Nhân Tổ

Chương 474 : Mặt người

    trước sau   
“Ai!” Nhâiltgm dálvmjo dálvmjc ngóvfnt quanh, yêokoau khíolfx cuộrcten tràcpijo quanh thâiltgn phòfnezng thủtbdf. Nhưafmung đvbdxálvmjp lạrmiii hắocmbn chỉsqvivfnt khôcofnng gian tĩolfxnh lặprifng, đvbdxálvmjm Yêokoau tộrctec kia vẫlcpbn đvbdxang bìnumznh thảqvoun tiếvfntn lêokoan giốcpijng nhưafmu chỉsqvi mộrctet mìnumznh hắocmbn nghe đvbdxưafmuhzrhc giọrmbjng nóvfnti kia.

Thoálvmjng mộrctet lúotqfc im lặprifng, giọrmbjng nóvfnti kia lạrmiii vang lêokoan:

“Khôcofnng cầvfntn tìnumzm! ta lúotqfc nàcpijo cũnbetng ởqvou ngay bêokoan cạrmiinh ngưafmuơifgui.”

Nhâiltgm sắocmbc mặprift tálvmji đvbdxi, hắocmbn đvbdxqvouo mắocmbt nhìnumzn quanh vẫlcpbn khôcofnng phálvmjt hiệrmiin ra đvbdxưafmuhzrhc nguồspqhn âiltgm thanh, giọrmbjng nóvfnti nàcpijy giốcpijng nhưafmu đvbdxi thẳvgzlng vàcpijo đvbdxvfntu hắocmbn khôcofnng nhìnumzn khoảqvoung cálvmjch.

Xoẹiyhit! xoẹiyhit! Nhâiltgm liêokoan tụkasqc tung chảqvouo cắocmbt chéqwtjm khôcofnng khíolfx, hắocmbn cho rằifgung kẻaiug thùgxwccpijy cóvfnt thểaiugcofnnumznh.

“Ngưafmuơifgui việrmiic gìnumz phảqvoui bậeyeen tâiltgm ta làcpij ai? chỉsqvi cầvfntn biếvfntt ta thàcpijnh tâiltgm giúotqfp ngưafmuơifgui làcpij đvbdxưafmuhzrhc.”


myenm! Nhâiltgm đvbdxtmddm xuốcpijng mặprift đvbdxtmddt, mặprift đvbdxtmddt nứjnnrt ra nhưafmu mạrmiing nhệrmiin. Nhưafmung vẫlcpbn khôcofnng phálvmjt hiệrmiin ra đvbdxưafmuhzrhc gìnumz, hắocmbn tứjnnrc giậeyeen héqwtjt lêokoan:

“Ai? nhanh cúotqft ra đvbdxâiltgy cho ta!”

“Haizz… ngưafmuơifgui sao lạrmiii cốcpij chấtmddp tìnumzm ta nhưafmu vậeyeey?” giọrmbjng nóvfnti lạrmii thởqvoucpiji lêokoan tiếvfntng.

“Nếvfntu muốcpijn hợhzrhp tálvmjc vớketpi ta vậeyeey thìnumz lộrcte diệrmiin đvbdxi, ta khôcofnng muốcpijn hợhzrhp tálvmjc vớketpi kẻaiugcpij ta khôcofnng biếvfntt làcpij ai.” Nhâiltgm lấtmddy lạrmiii bìnumznh tĩolfxnh, khôcofnng còfnezn đvbdxálvmjnh lung tung nữowjpa, hắocmbn nghiêokoam giọrmbjng hỏdfvvi.

“Nếvfntu ngưafmuơifgui thậeyeet sựfnez muốcpijn biếvfntt, vậeyeey ta sẽssgyvfnti cho ngưafmuơifgui biếvfntt, ta làcpij...” giọrmbjng nóvfnti lạrmii phâiltgn vâiltgn mộrctet chúotqft rồspqhi cũnbetng bịjvcw khuấtmddt phụkasqc trưafmuketpc sựfnezafmuơifgung quyếvfntt củtbdfa Nhâiltgm. “Ta làcpij… lưafmuơifgung tâiltgm củtbdfa ngưafmuơifgui.”

“Ta nhổowjp! dálvmjm giảqvou danh lưafmuơifgung tâiltgm củtbdfa ta!” Nhâiltgm lớketpn tiếvfntng mắocmbng.

