Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 123 : Hẹn gặp

    trước sau   
Editor: miemei

ffgy Hộlxksi Lêolhh hấmvjpt tấmvjpt cảnxbqdplgi liệhljyu trêolhhn bàdplgn xuốtmbgng đnmromvjpt.

Lầorchn đnmroorchu tiêolhhn thấmvjpy côffgy ta nổssvxi giậudlin lớxicen nhưbajo thếlaal, Lâdhmxm Huyêolhhn dèbokl dặqjwlt cầorchn thậudlin đnmroi tớxicei khuyêolhhn: “Đxntzgtnung giậudlin nữgaeea! Côffgy nghĩelud xem, mặqjwlc kệhljyffgy ta ởngmbolhhn kia nhưbajo thếlaaldplgo, ngưbajonmroi màdplg Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng ởngmbolhhn cạydrfnh vẫizjfn làdplgffgy, khôffgyng phảnxbqi sao?”

“Côffgy hoàdplgn toàdplgn khôffgyng hiểwiucu gìyynt cảnxbq, xưbajoa giờnmro, anh ấmvjpy chưbajoa từgtnung quan tâdhmxm tôffgyi nhưbajo vậudliy……” Tôffgy Hộlxksi Lêolhh siếlaalt chặqjwlt tấmvjpm hìyyntnh đnmroưbajoaxuyc chụpunap khôffgyng mấmvjpy rõwiucbcebt trong tay.

dplg cảnxbqnh tưbajoaxuyng An Cửwpvlu vàdplg giánmroo sưbajo củqjwla Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng sówpvlng vai đnmroi cùbmflng nhau.

Đxntzorchu bếlaalp làdplg Monica, bánmroc sĩelud gia đnmroìyyntnh làdplg David, cówpvl em họalxw củqjwla Kha Lạydrfc trôffgyng nom, ngay cảnxbq ngưbajonmroi giúpnbyp việhljyc theo giờnmroxtinng làdplgyynt Giang đnmroãpbfb từgtnung làdplgm nhiềcnjbu năsdhhm lúpnbyc anh du họalxwc ởngmb đnmroówpvl. Trưbajonmrong họalxwc đnmroówpvl khówpvldplgo biếlaalt bao nhiêolhhu, anh cũxtinng đnmroãpbfb tốtmbgn bao nhiêolhhu côffgyng sứmitoc, tìyyntm bao nhiêolhhu mốtmbgi quan hệhljy, nhữgaeeng thứmitodplgy, tiềcnjbn bạydrfc hoàdplgn toàdplgn khôffgyng thểwiuc so sánmronh đnmroưbajoaxuyc, anh cho côffgy ta, khôffgyng cówpvlnmroi nàdplgo khôffgyng phảnxbqi làdplg thứmito tốtmbgt nhấmvjpt, chu đnmroánmroo nhấmvjpt, màdplg anh đnmroãpbfb bao giờnmro đnmrotmbgi xửwpvl cẩxntzn thậudlin tỉxadi mỉxadi nhưbajo vậudliy vớxicei mìyyntnh đnmroâdhmxu.


“Ádplgch, đnmroówpvldplgyyntffgysdhhn bảnxbqn khôffgyng cầorchn anh ấmvjpy phảnxbqi phiềcnjbn lòeludng màdplg! Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng yêolhhu côffgy chẳxiceng phảnxbqi làdplgyynt đnmroiềcnjbu nàdplgy sao? Lạydrfi nówpvli, chẳxiceng lẽjbyn Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng đnmrotmbgi xửwpvl vớxicei côffgyeludn chưbajoa đnmroqjwl tốtmbgt hay sao, 10 năsdhhm trờnmroi khôffgyng hềcnjb thay lòeludng, ngưbajonmroi đnmroàdplgn ôffgyng cówpvl thâdhmxn phậudlin nhưbajo anh ấmvjpy, cówpvl mấmvjpy ngưbajonmroi cówpvl thểwiucdplgm đnmroưbajoaxuyc chứmito?”

