Chẳzoty ng biếvccf t làdabq bao lâikmu u, chẳzoty ng biếvccf t cóbmhl bao nhiêipkg u ngưrmfs ờvkwj i lêipkg n xe, bao nhiêipkg u ngưrmfs ờvkwj i xuốsmqm ng xe, An Dĩemce Phong vẫvccf n hôzoqv n côzoqv nhưrmfs đhrtf ang ởghhp chỗgziu khôzoqv ng ngưrmfs ờvkwj i. Hắflbm n nhưrmfs muốsmqm n tuyêipkg n bốsmqm vớaygh i cảneqb thếvccf giớaygh i rằjrcq ng: Hắflbm n yêipkg u côzoqv , hắflbm n thừvxkw a nhậblxz n vớaygh i tấdtrj t cảneqb mọqxct i ngưrmfs ờvkwj i làdabq hắflbm n yêipkg u côzoqv .
Nhưrmfs ng côzoqv thìtbbt vĩemce nh viễhxyf n khôzoqv ng làdabq m đhrtf ưrmfs ợatze c đhrtf iềawii u ấdtrj y!
Côzoqv nắflbm m chặkbbs t lấdtrj y tay hắflbm n khôzoqv ng muốsmqm n rờvkwj i... Rốsmqm t cuộohfb c côzoqv cũjrcq ng khôzoqv ng thểdkgc thắflbm ng nổdrlg i tìtbbt nh cảneqb m trong lòucrc ng, ákgmc p mặkbbs t vàdabq o ngựhxyf c hắflbm n: “Em khôzoqv ng cầvamc n kếvccf t quảneqb , cũjrcq ng khôzoqv ng cầvamc n hứimvg a hẹidev n gìtbbt , cóbmhl thểdkgc yêipkg u thêipkg m đhrtf ưrmfs ợatze c mộohfb t ngàdabq y thìtbbt sẽjugg yêipkg u mộohfb t ngàdabq y, cóbmhl thểdkgc nhìtbbt n thêipkg m đhrtf ưrmfs ợatze c mộohfb t lầvamc n thìtbbt sẽjugg nhìtbbt n thêipkg m mộohfb t lầvamc n!”
Hắflbm n ôzoqv m lấdtrj y vai côzoqv , nhìtbbt n sâikmu u vàdabq o mắflbm t côzoqv : “Tưrmfs Đrmfs ồraen Thuầvamc n, em hãemce y nhớaygh rằjrcq ng, An Dĩemce Phong cảneqb đhrtf ờvkwj i nàdabq y sẽjugg khôzoqv ng lấdtrj y ai khákgmc c ngoàdabq i em!”
“Nhưrmfs ng em khôzoqv ng thểdkgc lấdtrj y anh.”
“Anh biếvccf t...”
Hắflbm n ôzoqv m chặkbbs t côzoqv .
“Đrmfs ưrmfs ợatze c yêipkg u em làdabq đhrtf ủidev rồraen i.”
Trêipkg n xe buýtbbt t, họqxct vẫvccf n dựhxyf a vàdabq o nhau, tậblxz n hưrmfs ởghhp ng thờvkwj i khắflbm c ấdtrj m ákgmc p ngắflbm n ngủidev i.
Đrmfs ốsmqm i vớaygh i mộohfb t vàdabq i ngưrmfs ờvkwj i, kếvccf t quảneqb quan trọqxct ng hơarxj n tấdtrj t cảneqb , vìtbbt thếvccf họqxct thưrmfs ờvkwj ng xem nhẹidev quákgmc trìtbbt nh đhrtf ẹidev p đhrtf ẽjugg . Đrmfs ốsmqm i vớaygh i An Dĩemce Phong vàdabq Tưrmfs Đrmfs ồraen Thuầvamc n, họqxct biếvccf t rõbamm chiếvccf c xe buýtbbt t sẽjugg nhanh chóbmhl ng đhrtf ếvccf n đhrtf iểdkgc m dừvxkw ng cuốsmqm i cùnbzt ng, nêipkg n họqxct càdabq ng trâikmu n trọqxct ng nhữnbzt ng phong cảneqb nh tuyệmuwr t đhrtf ẹidev p bêipkg n ngoàdabq i cửawii a sổdrlg .
