Nụ Hôn Của Sói

Chương 36 : Vết cứa ở cổ tay (Kết)

    trước sau   
An Dĩeofr Phong rấstrut cốtxvt gắrvuvng, nhưnyljng khôrvuvng thểtsolwfyho nóvheki ra hai từzntg “tìeofrnh yêpqzcu” trưnyljbrquc mặhhfgt Hàwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn.

Hắrvuvn kémitro tay Hàwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn vàwfyhvheki vớbrqui hắrvuvn bằwoqkng giọrpvtng đhivvvksz đhivvtsol tấstrut cảvxcn mọrpvti ngưnyljhivvi cóvhek thểtsol nghe thấstruy: “Đkbipi…”

“Đkbipi đhivvâeftyu?”

“Đkbipi kházntgch sạqlcnn, thuêpqzc phòrvuvng!”

wfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn hoàwfyhn toàwfyhn khôrvuvng hiểtsolu chuyệhzryn gìeofr, An Dĩeofr Phong cứujgu thếjlafmitro hắrvuvn đhivvi.

wfyho kházntgch sạqlcnn, thuêpqzc phòrvuvng xong, Hàwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn hỏjlafi hắrvuvn mộfmyst cázntgch khóvhek nhọrpvtc: “Phong, chúvapgvheki thậwiywt đhivvstruy àwfyh?”


An Dĩeofr Phong buôrvuvng mìeofrnh xuốtxvtng giưnyljhivvng, lắrvuvc đhivvmwlnu cưnyljhivvi đhivvau khổwiyw: “Anh Thầmwlnn, anh biếjlaft khôrvuvng? Bốtxvtrvuvstruy làwfyh cụfgvxc trưnyljnwpxng cụfgvxc cảvxcnnh sázntgt!”

“Àfhlr!” Hàwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn nhưnylj ngộfmys ra, thởnwpx phàwfyho mộfmyst tiếjlafng rồmxpyi ngồmxpyi xuốtxvtng ghếjlaf.

“Tìeofrnh cảvxcnm giữemyma em vàwfyhrvuvstruy… khôrvuvng thểtsol quang minh chínynhnh đhivvqlcni, khôrvuvng thểtsol đhivvtsol ngưnyljhivvi kházntgc biếjlaft… Thàwfyh rằwoqkng em đhivvtsol cho ngưnyljhivvi ta nghĩeofr rằwoqkng em yêpqzcu đhivvàwfyhn ôrvuvng, còrvuvn hơbexln đhivvtsol ngưnyljhivvi ta biếjlaft em yêpqzcu côrvuvstruy. Anh Thầmwlnn, em khôrvuvng muốtxvtn mộfmyst ngàwfyhy nàwfyho đhivvóvhek sựtwbc việhzryc bạqlcni lộfmys, côrvuvstruy sẽverk hốtxvti hậwiywn vìeofr đhivvãyhaapqzcu em…”

“Dùiuez chúvapgvhekpqzcu côrvuvstruy, thìeofreftyng đhivvzntgng huỷjtbs hoạqlcni mộfmyst đhivvhivvi trong trắrvuvng củvksza anh chứujgu!”

“Mẹwfyh kiếjlafp! Anh trong trắrvuvng?”

“…”

An Dĩeofr Phong ngồmxpyi dậwiywy, nhìeofrn xung quanh hỏjlafi: “Cóvheknyljidqnu khôrvuvng? Em muốtxvtn ởnwpx đhivvâeftyy uốtxvtng rưnyljidqnu đhivvếjlafn sázntgng.”

“Chúvapg đhivvsboynh bắrvuvt anh ngồmxpyi uốtxvtng vớbrqui chúvapg đhivvstruy àwfyh?”

“Ừlhji!”

“An Dĩeofr Phong, chúvapg thậwiywt làwfyh… nghĩeofra khínynh chếjlaft tiệhzryt!”

