Editor: May
“Cho nênrir n, Tôgaqn Chi Niệkivh m, anh đxbzt ừnrir ng hy vọrqql ng néusik m mộynud t mìzxsu nh em ởbpsq nhâzjal n gian, chíbtnw nh mìzxsu nh trốosqq n tráfzkh nh ởbpsq trong đxbzt ịarzb a ngụftzg c tăczdt m tốosqq i, dựoswf a vànofl o thuốosqq c an thầbmqf n gìzxsu đxbzt ódjsh qua ngànofl y.”
“Anh cũreut ng đxbzt ừnrir ng nghĩttlo , dùbewk ng phưtgbv ơxlor ng thứkfdx c chíbtnw nh mìzxsu nh kếfbfm t hôgaqn n, bứkfdx c em rờkyum i khỏxero i bênrir n cạfzkh nh anh!”
“Em nódjsh i cho anh biếfbfm t, Tôgaqn Chi Niệkivh m, anh lànofl ngưtgbv ờkyum i đxbzt ànofl n ôgaqn ng mànofl Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n em thíbtnw ch, ngưtgbv ờkyum i códjsh thểusik đxbzt ứkfdx ng ởbpsq bênrir n cạfzkh nh anh, chỉfbwi códjsh thểusik lànofl em, cho dùbewk cảjdwp đxbzt ờkyum i nànofl y anh đxbzt ềkivh u khôgaqn ng thểusik cưtgbv ớttlo i em, nhưtgbv ng anh cũreut ng đxbzt ừnrir ng hòpevp ng cưtgbv ớttlo i ngưtgbv ờkyum i kháfzkh c.”
“Cho nênrir n, anh tốosqq t nhấueer t xódjsh a bỏxero ýsyjk nghĩttlo anh mau chódjsh ng kếfbfm t hôgaqn n gìzxsu đxbzt ódjsh đxbzt i...” Vừnrir a nhắtgcx c tớttlo i cáfzkh i nànofl y, Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n liềkivh n nổmtcj i giậkivh n, côgaqn ôgaqn m cáfzkh nh tay ởbpsq trưtgbv ớttlo c ngựoswf c, ngẩadhr ng cằbrqc m lênrir n vớttlo i Tôgaqn Chi Niệkivh m, cưtgbv ờkyum i lạfzkh nh mộynud t tiếfbfm ng: “Kếfbfm t hôgaqn n? Kếfbfm t hôgaqn n em gáfzkh i anh!”
Tôgaqn Chi Niệkivh m luôgaqn n trầbmqf m mặrjsf c nghe côgaqn tuyênrir n thệkivh , lúoswf c nghe côgaqn phẫvcdx n hậkivh n tuôgaqn n ra câzjal u nànofl y, lãttxk nh đxbzt ạfzkh m xốosqq c míbtnw mắtgcx t lênrir n, ngữyhyv khíbtnw thanh nhãttxk mởbpsq miệkivh ng nódjsh i: “Em gáfzkh i anh lànofl em...”
“Anh!” Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n bịarzb nghẹekgr n khôgaqn ng trảjdwp nổmtcj i miệkivh ng, giơxlor châzjal n lênrir n, dùbewk ng sứkfdx c đxbzt áfzkh tớttlo i trênrir n châzjal n Tôgaqn Chi Niệkivh m.
Tôgaqn Chi Niệkivh m khẽcjso rênrir n mộynud t tiếfbfm ng, đxbzt ộynud ng môgaqn i, còpevp n chưtgbv a lênrir n tiếfbfm ng, liềkivh n nhìzxsu n tháfzkh y Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n lạfzkh i nâzjal ng châzjal n lênrir n, sau đxbzt ódjsh liềkivh n dưtgbv ớttlo i uy hiếfbfm p khôgaqn ng tiếfbfm ng đxbzt ộynud ng củhzhe a côgaqn , ngoan ngoãttxk n ngậkivh m miệkivh ng, lựoswf a chọrqql n trầbmqf m mặrjsf c.
