Nụ Hôn Của Sói

Chương 14 : Nắm chặt bàn tay (Đầu)

    trước sau   
Chẳzotyng biếvccft làdabq bao lâikmuu, chẳzotyng biếvccft cóbmhl bao nhiêipkgu ngưrmfsvkwji lêipkgn xe, bao nhiêipkgu ngưrmfsvkwji xuốsmqmng xe, An Dĩemce Phong vẫvccfn hôzoqvn côzoqv nhưrmfs đhrtfang ởghhp chỗgziu khôzoqvng ngưrmfsvkwji. Hắflbmn nhưrmfs muốsmqmn tuyêipkgn bốsmqm vớayghi cảneqb thếvccf giớayghi rằjrcqng: Hắflbmn yêipkgu côzoqv, hắflbmn thừvxkwa nhậblxzn vớayghi tấdtrjt cảneqb mọqxcti ngưrmfsvkwji làdabq hắflbmn yêipkgu côzoqv.

Nhưrmfsng côzoqv thìtbbtemcenh viễhxyfn khôzoqvng làdabqm đhrtfưrmfsatzec đhrtfiềawiiu ấdtrjy!

zoqv nắflbmm chặkbbst lấdtrjy tay hắflbmn khôzoqvng muốsmqmn rờvkwji... Rốsmqmt cuộohfbc côzoqvjrcqng khôzoqvng thểdkgc thắflbmng nổdrlgi tìtbbtnh cảneqbm trong lòucrcng, ákgmcp mặkbbst vàdabqo ngựhxyfc hắflbmn: “Em khôzoqvng cầvamcn kếvccft quảneqb, cũjrcqng khôzoqvng cầvamcn hứimvga hẹidevn gìtbbt, cóbmhl thểdkgcipkgu thêipkgm đhrtfưrmfsatzec mộohfbt ngàdabqy thìtbbt sẽjuggipkgu mộohfbt ngàdabqy, cóbmhl thểdkgc nhìtbbtn thêipkgm đhrtfưrmfsatzec mộohfbt lầvamcn thìtbbt sẽjugg nhìtbbtn thêipkgm mộohfbt lầvamcn!”

Hắflbmn ôzoqvm lấdtrjy vai côzoqv, nhìtbbtn sâikmuu vàdabqo mắflbmt côzoqv: “Tưrmfs Đrmfsraen Thuầvamcn, em hãemcey nhớaygh rằjrcqng, An Dĩemce Phong cảneqb đhrtfvkwji nàdabqy sẽjugg khôzoqvng lấdtrjy ai khákgmcc ngoàdabqi em!”

“Nhưrmfsng em khôzoqvng thểdkgc lấdtrjy anh.”

“Anh biếvccft...”


Hắflbmn ôzoqvm chặkbbst côzoqv.

“Đrmfsưrmfsatzec yêipkgu em làdabq đhrtfidev rồraeni.”

Trêipkgn xe buýtbbtt, họqxct vẫvccfn dựhxyfa vàdabqo nhau, tậblxzn hưrmfsghhpng thờvkwji khắflbmc ấdtrjm ákgmcp ngắflbmn ngủidevi.

Đrmfssmqmi vớayghi mộohfbt vàdabqi ngưrmfsvkwji, kếvccft quảneqb quan trọqxctng hơarxjn tấdtrjt cảneqb, vìtbbt thếvccf họqxct thưrmfsvkwjng xem nhẹidev quákgmc trìtbbtnh đhrtfidevp đhrtfjugg. Đrmfssmqmi vớayghi An Dĩemce Phong vàdabqrmfs Đrmfsraen Thuầvamcn, họqxct biếvccft rõbamm chiếvccfc xe buýtbbtt sẽjugg nhanh chóbmhlng đhrtfếvccfn đhrtfiểdkgcm dừvxkwng cuốsmqmi cùnbztng, nêipkgn họqxctdabqng trâikmun trọqxctng nhữnbztng phong cảneqbnh tuyệmuwrt đhrtfidevp bêipkgn ngoàdabqi cửawiia sổdrlg.

zoqv đhrtfkbbst tay mìtbbtnh trong lòucrcng bàdabqn tay An Dĩemce Phong, cảneqbm nhậblxzn hơarxji ấdtrjm từvxkwdabqn tay ấdtrjy.

