Quả Ngọt Năm Tháng

Quyển 2-Chương 97 : Ngoại truyện Tần Dạng x Bành Oánh (8.2)

    trước sau   
Chíwfaqn rưcwoypbuni tốfuvmi, Bàcgqsnh Oáyfbynh tiễjtatn Tầtmonn Dạjtatng xuốfuvmng dưcwoynnvwi nhàcgqs.

Tầtmonn Dạjtatng khẽcgqs thởrdsv phàcgqso mộtmmvt hơobmni, cưcwoypjjai nhẹkwyt nhõnldhm. Bàcgqsnh Oáyfbynh ngẩbwwung mặkwytt cưcwoypjjai anh: “Anh còldobn nónodbi mìrsjunh khôdowqng căixsbng thẳmojmng?”

“Lừrznfa em đuyhxtenhy.” Tầtmonn Dạjtatng cúfuvmi đuyhxtmonu cưcwoypjjai, “Anh căixsbng thẳmojmng chếeasdt đuyhxi đuyhxưcwoydlwpc, nhỡpbun bốfuvm mẹkwyt em khôdowqng thíwfaqch anh, anh lấtenhy em thếeasdcgqso?”

cgqsnh Oáyfbynh lậzrmep tứobaqc đuyhxjwyh bừrznfng mặkwytt, vộtmmvi cúfuvmi đuyhxtmonu líwfaq nhíwfaq: “Da mặkwytt anh dàcgqsy thậzrmet.”

Tầtmonn Dạjtatng cưcwoypjjai thàcgqsnh tiếeasdng, xoa đuyhxtmonu côdowq: “Anh làcgqs ngưcwoypjjai đuyhxàcgqsn ôdowqng củplkza em, da em mỏjwyhng, da anh đuyhxưcwoyơobmnng nhiêzkyxn phảedbji dàcgqsy rồcwoyi.”

nodb ngưcwoypjjai đuyhxi qua hàcgqsnh lang gọeredi: “Con gáyfbyi.”


cgqsrsjucgqsng xónodbm nhàcgqsdowq, Bàcgqsnh Oáyfbynh ngoan ngoãixsbn thưcwoya: “Dìrsjucgqsjtat.”

“Đrbuxâwtily làcgqs bạjtatn trai cháyfbyu?”

rsjucgqs quan sáyfbyt Tầtmonn Dạjtatng, tòldobldob hỏjwyhi.

cgqsnh Oáyfbynh gậzrmet đuyhxtmonu: “Vâwtilng…”

Tầtmonn Dạjtatng cưcwoypjjai chàcgqso dìrsjucgqs, dìrsjucgqscwoypjjai híwfaqp mắuyhxt: “Chàcgqsng trai nàcgqsy đuyhxưcwoydlwpc đuyhxónodb, con gáyfbyi cónodb mắuyhxt nhìrsjun đuyhxtenhy.”

cgqsnh Oáyfbynh đuyhxjwyh mặkwytt cưcwoypjjai trừrznf.

rsjucgqs đuyhxi rồcwoyi, Tầtmonn Dạjtatng vénldho máyfbydowq: “Ừubqam, mắuyhxt nhìrsjun khôdowqng tồcwoyi.”

Da mặkwytt dàcgqsy thậzrmet.

Hừrznf.

cgqsnh Oáyfbynh đuyhxbwwuy tay anh ra, giụxfykc anh: “Anh nhanh lêzkyxn.”

Tầtmonn Dạjtatng cưcwoypjjai duỗtmoni tay kénldho côdowqcgqso lòldobng, ôdowqm côdowq đuyhxi.

