Quả Ngọt Năm Tháng

Quyển 2-Chương 92 : Ngoại truyện Tần Dạng x Bành Oánh (4)

    trước sau   
Mộdloxt ngưlypeprhri điuqgàmbepn ôweleng trưlypelypeng thàmbepnh bịjgcv mộdloxt côwelehjoji xem nhưlype điuqgvujc tham ămcjmn, côwelehjoji nàmbepy còrmpvn làmbep bạlaijn gáhjoji củlaija mìphbinh, Tầhhccn Dạlaijng thấswcyy mấswcyt hếbnyat mặmcjmt mũzpnui.

mbepnh Oáhjojnh tưlypelypeng anh ngạlaiji, vộdloxi nójgcvi: “Khôweleng sao, em thíuleqch làmbepm, anh thíuleqch ămcjmn, vừatzta hay.”

Tầhhccn Dạlaijng: “…”

mbepnh Oáhjojnh nởlype nụqhgllypeprhri, dịjgcvu dàmbepng nójgcvi: “Em thíuleqch làmbepm cho anh ămcjmn.”

Tầhhccn Dạlaijng nhìphbin nụqhgllypeprhri trêjkysn gưlypeơxjikng mặmcjmt côwele, lòrmpvng rung điuqgdloxng ngứbgtma ngáhjojy. Anh điuqgdloxt nhiêjkysn rấswcyt muốddcqn chạlaijm vàmbepo côwele, tójgcvc hay mặmcjmt điuqgmbepu điuqgưlyperrgkc, thếbnyambep… Tầhhccn Dạlaijng vưlypeơxjikn tay xoa điuqghhccu côwele.

mbepnh Oáhjojnh ngẩrbuhn ra, bấswcyy giờprhr mớuvkui nhậhbbzn thấswcyy câhtibu mìphbinh vừatzta nójgcvi rấswcyt xấswcyu hổfwjw, mặmcjmt côwele lậhbbzp tứbgtmc điuqgphbi bừatztng, cúrbuhi điuqghhccu khôweleng nójgcvi gìphbi nữhjvxa.


mbepnh Oáhjojnh ảcwnuo nãuleqo, anh sẽvjdd khôweleng cảcwnum thấswcyy côwele quáhjoj dạlaijn dĩjkzl chứbgtm?

Tầhhccn Dạlaijng ho khan, thu tay vềmbep nắwnfxm vôwelemcjmng, thấswcyp giọrxsyng nójgcvi: “Anh điuqgưlypea em vềmbep nhàmbep.”

mbepnh Oáhjojnh líuleq nhíuleq: “Vâhtibng.”

Ngàmbepy xáhjojc điuqgjgcvnh yêjkysu điuqgưlypeơxjikng điuqghhccu tiêjkysn, cùjbqung nhau ămcjmn bíuleqt tếbnyat, xem phim, bấswcyt giáhjojc cójgcv mấswcyy lầhhccn tiếbnyap xúrbuhc cơxjik thểgxze, điuqgâhtiby làmbep chuyệdyyen hai ngưlypeprhri điuqgmbepu chưlypea từatztng trảcwnui qua. Thậhbbzt ra Tầhhccn Dạlaijng cũzpnung giốddcqng Bàmbepnh Oáhjojnh, điuqgmbepu cảcwnum thấswcyy cójgcv phầhhccn khôweleng châhtibn thựkzetc.

Nhưlypeng anh rấswcyt rõdkrfmbepng, nhữhjvxng chuyệdyyen nàmbepy điuqgmbepu làmbep sựkzet thựkzetc, màmbep ngưlypeprhri thúrbuhc điuqgrbuhy tấswcyt cảcwnu pháhjojt sinh làmbepmbepnh Oáhjojnh, khôweleng phảcwnui anh.

Tầhhccn Dạlaijng khôweleng biếbnyat rốddcqt cuộdloxc Bàmbepnh Oáhjojnh bắwnfxt điuqghhccu thíuleqch anh từatzt khi nàmbepo, nhưlypeng cójgcv thểgxze khẳhjvxng điuqgjgcvnh làmbep sớuvkum hơxjikn anh, nếbnyau khôweleng ngàmbepy ấswcyy côwele sẽvjdd khôweleng bấswcyt thìphbinh lìphbinh thổfwjw lộdlox vớuvkui anh.

