Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 210 : Dịu dàng

    trước sau   
Editor: Mènvopo ™

Cảnoirm giássnuc vậuamct cứojttng rắdsjin nóuhftng bỏqyctng củiimla anh đpdoqang cọoojp cọoojpipdao giữuojka đpdoqùxxzji khôzzwkng mộqmkjt mảnoirnh vảnoiri che củiimla mìkafonh, An Cửoojpu đpdoqau đpdoqlmzbu nghĩgvnp mớeaboi vừaryca rồzpgri cóuhft phảnoiri phássnut sốipdat đpdoqếozlyn nổnvopi ấzqkgm đpdoqlmzbu luôzzwkn rồzpgri khôzzwkng. 

Giờctsxuhft muốipdan trốipdan cũiavkng khôzzwkng kịlflfp, cóuhftssnuch nàipdao cóuhft thểozvt chui từaryc trong miệctsxng sóuhfti ra khôzzwkng đpdoqâpdley?

xxzj vếozlyt thưuamcơzfjong đpdoqãccqeipdanh, nhữuojkng cảnoirm giássnuc đpdoqau vẫjoptn còqgrdn đpdoqóuhft, hìkafonh ảnoirnh ấzqkgy lạfeuni tássnui hiệctsxn nhưuamc mớeaboi đpdoqâpdley. Côzzwk khôzzwkng muốipdan nhớeabo lạfeuni nóuhft. . . . 

Phássnut hiệctsxn vẻxxzj sợsqnnccqei vàipda ýignl muốipdan lùxxzji bưuamceaboc trêuojkn mặjoptt côzzwk, đpdoqássnuy mắdsjit Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong hiệctsxn ra vàipdai phầlmzbn ássnuy nássnuy.

"Xin lỗlzlli, trưuamceaboc kia anh đpdoqãccqe quássnu thôzzwk lỗlzll. Lầlmzbn nàipday anh sẽnoir dịlflfu dàipdang hơzfjon. Nhéxegv. . . "


Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong lúngczc ởjopt trêuojkn giưuamcctsxng sẽnoir dịlflfu dàipdang đpdoqưuamcsqnnc sao?

An Cửoojpu khôzzwkng đpdoqozvt ýignl, chơzfjoi đpdoqùxxzja vớeaboi lọoojpn tóuhftc củiimla mìkafonh, mộqmkjt chữuojkiavkng khôzzwkng tin.

Giờctsx phúngczt nàipday, Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong đpdoqqmkjt nhiêuojkn tỉjstanh ngộqmkj, tấzqkgt nhiêuojkn cảnoirm nhậuamcn củiimla côzzwkipda quan trọoojpng nhấzqkgt.

An Cửoojpu khôzzwkng thấzqkgy thíqyctch thúngcz vớeaboi chuyệctsxn kia, thậuamcm chíqyctqgrdn cóuhft thássnui đpdoqqmkj trássnunh néxegvipdam anh phássnut hiệctsxn phưuamcơzfjong phássnup củiimla mìkafonh khôzzwkng đpdoqúngczng. Bởjopti mỗlzlli khi đpdoqưuamca côzzwk đpdoqếozlyn đpdoqjstanh đpdoqiểozvtm khoássnui cảnoirm, rõkalcipdang côzzwkiavkng cảnoirm thấzqkgy hưuamcng phấzqkgn, cho nêuojkn anh xem sựuhft vui sưuamceabong củiimla côzzwk nhưuamc chuyệctsxn đpdoqưuamcơzfjong nhiêuojkn, nhưuamcng bâpdley giờctsx xem ra, anh sai lầlmzbm rồzpgri.

An Cửoojpu nhìkafon ássnunh mắdsjit trầlmzbm tưuamc củiimla Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong, trong lòqgrdng lo sợsqnn, cũiavkng khôzzwkng biếozlyt anh đpdoqang nghĩgvnpkafo, dưuamceaboi tìkafonh huốipdang nàipday, khẳdlqhng đpdoqlflfnh khôzzwkng phảnoiri chuyệctsxn tốipdat.

Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong dầlmzbn dầlmzbn cúngczi ngưuamcctsxi đpdoqếozlyn gầlmzbn môzzwki côzzwk, An Cửoojpu nhắdsjim mắdsjit lạfeuni theo bảnoirn năkafong, cảnoirm giássnuc chiếozlyc lưuamclxpwi mềbswim ưuamceabot củiimla anh chui vàipdao trong miệctsxng mìkafonh, xâpdlem nhậuamcp khôzzwkng theo dựuhft đpdoqssnun, cựuhftc kỳkgli dịlflfu dàipdang liếozlym nhẹfbue khắdsjip nơzfjoi, cuốipdai cùxxzjng mớeaboi chậuamcm rãccqei múngczt chiếozlyc lưuamclxpwi đpdoqang ngâpdley ngốipdac bịlflf đpdoqqmkjng củiimla côzzwk. . . . . .

"Ừzpgr. . . . . . Ưjwnnmh. . . . . ."

zzwki lưuamclxpwi quấzqkgn quíqyctt têuojk dạfeuni khiếozlyn côzzwk khôzzwkng nhịlflfn đpdoqưuamcsqnnc rêuojkn thàipdanh tiếozlyng, nưuamceaboc miếozlyng khôzzwkng nuốipdat kịlflfp chảnoiry xuốipdang khóuhfte môzzwki. . . . . .

Lầlmzbn đpdoqlmzbu tiêuojkn côzzwk phássnut hiệctsxn, thìkafo ra hôzzwkn môzzwki cũiavkng cóuhft thểozvtuhft cảnoirm giássnuc nhưuamc vậuamcy, thậuamcm chíqyctqgrdn trầlmzbm mêuojk, dầlmzbn dầlmzbn bắdsjit đpdoqlmzbu đpdoqássnup lạfeuni anh, thỉjstanh thoảnoirng chủiiml đpdoqqmkjng ngậuamcm đpdoqlmzbu lưuamclxpwi củiimla anh nhẹfbue nhàipdang múngczt, nhưuamc mộqmkjt chúngcznvopo con đpdoqòqgrdi ăkafon. . . . . .

Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong bịlflfipdanh đpdoqqmkjng đpdoqássnung yêuojku củiimla côzzwk chọoojpc cho vui thíqyctch cưuamcctsxi khẽnoir, lồzpgrng ngựuhftc phậuamcp phồzpgrng lêuojkn xuốipdang, lậuamct ngưuamcctsxi đpdoqozvtzzwk nằrugwm úngczp sấzqkgp trêuojkn ngựuhftc mìkafonh, nhưuamcctsxng quyềbswin chủiiml đpdoqqmkjng cho côzzwk, mộqmkjt cássnunh tay đpdoqưuamca ra sau cổnvopipdam gốipdai, cássnunh tay còqgrdn lạfeuni tùxxzjy ýignl khoássnuc lêuojkn eo côzzwk, tuỳkgli ýignl tuâpdlen theo tiếozlyt tấzqkgu củiimla côzzwk. . . . . .

Anh cảnoirm thấzqkgy mìkafonh quássnuuamcctsxng liệctsxt, ngàipday trưuamceaboc anh luôzzwkn khôzzwkng kềbswim chếozly đpdoqưuamcsqnnc mìkafonh, đpdoqóuhft khôzzwkng phảnoiri làipda âpdlen ássnui, màipda gọoojpi làipda phássnut tiếozlyt cảnoirm xúngczc thìkafo đpdoqúngczng hơzfjon.

Giờctsx phúngczt nàipday, nhìkafon dássnung vẻxxzj thoảnoiri mássnui lưuamcctsxi biếozlyng củiimla côzzwk, anh mớeaboi hiểozvtu rõkalc, thìkafo ra nhìkafon thấzqkgy biểozvtu tìkafonh hưuamcjoptng thụzpgr củiimla ngưuamcctsxi yêuojku sẽnoir khiếozlyn mìkafonh cóuhft cảnoirm giássnuc thàipdanh tựuhftu vui vẻxxzj lớeabon nhưuamc vậuamcy.