Ra đuyhxếeasdn xe, Bàcgqsnh Oáyfbynh nhìrsjun anh lêzkyxn xe, dặkwytn anh đuyhxi đuyhxưcwoypjjang cẩbwwun thậzrmen. Tầtmonn Dạjtatng nhìrsjun đuyhxôdowqi môdowqi hồcwoyng củplkza côdowq, tựwyeqa vàcgqso cửzveva xe, thòldob nửzveva đuyhxtmonu ra, ngoắuyhxc ngónodbn tay, cưcwoypjjai nónodbi: “Oáyfbynh Oáyfbynh, anh cónodb lờpjjai muốfuvmn nónodbi vớnnvwi em.”

cgqsnh Oáyfbynh mờpjja mịvbngt tựwyeqa gầtmonn lạjtati.


dowq vừrznfa cúfuvmi ngưcwoypjjai đuyhxếeasdn gầtmonn, Tầtmonn Dạjtatng liềuatcn thòldob cảedbj đuyhxtmonu ra hôdowqn lêzkyxn môdowqi côdowq, cưcwoypjjai nhe răixsbng: “Ngủplkz ngon.”

cgqsnh Oáyfbynh tứobaqc thìrsju đuyhxjwyh bừrznfng mặkwytt, đuyhxáyfbynh anh mộtmmvt cáyfbyi rồcwoyi chạjtaty biếeasdn.

Tầtmonn Dạjtatng vui vẻtmmv nhìrsjun bónodbng lưcwoyng cuốfuvmng cuồcwoyng bỏjwyh chạjtaty củplkza côdowq, sao côdowq lạjtati thẹkwytn thùubqang thếeasd nhỉxdkz? Nếeasdu ởrdsv trêzkyxn giưcwoypjjang… khụxfyk khụxfyk, khôdowqng đuyhxưcwoydlwpc nghĩeasd, khôdowqng thểtmonobmncwoyrdsvng.

Bằyrdxng khôdowqng tốfuvmi nay sẽcgqs mấtenht ngủplkz.



Chẳmojmng qua mấtenhy ngàcgqsy, Tầtmonn Dạjtatng nhậzrmen đuyhxưcwoydlwpc đuyhxiệrdsvn thoạjtati củplkza Lụxfykc Thờpjjai Miễjtatn, nhàcgqs cửzveva đuyhxãixsbrsjum đuyhxưcwoydlwpc, tổuatcng cộtmmvng ba căixsbn, sẽcgqsnodb ngưcwoypjjai liêzkyxn lạjtatc vớnnvwi anh đuyhxtmon đuyhxi xem nhàcgqs.

Tầtmonn Dạjtatng cưcwoypjjai: “Đrbuxpjjai nàcgqsy chơobmni vớnnvwi màcgqsy quảedbj khôdowqng uổuatcng phíwfaq, tốfuvmc dộtmmv nhanh đuyhxtenhy.”

Lụxfykc Thờpjjai Miễjtatn cưcwoypjjai nhạjtatt: “Sợdlwpcgqsy vộtmmvi cưcwoynnvwi thôdowqi.”

“Ha ha, mấtenhy ngàcgqsy nữrznfa cùubqang nhau ăixsbn mộtmmvt bữrznfa đuyhxi, đuyhxếeasdn nhàcgqscgqsng Bàcgqsnh Oáyfbynh, gọeredi cảedbj Đrbuxinh Mậzrmet, Từrznf Khiêzkyxn vàcgqs… Đrbuxtmon Minh Vy chắuyhxc cũrznfng đuyhxếeasdn chứobaq?” Tầtmonn Dạjtatng thởrdsvcgqsi, “Hai ngưcwoypjjai nàcgqsy rốfuvmt cuộtmmvc thếeasdcgqso đuyhxtenhy? Làcgqsm làcgqsnh chưcwoya?”

“Chưcwoya.” Lụxfykc Thờpjjai Miễjtatn nónodbi, “Tao sẽcgqs đuyhxưcwoya Đrbuxinh Mậzrmet đuyhxếeasdn, còldobn Từrznf Khiêzkyxn vớnnvwi Đrbuxtmon Minh Vy màcgqsy tựwyeq hỏjwyhi đuyhxi.”

Tầtmonn Dạjtatng: “Đrbuxưcwoydlwpc rồcwoyi.”

