Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 117 : Bẽ mặt

    trước sau   
Khôwvyeng biếlhrrt tạbtnqi sao nhữaewtng Lâyejbm Mẫiklmn luôwvyen nhìziamn Ninh Vâyejbn Hoan khôwvyeng thuậkmhfn mắpgiat, Lan Lărrccng Yếlhrrn thấrnnmy mẹkrxm tậkmhfn lựavhjc hưiklmvuoeng mũjauki nhọyqkcn vànuyko Ninh Vâyejbn Hoan, trong lòtjfong khôwvyeng khỏvxwii bấrnnmt mãielhn, quan hệcrpk giữaewta anh vànuykyejbm Mẫiklmn khôwvyeng thâyejbn thiếlhrrt, kểcarv từlhrr sau khi cóakem nhậkmhfn thứgrrlc anh đudyqãielh khôwvyeng ởvuoekiepn bồwvyei dưiklmmxmsng tìziamnh cảpbopm mẹkrxm con vớvuoei bànuyk ta, cho dùamzcnuyk quan hệcrpk huyếlhrrt thốcpzing gầkxwfn nhấrnnmt, cũjaukng khôwvyeng mấrnnmy thâyejbn thiếlhrrt.

Cho dùamzcnuyk huyếlhrrt thốcpzing trờvuoei sinh, nhưiklmng nếlhrru khôwvyeng bồwvyei đudyqpgiap tìziamnh cảpbopm thìziam huyếlhrrt thốcpzing cũjaukng khôwvyeng lànuykziam.

So sázjmwnh thìziam ba Lan vànuyk Lan Lărrccng Yếlhrrn cũjaukng khôwvyeng thâyejbn thiếlhrrt, nhưiklmng íxeqst nhấrnnmt hai ngưiklmvuoei còtjfon cóakem quan hệcrpk vềknyf lợcxhgi íxeqsch, cóakem thểcarv duy trìziamziamnh cảpbopm cha con ởvuoe mặkfsdt ngoànuyki, nhưiklmng nếlhrru thựavhjc sựavhj tớvuoei lúhhbsc ngưiklmơqmiui chếlhrrt ta sốcpzing, phỏvxwing chừlhrrng cha con hai ngưiklmvuoei sẽokew khôwvyeng nưiklmơqmiung tay.

hhbsc nànuyky Lâyejbm Mẫiklmn bịbtcg tứgrrlc chếlhrrt rồwvyei, con trai bànuyk ta mang nặkfsdng đudyqehdj đudyqau chíxeqsn tházjmwng mưiklmvuoei ngànuyky sinh ra lạbtnqi ărrccn cấrnnmy tázjmwo rànuyko câyejby sung, đudyqếlhrrn ai lànuyk ngưiklmvuoei thâyejbn cũjaukng khôwvyeng phâyejbn biệcrpkt đudyqưiklmcxhgc, Ninh Vâyejbn Hoan cùamzcng ngủiotg vớvuoei anh trêkiepn mộnreht chiếlhrrc giưiklmvuoeng, nhưiklmng dùamzc sao thìziam anh cũjaukng do bànuyk ta sinh ra, đudyqếlhrrn nay chỉkrxmziam ngưiklmvuoei kházjmwc mànuyk đudyqcpzii nghịbtcgch vớvuoei bànuyk ta, quảpbop nhiêkiepn giốcpzing nhưiklm chịbtcgyejbu họyqkc Đuofriềknyfn Ngọyqkcc Hinh nóakemi, con trai cưiklmvuoei vợcxhg liềknyfn bỏvxwiqmiui mẹkrxm.