pnbyc nàdplgy Tôffgy Hộlxksi Lêolhh đnmroãpbfb khôffgyng nghe lọalxwt tai mấmvjpy lờnmroi khuyêolhhn đnmroówpvl nữgaeea, “Cho nêolhhn ýnbfnffgydplg chỉxadi cầorchn tôffgyi làdplgm khôffgyng tốtmbgt mộlxkst chúpnbyt, khiếlaaln anh ấmvjpy phiềcnjbn lòeludng thìyynt anh ấmvjpy sẽjbyn khôffgyng yêolhhu tôffgyi nữgaeea, phảnxbqi khôffgyng?”

“Tôffgyi khôffgyng cówpvl ýnbfn đnmroówpvl! Côffgy…… côffgyyyntnh tĩeludnh mộlxkst chúpnbyt đnmroi! Lúpnbyc nàdplgy, làdplgm ơaxuyn đnmrogtnung tựfnzldplgm mìyyntnh rốtmbgi loạydrfn! Anh ấmvjpy đnmroang bậudlin kiệhljyn tụpunang giúpnbyp côffgy, chuộlxksc thâdhmxn cho côffgy đnmroówpvl, khôffgyng phảnxbqi sao?” Lâdhmxm Huyêolhhn vắlzgqt hếlaalt ówpvlc trấmvjpn an, trong lòeludng lạydrfi đnmroang nghĩelud, phụpuna nữgaee muốtmbgn leo lêolhhn ngưbajonmroi Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng, cówpvl ai màdplg khôffgyng cówpvlbajou đnmroyxme, đnmroiểwiucm khánmroc biệhljyt duy nhấmvjpt chẳxiceng qua làdplgffgy nhẫizjfn nạydrfi hơaxuyn, biếlaalt chừgtnung mựfnzlc hơaxuyn thôffgyi. Nếlaalu ngay cảnxbq ưbajou đnmroiểwiucm nàdplgy cũxtinng khôffgyng cówpvl, nhiềcnjbu phụpuna nữgaee nhưbajo vậudliy, ưbajou túpnby cộlxksng vớxicei gia thếlaal cao hơaxuyn côffgydplgng khôffgyng ídplgt, côffgy dựfnzla vàdplgo cánmroi gìyyntdplg đnmroòeludi mộlxkst mìyyntnh đnmrolxksc chiếlaalm, khôffgyng chịmblmu buôffgyng tay chứmito? Rõwiucdplgng làdplgffgy ta hiểwiucu đnmroiềcnjbu nàdplgy nhấmvjpt, nhưbajong lúpnbyc nàdplgy lạydrfi rốtmbgi loạydrfn mấmvjpt rồyxmei.

“Vậudliy thìyynt sao? Cho dùbmfl đnmroưbajoaxuyc tựfnzl do thìyynt nhưbajo thếlaaldplgo? Anh ấmvjpy chưbajoa từgtnung hứmitoa sau khi tôffgyi kếlaalt thúpnbyc hợaxuyp đnmroyxmeng sẽjbynbajoxicei tôffgyi!” Trong lúpnbyc kídplgch đnmrolxksng, Tôffgy Hộlxksi Lêolhhwpvli hếlaalt ra.

“Côffgy đnmroãpbfb đnmroaxuyi nhiềcnjbu năsdhhm nhưbajo vậudliy rồyxmei, còeludn đnmrowiuc ýnbfn mấmvjpy năsdhhm nàdplgy ưbajo? Chẳxiceng phảnxbqi lầorchn trưbajoxicec côffgyeludn nówpvli anh ấmvjpy chỉxadidplg kiêolhhng dèbokl ba anh ấmvjpy, phảnxbqi đnmroaxuyi đnmroếlaaln khi đnmromblma vịmblmssvxn đnmromblmnh rồyxmei mớxicei cówpvl thểwiucwpvldplgnh đnmrolxksng sao?”

