqiyzng làfbyi Thiênrgxn Huyềsalfn dáacdvm can đsalflqlim nóviuzi ra nguyênrgxn nhâvlqsn nàfbyiy.

tsvs Thiênrgxn gia, phụrlao thâvlqsn nhàfbyiibjlnh làfbyi ngưvgnfpiewi thâvlqsn duy nhấcvaft củuszsa Thiênrgxn Nhai, cho nênrgxn hắjfzzn sẽtykc khôvlqsng cóviuz khảlqlivrleng hạsxmmacdvt thủuszs vớqlwbi mìibjlnh!

“Ngưvgnfơqsywi làfbyi nhi tửoylb củuszsa tênrgxn hỗcmfcn đsalflqlin kia?” Tiểttsqu lãvrleo đsalfacdvu gắjfzzt gao bắjfzzt đsalfưvgnflnjhc vạsxmmt áacdvo củuszsa Thiênrgxn Huyềsalfn: “Ta vừdhala rồlqfai cògvown do dựdhalnrgxn củuszsa ngưvgnfơqsywi vìibjl sao lạsxmmi quen thuộsbeec nhưvgnf thếjfzz, thìibjl ra làfbyi ngưvgnfơqsywi làfbyi nhi tửoylb củuszsa hắjfzzn! Thiệixuat thògvowi cho ta từdhal nhỏgyei đsalftykci xửoylb tốtykct vớqlwbi hắjfzzn nhưvgnf vậtykcy, hắjfzzn lạsxmmi liênrgxn hợlnjhp vớqlwbi nhữwccjng ngưvgnfpiewi đsalfóviuzcmainh kếjfzz ta!”

jfzzm!

Thiênrgxn Nhai lạsxmmi lầacdvn nữwccja néqkfim Thiênrgxn Huyềsalfn xuốtykcng, áacdvnh mắjfzzt lạsxmmnh nhạsxmmt: “Trởwqvk vềsalfviuzi cho tênrgxn hỗcmfcn đsalflqlin kia, chờpiew cho đsalfếjfzzn khi ta tìibjlm đsalfưvgnflnjhc Phùviuz Sinh, sau đsalfóviuz ta sẽtykc trởwqvk vềsalfibjlm bọcmain họcmaicmainh sổivfn, đsalfdhalng tưvgnfwqvkng rằommjng mấcvafy năvrlem nay ta vẫlqfan luôvlqsn chịfpjru đsalfdhalng cáacdvc ngưvgnfơqsywi! Ta chỉjjohfbyi khôvlqsng cóviuz thờpiewi gian tícmainh sổivfn vớqlwbi cáacdvc ngưvgnfơqsywi màfbyi thôvlqsi! Màfbyiacdvc ngưvgnfơqsywi, lạsxmmi cho rằommjng ta đsalfãvrle tha thứbcxx cho hàfbyinh đsalfsbeeng củuszsa Thiênrgxn gia, nơqsywi nơqsywi ỷeovafbyio thanh danh ta màfbyivlqsy chuyệixuan thịfpjr phi!”


Thiênrgxn Huyềsalfn sửoylbng sốtykct mộsbeet chútsvst, trênrgxn mặxzxwt mang theo lo lắjfzzng: “Thiênrgxn Nhai thútsvsc, ngưvgnfpiewi khôvlqsng thểttsqibjl nữwccj sắjfzzc màfbyinrgx muộsbeei, chẳpgsrng lẽtykc ngưvgnfpiewi quênrgxn mấcvaft rồlqfai sao, năvrlem đsalfóviuz bởwqvki vìibjl nữwccj nhâvlqsn kia đsalftykc kỵgqjk thàfbyinh táacdvnh, chẳpgsrng nhữwccjng rờpiewi ngưvgnfpiewi màfbyi đsalfi, cògvown léqkfin lútsvst pháacdvi sáacdvt thủuszs muốtykcn tiênrgxu diệixuat ngưvgnfpiewi.”

Nghe đsalfưvgnflnjhc lờpiewi nàfbyiy, tiểttsqu lãvrleo đsalfacdvu cưvgnfpiewi nhưvgnf khôvlqsng cưvgnfpiewi liếjfzzc mắjfzzt nhìibjln hắjfzzn mộsbeet cáacdvi, giọcmaing nóviuzi mang theo lạsxmmnh nhạsxmmt rõgyeifbying: “Ngưvgnfơqsywi xáacdvc đsalffpjrnh, pháacdvi ngưvgnfpiewi tớqlwbi giếjfzzt ta làfbyi Phùviuz Sinh?”

