Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 321 :

    trước sau   
Giọnmrdng nóxhoji củbcpaa Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch nhưemsp mộxwewt câhtdvu bùfrlda chúbtfd ma quáhtdvi, len lỏdhpni vàgxevo tai Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut, khiếstzsn côerrq khựjatbng bưemspeywqc châhtdvn, quay ngưemspgshki lạhtdvi.

emspơgxevng mặhapmt trắmlcing nhợguhat nhưemsp tờgshk giấlvocy, cơgxev thểowbz run lêtohxn.

“Anh... ývimu anh làgxevgshk?”

Chuyệxmmin năawymm xưemspa xảlguty ra quáhtdv đkvvaxwewt ngộxwewt, vớeywqi tháhtdvi đkvvaxwewbtfdc đkvvaóxhoj củbcpaa anh Hai, trong lòqcqeng côerrq chỉlrgjqcqen nỗdhpni sợguhaahuii. Côerrq sợguha anh Hai sẽnmrd hậlgutn mìgshknh, bởvimui chíqdklnh côerrq đkvvaãahui hẹeywqn anh đkvvaếstzsn hộxwewp đkvvaêtohxm, chíqdklnh côerrqemspguhan rưemspguhau tỏdhpngshknh, vàgxevhtdvng chíqdklnh côerrq mặhapmt dàgxevy màgxevy dạhtdvn sàgxevgxevo lòqcqeng, dụpxfl dỗdhpn anh. Côerrq đkvvaãahuixhoji, ngưemspgshki phụpxfl nữguha kháhtdvc cóxhoj thểowbzgxevm đkvvaưemspguhac, côerrqhtdvng thếstzs, van anh đkvvakqwtng đkvvaxehgy côerrq ra, côerrqtohxu anh nhiềlbdwu lắmlcim.

Đfrenếstzsn tậlgutn bâhtdvy giờgshkerrq vẫstzsn nhớeywq nhưemsp in néeywqt giậlgutn dữguhagxevng hoàgxevng củbcpaa anh Hai, trong áhtdvnh mắmlcit làgxev sựjatb ghéeywqt bỏdhpngxev thấlvoct vọnmrdng.

Sau cáhtdvi táhtdvt nhưemsp trờgshki giáhtdvng củbcpaa anh, côerrqemspng mặhapmt khóxhojc, hoảlgutng loạhtdvn hoang mang tộxwewt đkvvaxwew.


errq khôerrqng dáhtdvm nhìgshkn vàgxevo mắmlcit anh, sau đkvvaóxhoj, ývimu thứfibic cứfibigxevgxev hồnmrd hồnmrd. Côerrq nhớeywq, anh bếstzs bổwoqjng côerrqtohxn, nhẹeywq nhàgxevng đkvvahapmt côerrqtohxn giưemspgshkng, nốpclui tiếstzsp đkvvaóxhojgxev mộxwewt đkvvaêtohxm hoang hoảlguti.

btfdc tỉlrgjnh lạhtdvi, đkvvalbdwu côerrq đkvvaau nhưemspbtfda bổwoqj, đkvvapclui diệxmmin vớeywqi áhtdvnh mắmlcit tuyệxmmit vọnmrdng, suy sụpxflp củbcpaa anh, côerrq nhưemsp bừkqwtng tỉlrgjnh. Khoảlgutnh khắmlcic đkvvaóxhoj áhtdvnh mắmlcit anh dàgxevnh cho côerrq, khiếstzsn côerrq sợguhaahuii tộxwewt đkvvaxwew, sựjatb đkvvatohxn rồnmrd, sựjatb hụpxflt hẫstzsng đkvvaếstzsn bấlvoct chấlvocp.

errq nghĩxqjn, anh Hai đkvvatohxn mấlvoct rồnmrdi, bằexkzng khôerrqng sao anh lạhtdvi bóxhojp cổwoqjerrq? Ágzbinh mắmlcit thốpclung hậlgutn, anh muốpclun giếstzst côerrq!

Nhưemspng, côerrqxhoj chếstzst đkvvai, liệxmmiu cóxhoj phủbcpa sạhtdvch đkvvaưemspguhac việxmmic giữguhaa họnmrd đkvvaãahuixhoj quan hệxmmihtdvc thịrnfbt hay khôerrqng?

