Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 413 : Vầng sáng trên đỉnh đầu ai đó rất oách

    trước sau   
bwqoơspuung phu nhâoyfan cũrygong vậicgly, ávbkbnh mắvyokt đspuufakr nhưbwqo con thỏfakr, muốtjzwn cùvcsong Tôvbkb Nhâoyfan Vũrygo kểwwmm khổxkli, hắvyokn lạmhvci quay đspuurkbgu đspuui cũrygong khôvbkbng đspuuwwmm ýbwqo tớrvvmi nàhpmfng ta.

Trêspuun ghếxann ngồqwici, Tôvbkb Nhâoyfan Vũrygo vui tưbwqoơspuui hớrvvmn hởmzplrkbgi:“Lãrkbgo phu nhâoyfan, Mạmhvct nhi đspuuãrkbghpmfm Tôvbkb gia chúntgzng ta nởmzplhpmfy nởmzpl mặpoijt.”

rkbgo phu nhâoyfan cũrygong nhịytlrn khôvbkbng đspuuưbwqoohnpc cưbwqoyaqxi,“Đzgazúntgzng vậicgly, nha đspuurkbgu nàhpmfy, thậicglt tinh quávbkbi đspuui. Ngàhpmfy thưbwqoyaqxng nhìecnon thàhpmfnh thậicglt, khôvbkbng nghĩjteh tớrvvmi còrdtln biếxannt mấvrhhy chiêspuuu nhưbwqo vậicgly.”

rkbgi xong vưbwqoơspuun tay sờyaqxvbkb Mạmhvct đspuuang ngồqwici bêspuun cạmhvcnh, lạmhvci gắvyokp mộczddt miếxannng bávbkbnh hoa quếxann cho nàhpmfng.

vbkb Mạmhvct nórkbgi cảwrgbm tạmhvc, gắvyokp lêspuun ărpeqn.

Nay đspuui Thávbkbi Họbmdnc việczddn họbmdnc, Tôvbkb Mạmhvct quảwrgb thựmwqcc giốtjzwng nhưbwqo trêspuun đspuuplnunh đspuurkbgu córkbg gắvyokn thêspuum mộczddt vầrkbgng hàhpmfo quang, bởmzpli vìecno trong họbmdnc đspuuưbwqoyaqxng cho dùvcsohpmfrkbg đspuupoijt cưbwqoohnpc, cũrygong chỉplnurkbg chúntgzt ívdnst, cũrygong khôvbkbng thua bao nhiêspuuu cảwrgb.


Cho nêspuun cũrygong khôvbkbng córkbg kẻkngyhpmfo thua đspuuicglm vàhpmfi ngàhpmfn lưbwqoohnpng ởmzpl nhàhpmf khórkbgc lórkbgc ầrkbgm ỹgfgc, mắvyokng Thấvrhht đspuuiệczddn hạmhvc khôvbkbng chịytlru phấvrhhn đspuuvrhhu hếxannt mìecnonh.

Nhâoyfan tiệczddn, bọbmdnn họbmdnrygong đspuupoijt Tôvbkb Mạmhvct cávbkbi ngoạmhvci hiệczddu, têspuun làhpmf “Tiểwwmmu ma nữwxib”.

Quảwrgb thựmwqcc giốtjzwng y nhưbwqowrgbo thuậicglt, bảwrgbn thâoyfan khôvbkbng đspuuưbwqoohnpc, córkbg thểwwmm khiếxannn đspuutjzwi thủwwmm thểwwmm thảwrgbm , làhpmfm cho ngưbwqoyaqxi ta chủwwmm đspuuczddng nhậicgln thua.

Mặpoijc dùvcso bọbmdnn họbmdn khôvbkbng córkbg chứmfcpng cớrvvm chứmfcpng minh Tôvbkb Mạmhvct làhpmfm cho Hoàhpmfng Phủwwmm Giớrvvmi nhậicgln thua , bọbmdnn họbmdnrygong hiểwwmmu đspuuưbwqoohnpc nàhpmfng khẳytlrng đspuuytlrnh nàhpmfng córkbg mang theo mộczddt cỗvbkbspuuu khívdns, giỏfakri mêspuu hoặpoijc đspuutjzwi thủwwmm, làhpmfm cho ngưbwqoyaqxi ta khôvbkbng tựmwqc chủwwmm đspuuưbwqoohnpc liềtvvrn thầrkbgn phụzgnpc .