“Hắocmbc, hắocmbc… ngưafmuơifgui khôcofnng tin sao?” giọrmbjng nóvfnti cưafmuospoi đvbdxùgxwca.

Đhxpjúotqfng lúotqfc nàcpijy Lạrmiic Bálvmj đvbdxi tớketpi, hắocmbn vẫlcpbn luôcofnn đvbdxi sau đvbdxcpijn mộrctet khoảqvoung cálvmjch xa, vìnumz Nhâiltgm dừemzbng tạrmiii chỗyohaokoan lúotqfc nàcpijy bịjvcw hắocmbn bắocmbt kịjvcwp. Lạrmiic Bálvmjfnezfnez hỏdfvvi:

“Ngưafmuơifgui sao lạrmiii ởqvou đvbdxâiltgy lảqvoum nhảqvoum mộrctet mìnumznh?!”

Nhâiltgm tròfnezng mắocmbt đvbdxqvouo mấtmddy vòfnezng, tìnumzm cálvmji cớketp giảqvoui thíolfxch, hắocmbn khôcofnng muốcpijn nóvfnti ra sựfnez thậeyeet rằifgung hắocmbn nghe đvbdxưafmuhzrhc mộrctet giọrmbjng nóvfnti vôcofnnumznh, Lạrmiic Bálvmj sẽssgyafmuospoi hắocmbn làcpijokoan đvbdxokoan giốcpijng nhưafmu Mậeyeeu mấtmddt.

otqfc nàcpijy giọrmbjng nóvfnti kia lạrmiii vang lêokoan:

“Ngưafmuơifgui thấtmddy khôcofnng ta đvbdxãnoukvfnti hắocmbn cóvfntafmuu đvbdxspqh vớketpi bộrcteafmuơifgung kia nêokoan mớketpi đvbdxi tụkasqt lạrmiii phíolfxa sau xa nhưafmu vậeyeey, nếvfntu khôcofnng phảqvoui ngưafmuơifgui còfnezn ởqvou đvbdxâiltgy chỉsqvi sợhzrh hắocmbn đvbdxãnouk sớketpm ra tay lấtmddy bộrcteafmuơifgung. Ngưafmuơifgui nghe ta mộrctet lờospoi mau lấtmddy bộrcteafmuơifgung đvbdxi.”

Nhâiltgm nghe lờospoi nàcpijy thìnumz cảqvoum thấtmddy cóvfntnbet, trong lòfnezng đvbdxang nổowjpi lêokoan cálvmjc loạrmiii suy nghĩolfx, phâiltgn vâiltgn đvbdxocmbn đvbdxo xem cóvfntokoan tin lờospoi giọrmbjng nóvfnti kia.


Thấtmddy Nhâiltgm đvbdxjnnrng nhưafmu trờospoi trồspqhng, Lạrmiic Bálvmj lạrmiii hỏdfvvi:

“Ngưafmuơifgui cóvfnt bịjvcw sao khôcofnng vậeyeey? sao còfnezn chưafmua đvbdxi?”

Giọrmbjng Lạrmiic Bálvmjqwtjo hắocmbn trởqvou lạrmiii hiệrmiin thựfnezc, hắocmbn tỏdfvv ra bốcpiji rốcpiji khôcofnng biếvfntt trảqvou lờospoi làcpijm sao.

“Thấtmddy chưafmua?! ta đvbdxãnoukvfnti vớketpi ngưafmuơifgui rồspqhi. Hắocmbn đvbdxang muốcpijn đvbdxuổowjpi ngưafmuơifgui đvbdxi đvbdxaiug đvbdxrctec chiếvfntm bộrcteafmuơifgung.” giọrmbjng nóvfnti lạrmiiokoa hoặprifc.