Thỉjstanh thoảnoirng Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong cũiavkng sẽnoir đpdoqqmkjt nhiêuojkn hôzzwkn sâpdleu mộqmkjt lầlmzbn, càipdang kíqyctch thíqyctch côzzwkzfjon.


Xoay ngưuamcctsxi lạfeuni, đpdoqènvopzzwkuamceaboi thâpdlen mìkafonh, nhìkafon vàipdao ássnunh mắdsjit môzzwkng lung củiimla côzzwk, cúngczi ngưuamcctsxi khẽnoirzzwkn lêuojkn cássnui trássnun sássnung bóuhftng nhưuamczzwkng vũiavkuamceabot qua, tiếozlyp theo làipda hai mắdsjit, chóuhftp mũiavki rịlflfn mộqmkjt lớeabop mồzpgrzzwki mỏqyctng, đpdoqôzzwki môzzwki mềbswim mạfeuni, chiếozlyc cằrugwm xinh xắdsjin. . . . . .

Trưuamcsqnnt xuốipdang cổnvop, đpdoqozvt lạfeuni nhữuojkng dấzqkgu vếozlyt mậuamcp mờctsx ưuamceabot ássnut, sau đpdoqóuhft dừarycng lạfeuni trưuamceaboc nụzpgr hoa anh đpdoqàipdao đpdoqqyct thẫjoptm đpdoqang run rẩctsxy, chờctsx đpdoqếozlyn khi nóuhftkafokafonh màipda nởjopt rộqmkj. . . . . .

Anh ássnup trêuojkn cơzfjo thểozvtzzwk, thàipdanh kíqyctnh màipda kiêuojkn nhẫjoptn hôzzwkn lêuojkn từarycng tấzqkgt da tấzqkgt thịlflft trêuojkn ngưuamcctsxi côzzwk, từaryc trássnun tớeaboi từarycng ngóuhftn châpdlen, hơzfjon nữuojka còqgrdn luôzzwkn quan sássnut phảnoirn ứojttng củiimla côzzwk. . . . . .

An Cửoojpu cảnoirm giássnuc nhưuamckafonh đpdoqãccqe lọoojpt vàipdao mộqmkjt thếozly giớeaboi khássnuc, miêuojkn man bấzqkgt tậuamcn, cảnoir ngưuamcctsxi lơzfjo lửoojpng trong khôzzwkng trung, khôzzwkng còqgrdn chúngczt sứojttc lựuhftc nàipdao, mỗlzlli mộqmkjt nơzfjoi anh hôzzwkn liềbswin nóuhftng hổnvopi nhưuamc đpdoqưuamcsqnnc châpdlem lửoojpa, cuốipdai cùxxzjng cảnoirzfjo thểozvtuhftng bừarycng hoàipdan toàipdan đpdoqưuamcsqnnc hòqgrda tan.

Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong dâpdley dưuamca trêuojkn vàipdanh tai côzzwk, đpdoqlmzbu lưuamclxpwi quyếozlyn luyếozlyn múngczt liếozlym, chọoojpc cho toàipdan thâpdlen côzzwk khẽnoir run, rêuojkn lêuojkn nhưuamc tiếozlyng mènvopo kêuojku.

"Thoảnoiri mássnui khôzzwkng ?" Anh tỉjsta mỉjsta cắdsjin vàipdanh tai côzzwk, hỏqycti.

An Cửoojpu gậuamct đpdoqlmzbu loạfeunn xạfeun, từarycng tiếozlyng híqyctt khíqyct, ngơzfjo ngẩctsxn đpdoqêuojkuojk đpdoqãccqe khôzzwkng thểozvtipdao suy nghĩgvnp đpdoqưuamcsqnnc nữuojka.

Cốipdakafonh lúngczc nàipday anh lạfeuni nhấzqkgt quyếozlyt khôzzwkng tha, tiếozlyp tụzpgrc hỏqycti: "Ởdsji đpdoqâpdleu thoảnoiri mássnui nhấzqkgt? Ởdsji đpdoqâpdley, hay làipdajopt đpdoqâpdley?"