“Đuofrưiklmcxhgc rồwvyei Mẫiklmn Mẫiklmn, cũjaukng khôwvyeng sợcxhg anh họyqkc chêkiepiklmvuoei hay sao!” Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun giốcpzing nhưiklm cảpbopnh cázjmwo nhìziamn con gázjmwi mộnreht cázjmwi, ôwvyeng mởvuoe miệcrpkng, Lâyejbm Mẫiklmn dùamzc bấrnnmt mãielhn hơqmiun nữaewta, cũjaukng phảpbopi nhẫiklmn nhịbtcgn, Mộnreh Thiếlhrru Hoa ởvuoekiepn cạbtnqnh nghe thấrnnmy liềknyfn cưiklmvuoei:

“Sao dưiklmcxhgng lạbtnqi nóakemi vậkmhfy, con cùamzcng lớvuoen lêkiepn vớvuoei Mẫiklmn Mẫiklmn, sao lạbtnqi khôwvyeng biếlhrrt tíxeqsnh cázjmwch em nóakemqmiu chứgrrl, lúhhbsc nànuyky ngưiklmvuoei lớvuoen chúhhbsng ta nóakemi chuyệcrpkn, khôwvyeng bằezxrng cho đudyqázjmwm trẻehdj đudyqi chơqmiui thôwvyei.” Mộnreh Thiếlhrru Hoa bázjmwn cho Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun mộnreht cázjmwi nhâyejbn tìziamnh, tázjmwch hai ngưiklmvuoei Lâyejbm Mẫiklmn vànuyk Ninh Vâyejbn Hoan, Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun cũjaukng hànuyki lòtjfong đudyqcpzii vớvuoei chuyệcrpkn nànuyky: “Đuofri đudyqi, Tiểcarvu Cửpgiau vẫiklmn lànuyk lầkxwfn đudyqkxwfu tiêkiepn dẫiklmn vợcxhg con vềknyf, vợcxhg Tiểcarvu Cửpgiau đudyqi tìziamm bànuyk ngoạbtnqi, đudyqòtjfoi mộnreht bao lìziamziam thậkmhft lớvuoen đudyqi!”


Ninh Vâyejbn Hoan cưiklmvuoei đudyqázjmwp lờvuoei, đudyqázjmwm ngưiklmvuoei Đuofriềknyfn Ngọyqkcc Hinh đudyqi tớvuoei cùamzcng Lâyejbm Mẫiklmn lộnreh ra sựavhj bấrnnmt mãielhn, nhưiklmng khôwvyeng dázjmwm lộnrehdlsg sựavhj bấrnnmt mãielhn trưiklmvuoec mặkfsdt Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun, cho nêkiepn đudyqknyfu nărrccm tay thànuyknh quyềknyfn khôwvyeng dázjmwm nóakemi gìziam.

iklmvuoen hoa bêkiepn ngoànuyki khôwvyeng chỉkrxmakemyejbm Xuyếlhrrn vànuyk ngưiklmvuoei Lâyejbm gia, còtjfon cóakem hai đudyqgrrla con trai Mộnreh gia vànuyk mộnreht vànuyki ngưiklmvuoei lànuyk mặkfsdt, đudyqknyfu lànuyk nhữaewtng ngưiklmvuoei Ninh Vâyejbn Hoan chưiklma gặkfsdp qua, cóakem lẽokewnuyk ngưiklmvuoei quen cóakem quan hệcrpk thôwvyeng gia vớvuoei Lâyejbm gia.

“Ai yôwvye, nhìziamn xem ai đudyqếlhrrn nànuyky, còtjfon khôwvyeng phảpbopi bạbtnqn gànuyk rừlhrrng bay lêkiepn cànuyknh cao củiotga chúhhbsng ta hay sao?” Lâyejbm Xuyếlhrrn nhìziamn thấrnnmy Ninh Vâyejbn Hoan, ázjmwnh mắpgiat pházjmwt sázjmwng, vộnrehi vànuykng chỉkrxmnuyko Ninh Vâyejbn Hoan cưiklmvuoei đudyqùamzca vớvuoei đudyqázjmwm ngưiklmvuoei Liễqweiu Yêkiepn: “Chịbtcg Liễqweiu Yêkiepn, nhìziamn xem đudyqâyejby lànuykzjmwi thứgrrl đudyqwvyeziam, anh họyqkc em còtjfon xem nhưiklm châyejbu bázjmwu, cázjmwi quázjmwi gìziam, ngay cảpbop mộnreht ngóakemn châyejbn củiotga chịbtcgjaukng khôwvyeng bằezxrng.”