Nhâiltgm bịjvcw thuyếvfntt phụkasqc, đvbdxôcofni mắocmbt hắocmbn trởqvouokoan hung álvmjc tứjnnrc giậeyeen, hắocmbn vậeyeey màcpijolfx nữowjpa bịjvcw Lạrmiic Bálvmj lừemzba, têokoan Lạrmiic Bálvmjcpijy xem ra cũnbetng quálvmj gian xảqvouo đvbdxi. Hắocmbn nhìnumzn chằifgum chằifgum Lạrmiic Bálvmj, álvmjnh mắocmbt nhưafmu phun lửcofna, quálvmjt:

“Cúotqft! chuyệrmiin củtbdfa ta ngưafmuơifgui cóvfntafmulvmjch hỏdfvvi đvbdxếvfntn sao?”

iltgy giờospo hắocmbn đvbdxãnoukcpijokoau Vưafmuơifgung, huyếvfntt mạrmiich lạrmiii biếvfntn dịjvcw, hắocmbn đvbdxãnouk mạrmiinh hơifgun Lạrmiic Bálvmj khôcofnng biếvfntt bao nhiêokoau lầvfntn, hắocmbn khôcofnng cầvfntn phảqvoui trảqvou lờospoi câiltgu hỏdfvvi củtbdfa Lạrmiic Bálvmj.

Lạrmiic Bálvmj bịjvcw mắocmbng, đvbdxôcofni chúotqft sữowjpng sờospo, nhưafmung rấtmddt nhanh bìnumznh thưafmuospong, nhưafmu tựfnez biếvfntt thâiltgn biếvfntt phậeyeen mìnumznh lúotqfc nàcpijy, hắocmbn nhúotqfn vai cưafmuospoi khôcofnng nóvfnti gìnumz, quay đvbdxvfntu bưafmuketpc đvbdxi.

“Hắocmbn hìnumznh nhưafmu đvbdxãnouk nhìnumzn ra âiltgm mưafmuu củtbdfa ngưafmuơifgui, mau thủtbdf tiêokoau hắocmbn đvbdxi.” giọrmbjng nóvfnti lạrmii giậeyeet dâiltgy.

“Nhưafmung giếvfntt hắocmbn sẽssgyiltgy sựfnez chúotqf ýnbet cho đvbdxálvmjm kia.” Nhâiltgm nhỏdfvv giọrmbjng trảqvou lờospoi.

“Sợhzrhnumz chứjnnr! ngưafmuơifgui chỉsqvi cầvfntn nhanh chóvfntng giếvfntt hắocmbn, khôcofnng đvbdxaiug hắocmbn kêokoau cứjnnru, vớketpi thựfnezc lựfnezc củtbdfa ngưafmuơifgui hiệrmiin nay thìnumz việrmiic nàcpijy khôcofnng khóvfnt. Đhxpjếvfntn khi đvbdxálvmjm kia chúotqf ýnbet thìnumz mọrmbji việrmiic đvbdxãnouk xong, ngưafmuơifgui chỉsqvi cầvfntn nóvfnti Lạrmiic Bálvmjotqfc phạrmiim ngưafmuơifgui nêokoan ngưafmuơifgui đvbdxálvmjnh chếvfntt, đvbdxqvoum bảqvouo lũnbet kia sẽssgy khôcofnng nghi ngờospo, dùgxwc sao cũnbetng chẳvgzlng ai thíolfxch Lạrmiic Bálvmj.” giọrmbjng nóvfnti lạrmii tiếvfntp tụkasq dụkasq hoặprifc.

Nhâiltgm thấtmddy lờospoi nàcpijy cóvfntnbet, hắocmbn vốcpijn đvbdxãnouk khôcofnng ưafmuu Lạrmiic Bálvmj, nhâiltgn cơifgu hộrctei nàcpijy giếvfntt luôcofnn đvbdxi. Nhâiltgm từemzbng bưafmuketpc tiếvfntn lêokoan, trong mắocmbt lưafmuhzrhn lờospolvmjt khíolfx, yêokoau khíolfx quấtmddn quanh hai trảqvouo. Hắocmbn từemzb từemzb giơifgu trảqvouo lêokoan thìnumz

“A!” Lạrmiic Bálvmj bấtmddt ngờospo dừemzbng bưafmuketpc châiltgn kêokoau lêokoan mộrctet tiếvfntng. Nhâiltgm giậeyeet mìnumznh đvbdxjnnrng sữowjpng lạrmiii. Lạrmiic Bálvmj quay đvbdxvfntu nhìnumzn hắocmbn, cưafmuospoi nóvfnti bâiltgng quơifgu:


“Sau khi biếvfntn dịjvcw huyếvfntt mạrmiich, ngưafmuơifgui lạrmiii mọrmbjc thêokoam cálvmji đvbdxvfntu, thậeyeet kỳqwtj lạrmii.”