Phảlguti, đkvvaêtohxm đkvvaóxhoj, Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut tuy mêtohx man nhưemspng vẫstzsn nhớeywq rấlvoct rõuqpa, tấlvocm thâhtdvn trong trắmlcing củbcpaa côerrq khôerrqng còqcqen nữguhaa. Khi tỉlrgjnh lạhtdvi, ngưemspgshki nằexkzm bêtohxn cạhtdvnh làgxev anh Hai. Sau đkvvaóxhojerrq khôerrqng nghĩxqjn ngợguhai nhiềlbdwu, chỉlrgj cho rằexkzng ngưemspgshki quấlvocn quíqdklt vớeywqi mìgshknh đkvvaêtohxm đkvvaóxhojgxev ngưemspgshki đkvvaàgxevn ôerrqng màgxeverrqtohxu say đkvvamlcim.

Cảlgutm giáhtdvc ngấlvoct ngâhtdvy thăawymng hoa ấlvocy, chỉlrgj anh Hai mớeywqi cóxhoj thểowbz đkvvaem lạhtdvi cho côerrq.

Sau đkvvaóxhoj, dùfrlderrqxhoj từkqwtng nghi hoặhapmc, nhưemspng vẫstzsn khôerrqng phủbcpa nhậlgutn pháhtdvn đkvvahtdvn củbcpaa mìgshknh.

Nếstzsu ngưemspgshki đkvvaêtohxm đkvvaóxhoj khôerrqng phảlguti làgxev anh Hai, côerrq sẽnmrd đkvvatohxn mấlvoct.

“Sởvimu Khảlgut, em nghĩxqjn xem, chuyệxmmin năawymm xưemspa do anh sắmlcip đkvvahapmt từkqwt đkvvalbdwu đkvvaếstzsn cuốpclui. Chíqdklnh anh xúbtfdi giụpxflc em đkvvaếstzsn hộxwewp đkvvaêtohxm, cũhtdvng chíqdklnh anh gợguhai ývimu em gạhtdv gẫstzsm anh Hai củbcpaa mìgshknh, em quêtohxn rồnmrdi àgxev? Anh yêtohxu em, anh cũhtdvng làgxev đkvvaàgxevn ôerrqng, làgxevm sao anh lạhtdvi cóxhoj thểowbzhtdvng ngưemspgshki phụpxfl nữguhagshknh yêtohxu vàgxevo lòqcqeng gãahui đkvvaàgxevn ôerrqng kháhtdvc?”

“Đfrenóxhojgxevgshk anh khốpclun nạhtdvn đkvvaêtohxnjpmn!” Vìgshk sựjatb nghiệxmmip củbcpaa anh, anh cóxhoj thểowbzhtdvn đkvvafibing tìgshknh cảlgutm, anh lợguhai dụpxflng tôerrqi, lợguhai dụpxflng tìgshknh bạhtdvn giữguhaa hai chúbtfdng ta!” Bạhtdvch Sởvimu Khảlgutemspgshki gằexkzn, côerrq giơgxev tay chỉlrgjgxevo Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch, từkqwtng bưemspeywqc tiếstzsn lạhtdvi gầlbdwn.

Sắmlcic mặhapmt Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch đkvvaau đkvvaeywqn thấlvocy rõuqpa: “Trong mắmlcit em, anh làgxev ngưemspgshki nhưemsp thếstzs sao? Sởvimu Khảlgut, em cho rằexkzng anh sẽnmrdgshk đkvvarnfba vịrnfbgxevhtdvn đkvvafibing em? Anh lợguhai dụpxflng em, nhưemspng, anh khôerrqng hềlbdwhtdvng em cho gãahui đkvvaàgxevn ôerrqng kháhtdvc!”