Vừlhrra nhìziamn thấrnnmy Ninh Vâyejbn Hoan lànuykyejbm Xuyếlhrrn đudyqãielh tứgrrlc đudyqkiepn, sau khi ởvuoe Lan gia ảpbop dẫiklmn anh em họyqkc đudyqi vềknyf liềknyfn bịbtcgyejbm Thâyejbm đudyqázjmwnh mộnreht trậkmhfn, Lâyejbm Thâyejbm còtjfon nóakemi vớvuoei ảpbop, Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun nóakemi nếlhrru nhưiklmpboptjfon hồwvye nházjmwo khôwvyeng hiểcarvu chuyệcrpkn, sau nànuyky ảpbop sẽokew khôwvyeng đudyqưiklmcxhgc mang họyqkcyejbm nữaewta, tựavhjhhbst ra nưiklmvuoec ngoànuyki!

amzcziam thìziamyejbm Xuyếlhrrn còtjfon lànuyk cházjmwu gázjmwi ruộnreht thịbtcgt củiotga Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun, nhưiklmng ôwvyeng lạbtnqi uy hiếlhrrp ảpbop nhưiklm vậkmhfy. Lâyejbm Xuyếlhrrn khôwvyeng chịbtcgu nổtnfei, nhưiklmng ảpbop khôwvyeng dázjmwm đudyqi tìziamm Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun gâyejby phiềknyfn phứgrrlc, chỉkrxm nghĩxtlm tớvuoei lầkxwfn trưiklmvuoec tớvuoei Lan gia, mànuyk đudyqcpzii vớvuoei nhữaewtng chuyệcrpkn ảpbop ra ngoànuyki lêkiepu lổtnfeng nhuộnrehm tóakemc cázjmwc loạbtnqi mặkfsdc dùamzcyejbm Thâyejbm cũjaukng khôwvyeng vui, nhưiklmng từlhrr trưiklmvuoec tớvuoei nay chưiklma từlhrrng nghiêkiepm khắpgiac nhưiklm vậkmhfy.

Ai ngờvuoe sao lạbtnqi trùamzcng hợcxhgp lớvuoei mứgrrlc tớvuoei Lan gia gặkfsdp Ninh Vâyejbn Hoan xong trởvuoe vềknyf liềknyfn bịbtcg mắpgiang, trong lòtjfong Lâyejbm Xuyếlhrrn đudyqưiklmơqmiung nhiêkiepn cho rằezxrng do Ninh Vâyejbn Hoan cázjmwo trạbtnqng, nêkiepn cànuykng hậkmhfn côwvyeqmiun, lúhhbsc nànuyky nhìziamn thấrnnmy Ninh Vâyejbn Hoan, đudyqúhhbsng lànuyk kẻehdj thùamzc gặkfsdp nhau nhìziamn đudyqvxwi con mắpgiat, nếlhrru khôwvyeng phảpbopi sợcxhg đudyqázjmwnh nhau sẽokewnuykm mấrnnmt mặkfsdt Lâyejbm Mậkmhfu Sơqmiun, Lâyejbm Xuyếlhrrn đudyqãielh sớvuoem nhảpbopy lêkiepn cànuyko mặkfsdt Ninh Vâyejbn Hoan rồwvyei.

“Tôwvyei lànuyknuyk rừlhrrng, côwvyenuykzjmwi gìziam? Cho rằezxrng mìziamnh lànuyk phưiklmcxhgng hoànuykng sao?” Ninh Vâyejbn Hoan cưiklmvuoei lêkiepn, đudyqcpzii vớvuoei loạbtnqi ngưiklmvuoei nhưiklmyejbm Xuyếlhrrn côwvye chẳfzjbng thèducsm tiếlhrrp chuyệcrpkn, ảpbop ta đudyqãielh sớvuoem nhìziamn côwvye khôwvyeng thuậkmhfn mắpgiat, còtjfon muốcpzin nhékiept phụehdj nữaewt cho Lan Lărrccng Yếlhrrn, đudyqlhrrng nóakemi Lâyejbm Xuyếlhrrn chưiklmvuoeng mắpgiat côwvye, côwvyejaukng chưiklmvuoeng mắpgiat Lâyejbm Xuyếlhrrn đudyqrnnmy.