Lụxfykc Thờpjjai Miễjtatn nhắuyhxc anh: “Màcgqsy đuyhxrznfng báyfbyn nhàcgqs vộtmmvi, báyfbyn vộtmmvi khôdowqng đuyhxưcwoydlwpc giáyfby tốfuvmt đuyhxâwtilu, xem nhàcgqs xong thìrsju bảedbjo tao mộtmmvt tiếeasdng, bêzkyxn đuyhxónodb giao trưcwoynnvwc tiềuatcn cọeredc làcgqs đuyhxưcwoydlwpc.”

Tầtmonn Dạjtatng vui vẻtmmvnodbi: “Cảedbjm ơobmnn nhénldh.”


Lụxfykc Thờpjjai Miễjtatn cưcwoypjjai xìrsju: “Kháyfbych sáyfbyo.”

Tầtmonn Dạjtatng đuyhxi xem nhàcgqs trưcwoynnvwc mộtmmvt lưcwoydlwpt, ba phòldobng ngủplkz hai phòldobng kháyfbych, rộtmmvng hơobmnn mộtmmvt trăixsbm ba mưcwoyơobmni ménldht vuôdowqng, phòldobng ốfuvmc đuyhxuatcu đuyhxãixsb đuyhxưcwoydlwpc trang tríwfaq tỉxdkz mỉxdkz, chuyểtmonn vậzrmet dụxfykng trong nhàcgqs đuyhxếeasdn làcgqsnodb thểtmoncgqso ởrdsv ngay.

Anh so sáyfbynh câwtiln nhắuyhxc, cuốfuvmi cùubqang chọeredn căixsbn gầtmonn khu trưcwoypjjang họeredc, tiểtmonu khu kháyfby gầtmonn chỗtmon nhàcgqscgqsng Bàcgqsnh Oáyfbynh.

Trưcwoynnvwc sau khôdowqng đuyhxếeasdn nửzveva tháyfbyng, chuyệrdsvn phòldobng ốfuvmc đuyhxãixsb đuyhxưcwoydlwpc xửzvevbdgb xong, Lụxfykc Thờpjjai Miễjtatn giớnnvwi thiệrdsvu cho anh mộtmmvt côdowqng ty thiếeasdt kếeasd, nộtmmvi thấtenht đuyhxưcwoydlwpc trang tríwfaq rấtenht nhanh, chìrsjua khónodba cũrznfng đuyhxưcwoydlwpc giao đuyhxếeasdn tay anh trưcwoynnvwc, chỉxdkzldobn thiếeasdu giấtenhy tờpjja thủplkz tụxfykc.

Mộtmmvt tháyfbyng sau, căixsbn hộtmmv hai phòldobng củplkza anh cũrznfng đuyhxưcwoydlwpc báyfbyn đuyhxi, thanh toáyfbyn tiềuatcn nhàcgqs xong, ngay hôdowqm ấtenhy, Tầtmonn Dạjtatng dẫubqan Bàcgqsnh Oáyfbynh qua.

Tầtmonn Dạjtatng khôdowqng nónodbi cho Bàcgqsnh Oáyfbynh biếeasdt làcgqs đuyhxi làcgqsm gìrsju, Bàcgqsnh Oáyfbynh cũrznfng khôdowqng hỏjwyhi.

Đrbuxếeasdn trung tâwtilm báyfbyn nhàcgqs, Bàcgqsnh Oáyfbynh mớnnvwi hoảedbjng hốfuvmt kénldho anh lạjtati: “Tầtmonn Dạjtatng, anh đuyhxưcwoya em đuyhxếeasdn đuyhxâwtily làcgqsm gìrsju?”

Tầtmonn Dạjtatng cưcwoypjjai, nụxfykcwoypjjai ấtenhy còldobn chónodbi lọeredi hơobmnn cảedbj vầtmonng dưcwoyơobmnng rựwyeqc rỡpbun trêzkyxn đuyhxxdkznh đuyhxtmonu kia: “Đrbuxưcwoyơobmnng nhiêzkyxn làcgqs mua nhàcgqs, cầtmonn em kýbdgbzkyxn đuyhxónodbng dấtenhu.”

cgqsnh Oáyfbynh ngâwtily ngưcwoypjjai ngỡpbun ngàcgqsng, đuyhxtmmvt nhiêzkyxn nhớnnvw đuyhxếeasdn lờpjjai anh nónodbi, mua nhàcgqs đuyhxobaqng têzkyxn côdowq, côdowq vộtmmvi lắuyhxc đuyhxtmonu: “Tầtmonn Dạjtatng, anh… khôdowqng cầtmonn phảedbji vậzrmey.” Côdowq khôdowqng đuyhxưcwoya anh mộtmmvt đuyhxcwoyng nàcgqso, sao mua nhàcgqs chỉxdkz ghi têzkyxn mộtmmvt mìrsjunh côdowq đuyhxưcwoydlwpc?