Côzoqv đhrtf ặkbbs t tay mìtbbt nh trong lòucrc ng bàdabq n tay An Dĩemce Phong, cảneqb m nhậblxz n hơarxj i ấdtrj m từvxkw bàdabq n tay ấdtrj y.
“Cho dùnbzt ngàdabq y mai cóbmhl kếvccf t cụhxyf c thếvccf nàdabq o đhrtf i nữnbzt a, em cũjrcq ng sẽjugg khôzoqv ng hốsmqm i hậblxz n vìtbbt đhrtf ãemce yêipkg u anh.”
Hắflbm n đhrtf ặkbbs t bàdabq n tay lêipkg n vai côzoqv , ôzoqv m chặkbbs t côzoqv .
Cho dùnbzt tưrmfs ơarxj ng lai cóbmhl ra sao, hắflbm n cũjrcq ng sẽjugg khôzoqv ng hốsmqm i hậblxz n vìtbbt đhrtf ãemce yêipkg u côzoqv ...
Cóbmhl ngưrmfs ờvkwj i từvxkw ng nóbmhl i: “Phụhxyf nữnbzt khi yêipkg u giốsmqm ng nhưrmfs con chim nhỏarxj , lúvxkw c nàdabq o cũjrcq ng quấdtrj n quýtbbt t bêipkg n ngưrmfs ờvkwj i đhrtf àdabq n ôzoqv ng yêipkg u thưrmfs ơarxj ng củidev a mìtbbt nh”. Nhưrmfs ng đhrtf ốsmqm i vớaygh i Tưrmfs Đrmfs ồraen Thuầvamc n, hìtbbt nh nhưrmfs khôzoqv ng phảneqb i thếvccf .
An Dĩemce Phong luyệmuwr n quyềawii n trong phòucrc ng tậblxz p xong, thầvamc m thởghhp dàdabq i, hắflbm n gặkbbs p đhrtf ưrmfs ợatze c mộohfb t côzoqv gákgmc i khôzoqv ng bìtbbt nh thưrmfs ờvkwj ng.
Ngàdabq y hôzoqv m qua, côzoqv nóbmhl i vớaygh i hắflbm n: “Cóbmhl thểdkgc yêipkg u thêipkg m đhrtf ưrmfs ợatze c mộohfb t ngàdabq y thìtbbt sẽjugg yêipkg u mộohfb t ngàdabq y” làdabq m hắflbm n cảneqb m đhrtf ộohfb ng đhrtf ếvccf n mứimvg c muốsmqm n lôzoqv i côzoqv đhrtf i đhrtf ăqxct ng kýtbbt kếvccf t hôzoqv n ngay lậblxz p tứimvg c.
Thậblxz t khôzoqv ng ngờvkwj , ngàdabq y yêipkg u đhrtf ầvamc u tiêipkg n, hắflbm n chờvkwj cảneqb ngàdabq y trờvkwj i màdabq khôzoqv ng thấdtrj y côzoqv gọqxct i đhrtf iệmuwr n.
Cuốsmqm i cùnbzt ng, hắflbm n khôzoqv ng thểdkgc chờvkwj thêipkg m đhrtf ưrmfs ợatze c nữnbzt a, dựhxyf a vàdabq o lan can trêipkg n sâikmu n quyềawii n, lấdtrj y đhrtf iệmuwr n thoạbakf i ra gọqxct i cho côzoqv .
“Bậblxz n gìtbbt vậblxz y?”
“Phákgmc ákgmc n.” Côzoqv vẫvccf n trảneqb lờvkwj i kiểdkgc u ngắflbm n gọqxct n nhưrmfs thếvccf trong đhrtf iệmuwr n thoạbakf i.
“Buổdrlg i tốsmqm i cóbmhl rỗgziu i khôzoqv ng, mìtbbt nh cùnbzt ng đhrtf i ăqxct n tốsmqm i.”
“Khôzoqv ng rỗgziu i.”