Vừaryca nóuhfti, bàipdan tay vừaryca xoa nắdsjin đpdoqôzzwki tuyếozlyt lêuojkxxzjng nụzpgr hoa đpdoqqyct hồzpgrng vìkafo đpdoqưuamcsqnnc anh yêuojku màipdakafong căkafong dựuhftng thẳdlqhng.

"Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong. . . . . ."

zzwkng mi An Cửoojpu khẽnoir run, nhìkafon anh khẩctsxn cầlmzbu.

"Hửoojpm?"

Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong chốipdang đpdoqlmzbu nhìkafon côzzwk, bàipdan tay nhưuamcuhft nhưuamc khôzzwkng khẽnoir vuốipdat ve eo thon vàipda hai đpdoqùxxzji, làipdam côzzwk khôzzwkng nhịlflfn đpdoqưuamcsqnnc màipda khẽnoir run.


"Em . . . . ."

An Cửoojpu cắdsjin môzzwki, ássnunh mắdsjit mọoojpng nưuamceaboc.

"Sao?"

Anh vẫjoptn chưuamca chạfeunm đpdoqếozlyn hoa huy*t bíqyctctsxn củiimla côzzwk, giờctsx phúngczt nàipday nơzfjoi đpdoqóuhft chíqyctnh làipdazfjoi côzzwk mong chờctsx anh chạfeunm đpdoqếozlyn nhấzqkgt. 

"Em khóuhft chịlflfu. . . . . ."

An Cửoojpu sắdsjip khóuhftc luôzzwkn rồzpgri.

Vẻxxzj mặjoptt côzzwk đpdoqássnung thưuamcơzfjong nhưuamc thếozly, suýignlt chúngczt nữuojka đpdoqãccqeipdam Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong uổnvopng côzzwkng, anh cốipdakafonh ổnvopn tâpdlem tìkafonh, tiếozlyp tụzpgrc hỏqycti côzzwk: "Khóuhft chịlflfu ởjopt đpdoqâpdleu?"

"Khôzzwkng biếozlyt. . . . . ." An Cửoojpu lắdsjic đpdoqlmzbu "Em sắdsjip chếozlyt. . . . . ."

"Anh chưuamca hềbswiipdam gìkafo cảnoir, sao màipda chếozlyt nhanh thếozly đpdoqưuamcsqnnc." Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong khẽnoiruamcctsxi, ngóuhftn tay ve vãccqen quanh miệctsxng huyệctsxt hoa, nhưuamcng khôzzwkng đpdoqi sâpdleu vàipdao trong, sau đpdoqóuhft lậuamcp tứojttc bịlflf hai cássnunh hoa ẩctsxm ưuamceabot mềbswim mạfeuni múngczt chặjoptt, giốipdang nhưuamcssnui miệctsxng nhỏqyct nhắdsjin củiimla trẻxxzj con, khiếozlyn sốipdang lưuamcng anh têuojk dạfeuni, hạfeun thâpdlen căkafong trưuamceabong đpdoqau đpdoqeabon khóuhft chịlflfu.

Nhưuamc nắdsjing hạfeunn đpdoqãccqepdleu gặjoptp mưuamca ràipdao, An Cửoojpu theo bảnoirn năkafong nhíqyctch eo thon, muốipdan nhiềbswiu hơzfjon nữuojka. . . . . .

Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong khẽnoir chửoojpi thềbswi mộqmkjt tiếozlyng, mộqmkjt giọoojpt mồzpgrzzwki từaryc trássnun trưuamcsqnnt xuốipdang, khôzzwkng phảnoiri chứojtt? Nếozlyu tiếozlyp tụzpgrc kềbswim chếozly nữuojka, cóuhft khi anh sẽnoir tựuhft đpdoqipdat lửoojpa thiêuojku mìkafonh thàipdanh tro bụzpgri mấzqkgt. 

Cảnoirm giássnuc anh rúngczt ngóuhftn tay ra, trong nhássnuy mắdsjit An Cửoojpu cảnoirm thấzqkgy cảnoir ngưuamcctsxi đpdoqbswiu trốipdang rỗlzllng, cựuhftc kỳkgli khóuhft chịlflfu, lấzqkgy mu bàipdan tay che mắdsjit, thúngczt tha thúngczt thíqyctt khóuhftc lêuojkn. . . . . .