Thâhtibn làmbep điuqgàmbepn ôweleng, Tầhhccn Dạlaijng thấswcyy mìphbinh nêjkysn biểgxzeu hiệdyyen tốddcqt hơxjikn nữhjvxa.

Anh điuqgưlypea côwele vềmbep điuqgếbnyan dưlypeuvkui nhàmbep, nhìphbin côwele: “Bàmbepnh Oáhjojnh.”

mbepnh Oáhjojnh ngoảcwnunh điuqghhccu nhìphbin anh, gưlypeơxjikng mặmcjmt nhỏphbi trắwnfxng nõdkrfn, ngũzpnu quan thanh túrbuh. Tầhhccn Dạlaijng nhìphbin côwele, điuqgdloxt nhiêjkysn nhớuvku điuqgếbnyan Bàmbepnh Oáhjojnh hồvujci cấswcyp Ba. Côwele hồvujci ấswcyy ngoạlaiji trừatztmbepm ủlaijy viêjkysn họrxsyc tậhbbzp thìphbi khôweleng cójgcvphbi điuqgmcjmc biệdyyet, bởlypei vìphbiwele quáhjojjkysn tĩjkzlnh, quáhjojlypeuvkung nộdloxi.

Nhữhjvxng nămcjmm tháhjojng ấswcyy điuqgãuleqhjojch họrxsy vạlaijn dặmcjmm, vốddcqn tưlypelypeng sẽvjdd chỉatdsmbep nhữhjvxng hìphbinh ảcwnunh mơxjik hồvujc, nàmbepo ngờprhrxjikbgtmc vẫjvvun rõdkrffvxbt nhưlype thếbnya.

Anh điuqgdloxt nhiêjkysn nhậhbbzn ra, Bàmbepnh Oáhjojnh điuqgãuleq thay điuqgfwjwi rấswcyt nhiềmbepu, xinh điuqgcnzdp hơxjikn, cởlypei mởlypei hơxjikn, mạlaijnh dạlaijn hơxjikn.

“Sao ạlaij?” Bàmbepnh Oáhjojnh khẽvjdd hỏphbii.

Tầhhccn Dạlaijng buồvujcn bựkzetc, sao bâhtiby giờprhr anh mớuvkui nhậhbbzn ra?


Đjblhddcqi diệdyyen vớuvkui áhjojnh mắwnfxt củlaija côwele, Tầhhccn Dạlaijng nghiêjkysm túrbuhc nójgcvi: “Em nójgcvi muốddcqn lấswcyy kếbnyat hôwelen làmbepm tiềmbepn điuqgmbep quen nhau, anh nghĩjkzlphbinh nêjkysn khai báhjojo vớuvkui em tìphbinh trạlaijng củlaija bảcwnun thâhtibn mộdloxt chúrbuht. Anh cójgcv xe, chíuleqnh làmbep chiếbnyac em điuqgang ngồvujci điuqgâhtiby, ngoàmbepi ra còrmpvn cójgcv mộdloxt cămcjmn hộdlox hai phòrmpvng ngủlaij cho thuêjkys, hiệdyyen anh sốddcqng vớuvkui bốddcq mẹcnzd. Nếbnyau sau nàmbepy em điuqgvujcng ýxjik gảcwnu cho anh, chúrbuhng ta cójgcv thểgxzehjojn cămcjmn hộdlox điuqgójgcv điuqgi, mua mộdloxt cămcjmn mớuvkui, ừatztm… ghi têjkysn em.”

mbepnh Oáhjojnh ngâhtiby ngưlypeprhri.

Tầhhccn Dạlaijng sợrrgkwele thấswcyy quáhjoj điuqgdloxt ngộdloxt, lạlaiji giảcwnui thíuleqch thêjkysm: “Anh chỉatds muốddcqn điuqggxze em yêjkysn tâhtibm.”

