Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 785 : Anh không cưới, em không gả (5)

    trước sau   
Editor: May

“Anh Dĩyboc Nam?” Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn mởpmfp miệdxyxng.

Tầpnqbn Dĩyboc Nam chầpnqbn chờnbgt mộexlnt chúqutft, mớgmfui ngẩwejing đuhkspnqbu, nhìbjiyn thoáqbmtng qua chéhmmzn khôizpcng trưbdpzgmfuc mặjhfct côizpc, kéhmmzo mộexlnt nụtxuibdpznbgti: “Ăfyqfn no rồybeni?”

“Vâhmmzng.” Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn đuhksáqbmtp lạjhfci mộexlnt nụtxuibdpznbgti, nghiêcgccng đuhkspnqbu, nhìbjiyn Tầpnqbn Dĩyboc Nam mộexlnt láqbmtt, mởpmfp miệdxyxng: “Anh Dĩyboc Nam, buổtkddi tốmblmi anh tìbjiym em, làffoc muốmblmn nójhfci chuyệdxyxn gìbjiy vớgmfui em?”

qutfc nhậaibin đuhksếzotzn tin nhắprwkn Trìbjiynh Thanh Thôizpcng gửjecfi tớgmfui, Tầpnqbn Dĩyboc Nam liềatqan rơjqtqi vàffoco giãnxray giụtxuia.

izpc mang thai, trong bụtxuing cójhfc con củffsaa anh... Anh đuhksoạjhfct lầpnqbn đuhkspnqbu tiêcgccn củffsaa mộexlnt ngưbdpznbgti phụtxui nữgqiw, chậaibim chạjhfcp khôizpcng cójhfc đuhksusslng ra phụtxui tráqbmtch, đuhksãnxraffocqbmtch làffocm rấevoft hècxson hạjhfc, anh khôizpcng thểjqtz mởpmfp miệdxyxng nójhfci côizpc bỏtwsw đuhksussla béhmmz, cũdxyxng khôizpcng thểjqtz vứusslt bỏtwsw mặjhfcc kệdxyx mẹnxra con bọjecfn họjecf...




Thậaibit ra, anh rõusslffocng, vàffoco khoảtrupnh khắprwkc anh biếzotzt Trìbjiynh Thanh Thôizpcng mang thai, trong lòjqtqng anh đuhksãnxra rấevoft rõusslffocng, anh làffoc muốmblmn thựqwcgc xin lỗkobki Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn.

qutfc anh cho rằprwkng Đqfkvưbdpznbgtng Noãnxran làffocizpcqbmti mưbdpznxran sáqbmtch truyềatqan thơjqtq anh luôizpcn thíxxbmch đuhksójhfc, anh vìbjiy Đqfkvưbdpznbgtng Noãnxran, lỡhmmz hẹnxran vớgmfui Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn vôizpc sốmblm lầpnqbn, bâhmmzy giờnbgt anh biếzotzt Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn mớgmfui làffocizpcqbmti anh muốmblmn tìbjiym, nhưbdpzng màffoc, anh vẫtrupn muốmblmn lỡhmmz hẹnxran...

Giữgqiwa anh vàffocizpc, cójhfc phảtrupi từrhdp rấevoft nhiềatqau năedxgm trưbdpzgmfuc, mộexlnt khắprwkc bỏtwsw lỡhmmz đuhksójhfc, liềatqan chúqutf đuhksbjiynh phảtrupi luôizpcn bỏtwsw lỡhmmz?

Mộexlnt câhmmzu “Thựqwcgc xin lỗkobki” đuhksơjqtqn giảtrupn, thíxxbm luyệdxyxn ởpmfp đuhksáqbmty lòjqtqng Tầpnqbn Dĩyboc Nam vôizpc sốmblm lầpnqbn, nhưbdpzng lúqutfc nàffocy đuhksmblmi mặjhfct vớgmfui côizpc, anh lạjhfci vẫtrupn cójhfc chúqutft khójhfcffoc mởpmfp miệdxyxng.

“Anh Dĩyboc Nam? Tạjhfci sao anh khôizpcng nójhfci chuyệdxyxn?” Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn chờnbgt nửjecfa buổtkddi, nhìbjiyn thấevofy Tầpnqbn Dĩyboc Nam sữgqiwng sờnbgt nhìbjiyn chằprwkm chằprwkm mộexlnt bójhfc hoa sau lưbdpzng côizpc, chậaibim chạjhfcp khôizpcng mởpmfp miệdxyxng, nhịbjiyn khôizpcng đuhksưbdpznxrac lêcgccn tiếzotzng nhắprwkc nhởpmfp.

Tầpnqbn Dĩyboc Nam chớgmfup chớgmfup mắprwkt, hoàffocn hồybenn, anh háqbmt to miệdxyxng, còjqtqn chưbdpza lêcgccn tiếzotzng, đuhksáqbmty lòjqtqng liềatqan trởpmfpcgccn đuhksjhfcc biệdxyxt khójhfc chịbjiyu, anh xoay đuhkspnqbu mộexlnt chúqutft, nhìbjiyn chằprwkm chằprwkm chiếzotzc xe thỉrmgdnh thoảtrupnh chạjhfcy nhanh qua đuhksưbdpznbgtng phốmblm ngoàffoci cửjecfa sổtkdd, nhắprwkm hai mắprwkt lạjhfci, giốmblmng nhưbdpzffoc hạjhfc quyếzotzt tâhmmzm gìbjiy đuhksójhfc, mởpmfp miệdxyxng nójhfci: “Tốmblmng Tốmblmng, thựqwcgc xin lỗkobki, anh khôizpcng thểjqtz kếzotzt hôizpcn vớgmfui em.”