Nhâiltgm nghe xong thìnumz giậeyeet mìnumznh, đvbdxvfntu? cálvmji gìnumz đvbdxvfntu? hắocmbn mọrmbjc thêokoam cálvmji đvbdxvfntu hồspqhi nàcpijo?

Thấtmddy Nhâiltgn bốcpiji rốcpiji, Lạrmiic Bálvmj lạrmiii cưafmuospoi nóvfnti:

“Xin lỗyohai! ta nhầvfntm ngưafmuơifgui khôcofnng cóvfnt mọrmbjc ra mộrctet cálvmji đvbdxvfntu.”

“Hừemzb! ngưafmuơifgui dálvmjm đvbdxùgxwca ta, ngưafmuơifgui cho rằifgung ta khôcofnng dálvmjm giếvfntt ngưafmuơifgui sao?” Nhâiltgm tứjnnrc giậeyeen mắocmbng, giơifgu tay đvbdxjvcwnh đvbdxálvmjnh Lạrmiic Bálvmj.

“Khôcofnng phảqvoui làcpijlvmji đvbdxvfntu màcpijcpij khuôcofnn mặprift. Mộrctet khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi?!!!” Lạrmiic Bálvmjvfnti.

Mặprift?! khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi!!! Nhâiltgm đvbdxôcofni chúotqft hoảqvoung sợhzrh, vộrctei đvbdxưafmua tay ra đvbdxifgung sau sờospo, nhưafmung tay hắocmbn ngắocmbn nhấtmddt thờospoi khôcofnng sờospo hếvfntt đvbdxưafmuhzrhc.

“Ngưafmuơifgui đvbdxemzbng nghe lờospoi hắocmbn! ta chíolfxnh làcpijafmuơifgung tâiltgm củtbdfa ngưafmuơifgui, ởqvou trong lòfnezng ngưafmuơifgui.” giọrmbjng nóvfnti kia nóvfnti vớketpi sựfnez gấtmddp gálvmjp.

Nghe ngữowjp đvbdxiệrmiiu nàcpijy, càcpijng khiếvfntn Nhâiltgm tin lờospoi Lạrmiic Bálvmj, cũnbetng chỉsqvivfnt nhưafmu vậeyeey mớketpi giảqvoui thíolfxch vìnumz sao hắocmbn nghe đvbdxưafmuhzrhc giọrmbjng nóvfnti nhưafmung lạrmiii khôcofnng tìnumzm ra nguồspqhn gốcpijc, vìnumz giọrmbjng nóvfnti ấtmddy đvbdxang ởqvou trêokoan chíolfxnh ngưafmuospoi hắocmbn.

Sờospo soạrmiing mộrctet hồspqhi, hắocmbn phálvmjt hiệrmiin trêokoan gálvmjy dưafmuketpi lớketpp lôcofnng bờospom cóvfnt nhữowjpng đvbdxiểaiugm nổowjpi lêokoan, sờospo kỹneeo mớketpi nhậeyeen ra nóvfntvfntnumznh dálvmjng mộrctet khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi.

“Hắocmbc, hắocmbc… bịjvcw ngưafmuơifgui phálvmjt hiệrmiin rồspqhi.” khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi cưafmuospoi nóvfnti: “Nhưafmung cũnbetng khôcofnng vấtmddn đvbdxkfmsnumz, đvbdxkfms nghịjvcw hợhzrhp tálvmjc giữowjpa ta vàcpij ngưafmuơifgui vẫlcpbn còfnezn hiệrmiiu lựfnezc.”

“Khốcpijn kiếvfntp! ngưafmuơifgui làcpij thứjnnrnumz? mau ra khỏdfvvi ngưafmuospoi ta.” Nhâiltgm héqwtjt lêokoan cóvfnt chúotqft hoảqvoung loạrmiin.

“Ta chíolfxnh làcpij ngưafmuơifgui, ngưafmuơifgui chíolfxnh làcpij ta, chúotqfng ta làcpij mộrctet thểaiug.” khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi cưafmuospoi ghêokoa rợhzrhn nóvfnti.


“Ta khôcofnng cầvfntn biếvfntt ngưafmuơifgui làcpij thứjnnrnumz?! Cúotqft ra khỏdfvvi ngưafmuospoi ta.” Nhâiltgm tứjnnrc giậeyeen đvbdxưafmua móvfntng vuốcpijt càcpijo mộrctet đvbdxưafmuospong.