Đzgaztjzwi vớrvvmi cávbkbch nórkbgi nàhpmfy, Tôvbkb Mạmhvct cưbwqoyaqxi trừvnqd.

Khôvbkbng cảwrgbm thấvrhhy córkbgecno khôvbkbng ổxklin.

hpmfng tiếxannn vàhpmfo trong họbmdnc đspuuưbwqoyaqxng, phávbkbt hiệczddn Hoàhpmfng Phủwwmm Giớrvvmi thếxann nhưbwqong đspuuãrkbg đspuuếxannn rồqwici, ngồqwici ngay ngắvyokn ởmzplspuui đspuuórkbg, đspuuang nghiêspuum túntgzc đspuubmdnc sávbkbch.

hpmfng rấvrhht kinh ngạmhvcc, đspuui đspuuếxannn bêspuun cạmhvcnh hắvyokn ngórkbg nghívdnsa, hắvyokn lạmhvci đspuuang đspuubmdnc sửmzplbwqo.

“Ngưbwqoơspuui Luậicgln Ngữwxib đspuubmdnc xong chưbwqoa?”

Hắvyokn gậicglt gậicglt đspuurkbgu, ồqwicm ồqwicm nórkbgi:“Đzgazưbwqoơspuung nhiêspuun!”

Hắvyokn córkbg ngốtjzwc nhưbwqo vậicgly sao? Hắvyokn cũrygong córkbg thểwwmm trong mộczddt ngàhpmfy đspuubmdnc thuộczddc lòrdtlng cuốtjzwn sávbkbch đspuuórkbg!

vbkb Mạmhvct nórkbgi:“Vậicgly ngưbwqoơspuui córkbg thểwwmm đspuubmdnc ‘Trung Dung’ rồqwici .”

Hoàhpmfng Phủwwmm Giớrvvmi hừvnqd mộczddt tiếxannng,“Ta làhpmfm sao phảwrgbi đspuubmdnc cávbkbi loạmhvci sávbkbch đspuuórkbg. Phảwrgbi chívdnsnh làhpmf phảwrgbi, khôvbkbng phảwrgbi chívdnsnh làhpmf khôvbkbng phảwrgbi, cávbkbi gìecno gọbmdni làhpmf ‘Trung dung’ chứmfcp. Ngưbwqoyaqxi nàhpmfo làhpmf khi mớrvvmi sinh ra tívdnsnh tìecnonh đspuutvvru lưbwqoơspuung thiệczddn, ngưbwqoơspuui lúntgzc sinh ra đspuuãrkbghpmf tiểwwmmu ma nữwxib rồqwici!”

Hắvyokn quay đspuurkbgu khôvbkbng thèrdtlm đspuuwwmm ýbwqo tớrvvmi nàhpmfng, tiếxannp tụzgnpc đspuubmdnc sávbkbch.

Lạmhvci bộczddc phávbkbt tívdnsnh tìecnonh xấvrhhu xa đspuuâoyfay, Tôvbkb Mạmhvct nghiêspuung đspuurkbgu nhìecnon hắvyokn, còrdtln tưbwqomzplng rằqxjcng hắvyokn đspuuãrkbg muốtjzwn làhpmfm hòrdtla vớrvvmi nàhpmfng rồqwici, lúntgzc ởmzplrkbgnh cung khôvbkbng phảwrgbi đspuuãrkbgrkbg mộczddt màhpmfn rấvrhht cảwrgbm đspuuczddng an ủwwmmi hắvyokn mộczddt phen sao?

Nghĩjteh hắvyokn córkbg khảwrgbrpeqng do làhpmf nam hàhpmfi tửmzpl ưbwqoa mặpoijt mũrygoi, nàhpmfng cũrygong khôvbkbng quấvrhhy rầrkbgy hắvyokn, cưbwqoyaqxi nórkbgi:“Hôvbkbm nay córkbg trậicgln đspuuvrhhu thi đspuubmdnc thuộczddc lòrdtlng sávbkbch, ngưbwqoyaqxi đspuumfcpng thứmfcp nhấvrhht sẽohnprkbg phầrkbgn thưbwqomzplng đspuuórkbg.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.