Ngưuamcctsxi nàipday, lúngczc thôzzwk bạfeuno cũiavkng ăkafon hiếozlyp, màipdangczc dịlflfu dàipdang còqgrdn ăkafon hiếozlyp ngưuamcctsxi ta hơzfjon. . . . . .


Sau mộqmkjt hồzpgri sộqmkjt sộqmkjt soạfeunt soạfeunt, mộqmkjt châpdlen Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong đpdoqojttng dưuamceaboi đpdoqzqkgt, mộqmkjt châpdlen khássnuc cong đpdoqlmzbu gốipdai tássnuch hai đpdoqùxxzji côzzwk ra, vậuamct căkafong trưuamceabong nóuhftng bỏqyctng đpdoqãccqe khôzzwkng thểozvtipdao kềbswim chếozly đpdoqưuamcsqnnc nữuojka bỗlzllng nhiêuojkn tiếozlyn vàipdao trong, lấzqkgp đpdoqlmzby cơzfjo thểozvtzzwk.

"A~ Ưjwnnhm~ . . . . ."

qyctch thíqyctch đpdoqếozlyn quássnu bấzqkgt ngờctsx, tựuhfta nhưuamcqgrdng suốipdai nhỏqyct vốipdan chậuamcm rãccqei trôzzwki vềbswi phíqycta trưuamceaboc, đpdoqqmkjt nhiêuojkn gặjoptp phảnoiri sưuamcctsxn đpdoqzpgri, tạfeuno thàipdanh thássnuc nưuamceaboc dữuojk dộqmkji. An Cửoojpu rêuojkn ra tiếozlyng, cảnoirzfjo thểozvt đpdoqbswiu run rẩctsxy, nhỏqyct giọoojpng khóuhftc thúngczt thíqyctt.

xxzjng lúngczc đpdoqóuhft, anh hôzzwkn lêuojkn mắdsjit côzzwk, chìkafom đpdoqdsjim trong khoássnui cảnoirm làipdam anh cóuhft cảnoirm giássnuc nhưuamcuhft mộqmkjt luồzpgrng đpdoqiệctsxn chạfeuny dọoojpc sốipdang lưuamcng, giọoojpng nóuhfti khàipdan khàipdan khássnuc thưuamcctsxng thìkafo thầlmzbm bêuojkn tai côzzwk: "Đlflfarycng khóuhftc, đpdoqâpdley khôzzwkng phảnoiri làipdauojku em sao?"

Bởjopti vìkafoipdan dạfeuno đpdoqlmzbu đpdoqlmzby đpdoqiiml, cho nêuojkn tiếozlyn vàipdao rấzqkgt thuậuamcn lợsqnni, ngoàipdai cảnoirm giássnuc căkafong trưuamceabong lúngczc đpdoqlmzbu, cũiavkng khôzzwkng đpdoqozvtzzwk cảnoirm thấzqkgy quássnu nhiềbswiu khóuhft chịlflfu, chỉjstauhft từarycng tiếozlyng than nhẹfbuekafom lòqgrdng khôzzwkng đpdoqưuamcsqnnc thoássnut ra.

Từarycng tiếozlyng rêuojkn khe khẽnoir khôzzwkng kềbswim néxegvn củiimla côzzwk khiếozlyn anh càipdang thêuojkm kíqyctch đpdoqqmkjng, bắdsjit đpdoqlmzbu hàipdanh trìkafonh tìkafom khoássnui hoạfeunt: "Kêuojku lêuojkn anh nghe nàipdao. . . . . ."

Áxwxrnh mắdsjit An Cửoojpu rưuamcng rưuamcng, tứojttc giậuamcn trừarycng mắdsjit nhìkafon anh.

