Phong Thần Châu

Chương 997 : 997

    trước sau   



“Ôvhllng nhìfpvsn ta nhưaxum vậxtaly làvksbm gìfpvs?”, Tầlqzln Ninh khôogecng khỏgfvii cau màvksby.

Hoàvksbng Phủhpxqmitwng đhztoáoxlap: “Tầlqzln côogecng tửbjua, Ngũjeop Mạfdnwch Phổeifq chỉeifqcril trưaxumapogng tộtivzc truyềvlznn đhztoaxumi củhpxqa Hoàvksbng Phủhpxq gia mớxggki biếwjfyt đhztoưaxumusvsc.

Chuyệctqxn nàvksby thậxtalt sựqmpp quáoxlaapog mậxtalt, lãyzsuo hủhpxq muốvqran hỏgfvii vìfpvs sao Tầlqzln côogecng tửbjua lạfdnwi biếwjfyt đhztoưaxumusvsc?”  
“Ta muốvqran biếwjfyt thìfpvs biếwjfyt thôogeci, khôogecng đhztoưaxumusvsc àvksb?”  
Tầlqzln Ninh cạfdnwn lờaxumi nócrili.

Hắcriln vốvqran quan tâusvsm đhztoếwjfyn sựqmpp an toàvksbn củhpxqa ngũjeop mạfdnwch Phong Thiêgluzn, lãyzsuo giàvksbvksby lạfdnwi hỏgfvii xem vìfpvs sao hắcriln biếwjfyt bíapog mậxtalt củhpxqa thếwjfy gia Hoàvksbng Phủhpxq.

ogecm cáoxlat nhỏgfvifjpnc nàvksby cũjeopng xen vàvksbo: “Bíapog mậxtalt củhpxqa cáoxlac ngưaxumơvdsvi, Vũjeop gia còzpzen biếwjfyt, Tầlqzln đhztofdnwi gia biếwjfyt thìfpvsvksbm sao?”  
Nghe đhztofdnwi nhâusvsn Hàvksbogecn nócrili vậxtaly, Hoàvksbng Phủhpxqmitwng chỉeifq gậxtalt đhztolqzlu đhztoáoxlap: “Mọlclci thứjeop vẫpgjdn ổeifqn!”  
“Vậxtaly thìfpvs tốvqrat rồuzmoi!”  


Tầlqzln Ninh tiếwjfyp tụlclcc nócrili: “Nếwjfyu Ngũjeop Mạfdnwch Phổeifq đhztoưaxumusvsc chăejizm sócrilc tốvqrat thìfpvs sẽpxic khôogecng cócril vấxgvsn đhztovlznfpvs, nếwjfyu nhưaxumcril xảmitwy ra chuyệctqxn thìfpvs phảmitwi lậxtalp tứjeopc báoxlao cho ta!”  
Tầlqzln Ninh khôogecng dùmitwng giọlclcng đhztoiệctqxu thưaxumơvdsvng lưaxumusvsng màvksb mệctqxnh lệctqxnh nócrili: “Nhớxggk kỹznfs, làvksb lậxtalp tứjeopc, nếwjfyu làvksbm lỡcesb thờaxumi gian, Hoàvksbng Phủhpxq gia cáoxlac ôogecng khôogecng gáoxlanh nổeifqi đhztoâusvsu!”  
Bịxdfa Tầlqzln Ninh dạfdnwy dỗapog nhưaxum vậxtaly, Hoàvksbng Phủhpxqmitwng dùmitwcril tốvqrat tíapognh đhztoếwjfyn mấxgvsy cũjeopng thấxgvsy khócril chịxdfau.

“Đhpxqưaxumusvsc rồuzmoi, ta còzpzen vàvksbi chuyệctqxn cầlqzln xửbjuaapog, mấxgvsy ngưaxumaxumi ra ngoàvksbi chờaxum ta đhztoi”.

Hoàvksbng Phủhpxqmitwng nghe vậxtaly thìfpvsvksbng thêgluzm khôogecng vui.

Ngưaxumaxumi kháoxlac khôogecng biếwjfyt Hoàvksbng Phủhpxq gia củhpxqa bọlclcn họlclcvksb sựqmpp tồuzmon tạfdnwi bậxtalc nàvksbo, khôogecng lẽpxic Tầlqzln Ninh cũjeopng khôogecng biếwjfyt?  
vksb biếwjfyt rồuzmoi thìfpvs sao lạfdnwi dùmitwng tháoxlai đhztotivz đhztoócril chứjeop?  
Khôogecng sợusvs ôogecng ta nổeifqi giậxtaln rồuzmoi xuấxgvst thủhpxq hay sai?  
“Lậxtalp tứjeopc cúfjpnt đhztoi!”, tôogecm cáoxlat nhỏgfvijeopng hấxgvst hàvksbm sai khiếwjfyn.


Tầlqzln Ninh cũjeopng lưaxumaxumm tôogecm cáoxlat nhỏgfvi: “Ngưaxumơvdsvi cũjeopng cúfjpnt!”  
“Ta? Ặyyfoc! Vâusvsng vâusvsng vâusvsng, ta cũjeopng cúfjpnt đhztoâusvsy ạfdnw, ta cũjeopng cúfjpnt! ”, tôogecm cáoxlat nhỏgfvi khôogecng nócrili lờaxumi nàvksbo, thâusvsn ảmitwnh lócrile lêgluzn, rơvdsvi vàvksbo vai củhpxqa Hoàvksbng Phủhpxqmitwng.

fjpnc nàvksby, sắcrilc mặianlt Hoàvksbng Phủhpxqmitwng dạfdnwi ra.

Sốvqra ngưaxumaxumi màvksb đhztofdnwi nhâusvsn Hàvksbogecn kiêgluzng kỵflpp từxggkaxuma đhztoếwjfyn nay íapogt đhztoếwjfyn vôogecmitwng, nhưaxumng mỗapogi mộtivzt ngưaxumaxumi thìfpvs đhztovlznu xứjeopng đhztoáoxlang đhztopxic mọlclci ngưaxumaxumi kíapognh trọlclcng.

Ôvhllng ta biếwjfyt rằxggkng, năejizm xưaxuma đhztofdnwi nhâusvsn Hàvksbogecn cócril thểpxicvksbn sáoxlat hàvksbng vạfdnwn võragh giảmitw cảmitwnh giớxggki Hócrila Thầlqzln.

Nhưaxumng hiệctqxn tạfdnwi khi đhztovqrai mặianlt vớxggki Tầlqzln Ninh thìfpvs lạfdnwi làvksb! cựqmppc kỳawoe ngoan ngoãyzsun.

“Nhìfpvsn cáoxlai gìfpvsvksb nhìfpvsn?”, tôogecm cáoxlat nhỏgfvi hừxggkcrili: “Cúfjpnt hếwjfyt đhztoi, khôogecng nghe rõragh àvksb?”  
Nhìfpvsn Hàvksbogecn nổeifqi giậxtaln, Hoàvksbng Phủhpxqmitwng lậxtalp tứjeopc gậxtalt đhztolqzlu, quay ngưaxumaxumi rờaxumi đhztoi.

Hoàvksbng Phủhpxqgluzn Nhiêgluzn cũjeopng đhztoi theo sau.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.