Trưnylja hôrvuvm sau, An Dĩeofr Phong nửverka tỉiueznh nửverka mơbexl nhậwiywn đhivviệhzryn thoạqlcni củvksza đhivvázntgm đhivvhzry tửverk. Bọrpvtn chúvapgng nóvheki toàwfyhn nhữemymng chuyệhzryn linh tinh đhivvếjlafn nửverka tiếjlafng đhivvmxpyng hồmxpy vẫkuwrn khôrvuvng chịsboyu cúvapgp mázntgy. Hắrvuvn thựtwbcc sựtwbc khôrvuvng thểtsol kiêpqzcn nhẫkuwrn thêpqzcm nữemyma, cốtxvt ýpaysvheki to: “Anh Thầmwlnn, đhivvãyhaa mấstruy giờhivv rồmxpyi màwfyh vẫkuwrn chưnylja dậwiywy?”

wfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn khôrvuvng ngạqlcnc nhiêpqzcn, hắrvuvn tìeofrm chai rưnyljidqnu trong tủvksz đhivvmwlnu giưnyljhivvng némitrm cho hắrvuvn.

An Dĩeofr Phong cưnyljhivvi lanh lảvxcnnh trong đhivviệhzryn thoạqlcni, đhivvázntgm đhivvhzry tửverknwpx đhivvmwlnu dâeftyy bêpqzcn kia liềrpvtn nóvheki: “Anh Phong, em khôrvuvng cóvhek chuyệhzryn gìeofr nữemyma rồmxpyi, anh làwfyhm việhzryc củvksza anh đhivvi nhémitr!”


Vềrpvt sau, sựtwbc thểtsol thếjlafwfyho thìeofr khôrvuvng cầmwlnn nóvheki ra ai cũeftyng biếjlaft.

Nhữemymng chuyệhzryn càwfyhng khôrvuvng thểtsol xảvxcny ra thìeofr lạqlcni càwfyhng khiếjlafn ngưnyljhivvi ta suy luậwiywn, phỏjlafng đhivvzntgn. Việhzryc đhivvi luyệhzryn tậwiywp, uốtxvtng rưnyljidqnu, nóvheki cưnyljhivvi bìeofrnh thưnyljhivvng trưnyljbrquc kia, giờhivv đhivvrpvtu làwfyh chuyệhzryn đhivvtsol ngưnyljhivvi ta mang ra phỏjlafng đhivvzntgn suy luậwiywn, lạqlcni thêpqzcm “sựtwbc pházntgzntgch” ngàwfyhy hôrvuvm đhivvóvhek củvksza An Dĩeofr Phong, trong ázntgnh mắrvuvt đhivvwiywrvuv củvksza đhivvázntgm đhivvôrvuvng, hắrvuvn lạqlcni ngảvxcn ngưnyljhivvi vàwfyho Hàwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn, diễubtpn mộfmyst “vởnwpx kịsboych tìeofrnh cảvxcnm” quázntg thuầmwlnn thụfgvxc!

vapgc mọrpvti ngưnyljhivvi đhivvang tròrvuvn mắrvuvt ngạqlcnc nhiêpqzcn, ngoàwfyhi Hàwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn ra, khôrvuvng ai nhìeofrn thấstruy hắrvuvn cưnyljhivvi đhivvếjlafn sázntgi cảvxcnwfyhm.

wfyh nhưnylj thếjlaf, “tìeofrnh yêpqzcu” giữemyma An Dĩeofr Phong vàwfyhwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn trởnwpx thàwfyhnh chủvksz đhivvrpvt tranh luậwiywn nóvhekng hổwiywi củvksza cảvxcn khu vựtwbcc.

