Nụ Hôn Của Sói

Chương 5 : Nhân duyên nghiệp chướng (Kết)

    trước sau   
Đdvdlếzqlon chiềabttu tốhelli, An Dĩcsne Phong thựgryoc sựgryo khôcearng chịlnlbu nổyspzi ágowhnh đmvwgèddern màmvwgu trong hộyxnyp đmvwgêiqhdm, hắcfnbn lágowhi xe vềabtt nhàmvwg. Vừirxia bưfafdymllc xuốhellng xe, hắcfnbn bấlgznt ngờfpdd gặnngjp lạuctxi côceargowhi buổyspzi trưfafda đmvwgãkzmj chạuctxy đmvwguổyspzi theo hắcfnbn mấlgzny con phốhell liềabttn. Tay trágowhi côcear đmvwgang kétwoto mộyxnyt va li rấlgznt to, tay phảabbti xágowhch mộyxnyt chiếzqloc túkzmji du lịlnlbch, trêiqhdn lưfafdng còdhlwn đmvwgeo mộyxnyt cágowhi ba lôcear to hơfagcn cảabbtfafdng, trôcearng thậcikxt tộyxnyi nghiệriibp...

kzmjc hắcfnbn đmvwglnlbnh thểteyv hiệriibn sựgryo “ga lăxrvcng” đmvwgteyv cảabbtm ơfagcn côcearwuof “hàmvwgnh đmvwgyxnyng vĩcsne đmvwguctxi” đmvwguổyspzi theo hắcfnbn qua năxrvcm con phốhellkzmjc ban trưfafda thìwuof mộyxnyt thằrgoyng bétwot chừirxing mưfafdfpddi ba, mưfafdfpddi bốhelln tuổyspzi chạuctxy đmvwgếzqlon, nhanh nhưfafd cắcfnbt módvypc víqstm tiềabttn trong túkzmji củxelka côcear rồfafdi cắcfnbm cổyspz bỏloyt chạuctxy.

cear sữdrdjng ngưfafdfpddi mộyxnyt giâozjgy, khôcearng hoảabbtng hốhellt nhưfafd nhữdrdjng côceargowhi khágowhc, cũcsnjng khôcearng la lốhelli màmvwg vứdfyrt đmvwghellng đmvwgfafd xuốhellng đmvwglgznt rồfafdi đmvwguổyspzi theo. Côcear chạuctxy nhanh nhưfafddvypc, chưfafda đmvwgcsnjy hai trăxrvcm bưfafdymllc đmvwgãkzmjdvypm đmvwgưfafdvriac thằrgoyng bétwot kia.

“Nàmvwgy...” Côcear vừirxia thởauyp hỗymlln hểteyvn vừirxia lấlgzny tay quệriibt mồfafdceari lấlgznm tấlgznm trêiqhdn trágowhn. “Cậcikxu bao nhiêiqhdu tuổyspzi?”

An Dĩcsne Phong nghe thấlgzny vậcikxy liềabttn bậcikxt cưfafdfpddi, câozjgu hỏloyti thậcikxt đmvwgágowhng yêiqhdu.

“Bỏloyt tay ra!” Thằrgoyng bétwot cốhell gắcfnbng thoágowht ra, nhưfafdng cốhell đmvwgếzqlon mấlgzny cũcsnjng khôcearng thoágowht đmvwgưfafdvriac. Nódvyp đmvwgàmvwgnh vứdfyrt víqstm tiềabttn xuốhellng đmvwglgznt, khódvyp chịlnlbu quágowht lêiqhdn: “Trảabbt đmvwglgzny!”


“Bétwotqstm tuổyspzi thếzqlomvwg đmvwgãkzmjgowhm cưfafdymllp đmvwgfafd củxelka ngưfafdfpddi khágowhc, đmvwgi cùdrdjng tôceari đmvwgếzqlon đmvwgfafdn cảabbtnh ságowht...”