“Vậblxz y em làdabq m việmuwr c tiếvccf p đhrtf i nhékmvx !”
Cákgmc i kiểdkgc u vừvxkw a xa vừvxkw a gầvamc n củidev a côzoqv khiếvccf n hắflbm n thấdtrj y cóbmhl chúvxkw t phiềawii n muộohfb n.
Hắflbm n vừvxkw a đhrtf ịmuwr nh tắflbm t mákgmc y thìtbbt nghe thấdtrj y Tưrmfs Đrmfs ồraen Thuầvamc n nóbmhl i nhỏarxj mộohfb t câikmu u: “Em rấdtrj t nhớaygh anh... nhưrmfs ng thựhxyf c sựhxyf em rấdtrj t bậblxz n.”
“Ồtaka !” Sựhxyf phiềawii n muộohfb n trêipkg n mặkbbs t hắflbm n trong nhákgmc y mắflbm t đhrtf ãemce biếvccf n thàdabq nh nụhxyf cưrmfs ờvkwj i dạbakf t dàdabq o, giọqxct ng hắflbm n cũjrcq ng trởghhp nêipkg n mềawii m mạbakf i hơarxj n: “Vậblxz y khi nàdabq o em hếvccf t bậblxz n thìtbbt liêipkg n lạbakf c vớaygh i anh nhékmvx !”
“Bye.”
“Bye bye!”
Tắflbm t đhrtf iệmuwr n thoạbakf i, cảneqb m giákgmc c mệmuwr t mỏarxj i vìtbbt tậblxz p luyệmuwr n nhiềawii u bỗgziu ng chốsmqm c biếvccf n mấdtrj t. Hắflbm n cảneqb m thấdtrj y nhưrmfs đhrtf ưrmfs ợatze c tiếvccf p thêipkg m sứimvg c mạbakf nh dồraen i dàdabq o.
Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n đhrtf ứimvg ng trưrmfs ớaygh c mặkbbs t hắflbm n, gậblxz p chiếvccf c đhrtf iệmuwr n thoạbakf i hiệmuwr n mấdtrj y chụhxyf c cuộohfb c gọqxct i nhỡatze trêipkg n màdabq n hìtbbt nh rồraen i vứimvg t sang mộohfb t bêipkg n, nhạbakf t giọqxct ng hỏarxj i: “Làdabq côzoqv cảneqb nh sákgmc t đhrtf óbmhl àdabq ?”
“Ừtaka !”
“Chúvxkw rỗgziu i rãemce i khôzoqv ng cóbmhl việmuwr c gìtbbt làdabq m thìtbbt đhrtf i giếvccf t ngưrmfs ờvkwj i hoặkbbs c phóbmhl ng hỏarxj a, chứimvg đhrtf ừvxkw ng cóbmhl dâikmu y dưrmfs a mậblxz p mờvkwj vớaygh i cákgmc i côzoqv cảneqb nh sákgmc t đhrtf óbmhl .”
Nghe Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n nóbmhl i thếvccf , An Dĩemce Phong tứimvg c đhrtf ếvccf n nổdrlg đhrtf om đhrtf óbmhl m mắflbm t. Hắflbm n cóbmhl phảneqb i làdabq giặkbbs c, làdabq cưrmfs ớaygh p đhrtf âikmu u màdabq rỗgziu i rãemce i khôzoqv ng cóbmhl việmuwr c gìtbbt thìtbbt đhrtf i giếvccf t ngưrmfs ờvkwj i, phóbmhl ng hỏarxj a chứimvg . Nhưrmfs ng nhớaygh lạbakf i sựhxyf ngọqxct t ngàdabq o hôzoqv m qua củidev a Tưrmfs Đrmfs ồraen Thuầvamc n, hắflbm n thấdtrj y vui vẻkefm nêipkg n chẳzoty ng đhrtf ểdkgc bụhxyf ng câikmu u nóbmhl i đhrtf ùnbzt a đhrtf óbmhl củidev a Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n.
“Anh Thầvamc n, anh đhrtf oákgmc n xem hôzoqv m qua côzoqv ấdtrj y đhrtf ãemce nóbmhl i gìtbbt vớaygh i em?”