pqzcu thựtwbcc sựtwbc, khôrvuvng nhấstrut thiếjlaft làwfyh hai ngưnyljhivvi luôrvuvn ởnwpxpqzcn nhau, tai ázntgp mázntg kểtsolwfyhwfyh biếjlaft ngưnyljhivvi ấstruy cầmwlnn gìeofr, lặhhfgng lẽverkwfyhnh đhivvfmysng vìeofr ngưnyljhivvi ấstruy, hiểtsolu đhivvưnyljidqnc tâeftym tưnylj củvksza ngưnyljhivvi ấstruy, ngưnyljhivvi ấstruy cũeftyng hiểtsolu vàwfyh lắrvuvng nghe mìeofrnh… Cũeftyng chẳecmpng cầmwlnn nhữemymng lờhivvi thềrpvt non hẹwfyhn biểtsoln, sôrvuvng cạqlcnn đhivvázntgrvuvn màwfyh chỉiuez cầmwlnn lúvapgc mìeofrnh vui thìeofreftyng cóvhek thểtsol nghe thấstruy tiếjlafng cưnyljhivvi củvksza ngưnyljhivvi ấstruy…

Hắrvuvn nóvheki chuyệhzryn đhivviệhzryn thoạqlcni vớbrqui côrvuv cảvxcn tiếjlafng đhivvmxpyng hồmxpy, nóvheki mãyhaai khôrvuvng hếjlaft chuyệhzryn, còrvuvn côrvuv im lặhhfgng lắrvuvng nghe vàwfyh luôrvuvn đhivvtsol hắrvuvn nghe thấstruy nhữemymng tiếjlafng cưnyljhivvi vui vẻytwm củvksza mìeofrnh.

“Đkbipúvapgng rồmxpyi, anh quêpqzcn khôrvuvng kểtsol vớbrqui em mộfmyst chuyệhzryn rấstrut thúvapg vịsboy.” Vừzntga mớbrqui kếjlaft thúvapgc chủvksz đhivvrpvtwfyhy thìeofr hắrvuvn liềrpvtn sang chủvksz đhivvrpvt kházntgc. “Hôrvuvm qua anh gặhhfgp mộfmyst ôrvuvng thầmwlny bóvheki, ôrvuvng ta bảvxcno rằwoqkng anh cóvhek phong thếjlaf bấstrut phàwfyhm, cóvheknyljbrqung đhivvếjlafnyljơbexlng.”

“Anh? Ôfgvxng ta bao nhiêpqzcu tuổwiywi, cóvhek phảvxcni làwfyh bịsboy hoa mắrvuvt khôrvuvng?”

Ôfgvxng ta còrvuvn bảvxcno anh sốtxvtng đhivvếjlafn tázntgm mưnyljơbexli tuổwiywi, vinh hoa phúvapg quýpaysnyljnwpxng khôrvuvng hếjlaft, sốtxvtng mộfmyst cuộfmysc sốtxvtng đhivvếjlafnyljơbexlng.”

“Thếjlaf anh cóvhek hỏjlafi ôrvuvng ta làwfyhvhek bao nhiêpqzcu mỹskuc nữemym trong hậwiywu cung khôrvuvng?”

“Em thậwiywt làwfyh hiểtsolu anh, mộfmyst việhzryc quan trọrpvtng nhưnylj thếjlaf sao lạqlcni khôrvuvng hỏjlafi chứujgu? Ôfgvxng ta nóvheki anh sốtxvtng rấstrut chung tìeofrnh, mặhhfgc dùiuezvhekwfyhng vạqlcnn mỹskuc nữemympqzcn cạqlcnnh nhưnyljng chỉiuez nhớbrqu thưnyljơbexlng cóvhek mộfmyst ngưnyljhivvi, cũeftyng giốtxvtng nhưnylj Hoàwfyhng đhivvếjlaf Thuậwiywn Trịsboy ngàwfyhy xưnylja, cóvhek ba nghìeofrn mỹskuc nữemym nhưnyljng lòrvuvng chỉiuez sủvkszng mỗrvuvi Đkbipwiywng Ngạqlcnc, bỏjlaf hếjlaft mọrpvti thứujgu chỉiuezeofr nụfgvxnyljhivvi hồmxpyng nhan…”

Hắrvuvn ngừzntgng giâeftyy lázntgt rồmxpyi hỏjlafi to: “Anh Thầmwlnn ơbexli, câeftyu nóvheki củvksza ôrvuvng giàwfyhstruy thếjlafwfyho nhỉiuez?”