Thằrgoyng bétwot tròdhlwn xoe mắcfnbt sợvriakzmji, vộyxnyi quỳodww xuốhellng đmvwglgznt, giọvjvgng đmvwgágowhng thưfafdơfagcng: “Em mớymlli mưfafdfpddi mộyxnyt tuổyspzi, mẹjdyi em bịlnlb bệriibnh, em muốhelln mua thuốhellc cho mẹjdyi. Em biếzqlot sai rồfafdi, em khôcearng dágowhm làmvwgm thếzqlo nữdrdja đmvwgâozjgu.”

“Đdvdlirxing códvyp lừirxia tôceari.”

“Em nódvypi thậcikxt màmvwg, chịlnlb tha cho em đmvwgi.” Nódvyp vừirxia nódvypi vừirxia khódvypc.

Đdvdlúkzmjng lúkzmjc ấlgzny, mộyxnyt ngưfafdfpddi phụcear nữdrdj đmvwgcsnju tódvypc rốhelli bùdrdj khậcikxp khiễkeqnng bưfafdymllc đmvwgếzqlon trưfafdymllc mặnngjt côcear, ôcearm lấlgzny châozjgn côcear khódvypc: “Nódvyp mớymlli códvypfafdfpddi mộyxnyt tuổyspzi, đmvwgếzqlon đmvwgfafdn cảabbtnh ságowht thìwuof sau nàmvwgy nódvypmvwgm ngưfafdfpddi thếzqlomvwgo đmvwgưfafdvriac nữdrdja. Côcear đmvwgưfafda tôceari đmvwgi thay nódvyp, tấlgznt cảabbtmvwgwuofceari bịlnlb bệriibnh... tấlgznt cảabbtmvwg do lỗymlli củxelka tôceari...”

fafd Đdvdlfafd Thuâozjgn nhìwuofn cậcikxu bétwot tộyxnyi nghiệriibp, rồfafdi lạuctxi nhìwuofn ngưfafdfpddi phụcear nữdrdj gầcsnjy gòdhlw, ágowhnh mắcfnbt phẫnngjn nộyxny chuyểteyvn sang thưfafdơfagcng hạuctxi, côcear từirxi từirxi buôcearng tay ra.

“Chịlnlbauyp đmvwgâozjgu?”

Ngưfafdfpddi phụcear nữdrdj chỉxfxb tay sang đmvwghellng lộyxnyn xộyxnyn trôcearng nhưfafdkzmji rágowhc bêiqhdn kia đmvwgưfafdfpddng. “Tôceari sốhellng ởauyp đmvwgódvyp.”

hell mộyxnyt gódvypc khuấlgznt bêiqhdn kia đmvwgưfafdfpddng trảabbti toàmvwgn bágowho cũcsnj, trêiqhdn đmvwgódvyp đmvwgnngjt mộyxnyt chiếzqloc chăxrvcn mỏloytng bẩfagcn thiu, bêiqhdn cạuctxnh làmvwggowht đmvwgĩcsnea vừirxia sứdfyrt vừirxia bẩfagcn, vàmvwg mộyxnyt vàmvwgi đmvwgfafd vậcikxt khágowhc màmvwgcear khôcearng nhìwuofn ra làmvwggowhi gìwuof.

Mộyxnyt ngưfafdfpddi sốhellng ởauypfagci nhưfafd thếzqlo thìwuofdvypmvwgm đmvwgiềabttu gìwuof xấlgznu xa cũcsnjng códvyp thểteyv tha thứdfyr đmvwgưfafdvriac. Tưfafd Đdvdlfafd Thuầcsnjn cúkzmji ngưfafdfpddi nhặnngjt chiếzqloc víqstmiqhdn, lấlgzny hếzqlot sốhell tiềabttn mấlgzny trăxrvcm đmvwgfafdng trong đmvwgódvyp ra vàmvwgdvypi: “Sốhell tiềabttn nàmvwgy đmvwgteyv chịlnlb đmvwgi mua thuốhellc, ngàmvwgy mai tôceari sẽauyp giúkzmjp chịlnlb liêiqhdn hệriib vớymlli hộyxnyi chữdrdj thậcikxp đmvwgloyt đmvwgteyv họvjvg đmvwgếzqlon đmvwgưfafda chịlnlb đmvwgi chữdrdja bệriibnh.”

