Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 7-Chương 149 : Tướng công dạy ta

    trước sau   
Dịsbgmch: Tiểvbjvu Băredlng

“Ra ngoàbwdti ma luyệqcgqn? Đkofoi đwdjtâffjvu ma luyệqcgqn mớaovdi giấjgnlu đwdjtưsbgmolldc vịsbgmwxls Châffjvn Khôhsknng gia hưsbgmơwxevng kia?” Mạlnifnh Kỳlnif hỏloovi.

Cốyumm Tiểvbjvu Tang nhìzbocn hắnpfcn chăredlm chúwfjk, nhưsbgm muốyummn nhìzbocn xem hắnpfcn cótggpnkrdi gìzboc khôhsknng đwdjtưsbgmolldc tựredl nhiêjgscn hay khôhsknng, rồlkkxi côhsknsbgmiynmi rạlnifng rỡoite:

“Tưsbgmaovdng côhsknng tiếnjvyc thiếnjvyp thâffjvn àbwdt?”

“Cầffjvn biếnjvyt nữrhzr tửvbjv tốyummt chíloov tạlnifi bốyummn phưsbgmơwxevng.”

Âkjeym cuốyummi hơwxevi cao lêjgscn, rõaovdbwdtng làbwdt muốyummn ghẹupyao cánkrdi câffjvu ‘nam nhi tốyummt chíloov tạlnifi bốyummn phưsbgmơwxevng’.


“Chíloov tạlnifi bốyummn phưsbgmơwxevng khôhsknng cótggp nghĩcnska làbwdt mộwfjkt mìzbocnh đwdjti trưsbgmaovdc.” Mạlnifnh Kỳlnif mỉtggpm cưsbgmiynmi.

Cốyumm Tiểvbjvu Tang cưsbgmiynmi khẽrpdj: “Chỗkxbz qua đwdjtưsbgmolldc mắnpfct vịsbgmwxls Châffjvn Khôhsknng gia hưsbgmơwxevng đwdjtưsbgmơwxevng nhiêjgscn cũfxjvng chỉtggptggp mấjgnly chỗkxbz Cửvbjvu U, Tiêjgscn Giớaovdi chưsbgm thiêjgscn, nhữrhzrng nơwxevi gầffjvn đwdjtlnifo. Cánkrdi vịsbgm trong lòbqhyng mang thếnjvy giớaovdi kia trưsbgmaovdc khi chếnjvyt hẳwpshn đwdjtãbpgstggp sắnpfcp xếnjvyp ởwxls La Phong Hắnpfcc Ngụqxywc, tuy khôhsknng thểvbjv gọqcgqi làbwdt hoàbwdtn hảnjvyo, nhưsbgmng hẳwpshn cũfxjvng đwdjtãbpgs dựredl trùrhzr mộwfjkt sốyumm khảnjvyredlng, tớaovdi đwdjtótggp ma luyệqcgqn chẳwpshng khánkrdc gìzboc chui đwdjtffjvu vôhsknsbgmaovdi, Tiêjgscn Giớaovdi chưsbgm thiêjgscn cánkrdi khôhsknng tàbwdtn phánkrd thìzbocfxjvng bịsbgm hủmjhwy diệqcgqt, khôhsknng phảnjvyi chỗkxbz đwdjtvbjv ma luyệqcgqn lâffjvu dàbwdti; nhữrhzrng chỗkxbz gầffjvn đwdjtlnifo thìzboc lạlnifi quánkrd thầffjvn bíloov khótggpzbocm, nếnjvyu khôhsknng thìzbocfxjvng đwdjtãbpgs bịsbgm chiếnjvym cứyciw, nhưsbgm Sinh Tửvbjv nguyêjgscn đwdjtiểvbjvm, nếnjvyu khôhsknng Châffjvn Võaovd vớaovdi Phụqxywc Hoàbwdtng đwdjtâffjvu cótggp thàbwdtnh nhưsbgm thếnjvy!”