“Phảnxbqi…… Đxntzãpbfb nhiềcnjbu năsdhhm rồyxmei……” Tôffgy Hộlxksi Lêolhh liêolhhn tụpunac cưbajonmroi khẽjbyn, “Chídplgnh làdplgyynt đnmroãpbfb nhiềcnjbu năsdhhm nhưbajo vậudliy rồyxmei, cho nêolhhn tôffgyi mớxicei khôffgyng buôffgyng đnmroưbajoaxuyc, khôffgyng cam tâdhmxm, nhưbajong tôffgyi thậudlit sựfnzl chịmblmu đnmroqjwl rồyxmei!”

Mỗjbyni lầorchn đnmrocnjbu cho làdplg chỉxadi cầorchn chịmblmu đnmrofnzlng đnmroếlaaln thờnmroi đnmroiểwiucm cuốtmbgi cùbmflng thìyynt lạydrfi bịmblm mộlxkst sốtmbg sựfnzl thậudlit đnmroánmronh tan sựfnzl tựfnzl tin, khôffgyng chừgtnua mộlxkst chúpnbyt nàdplgo.

dhmxm Huyêolhhn kiêolhhn nhẫizjfn khuyêolhhn côffgy ta, “Hộlxksi Lêolhh, lúpnbyc nàdplgy côffgy nhấmvjpt đnmromblmnh phảnxbqi ránmrong lêolhhn! Côffgy nghĩeludelud đnmroi, 10 năsdhhm nay, Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng chỉxadiwpvl mộlxkst mìyyntnh côffgy, chưbajoa từgtnung thay lòeludng, cho dùbmfl đnmroãpbfb kếlaalt hôffgyn, cũxtinng làdplgyyntffgy! Đxntztmbgi vớxicei anh ấmvjpy, côffgypbfbi mãpbfbi làdplg ngưbajonmroi phụpuna nữgaee quan trọalxwng nhấmvjpt.”

Trêolhhn mặqjwlt Tôffgy Hộlxksi Lêolhh đnmroorchy vẻsqpb tựfnzl giễorchu, “Chưbajoa từgtnung thay lòeludng ưbajo? Chẳxiceng qua làdplgyynt ngưbajonmroi khiếlaaln cho anh ấmvjpy thay lòeludng chưbajoa xuấmvjpt hiệhljyn thôffgyi! Làdplgm sao côffgy biếlaalt tôffgyi đnmroãpbfb cốtmbg gắlzgqng biếlaalt bao nhiêolhhu? Ngăsdhhn cảnxbqn bao nhiêolhhu ngưbajonmroi phụpuna nữgaee? Nhưbajong đnmroếlaaln cuốtmbgi cùbmflng thìyynt sao? Vẫizjfn xuấmvjpt hiệhljyn mộlxkst Tốtmbgng An Cửwpvlu! Dễorchdplgng đnmroydrft đnmroưbajoaxuyc nhữgaeeng thứmitoffgyi trôffgyng mong mưbajonmroi năsdhhm cũxtinng cầorchu khôffgyng đnmroưbajoaxuyc! Côffgy ta dựfnzla vàdplgo cánmroi gìyynt? Dựfnzla vàdplgo cánmroi gìyynt chứmito?”

“Khôffgyng phảnxbqi côffgy muốtmbgn nówpvli ngưbajonmroi khiếlaaln anh ấmvjpy thay lòeludng làdplg con nhówpvlc vôffgy giánmroo dụpunac đnmroówpvl chứmito? Hộlxksi Lêolhh, sao côffgywpvl thểwiuc đnmroánmronh đnmroyxmeng mìyyntnh vớxicei loạydrfi hàdplgng đnmroówpvl đnmroưbajoaxuyc! Hơaxuyn nữgaeea…… hơaxuyn nữgaeea lúpnbyc trưbajoxicec cũxtinng đnmroâdhmxu hoàdplgn toàdplgn làdplg lỗjbyni củqjwla Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng! Khi đnmroówpvl nếlaalu côffgy kiêolhhn nhẫizjfn chờnmro đnmroaxuyi, Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng cũxtinng chưbajoa chắlzgqc làdplg khôffgyng cówpvlnmroch…… dùbmfl sao, tówpvlm lạydrfi ngưbajonmroi anh ấmvjpy yêolhhu nhánmrot làdplgffgy! Côffgy chỉxadi cầorchn nhớxicewiuc đnmroiềcnjbu nàdplgy làdplg đnmroưbajoaxuyc!”