“Anh im đkvvai! Tôerrqi khôerrqng muốpclun nghe!” Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut đkvvatohxn cuồnmrdng bịrnfbt tai lạhtdvi, côerrq sợguha phảlguti nghe thấlvocy đkvvaiềlbdwu khiếstzsn mìgshknh đkvvawoqj vỡhapm. Côerrq giậlgutt lùfrldi vềlbdw sau, mặhapmt cắmlcit khôerrqng còqcqen giọnmrdt máhtdvu. Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut quay phắmlcit ngưemspgshki chạhtdvy vềlbdw phíqdkla hàgxevnh lang bêtohxn tráhtdvi.

errq khôerrqng nghe, côerrq khôerrqng muốpclun nghe, Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch lừkqwta côerrq. Năawymm xưemspa hắmlcin lợguhai dung côerrq, bâhtdvy giờgshkgxevm gìgshkxhoj việxmmic dáhtdvm nóxhoji ra toàgxevn bộxwew âhtdvm mưemspu.


emspơgxevng Thanh Trạhtdvch đkvvauổwoqji theo, tóxhojm lấlvocy cáhtdvnh tay côerrq, ghìgshkerrqgxevo tưemspgshkng.

awymm năawymm tưemspvimung côerrq đkvvaãahui mấlvoct, hắmlcin sốpclung khôerrqng bằexkzng chếstzst, lầlbdwn nàgxevy làgxevm sao cóxhoj thểowbz đkvvaowbzerrq thoáhtdvt?

“Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch, anh buôerrqng tôerrqi ra!” Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut thởvimu hổwoqjn hểowbzn, vùfrldng vẫstzsy. Nhưemspng côerrq đkvvaâhtdvu phảlguti làgxev đkvvapclui thủbcpa củbcpaa Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch, chẳoqqung mấlvocy chốpcluc đkvvaãahui bịrnfbahuigshkm chặhapmt tay châhtdvn, khôerrqng cựjatba quậlguty đkvvaưemspguhac.

“Suỵmlcit! Sởvimu Khảlgut, em bìgshknh tĩxqjnnh lạhtdvi đkvvaãahui! Em yêtohxn tâhtdvm, anh khôerrqng hạhtdvi em. Anh sẽnmrd khôerrqng bao giờgshk hạhtdvi em.” Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch ôerrqm chặhapmt ngưemspgshki phụpxfl nữguha trong lòqcqeng, đkvvaôerrqi mắmlcit áhtdvnh lêtohxn sắmlcic màgxevu đkvvatohxn cuồnmrdng.

“Cúbtfdt! Anh cúbtfdt ngay cho tôerrqi!” Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut tứfibic đkvvadhpn mắmlcit, cậlgutt lựjatbc đkvvaxehgy Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch.

Khôerrqng hậlgutn, khôerrqng cóxhoj nghĩxqjna làgxev khôerrqng ghéeywqt.

Huốpclung hồnmrd ngưemspgshki đkvvaàgxevn ôerrqng nàgxevy cóxhoj âhtdvm mưemspu củbcpaa anh ta, côerrq sợguhagshknh sẽnmrd dao đkvvaxwewng.

Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut từkqwtng họnmrdc tạhtdvi trưemspgshkng quâhtdvn sựjatb, biếstzst nhữguhang đkvvaiểowbzm yếstzsu trêtohxn cơgxev thểowbz con ngưemspgshki. Côerrq chỉlrgj nhằexkzm nhữguhang chỗdhpn yếstzsu trêtohxn ngưemspgshki gãahuigxev đkvvaáhtdvnh. Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch sợguhagshknh khôerrqng kiểowbzm soáhtdvt đkvvaưemspguhac, làgxevm côerrq bịrnfb thưemspơgxevng, nêtohxn châhtdvn tay chỉlrgjhtdvm nhẹeywq nhàgxevng ghìgshkm ngưemspgshki lạhtdvi. Trầlbdwy trậlgutt hồnmrdi lâhtdvu, cuốpclui cùfrldng gãahui khôerrqng néeywqn đkvvaưemspguhac, héeywqt lêtohxn.

“Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut! Em tựjatb vấlvocn lòqcqeng mìgshknh xem, ngoạhtdvi trừkqwt lầlbdwn anh lợguhai dụpxflng em từkqwtawymm năawymm trưemspeywqc, đkvvaãahui bao giờgshk anh làgxevm hạhtdvi em chưemspa?” Vầlbdwng tráhtdvn gãahui nổwoqji gâhtdvn xanh. Siếstzst chặhapmt cổwoqj tay Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut, ghìgshkgxevo tưemspgshkng. Đfrenôerrqi mắmlcit đkvvadhpn ngầlbdwu đkvvaáhtdvng sợguha, vẻajak thởvimu hắmlcit ra, khíqdkl chấlvoct ôerrqn tồnmrdn đkvvaiềlbdwm đkvvahtdvm trêtohxn ngưemspgshki cũhtdvng mấlvoct dạhtdvng, gãahui củbcpaa lúbtfdc nàgxevy khôerrqng kháhtdvc nàgxevo mộxwewt con sưemsp tửkkem giậlgutn dữguha, bấlvoct cứfibibtfdc nàgxevo cũhtdvng cóxhoj thểowbz bổwoqj nhàgxevo tớeywqi cắmlcin xéeywq.

“Em chạhtdvy cáhtdvi gìgshk?” Cảlgutm nhậlgutn đkvvaưemspguhac sựjatb run rẩxehgy củbcpaa Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut, Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch nhíqdklu chặhapmt màgxevy: “Em sợguha àgxev? Sợguhahtdvi gìgshk? Sợguha anh hay sợguha sựjatb thậlgutt bao nhiêtohxu năawymm em tựjatb huyễnjpmn hoặhapmc mìgshknh bịrnfb vạhtdvch trầlbdwn?”

“Tôerrqi bảlguto anh đkvvakqwtng nóxhoji nữguhaa!” Ýxhoj thứfibic đkvvaưemspguhac đkvvaiềlbdwu gãahui muốpclun nóxhoji, Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut gằexkzn giọnmrdng héeywqt lêtohxn.

emspơgxevng Thanh Trạhtdvch khôerrqng bậlgutn tâhtdvm áhtdvnh mắmlcit căawymm thùfrld, cảlgutnh cáhtdvo củbcpaa côerrq. Gãahuiemspgshki nham hiểowbzm: “Sởvimu Khảlgut, em làgxev ngưemspgshki thôerrqng minh, anh khôerrqng tin em chưemspa từkqwtng nghi ngờgshk? Nếstzsu năawymm xưemspa cảlgut hai đkvvaãahuixhoj quan hệxmmi, vậlguty tạhtdvi sao chỉlrgjgshknh em cóxhojlvocn tưemspguhang vềlbdw đkvvaêtohxm đkvvaóxhoj, còqcqen hắmlcin thìgshk khôerrqng hềlbdw nhớeywqgshk?”

“Làgxev bởvimui mìgshknh... đkvvaêtohxm đkvvaóxhoj, ngưemspgshki lêtohxn giưemspgshkng vớeywqi em làgxev anh! Còqcqen hắmlcin, chỉlrgj bịrnfb anh sắmlcip đkvvahapmt, lúbtfdc tỉlrgjnh dậlguty nằexkzm bêtohxn cạhtdvnh em màgxev thôerrqi!” Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch phớeywqt lờgshk áhtdvnh mắmlcit van vỉlrgj củbcpaa Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut, tàgxevn nhẫstzsn lộxwewt trầlbdwn sựjatb thậlgutt mộxwewt cáhtdvch từkqwt từkqwt.


“Khôerrqng... khôerrqng thểowbz, anh lừkqwta tôerrqi, anh lừkqwta tôerrqi!” Nưemspeywqc mắmlcit tràgxevo ra, bôerrqi nhòqcqea gưemspơgxevng mặhapmt thấlvoct thầlbdwn. Mộxwewt Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut cao ngạhtdvo, dùfrldhtdvi chếstzst cóxhojgshkm đkvvaếstzsn, côerrqhtdvng khôerrqng nhỏdhpn lấlvocy mộxwewt giọnmrdt nưemspeywqc mắmlcit, thếstzsgxevemspơgxevng Thanh Trạhtdvch cóxhoj thểowbz khiếstzsn côerrqemspeywqc mắmlcit giàgxevn giụpxfla.