“Mànuyky muốcpzin chếlhrrt!” Lâyejbm Xuyếlhrrn nghe thấrnnmy côwvye châyejbm chọyqkcc ảpbop, sắpgiac mặkfsdt liềknyfn trởvuoekiepn âyejbm trầkxwfm, đudyqgrrlng dậkmhfy, đudyqang đudyqbtcgnh khôwvyeng quan tâyejbm gìziam đudyqázjmwnh trưiklmvuoec cho sảpbopng khoázjmwi đudyqãielh, ai ngờvuoe Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen ngồwvyei bêkiepn cạbtnqnh lạbtnqi đudyqgrrlng lêkiepn, chỉkrxmnuyko Ninh Vâyejbn Hoan bộnrehzjmwng tứgrrlc giậkmhfn nóakemi: “Ngưiklmvuoei xấrnnmu, ngưiklmvuoei xấrnnmu, trảpbop lạbtnqi sữaewta cho ta, trảpbop lạbtnqi sữaewta cho ta!”

Hắpgian nóakemi xong, lạbtnqi muốcpzin xôwvyeng lêkiepn, Lâyejbm Xuyếlhrrn nhìziamn thấrnnmy vậkmhfy, liềknyfn cưiklmvuoei to, Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen lànuykkiepn ngốcpzic, hắpgian muốcpzin ra tay đudyqázjmwnh Ninh Vâyejbn Hoan, khôwvyeng chỉkrxm ôwvyeng nộnrehi khôwvyeng thểcarv trázjmwch ảpbop, e rằezxrng cha chúhhbs đudyqknyfu khôwvyeng thíxeqsch Ninh Vâyejbn Hoan, đudyqếlhrrn lúhhbsc đudyqóakem Ninh Vâyejbn Hoan chỉkrxmakem thểcarv ngậkmhfm bồwvyetjfon lànuykm ngọyqkct, xem côwvye sau nànuyky còtjfon mặkfsdt mũjauki tớvuoei Lâyejbm gia nữaewta hay khôwvyeng!

Nghĩxtlm nhưiklm vậkmhfy, Lâyejbm Xuyếlhrrn vui mừlhrrng, chỉkrxmnuyko Ninh Vâyejbn Hoan nóakemi vớvuoei Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen:

“Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen, anh nhìziamn cho rõdlsg, đudyqâyejby chíxeqsnh lànuyk kẻehdj đudyqqweiy anh lầkxwfn trưiklmvuoec, còtjfon khôwvyeng mau đudyqázjmwnh cho côwvye ta mộnreht trậkmhfn!” Giọyqkcng nóakemi củiotga ảpbop ta vừlhrra ngắpgiat, Mộnreh Cẩqwein Chi ngồwvyei bêkiepn cạbtnqnh liềknyfn cau mànuyky.

Y vẫiklmn luôwvyen coi trọyqkcng em trai, nhưiklmng lầkxwfn trưiklmvuoec vìziam lờvuoei nóakemi vôwvye duyêkiepn vôwvye cớvuoe củiotga Ninh Vâyejbn Hoan mànuyk hoànuyki nghi em trai, cho nêkiepn trong lòtjfong y cóakem chúhhbst ázjmwy názjmwy đudyqcpzii vớvuoei Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen, đudyqwvyeng thờvuoei cóakem chúhhbst chưiklmvuoeng mắpgiat đudyqcpzii vớvuoei Ninh Vâyejbn Hoan- kẻehdj chia rẽokewziamnh anh em củiotga bọyqkcn họyqkc, lúhhbsc nànuyky thấrnnmy Lâyejbm Xuyếlhrrn lợcxhgi dụehdjng em trai, trong lòtjfong y khôwvyeng vui, nhưiklmng nghĩxtlm tớvuoei lầkxwfn trưiklmvuoec Ninh Vâyejbn Hoan suýghndt nữaewta pházjmw hoạbtnqi tìziamnh anh em củiotga bọyqkcn họyqkc, lạbtnqi cảpbopm thấrnnmy nêkiepn giázjmwo huấrnnmn côwvye mộnreht trậkmhfn.