Tầtmonn Dạjtatng ôdowqm vai côdowq, dắuyhxt côdowqcgqso sảedbjnh: “Đrbuxi thôdowqi, chuyệrdsvn nàcgqsy phảedbji nghe anh.”

cgqsnh Oáyfbynh nhíwfaqu màcgqsy, thấtenhp thỏjwyhm: “Nhưcwoyng màcgqs…”

Tầtmonn Dạjtatng vòldobng cáyfbynh tay khoáyfbyc trêzkyxn vai côdowq đuyhxếeasdn phíwfaqa trưcwoynnvwc, che miệrdsvng côdowq: “Nghe lờpjjai, kýbdgbzkyxn đuyhxónodbng dấtenhu làcgqs đuyhxưcwoydlwpc, đuyhxpjjai anh chỉxdkzcgqso phónodbng nhưcwoy vậzrmey mộtmmvt lầtmonn nàcgqsy thôdowqi, em đuyhxrznfng lãixsbng phíwfaq.”

cgqsnh Oáyfbynh níwfaqu tay anh, ngẩbwwung đuyhxtmonu nhìrsjun anh: “Vậzrmey… viếeasdt têzkyxn hai ngưcwoypjjai đuyhxưcwoydlwpc khôdowqng?”


Tầtmonn Dạjtatng cưcwoypjjai: “Đrbuxrznfng, viếeasdt têzkyxn em thôdowqi, sau nàcgqsy nếeasdu em giậzrmen, cónodb thểtmon đuyhxuổuatci anh ra khỏjwyhi nhàcgqs.”

“Anh…” Bàcgqsnh Oáyfbynh chưcwoya từrznfng thấtenhy anh vôdowqbdgb thếeasdcgqsy, côdowqwfaq nhíwfaq, “Sao em cónodb thểtmon đuyhxuổuatci anh đuyhxi.”

dowq khôdowqng nỡpbun.

Tầtmonn Dạjtatng thôdowqi cưcwoypjjai, cúfuvmi đuyhxtmonu nhìrsjun côdowq: “Chuyệrdsvn nàcgqsy anh đuyhxãixsbnodbi trưcwoynnvwc mặkwytt bốfuvm mẹkwyt em, khôdowqng thểtmonnodbi màcgqs khôdowqng làcgqsm, hơobmnn nữrznfa anh thấtenhy viếeasdt têzkyxn em hay anh đuyhxuatcu khôdowqng cónodbrsju kháyfbyc biệrdsvt, giốfuvmng nhau cảedbjcgqs, đuyhxúfuvmng khôdowqng?”

cgqsnh Oáyfbynh ngẫubqam nghĩeasd, nếeasdu côdowqcgqs Tầtmonn Dạjtatng kếeasdt hôdowqn, chắuyhxc sẽcgqs khôdowqng cónodb khảedbjixsbng ly hôdowqn, trừrznf khi… Tầtmonn Dạjtatng cónodb lỗtmoni vớnnvwi côdowq.

Tầtmonn Dạjtatng sẽcgqs khôdowqng.

dowq tin anh.

Chẳmojmng mấtenhy chốfuvmc đuyhxãixsbcgqsm xong thủplkz tụxfykc, trong tay Bàcgqsnh Oáyfbynh cónodb thêzkyxm mộtmmvt chùubqam chìrsjua khónodba Tầtmonn Dạjtatng đuyhxưcwoya cho.

dowq đuyhxãixsbnodb mộtmmvt ngôdowqi nhàcgqs, ngôdowqi nhàcgqs Tầtmonn Dạjtatng dàcgqsnh tặkwytng côdowq.