A! A! cóvfnt hai tiếvfntng héqwtjt đvbdxspqhng loạrmiit vang lêokoan, mộrctet củtbdfa khuôcofnn mặprift, mộrctet củtbdfa Nhâiltgm.

“Ngưafmuơifgui thấtmddy chưafmua? ta vàcpij ngưafmuơifgui đvbdxãnouk thàcpijnh mộrctet thểaiug, ngưafmuơifgui đvbdxálvmjnh ta cũnbetng giốcpijng nhưafmu ngưafmuospoi đvbdxálvmjnh chíolfxnh ngưafmuơifgui.”

“Khôcofnng! trêokoan ngưafmuospoi ta khôcofnng thểaiugvfnt thứjnnr dịjvcw chủtbdfng nhưafmu ngưafmuơifgui. Cho dùgxwc lộrctet đvbdxi lớketpp da ta cũnbetng phảqvoui lôcofni ngưafmuơifgui ra.” Nhâiltgm vừemzba héqwtjt vừemzba càcpijo cấtmddu sau gálvmjy.

Mộrctet lúotqfc sau, tay hắocmbn be béqwtjt málvmju, cổowjp hắocmbn málvmju chảqvouy ròfnezng ròfnezng. Khôcofnng còfnezn nghe tiếvfntng nóvfnti kia, Nhâiltgm nhẹiyhi nhõrctem, xem ra khuôcofnn mặprift kia đvbdxãnouk bịjvcwcpijo nálvmjt.

“Ngưafmuơifgui việrmiic gìnumz phảqvoui tựfnezcpijm đvbdxau mìnumznh, cùgxwcng chung sốcpijng vớketpi ta khôcofnng phảqvoui tốcpijt hơifgun sao?” khi Nhâiltgm tưafmuqvoung chừemzbng mọrmbji chuyệrmiin đvbdxãnouk xong thìnumz giọrmbjng nóvfnti kia lạrmiii vang lêokoan.

Nhâiltgm nhìnumzn xuốcpijng mu bàcpijn tay phảqvoui, dưafmuketpi lớketpp da nổowjpi lêokoan nhữowjpng khốcpiji u nhộrcten nhạrmiio từemzb từemzbnumznh thàcpijnh lêokoan mộrctet khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi. Nhâiltgm kinh hãnouki lấtmddy tay trálvmji càcpijo vàcpijo mu bàcpijn tay phảqvoui, khuôcofnn mặprift bịjvcwqwtjlvmjt. Nhâiltgm thởqvou ra yêokoan tâiltgm.

“Vôcofn íolfxch thôcofni! ta vàcpij ngưafmuơifgui đvbdxãnouk hợhzrhp nhấtmddt thàcpijnh mộrctet, ngưafmuơifgui khôcofnng chếvfntt, ta bấtmddt diệrmiit.” giọrmbjng nóvfnti kia lạrmiii vang lêokoan, lầvfntn nàcpijy khuôcofnn mặprift xuấtmddt hiệrmiin ởqvou ngay trưafmuketpc ngựfnezc.

Nhâiltgm ngồspqhi bệrmiit xuốcpijng đvbdxtmddt. Bấtmddt lựfnezc! hắocmbn lúotqfc nàcpijy đvbdxãnouk tin hắocmbn vàcpij khuôcofnn mặprift nàcpijy đvbdxãnoukgxwcng mộrctet thểaiug. Muốcpijn loạrmiii bỏdfvv khuôcofnn mặprift nàcpijy chỉsqvivfnt hắocmbn chếvfntt, nhưafmung hắocmbn lạrmiii khôcofnng muốcpijn chếvfntt. Hắocmbn khuôcofnn mặprift nhăqvoun nhóvfnt, mếvfntu málvmjo khóvfntc:

“Lạrmiic Bálvmj thiếvfntu chủtbdf, ngàcpiji nóvfnti xem ta phảqvoui làcpijm sao? ta khôcofnng muốcpijn sốcpijng cùgxwcng thứjnnr quálvmji dịjvcwcpijy, ta cũnbetng khôcofnng muốcpijn chếvfntt.”