Nhớaygh lạbakf i tốsmqm i qua, hắflbm n lạbakf i mỉhdnl m cưrmfs ờvkwj i.
“Côzoqv ấdtrj y nóbmhl i khôzoqv ng cầvamc n biếvccf t kếvccf t quảneqb ra sao, cũjrcq ng khôzoqv ng cầvamc n hứimvg a hẹidev n gìtbbt , chỉhdnl cầvamc n yêipkg u em, côzoqv ấdtrj y khôzoqv ng bao giờvkwj hốsmqm i hậblxz n...”
Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n nhínuwh u màdabq y nhìtbbt n hắflbm n, bấdtrj t giákgmc c hỏarxj i: “Tốsmqm i qua, sốsmqm đhrtf iệmuwr n thoạbakf i đhrtf óbmhl làdabq do côzoqv ta muốsmqm n biếvccf t àdabq ?”
“Ừtaka .”
“Phong, anh đhrtf ãemce nóbmhl i vớaygh i chúvxkw nhiềawii u lầvamc n rồraen i, lờvkwj i nóbmhl i củidev a phụhxyf nữnbzt khôzoqv ng thểdkgc tin đhrtf ưrmfs ợatze c. Rõbamm ràdabq ng làdabq côzoqv ta đhrtf ang lợatze i dụhxyf ng chúvxkw .”
“Côzoqv ấdtrj y thậblxz t lòucrc ng vớaygh i em, em cóbmhl thểdkgc cảneqb m nhậblxz n đhrtf ưrmfs ợatze c...”
“Thậblxz t lòucrc ng? Thậblxz t lòucrc ng khôzoqv ng phảneqb i làdabq nóbmhl i, màdabq làdabq làdabq m. Côzoqv ta cóbmhl thểdkgc bỏarxj việmuwr c vìtbbt chúvxkw khôzoqv ng? Côzoqv ta cóbmhl thểdkgc theo chúvxkw đhrtf i vàdabq o con đhrtf ưrmfs ờvkwj ng nàdabq y khôzoqv ng?”
Lờvkwj i nóbmhl i củidev a Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n nhưrmfs lưrmfs ỡatze i dao đhrtf âikmu m vàdabq o nỗgziu i đhrtf au củidev a An Dĩemce Phong. Hắflbm n khôzoqv ng cưrmfs ờvkwj i nữnbzt a, nắflbm m chặkbbs t chiếvccf c di đhrtf ộohfb ng.
Đrmfs úvxkw ng vậblxz y! Nếvccf u côzoqv thựhxyf c sựhxyf yêipkg u hắflbm n, tạbakf i sao côzoqv khôzoqv ng thểdkgc từvxkw bỏarxj ?
Tạbakf i sao khôzoqv ng lấdtrj y hắflbm n?
Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n nóbmhl i tiếvccf p: “Anh nghe tin làdabq ngưrmfs ờvkwj i mớaygh i nhậblxz m chứimvg c cảneqb nh sákgmc t trưrmfs ởghhp ng khu vựhxyf c nàdabq y muốsmqm n chỉhdnl nh đhrtf ốsmqm n triệmuwr t đhrtf ểdkgc toàdabq n khu, gầvamc n đhrtf âikmu y họqxct đhrtf ãemce đhrtf iềawii u đhrtf ộohfb ng mộohfb t đhrtf ộohfb i đhrtf ặkbbs c côzoqv ng đhrtf ếvccf n. Côzoqv Tưrmfs Đrmfs ồraen Thuầvamc n nàdabq y lýtbbt lịmuwr ch rấdtrj t phứimvg c tạbakf p, tuyệmuwr t đhrtf ốsmqm i khôzoqv ng đhrtf ơarxj n thuầvamc n chỉhdnl làdabq tiếvccf p cậblxz n chúvxkw , chúvxkw hãemce y tỉhdnl nh ngộohfb đhrtf i.”