Áxwxrnh nhìkafon giậuamcn nhưuamc khôzzwkng giậuamcn củiimla côzzwk lạfeuni làipdam anh thêuojkm têuojk dạfeuni, Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong le lưuamclxpwi liếozlym nưuamceaboc mắdsjit củiimla côzzwk: "Khôzzwkng thíqyctch anh nhưuamc vậuamcy sao? Hay làipda. . . . . . Thíqyctch anh thôzzwk bạfeuno hơzfjon nữuojka?” 

uhfti xong chíqyctnh mìkafonh thúngczc vàipdao mộqmkjt cássnui thậuamct sâpdleu, liềbswin nghe đpdoqưuamcsqnnc tiếozlyng rêuojkn rỉjstauojk ngưuamcctsxi củiimla côzzwk nhưuamc ýignl nguyệctsxn. 

An Cửoojpu khôzzwkng thểozvt thốipdat thàipdanh lờctsxi, dầlmzbn dầlmzbn bịlflf cuốipdan vàipdao dòqgrdng nưuamceaboc xoássnuy anh trao. . . . . . Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong nắdsjim cổnvop châpdlen côzzwk xoạfeunt rộqmkjng ra hai bêuojkn, nơzfjoi nàipdao đpdoqóuhftkafo đpdoqqmkjng tássnuc củiimla anh màipda tậuamcn lựuhftc nghêuojknh đpdoqóuhftn tiếozlyp nhậuamcn anh sâpdleu hơzfjon, quảnoir nhiêuojkn néxegvt mặjoptt côzzwkipdang thêuojkm đpdoqqmkjng lòqgrdng ngưuamcctsxi. . . . .

Cho đpdoqếozlyn khoảnoirnh khắdsjic quyếozlyt đpdoqlflfnh cuốipdai cùxxzjng, Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong chợsqnnt dừarycng đpdoqqmkjng tássnuc, đpdoqlflfnh chuẩctsxn bịlflf đpdoqojttng dậuamcy vàipdao phòqgrdng lấzqkgy ássnuo mưuamca, côzzwk chợsqnnt co rúngczt lạfeuni, ngay sau đpdoqóuhft, vậuamct cứojttng rắdsjin nóuhftng bỏqyctng bịlflfzzwk thíqyctt chặjoptt lấzqkgy, suýignlt chúngczt nữuojka đpdoqãccqe khôzzwkng nhịlflfn đpdoqưuamcsqnnc màipda bắdsjin ra ngoàipdai. . . . . .

"Bảnoiro bốipdai, em khiếozlyn anh sắdsjip đpdoquojkn rồzpgri. . . . . ."

Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong dùxxzjng hếozlyt tựuhft chủiiml củiimla bảnoirn thâpdlen mớeaboi cóuhft thểozvt nhịlflfn lạfeuni đpdoqưuamcsqnnc, đpdoqojttng dậuamcy bếozlyzzwkuojkn, sảnoiri bưuamceaboc trởjopt vềbswi giưuamcctsxng trong phòqgrdng ngủiiml, luốipdang cuốipdang tay châpdlen thậuamct lâpdleu mớeaboi miễjlxpn cưuamclxpwng mặjoptc xong ássnuo mưuamca. 


Lầlmzbn nữuojka chìkafom vàipdao nơzfjoi tiêuojku hồzpgrn, khôzzwkng nhịlflfn đpdoqưuamcsqnnc nữuojka màipda nhanh chóuhftng đpdoqqmkjng thâpdlen mìkafonh bắdsjin ra nhưuamcngczi lửoojpa phun tràipdao, sốipdang lưuamcng lạfeuni nhưuamcuhft ngàipdan luồzpgrn đpdoqiệctsxn chạfeuny qua, nặjoptng nềbswi thởjopt ra mộqmkjt hơzfjoi, gụzpgrc xuốipdang ngưuamcctsxi côzzwk, đpdoqưuamca tay véxegvn vàipdai sợsqnni tóuhftc ưuamceabot mồzpgrzzwki díqyctnh vàipdao hai mássnu ra sau tai côzzwk, hỏqycti: "Em ổnvopn khôzzwkng? Cóuhft khóuhft chịlflfu ởjopt đpdoqâpdleu khôzzwkng?"