Châffjvn Võaovd thìzboc vẫwnxgn chưsbgma thểvbjv đwdjtăredlng lâffjvm Bỉtggp Ngạlnifn, Phụqxywc Hoàbwdtng trạlnifng thánkrdi lạlnifi khôhsknng ổvbfun, nhắnpfcc tớaovdi têjgscn họqcgqfxjvng khôhsknng sao cảnjvy.

“Nótggpi nhưsbgm vậffjvy hìzbocnh nhưsbgm chẳwpshng còbqhyn chỗkxbzbwdto nữrhzra cảnjvy.” Mạlnifnh Kỳlnif vẫwnxgn cưsbgmiynmi, đwdjtãbpgstggp phầffjvn đwdjtnkrdn ra ýrpdjhskn.

Cốyumm Tiểvbjvu Tang ngưsbgmaovdc mặfsqvt lêjgscn: “Tưsbgmaovdng côhsknng biếnjvyt rồlkkxi còbqhyn gìzboc! Trừbwdt mấjgnly chỗkxbz đwdjtótggp, chẳwpshng phảnjvyi chỉtggpbqhyn chưsbgm thiêjgscn vạlnifn giớaovdi ởwxls trong cơwxev thểvbjv củmjhwa cánkrdc Bỉtggp Ngạlnifn đwdjtlnifi nhâffjvn vậffjvt hay sao?”

Thâffjvn đwdjtăredlng Bỉtggp Ngạlnifn, vũfxjv trụqxyw trong ngưsbgmiynmi sẽrpdjtggpa thàbwdtnh Châffjvn Thậffjvt chi giớaovdi, tu vi tăredlng lêjgscn, sẽrpdj dầffjvn lậffjvp ra chưsbgm thiêjgscn Cửvbjvu U.

“Nhưsbgmng cótggp ai ta tin đwdjtưsbgmolldc?” Mạlnifnh Kỳlnif hỏloovi vàbwdto đwdjtiểvbjvm chíloovnh.

Ai sẽrpdj vui nếnjvyu thấjgnly Kim Hoàbwdtng khôhsknng đwdjtưsbgmolldc trọqcgqn vẹupyan, khôhsknng cótggp hi vọqcgqng thàbwdtnh tựredlu Đkofolnifo Quảnjvywxevzbocnh?

Cốyumm Tiểvbjvu Tang chớaovdp mắnpfct: “Thiếnjvyp thâffjvn thậffjvt sựredl chưsbgma nghĩcnsk ra ngưsbgmiynmi nàbwdto tin cậffjvy đwdjtưsbgmolldc......”

“Cánkrdi vịsbgmwxls Châffjvn Khôhsknng gia hưsbgmơwxevng vẫwnxgn luôhsknn ởwxlssbgmaovdng làbwdt ngưsbgmiynmi chiếnjvyn thắnpfcng, chỉtggp đwdjtiềandlu đwdjtótggp thôhskni cũfxjvng đwdjtmjhwbwdtm ngưsbgmiynmi ta khôhsknng réaovdt màbwdt run.” Mạlnifnh Kỳlnif thởwxlsbwdti.

Chuyệqcgqn Nhâffjvn Hoàbwdtng tọqcgqa hótggpa năredlm đwdjtótggp, Vôhskn Sinh lãbpgso mẫwnxgu đwdjtãbpgs đwdjtótggpng mộwfjkt vai rấjgnlt làbwdt quan trọqcgqng!

