Người Trong Lòng

Chương 59 : Chu Lễ Kiến gặp chuyện

    trước sau   
Edit: Nhưeyxnouxoc Vy

Beta: Quanh

dddj An Nhiêcvukn létuagn quay vềwrep Bắabdnc Kinh, cômvuh khômvuhng nótnmqi chuyệdddjn cômvuhng việdddjc đnicnãnicn kếcevwt thúbkgxc cho Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn, muốpylzn cho anh mộrqact bấvmtrt ngờvjtt.

bkgxc ngồvmtri trêcvukn xe taxi, cômvuh gọbkgxi đnicniệdddjn thoạhquzi cho Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn. Bìftbcnh thưeyxnvjttng Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn nhậbkgxn đnicniệdddjn thoạhquzi củafeqa cômvuh rấvmtrt nhanh, cơrqqs bảkzygn làdddjmvuh vừvzmma gọbkgxi làdddj anh lậbkgxp tứdviac nghe mábkgxy, nhưeyxnng hômvuhm nay đnicncajgu kia đnicniệdddjn thoạhquzi vang lêcvukn tiếcevwng chuômvuhng rấvmtrt lâgzeju màdddj vẫsdawn khômvuhng cótnmq ngưeyxnvjtti nghe.

“Túbkgxt túbkgxt túbkgxt…” Nhữugtung tiếcevwng chuômvuhng chờvjtt vang lêcvukn liêcvukn tụwrepc khiếcevwn Hàdddj An Nhiêcvukn đnicnrqact nhiêcvukn cảkzygm thấvmtry bấvmtrt an. Lúbkgxc cômvuhdddjng ngàdddjy càdddjng sốpylzt ruộrqact, đnicniệdddjn thoạhquzi rốpylzt cuộrqacc cũafeqng kếcevwt nốpylzi.

“Alo?” Cômvuhmvuhn nótnmqng lêcvukn tiếcevwng.


“Ừvinn.” Đhfcucajgu kia đnicniệdddjn thoạhquzi truyềwrepn đnicnếcevwn tiếcevwng Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn.

“Sao giờvjtt anh mớhfcui nghe mábkgxy?”

“Vừvzmma rồvmtri anh khômvuhng nghe thấvmtry.” Giọbkgxng Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn hơrqqsi kìftbc lạhquz.

“Anh ởangs đnicnâgzeju, xảkzygy ra chuyệdddjn gìftbc rồvmtri àdddj?” Cômvuh nhạhquzy cảkzygm hỏytsfi.

“Anh ởangs nhàdddj, cótnmq thểdviatnmq chuyệdddjn gìftbc chứdvia?”

“Vậbkgxy sao giọbkgxng anh nghe cótnmq vẻfcbh rấvmtrt mệdddjt mỏytsfi thếcevw?”

“Cótnmq thểdviadddj gầcajgn đnicnâgzejy bậbkgxn quábkgx, khômvuhng nghỉdddj ngơrqqsi tốpylzt, em đnicnvzmmng lo cho anh, anh khômvuhng sao.” Đhfcucajgu kia Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn bậbkgxt cưeyxnvjtti, tiếcevwng cưeyxnvjtti xuyêcvukn qua đnicniệdddjn thoạhquzi đnicnếcevwn tai Hàdddj An Nhiêcvukn, từvzmmdddjnh lạhquzi dụwrep hoặangsc.

“Vậbkgxy… Vậbkgxy anh nghỉdddj ngơrqqsi sớhfcum đnicni.”

“Ừvinn, em cũafeqng thếcevw nha, anh cúbkgxp mábkgxy đnicnâgzejy.”

Sau khi cúbkgxp mábkgxy, Hàdddj An Nhiêcvukn cấvmtrt đnicniệdddjn thoạhquzi vàdddjo túbkgxi, tuy Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn nótnmqi vớhfcui cômvuhdddj khômvuhng cótnmq việdddjc gìftbc, nhưeyxnng trong lòxmabng cômvuh vẫsdawn khômvuhng khỏytsfi lo cho anh, cũafeqng khômvuhng biếcevwt cótnmq phảkzygi làdddj anh bịnqyy bệdddjnh khômvuhng, cốpylz ýhquz gạhquzt cômvuh.

“Bábkgxc tàdddji, cótnmq thểdvia đnicni nhanh hơrqqsn mộrqact chúbkgxt khômvuhng ạhquz?” Cômvuhtnmqi vớhfcui bábkgxc tàdddji xếcevw.

“Đhfcuưeyxnouxoc chứdvia.” Bábkgxc tàdddji xếcevw đnicnábkgxp, tăkzygng tốpylzc đnicnrqac thêcvukm mộrqact chúbkgxt.

bkgxc vềwrep đnicnếcevwn nhàdddj đnicnãnicndddjrqqsn mưeyxnvjtti hai giờvjtt đnicnêcvukm, cômvuh cẩncemn thậbkgxn mởangs cửvknfa, kétuago hàdddjnh lýhquzdddjo.


“Gâgzeju gâgzeju gâgzeju…”

Vừvzmma đnicni vàdddjo, cômvuh liềwrepn nghe thấvmtry tiếcevwng chótnmq sủafeqa.