ffgy Hộlxksi Lêolhhxtinng khôffgyng biếlaalt rốtmbgt cuộlxksc cówpvl nghe lọalxwt tai hay khôffgyng, tựfnzlyyntnh lẩxntzm bẩxntzm “Đxntzãpbfb bao nhiêolhhu năsdhhm…… đnmroãpbfb bao nhiêolhhu năsdhhm rồyxmei…… Tôffgyi khôffgyng muốtmbgn bịmblm đnmrolxksng chờnmro đnmroaxuyi tiếlaalp nữgaeea!”

dhmxm Huyêolhhn căsdhhng thẳxiceng khôffgyng thôffgyi, “Côffgy muốtmbgn làdplgm gìyynt? Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng cho khôffgyng ídplgt ngưbajonmroi ởngmbolhhn cạydrfnh bảnxbqo vệhljyffgy ta, bâdhmxy giờnmroffgy ra tay thậudlit sựfnzl quánmro mạydrfo hiểwiucm!”

Sựfnzl đnmroolhhn cuồyxmeng trong mắlzgqt Tôffgy Hộlxksi Lêolhh thựfnzlc sựfnzl khiếlaaln côffgy ta cówpvl chúpnbyt bấmvjpt an.


yyntffgy Hộlxksi Lêolhh cừgtnua hứmitoa vớxicei côffgy ta làdplg sau khi kếlaalt thúpnbyc hợaxuyp đnmroyxmeng vớxicei Sởngmb Thiêolhhn nhảnxbqy qua Tụpuna Tinh, sẽjbyn tiếlaaln cửwpvlffgy ta qua đnmroówpvldplgm quảnxbqn lýnbfn cho mìyyntnh. Bâdhmxy giờnmro, con đnmroưbajonmrong tưbajoơaxuyng lai vềcnjb sựfnzl nghiệhljyp vàdplg tiềcnjbn bạydrfc, tấmvjpt cảnxbq đnmrocnjbu nằtbwcm trong tay Tôffgy Hộlxksi Lêolhh, côffgy ta khôffgyng muốtmbgn lúpnbyc nàdplgy lạydrfi thấmvjpt bạydrfi trong gang tấmvjpc đnmroâdhmxu.

“Côffgy cho rằtbwcng tôffgyi muốtmbgn làdplgm gìyynt? Tìyyntm ngưbajonmroi xửwpvlffgy ta àdplg? Tôffgyi khôffgyng ngốtmbgc nhưbajo vậudliy đnmroâdhmxu! chẳxiceng qua chỉxadidplg đnmrowiuc cho côffgy ta biếlaalt khówpvldplg lui thôffgyi! Con nhówpvlc đnmroówpvl, trưbajoxicec kia tôffgyi đnmroãpbfb xem thưbajonmrong côffgy ta, thếlaaldplg lạydrfi biếlaalt lấmvjpy lui làdplgm tiếlaaln……”

“Nếlaalu đnmroãpbfb muốtmbgn làdplgm, thìyynt nhấmvjpt đnmromblmnh phảnxbqi làdplgm cho sạydrfch sẽjbyn gọalxwn gàdplgng, tuyệhljyt đnmrotmbgi khôffgyng thểwiuc đnmrowiuc cho Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng nhìyyntn ra đnmroiềcnjbu gìyynt đnmromvjpy!” Lâdhmxm Huyêolhhn nhìyyntn đnmroiệhljyu bộlxks củqjwla côffgy ta thìyynt biếlaalt khôffgyng thểwiuc khuyêolhhn đnmroưbajoaxuyc rồyxmei, chỉxadiwpvl thểwiucngmbolhhn cạydrfnh giúpnbyp đnmroaepcffgy ta, đnmronxbqm bảnxbqo khôffgyng cówpvlyyntaxuywpvlt thôffgyi.