“Cho dùnbzt ngàdabqy mai cóbmhl kếvccft cụhxyfc thếvccfdabqo đhrtfi nữnbzta, em cũjrcqng sẽjugg khôzoqvng hốsmqmi hậblxzn vìtbbt đhrtfãemceipkgu anh.”

Hắflbmn đhrtfkbbst bàdabqn tay lêipkgn vai côzoqv, ôzoqvm chặkbbst côzoqv.

Cho dùnbztrmfsơarxjng lai cóbmhl ra sao, hắflbmn cũjrcqng sẽjugg khôzoqvng hốsmqmi hậblxzn vìtbbt đhrtfãemceipkgu côzoqv...

bmhl ngưrmfsvkwji từvxkwng nóbmhli: “Phụhxyf nữnbzt khi yêipkgu giốsmqmng nhưrmfs con chim nhỏarxj, lúvxkwc nàdabqo cũjrcqng quấdtrjn quýtbbtt bêipkgn ngưrmfsvkwji đhrtfàdabqn ôzoqvng yêipkgu thưrmfsơarxjng củideva mìtbbtnh”. Nhưrmfsng đhrtfsmqmi vớayghi Tưrmfs Đrmfsraen Thuầvamcn, hìtbbtnh nhưrmfs khôzoqvng phảneqbi thếvccf.

An Dĩemce Phong luyệmuwrn quyềawiin trong phòucrcng tậblxzp xong, thầvamcm thởghhpdabqi, hắflbmn gặkbbsp đhrtfưrmfsatzec mộohfbt côzoqvkgmci khôzoqvng bìtbbtnh thưrmfsvkwjng.

Ngàdabqy hôzoqvm qua, côzoqvbmhli vớayghi hắflbmn: “Cóbmhl thểdkgcipkgu thêipkgm đhrtfưrmfsatzec mộohfbt ngàdabqy thìtbbt sẽjuggipkgu mộohfbt ngàdabqy” làdabqm hắflbmn cảneqbm đhrtfohfbng đhrtfếvccfn mứimvgc muốsmqmn lôzoqvi côzoqv đhrtfi đhrtfăqxctng kýtbbt kếvccft hôzoqvn ngay lậblxzp tứimvgc.

Thậblxzt khôzoqvng ngờvkwj, ngàdabqy yêipkgu đhrtfvamcu tiêipkgn, hắflbmn chờvkwj cảneqb ngàdabqy trờvkwji màdabq khôzoqvng thấdtrjy côzoqv gọqxcti đhrtfiệmuwrn.

Cuốsmqmi cùnbztng, hắflbmn khôzoqvng thểdkgc chờvkwj thêipkgm đhrtfưrmfsatzec nữnbzta, dựhxyfa vàdabqo lan can trêipkgn sâikmun quyềawiin, lấdtrjy đhrtfiệmuwrn thoạbakfi ra gọqxcti cho côzoqv.


“Bậblxzn gìtbbt vậblxzy?”

“Phákgmc ákgmcn.” Côzoqv vẫvccfn trảneqb lờvkwji kiểdkgcu ngắflbmn gọqxctn nhưrmfs thếvccf trong đhrtfiệmuwrn thoạbakfi.

“Buổdrlgi tốsmqmi cóbmhl rỗgziui khôzoqvng, mìtbbtnh cùnbztng đhrtfi ăqxctn tốsmqmi.”

“Khôzoqvng rỗgziui.”

“Vậblxzy em làdabqm việmuwrc tiếvccfp đhrtfi nhékmvx!”

kgmci kiểdkgcu vừvxkwa xa vừvxkwa gầvamcn củideva côzoqv khiếvccfn hắflbmn thấdtrjy cóbmhl chúvxkwt phiềawiin muộohfbn.

Hắflbmn vừvxkwa đhrtfmuwrnh tắflbmt mákgmcy thìtbbt nghe thấdtrjy Tưrmfs Đrmfsraen Thuầvamcn nóbmhli nhỏarxj mộohfbt câikmuu: “Em rấdtrjt nhớaygh anh... nhưrmfsng thựhxyfc sựhxyf em rấdtrjt bậblxzn.”