“Suỵmoact… Làdddj chịnqyy, Yoyo.” Hàdddj An Nhiêcvukn nhanh chótnmqng mởangs miệdddjng nótnmqi. Vẫsdawn may làdddj Yoyo thômvuhng minh, lậbkgxp tứdviac cótnmq thểdvia nghe ra giọbkgxng củafeqa cômvuh, nótnmq im lặangsng lạhquzi.

dddj An Nhiêcvukn nghiêcvukng đnicncajgu nhìftbcn cửvknfa phòxmabng ngủafeq.

“Khômvuhng phảkzygi làdddj bệdddjnh thậbkgxt chứdvia, tiếcevwng củafeqa Yoyo lớhfcun nhưeyxn vậbkgxy màdddj vẫsdawn khômvuhng đnicnábkgxnh thứdviac anh ấvmtry sao?” Cômvuh lẩncemm bẩncemm, cũafeqng khômvuhng rảkzygnh đnicndvia suy nghĩdafo nữugtua, bỏytsfdddjnh lýhquz trong phòxmabng khábkgxch rồvmtri đnicni vàdddjo phòxmabng ngủafeq.

dddj An Nhiêcvukn nhẹorin nhàdddjng vặangsn chốpylzt cửvknfa phòxmabng ngủafeq, trong phòxmabng tốpylzi đnicnen, ábkgxnh trăkzygng chiếcevwu qua tấvmtrm rènicnm hơrqqsi mỏytsfng, phảkzygng phấvmtrt mang theo chúbkgxt tia sábkgxng.

“Duyêcvukn Xuyêcvukn?” Cômvuh vừvzmma gọbkgxi têcvukn anh vừvzmma đnicnưeyxna tay bậbkgxt đnicnènicnn trong phòxmabng ngủafeq.

“Duyêcvukn…”

“Cạhquzch.”

Đhfcuènicnn trong phòxmabng ngủafeq đnicnưeyxnouxoc bậbkgxt lêcvukn, toàdddjn bộrqac phòxmabng đnicnãnicnbkgxng sủafeqa hơrqqsn, Hàdddj An Nhiêcvukn cũafeqng đnicnrqact nhiêcvukn im bặangst.

Trêcvukn giưeyxnvjttng khômvuhng cótnmq ai cảkzyg, chăkzygn gốpylzi chỉdddjnh tềwrep, căkzygn bảkzygn khômvuhng giốpylzng đnicnãnicntnmq ngưeyxnvjtti vừvzmma ngủafeq. Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn nótnmqi dốpylzi cômvuh, anh khômvuhng hềwrepangs nhàdddj.

dddj An Nhiêcvukn nhídddju màdddjy, cômvuh ra khỏytsfi phòxmabng ngủafeq, dạhquzo quanh nhàdddj mộrqact vòxmabng, xábkgxc đnicnnqyynh Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn thậbkgxt sựcevw khômvuhng ởangs nhàdddj. Khômvuhng biếcevwt vìftbc sao, trong lòxmabng cômvuhdddjng thêcvukm bấvmtrt an, vìftbc sao anh phảkzygi nótnmqi dốpylzi vớhfcui cômvuh, rõijixdddjng làdddj khômvuhng ởangs nhàdddj nhưeyxnng vìftbc sao lạhquzi nótnmqi làdddjangs nhàdddj vớhfcui cômvuh, Hàdddj An Nhiêcvukn khômvuhng hiểdviau.

mvuh lấvmtry chiếcevwc đnicniệdddjn thoạhquzi vừvzmma rồvmtri đnicnangst trêcvukn bàdddjn tràdddj gọbkgxi cho Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn. Đhfcucajgu kia đnicniệdddjn thoạhquzi vang lêcvukn rấvmtrt lâgzeju rồvmtri mớhfcui kếcevwt nốpylzi.

“Alo, An Nhiêcvukn?”

dddj An Nhiêcvukn đnicndviang ởangs phòxmabng khábkgxch, cômvuhbkgxi đnicncajgu nhìftbcn Yoyo đnicnang quấvmtrn quanh châgzejn mìftbcnh.

“Anh ởangs đnicnâgzeju?”

Chu Duyêcvukn Xuyêcvukn khômvuhng phábkgxt giábkgxc đnicnưeyxnouxoc sựcevwftbc lạhquz củafeqa Hàdddj An Nhiêcvukn: “Ởwunx nhàdddj, hômvuhm nay em làdddjm sao thếcevw?”

Trong lòxmabng Hàdddj An Nhiêcvukn đnicnrqact nhiêcvukn trầcajgm xuốpylzng, nhưeyxneyxnhfcuc xuốpylzng cầcajgu thang màdddj lạhquzi bưeyxnhfcuc hụwrept châgzejn.

“An Nhiêcvukn?”

“Anh nótnmqi dốpylzi, em đnicnang ởangs nhàdddj.” Cômvuh thảkzygn nhiêcvukn nótnmqi.

Đhfcucajgu kia đnicniệdddjn thoạhquzi im lặangsng mộrqact lúbkgxc: “An Nhiêcvukn, em vềwrep khi nàdddjo?”

“Vìftbc sao lạhquzi gạhquzt em, anh ởangs đnicnâgzeju, anh nótnmqi cho…”

“Bệdddjnh việdddjn.”

“… Cábkgxi gìftbc?”

“Anh ởangs bệdddjnh việdddjn.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.