Thấlvocy vẻajak tuyệxmmit vọnmrdng tộxwewt cùfrldng củbcpaa côerrq, tráhtdvi tim Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch nàgxevo cóxhoj dễnjpm chịrnfbu. Nhưemspng từkqwthtdvu gãahui đkvvaãahuieywqo móxhoj, sựjatb đkvvaau đkvvaeywqn trong lòqcqeng khôerrqng thểowbz bằexkzng dụpxflc vọnmrdng chiếstzsm hữguhau đkvvaang cháhtdvy bỏdhpnng trong thâhtdvm tâhtdvm gãahui. Gãahui vuốpclut ve nâhtdvng niu gòqcqehtdv Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut, gưemspơgxevng mặhapmt đkvvaau khổwoqj: “Sởvimu Khảlgut, do em éeywqp anh đkvvalvocy! Anh yêtohxu em biếstzst bao nhiêtohxu, em khôerrqng phảlguti làgxev khôerrqng biếstzst. Sao anh nỡhapm hy sinh em đkvvaowbz đkvvawoqji lạhtdvi sựjatb nghiệxmmip? Sựjatb nghiệxmmip cóxhojgxevhtdvi tháhtdvgshk? Anh cốpclu gắmlcing vưemspơgxevn lêtohxn, làgxev đkvvaowbz em nhìgshkn anh nhiềlbdwu hơgxevn, muốpclun em cũhtdvng dàgxevnh cho anh bằexkzng áhtdvnh mắmlcit si mêtohx, sùfrldng báhtdvi ấlvocy thôerrqi?”

Đfrenôerrqi mắmlcit gãahuigxevng trởvimutohxn âhtdvm u, gưemspơgxevng mặhapmt trắmlcing nhợguhat nhưemsp bệxmminh: “Tấlvoct cảlgutgxevgshk em, chưemspa bao giờgshkgxevgshk sựjatb nghiệxmmip! Trong mắmlcit em chỉlrgjxhoj hắmlcin, anh tưemspvimung rằexkzng biếstzsn em thàgxevnh củbcpaa anh rồnmrdi, em sẽnmrd ngoan ngoãahuin theo anh. Nhưemspng rồnmrdi sao, nằexkzm dưemspeywqi thâhtdvn anh, em vẫstzsn gọnmrdi hắmlcin. Em coi anh thàgxevnh hắmlcin. Em biếstzst anh hậlgutn thếstzsgxevo khôerrqng?”

“Thếstzsgxev, anh lạhtdvi sợguha khi tỉlrgjnh dậlguty, em sẽnmrd hậlgutn anh. Nêtohxn anh yếstzsu hènjpmn, đkvvaãahui sai thìgshk sai cho tróxhojt. Anh đkvvaãahui đkvvahapmt hắmlcin nằexkzm cạhtdvnh em. Sau khi em tỉlrgjnh dậlguty, em đkvvainh ninh ngưemspgshki quyếstzsn luyếstzsn bêtohxn em suốpclut đkvvaêtohxm đkvvaóxhojgxev hắmlcin!” Ágzbinh mắmlcit Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch thoắmlcit nhiêtohxn lạhtdvnh lẽnmrdo, nhưemspawymng giáhtdv: “Kẻajak ngu si nhấlvoct ởvimu đkvvaâhtdvy chíqdklnh làgxev thằexkzng anh Hai củbcpaa em, hắmlcin tưemspvimung mìgshknh đkvvaãahui thựjatbc sựjatbxhoj quan hệxmmi vớeywqi em.”

“Đfrennmrdbtfdc sinh! Tôerrqi khôerrqng tin anh...” Gưemspơgxevng mặhapmt yêtohxu kiềlbdwu củbcpaa Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut nhăawymn nhóxhoj, gưemspgshkm gưemspgshkm nhìgshkn Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch: “Ngưemspgshki đkvvaêtohxm đkvvaóxhojgxev anh Hai tôerrqi, khôerrqng phảlguti anh! Tôerrqi khôerrqng bao giờgshk nhầlbdwm, anh làgxev thằexkzng khốpclun nạhtdvn bỉlrgjwoqji. Anh tưemspvimung nóxhoji chuyệxmmin nàgxevy thìgshkerrqi sẽnmrd áhtdvy náhtdvy rờgshki xa anh Hai mìgshknh àgxev? Anh tíqdklnh sai nưemspeywqc cờgshk rồnmrdi...”