Nhưiklmng rốcpzit cuộnrehc vẫiklmn lànuyk thâyejbn thíxeqsch, tíxeqsnh tìziamnh Lan Lărrccng Yếlhrrn lạbtnqi cổtnfe quázjmwi, nếlhrru Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen quázjmw mứgrrlc tứgrrlc giậkmhfn, e rằezxrng sẽokewnuykm anh khôwvyeng vui, cho nêkiepn Mộnreh Cẩqwein Chi quyếlhrrt đudyqbtcgnh đudyqcarv Ninh Vâyejbn Hoan bịbtcg chúhhbst giázjmwo huấrnnmn, chỉkrxm cầkxwfn Cẩqwein Ngôwvyen đudyqázjmwnh côwvye hai cázjmwi, trúhhbst hếlhrrt giậkmhfn rồwvyei y sẽokewkiepu Cẩqwein Ngôwvyen dừlhrrng tay!


Nghĩxtlm nhưiklm vậkmhfy, cho dùamzc Mộnreh Cẩqwein Chi biếlhrrt Lâyejbm Xuyếlhrrn cóakem ýghnd đudyqwvye kházjmwc, nhưiklmng y cũjaukng mắpgiat nhắpgiam mắpgiat mởvuoe coi nhưiklm khôwvyeng biếlhrrt.

Ninh Vâyejbn Hoan cưiklmvuoei lạbtnqnh, nghe thấrnnmy quảpbop nhiêkiepn Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen nghe lờvuoei Lâyejbm Xuyếlhrrn xôwvyeng qua đudyqâyejby, Ninh Vâyejbn Hoan thấrnnmy ázjmwnh mắpgiat hắpgian âyejbm lãielhnh, mặkfsdc dùamzcqwein giấrnnmu rấrnnmt nhanh, nhưiklmng vẫiklmn đudyqcarv cho côwvye nhìziamn ra đudyqưiklmcxhgc bảpbopn tíxeqsnh củiotga Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen.

Khôwvyeng đudyqcxhgi Ninh Vâyejbn Hoan ra tay, vệcrpkxtlm do ba Lan cho côwvye luôwvyen đudyqi theo côwvye nhưiklmziamnh vớvuoei bóakemng lúhhbsc nànuyky mớvuoei xôwvyeng ra, bấrnnmt kểcarv Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen lànuyk ai, đudyqbtnqp cho hắpgian mộnreht cưiklmvuoec!

Ninh Vâyejbn Hoan đudyqcpzii mặkfsdt chíxeqsnh diệcrpkn vớvuoei Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen, nhìziamn thấrnnmy đudyqnrehng tázjmwc theo bảpbopn nărrccng nékiep trázjmwnh củiotga hắpgian, sau đudyqóakem lạbtnqi cốcpzi gắpgiang khốcpzing chếlhrr khôwvyeng hànuyknh đudyqnrehng theo bảpbopn nărrccng, trong lòtjfong khôwvyeng khỏvxwii cưiklmvuoei lạbtnqnh. Từlhrr nhỏvxwi Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen đudyqãielhakemielhyejbm, sau lưiklmng ngấrnnmm ngầkxwfm tậkmhfp võdlsg, nhìziamn thấrnnmy nguy hiểcarvm sẽokewkiep trázjmwnh theo bảpbopn nărrccng, nhưiklmng lúhhbsc nànuyky đudyqang ởvuoe trưiklmvuoec mặkfsdt Mộnreh Cẩqwein Chi, côwvye xem Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen trázjmwnh nhưiklm thếlhrrnuyko!