ffgy Hộlxksi Lêolhh lạydrfi khôffgyng cầorchn, “Nhìyyntn ra thìyynt thếlaaldplgo? Chẳxiceng phảnxbqi côffgywpvli ngưbajonmroi phụpuna nữgaee anh ấmvjpy yêolhhu nhấmvjpt làdplgffgyi sao? Chẳxiceng qua tôffgyi chỉxadi đnmroi nhắlzgqc nhởngmb con nhówpvlc đnmroówpvldplgi câdhmxu thôffgyi, lẽjbyndplgo anh ấmvjpy còeludn muốtmbgn vìyynt chúpnbyt chuyệhljyn nhỏbcebdplgy màdplg tránmroch tôffgyi ưbajo?”

“Dĩelud…… dĩelud nhiêolhhn làdplg khôffgyng rồyxmei……”

-----

Bờnmroolhhn kia đnmroydrfi dưbajoơaxuyng.

An Cửwpvlu vốtmbgn đnmroang hàdplgo hứmitong chạydrfy vàdplgo phòeludng bếlaalp, sau khi nhìyyntn thấmvjpy màdplgu cảnxbqnh xanh thìyyntpnbyi đnmroorchu ủqjwlxtinolhh đnmroôffgyi débcebp trởngmb vềcnjb, cówpvlaxuyi màdplg khôffgyng cówpvl sứmitoc ngãpbfbolhhn sôffgy pha mộlxkst cánmroi, “Oneesan, em tốtmbgn mấmvjpy triệhljyu năsdhhm tiếlaaln hówpvla đnmroếlaaln đnmroxadinh cao củqjwla chuỗjbyni sinh vậudlit khôffgyng phảnxbqi đnmrowiuc ăsdhhn chay đnmroâdhmxu, trưbajoa hôffgym nay em muốtmbgn ăsdhhn thịmblmt xôffgyng khówpvli cuộlxksn nấmvjpm kim châdhmxm, cánmro nấmvjpu cảnxbqi chua, đnmroudliu hũxtin ma bàdplg, thịmblmt xàdplgo khôffgy, vịmblmt hấmvjpp lánmro sen, sưbajonmron xàdplgo ớxicet xanh, súpnbyp bộlxkst cua đnmroorchu sưbajo tửwpvl……”

“Hai hôffgym nay bao tửwpvl củqjwla em vẫizjfn luôffgyn khôffgyng ổssvxn, nêolhhn ăsdhhn thanh đnmroydrfm mộlxkst chúpnbyt. Còeludn nữgaeea, nếlaalu đnmroãpbfb qua bêolhhn nàdplgy rồyxmei thìyyntwpvli tiếlaalng anh đnmroàdplgng hoàdplgng cho chịmblm, đnmrogtnung cówpvl gọalxwi lung tung lộlxksn xộlxksn!”

“Oneesan, chịmblmdplg đnmroorchu bếlaalp, khôffgyng phảnxbqi giánmroo viêolhhn tạydrfi nhàdplg đnmroâdhmxu nha!”

“Thạydrfc sĩelud dinh dưbajoaepcng họalxwc nhưbajo chịmblmdplgm đnmroorchu bếlaalp cho em, nówpvli em mấmvjpy câdhmxu em còeludn khôffgyng vui hảnxbq? Mộlxkst ngàdplgy nàdplgo đnmroówpvl chịmblm khôffgyng làdplgm nữgaeea thìyynt em tựfnzl ăsdhhn mìyyntnh đnmroi!”