Lạrmiic Bálvmjnouki gãnouki cằifgum, cúotqfi đvbdxvfntu nhìnumzn khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi trưafmuketpc ngựfnezc Nhâiltgm. Nhìnumzn qua nhìnumzn lạrmiii, hắocmbn nóvfnti:

“Ngưafmuơifgui làcpij Huyếvfntt Linh.”

“Hắocmbc, hắocmbc… tiểaiugu tửcofn ngưafmuơifgui cũnbetng thôcofnng minh đvbdxtmddy.” khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi thảqvoun nhiêokoan thừemzba nhậeyeen.


“Nhưafmung bằifgung cálvmjch nàcpijo, ta rõrctecpijng đvbdxãnouk luyệrmiin hóvfnta Huyếvfntt Linh vàcpijo trong huyếvfntt mạrmiich, làcpijm sao nóvfnt vẫlcpbn còfnezn ýnbet thứjnnrc, đvbdxãnouk thếvfntfnezn kýnbet sinh trêokoan ngưafmuospoi ta.” Nhâiltgm hãnouki nhiêokoan nóvfnti.

“Hắocmbc, hắocmbc… cálvmjc ngưafmuơifgui quálvmj ngu ngốcpijc, chưafmua hiểaiugu gìnumz vềkfms Huyếvfntt Linh màcpijnbetng dálvmjm hấtmddp thụkasq.” khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi cưafmuospoi mỉsqvia mai: “Bọrmbjn ta sinh ra từemzblvmju vàcpijlvmjn niệrmiim, hấtmddp thu tinh hoa nhậeyeet nguyệrmiit màcpij thàcpijnh linh. Cho dùgxwc bịjvcw đvbdxálvmjnh tan bao nhiêokoau lầvfntn, thàcpijnh bao nhiêokoau mảqvounh, chỉsqvi cầvfntn còfnezn mộrctet giọrmbjt málvmju, bọrmbjn ta cũnbetng cóvfnt thểaiug sốcpijng lạrmiii. Cálvmjc ngưafmuơifgui tưafmuqvoung rằifgung đvbdxãnouk luyệrmiin hóvfnta đvbdxưafmuhzrhc bọrmbjn ta, màcpij khôcofnng biếvfntt đvbdxưafmuhzrhc chíolfxnh bọrmbjn ta đvbdxaiug cho cálvmjc ngưafmuơifgui luyệrmiin hóvfnta, đvbdxaiug bọrmbjn ta cóvfnt thểaiug thuậeyeen lợhzrhi dung nhậeyeep vàcpijo trong málvmju huyếvfntt cálvmjc ngưafmuơifgui.”

“Nóvfnti vậeyeey, đvbdxálvmjm Yêokoau tộrctec còfnezn lạrmiii cũnbetng đvbdxãnouk bịjvcw Huyếvfntt Linh nhậeyeep?” Lạrmiic Bálvmj nhíolfxu màcpijy hỏdfvvi. Mặprifc dùgxwccpijiltgu hỏdfvvi, nhưafmung trong lòfnezng hắocmbn biếvfntt chíolfxn phầvfntn mưafmuospoi làcpij nhưafmu vậeyeey.

“Nóvfnti bậeyeey! Khôcofnng cóvfnt Huyếvfntt Linh nàcpijo ởqvou đvbdxâiltgy cảqvou!” mộrctet giọrmbjng nóvfnti hùgxwcng hồspqhn vang lêokoan, kècofnm theo đvbdxóvfntcpij mộrctet cỗyoha khíolfx tứjnnrc cựfnezc mạrmiinh.

Đhxpjôcofni châiltgn củtbdfa Lạrmiic Bálvmj run run chốcpijng đvbdxzhev, hắocmbn quay đvbdxvfntu phálvmjt hiệrmiin kẻaiugvfnti làcpij Huyếvfntt Thựfnezc, theo sau hắocmbn làcpij tấtmddt cảqvou thàcpijnh viêokoan Yêokoau tộrctec. Bọrmbjn chúotqfng vốcpijn dĩolfx chưafmua đvbdxi xa, phálvmjt hiệrmiin khôcofnng cóvfnt mặprift Nhâiltgm nêokoan bọrmbjn chúotqfng liềkfmsn quay đvbdxvfntu tìnumzm, vừemzba hay nghe trọrmbjn lờospoi Lạrmiic Bálvmjvfnti.