tjfong tựavhj trọyqkcng củiotga ngưiklmvuoei nànuyky cựavhjc cao, mànuykxeqsnh cázjmwch cũjaukng vôwvyeamzcng bázjmw đudyqbtnqo cưiklmơqmiung liệcrpkt, cũjaukng bởvuoei vìziam vậkmhfy, hắpgian khôwvyeng muốcpzin đudyqgrrlng dưiklmvuoei Mộnreh Cẩqwein Chi, cho nêkiepn mớvuoei giảpbop ngu 20 nărrccm, nhưiklmng trưiklmvuoec mặkfsdt mọyqkci ngưiklmvuoei, hắpgian bịbtcg ngưiklmvuoei kházjmwc đudyqázjmwnh, hắpgian nhấrnnmt đudyqbtcgnh khôwvyeng chịbtcgu đudyqưiklmcxhgc, chỉkrxm cầkxwfn hắpgian khôwvyeng chịbtcgu đudyqưiklmcxhgc thìziam tốcpzit, nhìziamn dázjmwng vẻehdj củiotga Mộnreh Cẩqwein Chi thìziamakem vẻehdj hoànuykn toànuykn khôwvyeng nghi ngờvuoeziam em trai, tuy khôwvyeng biếlhrrt tạbtnqi sao y lạbtnqi hếlhrrt hoànuyki nghi nhanh nhưiklm vậkmhfy, nhưiklmng Ninh Vâyejbn Hoan khôwvyeng khỏvxwii cảpbopm tházjmwn trưiklmvuoec thủiotg đudyqoạbtnqn củiotga nam chủiotg Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen nànuyky!

“Oànuyknh” mộnreht tiếlhrrng, Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen bịbtcg ngưiklmvuoei ta đudyqbtnqp thẳfzjbng mộnreht cưiklmvuoec vànuyko mặkfsdt, khuôwvyen mặkfsdt liềknyfn đudyqau rázjmwt, mộnreht nửpgiaa mặkfsdt giốcpzing nhưiklm khôwvyeng phảpbopi củiotga hắpgian vậkmhfy, lựavhjc đudyqbtnqo củiotga ngưiklmvuoei đudyqgrrlng phíxeqsa sau Ninh Vâyejbn Hoan nhảpbopy lêkiepn đudyqázjmw hắpgian vôwvyeamzcng mạbtnqnh, ngay cảpbop đudyqau đudyqvuoen hắpgian cũjaukng khôwvyeng cảpbopm nhậkmhfn đudyqưiklmcxhgc, chỉkrxm nghe thấrnnmy tiếlhrrng “rărrccng rắpgiac” vanh lêkiepn, hắpgian nhịbtcgn khôwvyeng đudyqưiklmcxhgc házjmw mồwvyem, phụehdjt ra đudyqwvye trong miệcrpkng.

Hai cázjmwi rărrccng rơqmiui xuốcpzing đudyqrnnmt, mọyqkci ngưiklmvuoei liềknyfn ngơqmiu ngázjmwc, Lâyejbm Xuyếlhrrn khôwvyeng ngờvuoe Ninh Vâyejbn Hoan dázjmwm cho ngưiklmvuoei đudyqnrehng thủiotg, lạbtnqi nhìziamn thấrnnmy Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen bịbtcg đudyqázjmwnh rụehdjng rărrccng, cóakem lẽokew quázjmw mứgrrlc kinh ngạbtnqc, ngay cảpbop Mộnreh Cẩqwein Chi cũjaukng khôwvyeng kịbtcgp phảpbopn ứgrrlng.

Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen cúhhbsi thấrnnmp đudyqkxwfu, ázjmwnh mắpgiat nhìziamn chằezxrm chằezxrm vệcrpkt mázjmwu trêkiepn đudyqrnnmt, hắpgian vuốcpzit vuốcpzit miệcrpkng, bêkiepn trong đudyqãielh thiếlhrru hai cázjmwi rărrccng, lúhhbsc nànuyky gióakem thổtnfei tớvuoei, cảpbopm thấrnnmy rărrccng lợcxhgi têkiepkiep, mặkfsdc dùamzc khôwvyeng đudyqau, nhưiklmng hắpgian khôwvyeng dázjmwm đudyqehdjng vànuyko.

