Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1804 :

    trước sau   
Edit: kaylee

Dạmicwqxxh Hoàahbgng khôsgneng nóuhcpi gìatre, ôsgnem chặvgnbt lấverqy thiếrftku nữugzf trong ngựfuywc, trong mắeasyt huyếrftkt hồdcrong hiệyyyzn ra dịbhgdu dàahbgng.

Đblwgôsgneng Phưqxxhơjictng lãyrfpo gia tửpsfk thu liễpruqm mộnqnbt thârftkn hơjicti thởcyyk sắeasyc béfuywn, cưqxxhatrei ha ha hai tiếrftkng: “Thìatre ra làahbg ngưqxxhatrei mộnqnbt nhàahbg, nếrftku chúsnydng ta đdvsoefmcu mộnqnbt gia, ta đdvsoârftky sẽsmah khôsgneng so đdvsoo hắeasyn tộnqnbi xârftkm nhậufjyp Đblwgôsgneng Phưqxxhơjictng thếrftk gia ta, đdvsoưqxxhadflc rồdcroi, hiệyyyzn tạmicwi canh giờatreclwtng khôsgneng sai biệyyyzt lắeasym, chúsnydng ta tiếrftkp tụhbbgc bắeasyt đdvsowoqsu tiệyyyzc mừehncng thọadfl, chờatre sau khi tiệyyyzc mừehncng thọadfl chấverqm dứfmwxt, sẽsmah tổbhfo chứfmwxc hôsgnen lễpruqatre Huyếrftkt Nhi vàahbg Tầwoqsm Nhi.”

Trong toàahbgn bộnqnb đdvsomicwi sảmguxnh, theo lờatrei nàahbgy củgbeta lãyrfpo gia tửpsfkahbgy vang lêywvsn, lạmicwi lầwoqsn nữugzfa khôsgnei phụhbbgc khôsgneng khíibav hoàahbg thuậufjyn vui vẻkvih.

Cốyyyz Nhưqxxhadflc Vârftkn lôsgnei kéfuywo tay Phưqxxhadflng Thiêywvsn Huyễpruqn đdvsoi tớqybwi mộnqnbt bêywvsn, muốyyyzn giao lưqxxhu cảmguxm tìatrenh vớqybwi nhi tứfmwxc mộnqnbt chúsnydt. Thiêywvsn Bắeasyc Dạmicwahbg Dạmicwsgne Trầwoqsn xem nhưqxxh khôsgneng đdvsoálurknh khôsgneng quen nhau, bởcyyki vậufjyy, hai ngưqxxhatrei bọadfln họadfl đdvsoãyrfp đdvsoi tớqybwi mộnqnbt bêywvsn uốyyyzng rưqxxhadflu nóuhcpi chuyệyyyzn, còadfln Thiêywvsn Bắeasyc Tầwoqsm…… Thìatre đdvsoang chịbhgdu đdvsofuywng khảmguxo nghiệyyyzm củgbeta hai đdvsomicwi cữugzfu tửpsfk Tửpsfk Thiêywvsn Cảmguxnh vàahbg Dạmicwqxxh Hoàahbgng nàahbgy.

Lam Vũclwt Ca ngóuhcpng nhìatren nhữugzfng ngưqxxhatrei đdvsodcrong lứfmwxa nàahbgy, khóuhcpe môsgnei nârftkng lêywvsn tưqxxhơjicti cưqxxhatrei dịbhgdu dàahbgng, đdvsonqnbt nhiêywvsn, bàahbg thởcyykahbgi: “Thiếrftku Trạmicwch, con nhìatren xem, lậufjyp tứfmwxc Tầwoqsm Nhi đdvsoefmcu cóuhcp tứfmwxc phụhbbg, con thârftkn làahbg cữugzfu côsgneng nàahbgy đdvsoếrftkn bârftky giờatreadfln khôsgneng cóuhcp thúsnyd thêywvs.”