“Vậblxz y sao?” Hắflbm n dựhxyf a lưrmfs ng vàdabq o ràdabq o chắflbm n trêipkg n sàdabq n đhrtf ấdtrj u, trầvamc m tưrmfs mộohfb t lúvxkw c thậblxz t lâikmu u, rồraen i nóbmhl i: “Khôzoqv ng cầvamc n biếvccf t côzoqv ấdtrj y ởghhp bêipkg n em làdabq vìtbbt mụhxyf c đhrtf ínuwh ch gìtbbt , em khôzoqv ng quan tâikmu m.”
“Chúvxkw đhrtf iêipkg n rồraen i!”
“Đrmfs úvxkw ng, em đhrtf iêipkg n rồraen i! Em muốsmqm n nhìtbbt n thấdtrj y côzoqv ấdtrj y cưrmfs ờvkwj i, muốsmqm n chuyệmuwr n tròucrc vớaygh i côzoqv ấdtrj y, em muốsmqm n ôzoqv m côzoqv ấdtrj y, hôzoqv n côzoqv ấdtrj y, lêipkg n giưrmfs ờvkwj ng vớaygh i côzoqv ấdtrj y... Chỉhdnl cầvamc n côzoqv ấdtrj y muốsmqm n, em sẵarxj n sàdabq ng làdabq m bấdtrj t cứimvg việmuwr c gìtbbt .”
“Chúvxkw ?” Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n bấdtrj t lựhxyf c ngồraen i xuốsmqm ng bêipkg n cạbakf nh hắflbm n, thởghhp dàdabq i. “Sao chúvxkw lạbakf i phảneqb i yêipkg u côzoqv ta nhưrmfs vậblxz y?”
“Vìtbbt côzoqv ấdtrj y làdabq mộohfb t côzoqv gákgmc i tốsmqm t.”
“Trêipkg n đhrtf ờvkwj i nàdabq y cóbmhl rấdtrj t nhiềawii u côzoqv gákgmc i tốsmqm t.”
“Em gặkbbs p côzoqv ấdtrj y đhrtf ầvamc u tiêipkg n.”
Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n lạbakf i hỏarxj i tiếvccf p: “Chúvxkw cóbmhl bao giờvkwj nghĩemce làdabq mộohfb t ngàdabq y nàdabq o đhrtf óbmhl , nếvccf u ngưrmfs ờvkwj i đhrtf ưrmfs a chúvxkw ra trưrmfs ớaygh c vàdabq nh móbmhl ng ngựhxyf a làdabq côzoqv ta, lúvxkw c đhrtf óbmhl chúvxkw sẽjugg thếvccf nàdabq o khôzoqv ng?”
“Em cóbmhl chếvccf t cũjrcq ng khôzoqv ng hếvccf t tộohfb i.”
“Anh cũjrcq ng thấdtrj y thếvccf .” Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n nékmvx m chiếvccf c khăqxct n cầvamc m trong tay lêipkg n mặkbbs t hắflbm n. “Lúvxkw c chúvxkw chếvccf t, anh nhấdtrj t đhrtf ịmuwr nh sẽjugg cho chúvxkw vàdabq o cỗgziu quan tàdabq i tốsmqm t nhấdtrj t.”
“Cảneqb m ơarxj n!”
Hắflbm n nhìtbbt n Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n mặkbbs c ákgmc o, thákgmc o găqxct ng tay vàdabq rờvkwj i khỏarxj i sàdabq n tậblxz p.
Chínuwh nh hắflbm n cũjrcq ng thừvxkw a nhậblxz n làdabq mìtbbt nh ngu ngốsmqm c, nhưrmfs ng trong mộohfb t giớaygh i hạbakf n nhấdtrj t đhrtf ịmuwr nh.
Rồraen i lâikmu u sau đhrtf óbmhl , vàdabq o mộohfb t ngàdabq y, mớaygh i sákgmc ng sớaygh m Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n đhrtf ãemce gọqxct i đhrtf iệmuwr n cho hắflbm n, hỏarxj i mộohfb t câikmu u khóbmhl hiểdkgc u: “Trákgmc i tim phụhxyf nữnbzt cóbmhl phảneqb i làdabq m từvxkw đhrtf ákgmc khôzoqv ng?”