“Cảabbtm ơfagcn! Côcear thậcikxt tốhellt!”

“Đdvdlâozjgy làmvwg việriibc tôceari nêiqhdn làmvwgm. Sau nàmvwgy códvypwuof khódvyp khăxrvcn, chịlnlb cứdfyr đmvwgếzqlon tìwuofm tôceari. Tôceari ởauyp phòdhlwng 501 tòdhlwa nhàmvwg A củxelka khu nàmvwgy.”

Lờfpddi cảabbtm ơfagcn rốhelli ríqstmt củxelka ngưfafdfpddi phụcear nữdrdjmvwg cậcikxu bétwot khôcearng khiếzqlon Tưfafd Đdvdlfafd Thuầcsnjn cảabbtm thấlgzny nhẹjdyi nhõzrljm, ngưfafdvriac lạuctxi, bưfafdymllc châozjgn củxelka côcearmvwgng thêiqhdm nặnngjng nềabtt. Côcearfafdymllc đmvwgếzqlon trưfafdymllc cửrkvca khu nhàmvwg, cầcsnjm túkzmji hàmvwgnh lýppfwiqhdn, quay lạuctxi nhìwuofn gódvypc khuấlgznt trảabbti đmvwgcsnjy bágowho cũcsnjiqhdn kia đmvwgưfafdfpddng, buôcearng tiếzqlong thởauypmvwgi...


fafd Đdvdlfafd Thuầcsnjn khôcearng hềabtt biếzqlot rằrgoyng, sau khi côcear vừirxia bưfafdymllc vàmvwgo nhàmvwg thìwuof ngưfafdfpddi phụcear nữdrdj ăxrvcn xin liềabttn quay ra tranh nhau vớymlli thằrgoyng bétwot sốhell tiềabttn màmvwgcear đmvwgãkzmj bốhell thíqstm.

Chứdfyrng kiếzqlon từirxi đmvwgcsnju đmvwgếzqlon cuốhelli sựgryo việriibc vừirxia diễkeqnn ra, An Dĩcsne Phong lắcfnbc đmvwgcsnju ágowhi ngạuctxi: “Côceargowhi ngốhellc nghếzqloch nhưfafd vậcikxy màmvwg đmvwgếzqlon đmvwgâozjgy sốhellng thìwuof sớymllm muộyxnyn cũcsnjng sẽauyp bịlnlb ngưfafdfpddi ta bágowhn mấlgznt!”

Thếzqlomvwgo làmvwg duyêiqhdn phậcikxn? Đdvdlódvypmvwg “nhâozjgn sinh trùdrdjng phùdrdjng”.

csnjng ngàmvwgy hôcearm đmvwgódvyp, lúkzmjc mưfafdfpddi hai giờfpdd đmvwgêiqhdm...

An Dĩcsne Phong xuốhellng cửrkvca hàmvwgng dưfafdymlli nhàmvwg đmvwgteyv mua thuốhellc lágowh, lúkzmjc đmvwglnlbnh trảabbt tiềabttn thìwuof hắcfnbn nhìwuofn thấlgzny Tưfafd Đdvdlfafd Thuầcsnjn ởauypdvypc cửrkvca hàmvwgng, côcear đmvwgang cầcsnjm thỏloyti son mẫnngju thoa lêiqhdn đmvwgôceari môceari mềabttm mạuctxi củxelka mìwuofnh, sắcfnbc mặnngjt nhợvriat nhạuctxt bỗymllng hồfafdng lêiqhdn mộyxnyt chúkzmjt, côcearqstmm míqstmm môceari, hấlgznt hấlgznt cằrgoym dưfafdymlli, nódvypi: “Xấlgznu chếzqlot đmvwgi đmvwgưfafdvriac!” Rồfafdi đmvwgnngjt thỏloyti son xuốhellng, côcear ôcearm mấlgzny thùdrdjng mìwuofcearm ra quầcsnjy thu ngâozjgn thanh toágowhn.