Lúoswf c nànofl y Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n mớttlo i vừnrir a lòpevp ng thu châzjal n vềkivh , nhìzxsu n xuốosqq ng Tôgaqn Chi Niệkivh m, tiếfbfm p tụftzg c lờkyum i vừnrir a rồnofl i còpevp n chưtgbv a nódjsh i hếfbfm t củhzhe a mìzxsu nh: “... Qua đxbzt ênrir m nay, nếfbfm u anh đxbzt ểusik cho em lạfzkh i nghe đxbzt ếfbfm n mộynud t chúoswf t tiếfbfm ng giódjsh códjsh liênrir n quan vớttlo i anh muốosqq n kếfbfm t hôgaqn n, em sẽcjso đxbzt ậkivh p anh giốosqq ng nhưtgbv đxbzt ênrir m nay!”
“f, khôgaqn ng, em sẽcjso đxbzt ậkivh p đxbzt ưtgbv ợzjal c anh trựoswf c tiếfbfm p nằbrqc m việkivh n, lầbmqf n đxbzt ầbmqf u tiênrir n mộynud t tháfzkh ng, lầbmqf n thứkfdx hai... Đorwy ừnrir ng nghĩttlo lầbmqf n thứkfdx hai, Tôgaqn Chi Niệkivh m, em cảjdwp nh cáfzkh o anh, còpevp n dáfzkh m códjsh lầbmqf n sau, em trựoswf c tiếfbfm p đxbzt ậkivh p anh tànofl n phếfbfm , anh yênrir n tâzjal m, em sẽcjso tậkivh n tâzjal m tậkivh n lựoswf c canh giữyhyv ởbpsq bênrir n cạfzkh nh anh, hầbmqf u hạfzkh chăczdt m sódjsh c anh cảjdwp đxbzt ờkyum i!”
Đorwy áfzkh y mắtgcx t Tôgaqn Chi Niệkivh m, toáfzkh t ra mộynud t áfzkh nh sáfzkh nh kỳmbvf lạfzkh , lộynud ng lẫvcdx y sáfzkh ng ngờkyum i khiếfbfm n cho lòpevp ng ngưtgbv ờkyum i sợzjal hãttxk i.
Anh thíbtnw ch côgaqn nhưtgbv vậkivh y.
Bởbpsq i vìzxsu côgaqn nhưtgbv vậkivh y, códjsh thểusik khiếfbfm n cho anh rõbhye rànofl ng cảjdwp m giáfzkh c đxbzt ưtgbv ợzjal c côgaqn đxbzt ểusik ýsyjk anh.
Đorwy ồnofl ng thờkyum i côgaqn nhưtgbv vậkivh y, khiếfbfm n cho quyếfbfm t đxbzt ịarzb nh lýsyjk tríbtnw củhzhe a anh, bắtgcx t đxbzt ầbmqf u trởbpsq nênrir n mơxlor hồnofl , bắtgcx t đxbzt ầbmqf u dao đxbzt ộynud ng, bắtgcx t đxbzt ầbmqf u khôgaqn ng xáfzkh c đxbzt ịarzb nh.
Anh rõbhye rànofl ng cảjdwp m giáfzkh c đxbzt ưtgbv ợzjal c, máfzkh u trong cơxlor thểusik đxbzt ang đxbzt iênrir n cuồnofl ng lăczdt n lộynud n, la héusik t lênrir n, thúoswf c đxbzt ẩadhr y anh kéusik o côgaqn vànofl o đxbzt ịarzb a ngụftzg c.
Nhưtgbv ng mànofl , anh thậkivh t khôgaqn ng lànofl m đxbzt ưtgbv ợzjal c, khôgaqn ng tựoswf tay pháfzkh hủhzhe y cảjdwp đxbzt ờkyum i côgaqn đxbzt ưtgbv ợzjal c...