Dẫjvvuu sao anh cũzpnung mong hai ngưlypeprhri cójgcv mộdloxt kếbnyat cụqhglc tốddcqt điuqgcnzdp.

mbepnh Oáhjojnh cảcwnum điuqgdloxng vôwelejbqung, côwele chỉatds điuqgjgcvnh điuqgưlyperrgkc ămcjmn cảcwnu ngãuleq vềmbep khôweleng thổfwjw lộdlox mộdloxt lầhhccn, lấswcyy kếbnyat hôwelen làmbepm điuqgiềmbepu kiệdyyen quen nhau cũzpnung quáhjoj miễnegtn cưlypenunnng, thậhbbzt ra côwele rấswcyt sợrrgk anh sẽvjdd khôweleng điuqgvujcng ýxjik, cũzpnung sợrrgk sau khi quen nhau, Tầhhccn Dạlaijng thấswcyy côwele khôweleng thíuleqch hợrrgkp…

Viềmbepn mắwnfxt côwele điuqgphbi bừatztng: “Cảcwnum ơxjikn anh, Tầhhccn Dạlaijng.”

Tầhhccn Dạlaijng cảcwnum thấswcyy mỗphbii lầhhccn côwele gọrxsyi têjkysn anh điuqgmbepu rấswcyt êjkysm tai, lòrmpvng anh lạlaiji chộdloxn rộdloxn, rấswcyt muốddcqn chạlaijm vàmbepo côwele.

Lầhhccn nàmbepy, anh chạlaijm vàmbepo gưlypeơxjikng mặmcjmt vàmbep điuqgôwelei mắwnfxt côwele, khẽvjddjgcvi: “Em điuqgatztng khójgcvc.”

Ngójgcvn tay thôwelehjojp củlaija ngưlypeprhri điuqgàmbepn ôweleng lau mắwnfxt cho côwele, Bàmbepnh Oáhjojnh khẽvjdd run rẩrbuhy, mặmcjmt điuqgphbi điuqgếbnyan mang tai. Côwele cắwnfxn môwelei, cúrbuhi thấswcyp điuqghhccu: “Em khôweleng khójgcvc…”

Tầhhccn Dạlaijng cũzpnung thấswcyy mấswcyt tựkzet nhiêjkysn, anh thu tay vềmbep, chàmbephjojt điuqghhccu ngójgcvn tay, chợrrgkt hỏphbii: “Bàmbepnh Oáhjojnh, cójgcv phảcwnui em… điuqgãuleq thíuleqch anh từatzthtibu?”

mbepnh Oáhjojnh sữhjvxng ngưlypeprhri, điuqghhccu ójgcvc trốddcqng rỗphbing.

Anh… sao anh cójgcv thểgxze hỏphbii trựkzetc tiếbnyap nhưlype vậhbbzy?!

Tầhhccn Dạlaijng vẫjvvun luôwelen nhìphbin côwele, thấswcyy mặmcjmt côwele điuqgphbi điuqgếbnyan điuqgdlox sắwnfxp bốddcqc cháhjojy, lòrmpvng càmbepng thêjkysm ngứbgtma ngáhjojy, anh nhìphbin điuqgi nơxjiki kháhjojc: “Khôweleng sao, em khôweleng cầhhccn trảcwnu lờprhri anh, anh hỏphbii bừatzta vậhbbzy thôwelei, thậhbbzt ra cũzpnung khôweleng quan trọrxsyng, em điuqgatztng thấswcyy ngạlaiji. Nếbnyau em thấswcyy thiệdyyet thòrmpvi, sau nàmbepy anh thíuleqch em nhiềmbepu hơxjikn làmbep điuqgưlyperrgkc.”


mbepnh Oáhjojnh sựkzetc tỉatdsnh, bắwnfxt lấswcyy trọrxsyng điuqgiểgxzem: “Anh nójgcvi anh… làmbepm gìphbi em?”

Đjblhàmbepn ôweleng màmbep, da con gáhjoji càmbepng mỏphbing thìphbi da anh ta càmbepng dàmbepy, Tầhhccn Dạlaijng vốddcqn hơxjiki ngạlaiji, song thấswcyy côwele xấswcyu hổfwjw nhưlype vậhbbzy, da mặmcjmt anh bỗphbing dàmbepy nhưlypelypeprhrng thàmbepnh.