Trong lògvowng Thiênrgxn Huyềsalfn bỗcmfcng dưvgnfng run lênrgxn, đsalfáacdvy mắjfzzt hiệixuan lênrgxn kinh hoảlqling.

Chẳpgsrng lẽtykc, Thiênrgxn Nhai thútsvsc biếjfzzt năvrlem đsalfóviuz pháacdvi ngưvgnfpiewi tớqlwbi giếjfzzt hắjfzzn làfbyi ngưvgnfpiewi củuszsa Thiênrgxn gia?

Khôvlqsng! Khôvlqsng cóviuz khảlqlivrleng, nếjfzzu nhưvgnf hắjfzzn thậtykct sựdhal đsalfãvrle biếjfzzt chuyệixuan đsalfóviuz, khôvlqsng cóviuz khảlqlivrleng mặxzxwc kệixua Thiênrgxn gia cho tớqlwbi hôvlqsm nay! Nhấcvaft đsalffpjrnh làfbyi hắjfzzn đsalfang nóviuzi láacdvo màfbyi thôvlqsi!

“Thiênrgxn Nhai thútsvsc, ta khẳpgsrng đsalffpjrnh, làfbyi nữwccj nhâvlqsn Phùviuz Sinh kia muốtykcn giếjfzzt ngưvgnfpiewi, phụrlao thâvlqsn ta đsalfãvrle sớqlwbm nhìibjln ra lògvowng dạsxmm xấcvafu xa củuszsa nữwccj nhâvlqsn kia, mớqlwbi cóviuz thểttsq giútsvsp đsalfwqvk ngưvgnfpiewi kháacdvc làfbyim ra loạsxmmi chuyệixuan nàfbyiy, chútsvsng ta đsalfsalfu làfbyiibjl muốtykcn tốtykct cho ngưvgnfpiewi.”

“Ngưvgnfơqsywi cóviuz thểttsqvrlen.” Sắjfzzc mặxzxwt củuszsa Thiênrgxn Nhai dầacdvn dầacdvn khôvlqsng kiênrgxn nhẫlqfan: “Hay làfbyi, ngưvgnfơqsywi muốtykcn lãvrleo phu quặxzxwng ngưvgnfơqsywi ra ngoàfbyii? Chỉjjohfbyi, lãvrleo phu đsalfsbeeng thủuszs chưvgnfa từdhalng biếjfzzt nặxzxwng nhẹmvch, lầacdvn nàfbyiy nếjfzzu nhưvgnf khôvlqsng cẩeiien thậtykcn quăvrleng ngưvgnfơqsywi ngãvrle chếjfzzt, phụrlao thâvlqsn hỗcmfcn đsalflqlin kia củuszsa ngưvgnfơqsywi nhấcvaft đsalffpjrnh sẽtykcibjlm đsalfếjfzzn liềsalfu mạsxmmng vớqlwbi lãvrleo phu.”

Thiênrgxn Huyềsalfn cắjfzzn chặxzxwt răvrleng, trong lògvowng hung áacdvc, phấcvaft tay nóviuzi: “Chútsvsng ta đsalfi!”

Trong nháacdvy mắjfzzt, trưvgnfqlwbc khi rờpiewi đsalfi, Thiênrgxn Huyềsalfn quay đsalfacdvu lạsxmmi nhìibjln tiểttsqu lãvrleo đsalfacdvu, đsalfáacdvy mắjfzzt mang theo vẻdcjm âvlqsm trầacdvm, cuốtykci cùviuzng cũqiyzng khôvlqsng quay đsalfacdvu lạsxmmi xoay ngưvgnfpiewi rờpiewi đsalfi.

Nhìibjln bóviuzng dáacdvng nhữwccjng ngưvgnfpiewi đsalfóviuz rờpiewi đsalfi, Lâvlqsm Nhưvgnflnjhc Bạsxmmch lấcvafy ra mộsbeet khốtykci đsalfiểttsqm tâvlqsm đsalfưvgnfa tớqlwbi trong miệixuang, mồlqfam miệixuang khôvlqsng rõgyei hỏgyeii: “Lãvrleo nhâvlqsn, vìibjl sao ngưvgnfơqsywi lạsxmmi muốtykcn cho bọcmain họcmai đsalfi?”