Lầcsnjn đmvwgcsnju tiêiqhdn An Dĩcsne Phong códvyp cảabbtm giágowhc nhưfafdwuofnh khôcearng hềabtt tồfafdn tạuctxi, suýppfwt nữdrdja thìwuof họvjvg đmvwgâozjgm vàmvwgo nhau, côcear hoàmvwgn toàmvwgn khôcearng nhìwuofn thấlgzny hắcfnbn.

Hắcfnbn hỏloyti côcear: “Em sốhellng ởauyp toàmvwg nhàmvwg đmvwghelli diệriibn kia àmvwg?”

cear đmvwgưfafda mắcfnbt nhìwuofn quanh, khôcearng thấlgzny ai khágowhc nữdrdja, côcear mớymlli chắcfnbc chắcfnbn làmvwg hắcfnbn đmvwgang nódvypi chuyệriibn vớymlli mìwuofnh.

“Đdvdlúkzmjng, códvyp chuyệriibn gìwuof vậcikxy?”

“Quanh đmvwgâozjgy toàmvwgn ngưfafdfpddi xấlgznu thôceari, tốhellt nhấlgznt làmvwg em đmvwgirxing tin bấlgznt cứdfyr ai!”

“Nódvypi nhưfafd thếzqlo thìwuof anh cũcsnjng làmvwg ngưfafdfpddi xấlgznu phảabbti khôcearng? Vậcikxy tôceari códvypiqhdn tin lờfpddi anh khôcearng?”

“Em?” Hắcfnbn tiếzqlon lạuctxi gầcsnjn, mùdrdji hưfafdơfagcng nhẹjdyi nhàmvwgng tỏloyta ra trêiqhdn ngưfafdfpddi côcear khágowhc hẳxrvcn vớymlli nhữdrdjng mùdrdji nưfafdymllc hoa màmvwg hắcfnbn từirxing biếzqlot, mùdrdji hưfafdơfagcng ấlgzny đmvwgnngjc biệriibt đmvwgếzqlon khódvyp tảabbt.

“Ahh làmvwg kẻauyp xấlgznu nhấlgznt đmvwglgzny... buổyspzi tốhelli màmvwg gặnngjp anh thìwuof phảabbti cẩfagcn thậcikxn, tốhellt nhấlgznt làmvwg trágowhnh xa mộyxnyt chúkzmjt.”

cear nhìwuofn hắcfnbn mộyxnyt chúkzmjt, rồfafdi gậcikxt gậcikxt đmvwgcsnju: “Câozjgu đmvwgùdrdja rấlgznt buồfafdn cưfafdfpddi!”

“Anh nódvypi thậcikxt đmvwglgzny!”

cear sắcfnbp xếzqlop lạuctxi mấlgzny thùdrdjng mìwuofcearm rồfafdi đmvwgi ra. Đdvdli đmvwgếzqlon cửrkvca, côcear quay lạuctxi mỉxfxbm cưfafdfpddi vớymlli hắcfnbn.

“Nếzqlou anh thựgryoc sựgryomvwg kẻauyp xấlgznu, thìwuof nhìwuofn thấlgzny tôceari cũcsnjng phảabbti cẩfagcn thậcikxn, tốhellt nhấlgznt làmvwgkzmjy trágowhnh đmvwgi!”

An Dĩcsne Phong nhìwuofn côcear đmvwgi vàmvwgo bódvypng đmvwgêiqhdm, rúkzmjt mộyxnyt đmvwgiếzqlou thuốhellc ra.

“Côceargowhi nàmvwgy thậcikxt thúkzmj vịlnlb!”

Mộyxnyt têiqhdn đmvwgàmvwgn em trong cửrkvca hàmvwgng liềabttn lấlgzny bậcikxt lửrkvca châozjgm thuốhellc giúkzmjp hắcfnbn.

“Anh Phong, côceargowhi nàmvwgy nhìwuofn làmvwg biếzqlot gágowhi nhàmvwgmvwgnh!”

“Thếzqlo àmvwg?” An Dĩcsne Phong nhếzqloch métwotp, ríqstmt mộyxnyt hơfagci thậcikxt manh rồfafdi nhảabbt khódvypi ra.

“Tao thíqstmch nhấlgznt làmvwggowhi nhàmvwgmvwgnh.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.