Mặjoptc dùxxzj đpdoqãccqe cựuhftc kỳkgli gắdsjing sứojttc kiềbswim chếozly rồzpgri, nhưuamcng vẫjoptn lo lắdsjing thâpdlen thểozvtzzwk yếozlyu ớeabot khôzzwkng chịlflfu nổnvopi nhưuamciavk

An Cửoojpu lắdsjic đpdoqlmzbu, khôzzwkng còqgrdn hơzfjoi sứojttc trảnoir lờctsxi, vừaryca nghe giọoojpng khàipdan khàipdan khêuojku gợsqnni củiimla anh, vừaryca mơzfjoipdang ngủiiml thiếozlyp đpdoqi.

Phóuhft Thầlmzbn Thưuamcơzfjong cong môzzwki, hôzzwkn lêuojkn trássnun côzzwk.

Xuốipdang giưuamcctsxng vặjoptn nưuamceaboc nóuhftng, lau mìkafonh sạfeunch sẽnoir giúngczp côzzwk, nhưuamc vậuamcy sẽnoir thoảnoiri mássnui ngủiiml ngon mộqmkjt chúngczt, làipdam xong nhữuojkng việctsxc nàipday anh mớeaboi nằrugwm lạfeuni bêuojkn cạfeunnh côzzwk mộqmkjt lầlmzbn nữuojka, ôzzwkm côzzwkipdao trong lồzpgrng ngựuhftc mìkafonh.

Cảnoir đpdoqêuojkm ngon giấzqkgc.

--- -----

ssnung hôzzwkm sau, An Cửoojpu dụzpgri mắdsjit tỉjstanh lạfeuni, cảnoirm giássnuc nặjoptng nềbswi khi phássnut sốipdat tốipdai hôzzwkm qua đpdoqãccqe bay biếozlyn mấzqkgt, ngoạfeuni trừaryczfjoi eo cóuhftzfjoi bủiimln rủiimln ra, thìkafo cảnoir ngưuamcctsxi đpdoqbswiu nhẹfbue nhàipdang khoan khoássnui.

Đlflflmzbu dựuhfta vàipdao cássnunh tay cơzfjo bắdsjip cóuhft lựuhftc, trưuamceaboc mặjoptt làipda lồzpgrng ngựuhftc màipdau lúngcza mìkafo rắdsjin chắdsjic, vừaryca ngẩctsxng đpdoqlmzbu làipdauhft thểozvt thấzqkgy gưuamcơzfjong mặjoptt nhu hòqgrda vôzzwk hạfeunn, hơzfjoi thởjopt củiimla anh phảnoiruojkn mặjoptt côzzwk nhưuamc đpdoqang trêuojku chọoojpc. . . . . .

Trong mộqmkjt buổnvopi sássnung sớeabom an hoàipda nhưuamc vậuamcy, An Cửoojpu giơzfjo ngóuhftn tay từarycng chúngczt từarycng chúngczt rêuojk theo gưuamcơzfjong mặjoptt anh. . . . . .

Trong lòqgrdng thoảnoiri mássnui vui vẻxxzj, chỉjsta cầlmzbn bưuamceaboc ra lằrugwn ranh trong lòqgrdng kia. Thậuamct ra thìkafo buôzzwkng bỏqyct, cũiavkng khôzzwkng quássnu khóuhft khăkafon nhưuamczzwkuamcjoptng.

uhft lẽnoir quảnoir thậuamct côzzwkiavkng khôzzwkng cảnoirm thấzqkgy cốipda kỵrwuf nhàipda họoojp Phóuhft lắdsjim, nhưuamcng cho tớeaboi giờctsx, hôzzwkn nhâpdlen khôzzwkng phảnoiri chuyệctsxn củiimla mộqmkjt cássnu nhâpdlen, màipdaipda củiimla cảnoir mộqmkjt gia đpdoqìkafonh. Nếozlyu thậuamct lòqgrdng yêuojku nhau, thìkafo nhữuojkng vấzqkgn đpdoqbswi kia, sao khôzzwkng thểozvtxxzjng đpdoqipdai mặjoptt vớeaboi anh chứojtt?

Hếozlyt chưuamcơzfjong 210
*********

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.