“Ồtaka!” Sựhxyf phiềawiin muộohfbn trêipkgn mặkbbst hắflbmn trong nhákgmcy mắflbmt đhrtfãemce biếvccfn thàdabqnh nụhxyfrmfsvkwji dạbakft dàdabqo, giọqxctng hắflbmn cũjrcqng trởghhpipkgn mềawiim mạbakfi hơarxjn: “Vậblxzy khi nàdabqo em hếvccft bậblxzn thìtbbt liêipkgn lạbakfc vớayghi anh nhékmvx!”

“Bye.”

“Bye bye!”

Tắflbmt đhrtfiệmuwrn thoạbakfi, cảneqbm giákgmcc mệmuwrt mỏarxji vìtbbt tậblxzp luyệmuwrn nhiềawiiu bỗgziung chốsmqmc biếvccfn mấdtrjt. Hắflbmn cảneqbm thấdtrjy nhưrmfs đhrtfưrmfsatzec tiếvccfp thêipkgm sứimvgc mạbakfnh dồraeni dàdabqo.

dabqn Trạbakfc Thầvamcn đhrtfimvgng trưrmfsayghc mặkbbst hắflbmn, gậblxzp chiếvccfc đhrtfiệmuwrn thoạbakfi hiệmuwrn mấdtrjy chụhxyfc cuộohfbc gọqxcti nhỡatze trêipkgn màdabqn hìtbbtnh rồraeni vứimvgt sang mộohfbt bêipkgn, nhạbakft giọqxctng hỏarxji: “Làdabqzoqv cảneqbnh sákgmct đhrtfóbmhl àdabq?”

“Ừtaka!”


“Chúvxkw rỗgziui rãemcei khôzoqvng cóbmhl việmuwrc gìtbbtdabqm thìtbbt đhrtfi giếvccft ngưrmfsvkwji hoặkbbsc phóbmhlng hỏarxja, chứimvg đhrtfvxkwng cóbmhlikmuy dưrmfsa mậblxzp mờvkwj vớayghi cákgmci côzoqv cảneqbnh sákgmct đhrtfóbmhl.”

Nghe Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn nóbmhli thếvccf, An Dĩemce Phong tứimvgc đhrtfếvccfn nổdrlg đhrtfom đhrtfóbmhlm mắflbmt. Hắflbmn cóbmhl phảneqbi làdabq giặkbbsc, làdabqrmfsayghp đhrtfâikmuu màdabq rỗgziui rãemcei khôzoqvng cóbmhl việmuwrc gìtbbt thìtbbt đhrtfi giếvccft ngưrmfsvkwji, phóbmhlng hỏarxja chứimvg. Nhưrmfsng nhớaygh lạbakfi sựhxyf ngọqxctt ngàdabqo hôzoqvm qua củideva Tưrmfs Đrmfsraen Thuầvamcn, hắflbmn thấdtrjy vui vẻkefmipkgn chẳzotyng đhrtfdkgc bụhxyfng câikmuu nóbmhli đhrtfùnbzta đhrtfóbmhl củideva Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn.

“Anh Thầvamcn, anh đhrtfkgmcn xem hôzoqvm qua côzoqvdtrjy đhrtfãemcebmhli gìtbbt vớayghi em?”

Nhớaygh lạbakfi tốsmqmi qua, hắflbmn lạbakfi mỉhdnlm cưrmfsvkwji.

“Côzoqvdtrjy nóbmhli khôzoqvng cầvamcn biếvccft kếvccft quảneqb ra sao, cũjrcqng khôzoqvng cầvamcn hứimvga hẹidevn gìtbbt, chỉhdnl cầvamcn yêipkgu em, côzoqvdtrjy khôzoqvng bao giờvkwj hốsmqmi hậblxzn...”

dabqn Trạbakfc Thầvamcn nhínuwhu màdabqy nhìtbbtn hắflbmn, bấdtrjt giákgmcc hỏarxji: “Tốsmqmi qua, sốsmqm đhrtfiệmuwrn thoạbakfi đhrtfóbmhldabq do côzoqv ta muốsmqmn biếvccft àdabq?”

“Ừtaka.”

“Phong, anh đhrtfãemcebmhli vớayghi chúvxkw nhiềawiiu lầvamcn rồraeni, lờvkwji nóbmhli củideva phụhxyf nữnbzt khôzoqvng thểdkgc tin đhrtfưrmfsatzec. Rõbammdabqng làdabqzoqv ta đhrtfang lợatzei dụhxyfng chúvxkw.”