hghy sau khi lờatrei nàahbgy củgbeta Lam Vũclwt Ca vang lêywvsn, tầwoqsm mắeasyt lãyrfpo gia tửpsfk đdvsonqnbt nhiêywvsn nhìatren chằefihm chằefihm vềefmc phíibava Đblwgôsgneng Phưqxxhơjictng Thiếrftku Trạmicwch, álurknh mắeasyt ôsgneng dọadfla sợadfl Đblwgôsgneng Phưqxxhơjictng Thiếrftku Trạmicwch, vộnqnbi vàahbgng nhanh chóuhcpng trốyyyzn, sợadflqxxhu lạmicwi nơjicti nàahbgy sẽsmah chịbhgdu đdvsofuywng lãyrfpo gia tửpsfk lảmguxi nhảmguxi giálurko huấverqn……

……

qxxhatrei nănwbgm sau.

Trong hoàahbgng cung Phong Vârftkn đdvsoếrftk quốyyyzc, mộnqnbt nữugzf tửpsfk tuyệyyyzt mỹnwbg mặvgnbc válurky álurko màahbgu đdvsonqnb ngồdcroi ngay ngắeasyn ởcyyk phíibava trêywvsn ghếrftk phưqxxhadflng, bêywvsn đdvsowoqsu gốyyyzi nhi nữugzf vờatren quanh, mắeasyt phưqxxhadflng củgbeta nàahbgng nhẹrihd nhưqxxhqybwng lêywvsn, nhìatren nam tửpsfkywvsn ngưqxxhatrei: “Tầwoqsm, qua mấverqy ngàahbgy ta muốyyyzn vềefmcqxxhơjictng gia (nhàahbg mẹrihd đdvsokvih) mộnqnbt chuyếrftkn.”

qxxhơjictng gia trong lờatrei nàahbgng nóuhcpi, tựfuyw nhiêywvsn chíibavnh làahbg Thầwoqsn Võjken đdvsomicwi lụhbbgc ởcyyk mộnqnbt mảmguxnh khôsgneng gian khálurkc.

“Đblwgưqxxhadflc,” Thiêywvsn Bắeasyc Tầwoqsm ôsgnem thârftkn mìatrenh nữugzf tửpsfkahbgo trong lòadflng, dịbhgdu dàahbgng nhếrftkch môsgnei nóuhcpi: “Ta bồdcroi nàahbgng trởcyyk vềefmc, nhưqxxhng màahbg, mấverqy ngàahbgy nay cha ta phálurki ngưqxxhatrei đdvsoưqxxha tớqybwi mộnqnbt phầwoqsn thiếrftkp cưqxxhqybwi, nha đdvsowoqsu thúsnydi Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch kia muốyyyzn thàahbgnh thârftkn.”

“Hảmgux?” Trong mắeasyt Phưqxxhadflng Thiêywvsn Huyễpruqn lậufjyp loèsmah álurknh sálurkng lúsnydc sálurkng lúsnydc tốyyyzi: “Làahbg ai thu phụhbbgc nàahbgng?”

“Nàahbgng đdvsolurkn?”

Thiêywvsn Bắeasyc Tầwoqsm nhếrftkch môsgnei cưqxxhatrei: “Kỳbhgd thậufjyt, nàahbgng hẳiwfun làahbg đdvsolurkn khôsgneng ra đdvsoưqxxhadflc, ngưqxxhatrei kia làahbglurk Thầwoqsn, khôsgneng nghĩbtad tớqybwi đdvsoi, hai ngưqxxhatrei kia giấverqu giếrftkm sârftku nhưqxxh thếrftk.”

lurk Thầwoqsn?

ywvsn nàahbgy làahbgm Phưqxxhadflng Thiêywvsn Huyễpruqn hoàahbgn toàahbgn ngârftky ngẩwfgjn cảmgux ngưqxxhatrei, nàahbgng khiếrftkp sợadfl trừehncng lớqybwn hai mắeasyt: “Chàahbgng vừehnca nóuhcpi ai, Thầwoqsn Nhi? Đblwgyyyzverqy muốyyyzn thàahbgnh thârftkn vớqybwi Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch? Vìatre sao ta khôsgneng biếrftkt việyyyzc nàahbgy?”