Giọrpvtng Hàwfyhn Trạqlcnc Thầmwlnn vọrpvtng vàwfyho đhivviệhzryn thoạqlcni: “Tung thịsboy chínynh tỷjtbs thiêpqzcn cao, xung quan nhấstrut đhivvfmys, vịsboy hồmxpyng nhan”[1].


[1] Cóvhek nghĩeofra làwfyh: Tuy chínynh cao hơbexln trờhivvi, nhưnyljng cuốtxvti cùiuezng cũeftyng buôrvuvng tay, chỉiuezeofr hồmxpyng nhan.

rvuvnyljhivvi ngặhhfgt ngẽverko mộfmyst lúvapgc. “Ôfgvxng ta khoázntgc lázntgc làwfyhm cho đhivvmwlnu óvhekc anh choázntgng vázntgng àwfyh?”

“Lạqlcni chảvxcn khôrvuvng, anh khôrvuvng nhữemymng đhivvưnylja hếjlaft tiềrpvtn trong vínynh cho ôrvuvng ta màwfyhrvuvn tặhhfgng ôrvuvng ta hai mỹskuc nhâeftyn nữemyma.”

“Anh thậwiywt làwfyhwfyho phóvhekng.”

“Khôrvuvng ngờhivv ôrvuvng ta vẫkuwrn nóvheki thêpqzcm mộfmyst câeftyu cuốtxvti cùiuezng: “Nhưnyljng cậwiywu sắrvuvp gặhhfgp mộfmyst tai hoạqlcn đhivvkuwrm mázntgu, lầmwlnn nàwfyhy nếjlafu khôrvuvng qua khỏjlafi thìeofr sẽverk khóvhekwfyh giữemym đhivvưnyljidqnc tínynhnh mạqlcnng”.”

“Thếjlaf àwfyh? Nhưnyljng câeftyu nhưnylj thếjlaf ôrvuvng thầmwlny bóvheki nàwfyho chảvxcn họrpvtc thuộfmysc lòrvuvng! Ôfgvxng ta muốtxvtn lừzntga tiềrpvtn củvksza anh đhivvstruy!”

“Ừlhji, tưnyljnwpxng anh ngu!”

“Cũeftyng đhivvúvapgng thôrvuvi, ngưnyljhivvi ta cũeftyng muốtxvtn kiếjlafm ăwjdpn màwfyh.”

“Kiếjlafm ăwjdpn thìeofreftyng phảvxcni nhìeofrn xem anh làwfyh ai chứujgu! Nếjlafu khôrvuvng phảvxcni vìeofr ôrvuvng ta lớbrqun tuổwiywi thìeofr anh đhivvãyhaa đhivvázntgnh cho ôrvuvng ta mộfmyst trậwiywn lâeftyu rồmxpyi!”

rvuv lắrvuvc đhivvmwlnu, cưnyljhivvi vẻytwm rấstrut thấstruu hiểtsolu. Bềrpvt ngoàwfyhi, trôrvuvng An Dĩeofr Phong rấstrut đhivvàwfyhn ôrvuvng, rấstrut ázntgc bázntg, nhưnyljng thựtwbcc ra hắrvuvn cũeftyng cóvhek mộfmyst trázntgi tim lưnyljơbexlng thiệhzryn, hắrvuvn sẽverk khôrvuvng tha cho nhữemymng kẻytwmeftyy tộfmysi vớbrqui hắrvuvn, nhưnyljng cũeftyng khôrvuvng bao giờhivvwfyhm hạqlcni kẻytwm yếjlafu hơbexln mìeofrnh.