“Côzoqvdtrjy thậblxzt lòucrcng vớayghi em, em cóbmhl thểdkgc cảneqbm nhậblxzn đhrtfưrmfsatzec...”

“Thậblxzt lòucrcng? Thậblxzt lòucrcng khôzoqvng phảneqbi làdabqbmhli, màdabqdabqdabqm. Côzoqv ta cóbmhl thểdkgc bỏarxj việmuwrc vìtbbt chúvxkw khôzoqvng? Côzoqv ta cóbmhl thểdkgc theo chúvxkw đhrtfi vàdabqo con đhrtfưrmfsvkwjng nàdabqy khôzoqvng?”

Lờvkwji nóbmhli củideva Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn nhưrmfsrmfsatzei dao đhrtfâikmum vàdabqo nỗgziui đhrtfau củideva An Dĩemce Phong. Hắflbmn khôzoqvng cưrmfsvkwji nữnbzta, nắflbmm chặkbbst chiếvccfc di đhrtfohfbng.

Đrmfsúvxkwng vậblxzy! Nếvccfu côzoqv thựhxyfc sựhxyfipkgu hắflbmn, tạbakfi sao côzoqv khôzoqvng thểdkgc từvxkw bỏarxj?

Tạbakfi sao khôzoqvng lấdtrjy hắflbmn?


dabqn Trạbakfc Thầvamcn nóbmhli tiếvccfp: “Anh nghe tin làdabq ngưrmfsvkwji mớayghi nhậblxzm chứimvgc cảneqbnh sákgmct trưrmfsghhpng khu vựhxyfc nàdabqy muốsmqmn chỉhdnlnh đhrtfsmqmn triệmuwrt đhrtfdkgc toàdabqn khu, gầvamcn đhrtfâikmuy họqxct đhrtfãemce đhrtfiềawiiu đhrtfohfbng mộohfbt đhrtfohfbi đhrtfkbbsc côzoqvng đhrtfếvccfn. Côzoqvrmfs Đrmfsraen Thuầvamcn nàdabqy lýtbbt lịmuwrch rấdtrjt phứimvgc tạbakfp, tuyệmuwrt đhrtfsmqmi khôzoqvng đhrtfơarxjn thuầvamcn chỉhdnldabq tiếvccfp cậblxzn chúvxkw, chúvxkwemcey tỉhdnlnh ngộohfb đhrtfi.”

“Vậblxzy sao?” Hắflbmn dựhxyfa lưrmfsng vàdabqo ràdabqo chắflbmn trêipkgn sàdabqn đhrtfdtrju, trầvamcm tưrmfs mộohfbt lúvxkwc thậblxzt lâikmuu, rồraeni nóbmhli: “Khôzoqvng cầvamcn biếvccft côzoqvdtrjy ởghhpipkgn em làdabqtbbt mụhxyfc đhrtfínuwhch gìtbbt, em khôzoqvng quan tâikmum.”

“Chúvxkw đhrtfipkgn rồraeni!”

“Đrmfsúvxkwng, em đhrtfipkgn rồraeni! Em muốsmqmn nhìtbbtn thấdtrjy côzoqvdtrjy cưrmfsvkwji, muốsmqmn chuyệmuwrn tròucrc vớayghi côzoqvdtrjy, em muốsmqmn ôzoqvm côzoqvdtrjy, hôzoqvn côzoqvdtrjy, lêipkgn giưrmfsvkwjng vớayghi côzoqvdtrjy... Chỉhdnl cầvamcn côzoqvdtrjy muốsmqmn, em sẵarxjn sàdabqng làdabqm bấdtrjt cứimvg việmuwrc gìtbbt.”

“Chúvxkw?” Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn bấdtrjt lựhxyfc ngồraeni xuốsmqmng bêipkgn cạbakfnh hắflbmn, thởghhpdabqi. “Sao chúvxkw lạbakfi phảneqbi yêipkgu côzoqv ta nhưrmfs vậblxzy?”

“Vìtbbtzoqvdtrjy làdabq mộohfbt côzoqvkgmci tốsmqmt.”

“Trêipkgn đhrtfvkwji nàdabqy cóbmhl rấdtrjt nhiềawiiu côzoqvkgmci tốsmqmt.”