Hắflbm n trảneqb lờvkwj i trong cơarxj n ngákgmc i ngủidev : “Khôzoqv ng, chỉhdnl cóbmhl trákgmc i tim con gákgmc i anh mớaygh i thếvccf thôzoqv i!”
“Chúvxkw phảneqb i sửawii a lạbakf i cákgmc ch xưrmfs ng hôzoqv đhrtf i, phảneqb i gọqxct i làdabq chịmuwr dâikmu u, côzoqv ấdtrj y đhrtf ãemce làdabq ngưrmfs ờvkwj i phụhxyf nữnbzt củidev a anh rồraen i.”
Hắflbm n đhrtf ộohfb t nhiêipkg n tỉhdnl nh ngủidev hẳzoty n, ứimvg c chếvccf đhrtf ếvccf n mứimvg c muốsmqm n tắflbm t ngay đhrtf iệmuwr n thoạbakf i, lớaygh n tiếvccf ng nóbmhl i: “Anh muốsmqm n chếvccf t thìtbbt cứimvg nhảneqb y từvxkw tầvamc ng hai mưrmfs ơarxj i xuốsmqm ng, việmuwr c gìtbbt phảneqb i ôzoqv m quảneqb bom hẹidev n giờvkwj đhrtf i ngủidev thếvccf ?”
“Chiềawii u nay anh sẽjugg mờvkwj i luậblxz t sưrmfs đhrtf ếvccf n thẩhpsv m đhrtf ịmuwr nh tàdabq i sảneqb n, nếvccf u anh cóbmhl mệmuwr nh hệmuwr gìtbbt , tàdabq i sảneqb n củidev a anh sẽjugg sang têipkg n chúvxkw mộohfb t nửawii a, còucrc n mộohfb t nửawii a thìtbbt cho côzoqv ấdtrj y.” Hàdabq n Trạbakf c Thầvamc n im lặkbbs ng mộohfb t lúvxkw c rồraen i nóbmhl i tiếvccf p: “Phong, cho dùnbzt anh cóbmhl chếvccf t nhưrmfs thếvccf nàdabq o thìtbbt chúvxkw cũjrcq ng đhrtf ừvxkw ng thay anh bákgmc o thùnbzt . Anh chếvccf t cũjrcq ng khôzoqv ng hếvccf t tộohfb i.”
“Nàdabq y, anh em màdabq , khi anh chếvccf t em nhấdtrj t đhrtf ịmuwr nh sẽjugg cho anh vàdabq o mộohfb t cỗgziu quan tàdabq i thậblxz t đhrtf ẹidev p.”
“Cảneqb m ơarxj n!”
Lúvxkw c ấdtrj y An Dĩemce Phong mớaygh i hiểdkgc u rằjrcq ng, mộohfb t khi đhrtf àdabq n ôzoqv ng đhrtf ãemce yêipkg u thìtbbt sẽjugg đhrtf iêipkg n cuồraen ng đhrtf ếvccf n mứimvg c vôzoqv phưrmfs ơarxj ng cứimvg u chữnbzt a.
Hơarxj n chínuwh n giờvkwj tốsmqm i, An Dĩemce Phong ngồraen i trong hộohfb p đhrtf êipkg m nákgmc o nhiệmuwr t, nhìtbbt n vàdabq o chiếvccf c đhrtf iệmuwr n thoạbakf i ởghhp trêipkg n bàdabq n mãemce i chẳzoty ng thấdtrj y kêipkg u, hắflbm n uốsmqm ng bia đhrtf ếvccf n phákgmc t chákgmc n.
Mấdtrj y têipkg n tay châikmu n củidev a hắflbm n bỗgziu ng nhìtbbt n ra ngoàdabq i cửawii a vẻkefm hứimvg ng thúvxkw , thảneqb o luậblxz n rôzoqv m rảneqb .
“Hìtbbt nh nhưrmfs chưrmfs a gặkbbs p bao giờvkwj ...”
“Chưrmfs a gặkbbs p bao giờvkwj , côzoqv nàdabq y dákgmc ng ngưrmfs ờvkwj i cũjrcq ng khákgmc !”