Hắnpfcn tiếnjvyp tụqxywc: “Nhâffjvn Hoàbwdtng đwdjtãbpgstggpa vàbwdto Châffjvn Thậffjvt giớaovdi, bảnjvyo vệqcgq Nhâffjvn tộwfjkc chúwfjkng sinh, Thiêjgscn Đkofoếnjvy khôhsknng biếnjvyt chuyểvbjvn sinh đwdjti đwdjtâffjvu, cótggp lớaovdn lêjgscn chưsbgma, nhưsbgmng màbwdt Quang Âkjeym đwdjtao do thâffjvn hìzbocnh ôhsknng ấjgnly hótggpa thàbwdtnh vàbwdt Luâffjvn Hồlkkxi ấjgnln do Hậffjvu Thổvbfusbgmơwxevng nưsbgmơwxevng hótggpa thàbwdtnh đwdjtandlu cótggp Châffjvn Thậffjvt giớaovdi bêjgscn trong chúwfjkng, thậffjvm chíloovtggp cảnjvy chưsbgm thiêjgscn vạlnifn giớaovdi, nhưsbgmng màbwdt Quang Âkjeym đwdjtao thìzboc đwdjtang ởwxls trong tay Ma Phậffjvt, Luâffjvn Hồlkkxi ấjgnln lạlnifi cótggp quánkrd nhiềandlu ngưsbgmiynmi đwdjtang chúwfjk ýrpdj tớaovdi nótggp.”

nkrdsbgmơwxevng Tuyệqcgqt Đkofoao củmjhwa hắnpfcn cũfxjvng cótggp thếnjvy giớaovdi bêjgscn trong gầffjvn đwdjtlnift tớaovdi chưsbgm thiêjgscn vạlnifn giớaovdi nhưsbgmng lạlnifc ấjgnln củmjhwa Ma Phậffjvt ởwxls trong nótggp vẫwnxgn còbqhyn chưsbgma bịsbgm tiêjgscu trừbwdt hếnjvyt, khôhsknng an toàbwdtn.


Cốyumm Tiểvbjvu Tang khẽrpdjsbgmiynmi: “Thỉtggpnh tưsbgmaovdng côhsknng dạlnify ta.”

“Ta chọqcgqn giúwfjkp nàbwdtng ánkrd?” Mạlnifnh Kỳlnif kinh ngạlnifc, Tiểvbjvu Tang làbwdt ngưsbgmiynmi luôhsknn cótggp chủmjhw kiếnjvyn, chuyệqcgqn quan trọqcgqng bựredlc nàbwdty hẳwpshn côhskn đwdjtãbpgstggp quyếnjvyt đwdjtsbgmnh từbwdt sớaovdm rồlkkxi mớaovdi đwdjtúwfjkng chứyciw? Sao còbqhyn hỏloovi hắnpfcn?

Cốyumm Tiểvbjvu Tang míloovm môhskni cưsbgmiynmi: “Thiếnjvyp thâffjvn hiểvbjvu vịsbgm kia củmjhwa Châffjvn Khôhsknng gia hưsbgmơwxevng, thìzboc đwdjtưsbgmơwxevng nhiêjgscn ngưsbgmiynmi ta cũfxjvng hiểvbjvu ta, ta cótggp thểvbjv nghĩcnsk tớaovdi cánkrdi gìzboc, thìzbocbwdtjgnly đwdjtưsbgmơwxevng nhiêjgscn cũfxjvng sẽrpdj nghĩcnsk tớaovdi, vậffjvy chẳwpshng bằqhjfng giao cho tưsbgmaovdng côhsknng quyếnjvyt đwdjtsbgmnh, dùrhzr sao suy nghĩcnsk củmjhwa chàbwdtng vẫwnxgn luôhsknn chẳwpshng giốyummng ai, lúwfjkc nàbwdto cũfxjvng làbwdtm ngưsbgmiynmi ta hếnjvyt hồlkkxn đwdjtótggpbwdt.”

Đkofoâffjvy làbwdt khen ta đwdjtótggp hảnjvy? Mạlnifnh Kỳlnif bậffjvt cưsbgmiynmi:

“Nếnjvyu đwdjtãbpgstggpi vậffjvy, vậffjvy đwdjtvbjv vi phu quyếnjvyt đwdjtsbgmnh cho. Tớaovdi mộwfjkt chỗkxbz thửvbjv xem.”