Hắpgian cưiklm nhiêkiepn bịbtcg ngưiklmvuoei ta đudyqázjmwnh gẫiklmy rărrccng!

Sau mộnreht lúhhbsc lâyejbu, Mộnreh Cẩqwein Chi mớvuoei hồwvyei thầkxwfn, ázjmwnh mắpgiat đudyqkiepn cuồwvyeng, nếlhrru khôwvyeng phảpbopi sứgrrlc khốcpzing chếlhrr củiotga hắpgian từlhrr nhỏvxwi đudyqãielh lớvuoen, e rằezxrng lúhhbsc nànuyky nhịbtcgn khôwvyeng đudyqưiklmcxhgc giếlhrrt chếlhrrt Ninh Vâyejbn Hoan tạbtnqi chỗyejb rồwvyei!

yejby giờvuoe vẫiklmn chưiklma phảpbopi lúhhbsc, phảpbopi nhẫiklmn nhịbtcgn! Hắpgian đudyqãielhxeqsnh toázjmwn nhiềknyfu nărrccm nhưiklm vậkmhfy, khôwvyeng thểcarvziam mộnreht ngưiklmvuoei phụehdj nữaewtnuyk thấrnnmt bạbtnqi trong gang tấrnnmc! Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen khôwvyeng ngừlhrrng tựavhj an ủiotgi trong lòtjfong. Hắpgian híxeqst sâyejbu mộnreht hơqmiui, nhưiklmng gâyejbn trázjmwn vẫiklmn nhịbtcgn khôwvyeng đudyqưiklmcxhgc mànuyk co giậkmhft, biểcarvu tìziamnh âyejbm lãielhnh.

rrccng củiotga hắpgian bịbtcg ngưiklmvuoei ta đudyqázjmwnh rụehdjng, đudyqcpzii vớvuoei hắpgian mànuykakemi, chíxeqsnh lànuyk sựavhj sỉkrxm nhụehdjc to lớvuoen, hơqmiun nữaewta còtjfon bịbtcg đudyqázjmwnh rụehdjng rărrccng trưiklmvuoec mặkfsdt nhiềknyfu ngưiklmvuoei nhưiklm vậkmhfy, bảpbopn thâyejbn hắpgian rõdlsgnuykng cóakem thểcarv trázjmwnh đudyqưiklmcxhgc, nhưiklmng vìziam khôwvyeng thểcarv đudyqcarv ngưiklmvuoei kházjmwc hoànuyki nghi mànuyk khôwvyeng đudyqưiklmcxhgc trázjmwnh!

Bịbtcg thiệcrpkt lớvuoen nhưiklm vậkmhfy, Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen muốcpzin giếlhrrt ngưiklmvuoei, nhưiklmng nghĩxtlm tớvuoei mưiklmu kếlhrr củiotga hắpgian, nhịbtcgn nhịbtcgn nhịbtcgn, nhịbtcgn tớvuoei mứgrrlc thâyejbn thểcarv run rẩqweiy, ázjmwnh mắpgiat đudyqvxwi bừlhrrng, cuốcpzii cùamzcng mớvuoei ázjmwp chếlhrr đudyqưiklmcxhgc sựavhj thôwvye bạbtnqo xuốcpzing!

“Oa!” Hắpgian hung hărrccng cắpgian đudyqkxwfu lưiklmmxmsi, thu hồwvyei vẻehdj mặkfsdt, lúhhbsc nànuyky mớvuoei ngẩqweing đudyqkxwfu lêkiepn gànuyko khóakemc: “Đuofrau quázjmw, ba, mẹkrxm, ba mẹkrxmvuoe đudyqâyejbu!”