“Khuôzoqv n mặkbbs t cũjrcq ng xinh xắflbm n.”
“Phong cákgmc ch cũjrcq ng đhrtf ưrmfs ợatze c...”
An Dĩemce Phong đhrtf ưrmfs a mắflbm t nhìtbbt n ra phínuwh a quầvamc y bar, mộohfb t ngưrmfs ờvkwj i đhrtf àdabq n ôzoqv ng đhrtf ang bưrmfs ớaygh c ra. Hắflbm n nheo mắflbm t nhìtbbt n kỹipkg , mộohfb t đhrtf ưrmfs ờvkwj ng cong nhỏarxj nhắflbm n đhrtf ậblxz p vàdabq o mắflbm t hắflbm n. So vớaygh i nhữnbzt ng phụhxyf nữnbzt khákgmc c trong hộohfb p đhrtf êipkg m, chiếvccf c vákgmc y đhrtf en bóbmhl sákgmc t củidev a côzoqv khôzoqv ng quákgmc hởghhp hang, chỉhdnl khoe ra mộohfb t bờvkwj vai gầvamc y vàdabq cákgmc nh tay mảneqb nh khảneqb nh. Côzoqv khôzoqv ng cóbmhl vòucrc ng mộohfb t vàdabq vòucrc ng ba quákgmc “nóbmhl ng bỏarxj ng”, nhưrmfs ng nhữnbzt ng đhrtf ưrmfs ờvkwj ng cong trêipkg n cơarxj thểdkgc rấdtrj t hàdabq i hòucrc a, câikmu n đhrtf ốsmqm i.
Côzoqv nhậblxz n ly cocktail từvxkw bartender, nhấdtrj p mộohfb t ngụhxyf m, lúvxkw c ngẩhpsv ng lêipkg n, mákgmc i tóbmhl c xoăqxct n dàdabq i khẽjugg bồraen ng bềawii nh, càdabq ng làdabq m cho vòucrc ng eo ấdtrj n sau chiếvccf c vákgmc y ngắflbm n thêipkg m quyếvccf n rũjrcq .
An Dĩemce Phong ngắflbm m mộohfb t lúvxkw c rồraen i quay đhrtf i. Têipkg n đhrtf ệmuwr tửawii ngồraen i bêipkg n cạbakf nh hắflbm n sákgmc n lạbakf i, nịmuwr nh nọqxct t: “Anh Phong, thếvccf nàdabq o?”
“Cákgmc i gìtbbt thếvccf nàdabq o?”
“Anh thínuwh ch khôzoqv ng? Em gọqxct i côzoqv ta lạbakf i đhrtf âikmu y uốsmqm ng rưrmfs ợatze u cùnbzt ng anh nhékmvx ?”
An Dĩemce Phong cầvamc m cốsmqm c rưrmfs ợatze u uốsmqm ng mộohfb t hơarxj i, rồraen i nóbmhl i: “Tao khôzoqv ng rỗgziu i, màdabq y khôzoqv ng thấdtrj y tao rấdtrj t bậblxz n àdabq ?”
Như
Cô
Hắ
“Như
“Anh biế
Hắ
“Đ
Trê
Đ
Cô
“Cho dù
Hắ
Cho dù
Có
An Dĩ
Ngà
Thậ
Cuố
“Bậ
“Phá
“Buổ
“Khô
“Vậ
Cá
Hắ
“Ồ
“Bye.”
“Bye bye!”
Tắ
Hà
“Ừ
“Chú
Nghe Hà
“Anh Thầ
Nhớ
“Cô
Hà
“Ừ
“Phong, anh đ
“Cô
“Thậ
Lờ
Đ
Tạ
Hà
“Vậ
“Chú
“Đ
“Chú
“Vì
“Trê
“Em gặ
Hà
“Em có
“Anh cũ
“Cả
Hắ
Chí
Rồ
Hắ
“Chú
Hắ
“Chiề
“Nà
“Cả
Lú
Hơ
Mấ
“Hì
“Chư
“Khuô
“Phong cá
An Dĩ
Cô
An Dĩ
“Cá
“Anh thí
An Dĩ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.