Cốyumm Tiểvbjvu Tang miệqcgqng hánkrd hốyummc, khôhsknng ngờiynm Mạlnifnh Kỳlnif quyếnjvyt đwdjtsbgmnh nhanh tớaovdi nhưsbgm vậffjvy, xem ra khôhsknng phảnjvyi làbwdt ngưsbgmiynmi chỉtggp chiếnjvyn đwdjtjgnlu bằqhjfng bảnjvyn năredlng màbwdtfxjvng cótggp đwdjtffjvu ótggpc nha.

“Chỗkxbzbwdto?” Côhskn hỏloovi.

“Kim Ngao đwdjtnjvyo, lấjgnly mánkrdu thịsbgmt củmjhwa vịsbgm hoàbwdtng giảnjvy thánkrdi cổvbfu đwdjtang bịsbgm Thanh Bìzbocnh kiếnjvym trấjgnln ánkrdp.” Mạlnifnh Kỳlnif ngang nhiêjgscn, “Khôhsknng chỉtggptggp mộwfjkt mìzbocnh nàbwdtng cầffjvn ma luyệqcgqn, vi phu cũfxjvng phảnjvyi tậffjvn lựredlc tăredlng thựredlc lựredlc củmjhwa mìzbocnh, kếnjvyt giao vớaovdi ngưsbgmiynmi mạlnifnh. Vịsbgm hoàbwdtng giảnjvy kia chưsbgma chếnjvyt hẳwpshn, trong huyếnjvyt nhụqxywc lưsbgmu lạlnifi tấjgnlt vẫwnxgn còbqhyn sinh cơwxev, còbqhyn mộwfjkt phầffjvn chưsbgm thiêjgscn vạlnifn giớaovdi tàbwdtn lưsbgmu, cótggp khảnjvyredlng còbqhyn kíloovch phánkrdt đwdjtưsbgmolldc khảnjvyredlng củmjhwa huyếnjvyt đwdjtàbwdto yêjgscu dịsbgm, cho hai chúwfjkng nótggp chiếnjvyn đwdjtjgnlu vớaovdi nhau, xótggpa hoàbwdtn toàbwdtn lạlnifc ấjgnln củmjhwa Ma Phậffjvt, đwdjtvbjv Tuyệqcgqt Đkofoao hoàbwdtn toàbwdtn thứyciwc tỉtggpnh!”

Đkofoâffjvy làbwdt thầffjvn binh Bỉtggp Ngạlnifn giảnjvy đwdjtótggp, hơwxevn nữrhzra còbqhyn làbwdttggpn ra đwdjtiynmi muộwfjkn nhấjgnlt, bịsbgm thờiynmi gian cọqcgq rửvbjva íloovt nhấjgnlt!

“Tưsbgmaovdng côhsknng tìzbocm đwdjtưsbgmolldc Kim Ngao đwdjtnjvyo?” Cốyumm Tiểvbjvu Tang nghĩcnsk nghĩcnsk, khótggpe miệqcgqng cong lêjgscn.

Mạlnifnh Kỳlnif mỉtggpm cưsbgmiynmi:

“Hồlkkxi trưsbgmaovdc thìzboc khôhsknng, nhưsbgmng sau khi đwdjtãbpgsbwdto Tạlnifo Hótggpa thìzboc chưsbgma chắnpfcc.”

wxevi nàbwdty bịsbgm Viêjgscn Hồlkkxng trộwfjkm ởwxls, bịsbgm Lụqxywc Áuzyep đwdjtiềandlu khiểvbjvn, nêjgscn khôhsknng phảnjvyi lo sẽrpdj gặfsqvp phảnjvyi Đkofoa Bảnjvyo Thiêjgscn Tôhsknn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.