Nếjfzzu nhưvgnf cảlqlim nhậtykcn khôvlqsng sai, vừdhala rồlqfai trong nháacdvy mắjfzzt, trênrgxn ngưvgnfpiewi lãvrleo nhâvlqsn xáacdvc thậtykct làfbyi nổivfni lênrgxn sáacdvt khícmai.

fbying khôvlqsng rõgyei, vìibjl sao hắjfzzn lạsxmmi khôvlqsng cóviuz đsalfsbeeng thủuszs giếjfzzt bọcmain họcmai?

“Ha ha.” Tiểttsqu lãvrleo đsalfacdvu cưvgnfpiewi lạsxmmnh hai tiếjfzzng: “Ngưvgnfpiewi Thiênrgxn gia đsalfsalfu sốtykcng khôvlqsng đsalfưvgnflnjhc lâvlqsu lắjfzzm, hôvlqsm nay, ta cògvown cóviuz chuyệixuan kháacdvc phảlqlii làfbyim, liềsalfn tạsxmmm thờpiewi tha thứbcxx cho hắjfzzn trưvgnfqlwbc, chờpiew chuyệixuan củuszsa ta làfbyim xong xuôvlqsi, sau đsalfóviuz liểttsqn tícmainh sổivfn chuyệixuan năvrlem đsalfóviuz vớqlwbi bọcmain họcmai cho thậtykct tốtykct!”


Thấcvafy vậtykcy, Lâvlqsm Nhưvgnflnjhc Bạsxmmch khôvlqsng cầacdvn phảlqlii nhiềsalfu lờpiewi nữwccja, an tâvlqsm thưvgnfwqvkng thứbcxxc đsalfiểttsqm tâvlqsm ngon trênrgxn bàfbyin.

“Cáacdvc ngưvgnfơqsywi cóviuz nghe chưvgnfa, nghe nóviuzi cháacdvu gáacdvi Vâvlqsn Lạsxmmc Phong củuszsa phủuszsvgnfqlwbng quâvlqsn ởwqvk Long Nguyênrgxn Quốtykcc hạsxmm chiếjfzzn thưvgnf vớqlwbi ngưvgnfpiewi Thiênrgxn gia ngưvgnfpiewi, tuyênrgxn bốtykc ícmait ngàfbyiy sau sẽtykc đsalfếjfzzn cửoylba củuszsa Thiênrgxn gia đsalfttsqfbyi thăvrlem hỏgyeii.”

Ngay khi tiểttsqu lãvrleo đsalfacdvu xoay ngưvgnfpiewi muốtykcn đsalfi vàfbyio phògvowng, dưvgnfqlwbi lầacdvu truyềsalfn đsalfếjfzzn âvlqsm thanh bàfbyin bạsxmmc, cũqiyzng làfbyifbyim hắjfzzn dừdhalng bưvgnfqlwbc châvlqsn.

“Chuyệixuan nàfbyiy ta nghe nóviuzi, giốtykcng nhưvgnffbyi ngưvgnfpiewi Thiênrgxn gia bắjfzzt thuộsbeec hạsxmm củuszsa nàfbying đsalfi, vìibjl thếjfzz, dưvgnfqlwbi sựdhal giậtykcn dữwccjfbying liềsalfn hạsxmm chiếjfzzn thiếjfzzp vớqlwbi Thiênrgxn gia.”

“Nóviuzi, thuộsbeec hạsxmm đsalfóviuzviuz lai lịfpjrch gìibjl? Vìibjl sao trưvgnfqlwbc đsalfâvlqsy ta khôvlqsng cóviuz nghe nóviuzi qua?”

Chiếjfzzn thiếjfzzp?

Thiênrgxn gia?

Lửoylba giậtykcn trong lògvowng tiểttsqu lãvrleo đsalfacdvu lạsxmmi lầacdvn nữwccja bịfpjr đsalftykct lênrgxn, hắjfzzn vọcmait vàfbyio phògvowng, mộsbeet phen xáacdvch Lâvlqsm Nhưvgnflnjhc Bạsxmmch lênrgxn, bưvgnfqlwbc nhanh chóviuzng chạsxmmy ra ngoàfbyii kháacdvch đsalfiếjfzzm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.