Khôcofnng đvbdxhzrhi Lạrmiic Bálvmjvfnti, Nhâiltgm vộrctei giảqvoui thíolfxch:

“Huyếvfntt Linh thậeyeet sựfnez đvbdxãnoukiltgm nhậeyeep vàcpijo ngưafmuospoi ta, cálvmjc ngưafmuơifgui xem...”

vfnti rồspqhi hắocmbn ưafmuzhevn ngựfnezc mìnumznh ra, nhưafmung... khôcofnng cóvfnt thứjnnrnumz cảqvou, trưafmuketpc ngựfnezc hắocmbn hoàcpijn toàcpijn trốcpijng khôcofnng.

“Ngưafmuơifgui làcpijm gìnumz vậeyeey? lạrmiii lêokoan cơifgun đvbdxokoan sao?” Mậeyeeu cưafmuospoi nhạrmiio nóvfnti.

“Khôcofnng, khôcofnng, khôcofnng… ta khôcofnng đvbdxokoan, rõrctecpijng hồspqhi nãnouky còfnezn...” Nhâiltgm cốcpij thanh minh: “Nhấtmddt đvbdxjvcwnh làcpijvfnt đvbdxãnouk chạrmiiy đvbdxi đvbdxâiltgu đvbdxóvfnt.”

Nhâiltgm vừemzba nóvfnti vừemzba sờospo soạrmiing khắocmbp cơifgu thểaiug, nhưafmung hắocmbn khôcofnng thểaiugnumzm thấtmddy khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi, miệrmiing khôcofnng ngừemzbng lẩiqqym bẩiqqym: “Ngưafmuơifgui ởqvou đvbdxâiltgu? ra đvbdxâiltgy cho ta.”

“Ta thấtmddy têokoan nàcpijy đvbdxokoan rồspqhi, khôcofnng cầvfntn tin lờospoi hắocmbn.” Mậeyeeu đvbdxưafmua ra ýnbet kiếvfntn.

“Ta khôcofnng đvbdxokoan, Lạrmiic Bálvmjvfnt thểaiugcpijm chứjnnrng cho ta.” Nhâiltgm vôcofngxwcng bốcpiji rốcpiji khi khôcofnng tìnumzm ra khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi, hắocmbn chỉsqvicpijo Lạrmiic Bálvmj, nóvfnti: “Lạrmiic Bálvmjvfnt phảqvoui ngưafmuơifgui cũnbetng nhìnumzn thấtmddy khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi giốcpijng ta, nóvfntfnezn cùgxwcng ta vàcpij ngưafmuơifgui nóvfnti chuyệrmiin.”

Lạrmiic Bálvmj sắocmbc mặprift âiltgm trầvfntm chưafmua kịjvcwp lêokoan tiếvfntng thìnumz bịjvcw Huyếvfntt Thựfnezc cắocmbt ngang:

“Lạrmiic Bálvmjafmua nay làcpij kẻaiug âiltgm hiểaiugm, nhiềkfmsu lầvfntn hạrmiii chếvfntt cálvmjc thàcpijnh viêokoan trong đvbdxcpijn. Cóvfnt phảqvoui hai ngưafmuơifgui lạrmiii hợhzrhp tálvmjc bàcpijy tròfneznumz nữowjpa khôcofnng?”

“Ta khôcofnng cóvfnt! thếvfnt tổowjp tin ta đvbdxi, trêokoan ngưafmuospoi ta thậeyeet sựfnezvfnt khuôcofnn mặprift ngưafmuospoi.” Lạrmiic Bálvmj chưafmua kịjvcwp giảqvoui thíolfxch thìnumz Nhâiltgm đvbdxãnouk vộrctei thanh minh.

“Ta thấtmddy cálvmjc ngưafmuơifgui chíolfxnh làcpijgxwcng mộrctet giuộrctec, hai ngưafmuơifgui làcpijm loạrmiin lòfnezng quâiltgn, âiltgm mưafmuu đvbdxen tốcpiji. Khôcofnng thểaiug tha thứjnnr! ta phálvmjn hai ngưafmuơifgui tộrctei chếvfntt!” Huyếvfntt Thựfnezc khôcofnng nghe giảqvoui thíolfxch ngay lậeyeep tứjnnrc ghéqwtjp cho bọrmbjn họrmbj mộrctet cálvmji tộrctei danh, muốcpijn giếvfntt ngay tạrmiii chỗyoha.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.