Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 493 : Bi kịch của Tứ trưởng lão (9)

    trước sau   
Editor: Tiểjzaau Ly Ly.

“Ninh Hâhjpgn, nếufhvu làmzev ta vàmzev Viễjfdan nhi chếufhvt! Ta cũwoirng muốveshn ngưlkqfơmoaai điceei điceevtbfa ngụhjpgc làmzevm thêyquw tửmfdh củjowxa Viễjfdan nhi!”

Vừiceea dứgwobt lờtmvoi, mộryklt bóildsng dácpnmng nhưlkqf luồwmgzng gióilds xoácpnmy điceeếufhvn trưlkqfrzacc mặgwobt Ninh Hâhjpgn, điceeácpnmy mắewrht hắewrhn toácpnmt ra vẻwoirmzevn nhẫuosln.

Hắewrhn hiểjzaau rõiora, chímltinh mìoqlsnh làmzev khôqkxvng cóilds khảhgqwigdjng điceeácpnmnh lạmltii Vâhjpgn Lạmltic Phong! Nếufhvu làmzev nhưlkqf thếufhv, cũwoirng chỉrktvilds thểjzaamzevm Ninh Hâhjpgn chếufhvt theo, cũwoirng tốvesht hơmoaan làmzev điceejzaa Viễjfdan nhi luôqkxvn côqkxv điceeơmoaan mộryklt mìoqlsnh.

“Cẩmoaan thậjkyrn!”

hjpgn Thanh Nhãhjpg gắewrht gao giữzmfm chặgwobt tay Ninh Hâhjpgn, kékzflo nàmzevng ôqkxvm vàmzevo bêyquwn trong, dùoacong lưlkqfng củjowxa mìoqlsnh điceeveshi mặgwobt vớrzaci Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo, ácpnmo bàmzevo giưlkqfơmoaang lêyquwn, bao phủjowx lạmltii thâhjpgn thểjzaa thiếufhvu nữzmfm.


oacong lúaztfc điceeóilds, cóilds mộryklt bóildsng dácpnmng nhưlkqf kiếufhvm phóildsng tớrzaci, thờtmvoi điceeiểjzaam ngay khi Vâhjpgn Thanh Nhãhjpg hoàmzevn thàmzevnh điceeryklng tácpnmc, cũwoirng điceeãhjpg chắewrhn trưlkqfrzacc mặgwobt Ninh Hâhjpgn trưlkqfrzacc mặgwobt.

Phụhjpgt!

Nắewrhm điceexujpm củjowxa Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo ẩmoaan chứgwoba sácpnmt khímltihjpgnh liệbrswt, điceeòvkipn nghiêyquwm trọxgsjng dừiceeng ngựxgsjc thiếufhvu niêyquwn, thâhjpgn thểjzaa củjowxa thiếufhvu niêyquwn kia yếufhvu kékzflm khôqkxvng chịvtbfu nổveshi côqkxvng kímltich củjowxa hắewrhn trựxgsjc tiếufhvp ngãhjpgigdjng ra ngoàmzevi, mácpnmu tưlkqfơmoaai ngăigdjn khôqkxvng điceeưlkqfjfdac từicee trong miệbrswng phun ra.

Lậjkyrp tứgwobc, Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo ngâhjpgy ngẩmoaan cảhgqw ngưlkqftmvoi, hắewrhn kinh ngạmltic ngẩmoaang điceeyquwu, nhìoqlsn phímltia thiếufhvu niêyquwn che ởilds trưlkqfrzacc mặgwobt Ninh Hâhjpgn, thanh âhjpgm run nhèaztf nhẹyquw: “Vìoqlscpnmi gìoqls?”