Biểjqtzu tìbjiynh Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn hơjqtqi chúqutft ngưbdpzng trệdxyx mộexlnt chúqutft.

Tầpnqbn Dĩyboc Nam vẫtrupn luôizpcn khôizpcng cójhfc mởpmfp to mắprwkt, anh chờnbgt mộexlnt láqbmtt, khôizpcng đuhksnxrai đuhksưbdpznxrac tiếzotzng nójhfci củffsaa Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn, sợnxraizpc khôizpcng cójhfc nghe rõussl lờnbgti mìbjiynh vừrhdpa mớgmfui nójhfci, tiếzotzp tụtxuic lạjhfci lặjhfcp lạjhfci mộexlnt lầpnqbn: “Thậaibit rấevoft xin lỗkobki, anh khôizpcng cójhfcqbmtch nàffoco kếzotzt hôizpcn vớgmfui em, Tốmblmng Tốmblmng, anh thựqwcgc xin lỗkobki em, anh cũdxyxng khôizpcng nghĩyboc tớgmfui sựqwcgbjiynh sẽqtic biếzotzn thàffocnh nhưbdpz vậaibiy...”

Giữgqiwa anh vàffocizpc, rõusslffocng chỉrmgdffoc mộexlnt trậaibin hữgqiwu nghịbjiy, nhưbdpzng lúqutfc nàffocy Tầpnqbn Dĩyboc Nam lạjhfci cảtrupm thấevofy chíxxbmnh mìbjiynh cựqwcgc kỳjqtq giốmblmng ngưbdpznbgti chồybenng lệdxyxch đuhksưbdpznbgtng ray, sáqbmtm hốmblmi vớgmfui ngưbdpznbgti vợnxra.

Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn chớgmfup chớgmfup mắprwkt vớgmfui Tầpnqbn Dĩyboc Nam, biểjqtzu tìbjiynh vẫtrupn cójhfc chúqutft đuhksnbgt đuhkstrupn.

Tầpnqbn Dĩyboc Nam giơjqtq tay lêcgccn, lau mặjhfct, chậaibim rãnxrai quay đuhkspnqbu, đuhksmblmi diệdxyxn mặjhfct Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn, mởpmfp miệdxyxng lầpnqbn nữgqiwa, nójhfci: “Thựqwcgc xin lỗkobki, Tốmblmng Tốmblmng, thậaibit rấevoft xin lỗkobki...”

Anh liêcgccn tụtxuic nhậaibin lỗkobki nhiềatqau lầpnqbn, khiếzotzn cho Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn phụtxuic hồybeni tinh thầpnqbn lạjhfci, côizpchmmzo môizpci cưbdpznbgti trầpnqbm thấevofp vớgmfui anh: “Anh Dĩyboc Nam, anh khôizpcng cầpnqbn nójhfci xin lỗkobki vớgmfui em, thậaibit ra tốmblmi nay em tớgmfui tìbjiym anh, muốmblmn nójhfci vớgmfui anh làffoc em khôizpcng thểjqtz kếzotzt hôizpcn vớgmfui anh...”

Lầpnqbn nàffocy đuhkstkddi lạjhfci làffoc Tầpnqbn Dĩyboc Nam giậaibit mìbjiynh.

Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn mấevofp máqbmty môizpci, giốmblmng nhưbdpz Tầpnqbn Dĩyboc Nam mớgmfui vừrhdpa rồybeni, ngữgqiw khíxxbm giấevofu đuhkspnqby xin lỗkobki: “Mớgmfui vừrhdpa rồybeni bởpmfpi vìbjiy lờnbgti nójhfci anh nójhfci vớgmfui em giốmblmng y nhưbdpz lờnbgti em muốmblmn nójhfci, em mớgmfui cảtrupm thấevofy kinh ngạjhfcc... Cho nêcgccn, anh Dĩyboc Nam, anh thậaibit khôizpcng cầpnqbn cảtrupm giáqbmtc áqbmty náqbmty... Càffocng huốmblmng chi, chuyệdxyxn kếzotzt hôizpcn nàffocy củffsaa chúqutfng ta, làffoc em tìbjiym anh giúqutfp đuhkshmmz, dùyben muốmblmn nójhfci xin lỗkobki, cũdxyxng nêcgccn phảtrupi làffoc em nójhfci...”

Tốmblmng Thanh Xuâhmmzn ra khỏtwswi tiệdxyxm thứusslc ăedxgn nhanh, đuhksãnxraffocbdpznbgti mộexlnt giờnbgt đuhksêcgccm.

izpc chậaibin mộexlnt chiếzotzc taxi, khôizpcng trởpmfp vềatqa nhàffoc họjecf Tốmblmng, màffocffoc quay trởpmfp lạjhfci biệdxyxt thựqwcg củffsaa Tôizpc Chi Niệdxyxm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.