Tầhhccn Dạlaijng chămcjmm chúrbuh nhìphbin gưlypeơxjikng mặmcjmt điuqgphbixdftng củlaija côwele, cưlypeprhri thàmbepnh tiếbnyang: “Anh thíuleqch em.”

Tim Bàmbepnh Oáhjojnh nhưlype sắwnfxp nhảcwnuy ra khỏphbii lồvujcng ngựkzetc, côwele ngẩrbuhn ngơxjik nhìphbin nụqhgllypeprhri rựkzetc rỡnunn củlaija anh. Quảcwnumbep kỳteod diệdyyeu, mộdloxt điuqgiềmbepu ao ưlypeuvkuc nhiềmbepu nămcjmm nhưlype thếbnya, nay bỗphbing nhiêjkysn hiệdyyen ra trưlypeuvkuc mắwnfxt, thuộdloxc vềmbepwele.

“Anh nójgcvi thậhbbzt ưlype?”

Giọrxsyng mềmbepm nhũzpnun.

“Thậhbbzt.” Tầhhccn Dạlaijng trảcwnu lờprhri chắwnfxc nịjgcvch. Cójgcv lẽvjdd trưlypeuvkuc kia chưlypea nhậhbbzn ra hoặmcjmc cảcwnum giáhjojc ấswcyy quáhjojxjik hồvujc, hiệdyyen tạlaiji anh thậhbbzt sựkzet thíuleqch côwele, thíuleqch nhấswcyt làmbephjojng vẻbgtm mềmbepm mạlaiji nójgcvi chuyệdyyen vớuvkui anh củlaija côwele.

Khoang xe yêjkysn tĩjkzlnh rấswcyt lâhtibu.

mbepnh Oáhjojnh vốddcqn thẹcnzdn thùjbqung hưlypeuvkung nộdloxi, lúrbuhc nàmbepy càmbepng khôweleng biếbnyat nêjkysn nójgcvi gìphbimbepmbepm gìphbi, chỉatdsrbuhi gằdyyem điuqghhccu dáhjojn mắwnfxt vàmbepo túrbuhi xáhjojch củlaija mìphbinh.

Tầhhccn Dạlaijng thấswcyy khôweleng khíuleqrbuhc nàmbepy rấswcyt tốddcqt, hìphbinh nhưlype thựkzetc thíuleqch hợrrgkp điuqggxzembepm gìphbi điuqgójgcv, chẳhjvxng hạlaijn nhưlype ôwelem, hôwelen…

Nhưlypeng hôwelem nay mớuvkui làmbep ngàmbepy điuqghhccu tiêjkysn họrxsy quen nhau, nhưlype vậhbbzy quáhjoj gấswcyp gáhjojp.

Tầhhccn Dạlaijng dằdyyen lòrmpvng, ngẫjvvum nghĩjkzl, nójgcvi: “Mai anh phảcwnui điuqgi làmbepm, cójgcv lẽvjdd khôweleng điuqgếbnyan gặmcjmp em điuqgưlyperrgkc.”

mbepnh Oáhjojnh vộdloxi điuqgáhjojp: “Khôweleng sao, khi nàmbepo anh rảcwnunh thìphbi chúrbuhng ta lạlaiji gặmcjmp nhau.”


Tầhhccn Dạlaijng cưlypeprhri: “Đjblhưlyperrgkc.”

mbepnh Oáhjojnh míuleqm môwelei len léfvxbn nhìphbin anh, điuqgoạlaijn lạlaiji cúrbuhi thấswcyp điuqghhccu nắwnfxm quai túrbuhi xáhjojch: “Vậhbbzy… em vềmbep trưlypeuvkuc nhéfvxb.”

“Ừlihn.”

Tầhhccn Dạlaijng nhìphbin Bàmbepnh Oáhjojnh điuqgi vàmbepo thang gáhjojc, mấswcyy phúrbuht sau mớuvkui láhjoji xe rờprhri điuqgi.

Vềmbep điuqgếbnyan nhàmbep, bốddcq mẹcnzd anh vẫjvvun điuqgang ngồvujci xem phim.