Ágzbinh mắmlcit Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch quắmlcic lêtohxn, thếstzs rồnmrdi gãahui pháhtdv ra cưemspgshki: “Em khôerrqng tin cũhtdvng khôerrqng sao, anh chỉlrgj kểowbz sựjatb thựjatbc. Năawymm xưemspa anh chỉlrgj muốpclun em thấlvocy đkvvaưemspguhac, nếstzsu đkvvaowbz thằexkzng anh Hai củbcpaa em hiểowbzu lầlbdwm rằexkzng hắmlcin đkvvaãahui ngủbcpa vớeywqi em, liệxmmiu hắmlcin cóxhoj bằexkzng lòqcqeng chịrnfbu tráhtdvch nhiệxmmim vớeywqi em khôerrqng thôerrqi? Ha! Loạhtdvi máhtdvu lạhtdvnh vôerrqgshknh nhưemsp hắmlcin, làgxevm gìgshkxhojemspơgxevng tâhtdvm? Quảlgut nhiêtohxn anh đkvvahtdvn khôerrqng sai, hắmlcin giấlvocu giếstzsm chuyệxmmin nàgxevy, tuyệxmmit nhiêtohxn khôerrqng đkvvalgut đkvvaxwewng đkvvaếstzsn. Anh tưemspvimung em đkvvaãahui nhìgshkn rõuqpa bộxwew mặhapmt thậlgutt củbcpaa hắmlcin rồnmrdi, anh sẽnmrd tranh thủbcpa an ủbcpai em, thưemspơgxevng em. Rồnmrdi em sẽnmrd dầlbdwn thíqdklch anh, nhưemspng đkvvaguhai anh làgxevhtdvi gìgshk? Làgxev gia cảlgutnh hùfrldng mạhtdvnh củbcpaa anh Hai em, làgxev áhtdvn lao tùfrld, làgxev nhàgxev tan cửkkema náhtdvt.”

“Khôerrqng, đkvvalvocy chỉlrgjgxevhtdvi cớeywq, anh chỉlrgj đkvvaang biệxmmin hộxwew cho sựjatb đkvvaêtohx tiệxmmin, bỉlrgjwoqji củbcpaa anh màgxev thôerrqi. Tôerrqi khôerrqng tin anh! Anh đkvvakqwtng tưemspvimung đkvvawoqj vấlvocy lêtohxn ngưemspgshki tôerrqi làgxevxhoj thểowbz gộxwewt rửkkema mọnmrdi tộxwewi lỗdhpni củbcpaa anh. Anh hãahuim hạhtdvi anh Hai tôerrqi, anh hạhtdvi tôerrqi khôerrqng còqcqen mặhapmt mũhtdvi đkvvapclui diệxmmin vớeywqi anh ấlvocy, chíqdklnh anh hủbcpay hoạhtdvi tôerrqi!” Bạhtdvch Sởvimu Khảlgutgshknh tĩxqjnnh trởvimu lạhtdvi. Gưemspơgxevng mặhapmt đkvvaãahui thôerrqi hoang mang sợguhaahuii. Tấlvoct cảlgutgxev kếstzs củbcpaa Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch muốpclun làgxevm côerrq hoang mang. Xem côerrq ngôerrq nghêtohx thếstzsgxevo, suývimut thìgshk sa bẫstzsy. Năawymm xưemspa dùfrld sựjatb việxmmic cóxhoj nhiềlbdwu lỗdhpn hổwoqjng, nhưemspng cũhtdvng khôerrqng cáhtdvch nàgxevo chứfibing minh đkvvaưemspguhac ngưemspgshki lêtohxn giưemspgshkng vớeywqi côerrqgxevemspơgxevng Thanh Trạhtdvch. Lývimu do màgxevahuixhoji khôerrqng đkvvabcpa chắmlcic chắmlcin, khôerrqng ai lạhtdvi đkvvatohxn rồnmrd nhưemsp vậlguty.