Từehncnwbgm đdvsoóuhcp, Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch vìatre cứfmwxu chữugzfa cho Tálurk Thầwoqsn, màahbg cởcyyki quầwoqsn álurko Tálurk Thầwoqsn, Tálurk Thầwoqsn đdvsoãyrfp thềefmc nhấverqt đdvsobhgdnh phảmguxi trảmgux thùpsfkahbgng! Cho nêywvsn, từehnc lầwoqsn đdvsoóuhcp qua đdvsoi, Tálurk Thầwoqsn đdvsoãyrfprftky dưqxxha ởcyykywvsn ngưqxxhatrei Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch, thềefmc nhấverqt đdvsobhgdnh phảmguxi đdvsouổbhfoi Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch tớqybwi tay, hơjictn nữugzfa vìatre thếrftk bắeasyt đdvsowoqsu hănwbgng hálurki tu luyệyyyzn, hiệyyyzn giờatre thựfuywc lựfuywc càahbgng làahbg tiếrftkn bộnqnbqxxhadflt bậufjyc.

Chỉxklgahbg, bởcyyki vìatrelurk Thầwoqsn nhỏnqnbjictn Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch chíibavn tuổbhfoi, làahbgm cho Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch khôsgneng thểmgux phiềefmcn nổbhfoi đdvsoyyyzi vớqybwi sựfuywrftky dưqxxha củgbeta tiểmguxu thíibavahbgi nàahbgy, ai biếrftkt cuốyyyzi cùpsfkng Tálurk Thầwoqsn vậufjyy màahbg thàahbgnh côsgneng, lạmicwi còadfln khôsgneng nóuhcpi cho nàahbgng?


“Tiểmguxu tửpsfklurk Thầwoqsn nàahbgy thậufjyt đdvsoúsnydng làahbgahbgm ta lau mắeasyt màahbg nhìatren,” Thiêywvsn Bắeasyc Tầwoqsm hơjicti hơjicti híibavp mắeasyt, cưqxxhatrei nhạmicwt nóuhcpi: “Hắeasyn lạmicwi cóuhcplurk gan thậufjyt sựfuywqxxhqybwi tiểmguxu ma nữugzf Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch kia.”

Phưqxxhadflng Thiêywvsn Huyễpruqn nhưqxxhqybwng màahbgy hỏnqnbi: “Khi nàahbgo thìatre bọadfln họadfl thàahbgnh thârftkn?”

“Nửpsfka thálurkng sau.”

“Nửpsfka thálurkng sau?” Phưqxxhadflng Thiêywvsn Huyễpruqn đdvsofmwxng lêywvsn, mỗwxyri tay lôsgnei kéfuywo mộnqnbt nhi nữugzf, trêywvsn khuôsgnen mặvgnbt tuyệyyyzt mỹnwbg nởcyyk rộnqnb ra mộnqnbt nụhbbgqxxhatrei: “Đblwgi, hiệyyyzn tạmicwi chúsnydng ta lậufjyp tứfmwxc xuấverqt phálurkt, ta nhưqxxhng thậufjyt ra muốyyyzn hỏnqnbi Thầwoqsn Nhi mộnqnbt chúsnydt làahbg nhưqxxh thếrftkahbgo đdvsomgux đdvsonqnbng târftkm Cốyyyz Uyểmguxn Bạmicwch.”

uhcpi xong lờatrei nàahbgy, Phưqxxhadflng Thiêywvsn Huyễpruqn đdvsoi ra ngoàahbgi cửpsfka.

Thiêywvsn Bắeasyc Tầwoqsm ngóuhcpng nhìatren bóuhcpng dálurkng Phưqxxhadflng Thiêywvsn Huyễpruqn rờatrei đdvsoi, trong đdvsoôsgnei mắeasyt đdvsoen mang theo hạmicwnh phúsnydc vàahbg thỏnqnba mãyrfpn.

Cuộnqnbc đdvsoatrei nàahbgy, đdvsoưqxxhadflc thêywvs nhưqxxh thếrftk, chíibavnh làahbg chuyệyyyzn may mắeasyn.

Hắeasyn lạmicwi khôsgneng nuốyyyzi tiếrftkc.

- ----

Ngoạmicwi truyệyyyzn, xong.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.