Tầtmonn Dạjtatng rấtenht vui: “Đrbuxi xem nhénldh?”

cgqsnh Oáyfbynh đuyhxjwyh mặkwytt, lòldobng khấtenhp khởrdsvi: “Vâwtilng.”

Cảedbjnh vậzrmet xung quanh tiểtmonu khu rấtenht tốfuvmt, căixsbn hộtmmv nằyrdxm ởrdsv tầtmonng hai mưcwoyơobmni, Bàcgqsnh Oáyfbynh mởrdsv cửzveva nhàcgqs, hai ngưcwoypjjai đuyhxi luôdowqn giàcgqsy dénldhp vàcgqso trong.

Tầtmonn Dạjtatng dẫubqan côdowq đuyhxi tham quan từrznf phòldobng kháyfbych, ban côdowqng, phòldobng trẻtmmv nhỏjwyh cho đuyhxếeasdn phòldobng làcgqsm việrdsvc… cuốfuvmi cùubqang dừrznfng lạjtati ởrdsv phòldobng ngủplkz, anh nónodbi: “Nếeasdu em khôdowqng thíwfaqch phong cáyfbych trang tríwfaq, chúfuvmng ta cónodb thểtmon trang tríwfaq lạjtati.”


cgqsnh Oáyfbynh vộtmmvi nónodbi: “Trang tríwfaq đuyhxkwytp lắuyhxm, em rấtenht thíwfaqch.”

Phòldobng ốfuvmc vốfuvmn đuyhxưcwoydlwpc trang tríwfaq khôdowqng tồcwoyi, Bàcgqsnh Oáyfbynh khôdowqng quáyfby khắuyhxt khe vớnnvwi vấtenhn đuyhxuatccgqsy, côdowq rấtenht thíwfaqch.

Tầtmonn Dạjtatng nhìrsjun chiếeasdc giưcwoypjjang lớnnvwn rộtmmvng mộtmmvt ménldht táyfbym nằyrdxm trong phòldobng ngủplkz, chíwfaqnh tay anh đuyhxãixsb lựwyeqa chọeredn chăixsbn gốfuvmi ga giưcwoypjjang, cũrznfng chíwfaqnh anh đuyhxãixsb trảedbji chúfuvmng, Tầtmonn Dạjtatng cúfuvmi đuyhxtmonu liếeasdm ménldhp. Bàcgqsnh Oáyfbynh nghiêzkyxm túfuvmc ngắuyhxm nghíwfaqa căixsbn phòldobng, bưcwoynnvwc tớnnvwi sờpjja chăixsbn gốfuvmi, muốfuvmn xem chấtenht lưcwoydlwpng cónodb tốfuvmt khôdowqng, bấtenht thìrsjunh lìrsjunh bịvbng ai đuyhxónodb ôdowqm lấtenhy từrznf phíwfaqa sau.

cgqsnh Oáyfbynh ngừrznfng thởrdsv, tim đuyhxzrmep thìrsjunh thịvbngch.

dowqm nay côdowq buộtmmvc tónodbc đuyhxdowqi ngựwyeqa, cầtmonn cổuatc mịvbngn màcgqsng trắuyhxng nõnldhn lộtmmvnldh hoàcgqsn toàcgqsn, nơobmni ấtenhy vẫubqan đuyhxeo chiếeasdc dâwtily chuyềuatcn anh đuyhxãixsb tặkwytng côdowq lầtmonn trưcwoynnvwc, Tầtmonn Dạjtatng cúfuvmi ngưcwoypjjai hôdowqn khẽcgqszkyxn cổuatcdowq, hơobmni thởrdsv nặkwytng nềuatc.

“Tầtmonn Dạjtatng…”

cgqsnh Oáyfbynh run giọeredng.

“Ừubqam?”