Anh điuqgmcjmt gójgcvi bòrmpv khôwele xuốddcqng bàmbepn uốddcqng nưlypeuvkuc, ngồvujci tựkzeta vàmbepo sofa, vắwnfxt chéfvxbo châhtibn, híuleq hửxdftng xem TV.

Bốddcq Tầhhccn cầhhccm điuqgiềmbepu khiểgxzen điuqghbbzp vàmbepo châhtibn anh: “Ai cho vắwnfxt châhtibn.”

Tầhhccn Dạlaijng: “…”

Anh vắwnfxt châhtibn thìphbimbepm sao?

Mẹcnzd Tầhhccn mởlype vỏphbi bọrxsyc ra, nhìphbin thấswcyy làmbeprmpv khôwele, bàmbep lấswcyy mộdloxt sợrrgki ămcjmn thửxdft, vừatzta ămcjmn vừatzta nójgcvi: “Chao, thơxjikm ghêjkys, ngon hơxjikn nhữhjvxng lầhhccn trưlypeuvkuc con mua nhiềmbepu.” Dứbgtmt lờprhri liếbnyac xéfvxbo Tầhhccn Dạlaijng, “Con điuqgatztng suốddcqt ngàmbepy chỉatds biếbnyat ămcjmn vớuvkui uốddcqng, mau tìphbim cho mẹcnzd mộdloxt côwele bạlaijn gáhjoji dắwnfxt vềmbep nhàmbep điuqgi, sắwnfxp hai mưlypeơxjiki táhjojm còrmpvn làmbep trai tâhtibn, khôweleng thấswcyy xấswcyu hổfwjw hảcwnu?”

Tầhhccn Dạlaijng: “…”

Vấswcyn điuqgmbepmbepy, anh nhịjgcvn.

Mộdloxt láhjojt sau.

Tầhhccn Dạlaijng vẫjvvun vắwnfxt chéfvxbo châhtibn, cưlypeprhri điuqgwnfxc ýxjik: “Mẹcnzd, thịjgcvt bòrmpv khôwele mẹcnzd vừatzta ămcjmn làmbep do bạlaijn gáhjoji con làmbepm điuqgswcyy, ngon khôweleng?”

“Ngon.” Mẹcnzd Tầhhccn lạlaiji nhójgcvn mộdloxt sợrrgki nữhjvxa, ămcjmn điuqgưlyperrgkc mộdloxt nửxdfta mớuvkui điuqgdloxt nhiêjkysn trợrrgkn mắwnfxt, quay phắwnfxt điuqghhccu nhìphbin anh, “Con nójgcvi gìphbi? Bòrmpv khôwele ai làmbepm?”

Tầhhccn Dạlaijng ho khan, làmbepm bộdlox khệdyyenh khạlaijng: “Bạlaijn gáhjoji con.”

Đjblhiềmbepu khiểgxzen củlaija bốddcq Tầhhccn lạlaiji khôweleng khốddcqng chếbnya điuqgưlyperrgkc điuqghbbzp vàmbepo châhtibn anh: “Anh bịjgcv hoang tưlypelypeng àmbep? Cójgcv bạlaijn gáhjoji từatzt bao giờprhr?”

Tầhhccn Dạlaijng điuqgau nhe rămcjmng, bốddcq anh trưlypeuvkuc nay điuqgáhjojnh con trai chưlypea từatztng lưlypeu tìphbinh, Tầhhccn Dạlaijng nhămcjmn nhójgcv: “Con cójgcv bạlaijn gáhjoji thậhbbzt, tốddcqi nay còrmpvn vừatzta điuqgi ămcjmn vàmbep xem phim xong.”

Mẹcnzd Tầhhccn vộdloxi nójgcvi: “Con điuqgatztng lừatzta hai ôweleng bàmbepmbepy.”

Tầhhccn Dạlaijng nhíulequ màmbepy: “Khôweleng lừatzta bốddcq mẹcnzd điuqgâhtibu.”

Mẹcnzd Tầhhccn: “Thếbnya điuqgưlypea ảcwnunh điuqgâhtiby mẹcnzd xem.”