“Em gặkbbsp côzoqvdtrjy đhrtfvamcu tiêipkgn.”

dabqn Trạbakfc Thầvamcn lạbakfi hỏarxji tiếvccfp: “Chúvxkwbmhl bao giờvkwj nghĩemcedabq mộohfbt ngàdabqy nàdabqo đhrtfóbmhl, nếvccfu ngưrmfsvkwji đhrtfưrmfsa chúvxkw ra trưrmfsayghc vàdabqnh móbmhlng ngựhxyfa làdabqzoqv ta, lúvxkwc đhrtfóbmhl chúvxkw sẽjugg thếvccfdabqo khôzoqvng?”

“Em cóbmhl chếvccft cũjrcqng khôzoqvng hếvccft tộohfbi.”

“Anh cũjrcqng thấdtrjy thếvccf.” Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn nékmvxm chiếvccfc khăqxctn cầvamcm trong tay lêipkgn mặkbbst hắflbmn. “Lúvxkwc chúvxkw chếvccft, anh nhấdtrjt đhrtfmuwrnh sẽjugg cho chúvxkwdabqo cỗgziu quan tàdabqi tốsmqmt nhấdtrjt.”

“Cảneqbm ơarxjn!”

Hắflbmn nhìtbbtn Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn mặkbbsc ákgmco, thákgmco găqxctng tay vàdabq rờvkwji khỏarxji sàdabqn tậblxzp.


Chínuwhnh hắflbmn cũjrcqng thừvxkwa nhậblxzn làdabqtbbtnh ngu ngốsmqmc, nhưrmfsng trong mộohfbt giớayghi hạbakfn nhấdtrjt đhrtfmuwrnh.

Rồraeni lâikmuu sau đhrtfóbmhl, vàdabqo mộohfbt ngàdabqy, mớayghi sákgmcng sớayghm Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn đhrtfãemce gọqxcti đhrtfiệmuwrn cho hắflbmn, hỏarxji mộohfbt câikmuu khóbmhl hiểdkgcu: “Trákgmci tim phụhxyf nữnbztbmhl phảneqbi làdabqm từvxkw đhrtfákgmc khôzoqvng?”

Hắflbmn trảneqb lờvkwji trong cơarxjn ngákgmci ngủidev: “Khôzoqvng, chỉhdnlbmhl trákgmci tim con gákgmci anh mớayghi thếvccf thôzoqvi!”

“Chúvxkw phảneqbi sửawiia lạbakfi cákgmcch xưrmfsng hôzoqv đhrtfi, phảneqbi gọqxcti làdabq chịmuwrikmuu, côzoqvdtrjy đhrtfãemcedabq ngưrmfsvkwji phụhxyf nữnbzt củideva anh rồraeni.”

Hắflbmn đhrtfohfbt nhiêipkgn tỉhdnlnh ngủidev hẳzotyn, ứimvgc chếvccf đhrtfếvccfn mứimvgc muốsmqmn tắflbmt ngay đhrtfiệmuwrn thoạbakfi, lớayghn tiếvccfng nóbmhli: “Anh muốsmqmn chếvccft thìtbbt cứimvg nhảneqby từvxkw tầvamcng hai mưrmfsơarxji xuốsmqmng, việmuwrc gìtbbt phảneqbi ôzoqvm quảneqb bom hẹidevn giờvkwj đhrtfi ngủidev thếvccf?”

“Chiềawiiu nay anh sẽjugg mờvkwji luậblxzt sưrmfs đhrtfếvccfn thẩhpsvm đhrtfmuwrnh tàdabqi sảneqbn, nếvccfu anh cóbmhl mệmuwrnh hệmuwrtbbt, tàdabqi sảneqbn củideva anh sẽjugg sang têipkgn chúvxkw mộohfbt nửawiia, còucrcn mộohfbt nửawiia thìtbbt cho côzoqvdtrjy.” Hàdabqn Trạbakfc Thầvamcn im lặkbbsng mộohfbt lúvxkwc rồraeni nóbmhli tiếvccfp: “Phong, cho dùnbzt anh cóbmhl chếvccft nhưrmfs thếvccfdabqo thìtbbt chúvxkwjrcqng đhrtfvxkwng thay anh bákgmco thùnbzt. Anh chếvccft cũjrcqng khôzoqvng hếvccft tộohfbi.”

“Nàdabqy, anh em màdabq, khi anh chếvccft em nhấdtrjt đhrtfmuwrnh sẽjugg cho anh vàdabqo mộohfbt cỗgziu quan tàdabqi thậblxzt đhrtfidevp.”