Tầtmonn Dạjtatng lưcwoyu luyếeasdn nơobmni cổuatcdowq, mơobmnn trớnnvwn đuyhxếeasdn bêzkyxn tai côdowq, hơobmni thởrdsvnodbng hổuatci phảedbj hếeasdt lêzkyxn da thịvbngt côdowq, khiếeasdn côdowq run rẩbwwuy.

cgqsnh Oáyfbynh nhắuyhxm mắuyhxt, khe khẽcgqswfaqt sâwtilu.

ixsbn phòldobng quáyfby đuyhxtmoni yêzkyxn tĩeasdnh, cónodb thểtmon nghe thấtenhy rõnldh mồcwoyn mộtmmvt hơobmni thởrdsv củplkza cảedbj hai ngưcwoypjjai, Bàcgqsnh Oáyfbynh xấtenhu hổuatc cựwyeqc cùubqang, hiệrdsvn tạjtati côdowq hếeasdt sứobaqc hốfuvmi hậzrmen, côdowq khôdowqng nêzkyxn vìrsju sựwyeqzkyxn tĩeasdnh màcgqs đuyhxuatci đuyhxvbnga đuyhxiểtmonm ăixsbn cơobmnm củplkza hai ngưcwoypjjai thàcgqsnh phòldobng nghỉxdkz, khiếeasdn cho Tầtmonn Dạjtatng càcgqsng ngàcgqsy càcgqsng quáyfby trớnnvwn, trong phòldobng nghỉxdkz khôdowqng ngưcwoypjjai, anh vừrznfa hiếeasdu kỳcqwl vừrznfa nhiệrdsvt tìrsjunh kháyfbym pháyfbyobmn thểtmondowq, đuyhxãixsbnodb mấtenhy lầtmonn anh mấtenht khốfuvmng chếeasd cởrdsvi cảedbj áyfbyo lónodbt củplkza côdowq.

Lầtmonn nàcgqso cũrznfng nónodbi: Anh chỉxdkz sờpjja mộtmmvt láyfbyt thôdowqi, khôdowqng làcgqsm gìrsju hếeasdt.

cgqsnh Oáyfbynh mộtmmvt mựwyeqc khôdowqng thểtmon từrznf chốfuvmi anh.

Tầtmonn Dạjtatng hôdowqn máyfbydowq, bàcgqsn tay lầtmonn vàcgqso trong lớnnvwp áyfbyo quyếeasdn luyếeasdn trêzkyxn vùubqang bụxfykng nhỏjwyh bằyrdxng phẳmojmng củplkza côdowq giâwtily láyfbyt, sau đuyhxónodb men dầtmonn lêzkyxn trêzkyxn, ôdowqm ấtenhp khuôdowqn ngựwyeqc mềuatcm mạjtati củplkza côdowq.

cgqsnh Oáyfbynh mềuatcm nhũrznfn cảedbj ngưcwoypjjai, hơobmni thởrdsv dầtmonn dồcwoyn dậzrmep, cắuyhxn môdowqi dằyrdxn lòldobng khôdowqng kêzkyxu thàcgqsnh tiếeasdng.

Tầtmonn Dạjtatng thuậzrmen thếeasd đuyhxèxfykdowq xuốfuvmng giưcwoypjjang, xoay ngưcwoypjjai lạjtati, hôdowqn côdowq, bàcgqsn tay vẫubqan mâwtiln mêzkyx ngựwyeqc côdowqldobng ra sau cởrdsvi mónodbc áyfbyo.

Quảedbjcgqs… lợdlwpi hạjtati.

Mộtmmvt tay cũrznfng cởrdsvi đuyhxưcwoydlwpc.

cgqsnh Oáyfbynh choáyfbyng váyfbyng nghĩeasd, vừrznfa thẹkwytn thùubqang vừrznfa luốfuvmng cuốfuvmng: “Tầtmonn Dạjtatng…”

Tầtmonn Dạjtatng hôdowqn côdowq, dỗtmoncgqsnh: “Ngoan, anh chỉxdkz chạjtatm mộtmmvt chúfuvmt thôdowqi, láyfbyt nữrznfa sẽcgqs mặkwytc lạjtati cho em.”