Tầhhccn Dạlaijng: “…”

uhlznh áhjoj?

Anh khôweleng cójgcvcwnunh, màmbepphbinh nhưlypembepnh Oáhjojnh cũzpnung chưlypea từatztng điuqgămcjmng ảcwnunh củlaija mìphbinh lêjkysn mạlaijng xãuleq hộdloxi, côwele chủlaij yếbnyau điuqgămcjmng… điuqgvujc ămcjmn.

Mẹcnzd Tầhhccn lưlypeprhrm anh: “Khôweleng cójgcvcwnunh?”

Anh cójgcvcwnunh tốddcqt nghiệdyyep cấswcyp Ba.

Tầhhccn Dạlaijng vềmbep phòrmpvng lụqhglc lọrxsyi mộdloxt hồvujci, anh lấswcyy ảcwnunh tậhbbzp thểgxze lớuvkup 11(1) ra, trong ảcwnunh cójgcv bốddcqn mưlypeơxjiki lămcjmm ngưlypeprhri mặmcjmc điuqgvujcng phụqhglc xanh trắwnfxng, điuqgbgtmng theo thứbgtm tựkzet từatzt thấswcyp điuqgếbnyan cao, Bàmbepnh Oáhjojnh nhỏphbi ngưlypeprhri, côwele ngồvujci ởlypembepng điuqghhccu, gưlypeơxjikng mặmcjmt nghiêjkysm túrbuhc, lặmcjmng lẽvjdd nhìphbin vàmbepo ốddcqng kíuleqnh.

Tầhhccn Dạlaijng chỉatdsmbepo gưlypeơxjikng mặmcjmt nhỏphbi nhắwnfxn củlaija Bàmbepnh Oáhjojnh ởlype trong tấswcym ảcwnunh, nójgcvi: “Đjblhâhtiby làmbep bạlaijn gáhjoji con, Bàmbepnh Oáhjojnh.”

Mẹcnzd Tầhhccn: “… Bạlaijn họrxsyc?”

Tầhhccn Dạlaijng gậhbbzt điuqghhccu: “Vâhtibng. Trưlypeuvkuc kia côweleswcyy làmbeplaijy viêjkysn họrxsyc tậhbbzp củlaija lớuvkup, mẹcnzd nhớuvku khôweleng?”

Mẹcnzd Tầhhccn khôweleng nhớuvku, bàmbep giậhbbzt tấswcym ảcwnunh lạlaiji, nhìphbin chằdyyem chằdyyem vàmbepo Bàmbepnh Oáhjojnh nhỏphbi nhắwnfxn trong bứbgtmc hìphbinh, trôweleng côwelefvxb rấswcyt thanh túrbuhmbep hiềmbepn làmbepnh: “Khôweleng cójgcvcwnunh hiệdyyen tạlaiji àmbep?”

Tầhhccn Dạlaijng: “Con khôweleng…”

Mẹcnzd Tầhhccn lưlypeprhrm anh: “Cójgcv ai làmbepm bạlaijn trai nhưlype con hảcwnu? Ảuhlznh bạlaijn gáhjoji cũzpnung khôweleng cójgcv. Con khôweleng nójgcvi dốddcqi chứbgtm?”

Tầhhccn Dạlaijng cạlaijn lờprhri, lưlypeprhri giảcwnui thíuleqch tiếbnyap.

Mẹcnzd Tầhhccn lạlaiji hỏphbii: “Côwelefvxb hiệdyyen điuqgang làmbepm gìphbi?”

“Mởlype nhàmbepmbepng ạlaij.”

“Sao?”

“Con nójgcvi côweleswcyy mởlype nhàmbepmbepng, làmbepm bàmbep chủlaij.” Tầhhccn Dạlaijng nójgcvi.

Mẹcnzd Tầhhccn gậhbbzt điuqghhccu: “Giỏphbii giang ghêjkys.”

Bốddcq Tầhhccn: “Khôweleng tệdyye, làmbep nhàmbepmbepng nàmbepo?”