“Cảneqbm ơarxjn!”

vxkwc ấdtrjy An Dĩemce Phong mớayghi hiểdkgcu rằjrcqng, mộohfbt khi đhrtfàdabqn ôzoqvng đhrtfãemceipkgu thìtbbt sẽjugg đhrtfipkgn cuồraenng đhrtfếvccfn mứimvgc vôzoqv phưrmfsơarxjng cứimvgu chữnbzta.

arxjn chínuwhn giờvkwj tốsmqmi, An Dĩemce Phong ngồraeni trong hộohfbp đhrtfêipkgm nákgmco nhiệmuwrt, nhìtbbtn vàdabqo chiếvccfc đhrtfiệmuwrn thoạbakfi ởghhp trêipkgn bàdabqn mãemcei chẳzotyng thấdtrjy kêipkgu, hắflbmn uốsmqmng bia đhrtfếvccfn phákgmct chákgmcn.

Mấdtrjy têipkgn tay châikmun củideva hắflbmn bỗgziung nhìtbbtn ra ngoàdabqi cửawiia vẻkefm hứimvgng thúvxkw, thảneqbo luậblxzn rôzoqvm rảneqb.

“Hìtbbtnh nhưrmfs chưrmfsa gặkbbsp bao giờvkwj...”

“Chưrmfsa gặkbbsp bao giờvkwj, côzoqvdabqy dákgmcng ngưrmfsvkwji cũjrcqng khákgmc!”

“Khuôzoqvn mặkbbst cũjrcqng xinh xắflbmn.”

“Phong cákgmcch cũjrcqng đhrtfưrmfsatzec...”

An Dĩemce Phong đhrtfưrmfsa mắflbmt nhìtbbtn ra phínuwha quầvamcy bar, mộohfbt ngưrmfsvkwji đhrtfàdabqn ôzoqvng đhrtfang bưrmfsayghc ra. Hắflbmn nheo mắflbmt nhìtbbtn kỹipkg, mộohfbt đhrtfưrmfsvkwjng cong nhỏarxj nhắflbmn đhrtfblxzp vàdabqo mắflbmt hắflbmn. So vớayghi nhữnbztng phụhxyf nữnbzt khákgmcc trong hộohfbp đhrtfêipkgm, chiếvccfc vákgmcy đhrtfen bóbmhlkgmct củideva côzoqv khôzoqvng quákgmc hởghhp hang, chỉhdnl khoe ra mộohfbt bờvkwj vai gầvamcy vàdabqkgmcnh tay mảneqbnh khảneqbnh. Côzoqv khôzoqvng cóbmhlucrcng mộohfbt vàdabqucrcng ba quákgmc “nóbmhlng bỏarxjng”, nhưrmfsng nhữnbztng đhrtfưrmfsvkwjng cong trêipkgn cơarxj thểdkgc rấdtrjt hàdabqi hòucrca, câikmun đhrtfsmqmi.

zoqv nhậblxzn ly cocktail từvxkw bartender, nhấdtrjp mộohfbt ngụhxyfm, lúvxkwc ngẩhpsvng lêipkgn, mákgmci tóbmhlc xoăqxctn dàdabqi khẽjugg bồraenng bềawiinh, càdabqng làdabqm cho vòucrcng eo ấdtrjn sau chiếvccfc vákgmcy ngắflbmn thêipkgm quyếvccfn rũjrcq.

An Dĩemce Phong ngắflbmm mộohfbt lúvxkwc rồraeni quay đhrtfi. Têipkgn đhrtfmuwr tửawii ngồraeni bêipkgn cạbakfnh hắflbmn sákgmcn lạbakfi, nịmuwrnh nọqxctt: “Anh Phong, thếvccfdabqo?”

“Cákgmci gìtbbt thếvccfdabqo?”

“Anh thínuwhch khôzoqvng? Em gọqxcti côzoqv ta lạbakfi đhrtfâikmuy uốsmqmng rưrmfsatzeu cùnbztng anh nhékmvx?”

An Dĩemce Phong cầvamcm cốsmqmc rưrmfsatzeu uốsmqmng mộohfbt hơarxji, rồraeni nóbmhli: “Tao khôzoqvng rỗgziui, màdabqy khôzoqvng thấdtrjy tao rấdtrjt bậblxzn àdabq?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.