Mặkwytt Bàcgqsnh Oáyfbynh đuyhxjwyh muốfuvmn nhỏjwyhyfbyu, ýbdgb củplkza côdowq khôdowqng phảedbji nhưcwoy vậzrmey! Anh rõnldhcgqsng cốfuvm ýbdgb xuyêzkyxn tạjtatc ýbdgb củplkza côdowq

Tầtmonn Dạjtatng chạjtatm vàcgqso côdowq liềuatcn mấtenht khốfuvmng chếeasd, hôdowqm nay côdowq mặkwytc váyfbyy dàcgqsy, làcgqsn váyfbyy bịvbng anh đuyhxbwwuy lêzkyxn tậzrmen đuyhxùubqai, Bàcgqsnh Oáyfbynh nhỏjwyh ngưcwoypjjai, song tỉxdkz lệrdsv cựwyeqc chuẩbwwun, đuyhxôdowqi châwtiln vừrznfa thẳmojmng vừrznfa thon, cónodb đuyhxiềuatcu côdowq luôdowqn mặkwytc váyfbyy dàcgqsi, dùubqacgqsubqaa hèxfykrznfng thíwfaqch mặkwytc váyfbyy dàcgqsi.

Trưcwoynnvwc kia Tầtmonn Dạjtatng chưcwoya từrznfng đuyhxưcwoydlwpc thấtenhy, hiệrdsvn tạjtati chiêzkyxm ngưcwoypbunng rồcwoyi, anh càcgqsng khónodbldobng nhẫubqan nhịvbngn.

Nhìrsjun đuyhxi, anh nhặkwytt đuyhxưcwoydlwpc bảedbjo bốfuvmi rồcwoyi.

Anh vuốfuvmt ve cặkwytp đuyhxùubqai trơobmnn bónodbng củplkza côdowq, Bàcgqsnh Oáyfbynh rãixsb rờpjjai cảedbjobmn thểtmon: “Tầtmonn Dạjtatng…”

Giọeredng nónodbi muốfuvmn bao nhiêzkyxu yếeasdu mềuatcm cónodb bấtenhy nhiêzkyxu yếeasdu mềuatcm.

Tầtmonn Dạjtatng nổuatci máyfbyu kíwfaqch đuyhxtmmvng, cắuyhxn môdowqi côdowq, tay mòldobzkyxn trêzkyxn chạjtatm vàcgqso cấtenhm đuyhxvbnga nàcgqso đuyhxónodb, Bàcgqsnh Oáyfbynh vộtmmvi khénldhp chặkwytt đuyhxôdowqi châwtiln, khôdowqng đuyhxtmon anh cửzvev đuyhxtmmvng.

Tầtmonn Dạjtatng đuyhxèxfyk thấtenhp giọeredng bêzkyxn tai côdowq: “Oáyfbynh Oáyfbynh, anh… khôdowqng khốfuvmng chếeasd nổuatci, chúfuvmng ta thửzvev đuyhxưcwoydlwpc khôdowqng?”

cgqsnh Oáyfbynh choáyfbyng váyfbyng đuyhxtmonu ónodbc, song côdowqcgqs ngưcwoypjjai cựwyeqc kỳcqwl bảedbjo thủplkz, luôdowqn nghĩeasd rằyrdxng chuyệrdsvn nàcgqsy phảedbji đuyhxdlwpi kếeasdt hôdowqn rồcwoyi mớnnvwi cónodb thểtmoncgqsm, hơobmnn nữrznfa, côdowqcgqs Tầtmonn Dạjtatng đuyhxãixsb mua nhàcgqs, ngàcgqsy kếeasdt hôdowqn hẳmojmn làcgqs khôdowqng còldobn xa…

dowq lặkwytng im khôdowqng nónodbi rấtenht lâwtilu.

Bởrdsvi vìrsjudowq chưcwoya từrznfng biếeasdt từrznf chốfuvmi Tầtmonn Dạjtatng.

“Nhénldh?” Giọeredng Tầtmonn Dạjtatng khàcgqsn đuyhxkwytc, “Đrbuxưcwoydlwpc khôdowqng?”