Tôgaqn Chi Niệkivh m cúoswf i đxbzt ầbmqf u, trầbmqf m mặrjsf c mộynud t hồnofl i lâzjal u, mớttlo i ngẩadhr ng đxbzt ầbmqf u, đxbzt ốosqq i mắtgcx t vớttlo i Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n: “Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n, em cũreut ng biếfbfm t, lànofl em khôgaqn ng đxbzt ồnofl ng ýsyjk vớttlo i cáfzkh ch lànofl m củhzhe a anh, nhưtgbv ng em khôgaqn ng đxbzt ồnofl ng ýsyjk , khôgaqn ng hềkivh đxbzt ạfzkh i biểusik u anh khôgaqn ng thểusik lànofl m, cũreut ng giốosqq ng nhưtgbv lànofl em muốosqq n ởbpsq cùbewk ng vớttlo i anh, nhưtgbv ng anh khôgaqn ng muốosqq n... Em cũreut ng khôgaqn ng códjsh cáfzkh ch nànofl o, đxbzt úoswf ng khôgaqn ng?”
Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n ghéusik t nhấueer t chíbtnw nh lànofl lúoswf c Tôgaqn Chi Niệkivh m cựoswf tuyệkivh t côgaqn , ngữyhyv khíbtnw lànofl m ra vẻttlo phong đxbzt ạfzkh m vâzjal n khinh kia, côgaqn cảjdwp m thấueer y lúoswf c nànofl y âzjal m thanh phun ra từnrir trong miệkivh ng anh, códjsh phảjdwp i lànofl chódjsh i tai nhấueer t khôgaqn ng.
Bộynud ngựoswf c củhzhe a côgaqn , bởbpsq i vìzxsu phẫvcdx n nộynud , bắtgcx t đxbzt ầbmqf u nhấueer p nhôgaqn khôgaqn ng ổmtcj n đxbzt ịarzb nh, côgaqn nắtgcx m chặrjsf t quảjdwp đxbzt ấueer m, cắtgcx n hànofl m răczdt ng kẽcjso o kẹekgr t kẽcjso o kẹekgr t rung đxbzt ộynud ng: “Tôgaqn Chi Niệkivh m, anh nhấueer t đxbzt ịarzb nh phảjdwp i nhưtgbv vậkivh y sao?”
Tôgaqn Chi Niệkivh m ngừnrir ng thởbpsq , cựoswf c lựoswf c áfzkh p cổmtcj khíbtnw lăczdt n lộynud n trong lồnofl ng ngựoswf c, nhanh chódjsh ng gậkivh t đxbzt ầbmqf u: “Đorwy úoswf ng.”
“Em nódjsh i trong tấueer t cảjdwp quyếfbfm t đxbzt ịarzb nh củhzhe a anh, ngoạfzkh i trừnrir ởbpsq cùbewk ng vớttlo i em, cáfzkh i kháfzkh c em đxbzt ềkivh u khôgaqn ng đxbzt ồnofl ng ýsyjk .”
“Mànofl anh, vừnrir a lúoswf c tưtgbv ơxlor ng phảjdwp n, tấueer t cảjdwp yênrir u cầbmqf u củhzhe a em, anh đxbzt ềkivh u códjsh thểusik đxbzt áfzkh p ứkfdx ng, cho dùbewk chếfbfm t, cũreut ng khôgaqn ng việkivh c gìzxsu , nhưtgbv ng chỉfbwi riênrir ng anh ởbpsq cùbewk ng vớttlo i em, anh khôgaqn ng đxbzt áfzkh p ứkfdx ng.”
“Vậkivh y anh đxbzt i chếfbfm t đxbzt i! Anh - tênrir n khốosqq n kiếfbfm p...” Tốosqq ng Thanh Xuâzjal n bưtgbv ớttlo c tớttlo i phíbtnw a trưtgbv ớttlo c mộynud t bưtgbv ớttlo c, mộynud t bộynud dáfzkh ng lạfzkh i muốosqq n nhànofl o lênrir n đxbzt áfzkh nh anh mộynud t trậkivh n.
“Cho nê
“Anh cũ
“Em nó
“Cho nê
Tô
“Anh!” Tố
Tô
Lú
“f, khô
Đ
Anh thí
Bở
Đ
Anh rõ
Như
Tô
Tố
Bộ
Tô
“Em nó
“Mà
“Vậ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.