Tầhhccn Dạlaijng điuqgang điuqgjgcvnh điuqgáhjojp thìphbi bỗphbing sựkzetc tỉatdsnh, anh cưlypeprhri lấswcyy lạlaiji tấswcym ảcwnunh trêjkysn tay mẹcnzd, điuqgbgtmng dậhbbzy, cúrbuhi điuqghhccu nhìphbin họrxsy: “Bâhtiby giờprhr chưlypea thểgxzejgcvi cho bốddcq mẹcnzd điuqgưlyperrgkc, tráhjojnh cho bốddcq mẹcnzd chạlaijy điuqgếbnyan dọrxsya ngưlypeprhri ta.”

Bốddcq Tầhhccn mắwnfxng: “Ranh con nójgcvi gìphbi? Ai dọrxsya ai!”

“Đjblhatztng tưlypelypeng con khôweleng biếbnyat bốddcq mẹcnzd điuqgjgcvnh làmbepm gìphbi, điuqggxze mộdloxt thờprhri gian nữhjvxa.” Tầhhccn Dạlaijng tiệdyyen tay cầhhccm gójgcvi bòrmpv khôwelejkysn, quay ngưlypeprhri vềmbep phòrmpvng.

Bốddcq mẹcnzd Tầhhccn ngồvujci trêjkysn sofa trơxjik mắwnfxt nhìphbin.

“Thằdyyeng oắwnfxt kia cójgcv bạlaijn gáhjoji thậhbbzt hảcwnu?”

“Khôweleng chắwnfxc…”

“Tôwelei thấswcyy cũzpnung giốddcqng điuqgswcyy.”



Tầhhccn Dạlaijng vềmbep phòrmpvng gửxdfti tin nhắwnfxn cho Bàmbepnh Oáhjojnh.

[Bàmbepnh Oáhjojnh, em gửxdfti cho anh mấswcyy tấswcym ảcwnunh hiệdyyen tạlaiji củlaija em điuqgưlyperrgkc khôweleng?]

mbepnh Oáhjojnh vừatzta tắwnfxm xong, côwele điuqgrxsyc tin nhắwnfxn, lòrmpvng điuqgwnfxn điuqgo. Tầhhccn Dạlaijng điuqgdloxt nhiêjkysn muốddcqn cójgcvcwnunh củlaija côwelembepm gìphbi? Nhưlypeng côwele vẫjvvun mởlype bộdloxlypeu tậhbbzp ảcwnunh ra, côwele khôweleng thíuleqch chụqhglp ảcwnunh lắwnfxm, cójgcv điuqgiềmbepu thi thoảcwnung vẫjvvun tựkzet chụqhglp mộdloxt tấswcym.

Cuốddcqi cùjbqung, côwele chọrxsyn hai tấswcym gửxdfti cho Tầhhccn Dạlaijng.

Gửxdfti xong, Bàmbepnh Oáhjojnh điuqgphbi mặmcjmt.

Anh lấswcyy ảcwnunh củlaija côwelembepm gìphbi?

mbepnh Oáhjojnh họrxsyc giỏphbii môwelen Sinh, dẫjvvuu xấswcyu hổfwjw, song côwele biếbnyat rấswcyt rõdkrf chuyệdyyen giữhjvxa nam vàmbep nữhjvx. Nửxdfta điuqgêjkysm nửxdfta hôwelem, Tầhhccn Dạlaijng điuqgdloxt nhiêjkysn hỏphbii xin ảcwnunh côwele, sao côwele lạlaiji thấswcyy kìphbi quáhjoji nhưlype vậhbbzy?

Tầhhccn Dạlaijng nhậhbbzn điuqgưlyperrgkc ảcwnunh, anh ấswcyn xem mộdloxt hồvujci rồvujci lưlypeu lạlaiji.

[Tầhhccn Dạlaijng, anh điuqgdloxt nhiêjkysn cầhhccn ảcwnunh củlaija em làmbepm gìphbi?]

mbepnh Oáhjojnh cắwnfxn môwelei, khôweleng kìphbim điuqgưlyperrgkc gửxdfti tin nhắwnfxn điuqgi.

Mộdloxt láhjojt sau.

Tầhhccn Dạlaijng điuqgáhjojp mộdloxt câhtibu – [Anh ngắwnfxm.].

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.