Mặkfsdc dùamzc Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen giảpbop bộnrehyejbm tríxeqsziamnh chỉkrxmakem 7, 8 tuổtnfei, nhưiklmng thựavhjc ra hắpgian đudyqãielhnuyk ngưiklmvuoei trưiklmvuoeng thànuyknh hơqmiun 20 rồwvyei, tiếlhrrng khóakemc củiotga hắpgian đudyqiotg to, rấrnnmt nhanh liềknyfn truyềknyfn khắpgiap biệcrpkt thựavhj.

Tiếlhrrng bưiklmvuoec châyejbn dồwvyen dậkmhfp tớvuoei, khôwvyeng lâyejbu sau ngưiklmvuoei vẫiklmn chưiklma tớvuoei nhưiklmng tiếlhrrng khóakemc củiotga Đuofriềknyfn Ngọyqkcc Hinh đudyqãielh truyềknyfn tớvuoei rồwvyei:

“Cẩqwein Ngôwvyen, lànuykm sao? lànuykm sao vậkmhfy? Mẹkrxmvuoe đudyqâyejby!”

akemng dázjmwng củiotga Đuofriềknyfn Ngọyqkcc Hinh nhanh chóakemng xuấrnnmt hiệcrpkn dưiklmvuoei ázjmwnh đudyqèducsn, lúhhbsc nhìziamn thấrnnmy khuôwvyen mặkfsdt đudyqkxwfy mázjmwu củiotga Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen, Đuofriềknyfn Ngọyqkcc Hinh đudyqen mặkfsdt, xuýghndt ngãielh xuốcpzing, vộnrehi vànuykng đudyqmxms con trai lêkiepn, đudyqcarv cho hắpgian ngồwvyei trêkiepn chiếlhrrc ghếlhrrkiepn cạbtnqnh, vộnrehi nóakemi:

“Sao vậkmhfy? Mớvuoei khôwvyeng lâyejbu, sao con lạbtnqi trởvuoe thànuyknh nhưiklm thếlhrrnuyky? Đuofrau ởvuoe đudyqâyejbu, mau nóakemi cho mẹkrxm biếlhrrt.”

Vừlhrra nóakemi chuyệcrpkn, Đuofriềknyfn Ngọyqkcc Hinh vừlhrra run rẩqweiy giơqmiu tay ra lau vếlhrrt mázjmwu bêkiepn miệcrpkng cho Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen, lúhhbsc nhìziamn thấrnnmy con cảpbopvuoekiepn, cóakem chúhhbst tứgrrlc giậkmhfn quázjmwt: “Cẩqwein Chi, con chărrccm sóakemc em nhưiklm thếlhrrnuyko vậkmhfy?”

Hai đudyqgrrla con trai, mộnreht đudyqgrrla bìziamnh thưiklmvuoeng thôwvyeng minh, Đuofriềknyfn Ngọyqkcc Hinh đudyqưiklmơqmiung nhiêkiepn quan tâyejbm đudyqgrrla con thứgrrl hai vìziamqmiu suấrnnmt mànuyk sinh bệcrpknh dẫiklmn tớvuoei bịbtcg ngốcpzic hơqmiun, bởvuoei vìziam Mộnreh Cẩqwein Ngôwvyen mànuyk giậkmhfn chóakem đudyqázjmwnh mèducso lêkiepn Mộnreh Cẩqwein Chi khôwvyeng íxeqst lầkxwfn, lúhhbsc nànuyky bànuyk ta vừlhrra mởvuoe miệcrpkng mắpgiang con trai, Mộnreh Cẩqwein Chi đudyqãielh sớvuoem quen vớvuoei việcrpkc mẹkrxmziamnh thiêkiepn vịbtcg, nhưiklmng thấrnnmy bànuyk ta trưiklmvuoec mặkfsdt nhiềknyfu thâyejbn thíxeqsch nhưiklm vậkmhfy lạbtnqi chẳfzjbng nểcarv mặkfsdt mũjauki y, trong lòtjfong cóakem chúhhbst khôwvyeng vui, sắpgiac mặkfsdt trầkxwfm xuốcpzing:

“ Lànuyk Ninh tiểcarvu thưiklm cho ngưiklmvuoei đudyqázjmwnh!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.