“Đfrenáhtdvng nhẽnmrd suốpclut đkvvagshki nàgxevy tôerrqi vẫstzsn cóxhoj thểowbzgxev em gáhtdvi củbcpaa anh ấlvocy, dùfrld cho khôerrqng cóxhoj đkvvaưemspguhac, thìgshkerrqi vàgxev anh ấlvocy vẫstzsn cóxhoj thểowbz sốpclung chung mộxwewt máhtdvi nhàgxev, tôerrqi cũhtdvng lấlvocy làgxevm mãahuin nguyệxmmin. Nhưemspng chíqdklnh anh khiếstzsn tôerrqi mấlvoct đkvvai anh trai, chíqdklnh anh khiếstzsn tôerrqi mấlvoct đkvvai tưemsphtdvch làgxevm ngưemspgshki thâhtdvn củbcpaa anh ấlvocy. Chúbtfdng tôerrqi đkvvaãahuixhoj quan hệxmmihtdvc thịrnfbt, chảlgut nhẽnmrd anh ấlvocy khôerrqng oáhtdvn tôerrqi? Làgxevm sao cóxhoj thểowbz coi tôerrqi làgxev em gáhtdvi đkvvaưemspguhac nữguhaa? Chíqdklnh anh đkvvaãahui đkvvalgutp náhtdvt chúbtfdt hy vọnmrdng nhỏdhpn nhoi củbcpaa tôerrqi. Cuộxwewc đkvvagshki nàgxevy tôerrqi khôerrqng đkvvaưemspguhac phéeywqp làgxevm ngưemspgshki thâhtdvn củbcpaa anh ấlvocy nữguhaa. Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch, anh dựjatba vàgxevo đkvvaâhtdvu màgxevgxevm thếstzs?” Bạhtdvch Sởvimu Khảlguthtdvn hờgshkn chỉlrgj tríqdklch tộxwewi lỗdhpni củbcpaa Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch.

“Nhàgxev tan cửkkema náhtdvt đkvvalbdwu do anh màgxev ra, vìgshk nghiệxmmip chưemspeywqng củbcpaa anh nêtohxn bốpclu mẹeywq anh mớeywqi uấlvoct màgxev chếstzst, anh làgxevhtdvi tháhtdvgshkgxev đkvvaòqcqei hậlgutn anh Hai tôerrqi? Anh dựjatba vàgxevo đkvvaâhtdvu?”

Bạhtdvch Sởvimu Khảlgutemspeywqn cổwoqjeywqt lêtohxn.

Sắmlcic mặhapmt Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch thoắmlcit đkvvawoqji thay, lúbtfdc thìgshk trắmlcing nhợguhat, lúbtfdc thìgshkhtdvi méeywqt.

“Em khôerrqng tin lờgshki anh nóxhoji?” Gãahui buôerrqng vòqcqeng tay kìgshkm kẹeywqp Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut. Rũhtdv ra cưemspgshki, cưemspgshki đkvvaếstzsn nghiêtohxng ngảlgut, cưemspgshki đkvvaếstzsn ứfibia nưemspeywqc mắmlcit.

Đfrenâhtdvy làgxevhtdvo ứfibing củbcpaa gãahui.


awymm xưemspa, gãahui khôerrqng nêtohxn đkvvaowbz Bạhtdvch Sởvimu Khảlgutemspvimung rằexkzng ngưemspgshki ngủbcpa vớeywqi côerrqgxev Tậlgutp Vịrnfb Nam.

frld cho côerrqlvocy cóxhoj hậlgutn, thìgshkahuihtdvng tróxhoji côerrqlvocy ởvimutohxn mìgshknh. Nếstzsu khôerrqng bàgxevy mưemspu hãahuim hạhtdvi, vậlguty thìgshk cho đkvvaếstzsn sau cùfrldng, phảlguti chăawymng sẽnmrd khôerrqng đkvvamlcic tộxwewi Tậlgutp Vịrnfb Nam, sẽnmrd khôerrqng mấlvoct đkvvai tưemspơgxevng lai, hạhtdvi cảlgut gia đkvvaìgshknh?

Nhưemspng, ývimu nghĩxqjnlvocy chỉlrgj thoáhtdvng lưemspeywqt qua, đkvvaãahui bịrnfb thốpclung hậlgutn dậlgutp tắmlcit.

ahuixhojhtdvch chíqdklnh minh, ngưemspgshki đkvvaêtohxm đkvvaóxhojgxevahui, chứfibi khôerrqng phảlguti Tậlgutp Vịrnfb Nam.

Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut đkvvaưemspguhac tựjatb do, liềlbdwn vộxwewi vàgxevng bỏdhpn đkvvai.

emspơgxevng Thanh Trạhtdvch lạhtdvi lầlbdwn nữguhaa thảlgutn nhiêtohxn chặhapmn côerrq lạhtdvi. Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut trừkqwtng mắmlcit nhìgshkn, vàgxev rồnmrdi côerrq nhìgshkn thấlvocy trong màgxevn hìgshknh đkvvaiệxmmin thoạhtdvi màgxevemspơgxevng Thanh Trạhtdvch giơgxevtohxn trưemspeywqc mặhapmt côerrq, dưemspeywqi áhtdvnh đkvvaènjpmn vàgxevng vọnmrdt, hai cơgxev thểowbz quấlvocn riếstzst lấlvocy nhau trêtohxn chiếstzsc giưemspgshkng xa hoa, gưemspơgxevng mặhapmt ngưemspgshki đkvvaàgxevn ôerrqng vôerrqfrldng sắmlcic néeywqt, cảlgut tiếstzsng thởvimu hổwoqjn hểowbzn, tiếstzsng rêtohxn rỉlrgj...

Cảlgutm giáhtdvc dạhtdvgxevy nhộxwewn nhạhtdvo, Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut thụpxflp xuốpclung nôerrqn thốpcluc nôerrqn tháhtdvo, đkvvalbdwu ùfrld đkvvai.

Châhtdvn tay côerrq bủbcpan rủbcpan, ngồnmrdi bệxmmit xuốpclung đkvvalvoct, hai mắmlcit trốpclung rỗdhpnng nhìgshkn lêtohxn trầlbdwn nhàgxev.

gxevm sao cóxhoj thểowbz thếstzsgxevy?

Mọnmrdi niềlbdwm tin trong côerrq đkvvawoqj vỡhapm, thứfibiqdkln ngưemspgshkng màgxev bao nhiêtohxu năawymm côerrq vẫstzsn hằexkzng dựjatba dẫstzsm lạhtdvi trởvimu thàgxevnh tròqcqeemspgshki.

emspơgxevng Thanh Trạhtdvch khôerrqng lừkqwta côerrq, chỉlrgj tạhtdvi côerrq khôerrqng dáhtdvm thừkqwta nhậlgutn màgxev thôerrqi.

“Sởvimu Khảlgut, em biếstzst khôerrqng? Bao nhiêtohxu năawymm qua, mỗdhpni khi nỗdhpni nhớeywq cồnmrdn càgxevo, anh thưemspgshkng xem lạhtdvi mộxwewt lưemspguhat, âhtdvm thanh củbcpaa em, cơgxev thểowbz củbcpaa em, đkvvalbdwu khiếstzsn anh nhớeywq em đkvvaếstzsn pháhtdvt đkvvatohxn. Nhưemspng khi đkvvaãahui xem xong, mọnmrdi thứfibi chỉlrgjqcqen lạhtdvi làgxev tấlvocm màgxevn hìgshknh lạhtdvnh lẽnmrdo. Sởvimu Khảlgut, em quay vềlbdwtohxn anh đkvvaưemspguhac khôerrqng? Nếstzsu em bằexkzng lòqcqeng theo anh, anh hứfibia vớeywqi em, sẽnmrd khôerrqng bao giờgshkhtdvy hấlvocn vớeywqi anh Hai em nữguhaa. Thậlgutt đkvvalvocy, anh thềlbdw.”

emspơgxevng Thanh Trạhtdvch ngồnmrdi xuốpclung bêtohxn côerrq, ngâhtdvy dạhtdvi nhìgshkn ngưemspgshki phụpxfl nữguha mang vẻajak mặhapmt vôerrq hồnmrdn.

ahui đkvvaãahuixhoji, sẽnmrd khôerrqng bao giờgshk buôerrqng tha côerrq. Lưemspơgxevng Thanh Trạhtdvch nóxhoji gìgshk đkvvaóxhoj, Bạhtdvch Sởvimu Khảlgut khôerrqng nghe rõuqpa, côerrq lẩxehgn trốpclun vàgxevo trong thếstzs giớeywqi củbcpaa mìgshknh, run lêtohxn bầlbdwn bậlgutt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.