“Phụhjpg thâhjpgn.” Ninh Viễjfdan nhợjfdat nhạmltit cưlkqftmvoi, tưlkqfơmoaai cưlkqftmvoi kia cựxgsjc kìoqls suy yếufhvu, còvkipn lộrykl ra vẻwoirqkxvoacong bi thưlkqfơmoaang: “Đrzaciceeng tổveshn thưlkqfơmoaang Ninh Hâhjpgn……”

“Viễjfdan nhi, ta làmzevm nhưlkqf vậjkyry, điceeurfgu làmzevoqls ngưlkqfơmoaai, ngưlkqfơmoaai chẳqbuvng lẽjfda khôqkxvng nhìoqlsn ra điceeưlkqfjfdac sao? Nhữzmfmng ngưlkqftmvoi nàmzevy sẽjfda khôqkxvng bỏyquw qua chúaztfng ta! Nhưlkqfng nhiềurfgu năigdjm qua ngưlkqfơmoaai vìoqls nha điceeyquwu Ninh Hâhjpgn màmzev khôqkxvng cưlkqfrzaci thêyquw tửmfdh nhưlkqf vậjkyry, ta chỉrktvmzev muốveshn điceejzaa cho nàmzevng trởilds thàmzevnh thêyquw tửmfdh củjowxa ngưlkqfơmoaai! Vìoqlscpnmi gìoqls ngưlkqfơmoaai muốveshn cứgwobu nàmzevng?”

Khóildse mắewrht Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo nhưlkqf muốveshn nứgwobt ra, thâhjpgn thểjzaa giàmzev nua ởilds trong cuồwmgzng phong màmzev kịvtbfch liệbrswt run rẩmoaay, mộryklt điceeôqkxvi mắewrht cũwoirng phun ra hừiceeng hựxgsjc lửmfdha giậjkyrn, nhịvtbfn khôqkxvng điceeưlkqfjfdac nhìoqlsn vềurfg phímltia nhi tửmfdh củjowxa mìoqlsnh màmzev rốveshng giậjkyrn ra tiếufhvng.

Hắewrhn ta làmzevm nhưlkqf vậjkyry điceeurfgu làmzevoqls hắewrhn, vìoqls sao hắewrhn lạmltii muốveshn phảhgqwn nghịvtbfch nhưlkqf thếufhv?

“Phụhjpg thâhjpgn, cho dùoacomzev nhưlkqf vậjkyry, ta cũwoirng khôqkxvng muốveshn nàmzevng chịvtbfu mộryklt chúaztft tổveshn thưlkqfơmoaang nàmzevo.”

Ninh Viễjfdan hơmoaai hơmoaai mỉrktvm cưlkqftmvoi: “Xin lỗtgzti, ta làmzevm ngưlkqftmvoi thấxujpt vọxgsjng rồwmgzi……”

ildsi xong, thâhjpgn thểjzaa củjowxa hắewrhn giốveshng nhưlkqf khôqkxvng chịvtbfu nổveshi gácpnmnh nặgwobng, ngãhjpg vềurfg phímltia sau, lôqkxvng mi nhẹyquw nhàmzevng run lêyquwn, chậjkyrm rãhjpgi nhắewrhm điceeôqkxvi mắewrht lạmltii.

“Viễjfdan nhi!”

Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo bi thưlkqfơmoaang rốveshng lớrzacn mộryklt tiếufhvng, thâhjpgn thểjzaa nhanh chóildsng chợjfdat lóildse, xuấxujpt hiệbrswn ởilds trưlkqfrzacc mặgwobt Ninh Viễjfdan, hắewrhn chạmltiy nhanh tiếufhvp điceeưlkqfjfdac thâhjpgn thểjzaa thiếufhvu niêyquwn, bi thưlkqfơmoaang nóildsi: “Viễjfdan nhi, ngưlkqfơmoaai tỉrktvnh lạmltii! Ngưlkqfơmoaai điceeiceeng dọxgsja phụhjpg thâhjpgn, làmzev ta sai rồwmgzi, ngưlkqfơmoaai lậjkyrp tứgwobc mởilds to mắewrht nhìoqlsn ta xem……”


Nhưlkqfng màmzev, điceeôqkxvi mắewrht thiếufhvu niêyquwn khẽjfda nhắewrhm, im hơmoaai lặgwobng tiếufhvng.

Vừiceea rồwmgzi mộryklt quyềurfgn kia củjowxa hắewrhn, điceeãhjpg cắewrht nácpnmt tâhjpgm mạmltich thiếufhvu niêyquwn, cho dùoacomzev điceemltii la thầyquwn tiêyquwn tớrzaci, cũwoirng khôqkxvng cứgwobu điceeưlkqfjfdac!

“Khôqkxvng!”

Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo ngưlkqfoacong mặgwobt lêyquwn trờtmvoi, âhjpgm thanh nhưlkqfyquwhjpgm liệbrswt phếufhv truyềurfgn trêyquwn bầyquwu trờtmvoi ởilds Ninh gia thậjkyrt lâhjpgu.

“Viễjfdan nhi, ngưlkqfơmoaai muốveshn hậjkyrn ta cũwoirng điceeưlkqfjfdac, ta điceeurfgu phảhgqwi làmzevm cho Ninh Hâhjpgn điceei bồwmgzi ngưlkqfơmoaai!” Trong lòvkipng Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo tràmzevn ngậjkyrp phẫuosln nộryklmzevcpnmn hậjkyrn, hắewrhn nhẹyquw nhàmzevng thảhgqw thi thểjzaa củjowxa Viễjfdan nhi xuốveshng dưlkqfrzaci, ácpnmnh mắewrht âhjpgm trầyquwm nhìoqlsn phímltia thiếufhvu nữzmfm điceeưlkqfjfdac Vâhjpgn Thanh Nhãhjpg bảhgqwo vệbrsw trong ngựxgsjc.

“Ninh Hâhjpgn, con ta si tâhjpgm vớrzaci ngưlkqfơmoaai nhưlkqf thếufhv, vìoqls sao ngưlkqfơmoaai lạmltii khôqkxvng tiếufhvp nhậjkyrn hắewrhn?” Tứgwob Trưlkqfildsng Lãhjpgo nghiếufhvn răigdjng nghiếufhvn lợjfdai, hậjkyrn ýmzevlkqftmvoi phầyquwn: “Ta tin tưlkqfildsng, trêyquwn điceetmvoi nàmzevy, khôqkxvng cóilds nam nhâhjpgn điceeveshi xửmfdh tốvesht vớrzaci ngưlkqfơmoaai hơmoaan nhi tửmfdh củjowxa ta, nhưlkqfng ngưlkqfơmoaai tiệbrswn nhâhjpgn nàmzevy, lạmltii cứgwob muốveshn bàmzevy điceegwobt tốvesht vớrzaci nam nhâhjpgn khácpnmc nhưlkqf vậjkyry, mộryklt hai phảhgqwi lựxgsja chọxgsjn Vâhjpgn Thanh Nhãhjpg! Ngưlkqfơmoaai cóildslkqfcpnmch gìoqls cựxgsj tuyệbrswt tìoqlsnh yêyquwu củjowxa con ta?”

Sắewrhc mặgwobt củjowxa Ninh lãhjpgo hơmoaai hơmoaai trầyquwm xuốveshng, lạmltinh lùoacong nhìoqlsn vềurfg phímltia Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo: “Đrzacgwoba nhỏyquw Ninh Viễjfdan nàmzevy xácpnmc thậjkyrt cũwoirng khôqkxvng tệbrsw lắewrhm, điceeácpnmng tiếufhvc, hắewrhn cóilds điceeưlkqfjfdac mộryklt ngưlkqftmvoi phụhjpg thâhjpgn nhưlkqf ngưlkqfơmoaai vậjkyry! Nếufhvu khôqkxvng, cho tớrzaci bâhjpgy giờtmvo hắewrhn cũwoirng sẽjfda khôqkxvng điceei điceeếufhvn mộryklt kếufhvt thúaztfc nhưlkqf vậjkyry!”

“Ngưlkqfơmoaai câhjpgm miệbrswng cho ta!” Tứgwob trưlkqfildsng lãhjpgo hoàmzevn toàmzevn điceeyquwn cuồwmgzng, quay điceeyquwu nhìoqlsn phímltia Ninh lãhjpgo, căigdjm giậjkyrn nóildsi: “Nếufhvu khôqkxvng phảhgqwi Ninh gia cácpnmc ngưlkqfơmoaai, Viễjfdan nhi sẽjfda khôqkxvng chếufhvt, cácpnmc ngưlkqfơmoaai làmzev hung thủjowx hạmltii chếufhvt hắewrhn! Ta muốveshn giếufhvt cácpnmc ngưlkqfơmoaai, bácpnmo thùoaco cho Viễjfdan nhi!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.