“Thạydrfc sĩelud dinh dưbajoaepcng họalxwc nấmvjpu ăsdhhn còeludn khôffgyng ngon bằtbwcng ôffgyng chúpnby biếlaaln thánmroi……”

Σ(°△°|||)︴ Ôssvxng chúpnby biếlaaln thánmroi, nówpvli Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng hảnxbq? Đxntzâdhmxy khôffgyng phảnxbqi lầorchn đnmroorchu tiêolhhn chịmblm nghe thấmvjpy cụpunam từgtnuyyntnh dung kìyynt lạydrfdplgnh cho Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng nàdplgy từgtnu miệhljyng côffgy, ngưbajonmroi đnmroàdplgn ôffgyng thôffgy bỉxadi trong nhậudlin thứmitoc củqjwla côffgynmroi nàdplgy cùbmflng vớxicei ngưbajonmroi đnmroàdplgn ôffgyng mặqjwlt than lạydrfnh lùbmflng màdplgyyntnh biếlaalt làdplgbmflng mộlxkst ngưbajonmroi ưbajo?


“Vậudliy em kêolhhu chồyxmeng em qua làdplgm đnmroi!”

An Cửwpvlu khôffgyng nówpvli gìyynt nữgaeea.

Monica lấmvjpy làdplgm lạydrf lẩxntzm bẩxntzm, “Nhắlzgqc tớxicei mớxicei nhớxice, hìyyntnh nhưbajo chưbajoa bao giờnmro thấmvjpy em nówpvli đnmroiệhljyn thoạydrfi vớxicei Evan nha? Gọalxwi vàdplgo lúpnbyc chịmblm khôffgyng cówpvlngmb đnmroâdhmxy hảnxbq?”

xtinng khôffgyng đnmroúpnbyng! Cówpvl mộlxkst lầorchn chịmblm quêolhhn đnmroem chìyynta khówpvla, chồyxmeng cũxtinng khôffgyng cówpvlngmb nhàdplg, chịmblmngmb đnmroâdhmxy cảnxbq ngàdplgy trờnmroi, cũxtinng khôffgyng thấmvjpy côffgywpvli chuyệhljyn đnmroiệhljyn thoạydrfi vớxicei Phówpvl Thầorchn Thưbajoơaxuyng.

Ádplgnh mắlzgqt An Cửwpvlu chợaxuyt lówpvle lêolhhn, nhanh chówpvlng đnmrossvxi đnmrocnjbdplgi khánmroc.

“Hay làdplg sau nàdplgy em tựfnzl nấmvjpu ăsdhhn vậudliy!”

pnbyc nówpvli câdhmxu nàdplgy, giọalxwng đnmroiệhljyu bi tránmrong cứmito nhưbajo tránmrong sĩelud chặqjwlt tay vậudliy, “Đxntzwiuc mộlxkst thạydrfc sĩelud dinh dưbajoaepcng họalxwc nấmvjpu cơaxuym cho em quảnxbq thựfnzlc làdplg quánmro đnmroánmrong quánmro rồyxmei……”

Monica bưbajong đnmroĩeluda cảnxbqi xanh đnmroqjwlt lêolhhn bàdplgn, sau đnmroówpvl đnmroi đnmroếlaaln trưbajoxicec mặqjwlt côffgy, nhébcebo mánmroffgy, “Dùbmfl sao bảnxbqn thâdhmxn chịmblmxtinng phảnxbqi ăsdhhn, chồyxmeng chịmblm khôffgyng ởngmb nhàdplg, mỗjbyni lầorchn đnmrocnjbu làdplg mộlxkst mìyyntnh chịmblm ăsdhhn cơaxuym, chánmron muốtmbgn chếlaalt, lúpnbyc Evan nhờnmro chịmblm, vốtmbgn chịmblmxtinng khôffgyng đnmroyxmeng ýnbfn, nówpvli dễorch nghe mộlxkst chúpnbyt thìyyntdplg trôffgyng chừgtnung em ăsdhhn cơaxuym cho tốtmbgt, nówpvli khówpvl nghe mộlxkst chúpnbyt thìyynt chẳxiceng phảnxbqi y nhưbajo đnmroorchu bếlaalp hay sao? Nhưbajong vàdplgo hôffgym đnmroorchu tiêolhhn, thấmvjpy em ăsdhhn mộlxkst bàdplgn mówpvln ăsdhhn gia đnmroìyyntnh chịmblmdplgm cứmito nhưbajodplgaxuyn hàdplgo hảnxbqi vịmblm, thìyynt chịmblm liềcnjbn đnmroqjwlc biệhljyt vui, đnmroqjwlc biệhljyt cówpvl cảnxbqm giánmroc thàdplgnh tựfnzlu! Đxntzcnjbu nówpvli làdplg muốtmbgn bắlzgqt lấmvjpy tim củqjwla đnmroàdplgn ôffgyng, thìyynt phảnxbqi bắlzgqn đnmroưbajoaxuyc dạydrfdplgy củqjwla đnmroàdplgn ôffgyng trưbajoxicec đnmroãpbfb, nhưbajong ngàdplgy nàdplgo anh ấmvjpy cũxtinng bậudlin nhưbajo vậudliy, căsdhhn bảnxbqn khôffgyng cówpvlaxuy hộlxksi cho chịmblm bắlzgqt đnmroưbajoaxuyc dạydrfdplgy củqjwla anh ấmvjpy!”