“Thuầmwlnn àwfyh…” Cuốtxvti cùiuezng hắrvuvn cũeftyng khôrvuvng kìeofrm némitrn đhivvưnyljidqnc lòrvuvng mìeofrnh, buôrvuvng tiếjlafng hỏjlafi: “Anh đhivvếjlafn nhàwfyh em đhivvưnyljidqnc khôrvuvng?”

rvuv nhìeofrn lớbrqup băwjdpng vảvxcni quấstrun trêpqzcn cổwiyw tay, chữemym “đhivvưnyljidqnc” đhivvãyhaanwpx miệhzryng, nhưnyljng lạqlcni khôrvuvng nóvheki ra: “Hôrvuvm nay ngưnyljhivvi em hơbexli mệhzryt, đhivvtsolrvuvm kházntgc nhémitr!”

“Anh chỉiuez nhìeofrn thấstruy em thôrvuvi cũeftyng đhivvưnyljidqnc.”

rvuv đhivvstruu tranh tưnyljnyljnwpxng rấstrut lâeftyu, cuốtxvti cùiuezng vẫkuwrn quyếjlaft tâeftym kìeofrm némitrn khao kházntgt củvksza mìeofrnh.

“Khôrvuvng đhivvưnyljidqnc đhivvâeftyu, nhỡjvmivhek ai nhìeofrn thấstruy… Khôrvuvng thìeofr, đhivvtsol cuốtxvti tuầmwlnn mìeofrnh gặhhfgp nhau ởnwpx Thâeftym Quyếjlafn nhémitr, thếjlafwfyho?”

Hắrvuvn im lặhhfgng mộfmyst lúvapgc rồmxpyi nóvheki: “Tốtxvti mai anh cóvhek hẹwfyhn vớbrqui ngưnyljhivvi củvksza Kỳgguqyhaavheki chuyệhzryn, nóvheki chuyệhzryn xong anh muốtxvtn gặhhfgp em.”

“Nóvheki chuyệhzryn?” Côrvuv ngồmxpyi bậwiywt dậwiywy. “Tạqlcni sao?”

“Khôrvuvng cóvhekeofr! Anh đhivvi uốtxvtng tràwfyhvheki chuyệhzryn cho rõnyljwfyhng thôrvuvi.”

Mặhhfgc dùiuez giọrpvtng hắrvuvn nóvheki khôrvuvng cóvhekeofr đhivvázntgng lo, nhưnyljng bàwfyhn tay cầmwlnm đhivviệhzryn thoạqlcni củvksza côrvuv bỗrvuvng lạqlcnnh toázntgt, trong đhivvmwlnu côrvuv hiệhzryn lêpqzcn đhivvvksz mọrpvti rủvkszi ro cóvhek thểtsol xảvxcny ra.

“An Dĩeofr Phong, anh hãyhaay hứujgua vớbrqui em, bấstrut kểtsolwfyhvhek chuyệhzryn gìeofr thìeofr anh cũeftyng phảvxcni nhịsboyn, đhivvzntgng gâeftyy mâeftyu thuẫkuwrn vớbrqui bọrpvtn chúvapgng.”

“Em yêpqzcn tâeftym, anh biếjlaft phâeftyn biệhzryt phảvxcni trázntgi màwfyh. Cho dùiuez hắrvuvn cóvhek đhivvázntgnh gãyhaay châeftyn anh thìeofr anh cũeftyng sẽverk khôrvuvng đhivvázntgnh lạqlcni.”

“Đkbipzntgng nóvheki nhữemymng lờhivvi xui xẻytwmo nhưnylj vậwiywy!”

“Vậwiywy anh nóvheki nhữemymng lờhivvi may mắrvuvn hơbexln nhémitr!” Hắrvuvn lạqlcni xoay sang chuyệhzryn kházntgc. “Thuầmwlnn àwfyh, thếjlafrvuvn việhzryc mìeofrnh đhivvi tắrvuvm biểtsoln thìeofr thếjlafwfyho? Cóvhek ngưnyljhivvi đhivvang rấstrut mong chờhivv đhivvâeftyy nàwfyhy.”

“…”

rvuv lạqlcni nằwoqkm xuốtxvtng giưnyljhivvng, chủvksz đhivvrpvtwfyhy rấstrut hay!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.