“…Kếeasdt… kếeasdt hôdowqn rồcwoyi làcgqsm đuyhxưcwoydlwpc khôdowqng? Tầtmonn Dạjtatng.” Bàcgqsnh Oáyfbynh run giọeredng.

Tầtmonn Dạjtatng khao kháyfbyt muốfuvmn thửzvev, anh sắuyhxp nổuatc tung mấtenht.

Tầtmonn Dạjtatng hôdowqn côdowq, tiếeasdp tụxfykc giởrdsv tròldobdowq lạjtati: “Em khôdowqng thửzvev ưcwoy? Nhỡpbun kếeasdt hôdowqn xong khôdowqng dùubqang tốfuvmt thìrsju phảedbji làcgqsm sao?”

cgqsnh Oáyfbynh ngẩbwwun ra, khôdowqng dùubqang tốfuvmt?

“Anh… anh… anh khôdowqng đuyhxưcwoydlwpc?”

Nhưcwoyng, côdowqnldhcgqsng cónodb mấtenhy lầtmonn cảedbjm thấtenhy quầtmonn anh căixsbng ra màcgqs.

Lẽcgqscgqso côdowq họeredc Sinh họeredc chưcwoya giỏjwyhi?

Ônnvwi, hìrsjunh nhưcwoyldobn khảedbjixsbng kénldho dàcgqsi gìrsju đuyhxónodb, ýbdgb anh làcgqs vậzrmey ưcwoy? Bàcgqsnh Oáyfbynh cắuyhxn môdowqi, bắuyhxt đuyhxtmonu suy xénldht chuyệrdsvn nàcgqsy cónodbedbjnh hưcwoyrdsvng lớnnvwn hay khôdowqng.

“…”

Mẹkwyt kiếeasdp ai bảedbjo anh khôdowqng đuyhxưcwoydlwpc!

Tầtmonn Dạjtatng hung tợdlwpn cắuyhxn môdowqi côdowq: “Sao cónodb thểtmon! Mấtenhy ngàcgqsy trưcwoynnvwc anh vừrznfa thửzvev xong.”

cgqsnh Oáyfbynh trợdlwpn to mắuyhxt, cảedbjobmn thểtmon bừrznfng tỉxdkznh: “Anh… anh thửzvev thếeasdcgqso? Anh… anh còldobn cónodb ngưcwoypjjai phụxfyk nữrznf kháyfbyc?”

Nghĩeasd vậzrmey, toàcgqsn thâwtiln côdowq lạjtatnh buốfuvmt.

Tầtmonn Dạjtatng pháyfbyt đuyhxzkyxn: “Phắuyhxc, anh nónodbi làcgqs tay! Đrbuxtmmvc thâwtiln nhiềuatcu năixsbm nhưcwoy vậzrmey, khôdowqng dựwyeqa vàcgqso tay thìrsju anh sốfuvmng thếeasdcgqso!”

Mấtenhy ngàcgqsy trưcwoynnvwc ởrdsv trong phòldobng nghỉxdkz chạjtatm vàcgqso Bàcgqsnh Oáyfbynh, vềuatc đuyhxếeasdn nhàcgqs, ngọeredn lửzveva kia làcgqsm thếeasdcgqso cũrznfng khôdowqng tắuyhxt đuyhxưcwoydlwpc, hếeasdt cáyfbych, anh khôdowqng tựwyeq giảedbji quyếeasdt thìrsju khôdowqng ngủplkz nổuatci.

Chuyệrdsvn nàcgqsy nónodbi ra quáyfby mấtenht mặkwytt, nhưcwoyng Bàcgqsnh Oáyfbynh lạjtati dáyfbym hoàcgqsi nghi anh khôdowqng đuyhxưcwoydlwpc.

Khôdowqng thểtmon nhịvbngn nổuatci, làcgqs đuyhxàcgqsn ôdowqng thìrsju khôdowqng thểtmon nhịvbngn nổuatci.

Tuyệrdsvt đuyhxfuvmi khôdowqng thểtmon nhịvbngn nổuatci.

cgqsnh Oáyfbynh: “…”

…………………. Ồchny.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.