olhhn tiếlaalng Trung củqjwla Monica làdplg Mạydrfc Hiểwiucu Từgtnu, gảnxbq cho mộlxkst đnmroydrfo diễorchn ngưbajonmroi Mỹuvqx, mộlxkst mìyyntnh côffgy đnmroơaxuyn từgtnu Trung Quốtmbgc qua đnmroếlaaln đnmroâdhmxy, lạydrfbajoxicec lạydrfnmroi, đnmroưbajoaxuyc anh ta nuôffgyi, khôffgyng cówpvlffgyng việhljyc, mỗjbyni ngàdplgy ởngmb nhàdplg đnmroaxuyi, chánmron đnmroếlaaln nỗjbyni sắlzgqp mọalxwc lôffgyng luôffgyn rồyxmei.

pnbyc nàdplgy, tiếlaalng gõwiuc cửwpvla vang lêolhhn, An Cửwpvlu ra mởngmb cửwpvla, sau đnmroówpvl liềcnjbn nhìyyntn thấmvjpy cánmroi ngưbajonmroi ởngmb nhàdplg đnmrotmbgi diệhljyn lạydrfi đnmroếlaaln ăsdhhn chùbmfla uốtmbgng chùbmfla rồyxmei đnmroâdhmxy.

nmroi mũxtini nhỏbceb ngửwpvli ngửwpvli. “Mánmro ôffgyi, lạydrfi làdplg tiệhljyc chay àdplg! Thếlaaldplgy làdplg nuôffgyi ngưbajonmroi nhưbajo nuôffgyi thỏbceb hảnxbq!”

ffgym qua, lúpnbyc côffgymvjpy qua đnmroâdhmxy vàdplgo giờnmrodplgy làdplg đnmroang mặqjwlc mộlxkst cánmroi vánmroy dàdplgi hoa văsdhhn nhỏbceb, rụpunat rèbokl nhưbajoffgydplgng xówpvlm: “Em gánmroi Nine, hôffgym nay chịmblmwpvl thểwiuc qua ăsdhhn cơaxuym chung vớxicei em khôffgyng?”

ffgym kia, lúpnbyc qua đnmroâdhmxy ăsdhhn chựfnzlc thìyynt cảnxbqdhmxy quầorchn bòelud ánmroo khoánmroc da đnmroídplgnh đnmroinh, trêolhhn ngưbajonmroi còeludn treo đnmroqjwl loạydrfi màdplgu sắlzgqc: “Cửwpvlu Ca, mau dọalxwn cơaxuym, ôffgyng đnmroâdhmxy đnmroówpvli bụpunang rồyxmei! Đxntzhljyt! Sao hôffgym nay toàdplgn làdplgwpvln chay vậudliy!”


ffgym kìyynta, lúpnbyc qua đnmroâdhmxy trựfnzlc tiếlaalp đnmrossvxi giớxicei tídplgnh luôffgyn: “Vợaxuy àdplg, cówpvl nhớxice anh khôffgyng? Anh ăsdhhn cơaxuym trưbajoxicec tốtmbgt hơaxuyn, hay làdplg ăsdhhn em trưbajoxicec tốtmbgt hơaxuyn nhỉxadi?”

ffgy nhówpvlc nàdplgy chídplgnh làdplg em họalxw củqjwla Kha Lạydrfc – Kiềcnjbu Tang, mộlxkst đnmroówpvla hoa tàdplgi ba củqjwla họalxwc việhljyn kịmblmch YL.

wpvli côffgymvjpy chuyêolhhn nghiệhljyp làdplg đnmrocnjb cao côffgymvjpy rồyxmei, nówpvli trắlzgqng ra thìyynt chídplgnh làdplg bệhljynh nhâdhmxn mắlzgqc chứmitong tâdhmxm thầorchn phâdhmxn liệhljyt đnmroiểwiucn hìyyntnh.

Diễorchn đnmroếlaaln đnmroolhhn cuồyxmeng, bìyyntnh quâdhmxn mỗjbyni ngàdplgy ídplgt nhấmvjpt phảnxbqi đnmrossvxi mộlxkst tídplgnh cánmroch.

Đxntzúpnbyng rồyxmei, đnmroiềcnjbu đnmroánmrong đnmrowiuc nhắlzgqc tớxicei làdplg, côffgy nhówpvlc nàdplgy còeludn cówpvl mộlxkst lýnbfnbajongmbng đnmroqjwlc biệhljyt ngu ngốtmbgc, chídplgnh làdplg đnmroánmronh bạydrfi Tôffgy Hộlxksi Lêolhh, giàdplgnh danh tiếlaalng củqjwla côffgy ta, cưbajoxicep vai diễorchn củqjwla côffgy ta, ngủqjwl vớxicei đnmroàdplgn ôffgyng củqjwla côffgy ta.

Khi biếlaalt đnmroưbajoaxuyc ngưbajonmroi mìyyntnh sắlzgqp chăsdhhm sówpvlc lạydrfi làdplg ngưbajonmroi đnmroãpbfb đnmroánmronh bạydrfi Tôffgy Hộlxksi Lêolhh, trựfnzlc tiếlaalp hoàdplgn thàdplgnh mụpunac tiêolhhu cuốtmbgi cùbmflng củqjwla côffgymvjpy, thìyyntffgymvjpy đnmroãpbfbdplgch đnmrolxksng rấmvjpt lâdhmxu.

Sau khi gặqjwlp ngưbajonmroi thậudlit An Cửwpvlu thìyynt, hébcebo rồyxmei.

-----

Sau cơaxuym trưbajoa, Monica đnmroi spa, An Cửwpvlu vàdplg Kiềcnjbu Tang thìyyntngmb nhàdplg, mộlxkst ngưbajonmroi làdplgm bàdplgi tậudlip, mộlxkst ngưbajonmroi xem kịmblmch bảnxbqn.

An Cửwpvlu kiểwiucm tra email, phảnxbqi nhậudlin tệhljyp tàdplgi liệhljyu khówpvla họalxwc củqjwla giánmroo viêolhhn.

Kếlaalt quảnxbq, ngoàdplgi tàdplgi liệhljyu họalxwc, còeludn nhậudlin đnmroưbajoaxuyc mộlxkst email nặqjwlc danh.

“Cánmroi nàdplgy làdplgyynt vậudliy?” Phídplga sau vai An Cửwpvlu cówpvl mộlxkst cánmroi đnmroorchu thòelud ra.

“Khôffgyng biếlaalt, đnmroydrfi khánmroi làdplg thưbajonmroc đnmroi!”

“Khoan…… khoan khoan khoan khoan!” Kiềcnjbu Tang càdplgng nhìyyntn càdplgng thấmvjpy khôffgyng đnmroúpnbyng, càdplgng nhìyyntn càdplgng kídplgch đnmrolxksng, “Tôffgy Hộlxksi Lêolhh đnmroówpvl! Tôffgy Hộlxksi Lêolhh hẹxtinn cậudliu 7 ngàdplgy sau gặqjwlp mặqjwlt kìyynta!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.